Dưới Vẻ Bề Ngoài
-
Chương 93: Hứa Qua (37)
Nhìn khuôn mặt giống mình như đúc, Hứa Qua mấp máy: “Đó là chuyện của cô, tôi chẳng liên can gì ở đây cả.”
Hứa Qua có một chút tự tin, đặc biệt là khi cô chẳng có lỗi gì trong chuyện này.
Liên Kiều lên tiếng thầm thì: “Sao lại là chuyện của tôi. Hứa Qua, cô nghe kỹ đi, họ đang bàn nhau ai mới là vợ của lãnh đạo 1942 đấy. Giết nhầm người thì thật đáng xấu hổ.”
“Hắn là tín đồ Hồi Giáo trung thành. Một khi hắn xác định được ai là Hứa Qua, hẳn sẽ không xuống tay kẻ vô tội như cô đâu, yên tâm đi.”
Hai người bỗng thấy một tên râu quai nón rời đi.
“Hứa Qua, giờ chúng ta không còn nhiều thời gian đâu. Cô có nhẫn cưới của hai người đúng không. Với tính cách của cô, tôi đoán chắc chiếc nhẫn có khắc tên của hai người.”
Cô ta cũng thông minh đấy, đúng là Hứa Qua đòi khắc lên nhẫn tên của cô và Lệ Liệt Nông.
“Hứa Qua, cô vẫn có thể lật ngược toàn bộ sự thật mà. Lát nữa chúng phân biệt ai là vợ Lệ Liệt Nông qua chiếc nhẫn, tôi chắc chắn rằng cô thừa khả năng khiến họ nghĩ tôi mới là vợ của lãnh đạo 1942.”
“Sáng mai nếu Lệ Liệt Nông xuất hiện ở đây, trên đời này đã không còn người phụ nữ tên Liên Kiều chắn ở giữa cô và anh ấy rồi.”
Hứa Qua rời rạc mở miệng: “Không, tôi sẽ không làm vậy. Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ chết. Nhưng tôi sẽ không chết, tôi mới kết hôn với Artenza thôi mà.”
Bao nhiêu năm qua, cô chưa từng từ bỏ tình cảm này. Ngay từ khi còn nhỏ, cô luôn ngây ngốc thầm gọi anh quay lại nhìn mình.
Giờ anh đã quay lại rồi.
Cô tiếc nuối, hối hận đến chết. Tại sao cô không quay lại với anh. Giá như tối hôm đó cô không bỏ đi.
Những bí mật trong lòng mỗi ngày một tích tụ, ban đầu chỉ là quả cầu tuyết nho nhỏ, giờ đã tích tụ lăn xuống như núi lở.
“Liên Kiều, đừng lãng phí nước bọt nữa. Cả hai chúng ta sẽ cùng chờ đón ngày mai.”
“Vậy thì tốt.” Cô ta cười chẳng hề giống như một người bị bắt cóc, tính mạng bị đe doạ: “Hứa Qua, cô nhớ kỹ đấy. Cô có một cơ hội tốt như vậy, đừng khiến bản thân phải hối tiếc.”
“Nhưng trong hoàn cảnh này, ích kỷ hay sợ hãi cũng có thể khiến con người thay đổi trong tích tắc.”
“Liên Kiều, sao hôm cô nhiều mồm vậy? Hãy cùng nhau vượt qua chuyện này. Chờ xong chuyện, tôi sẽ cho cô biết thế nào là tự làm tự chịu.”
Liên Kiều nghe vậy cười rộng miệng rồi thở dài: “Hứa Qua, chỉ mong trời mau sáng, và cô giữ được bản lĩnh như hiện tại. Nếu cô thấy mình như kẻ ngoài cuộc trong chuyện này, cô cũng đừng thể hiện ra đó. Chỉ cần cô cô làm vậy, nó sẽ khiến cô trở thành kẻ chủ mưu đấy.”
“Hai khuôn mặt giống nhau nhưng tính cách, tư tưởng thì chẳng thể giống nhau được. Chưa kể trên người tôi cũng có những đặc điểm riêng chẳng thể nào giống cô.”
“Ừm, có lý.” Cô ta kéo dài giọng: “Nhưng Hứa Qua à, phỏng đoán và thực tế rất khác nhau.”
Hứa Qua mím miệng lại nghe cô ta nói: “Tôi phải nhắc cô, cô hai tư tuổi rồi, không phải trẻ mười hai tuổi nữa.”
Hứa Qua đau nhói trong lòng, ánh mắt tập trung nhìn vào ô cửa sổ kính nhiều màu.
“Hứa Qua, nhớ kỹ nè, tôi chỉ là người mở màn, còn người chủ động trong cuộc chơi này là cô. Rất nhanh, cô sẽ phải đưa ra lựa chọn đầu tiên, là nói chuyện hay tiếp tục im lặng.”
Cô im lặng, nhìn thẳng phía trước.
“Có nghe thấy tiếng bước chân không? Giống trò chơi đang dần kết thúc, có âm thanh đếm ngược ấy nhỉ…”
Tiếng bước chân ngừng lại. Trước mặt cô là vài đôi giày bốt cao cổ kiểu quân đội, giày sneaker cũ bẩn. Tên nhỏ nhất trông như chưa đầy hai mươi tuổi, mặc áo số 10 của độ Barcelona.
Tất cả những tên này đều có điểm chung: da ngăm đen, hàm răng trắng tinh, thân hình gầy gò ốm yếu không giống những kẻ sẽ làm chuyện ác độc.
Thông tin của Liên Kiều rất chính xác, có hai kẻ nhìn cô ta như quen biết. Một trong hai tên đó đã rút nhẫn trên tay Hứa Qua đưa cho tên râu quai nón.
Một tên râu quai nón có cơ thể đồ sộ nhất đứng ddó. Nghe tiếng thì thầm bên tai từ tên cấp dưới, hắn ra lệnh cho đứa nhỏ tuổi nhất đi kiểm tra bàn tay Hứa Qua và Liên Kiều.
Khuôn mặt giống nhau như đúc, đến cả ngón tay trông cũng giống nhau nữa. Lúc trước bọn chúng bối rối không biết ai mới là vợ của nhà lãnh đạo 1942, giờ thì có thể xác định dựa vào chiếc nhẫn rồi. Chỉ cần đợi mai trời sáng lên, chúng sẽ xử tử Hứa Qua qua livestream để 1942 sáng mắt ra.
Liên Kiều lại đúng rồi, giờ phút này cô vẫn còn khả năng quyết định tính mạng của mình.
Khi hai gã quen biết Liên Kiều đang cởi dây trói cô ta ra. Hứa Qua đấu tranh trong đầu mình có nên mở miệng không.
Không ngờ cô nàng California cao tay như vậy.
Thời gian như ngừng lại. Tim cô đập mỗi lúc một nhanh hơn. Mình có nên tự cứu lấy mình không?
Không, đừng để Liên Kiều dắt mũi.
Cô chẳng liên can gì trong chuyện này cả.
Hứa Qua, mày cứ im lặng vậy, trời sắp sáng rồi.
Cô gắt gao ngậm chặt miệng, quai hàm trở nên đau đớn.
Còn một tiếng nữa. Một tiếng nữa thôi sẽ có một khẩu súng dí vào đầu cô.
Ba cái bóng người rời xa.
Ánh mắt Hứa Qua nhìn chằm chằm ô cửa sổ kính. Cô thuyết phục bản thân mình rất may mắn. Đây chỉ là trò đùa dai của Liên Kiều trước khi cô ta về nước thôi.
Nhưng mọi chuyện đột ngột khác đi. Hứa Qua nhìn thấy Liên Kiều bị lôi vào một căn phòng khác. Chiếc áo khoác đen của cô ta bị giật phăng xuống đất. Tiếng áo sơ mi bị xé toạc trở nên chói tai trong bóng tối. Tiếng cô ta hét lên, giằng co. Trái tim Hứa Qua rơi xuống vực sâu.
Đồ thần kinh này. Điên mất thôi.
Nếu lúc này trong tay cô có khẩu súng, nhất định Liên Kiều sẽ được một vé sang thế giới khác ngay. Đồ thần kinh.
Nhưng tại sao, vậy giờ cô trở thành kẻ ác ư? Tại sao lại như vậy chứ? Khoé môi Hứa Qua nhếch lên nụ cười quái đản. Linh hồn cô sắp vỡ vụn rồi.
Mọi âm thanh tắt ngấm.
Cơ thể đen đúa của tên đàn ông to lớn áp sát cơ thể trắng bóc của người phụ nữ. Sự tương phản ấy thật kinh tởm. Cơ thể ở dưới đã dừng phản kháng rồi.
Hứa Qua cười to đến nhắm tịt mắt lại. Miệng cô cười, nhớ lại câu nói ban nãy: “Hứa Qua, cô đã hai tư tuổi rồi, không phải trẻ mười hai tuổi nữa.”
Đúng vậy, tôi sống được đến năm hai tư tuổi rồi.
Trong mơ hồ, Hứa Qua nhìn thấy bàn tay bé gái vùng vẫy nhưng chỉ nắm lấy mớ lá khô.
Chưa hết, một bàn tay khác túm lấy cổ cô, siết chặt lại như thể muốn bóp ch3t cô ngay lập tức. Hứa Qua cố gắng mở to mắt, lại nhìn thấy hình ảnh hiện tại.
Tiếng th ở dốc nặng nề của đàn ông vang vọng khắp nơi này. Một tên khác rút thắt lưng quần, mò tới chỗ kia.
“Dừng lại, dừng ngay lại. Các ngươi nhầm rồi…” Trong nháy mắt đó, Hứa Qua cho rằng mình đã gào câu nói đó. Nhưng không có, cô không thể nói ra được gì hết.
Tên mặc áo đội bóng Barcelona cười lộ hàm răng trắng tinh như để nhạo báng cô. Một khẩu súng đã trực chờ cạnh thái dương Hứa Qua.
Nhưng Hứa Qua đã lạc vào thế giới khác. Xem kìa, có một bức tường thành rất lớn. Cảnh tượng này quen quá, Hứa Qua chạy đi đâu vậy.
Hứa Qua, đến đây xem khuôn mặt này đi. Vừa nhìn thấy khuôn mặt ấy, nước mắt cô rơi giàn giụa.
Mùa hạ nối tiếp mùa xuân. Khuôn mặt ấy đỏ bừng giống như quả táo đỏ khiến người ta chỉ muốn cắn thử một cái.
Chủ nhân khuôn mặt đó rất hay thích khoe khoang sự thông minh, nhanh trí của mình. Cô bé thường hay nịnh nọt những cô, những chị đang đứng thử đồ trang sức trước quầy. Họ nghe cô bé khen mà cười tít mắt, cho cô bé vài chiếc kẹo.
Chớp mắt, khung cảnh chuyển sang màu xám xịt. Ác mộng kéo đến như thác cuộn mùa lũ. Cô bé ấy đã trưởng thành rồi.
Hứa Qua điên cuồng lắc đầu, không, cô không ở trong căn phòng đó. Người ở trong căn phòng kia không phải là cô.
Đó không phải là cô.
Trong tu viện bỏ hoang, người phụ nữ tóc ngắn bị trói trên ghế điên cuồng lắc đầu, mồ hôi nhễ nhại. Nhìn cô ấy nhỏ bé như vậy nhưng đầu lắc nhanh hơn trống bỏi, khiến tên đang cầm khẩu súng không thể chịu được, phải hạ súng xuống đi lấy cái túi vải chụp lên cái đầu đang quay lắc ấy.
Cô ấy dừng lắc đầu.
Tên đó lại cầm súng lên, thở phào.
Cô lại tiếp tục lắc đầu, lăn lộn. Cái ghế cũng rung bần bật. Lần này không chỉ lắc đầu, còn có tiếng khóc thút thít, tiếng lẩm bẩm không rõ.
Mãi một lúc, hai tên đứng gần đó mới tiến lại gần, chỉ nghe thấy tiếng gọi “Ba… Ba ơi…”
“Cô ta bị gì thế?” Một tên hỏi.
Tên cầm khẩu súng cười nhếch mép: “Có khi ma nhập.”
Để ý kỹ, bất kể là giọng điệu, cách dùng từ đều không giống một người trưởng thành. Nghe rất giống tiếng trẻ con chưa thành niên.
Hai tên đó trao đổi ánh mắt, quyết tâm không chú ý Hứa Qua nữa mà chăm chú nhìn thẳng.
Nhưng chỉ vài chục giây thôi, có súng dí ngay vào đầu chúng, kêu chúng ngoan ngoãn thả vũ khí xuống và giơ tay lên đầu.
Người phụ nữ bị trói trên ghế vẫn lẩm bẩm linh tinh. Ai đó giật mạnh cái túi trên đầu cô ra thì không gian trở nên yên tĩnh trở lại.
Chẳng được mấy giây, tiếng súng, tiếng bước chân, tiếng gào thét thảm thiết lẫn lộn đánh thức Hứa Qua về với thực tại. Ánh mặt trời chiếu vào mặt cô.
Trời đã sáng rồi.
Từ đầu đến cuối, Hứa Qua không còn nhớ gì nữa. Cô không biết tên cầm súng dí vào đầu cô đã đi đâu.
Cô càng không hiểu được tại sao lại thấy được Cao Vân Song ở đây. Nước mắt dính bết trên mặt cô rất khó chịu, đặc biệt là khi Hứa Qua cố mở miệng.
Cô duỗi bàn tay ra. Dây thừng đã biến mất. Có phải vừa rồi chỉ là giấc mơ không? Cô có thể ngủ trong hoàn cảnh vừa rồi ư?
Cảnh tượng đã thay đổi, nơi đây có rất nhiều người. Duy chỉ có một bóng dáng cao lớn đứng yên như tượng. Bóng dáng ấy rất quen thuộc với Hứa Qua. Khi anh cử động, anh ôm người phụ nữ ấy đứng dậy. Nhìn thấy rõ khung cảnh trước mặt, Hứa Qua cười khổ. Vậy là cô nàng California đạt được ước nguyện rồi, được anh bế kiểu công chúa.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Lệ Liệt Nông nhìn mình, trái tim cô như chết đi. Anh bước từng bước về phía này. Cô rất muốn chạy đến để nói với anh rằng: “Đừng nhìn em như thế! Xin anh đó Artenza, người khác có thể nhưng anh làm ơn đừng như vậy được không?”
Người phụ nữ ấy nằm im lặng trong vòng tay anh, trên người được phủ chiếc áo khoác nam che đi những phần nhạy cảm.
Giờ phút này, cô nhìn thấy rất nhiều cảm xúc trong mắt anh: Phẫn nộ, thất vọng, hơn hết là anh không tin cô nữa.
Cho em năm phút thôi, em có thể giải thích tất cả. Nhưng đầu cô đau quá, đau đến mức cô muốn ngất đi.
Tại sao nhỉ? Là do ánh mắt sắc như dao kia sao?
Cô không muốn tìm hiểu thêm nữa, anh đã cho cô đáp án không lời rồi.
Khi Lệ Liệt Nông bước qua, Hứa Qua cố đứng lên cản anh lại nhưng cô bị lực bước của người đàn ông hất cho không đứng vững, lùi về phía sau mấy bước.
Cô không cam lòng, quay lại với lấy vạt áo sơmi của anh. Hứa Qua nhận được ánh mắt ghét bỏ không chút che giấu.
Tay cô run lên, rồi buông áo anh ra.
Nhìn bóng anh dần đi xa, Hứa Qua phát hiện cánh tay buông thõng của Liên Kiều có vết thương rất nặng, có thể là do bị trói bởi dây thắt lưng.
Cô bật nụ cười như điên dại, đồ thần kinh. Tại cái mụ điên đó. Rồi cô đứng ngẩn ở đó, cho đến khi nhớ ra Cao Vân Song. Cô quay đầu nhìn lại, Cao Vân Song vừa bắn vài phát súng vào cơ thể đen sì đang nằm bất động giữa vũng máu. Có lẽ những phát súng của người đầu tiên tiến vào căn phòng đó chưa kết liễu hắn ngay.
Hứa Qua run rẩy: “Cao…. Cao Vân Song… Cô có thuốc… thuốc lá…”
Có lẽ, một điếu thuốc sẽ cứu cô vào lúc này.
Cao Vân Song không trả lời, có lẽ vẫn tức giận chuyện cô khoá cô ấy ở dưới tầng hầm.
Hứa Qua nói không tròn câu: “Đừng… Đừng nhìn tôi… như thế… Tôi đã… đã gặp… báo ứng…”
Cô vẫn không được trả lời.
“Cao….” Cô bỗng nhìn sang bên cạnh. “Phương… Vy Kỳ, tại sao…. Anh lại… ở đây…?
Phương Vy Kỳ tại sao cũng xuất hiện ở chỗ này.
“Mắt… Kính của anh… đâu?” Cô chỉ vào mặt anh?
Anh chỉ nhìn cô.
“Phương….. Phương….”
“Con gái ông chủ tiệm kim khí biến thành đứa trẻ lắp bắp từ bao giờ vậy?” Giọng anh ấy vẫn êm ái như thế.
Cô ngây ngốc nhìn anh. Hoá ra là vậy…
Hoá ra Phương Vy Kỳ biết pha cacao ngon, hoá ra Phương Vy Kỳ là hình tượng khiến cô trở nên thân thiết. Hoá ra anh là người cho cô ngả đầu lên vai chợp mắt buổi trưa đều là có nguyên do.
Cô mệt quá, giờ cô có thể nghỉ ngơi không.
Hứa Qua gác đầu lên vai anh. Hiệp sĩ bóng đêm, người trộm chiếc quần jean.
Hứa Qua nhìn thấy đứa nhỏ mặc áo Barcelona đã nằm bất động. Chiếc áo nhiều màu giờ chỉ còn màu tro đen.
“Em không phải đứa trẻ hư.” Cô nhìn chằm chằm cái xác ấy, nói với anh.
“Anh biết.”
“Phương Vy Kỳ, anh biết không? … Em muốn sống… Nhưng hình như mọi thứ… không dễ chút nào.” Cô nói thêm.
Lúc nãy, Hứa Qua ở một thế giới khác. Tại sao thế giới ấy cũng xấu xa như thế giới này vậy.
Thế giới đó chẳng có một ai để cô quan tâm, trông mong. Còn thế giới này thì…
“Anh hiểu mà.” Bàn tay ấm áp xoa đầu Hứa Qua.
Sự xoa dịu ấy khiến cô cảm thấy buồn ngủ.
Chợt một âm thanh xé toạc sự yên tĩnh ấy, doạ Hứa Qua tim đập thon thót. Cô chú ý lắng nghe, là tiếng xe cứu thương đang tiến lại gần.
Hứa Qua như tỉnh từ giấc mộng. Cô định chạy ra ngoài.
Một bàn tay giữ cô lại: “Hứa Qua.”
Cô quay đầu lại, nước mắt tuôn dài. Như vậy thật tốt, tức là trái tim cô chưa chết hy vọng.
“Phương Vy Kỳ, em không chịu được. Phương Vy Kỳ, có lẽ lần này Artenza sẽ tin em, chỉ cần em nói ra anh ấy sẽ nghe và tin thôi.”
Có lúc trong giấc mơ khi nãy, Hứa Qua từng được sống trong thế giới rất xinh đẹp. Thế giới ấy có bãi cát dài, biển xanh và những chậu hoa rung rinh trong gió, có Hứa Qua mặc váy bồng được tết tóc cẩn thận. Cô được mẹ dắt tay bên trái, ba dắt tay bên phải. Nhưng thế giới ấy không có Artenza.
Cô chỉ muốn sống ở nơi anh có mặt.
“Phương Vy Kỳ, em muốn nói cho anh ấy biết những chuyện này không phải do em.”
Cô yêu anh lâu đến thế.
So với bờ cát mịn, so với nước biển xanh tuyệt đẹp, so với những chậu hoa rực rỡ, so với sự che chở thương yêu của ba mẹ, cô vẫn nhớ tới anh.
Hứa Qua có một chút tự tin, đặc biệt là khi cô chẳng có lỗi gì trong chuyện này.
Liên Kiều lên tiếng thầm thì: “Sao lại là chuyện của tôi. Hứa Qua, cô nghe kỹ đi, họ đang bàn nhau ai mới là vợ của lãnh đạo 1942 đấy. Giết nhầm người thì thật đáng xấu hổ.”
“Hắn là tín đồ Hồi Giáo trung thành. Một khi hắn xác định được ai là Hứa Qua, hẳn sẽ không xuống tay kẻ vô tội như cô đâu, yên tâm đi.”
Hai người bỗng thấy một tên râu quai nón rời đi.
“Hứa Qua, giờ chúng ta không còn nhiều thời gian đâu. Cô có nhẫn cưới của hai người đúng không. Với tính cách của cô, tôi đoán chắc chiếc nhẫn có khắc tên của hai người.”
Cô ta cũng thông minh đấy, đúng là Hứa Qua đòi khắc lên nhẫn tên của cô và Lệ Liệt Nông.
“Hứa Qua, cô vẫn có thể lật ngược toàn bộ sự thật mà. Lát nữa chúng phân biệt ai là vợ Lệ Liệt Nông qua chiếc nhẫn, tôi chắc chắn rằng cô thừa khả năng khiến họ nghĩ tôi mới là vợ của lãnh đạo 1942.”
“Sáng mai nếu Lệ Liệt Nông xuất hiện ở đây, trên đời này đã không còn người phụ nữ tên Liên Kiều chắn ở giữa cô và anh ấy rồi.”
Hứa Qua rời rạc mở miệng: “Không, tôi sẽ không làm vậy. Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ chết. Nhưng tôi sẽ không chết, tôi mới kết hôn với Artenza thôi mà.”
Bao nhiêu năm qua, cô chưa từng từ bỏ tình cảm này. Ngay từ khi còn nhỏ, cô luôn ngây ngốc thầm gọi anh quay lại nhìn mình.
Giờ anh đã quay lại rồi.
Cô tiếc nuối, hối hận đến chết. Tại sao cô không quay lại với anh. Giá như tối hôm đó cô không bỏ đi.
Những bí mật trong lòng mỗi ngày một tích tụ, ban đầu chỉ là quả cầu tuyết nho nhỏ, giờ đã tích tụ lăn xuống như núi lở.
“Liên Kiều, đừng lãng phí nước bọt nữa. Cả hai chúng ta sẽ cùng chờ đón ngày mai.”
“Vậy thì tốt.” Cô ta cười chẳng hề giống như một người bị bắt cóc, tính mạng bị đe doạ: “Hứa Qua, cô nhớ kỹ đấy. Cô có một cơ hội tốt như vậy, đừng khiến bản thân phải hối tiếc.”
“Nhưng trong hoàn cảnh này, ích kỷ hay sợ hãi cũng có thể khiến con người thay đổi trong tích tắc.”
“Liên Kiều, sao hôm cô nhiều mồm vậy? Hãy cùng nhau vượt qua chuyện này. Chờ xong chuyện, tôi sẽ cho cô biết thế nào là tự làm tự chịu.”
Liên Kiều nghe vậy cười rộng miệng rồi thở dài: “Hứa Qua, chỉ mong trời mau sáng, và cô giữ được bản lĩnh như hiện tại. Nếu cô thấy mình như kẻ ngoài cuộc trong chuyện này, cô cũng đừng thể hiện ra đó. Chỉ cần cô cô làm vậy, nó sẽ khiến cô trở thành kẻ chủ mưu đấy.”
“Hai khuôn mặt giống nhau nhưng tính cách, tư tưởng thì chẳng thể giống nhau được. Chưa kể trên người tôi cũng có những đặc điểm riêng chẳng thể nào giống cô.”
“Ừm, có lý.” Cô ta kéo dài giọng: “Nhưng Hứa Qua à, phỏng đoán và thực tế rất khác nhau.”
Hứa Qua mím miệng lại nghe cô ta nói: “Tôi phải nhắc cô, cô hai tư tuổi rồi, không phải trẻ mười hai tuổi nữa.”
Hứa Qua đau nhói trong lòng, ánh mắt tập trung nhìn vào ô cửa sổ kính nhiều màu.
“Hứa Qua, nhớ kỹ nè, tôi chỉ là người mở màn, còn người chủ động trong cuộc chơi này là cô. Rất nhanh, cô sẽ phải đưa ra lựa chọn đầu tiên, là nói chuyện hay tiếp tục im lặng.”
Cô im lặng, nhìn thẳng phía trước.
“Có nghe thấy tiếng bước chân không? Giống trò chơi đang dần kết thúc, có âm thanh đếm ngược ấy nhỉ…”
Tiếng bước chân ngừng lại. Trước mặt cô là vài đôi giày bốt cao cổ kiểu quân đội, giày sneaker cũ bẩn. Tên nhỏ nhất trông như chưa đầy hai mươi tuổi, mặc áo số 10 của độ Barcelona.
Tất cả những tên này đều có điểm chung: da ngăm đen, hàm răng trắng tinh, thân hình gầy gò ốm yếu không giống những kẻ sẽ làm chuyện ác độc.
Thông tin của Liên Kiều rất chính xác, có hai kẻ nhìn cô ta như quen biết. Một trong hai tên đó đã rút nhẫn trên tay Hứa Qua đưa cho tên râu quai nón.
Một tên râu quai nón có cơ thể đồ sộ nhất đứng ddó. Nghe tiếng thì thầm bên tai từ tên cấp dưới, hắn ra lệnh cho đứa nhỏ tuổi nhất đi kiểm tra bàn tay Hứa Qua và Liên Kiều.
Khuôn mặt giống nhau như đúc, đến cả ngón tay trông cũng giống nhau nữa. Lúc trước bọn chúng bối rối không biết ai mới là vợ của nhà lãnh đạo 1942, giờ thì có thể xác định dựa vào chiếc nhẫn rồi. Chỉ cần đợi mai trời sáng lên, chúng sẽ xử tử Hứa Qua qua livestream để 1942 sáng mắt ra.
Liên Kiều lại đúng rồi, giờ phút này cô vẫn còn khả năng quyết định tính mạng của mình.
Khi hai gã quen biết Liên Kiều đang cởi dây trói cô ta ra. Hứa Qua đấu tranh trong đầu mình có nên mở miệng không.
Không ngờ cô nàng California cao tay như vậy.
Thời gian như ngừng lại. Tim cô đập mỗi lúc một nhanh hơn. Mình có nên tự cứu lấy mình không?
Không, đừng để Liên Kiều dắt mũi.
Cô chẳng liên can gì trong chuyện này cả.
Hứa Qua, mày cứ im lặng vậy, trời sắp sáng rồi.
Cô gắt gao ngậm chặt miệng, quai hàm trở nên đau đớn.
Còn một tiếng nữa. Một tiếng nữa thôi sẽ có một khẩu súng dí vào đầu cô.
Ba cái bóng người rời xa.
Ánh mắt Hứa Qua nhìn chằm chằm ô cửa sổ kính. Cô thuyết phục bản thân mình rất may mắn. Đây chỉ là trò đùa dai của Liên Kiều trước khi cô ta về nước thôi.
Nhưng mọi chuyện đột ngột khác đi. Hứa Qua nhìn thấy Liên Kiều bị lôi vào một căn phòng khác. Chiếc áo khoác đen của cô ta bị giật phăng xuống đất. Tiếng áo sơ mi bị xé toạc trở nên chói tai trong bóng tối. Tiếng cô ta hét lên, giằng co. Trái tim Hứa Qua rơi xuống vực sâu.
Đồ thần kinh này. Điên mất thôi.
Nếu lúc này trong tay cô có khẩu súng, nhất định Liên Kiều sẽ được một vé sang thế giới khác ngay. Đồ thần kinh.
Nhưng tại sao, vậy giờ cô trở thành kẻ ác ư? Tại sao lại như vậy chứ? Khoé môi Hứa Qua nhếch lên nụ cười quái đản. Linh hồn cô sắp vỡ vụn rồi.
Mọi âm thanh tắt ngấm.
Cơ thể đen đúa của tên đàn ông to lớn áp sát cơ thể trắng bóc của người phụ nữ. Sự tương phản ấy thật kinh tởm. Cơ thể ở dưới đã dừng phản kháng rồi.
Hứa Qua cười to đến nhắm tịt mắt lại. Miệng cô cười, nhớ lại câu nói ban nãy: “Hứa Qua, cô đã hai tư tuổi rồi, không phải trẻ mười hai tuổi nữa.”
Đúng vậy, tôi sống được đến năm hai tư tuổi rồi.
Trong mơ hồ, Hứa Qua nhìn thấy bàn tay bé gái vùng vẫy nhưng chỉ nắm lấy mớ lá khô.
Chưa hết, một bàn tay khác túm lấy cổ cô, siết chặt lại như thể muốn bóp ch3t cô ngay lập tức. Hứa Qua cố gắng mở to mắt, lại nhìn thấy hình ảnh hiện tại.
Tiếng th ở dốc nặng nề của đàn ông vang vọng khắp nơi này. Một tên khác rút thắt lưng quần, mò tới chỗ kia.
“Dừng lại, dừng ngay lại. Các ngươi nhầm rồi…” Trong nháy mắt đó, Hứa Qua cho rằng mình đã gào câu nói đó. Nhưng không có, cô không thể nói ra được gì hết.
Tên mặc áo đội bóng Barcelona cười lộ hàm răng trắng tinh như để nhạo báng cô. Một khẩu súng đã trực chờ cạnh thái dương Hứa Qua.
Nhưng Hứa Qua đã lạc vào thế giới khác. Xem kìa, có một bức tường thành rất lớn. Cảnh tượng này quen quá, Hứa Qua chạy đi đâu vậy.
Hứa Qua, đến đây xem khuôn mặt này đi. Vừa nhìn thấy khuôn mặt ấy, nước mắt cô rơi giàn giụa.
Mùa hạ nối tiếp mùa xuân. Khuôn mặt ấy đỏ bừng giống như quả táo đỏ khiến người ta chỉ muốn cắn thử một cái.
Chủ nhân khuôn mặt đó rất hay thích khoe khoang sự thông minh, nhanh trí của mình. Cô bé thường hay nịnh nọt những cô, những chị đang đứng thử đồ trang sức trước quầy. Họ nghe cô bé khen mà cười tít mắt, cho cô bé vài chiếc kẹo.
Chớp mắt, khung cảnh chuyển sang màu xám xịt. Ác mộng kéo đến như thác cuộn mùa lũ. Cô bé ấy đã trưởng thành rồi.
Hứa Qua điên cuồng lắc đầu, không, cô không ở trong căn phòng đó. Người ở trong căn phòng kia không phải là cô.
Đó không phải là cô.
Trong tu viện bỏ hoang, người phụ nữ tóc ngắn bị trói trên ghế điên cuồng lắc đầu, mồ hôi nhễ nhại. Nhìn cô ấy nhỏ bé như vậy nhưng đầu lắc nhanh hơn trống bỏi, khiến tên đang cầm khẩu súng không thể chịu được, phải hạ súng xuống đi lấy cái túi vải chụp lên cái đầu đang quay lắc ấy.
Cô ấy dừng lắc đầu.
Tên đó lại cầm súng lên, thở phào.
Cô lại tiếp tục lắc đầu, lăn lộn. Cái ghế cũng rung bần bật. Lần này không chỉ lắc đầu, còn có tiếng khóc thút thít, tiếng lẩm bẩm không rõ.
Mãi một lúc, hai tên đứng gần đó mới tiến lại gần, chỉ nghe thấy tiếng gọi “Ba… Ba ơi…”
“Cô ta bị gì thế?” Một tên hỏi.
Tên cầm khẩu súng cười nhếch mép: “Có khi ma nhập.”
Để ý kỹ, bất kể là giọng điệu, cách dùng từ đều không giống một người trưởng thành. Nghe rất giống tiếng trẻ con chưa thành niên.
Hai tên đó trao đổi ánh mắt, quyết tâm không chú ý Hứa Qua nữa mà chăm chú nhìn thẳng.
Nhưng chỉ vài chục giây thôi, có súng dí ngay vào đầu chúng, kêu chúng ngoan ngoãn thả vũ khí xuống và giơ tay lên đầu.
Người phụ nữ bị trói trên ghế vẫn lẩm bẩm linh tinh. Ai đó giật mạnh cái túi trên đầu cô ra thì không gian trở nên yên tĩnh trở lại.
Chẳng được mấy giây, tiếng súng, tiếng bước chân, tiếng gào thét thảm thiết lẫn lộn đánh thức Hứa Qua về với thực tại. Ánh mặt trời chiếu vào mặt cô.
Trời đã sáng rồi.
Từ đầu đến cuối, Hứa Qua không còn nhớ gì nữa. Cô không biết tên cầm súng dí vào đầu cô đã đi đâu.
Cô càng không hiểu được tại sao lại thấy được Cao Vân Song ở đây. Nước mắt dính bết trên mặt cô rất khó chịu, đặc biệt là khi Hứa Qua cố mở miệng.
Cô duỗi bàn tay ra. Dây thừng đã biến mất. Có phải vừa rồi chỉ là giấc mơ không? Cô có thể ngủ trong hoàn cảnh vừa rồi ư?
Cảnh tượng đã thay đổi, nơi đây có rất nhiều người. Duy chỉ có một bóng dáng cao lớn đứng yên như tượng. Bóng dáng ấy rất quen thuộc với Hứa Qua. Khi anh cử động, anh ôm người phụ nữ ấy đứng dậy. Nhìn thấy rõ khung cảnh trước mặt, Hứa Qua cười khổ. Vậy là cô nàng California đạt được ước nguyện rồi, được anh bế kiểu công chúa.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Lệ Liệt Nông nhìn mình, trái tim cô như chết đi. Anh bước từng bước về phía này. Cô rất muốn chạy đến để nói với anh rằng: “Đừng nhìn em như thế! Xin anh đó Artenza, người khác có thể nhưng anh làm ơn đừng như vậy được không?”
Người phụ nữ ấy nằm im lặng trong vòng tay anh, trên người được phủ chiếc áo khoác nam che đi những phần nhạy cảm.
Giờ phút này, cô nhìn thấy rất nhiều cảm xúc trong mắt anh: Phẫn nộ, thất vọng, hơn hết là anh không tin cô nữa.
Cho em năm phút thôi, em có thể giải thích tất cả. Nhưng đầu cô đau quá, đau đến mức cô muốn ngất đi.
Tại sao nhỉ? Là do ánh mắt sắc như dao kia sao?
Cô không muốn tìm hiểu thêm nữa, anh đã cho cô đáp án không lời rồi.
Khi Lệ Liệt Nông bước qua, Hứa Qua cố đứng lên cản anh lại nhưng cô bị lực bước của người đàn ông hất cho không đứng vững, lùi về phía sau mấy bước.
Cô không cam lòng, quay lại với lấy vạt áo sơmi của anh. Hứa Qua nhận được ánh mắt ghét bỏ không chút che giấu.
Tay cô run lên, rồi buông áo anh ra.
Nhìn bóng anh dần đi xa, Hứa Qua phát hiện cánh tay buông thõng của Liên Kiều có vết thương rất nặng, có thể là do bị trói bởi dây thắt lưng.
Cô bật nụ cười như điên dại, đồ thần kinh. Tại cái mụ điên đó. Rồi cô đứng ngẩn ở đó, cho đến khi nhớ ra Cao Vân Song. Cô quay đầu nhìn lại, Cao Vân Song vừa bắn vài phát súng vào cơ thể đen sì đang nằm bất động giữa vũng máu. Có lẽ những phát súng của người đầu tiên tiến vào căn phòng đó chưa kết liễu hắn ngay.
Hứa Qua run rẩy: “Cao…. Cao Vân Song… Cô có thuốc… thuốc lá…”
Có lẽ, một điếu thuốc sẽ cứu cô vào lúc này.
Cao Vân Song không trả lời, có lẽ vẫn tức giận chuyện cô khoá cô ấy ở dưới tầng hầm.
Hứa Qua nói không tròn câu: “Đừng… Đừng nhìn tôi… như thế… Tôi đã… đã gặp… báo ứng…”
Cô vẫn không được trả lời.
“Cao….” Cô bỗng nhìn sang bên cạnh. “Phương… Vy Kỳ, tại sao…. Anh lại… ở đây…?
Phương Vy Kỳ tại sao cũng xuất hiện ở chỗ này.
“Mắt… Kính của anh… đâu?” Cô chỉ vào mặt anh?
Anh chỉ nhìn cô.
“Phương….. Phương….”
“Con gái ông chủ tiệm kim khí biến thành đứa trẻ lắp bắp từ bao giờ vậy?” Giọng anh ấy vẫn êm ái như thế.
Cô ngây ngốc nhìn anh. Hoá ra là vậy…
Hoá ra Phương Vy Kỳ biết pha cacao ngon, hoá ra Phương Vy Kỳ là hình tượng khiến cô trở nên thân thiết. Hoá ra anh là người cho cô ngả đầu lên vai chợp mắt buổi trưa đều là có nguyên do.
Cô mệt quá, giờ cô có thể nghỉ ngơi không.
Hứa Qua gác đầu lên vai anh. Hiệp sĩ bóng đêm, người trộm chiếc quần jean.
Hứa Qua nhìn thấy đứa nhỏ mặc áo Barcelona đã nằm bất động. Chiếc áo nhiều màu giờ chỉ còn màu tro đen.
“Em không phải đứa trẻ hư.” Cô nhìn chằm chằm cái xác ấy, nói với anh.
“Anh biết.”
“Phương Vy Kỳ, anh biết không? … Em muốn sống… Nhưng hình như mọi thứ… không dễ chút nào.” Cô nói thêm.
Lúc nãy, Hứa Qua ở một thế giới khác. Tại sao thế giới ấy cũng xấu xa như thế giới này vậy.
Thế giới đó chẳng có một ai để cô quan tâm, trông mong. Còn thế giới này thì…
“Anh hiểu mà.” Bàn tay ấm áp xoa đầu Hứa Qua.
Sự xoa dịu ấy khiến cô cảm thấy buồn ngủ.
Chợt một âm thanh xé toạc sự yên tĩnh ấy, doạ Hứa Qua tim đập thon thót. Cô chú ý lắng nghe, là tiếng xe cứu thương đang tiến lại gần.
Hứa Qua như tỉnh từ giấc mộng. Cô định chạy ra ngoài.
Một bàn tay giữ cô lại: “Hứa Qua.”
Cô quay đầu lại, nước mắt tuôn dài. Như vậy thật tốt, tức là trái tim cô chưa chết hy vọng.
“Phương Vy Kỳ, em không chịu được. Phương Vy Kỳ, có lẽ lần này Artenza sẽ tin em, chỉ cần em nói ra anh ấy sẽ nghe và tin thôi.”
Có lúc trong giấc mơ khi nãy, Hứa Qua từng được sống trong thế giới rất xinh đẹp. Thế giới ấy có bãi cát dài, biển xanh và những chậu hoa rung rinh trong gió, có Hứa Qua mặc váy bồng được tết tóc cẩn thận. Cô được mẹ dắt tay bên trái, ba dắt tay bên phải. Nhưng thế giới ấy không có Artenza.
Cô chỉ muốn sống ở nơi anh có mặt.
“Phương Vy Kỳ, em muốn nói cho anh ấy biết những chuyện này không phải do em.”
Cô yêu anh lâu đến thế.
So với bờ cát mịn, so với nước biển xanh tuyệt đẹp, so với những chậu hoa rực rỡ, so với sự che chở thương yêu của ba mẹ, cô vẫn nhớ tới anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook