Dưới Vẻ Bề Ngoài
-
Chương 65: Yêu (02)
Khi ngồi trên mặt cỏ, Hứa Qua cảm thấy hành động bỏ chạy khỏi hội trường là hoàn toàn chính xác, nơi nào không có đồ ăn Mexico thì nơi ấy vui vẻ.
Không chỉ vậy, Phương Vy Kỳ còn đưa cô đi ăn món ngon. Chiếc quầy nhỏ này chắc chắn là căn cứ bí mật của một nhân viên bệnh viện nào đó đam mê ẩm thực Trung Hoa. Hai người họ vớ luôn cả sủi cao, măng đóng hộp lẫn tiện tay nhặt vài món đồ ăn vặt.
Khi cô và Phương Vy Kỳ ngồi trên bãi cỏ, thoả mãn xoa bụng no căng bởi những món đồ tiện tay nhặt được, Phương Vy Kỳ lại làm ảo thuật, trước mặt họ là hai cốc đồ uống nóng. Phương Vy Kỳ nói đây là anh ấy mang từ hội trường ra, vì đặt trong áo khoác dày nên giờ vẫn còn khá nóng.
Miệng Hứa Qua chu ra thưởng thức cacao nóng thơm phức, rồi cô ngẩng đầu, ngắm trời đầy sao. Bầu trời sao mùa hạ, tựa như thời gian trôi ngược trở lại về màn đêm yên tĩnh, một hiệp sĩ từ Núi Đền xuất hiện trong phòng cô.
Nằm xuống bãi cỏ, Hứa Qua lắng nghe giọng người đàn ông ngâm nga bài hát vô cùng hàm ý “Bạn à, ta sẽ gặp lại nhau”. Khi anh hát đến đoạn điệp khúc, cô cũng nhẹ nhàng lẩm nhẩm:
Bạn à, nếu mình hy sinh giữa trận địa
Mình đi trước nhé, chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau
Bạn à, nếu tôi hy sinh giữa chiến trường
Bạn nhất định phải chôn tôi
Hãy để tôi nằm trên đồi cao núi cao
Bạn à, chúng ta sẽ còn gặp lại
Tôi nằm trên núi cao đồi cao
Bạn trồng một cây hoa xinh đẹp
Rồi khi người người bước qua nơi ấy
Bạn à chúng ta lại gặp nhau
Mỗi khi người rảo bước qua
Họ dừng lại cảm thán: Bông hoa thật đẹp…
Tiếng hát nhạt đi trong không gian rộng, trên bầu trời đầy sao đêm ở Mexico. Trước mắt cô như có giọt sương chiếu ngược cả nền đêm lấp lánh.
“Tiểu Qua.” Một lúc lâu sau, anh gọi cái tên đã lâu không gọi.
“Anh nói đi.” Đôi mắt cô nhìn bầu trời đêm không chớp, bầu trời vẫn nằm ngược như vậy trước mắt Hứa Qua.
“Đó là bài hát cậu ấy vẫn luôn muốn hát cho em nghe. Đợi mùa Giáng sinh tiếp theo, cậu ấy sẽ đưa em l3n đỉnh núi, ở đó, Hứa Thuần sẽ hát em nghe bài này. Đó là bài hát dành cho những người chiến sĩ, cậu ấy muốn em biết mình cũng là một người chiến sĩ thực thụ.”
Cô hiểu rồi. Hứa Qua nở một nụ cười với bầu trời đêm. Nụ cười trên khoé môi chưa phai, bên khoé mắt có dòng nước chảy xuống. Hoá ra bầu trời sao lộn ngược kia không phải là do giọt sương nào cả, mà do chính nước mắt của cô.
Thực ra trong lòng cô đã sớm biết, đó là nguyện ước của Hứa Thuần. Cho nên khi nghe lời ca bài hát, nước mắt lập tức ậng lên.
Cô nói với anh, giờ chúng ta cũng đang ở trên núi cao này.
“Gió trên núi cũng mạnh thật đấy.” Anh nói.
Ừm, gió núi mạnh thật, nhưng so với tiếng gió, lời ca về người chiến sĩ dũng cảm kia càng hào hùng hơn, nó đón lấy luồng gió, đi khắp núi đồi.
“Anh nói với em đi, anh ấy đã làm những nhiệm vụ ghê gớm nào rồi.” Cô nhẹ nhàng hỏi anh.
Phương Vy Kỳ bắt đầu kể:
Đầu thế kỷ 21, một số quốc gia phát triển chuyển sang chiến tranh trên Internet.
Những trận chiến này không thiếu những thông tin kiểu như Mỹ và Iran liên tục công kích nhau, Anh Pháp Đức liên minh lại để đối đầu với Moscow và Bắc Kinh, rồi thì Trung Quốc và Nga hợp tác cùng phản công lại những chiến dịch bôi nhọ truyền thông.
1942 cũng có một quân đội riêng trên Internet, trong đó Hứa Thuần chính là một mã viên tài giỏi đầy hứa hẹn đang được bồi dưỡng.
Một số tổ chức đầu tư rất nhiều cho khoa học, đại số, ngôn ngữ và khoa học máy tính để tạo ra những ký tự mật mã và trao đổi với nhau những mật mã tương khớp. Cứ như vậy, họ có thể tự do trao đổi tin tức, cho dù có liên minh Internet chặn được cũng chẳng thể làm gì bởi những ký tự đó quá phức tạp để giải trong một khoảng thời gian ngắn. Đây là lúc người giải mã phát huy năng lực.
Hứa Thuần chính là một nhà giải mật mã như vậy.
“Cậu ấy rât xuất sắc. Em có muốn nghe thành tích của cậu ấy khi giải những thứ ký hiệu lung tung lộn xộn như nòng nọc chạy loạn không?” Phương Vy Kỳ hổi.
Hừ hừ, biết thừa câu trả lời rồi còn hỏi.
Nhắm mắt lại, buông mình theo dòng hồi tưởng, Phương Vy Kỳ vươn bàn tay lên không trung, mười ngón tay xoè ra như đang lướt qua dòng sông đầy những vì tinh tú lấp lánh. Ừm, động tác nho nhỏ này nhất định rất mơ mộng, đẹp đẽ trong mắt cô ấy.
Hãy kể cho cô ấy đi, ở một buổi tối đẹp như thế này, hãy cho cô ấy biết trên thế giới này, có một người bày tỏ tình yêu như thế đấy.
“Nhà soạn nhạc người Anh Edward Elgar gửi một bức thư cho tiểu thư Dora Penny. Trong phong thư này viết 87 ký tự xiêu xiêu vẹo vẹo mà Elgar muốn bày tỏ với cô Penny. Tuy nhiên vì không hiểu được nội dung, cô Penny đã để nó vào ngăn kéo và chưa hề mở ra suốt 40 năm sau đó. Đến tận bây giờ, tổ hợp mật mã này vẫn chưa thể được giải nghĩa một cách chính xác, logic và nó trở nên vô cùng nổi tiếng với cái tên: Mật mã Dorabella.”
“Tuy đến hiện tại, mật mã Dorabella vẫn chưa có lời giải nhưng không vì thế mà mọi người mất hứng thú, niềm đam mê tưởng tượng những ý nghĩa tốt đẹp của nó. Chưa kể Elgar còn là một người đam mê mật mã, vậy nên rất nhiều người, bao gồm cả những nhà soạn nhạc cũng phấn khích tìm lời giải.”
“Một nhà soạn nhạc ở Thuỵ Điển cũng không đứng ngoài cuộc đua này. Ông ta có bạn gái là một nhà nghiên cứu lịch sử, vì thế ông ta thử áp dụng cách giải ký tự, ngôn ngữ của người bản địa phía bắc Peru 400 năm trước, kết hợp với các nốt, khuôn nhạc, vốn là ngôn ngữ của âm nhạc để tìm ra đáp án hóc búa. Nhưng điều đó cũng chẳng đến đâu, ông ta bỏ nó ở lại chỗ cô bạn gái.”
“Bạn gái ông ta đăng những bức ảnh về tư liệu nghiên cứu mật mã Dorabella lên mạng, chỉ vì cô ấy không hiểu ông bạn trai của mình viết để lại cái gì. Sau đó cũng có người giải ra được nhờ vào những chi tiết ấy, đó là một bức thư tình.”
Những ngón tay như đang bơi giữa biển rộng đầy những vì sao bỗng chuyển động linh hoạt, nhịp nhàng mà đầy sự quyến rũ, như thể đang gõ một khúc ca lên bầu trời. Mỗi nhịp chuyển động giữa không gian mơ hồ như ngày càng mạnh mẽ, có lực, tựa như dưới những ngón tay ấy là phím đàn ẩn sau bầu trời lung linh.
Với giọng êm dịu như ngôi sao nhẹ nhàng toả ánh sáng trắng le lói, thanh mảnh như vành trăng non trên nền trời khuya, anh nói: “Edward dành cho người bạn gái một trăm từ yêu thương.”
Thật đáng buồn, phải đến 400 năm sau những lời tỏ tình đó mới được hiểu rõ. Nhưng cả hai người đều không còn nữa.
“Người giải mật mã đó là Hứa Thuần phải không?” Hứa Qua hỏi. Nói xong cô mới thấy mình hỏi hơi thừa, nhưng cô vẫn muốn một đáp án khẳng định.
“Lúc đó cậu ấy mười bốn tuổi, là người duy nhất đưa ra lý giải hợp lý nhất về chuỗi mật mã đó.”
Ngước lên bầu trời đầy sao, Hứa Qua mơ hồ nhìn thấy người thiếu niên nhiệt huyết, khí phách ấy. Tuy cô chưa từng được gặp anh, nhưng cô biết rõ anh con trưởng của ông chủ cửa hàng kim khí nhất định rất tài giỏi, khí khái. Chắc chắn anh cũng thừa hưởng ánh mắt sáng ngời, cùng chiếc mũi cao đầy đặn của ba mình.
Không hiểu vì sao, trước khi bước vào hội trường, cô cố ý tìm cớ để Phương Vy Kỳ đi vào trước. Anh vào được năm phút rồi Hứa Qua mới đi vào trong. Khi cô trở lại, trong hội trường mọi người vẫn trò chuyện vui vẻ như cũ.
Nhưng cô không tìm được Lệ Liệt Nông. Cô nàng Harvard nói rằng anh đã rời khỏi từ mười phút trước.
Trước khi bước ra khỏi hội trường, Hứa Qua thoáng nhìn Phương Vy Kỳ. Không biết anh đang nói chuyện gì cùng bạn bè mà cười vô cùng sảng khoái. Phương Vy Kỳ khi cười thoải mái, ngũ quan của anh càng thêm mê đắm, đặc biệt là ánh mắt sáng ngời ấy. Phương Vy Kỳ có đôi mắt khiến người ta tin tưởng, cùng dáng mũi cao càng khiến anh trông trưởng thành, đĩnh đạc.
Một trận gió thổi qua, Hứa Qua phát hiện hình như cô đang có suy nghĩ không thích hợp với thân phận của mình cho lắm. Chính là mang thân phận bà Lệ say sưa ngắm nhìn người đàn ông không phải ông Lệ.
Hiện tại, việc cô cần làm là đi tìm ông Lệ.
Vừa nãy khi Hứa Qua hỏi cô nàng Harvard rằng Lệ Liệt Nông đi đâu rồi. Cô nàng đáp lại bằng một chất giọng bằng bằng như cái máy, đặc biệt là hai từ ‘ngài Lệ’ mang đầy sự tôn trọng. Điều này khiến Hứa Qua thấy hơi chột dạ khi mở cửa bước vào.
Cửa mở ra, tình huống trước mặt khiến tinh thần Hứa Qua căng như dây đàn. Nếu không phải ở đây có Cao Vân Song và Trần Đan Ni cùng hai người nữa, cô sẽ nghĩ rằng vừa có sự cố nguy hiểm gì vừa xảy ra.
Dưới sàn nhà vương vãi đèn vỡ, giấy tờ, đồ trang trí. Nhìn qua như thể vừa có kẻ trộm đột nhập.
Cao Vân Song và ba người còn lại đang thu dọn bãi chiến trường trên mặt đất. Còn Lệ Liệt Nông đứng ở trước cửa sổ hướng Đông Nam. Tủ sách nhỏ đặt cạnh anh cũng bị xô đổ bừa bãi.
Tình hình trước mặt khiến Hứa Qua ngẩn người tại chỗ. Xem động tác cẩn thận thu dọn của mọi người, có ngốc cô cũng biết tâm bão từ chỗ nào mà ra. Nhất định là từ cái người đang đứng trước cửa sổ kia.
Hứa Qua khom lưng, muốn dọn dẹp cùng mọi người. Nhưng cô vừa nhặt chiếc đèn bàn lên thì nhận được ánh mặt của Cao Vân Song, rõ ràng là…
Được thôi. Da đầu Hứa Qua căng lên, cô rê bước đến chỗ ai đó đang đứng đang đứng trước cửa sổ.
Xung quanh nhà lãnh đạo 1942 toát ra một tầng khí áp vùng cực khiến người ta khó thở. Dù là anh đang tức giận hay cao hứng thì điều đó vẫn chẳng thay đổi.
Mà Lệ Liệt Nông luôn là con người của hành động. Nếu như có chuyện quan trọng, anh sẽ không lãng phí thời gian đứng đây. Hứa Qua thầm trấn an mình, không có gì hệ trọng đâu.
Cô dừng lại ở sau lưng anh, thỏ thẻ một tiếng ‘Artenza’, rồi nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Đáp lại cô là sự im lặng.
Trước giờ Hứa Qua không ít lần bị Lệ Liệt Nông ngó lơ. Được thôi, anh không muốn trả lời thì cô không thèm hỏi nữa. Nhưng như thế này thì xấu hổ quá, đặc biệt là trước mặt bốn người kia.
Hứa Qua cúi xuống thu dọn giá sách bị lật đổ, xếp lại đồ vật. Vì không khí khó thở quá nên cô cũng nên làm gì đó đúng không, ai lại đứng như trời trồng như vậy.
Cuối cùng bốn người kia cũng rời khỏi phòng sau khi Hứa Qua ra hiệu. Trước khi rời đi, Cao Vân Song còn tinh tế khép cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ còn lại cô và anh. Hứa Qua lại tiếp tục nhặt đồ vật rơi vãi. Tất cả đều là đồ dùng văn phòng, giấy tờ, bút,… Đang nhặt thì có một bàn tay đoạt lấy lọ mực trong tay cô, rồi lọ mực ấy cứ như thế bay một đường cong qua cửa sổ.
Hứa Qua nhìn lọ mực bay vào màn đêm trong vài giây mà ngạc nhiên, người này hôm nay làm sao vậy?
Cô đứng dậy, bước về phía cửa phòng.
Nhưng cô chưa kịp bước bước thứ hai thì tay đã bị túm chặt. Hứa Qua dùng sức giãy giụa nhưng không có hiệu quả.
Một người bệnh sao lại khoẻ như vậy được. Cô trừng mắt với Lệ Liệt Nông: “Đó là lọ mực xanh.”
Đó chính là lọ mực Lệ Liệt Nông thích nhất, chính là màu xanh lục đặc trưng của Lucifer. Nhóm fan của anh vẫn luôn rỉ tai nhau về màu mực đẹp đẽ đó. Hơn nữa, nhãn hiệu của lọ mực này đã dừng sản xuất. Lọ mực anh vừa ném được mua lại từ nhóm người sưu tầm, nó rất đáng quý.
Người túm lấy tay cô vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Nhưng anh vẫn tỏ vẻ không xi nê gì.
“Lệ Liệt Nông, em chẳng thể hiểu nổi anh!” Cô trừng mắt, oán hận nói.
Theo cái giãy của cô, đèn bàn từ phía sau hắt ánh sáng lên mặt anh. Khuôn mặt tái nhợt, có chút lạnh lẽo chiếu vào đồng tử cô. Có thể thấy vài giọt mồ hôi nhỏ đang rịn ra trên trán anh.
Hứa Qua lập tức đứng im lại, dùng cái tay đang tự do định chạm vào trán Lệ Liệt Nông. Nhưng cô chưa chạm tới thì anh tránh đi, lại còn buông cô ra.
Không gian im lặng.
Cô kéo kéo ống tay áo anh, hỏi nhỏ: “Artenza, làm sao vậy?”
Anh vẫn không chịu đáp lại.
“Có phải còn chuyện gì chưa xử lý xong không?” Cô thử hỏi.
Căn phòng này không được phép của Lệ Liệt Nông sẽ không ai được bước vào. Cho dù có vào thì cũng không có lá gan làm ra đống hỗn độn này. Khả năng cao chính là Lệ Liệt Nông gây ra, nhưng trước giờ anh có bao giờ làm chuyện như thế này.
Xem ra trong sáu năm vừa qua, tính tình anh đã thay đổi hoàn toàn, Hứa Qua thầm nghĩ trong lòng.
“Artenza,” cô mềm giọng, nói với anh như kiểu ngày xưa: “Nói em nghe, rút cuộc ai chọc anh giận rồi? Nếu không, em cầm dao đi chặt tay kẻ đó.”
Cô chưa dứt lời đã nhận lấy một trận nghiến răng nghiến lợi của anh.
Từng từ từng ngữ được anh nhả ra như chặt củi, xem ra người này khiến anh thật sự cáu bẳn: “Em thật sự không biết?”
Hứa Qua thề rằng mấy từ kia lọt ra từ kẽ răng Lệ Liệt Nông. Hơn nữa cửa sổ đang mở, gió đêm thổi vào khiến da đầu Hứa Qua tê dại từng đợt. Lời Lệ Liệt Nông nói khiến Hứa Qua cảm giác mình chính là kẻ tội đồ vậy.
Cô xin thề rằng mình không hiểu vì sao anh lại như vậy.
Được, cô kìm lại từng đợt run rẩy, vừa nói vừa quan sát anh: “Tuyệt lắm.”
Hiển nhiên, trông mặt Lệ Liệt Nông là biết anh không hiểu cô đang nói cái gì.
“Ý em là…. chiến thắng của anh…” Mặt anh biến sắc khiến giọng cô ngày càng nhỏ lại: “Anh đánh… tuyệt lắm….”
Hình như, cô đoán sai rồi.
“Hứa Qua…. Em thật…. Thật….” Lệ Liệt Nông bị lây bệnh nói lắp của cô rồi. Nhưng không phải cùng một loại nói lắp: “Quả thật là so với….”
So với heo còn ngốc hơn đúng không? Đối với bộ dạng muốn phanh thây cô của Lệ Liệt Nông, Hứa Qua không ngừng cổ vũ chính mình: Không được chùn bước, không được chùn bước.
Lời tự động viên có tác dụng, cô xụ mặt, trừng anh: Anh dám, anh dám nói nốt không? Nếu anh thật sự dám so sánh em với con heo, anh đừng hòng em để cho anh yên.
Không biết có phải do ánh mắt đáng sợ của cô hay không, biểu cảm của Lệ Liệt Nông dần nhu hoà. Một lúc sau, anh lại xoay người nhìn ra cửa sổ.
Một khoảng thời gian trôi qua.
Lệ Liệt Nông nói:
“Những gì em vừa thấy không cần để trong lòng. Em cũng nghe bác sĩ nói rồi đó, thi thoảng cảm xúc anh lại dao động bất thường.”
Nói cách khác: Những đồ vật nằm lung tung trên sàn đều là tác phẩm của bộ não bị chấn động đến rối loạn cảm xúc của Lệ Liệt Nông. Ừm, cũng có vẻ logic.
Chỉ là, Hứa Qua nghe ra một chút khó chịu trong câu nói của anh. Cẩn thận nghe sẽ thấy câu đấy vừa sượng vừa bất đắc dĩ, có một chút cảm giác vô lực nữa.
“Artenza…”
Anh cắt ngang lời cô: “Đừng lo lắng, qua một thời gian nữa sẽ không như vậy đâu.”
Không chỉ vậy, Phương Vy Kỳ còn đưa cô đi ăn món ngon. Chiếc quầy nhỏ này chắc chắn là căn cứ bí mật của một nhân viên bệnh viện nào đó đam mê ẩm thực Trung Hoa. Hai người họ vớ luôn cả sủi cao, măng đóng hộp lẫn tiện tay nhặt vài món đồ ăn vặt.
Khi cô và Phương Vy Kỳ ngồi trên bãi cỏ, thoả mãn xoa bụng no căng bởi những món đồ tiện tay nhặt được, Phương Vy Kỳ lại làm ảo thuật, trước mặt họ là hai cốc đồ uống nóng. Phương Vy Kỳ nói đây là anh ấy mang từ hội trường ra, vì đặt trong áo khoác dày nên giờ vẫn còn khá nóng.
Miệng Hứa Qua chu ra thưởng thức cacao nóng thơm phức, rồi cô ngẩng đầu, ngắm trời đầy sao. Bầu trời sao mùa hạ, tựa như thời gian trôi ngược trở lại về màn đêm yên tĩnh, một hiệp sĩ từ Núi Đền xuất hiện trong phòng cô.
Nằm xuống bãi cỏ, Hứa Qua lắng nghe giọng người đàn ông ngâm nga bài hát vô cùng hàm ý “Bạn à, ta sẽ gặp lại nhau”. Khi anh hát đến đoạn điệp khúc, cô cũng nhẹ nhàng lẩm nhẩm:
Bạn à, nếu mình hy sinh giữa trận địa
Mình đi trước nhé, chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau
Bạn à, nếu tôi hy sinh giữa chiến trường
Bạn nhất định phải chôn tôi
Hãy để tôi nằm trên đồi cao núi cao
Bạn à, chúng ta sẽ còn gặp lại
Tôi nằm trên núi cao đồi cao
Bạn trồng một cây hoa xinh đẹp
Rồi khi người người bước qua nơi ấy
Bạn à chúng ta lại gặp nhau
Mỗi khi người rảo bước qua
Họ dừng lại cảm thán: Bông hoa thật đẹp…
Tiếng hát nhạt đi trong không gian rộng, trên bầu trời đầy sao đêm ở Mexico. Trước mắt cô như có giọt sương chiếu ngược cả nền đêm lấp lánh.
“Tiểu Qua.” Một lúc lâu sau, anh gọi cái tên đã lâu không gọi.
“Anh nói đi.” Đôi mắt cô nhìn bầu trời đêm không chớp, bầu trời vẫn nằm ngược như vậy trước mắt Hứa Qua.
“Đó là bài hát cậu ấy vẫn luôn muốn hát cho em nghe. Đợi mùa Giáng sinh tiếp theo, cậu ấy sẽ đưa em l3n đỉnh núi, ở đó, Hứa Thuần sẽ hát em nghe bài này. Đó là bài hát dành cho những người chiến sĩ, cậu ấy muốn em biết mình cũng là một người chiến sĩ thực thụ.”
Cô hiểu rồi. Hứa Qua nở một nụ cười với bầu trời đêm. Nụ cười trên khoé môi chưa phai, bên khoé mắt có dòng nước chảy xuống. Hoá ra bầu trời sao lộn ngược kia không phải là do giọt sương nào cả, mà do chính nước mắt của cô.
Thực ra trong lòng cô đã sớm biết, đó là nguyện ước của Hứa Thuần. Cho nên khi nghe lời ca bài hát, nước mắt lập tức ậng lên.
Cô nói với anh, giờ chúng ta cũng đang ở trên núi cao này.
“Gió trên núi cũng mạnh thật đấy.” Anh nói.
Ừm, gió núi mạnh thật, nhưng so với tiếng gió, lời ca về người chiến sĩ dũng cảm kia càng hào hùng hơn, nó đón lấy luồng gió, đi khắp núi đồi.
“Anh nói với em đi, anh ấy đã làm những nhiệm vụ ghê gớm nào rồi.” Cô nhẹ nhàng hỏi anh.
Phương Vy Kỳ bắt đầu kể:
Đầu thế kỷ 21, một số quốc gia phát triển chuyển sang chiến tranh trên Internet.
Những trận chiến này không thiếu những thông tin kiểu như Mỹ và Iran liên tục công kích nhau, Anh Pháp Đức liên minh lại để đối đầu với Moscow và Bắc Kinh, rồi thì Trung Quốc và Nga hợp tác cùng phản công lại những chiến dịch bôi nhọ truyền thông.
1942 cũng có một quân đội riêng trên Internet, trong đó Hứa Thuần chính là một mã viên tài giỏi đầy hứa hẹn đang được bồi dưỡng.
Một số tổ chức đầu tư rất nhiều cho khoa học, đại số, ngôn ngữ và khoa học máy tính để tạo ra những ký tự mật mã và trao đổi với nhau những mật mã tương khớp. Cứ như vậy, họ có thể tự do trao đổi tin tức, cho dù có liên minh Internet chặn được cũng chẳng thể làm gì bởi những ký tự đó quá phức tạp để giải trong một khoảng thời gian ngắn. Đây là lúc người giải mã phát huy năng lực.
Hứa Thuần chính là một nhà giải mật mã như vậy.
“Cậu ấy rât xuất sắc. Em có muốn nghe thành tích của cậu ấy khi giải những thứ ký hiệu lung tung lộn xộn như nòng nọc chạy loạn không?” Phương Vy Kỳ hổi.
Hừ hừ, biết thừa câu trả lời rồi còn hỏi.
Nhắm mắt lại, buông mình theo dòng hồi tưởng, Phương Vy Kỳ vươn bàn tay lên không trung, mười ngón tay xoè ra như đang lướt qua dòng sông đầy những vì tinh tú lấp lánh. Ừm, động tác nho nhỏ này nhất định rất mơ mộng, đẹp đẽ trong mắt cô ấy.
Hãy kể cho cô ấy đi, ở một buổi tối đẹp như thế này, hãy cho cô ấy biết trên thế giới này, có một người bày tỏ tình yêu như thế đấy.
“Nhà soạn nhạc người Anh Edward Elgar gửi một bức thư cho tiểu thư Dora Penny. Trong phong thư này viết 87 ký tự xiêu xiêu vẹo vẹo mà Elgar muốn bày tỏ với cô Penny. Tuy nhiên vì không hiểu được nội dung, cô Penny đã để nó vào ngăn kéo và chưa hề mở ra suốt 40 năm sau đó. Đến tận bây giờ, tổ hợp mật mã này vẫn chưa thể được giải nghĩa một cách chính xác, logic và nó trở nên vô cùng nổi tiếng với cái tên: Mật mã Dorabella.”
“Tuy đến hiện tại, mật mã Dorabella vẫn chưa có lời giải nhưng không vì thế mà mọi người mất hứng thú, niềm đam mê tưởng tượng những ý nghĩa tốt đẹp của nó. Chưa kể Elgar còn là một người đam mê mật mã, vậy nên rất nhiều người, bao gồm cả những nhà soạn nhạc cũng phấn khích tìm lời giải.”
“Một nhà soạn nhạc ở Thuỵ Điển cũng không đứng ngoài cuộc đua này. Ông ta có bạn gái là một nhà nghiên cứu lịch sử, vì thế ông ta thử áp dụng cách giải ký tự, ngôn ngữ của người bản địa phía bắc Peru 400 năm trước, kết hợp với các nốt, khuôn nhạc, vốn là ngôn ngữ của âm nhạc để tìm ra đáp án hóc búa. Nhưng điều đó cũng chẳng đến đâu, ông ta bỏ nó ở lại chỗ cô bạn gái.”
“Bạn gái ông ta đăng những bức ảnh về tư liệu nghiên cứu mật mã Dorabella lên mạng, chỉ vì cô ấy không hiểu ông bạn trai của mình viết để lại cái gì. Sau đó cũng có người giải ra được nhờ vào những chi tiết ấy, đó là một bức thư tình.”
Những ngón tay như đang bơi giữa biển rộng đầy những vì sao bỗng chuyển động linh hoạt, nhịp nhàng mà đầy sự quyến rũ, như thể đang gõ một khúc ca lên bầu trời. Mỗi nhịp chuyển động giữa không gian mơ hồ như ngày càng mạnh mẽ, có lực, tựa như dưới những ngón tay ấy là phím đàn ẩn sau bầu trời lung linh.
Với giọng êm dịu như ngôi sao nhẹ nhàng toả ánh sáng trắng le lói, thanh mảnh như vành trăng non trên nền trời khuya, anh nói: “Edward dành cho người bạn gái một trăm từ yêu thương.”
Thật đáng buồn, phải đến 400 năm sau những lời tỏ tình đó mới được hiểu rõ. Nhưng cả hai người đều không còn nữa.
“Người giải mật mã đó là Hứa Thuần phải không?” Hứa Qua hỏi. Nói xong cô mới thấy mình hỏi hơi thừa, nhưng cô vẫn muốn một đáp án khẳng định.
“Lúc đó cậu ấy mười bốn tuổi, là người duy nhất đưa ra lý giải hợp lý nhất về chuỗi mật mã đó.”
Ngước lên bầu trời đầy sao, Hứa Qua mơ hồ nhìn thấy người thiếu niên nhiệt huyết, khí phách ấy. Tuy cô chưa từng được gặp anh, nhưng cô biết rõ anh con trưởng của ông chủ cửa hàng kim khí nhất định rất tài giỏi, khí khái. Chắc chắn anh cũng thừa hưởng ánh mắt sáng ngời, cùng chiếc mũi cao đầy đặn của ba mình.
Không hiểu vì sao, trước khi bước vào hội trường, cô cố ý tìm cớ để Phương Vy Kỳ đi vào trước. Anh vào được năm phút rồi Hứa Qua mới đi vào trong. Khi cô trở lại, trong hội trường mọi người vẫn trò chuyện vui vẻ như cũ.
Nhưng cô không tìm được Lệ Liệt Nông. Cô nàng Harvard nói rằng anh đã rời khỏi từ mười phút trước.
Trước khi bước ra khỏi hội trường, Hứa Qua thoáng nhìn Phương Vy Kỳ. Không biết anh đang nói chuyện gì cùng bạn bè mà cười vô cùng sảng khoái. Phương Vy Kỳ khi cười thoải mái, ngũ quan của anh càng thêm mê đắm, đặc biệt là ánh mắt sáng ngời ấy. Phương Vy Kỳ có đôi mắt khiến người ta tin tưởng, cùng dáng mũi cao càng khiến anh trông trưởng thành, đĩnh đạc.
Một trận gió thổi qua, Hứa Qua phát hiện hình như cô đang có suy nghĩ không thích hợp với thân phận của mình cho lắm. Chính là mang thân phận bà Lệ say sưa ngắm nhìn người đàn ông không phải ông Lệ.
Hiện tại, việc cô cần làm là đi tìm ông Lệ.
Vừa nãy khi Hứa Qua hỏi cô nàng Harvard rằng Lệ Liệt Nông đi đâu rồi. Cô nàng đáp lại bằng một chất giọng bằng bằng như cái máy, đặc biệt là hai từ ‘ngài Lệ’ mang đầy sự tôn trọng. Điều này khiến Hứa Qua thấy hơi chột dạ khi mở cửa bước vào.
Cửa mở ra, tình huống trước mặt khiến tinh thần Hứa Qua căng như dây đàn. Nếu không phải ở đây có Cao Vân Song và Trần Đan Ni cùng hai người nữa, cô sẽ nghĩ rằng vừa có sự cố nguy hiểm gì vừa xảy ra.
Dưới sàn nhà vương vãi đèn vỡ, giấy tờ, đồ trang trí. Nhìn qua như thể vừa có kẻ trộm đột nhập.
Cao Vân Song và ba người còn lại đang thu dọn bãi chiến trường trên mặt đất. Còn Lệ Liệt Nông đứng ở trước cửa sổ hướng Đông Nam. Tủ sách nhỏ đặt cạnh anh cũng bị xô đổ bừa bãi.
Tình hình trước mặt khiến Hứa Qua ngẩn người tại chỗ. Xem động tác cẩn thận thu dọn của mọi người, có ngốc cô cũng biết tâm bão từ chỗ nào mà ra. Nhất định là từ cái người đang đứng trước cửa sổ kia.
Hứa Qua khom lưng, muốn dọn dẹp cùng mọi người. Nhưng cô vừa nhặt chiếc đèn bàn lên thì nhận được ánh mặt của Cao Vân Song, rõ ràng là…
Được thôi. Da đầu Hứa Qua căng lên, cô rê bước đến chỗ ai đó đang đứng đang đứng trước cửa sổ.
Xung quanh nhà lãnh đạo 1942 toát ra một tầng khí áp vùng cực khiến người ta khó thở. Dù là anh đang tức giận hay cao hứng thì điều đó vẫn chẳng thay đổi.
Mà Lệ Liệt Nông luôn là con người của hành động. Nếu như có chuyện quan trọng, anh sẽ không lãng phí thời gian đứng đây. Hứa Qua thầm trấn an mình, không có gì hệ trọng đâu.
Cô dừng lại ở sau lưng anh, thỏ thẻ một tiếng ‘Artenza’, rồi nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Đáp lại cô là sự im lặng.
Trước giờ Hứa Qua không ít lần bị Lệ Liệt Nông ngó lơ. Được thôi, anh không muốn trả lời thì cô không thèm hỏi nữa. Nhưng như thế này thì xấu hổ quá, đặc biệt là trước mặt bốn người kia.
Hứa Qua cúi xuống thu dọn giá sách bị lật đổ, xếp lại đồ vật. Vì không khí khó thở quá nên cô cũng nên làm gì đó đúng không, ai lại đứng như trời trồng như vậy.
Cuối cùng bốn người kia cũng rời khỏi phòng sau khi Hứa Qua ra hiệu. Trước khi rời đi, Cao Vân Song còn tinh tế khép cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ còn lại cô và anh. Hứa Qua lại tiếp tục nhặt đồ vật rơi vãi. Tất cả đều là đồ dùng văn phòng, giấy tờ, bút,… Đang nhặt thì có một bàn tay đoạt lấy lọ mực trong tay cô, rồi lọ mực ấy cứ như thế bay một đường cong qua cửa sổ.
Hứa Qua nhìn lọ mực bay vào màn đêm trong vài giây mà ngạc nhiên, người này hôm nay làm sao vậy?
Cô đứng dậy, bước về phía cửa phòng.
Nhưng cô chưa kịp bước bước thứ hai thì tay đã bị túm chặt. Hứa Qua dùng sức giãy giụa nhưng không có hiệu quả.
Một người bệnh sao lại khoẻ như vậy được. Cô trừng mắt với Lệ Liệt Nông: “Đó là lọ mực xanh.”
Đó chính là lọ mực Lệ Liệt Nông thích nhất, chính là màu xanh lục đặc trưng của Lucifer. Nhóm fan của anh vẫn luôn rỉ tai nhau về màu mực đẹp đẽ đó. Hơn nữa, nhãn hiệu của lọ mực này đã dừng sản xuất. Lọ mực anh vừa ném được mua lại từ nhóm người sưu tầm, nó rất đáng quý.
Người túm lấy tay cô vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Nhưng anh vẫn tỏ vẻ không xi nê gì.
“Lệ Liệt Nông, em chẳng thể hiểu nổi anh!” Cô trừng mắt, oán hận nói.
Theo cái giãy của cô, đèn bàn từ phía sau hắt ánh sáng lên mặt anh. Khuôn mặt tái nhợt, có chút lạnh lẽo chiếu vào đồng tử cô. Có thể thấy vài giọt mồ hôi nhỏ đang rịn ra trên trán anh.
Hứa Qua lập tức đứng im lại, dùng cái tay đang tự do định chạm vào trán Lệ Liệt Nông. Nhưng cô chưa chạm tới thì anh tránh đi, lại còn buông cô ra.
Không gian im lặng.
Cô kéo kéo ống tay áo anh, hỏi nhỏ: “Artenza, làm sao vậy?”
Anh vẫn không chịu đáp lại.
“Có phải còn chuyện gì chưa xử lý xong không?” Cô thử hỏi.
Căn phòng này không được phép của Lệ Liệt Nông sẽ không ai được bước vào. Cho dù có vào thì cũng không có lá gan làm ra đống hỗn độn này. Khả năng cao chính là Lệ Liệt Nông gây ra, nhưng trước giờ anh có bao giờ làm chuyện như thế này.
Xem ra trong sáu năm vừa qua, tính tình anh đã thay đổi hoàn toàn, Hứa Qua thầm nghĩ trong lòng.
“Artenza,” cô mềm giọng, nói với anh như kiểu ngày xưa: “Nói em nghe, rút cuộc ai chọc anh giận rồi? Nếu không, em cầm dao đi chặt tay kẻ đó.”
Cô chưa dứt lời đã nhận lấy một trận nghiến răng nghiến lợi của anh.
Từng từ từng ngữ được anh nhả ra như chặt củi, xem ra người này khiến anh thật sự cáu bẳn: “Em thật sự không biết?”
Hứa Qua thề rằng mấy từ kia lọt ra từ kẽ răng Lệ Liệt Nông. Hơn nữa cửa sổ đang mở, gió đêm thổi vào khiến da đầu Hứa Qua tê dại từng đợt. Lời Lệ Liệt Nông nói khiến Hứa Qua cảm giác mình chính là kẻ tội đồ vậy.
Cô xin thề rằng mình không hiểu vì sao anh lại như vậy.
Được, cô kìm lại từng đợt run rẩy, vừa nói vừa quan sát anh: “Tuyệt lắm.”
Hiển nhiên, trông mặt Lệ Liệt Nông là biết anh không hiểu cô đang nói cái gì.
“Ý em là…. chiến thắng của anh…” Mặt anh biến sắc khiến giọng cô ngày càng nhỏ lại: “Anh đánh… tuyệt lắm….”
Hình như, cô đoán sai rồi.
“Hứa Qua…. Em thật…. Thật….” Lệ Liệt Nông bị lây bệnh nói lắp của cô rồi. Nhưng không phải cùng một loại nói lắp: “Quả thật là so với….”
So với heo còn ngốc hơn đúng không? Đối với bộ dạng muốn phanh thây cô của Lệ Liệt Nông, Hứa Qua không ngừng cổ vũ chính mình: Không được chùn bước, không được chùn bước.
Lời tự động viên có tác dụng, cô xụ mặt, trừng anh: Anh dám, anh dám nói nốt không? Nếu anh thật sự dám so sánh em với con heo, anh đừng hòng em để cho anh yên.
Không biết có phải do ánh mắt đáng sợ của cô hay không, biểu cảm của Lệ Liệt Nông dần nhu hoà. Một lúc sau, anh lại xoay người nhìn ra cửa sổ.
Một khoảng thời gian trôi qua.
Lệ Liệt Nông nói:
“Những gì em vừa thấy không cần để trong lòng. Em cũng nghe bác sĩ nói rồi đó, thi thoảng cảm xúc anh lại dao động bất thường.”
Nói cách khác: Những đồ vật nằm lung tung trên sàn đều là tác phẩm của bộ não bị chấn động đến rối loạn cảm xúc của Lệ Liệt Nông. Ừm, cũng có vẻ logic.
Chỉ là, Hứa Qua nghe ra một chút khó chịu trong câu nói của anh. Cẩn thận nghe sẽ thấy câu đấy vừa sượng vừa bất đắc dĩ, có một chút cảm giác vô lực nữa.
“Artenza…”
Anh cắt ngang lời cô: “Đừng lo lắng, qua một thời gian nữa sẽ không như vậy đâu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook