Dưới Vẻ Bề Ngoài
-
Chương 79: Helen (05)
“Bụp” một tiếng, đèn trong phòng ngủ mở sáng trưng. Liên Kiều đột ngột bật dậy từ trên giường. Giấc mơ khiến cô hít thở không thông như kéo dài tới thế giới thực tại.
Cô nhắm mắt, bàn tay đặt trên công tắc đầu đèn đầu giường còn đang run rẩy. Cô hé miệng hít vào từng đợt, mồ hôi túa ra trên trán chảy xuống từng hạt to.
Nằm trong bồn tắm rồi nhưng cô vẫn sợ đến vã mồ hôi khi nghĩ lại về cơn ác mộng ban nãy, dù cô chẳng nhớ nổi cụ thể trong giấc mộng đó đã xảy ra chuyện gì, hay đã gặp ai.
Điều duy nhất ám ảnh cô tới tận bây giờ là một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay cô. Mơ hồ, cô còn cảm nhận được một bàn tay khác chậm rãi vuốt v e cổ mình nữa.
Lúc ban đầu, bàn tay đó khiến cô mơ mơ màng màng. Đến khi dần tỉnh, bàn tay đó đột ngột bóp chặt lấy cổ cô. Đến khi cô tưởng như mình mất đi toàn bộ cảm giác, màn đêm bao quanh kín mít, bàn tay của cô vươn ra cố gắng mở đèn đầu giường. Cô tin rằng cuối cùng ánh sáng cũng sẽ xua tan đi bóng đêm đáng sợ đó.
Có lẽ đêm khuya là khoảng thời gian khiến con người trở nên yếu đuối về mặt cảm xúc. Lúc này, góc nào đó trong lòng Liên Kiều cảm thấy chua xót cho bản thân.
Nước trong bồn tắm tràn ra, khuôn mặt cô gần chìm hẳn dưới mặt nước hơi nguội như có như không giúp cô lấy lại sự bình tĩnh.
Khác với thế giới yên tĩnh bên ngoài khi vạn vật đều chìm vào giấc ngủ, lúc này trong đầu Liên Kiều là loáng thoáng tiếng gào thét trong chiếc ô tô, ai đó đang nói chuyện nhỏ vào tai nhau ở con hẻm đằng kia, tiếng thuỷ tinh đập vào vách tường, tiếng kim loại lẹt xẹt qua tán lá,…. Những âm thanh ấy như một lần nữa nuốt chửng Liên Kiều trở lại ác mộng.
Cô bất lực cầu nguyện trong đầu: Cầu xin ông, hãy tha cho tôi! Cầu xin ông, hãy tha cho tôi.
Tiếng cầu nguyện của cô như được ai đó nghe thấy. Cảm giác nhẹ nhõm bao trọn cơ thể, nhưng kìa, ngón tay cô đang chạm vào cái gì mềm như đám mây bông gòn vậy.
Bất thình lình, đầu cô ngoi hẳn lên mặt nước. Đôi mắt nhập nhèm đối diện với đôi mắt màu nâu thẫm, nhìn chằm chằm đến mức cô đổ mồ hôi đầm đìa dù là người đang ở trong nước.
Cổ cô dựa vào thành bồn tắm. Đôi mắt này quen lắm, tựa như cô đã thấy từ rất rất lâu rồi, nhưng cũng giống như vừa thấy ngày hôm qua.
Những giọt nước dính trên mặt, trên tóc cô nhỏ xuống bồn nước tí tách.
Trong từng âm thanh tí tách đó, như có hai thế giới đang giao nhau. Chủ nhân đôi mắt nâu thẫm đó đang vươn tay về phía cô, chỉ cần cô duỗi tay là có thể chạm tới.
Tay cô nâng lên khỏi mặt nước, vươn về phía bàn tay đó.
“Cốc, cốc, cốc”. Có tiếng gõ cửa vang lên.
Cô tức giận vỗ tay vào mặt nước: “Mời vào!!!”
Quản gia người Đan Mạch thật là tẫn trách, dù giờ đã là đêm khuya nhưng chẳng hiểu bà lấy đâu ra tinh thần để ý chủ nhà không có ngủ.
Bà đứng trước mặt cô: “Bà Lệ có yêu cầu gì không?”
Thật là, cô cũng không nên phụ lòng bà chứ: “Cho tôi cốc nước, 55 độ C”.
Một lúc sau, cốc nước được đặt trước mặt Liên Kiều. Cô trưng ra bộ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm quản gia như ngụ ý: Tại sao bà vẫn còn ở đây?
“Vâng, bà Lệ.” Người phụ nữ Đan Mạch hơi nghiêng đầu. À. “Ừm…” Cô nhấp một ngụm nước: “Bà đừng nói chuyện này với ông Lệ. Tối hôm nay tôi… À nhầm, là tối hôm qua tôi uống cà phê. Bà biết mà, triển lãm tranh của Nina chỉ còn hai ngày nữa thôi, giờ nhiều việc gấp cần xử lý lắm. Cà phê giúp tôi tỉnh táo hơn.”
Ý cô là bà đừng cái gì cũng đi báo cho người kia, tôi mất ngủ là vì uống cà phê thôi.
Người phụ nữ Đan Mạch vẫn nhìn cô không dứt, tựa như đang săm soi có chỗ nào trên mặt cô lộ ra nét diễn giả trân hay không.
Má ôi!
Giọng cô mềm ra, hơi làm nũng: “Tôi hứa đó, về sau sẽ không uống cà phê buổi tối nữa.”
Người phụ nữ Đan Mạch vẫn đứng đó bất động.
Liên Kiều vỗ trán: “Ivy, giờ đâu phải lúc tôi sẽ làm loạn. Lúc nào nên ngoan ngoãn tử tế, lúc nào có thể làm loạn tôi đều rất rõ đó.”
Người phụ nữ Đan Mạch cuối cùng cũng rời khỏi phòng tắm. Liên Kiều thở phào một hơi.
Lần trước Lệ Liệt Nông trở về Las Vegas mà không về căn nhà này, cô có thể nhận ra nhà lãnh đạo 1942 đang trong thế tương đối nguy hiểm.
Tin tức duy nhất mà Liên Kiều biết được là: Với tình hình trước mắt, 1942 đã đàm phán với bên buôn ma tuý lớn thứ 2 ở Mexico để mượn sức chúng, đồng thời âm thầm hỗ trợ chúng vươn lên. Sau khi hai bên đạt được ý muốn của mỗi bên sẽ nước sông không phạm nước giếng.
Ở thời điểm mấu chốt như thế này, cô không thể để Lệ Liệt Nông thêm nỗi phiền não. Không thể để sự tình như vụ nổ bom ở sân bay Mexico tái diễn lần hai.
Chỉ là sự xuất hiện của người quản gia Đan Mạch đã khiến Liên Kiều mất đi cơ hội nhìn rõ khuôn mặt có đôi mắt màu nâu sẫm kia. Liên Kiều chắc chắn rằng đôi mắt đẹp như vậy tuyệt đối không phải thứ cô tự tưởng tượng ra.
Mười lăm tiếng đồng hồ sau, Liên Kiều đã biết chủ nhân đôi mắt màu nâu đó là ai.
Chỉ còn 48 giờ là tới lúc khai mạc triển lãm tranh của Nina. Liên Kiều đưa Nina vào phòng làm việc của Olliena để diễn tập ngắn trước giờ G. Đây cũng là lần cuối cùng cô đến đây.
Do gặp gỡ nhiều lần, Helen trở thành người mà Nina tin tưởng nhất. Vừa tới phòng làm việc là con bé lập tức đi tìm cô Helen rồi.
Sau 12 giờ trưa, ánh nắng bị chặn lại bởi chiếc rèm màu trắng gạo trở nên nhu hoà đi rất nhiều, khiến người ta mơ màng buồn ngủ. Trên chiếc ghế đơn được lót đệm mềm mại, mắt cô lim dim nhìn về phía trước. Hình như trước mắt cô là một sa mạc rộng lớn, có một bóng người nhỏ bé đang bước về phía xa ngày càng trở nên tí hon. Cô thiu thiu ngủ.
Đầu cô trượt khỏi bàn tay đang chống. Mắt cô mở to nhưng hành động đầu tiên mà cô làm là đưa tay lên miệng kiểm tra xem có ch ảy nước miếng hay không. Dù vậy, cô vẫn tỏ vẻ như mình đang tìm kiếm ai đó. Ồ kia rồi, Helen và Nina đang đứng ngay gần cô.
Giây tiếp theo, Liên Kiều đứng dậy, nhanh chóng đi đến trước mặt Helen và Nina. Cô chỉ ngón tay vào Helen: “Cô, cô đi đến bức tường đằng kia, đứng quay lưng lại với tôi, sau đó bỏ kính mắt xuống, lúc nào tôi kêu cô quay lại thì quay lại.”
“Nhớ kỹ đó, lúc quay lại thì đã tháo kính xuống.”
Năm phút sau, Helen đứng ở chỗ tường mà Liên Kiều đã chỉ. Đây là phòng tiếp khách, chỗ Helen đứng cũng là nơi có ánh sáng đẹp nhất.
Ngày hôm qua, cũng khoảng thời gian này, ở căn phòng này, khi Liên Kiều mở cửa phòng, cô thấy Helen đang quay lưng với cửa. Tiếng cửa mở làm cô ta quay đầu. Khi đó, trên mặt người phụ nữ theo đạo Hồi này không có đeo kính. Cặp kính dày cộp đang nằm trên tay cô ta.
Cô nhớ rất rõ khoảnh khắc Helen quay đầu, cô ngạc nhiên đến choáng váng. Nhưng khi cô đang muốn nhìn rõ đôi mắt người phụ nữ này hơn nữa thì cặp kính mắt màu tối đã được đeo lên. Có một số thứ gì đó như đang trồi lên trong ngực Liên Kiều, chỉ một chút nữa thôi là cô có thể nhận ra chúng.
Cho dù khuôn mặt cô ta đã bị che kín mít bởi lớp khăn choàng và cặp kính nhưng ngôn ngữ cơ thể đã nói lên cô ta đang rất hoang mang. Helen đứng đó, chần chờ gọi cô: “Cô Amanda… Cho tôi hỏi…”
“Thẳng thắn mà nói tôi chẳng có ấn tượng tốt với cô. Nếu cô còn muốn ở lại Las Vegas này thì cái gì cũng đừng hỏi, hãy làm theo lời tôi.” Cô lạnh giọng nói, khuôn mặt trầm xuống: “Xoay người lại, tháo kính xuống.”
Đẩy đẩy mắt kính rồi chần chừ một lúc, cuối cùng cô ta cũng làm theo yêu cầu của Liên Kiều, chậm xoay người lại.
Liên Kiều đi tới vị trí hôm qua mình đứng, hít một hơi thật sâu, cô tập trung tinh thần, mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu đen đằng trước, nói từng chữ: “Quay đầu lại đi.”
Bóng dáng màu đen chậm rãi quay lại.
Liên Kiều như được sống lại khoảnh khắc tối qua, giây phút gọng kính sượt qua mái tóc, đôi mắt màu nâu lộ rõ giữa khuôn mặt đã bị vạt khăn đen che đi.
Liên Kiều lắc đầu. Có lẽ…
Cô từng bước tiến lại gần bóng dáng đen sì đó.
Bởi vì ánh sáng buổi trưa hắt lên đôi mắt ấy, Liên Kiều không nhìn thấy màu mắt nâu đặc trưng của người Ả Rập. Đó là đôi mắt nâu đậm gần sang đen. Không, không phải gần sang đen, đó là một đôi mắt gần như đen tuyệt đối.
Có lẽ… Không hiểu vì sao, theo bản năng, ngón tay cô vươn về phía đôi mắt ấy.
Bỗng một bàn tay chặn lại ngón tay cô.
“Tiểu thư Amanda, hành động của cô khiến tôi rất khó chịu.” Giọng nói đó phát ra cùng lúc với hành động đeo kính lên của Helen.
Ồh, vậy sao? Liên Kiều lạnh lùng nhìn cô ta.
“Có thể cho tôi biết cô tò mò cái gì được không? Đôi mắt của tôi? Có lẽ cô muốn tôi phải đi mổ mắt hử?” So với vẻ trầm tĩnh như mọi khi, hôm nay người phụ nữ đạo Hồi này bỗng dưng lộ một mặt miệng tép nhảy: “Hay cô không quen nhìn thấy cái kiểu mắt kính dày như đít chai? Vậy cô phải trách những tổ chức từ thiện không có ngân sách để tặng người bệnh thấu kính chất lượng cao.”
Một loạt lời lẽ xổ ra như chứa cả thuốc súng.
Nhưng Liên Kiều không rảnh đi cãi nhau với cô ta: “Đôi mắt của cô rất lạ, thường người Ả Rập không có đôi mắt đen như vậy.”
Nghe lời bình luận của Liên Kiều, Helen như bật một tiếng cười mỉa mai mà chẳng để lộ hàm răng đều tắp dưới tấm mạng che.
Giọng cô ta mang chút xúc động: “Thực ra tôi đã nghe câu này nhiều. Nếu cô tiếp xúc đủ nhiều với những người di cư như tôi đều có màu mắt khác bởi vì khí hậu, ánh sáng. Còn tôi thì lớn lên ở Anh từ nhỏ.”
Lúc này Liên Kiều mới nhận ra hình như cô không biết điều này thật.
Khi nãy dù chỉ được nhìn Helen trong giây lát, Liên Kiều đã rất bất ngờ bởi đôi mắt ấy. Nếu đôi mắt ấy là màu đen thì nó thật sự rất quen thuộc, quen thuộc tới mức mỗi ngày cô đều nhìn thấy ở trong gương.
Suy nghĩ thoáng qua này trong phút chốc khiến cô đổ mồ hôi. Cô vươn tay hướng đến chiếc khăn đang che mặt kia.
Một lần nữa, tay cô bị chụp lại.
“Cô Amanda, rốt cuộc cô muốn gì đây?” Giọng cô ta cao vút lên như đường pháo hoa bay lên trong đêm, khiến người ta hoảng sợ theo.
Theo bản năng, tay cô hơi run run. Nhưng khi phục hồi tinh thần lại, Liên Kiều nhìn thấy ở chỗ thái dương cô ta đã nổi cả gân lên rồi. Hiển nhiên hành động của cô đã chọc giận người phụ nữ đạo Hồi này.
“Cô tò mò đôi mắt tôi, và giờ là khuôn mặt đúng không?”
“Chính xác.” Liên Kiều thành thật gật đầu. Cô nhìn quanh bốn phía rồi quay lại nhìn thẳng vào mặt cô ta: “Đây cũng không phải chỗ công cộng, nếu tôi nói muốn cô bỏ khăn che mặt xuống thì sao?”
Đối phương bật ra nụ cười trào phúng.
“Đương nhiên là có thể. Nhưng hành động của cô khiến tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu. Chính vì vậy tôi không đồng ý. Nếu lần sau cô Amanda còn hứng thú với khuôn mặt tôi, tôi có thể chiều cô một chút.”
Liên Kiều đang định nói thêm gì đó nhưng người phụ nữ đạo Hồi đã lên tiếng trước: “Xin lỗi, không tiếp cô được tiếp” rồi vội vàng rời đi.
Phòng khách chỉ còn lại mỗi Liên Kiều. À không, còn có Nina, giờ phút này ánh mắt của con bé khiến Liên Kiều hơi chột dạ.
Nghĩ lại thì hành động của cô qua miệng Helen không khác nào cô là chủ cho thuê nhà của cô ta ở Anh, ỷ thế bắt nạt người khác.
Nhìn xem, dù là trẻ con cũng thấy được cô không đúng.
Cô dắt tay Nina đi vào sảnh lớn của toà nhà. Ở đây, cô một lần nữa gặp Helen.
Helen đang cùng một người phụ nữ đạo Hồi có vẻ lớn tuổi nói chuyện. Bọn họ nói tiếng Ả Rập với nhau, nhưng vừa hay là Liên Kiều có biết một chút tiếng Ả Rập.
Mơ hồ, cô có thể nghe được người phụ nữ lớn tuổi nói rằng: “Ba mẹ cháu vẫn đang đợi cháu gửi tiền về.” “Em trai cháu đang chờ được đóng học phí”.
Từ đầu đến cuối, Helen vẫn luôn cúi đầu. Thi thoảng cô có nghe được cô ta thấp giọng nói “Vâng”, “Cháu đã biết ạ”.
Bước chân cô hướng về sảnh lớn. Cô nghiêng mặt nhìn Nina, suốt cả quãng được con bé đều bĩu môi xụ mặt, hiển nhiên là đang bất mãn với cô đây.
Được rồi, Liên Kiều bật chế độ lấy lòng con bé: “Được rồi, công chúa Nina, cháu có gì bất mãn thì nói ra, đương nhiên cháu có thể đưa ra góp ý cho cô.”
Con bé nhanh nhảu chỉ trích cô luôn này: “Amanda, cháu ghét điệu bộ của cô khi nãy với Helen. Lúc đó trông cô như người xấu ấy.”
Cô nhướng mày, chính xác, chính cô cũng thấy mình giống mụ phù thuỷ ác độc.
“Nhưng cháu biết cô là người tốt. Cô là một người tốt bị chiều hư.” Giọng điệu cô bé trở nên rối rắm: “Amanda, cô có thể giúp cháu một việc không?”
“Cháu nói xem.”
“Từ nay về sau, cô hãy đối xử tốt với Helen hơn nhé. Cô ấy cũng rất đáng thương, cũng giống cháu, đều rất cô đơn.”
Thật là, trong mắt chỉ có Helen thôi hả?
“Nina, cháu đừng có quên, cô cũng giống vậy đó.” Liên Kiều nhắc nhở con bé.
Con bé tỏ ra suy tư một lát rồi lắc đầu: “Không, cô đâu có giống. Cô có căn nhà to và đẹp, có chiếc xe đắt tiền lại còn có người gọi là Cô. Hơn hết, cô còn chả phải đi làm.”
Thật rõ ràng là trong thế giới trẻ thơi, Amanda không phải đi làm mà vẫn sống sung túc sẽ hạnh phúc và thoả mãn gập trăm lần Helen.
“Amanda…”
“Ừm.”
“Về sau cô có thể đối xử tốt với Helen hơn được không?” Giọng điệu của con bé rất nghiêm túc, cứ như thể nếu cô không đồng ý, cháu sẽ đấu tranh đến cùng như đấu tranh với kẻ xấu.
Liên Kiều quay đầu nhìn hai người phụ nữ đạo Hồi kia.
Hai người đó đứng ở góc sảnh rộng lớn. Dù cách họ vài bước là vài chiếc sofa không có ai ngồi, bên cạnh có đồ ăn nhẹ, đồ uống nóng hổi nhưng họ vẫn đứng ở góc hẻo lánh đó để nói chuyện.
“Được thôi.” Cô lớn tiếng: “Cô sẽ đáp ứng cháu, về sau sẽ đối xử tốt hơn với Helen.”
Dù sao thì sau khi buổi triển lãm kết thúc, cô sẽ không còn bất kỳ liên quan nào tới người phụ nữ đạo Hồi kia.
*
Nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ ngày một xa dần lên chiếc xe hơi, rồi chiếc xe lăn bánh dần khuất dạng, ánh mắt Helen đanh lại. Cô ta rút ra xấp tiền mặt đưa cho người phụ nữ đạo Hồi trước mặt: “Giờ bà có thể đi rồi.”
Như thường lệ, Helen là người cuối cùng rời khỏi văn phòng. Nghe nói rằng, những người rời khỏi đó cuối cùng sẽ chiếm được ấn tượng tốt của các lãnh đạo, đó là biểu tượng của sự chăm chỉ lao động.
Khi cô ta xách túi ra khỏi toà nhà, vệt nắng cuối cùng chỉ còn le lói sau những toà nhà cao tầng.
Nơi ở của Helen không xa chỗ cô ta làm, nhưng nếu đi bộ thì mất 35 phút. Vì không có tuyến xe buýt nên cô ta chọn đi bộ. Điểm cộng của việc đi bộ chính là giúp cô ta suy nghĩ nhiều điều hơn.
Khi cô ta trở về căn hộ, trời đã tối om. Cô ta mở đèn, ánh mắt dừng ở cuốn lịch treo tường. Helen luôn có thể nhìn thấy được con số được khoanh hồng trên đó.
Mang theo chút hả hê mãn nguyện, cô ta nhìn từ con số 50 biến thành 40, 40 xuống 1 tháng và 1 tháng thành 1 tuần. Giờ thì 1 tuần biến thành 1 ngày.
Chính là vì cái ngày được khoanh tròn màu hồng đó mà cô ta cất công lặn lội xa xôi.
Dưới cuốn lịch treo tường là kệ sách chất đầy những tạp chí tâm lý. Mấy năm qua, đó là loại sách báo duy nhất mà cô ta đọc.
Tháo mắt kính, bỏ xuống khăn che mặt, Helen nghĩ rằng chỉ có ở nơi đó, cô ta mới tìm thấy chuyên mục nào đó.
Nhưng mà, chính những kiến thức đó chẳng hề xa lạ chút nào với cô ta.
Cô nhắm mắt, bàn tay đặt trên công tắc đầu đèn đầu giường còn đang run rẩy. Cô hé miệng hít vào từng đợt, mồ hôi túa ra trên trán chảy xuống từng hạt to.
Nằm trong bồn tắm rồi nhưng cô vẫn sợ đến vã mồ hôi khi nghĩ lại về cơn ác mộng ban nãy, dù cô chẳng nhớ nổi cụ thể trong giấc mộng đó đã xảy ra chuyện gì, hay đã gặp ai.
Điều duy nhất ám ảnh cô tới tận bây giờ là một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay cô. Mơ hồ, cô còn cảm nhận được một bàn tay khác chậm rãi vuốt v e cổ mình nữa.
Lúc ban đầu, bàn tay đó khiến cô mơ mơ màng màng. Đến khi dần tỉnh, bàn tay đó đột ngột bóp chặt lấy cổ cô. Đến khi cô tưởng như mình mất đi toàn bộ cảm giác, màn đêm bao quanh kín mít, bàn tay của cô vươn ra cố gắng mở đèn đầu giường. Cô tin rằng cuối cùng ánh sáng cũng sẽ xua tan đi bóng đêm đáng sợ đó.
Có lẽ đêm khuya là khoảng thời gian khiến con người trở nên yếu đuối về mặt cảm xúc. Lúc này, góc nào đó trong lòng Liên Kiều cảm thấy chua xót cho bản thân.
Nước trong bồn tắm tràn ra, khuôn mặt cô gần chìm hẳn dưới mặt nước hơi nguội như có như không giúp cô lấy lại sự bình tĩnh.
Khác với thế giới yên tĩnh bên ngoài khi vạn vật đều chìm vào giấc ngủ, lúc này trong đầu Liên Kiều là loáng thoáng tiếng gào thét trong chiếc ô tô, ai đó đang nói chuyện nhỏ vào tai nhau ở con hẻm đằng kia, tiếng thuỷ tinh đập vào vách tường, tiếng kim loại lẹt xẹt qua tán lá,…. Những âm thanh ấy như một lần nữa nuốt chửng Liên Kiều trở lại ác mộng.
Cô bất lực cầu nguyện trong đầu: Cầu xin ông, hãy tha cho tôi! Cầu xin ông, hãy tha cho tôi.
Tiếng cầu nguyện của cô như được ai đó nghe thấy. Cảm giác nhẹ nhõm bao trọn cơ thể, nhưng kìa, ngón tay cô đang chạm vào cái gì mềm như đám mây bông gòn vậy.
Bất thình lình, đầu cô ngoi hẳn lên mặt nước. Đôi mắt nhập nhèm đối diện với đôi mắt màu nâu thẫm, nhìn chằm chằm đến mức cô đổ mồ hôi đầm đìa dù là người đang ở trong nước.
Cổ cô dựa vào thành bồn tắm. Đôi mắt này quen lắm, tựa như cô đã thấy từ rất rất lâu rồi, nhưng cũng giống như vừa thấy ngày hôm qua.
Những giọt nước dính trên mặt, trên tóc cô nhỏ xuống bồn nước tí tách.
Trong từng âm thanh tí tách đó, như có hai thế giới đang giao nhau. Chủ nhân đôi mắt nâu thẫm đó đang vươn tay về phía cô, chỉ cần cô duỗi tay là có thể chạm tới.
Tay cô nâng lên khỏi mặt nước, vươn về phía bàn tay đó.
“Cốc, cốc, cốc”. Có tiếng gõ cửa vang lên.
Cô tức giận vỗ tay vào mặt nước: “Mời vào!!!”
Quản gia người Đan Mạch thật là tẫn trách, dù giờ đã là đêm khuya nhưng chẳng hiểu bà lấy đâu ra tinh thần để ý chủ nhà không có ngủ.
Bà đứng trước mặt cô: “Bà Lệ có yêu cầu gì không?”
Thật là, cô cũng không nên phụ lòng bà chứ: “Cho tôi cốc nước, 55 độ C”.
Một lúc sau, cốc nước được đặt trước mặt Liên Kiều. Cô trưng ra bộ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm quản gia như ngụ ý: Tại sao bà vẫn còn ở đây?
“Vâng, bà Lệ.” Người phụ nữ Đan Mạch hơi nghiêng đầu. À. “Ừm…” Cô nhấp một ngụm nước: “Bà đừng nói chuyện này với ông Lệ. Tối hôm nay tôi… À nhầm, là tối hôm qua tôi uống cà phê. Bà biết mà, triển lãm tranh của Nina chỉ còn hai ngày nữa thôi, giờ nhiều việc gấp cần xử lý lắm. Cà phê giúp tôi tỉnh táo hơn.”
Ý cô là bà đừng cái gì cũng đi báo cho người kia, tôi mất ngủ là vì uống cà phê thôi.
Người phụ nữ Đan Mạch vẫn nhìn cô không dứt, tựa như đang săm soi có chỗ nào trên mặt cô lộ ra nét diễn giả trân hay không.
Má ôi!
Giọng cô mềm ra, hơi làm nũng: “Tôi hứa đó, về sau sẽ không uống cà phê buổi tối nữa.”
Người phụ nữ Đan Mạch vẫn đứng đó bất động.
Liên Kiều vỗ trán: “Ivy, giờ đâu phải lúc tôi sẽ làm loạn. Lúc nào nên ngoan ngoãn tử tế, lúc nào có thể làm loạn tôi đều rất rõ đó.”
Người phụ nữ Đan Mạch cuối cùng cũng rời khỏi phòng tắm. Liên Kiều thở phào một hơi.
Lần trước Lệ Liệt Nông trở về Las Vegas mà không về căn nhà này, cô có thể nhận ra nhà lãnh đạo 1942 đang trong thế tương đối nguy hiểm.
Tin tức duy nhất mà Liên Kiều biết được là: Với tình hình trước mắt, 1942 đã đàm phán với bên buôn ma tuý lớn thứ 2 ở Mexico để mượn sức chúng, đồng thời âm thầm hỗ trợ chúng vươn lên. Sau khi hai bên đạt được ý muốn của mỗi bên sẽ nước sông không phạm nước giếng.
Ở thời điểm mấu chốt như thế này, cô không thể để Lệ Liệt Nông thêm nỗi phiền não. Không thể để sự tình như vụ nổ bom ở sân bay Mexico tái diễn lần hai.
Chỉ là sự xuất hiện của người quản gia Đan Mạch đã khiến Liên Kiều mất đi cơ hội nhìn rõ khuôn mặt có đôi mắt màu nâu sẫm kia. Liên Kiều chắc chắn rằng đôi mắt đẹp như vậy tuyệt đối không phải thứ cô tự tưởng tượng ra.
Mười lăm tiếng đồng hồ sau, Liên Kiều đã biết chủ nhân đôi mắt màu nâu đó là ai.
Chỉ còn 48 giờ là tới lúc khai mạc triển lãm tranh của Nina. Liên Kiều đưa Nina vào phòng làm việc của Olliena để diễn tập ngắn trước giờ G. Đây cũng là lần cuối cùng cô đến đây.
Do gặp gỡ nhiều lần, Helen trở thành người mà Nina tin tưởng nhất. Vừa tới phòng làm việc là con bé lập tức đi tìm cô Helen rồi.
Sau 12 giờ trưa, ánh nắng bị chặn lại bởi chiếc rèm màu trắng gạo trở nên nhu hoà đi rất nhiều, khiến người ta mơ màng buồn ngủ. Trên chiếc ghế đơn được lót đệm mềm mại, mắt cô lim dim nhìn về phía trước. Hình như trước mắt cô là một sa mạc rộng lớn, có một bóng người nhỏ bé đang bước về phía xa ngày càng trở nên tí hon. Cô thiu thiu ngủ.
Đầu cô trượt khỏi bàn tay đang chống. Mắt cô mở to nhưng hành động đầu tiên mà cô làm là đưa tay lên miệng kiểm tra xem có ch ảy nước miếng hay không. Dù vậy, cô vẫn tỏ vẻ như mình đang tìm kiếm ai đó. Ồ kia rồi, Helen và Nina đang đứng ngay gần cô.
Giây tiếp theo, Liên Kiều đứng dậy, nhanh chóng đi đến trước mặt Helen và Nina. Cô chỉ ngón tay vào Helen: “Cô, cô đi đến bức tường đằng kia, đứng quay lưng lại với tôi, sau đó bỏ kính mắt xuống, lúc nào tôi kêu cô quay lại thì quay lại.”
“Nhớ kỹ đó, lúc quay lại thì đã tháo kính xuống.”
Năm phút sau, Helen đứng ở chỗ tường mà Liên Kiều đã chỉ. Đây là phòng tiếp khách, chỗ Helen đứng cũng là nơi có ánh sáng đẹp nhất.
Ngày hôm qua, cũng khoảng thời gian này, ở căn phòng này, khi Liên Kiều mở cửa phòng, cô thấy Helen đang quay lưng với cửa. Tiếng cửa mở làm cô ta quay đầu. Khi đó, trên mặt người phụ nữ theo đạo Hồi này không có đeo kính. Cặp kính dày cộp đang nằm trên tay cô ta.
Cô nhớ rất rõ khoảnh khắc Helen quay đầu, cô ngạc nhiên đến choáng váng. Nhưng khi cô đang muốn nhìn rõ đôi mắt người phụ nữ này hơn nữa thì cặp kính mắt màu tối đã được đeo lên. Có một số thứ gì đó như đang trồi lên trong ngực Liên Kiều, chỉ một chút nữa thôi là cô có thể nhận ra chúng.
Cho dù khuôn mặt cô ta đã bị che kín mít bởi lớp khăn choàng và cặp kính nhưng ngôn ngữ cơ thể đã nói lên cô ta đang rất hoang mang. Helen đứng đó, chần chờ gọi cô: “Cô Amanda… Cho tôi hỏi…”
“Thẳng thắn mà nói tôi chẳng có ấn tượng tốt với cô. Nếu cô còn muốn ở lại Las Vegas này thì cái gì cũng đừng hỏi, hãy làm theo lời tôi.” Cô lạnh giọng nói, khuôn mặt trầm xuống: “Xoay người lại, tháo kính xuống.”
Đẩy đẩy mắt kính rồi chần chừ một lúc, cuối cùng cô ta cũng làm theo yêu cầu của Liên Kiều, chậm xoay người lại.
Liên Kiều đi tới vị trí hôm qua mình đứng, hít một hơi thật sâu, cô tập trung tinh thần, mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu đen đằng trước, nói từng chữ: “Quay đầu lại đi.”
Bóng dáng màu đen chậm rãi quay lại.
Liên Kiều như được sống lại khoảnh khắc tối qua, giây phút gọng kính sượt qua mái tóc, đôi mắt màu nâu lộ rõ giữa khuôn mặt đã bị vạt khăn đen che đi.
Liên Kiều lắc đầu. Có lẽ…
Cô từng bước tiến lại gần bóng dáng đen sì đó.
Bởi vì ánh sáng buổi trưa hắt lên đôi mắt ấy, Liên Kiều không nhìn thấy màu mắt nâu đặc trưng của người Ả Rập. Đó là đôi mắt nâu đậm gần sang đen. Không, không phải gần sang đen, đó là một đôi mắt gần như đen tuyệt đối.
Có lẽ… Không hiểu vì sao, theo bản năng, ngón tay cô vươn về phía đôi mắt ấy.
Bỗng một bàn tay chặn lại ngón tay cô.
“Tiểu thư Amanda, hành động của cô khiến tôi rất khó chịu.” Giọng nói đó phát ra cùng lúc với hành động đeo kính lên của Helen.
Ồh, vậy sao? Liên Kiều lạnh lùng nhìn cô ta.
“Có thể cho tôi biết cô tò mò cái gì được không? Đôi mắt của tôi? Có lẽ cô muốn tôi phải đi mổ mắt hử?” So với vẻ trầm tĩnh như mọi khi, hôm nay người phụ nữ đạo Hồi này bỗng dưng lộ một mặt miệng tép nhảy: “Hay cô không quen nhìn thấy cái kiểu mắt kính dày như đít chai? Vậy cô phải trách những tổ chức từ thiện không có ngân sách để tặng người bệnh thấu kính chất lượng cao.”
Một loạt lời lẽ xổ ra như chứa cả thuốc súng.
Nhưng Liên Kiều không rảnh đi cãi nhau với cô ta: “Đôi mắt của cô rất lạ, thường người Ả Rập không có đôi mắt đen như vậy.”
Nghe lời bình luận của Liên Kiều, Helen như bật một tiếng cười mỉa mai mà chẳng để lộ hàm răng đều tắp dưới tấm mạng che.
Giọng cô ta mang chút xúc động: “Thực ra tôi đã nghe câu này nhiều. Nếu cô tiếp xúc đủ nhiều với những người di cư như tôi đều có màu mắt khác bởi vì khí hậu, ánh sáng. Còn tôi thì lớn lên ở Anh từ nhỏ.”
Lúc này Liên Kiều mới nhận ra hình như cô không biết điều này thật.
Khi nãy dù chỉ được nhìn Helen trong giây lát, Liên Kiều đã rất bất ngờ bởi đôi mắt ấy. Nếu đôi mắt ấy là màu đen thì nó thật sự rất quen thuộc, quen thuộc tới mức mỗi ngày cô đều nhìn thấy ở trong gương.
Suy nghĩ thoáng qua này trong phút chốc khiến cô đổ mồ hôi. Cô vươn tay hướng đến chiếc khăn đang che mặt kia.
Một lần nữa, tay cô bị chụp lại.
“Cô Amanda, rốt cuộc cô muốn gì đây?” Giọng cô ta cao vút lên như đường pháo hoa bay lên trong đêm, khiến người ta hoảng sợ theo.
Theo bản năng, tay cô hơi run run. Nhưng khi phục hồi tinh thần lại, Liên Kiều nhìn thấy ở chỗ thái dương cô ta đã nổi cả gân lên rồi. Hiển nhiên hành động của cô đã chọc giận người phụ nữ đạo Hồi này.
“Cô tò mò đôi mắt tôi, và giờ là khuôn mặt đúng không?”
“Chính xác.” Liên Kiều thành thật gật đầu. Cô nhìn quanh bốn phía rồi quay lại nhìn thẳng vào mặt cô ta: “Đây cũng không phải chỗ công cộng, nếu tôi nói muốn cô bỏ khăn che mặt xuống thì sao?”
Đối phương bật ra nụ cười trào phúng.
“Đương nhiên là có thể. Nhưng hành động của cô khiến tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu. Chính vì vậy tôi không đồng ý. Nếu lần sau cô Amanda còn hứng thú với khuôn mặt tôi, tôi có thể chiều cô một chút.”
Liên Kiều đang định nói thêm gì đó nhưng người phụ nữ đạo Hồi đã lên tiếng trước: “Xin lỗi, không tiếp cô được tiếp” rồi vội vàng rời đi.
Phòng khách chỉ còn lại mỗi Liên Kiều. À không, còn có Nina, giờ phút này ánh mắt của con bé khiến Liên Kiều hơi chột dạ.
Nghĩ lại thì hành động của cô qua miệng Helen không khác nào cô là chủ cho thuê nhà của cô ta ở Anh, ỷ thế bắt nạt người khác.
Nhìn xem, dù là trẻ con cũng thấy được cô không đúng.
Cô dắt tay Nina đi vào sảnh lớn của toà nhà. Ở đây, cô một lần nữa gặp Helen.
Helen đang cùng một người phụ nữ đạo Hồi có vẻ lớn tuổi nói chuyện. Bọn họ nói tiếng Ả Rập với nhau, nhưng vừa hay là Liên Kiều có biết một chút tiếng Ả Rập.
Mơ hồ, cô có thể nghe được người phụ nữ lớn tuổi nói rằng: “Ba mẹ cháu vẫn đang đợi cháu gửi tiền về.” “Em trai cháu đang chờ được đóng học phí”.
Từ đầu đến cuối, Helen vẫn luôn cúi đầu. Thi thoảng cô có nghe được cô ta thấp giọng nói “Vâng”, “Cháu đã biết ạ”.
Bước chân cô hướng về sảnh lớn. Cô nghiêng mặt nhìn Nina, suốt cả quãng được con bé đều bĩu môi xụ mặt, hiển nhiên là đang bất mãn với cô đây.
Được rồi, Liên Kiều bật chế độ lấy lòng con bé: “Được rồi, công chúa Nina, cháu có gì bất mãn thì nói ra, đương nhiên cháu có thể đưa ra góp ý cho cô.”
Con bé nhanh nhảu chỉ trích cô luôn này: “Amanda, cháu ghét điệu bộ của cô khi nãy với Helen. Lúc đó trông cô như người xấu ấy.”
Cô nhướng mày, chính xác, chính cô cũng thấy mình giống mụ phù thuỷ ác độc.
“Nhưng cháu biết cô là người tốt. Cô là một người tốt bị chiều hư.” Giọng điệu cô bé trở nên rối rắm: “Amanda, cô có thể giúp cháu một việc không?”
“Cháu nói xem.”
“Từ nay về sau, cô hãy đối xử tốt với Helen hơn nhé. Cô ấy cũng rất đáng thương, cũng giống cháu, đều rất cô đơn.”
Thật là, trong mắt chỉ có Helen thôi hả?
“Nina, cháu đừng có quên, cô cũng giống vậy đó.” Liên Kiều nhắc nhở con bé.
Con bé tỏ ra suy tư một lát rồi lắc đầu: “Không, cô đâu có giống. Cô có căn nhà to và đẹp, có chiếc xe đắt tiền lại còn có người gọi là Cô. Hơn hết, cô còn chả phải đi làm.”
Thật rõ ràng là trong thế giới trẻ thơi, Amanda không phải đi làm mà vẫn sống sung túc sẽ hạnh phúc và thoả mãn gập trăm lần Helen.
“Amanda…”
“Ừm.”
“Về sau cô có thể đối xử tốt với Helen hơn được không?” Giọng điệu của con bé rất nghiêm túc, cứ như thể nếu cô không đồng ý, cháu sẽ đấu tranh đến cùng như đấu tranh với kẻ xấu.
Liên Kiều quay đầu nhìn hai người phụ nữ đạo Hồi kia.
Hai người đó đứng ở góc sảnh rộng lớn. Dù cách họ vài bước là vài chiếc sofa không có ai ngồi, bên cạnh có đồ ăn nhẹ, đồ uống nóng hổi nhưng họ vẫn đứng ở góc hẻo lánh đó để nói chuyện.
“Được thôi.” Cô lớn tiếng: “Cô sẽ đáp ứng cháu, về sau sẽ đối xử tốt hơn với Helen.”
Dù sao thì sau khi buổi triển lãm kết thúc, cô sẽ không còn bất kỳ liên quan nào tới người phụ nữ đạo Hồi kia.
*
Nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ ngày một xa dần lên chiếc xe hơi, rồi chiếc xe lăn bánh dần khuất dạng, ánh mắt Helen đanh lại. Cô ta rút ra xấp tiền mặt đưa cho người phụ nữ đạo Hồi trước mặt: “Giờ bà có thể đi rồi.”
Như thường lệ, Helen là người cuối cùng rời khỏi văn phòng. Nghe nói rằng, những người rời khỏi đó cuối cùng sẽ chiếm được ấn tượng tốt của các lãnh đạo, đó là biểu tượng của sự chăm chỉ lao động.
Khi cô ta xách túi ra khỏi toà nhà, vệt nắng cuối cùng chỉ còn le lói sau những toà nhà cao tầng.
Nơi ở của Helen không xa chỗ cô ta làm, nhưng nếu đi bộ thì mất 35 phút. Vì không có tuyến xe buýt nên cô ta chọn đi bộ. Điểm cộng của việc đi bộ chính là giúp cô ta suy nghĩ nhiều điều hơn.
Khi cô ta trở về căn hộ, trời đã tối om. Cô ta mở đèn, ánh mắt dừng ở cuốn lịch treo tường. Helen luôn có thể nhìn thấy được con số được khoanh hồng trên đó.
Mang theo chút hả hê mãn nguyện, cô ta nhìn từ con số 50 biến thành 40, 40 xuống 1 tháng và 1 tháng thành 1 tuần. Giờ thì 1 tuần biến thành 1 ngày.
Chính là vì cái ngày được khoanh tròn màu hồng đó mà cô ta cất công lặn lội xa xôi.
Dưới cuốn lịch treo tường là kệ sách chất đầy những tạp chí tâm lý. Mấy năm qua, đó là loại sách báo duy nhất mà cô ta đọc.
Tháo mắt kính, bỏ xuống khăn che mặt, Helen nghĩ rằng chỉ có ở nơi đó, cô ta mới tìm thấy chuyên mục nào đó.
Nhưng mà, chính những kiến thức đó chẳng hề xa lạ chút nào với cô ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook