Dưới Vẻ Bề Ngoài
-
Chương 47: Hứa Qua (23)
Phương Vy Kỳ nói: “Xem ra đúng là đã ngủ thật.”
Phương Vy Kỳ đang nói với cô bằng cái giọng không tốt chút nào, cứ như thể thú cưng mà anh ấy khổ công nuôi dưỡng bị câu trộm vậy. Cô….
Cô cũng không phải thú cưng gì hết.
Từ từ! Cái tên giống mọt sách này đúng là kẻ giảo hoạt.
“Phương Vy Kỳ, đừng có đánh trống lảng.” Hứa Qua chỉ ngón tay vào mặt anh ta, hung tợn nói: “Cho dù trong tay tôi giờ không có súng, nhưng tôi vẫn có thể đá thâm mông anh đấy.”
Có lẽ đã quá quen với câu này của cô, anh ấy chẳng hề lo sợ chút nào, vẫn khoanh tay đứng nhìn với biểu cảm ‘đá luôn đi’.
Cô tức giận phừng phừng, móc chiếc vòng cổ dưới áo ra. Chiếc vòng cổ ấy Hứa Qua cực kỳ quý trọng, trên chiếc vòng ấy có lồng chiếc nhẫn đính hôn của cô và Lệ Liệt Nông. Cô giơ vòng cổ cao lên, để Phương Vy Kỳ thấy rõ chiếc nhẫn ấy, mặt cô đầy sự ngọt ngào, xen lẫn kiêu ngạo và khoe khoang, cũng có một chút áy náy: Là anh ấy tặng tôi đó.
Không cần nói ra chắc anh ấy cũng phải biết: Con mọt sách, anh hết cơ hội rồi.
Hứa Qua đã nghĩ rất nhiều câu an ủi anh ấy trong đầu, từ “Tôi biết mình đáng yêu, nhưng những cô gái đáng yêu còn rất nhiều ngoài kia”, “Đừng nản chí, bỏ lỡ bông hoa hồng tôi đây thì còn cả vườn hoa hồng mà”, “Phương Vy Kỳ, anh không tồi đâu, chỉ là anh không phải gu của tôi thôi”. Và cùng với những câu đó, cô sẽ nói: “Phương Vy Kỳ, anh có biết những người phụ nữ bị tôi chỉnh đốn ở sau lưng gọi tôi là gì không?” Cô học theo biểu cảm của những người phụ nữ đó, vừa sợ hãi lại vừa ghen ghét: “Nữ ma đầu.”
Đúng vậy, sau lưng Hứa Qua, những người phụ nữ đó gọi cô là nữ ma đầu.
Phương Vy Kỳ bước lại gần Hứa Qua, cứ như anh ấy đang muốn tìm ra biểu hiện đặc trưng của một nữ ma đầu.
“Không thể trông mặt mà bắt hình dong.” Giọng cô thô lỗ.
Phương Vy Kỳ nhướn mày: “Tôi hơi tò mò rồi đấy, tại sao cô lại đưa nhẫn ra làm gì, lại nói với tôi những câu này?”
“Phương Vy Kỳ!” Hứa Qua vô cùng tức giận: “Không phải anh nói ban nãy là nơi này còn một Amanda sao?”
Cô cũng không phải loại ngu ngốc.
Lời cô vừa nói làm Phương Vy Kỳ đưa tay đỡ trán. Theo sau động tác ấy là cả người anh run lên bần bật, và tiếng cười sảng khoái của người đàn ông.
Không cần Hứa Qua nghĩ thêm cô cũng biết mình lại mắc bệnh tự mình đa tình rồi. Chính cái bệnh tự mình đa tình này của cô khiến tên mọt sách cười run cả người.
Khốn khiếp! Cô thuận tay dùng chiếc cốc cacao dùng một lần ném thẳng vào đầu anh rồi bỏ đi không quay đầu lại. Đi đến cửa bếp, tiếng thở dài cùng câu nói của người phía sau khiến Hứa Qua dừng bước chân.
Cô quay đầu lại, hỏi Phương Vy Kỳ: “Phương Vy Kỳ, anh nói lại lần nữa!”
Phương Vy Kỳ dừng cười: “Cái gì cơ?”
“Chính là câu anh vừa nói đó.” Hứa Qua nghiên đầu, cô hơi thất thần.
“Đúng là thích vào rừng mơ bắt con tưởng bở.” Phương Vy Kỳ lặp lại lời vừa nói.
Hứa Qua chau màu, cô cảm thấy câu này có chút không đúng, nhưng không đúng ở đâu thì cô không chỉ ra được. Phương Vy Kỳ hình như ban nãy nói là: “Đúng là thích vào rừng mơ bắt con tưởng bở giống hồi nhỏ.”
“Làm sao thế?” Phương Vy Kỳ hỏi cô.
Tỉnh táo lại, Hứa Qua lắc đầu, có lẽ là do ban nãy cô nghe nhầm.
*
Lệ Liệt Nông về sớm hơn thời gian dự tính một ngày. Anh để Kim Nguyên đi cùng với các thành viên 1942 theo người lái buôn và tiểu đoàn đến Thổ Nhĩ Kỳ giải quyết phần còn lại của công việc, sau đó anh một mình ngồi lên chuyến bay do bên đó sắp xếp quay lại Prague.
Không chỉ vậy, Lệ Liệt Nông quay lại với một thái độ bất thường, anh nhốt bản thân trong phòng. Theo lời tài xế đón anh ở sân bay miêu tả: Trên đường về, ngài Lệ không nói một lời, hơn nữa còn bảo anh ta dừng xe lại.
“Ngài Lệ bảo muốn xuống xe để hít thở không khí.” Tài xế nói.
Nghe người tài xế kể xong, Hứa Qua càng thêm lo lắng. Lúc hoàng hôn, cô gõ cửa phòng Lệ Liệt Nông lần thứ tư.
Trên đường tới chỗ Lệ Liệt Nông, Hứa Qua còn gặp lãnh đạo tiền nhiệm của 1942, ông vừa mới bị chặn lại trước cửa phòng Lệ Liệt Nông, chỉ nhận được duy nhất một câu: “Ngày mai là sẽ ổn thôi.”
Rốt cuộc trong chuyến công tác đến Syria, Lệ Liệt Nông đã gặp chuyện gì. Hứa Qua gọi điện cho Kim Nguyên, anh ta cũng không hiểu tại sao, và nhấn mạnh ngài Lệ không có bất cứ biểu hiện nào khác thường trong chuyến đi.
Lần thứ tư gõ cửa không có kết quả, Hứa Qua mở miệng gọi vài tiếng Artenza cũng không nhận được bất cứ lời hồi đáp nào. Tên khốn khiếp này, cô chính là vợ chưa cưới của anh, vậy cặp nhẫn đôi của họ tính là gì, đồ trang trí sao?!
Cô thở mạnh một hơi, gõ cửa lần thứ năm, vẫn không có kết quả như cũ. Cô ôm cánh tay, đi đi lại lại trước cửa phòng Lệ Liệt Nông.
Khi màn đêm buông xuống, Hứa Qua giơ tay lên lần thứ sáu. Khi mu bàn tay cô sắp đập vào ván cửa, cô kiềm chế lại, để vào trong phòng Lệ Liệt Nông cô có rất nhiều cách.
Hứa Qua từng rất nhiều lần vào phòng Lệ Liệt Nông bằng chiếc cây bên cạnh cửa sổ, cùng với một chiếc dây thừng và bánh xe ô tô. Cô dùng dây thừng cuộn bánh xe lại, thòng lên cành cây cao, sau đó giống như chơi xích đu, chỉ cần vài lần bay lên là cô có thể nương sức bám vào khung cửa sổ. Tay cô bám chặt vào khung cửa sổ còn chân đạp lên gờ tường, chỉ cần vài động tác đó là cô đã đi lại thong dong trong phòng Lệ Liệt Nông rồi. Chỉ là lúc này trời hơi tối, Hứa Qua đụng đầu vài lần vào tường.
Cửa sổ phòng bếp của Lệ Liệt Nông là chỗ dễ mở ra nhất, cô nhẹ nhàng nhấc cửa sổ lên, khẽ khàng di chuyển giá để dao sang bên cạnh, trườn người lên mặt tủ bếp, rồi đặt chân xuống sàn, sau đó quay lại đóng cửa sổ. Một loạt động tác nhanh nhẹn không phát ra âm thanh nào.
Cô thở dài một hơi, quay người sang chỗ khác. Đầu tiên, Hứa Qua để lại giá để dao vào chỗ cũ, rồi nhìn khung cảnh trong phòng. Không cần bật đèn cô cũng biết người đang đứng cạnh tủ lạnh là ai.
Ánh sáng mờ ảo chiếu lên bóng dáng cao lớn đang dựa vào bên cạnh tủ lạnh, cùng với hơi thở quen thuộc trong không khí, Hứa Qua biết đó chính là Lệ Liệt Nông.
Chỉ là cô không cách nào nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh, cũng không thể nào qua đó đoán được tâm trạng hiện tại của anh, và không thể nghĩ ra cách an ủi anh.
Khi tay cô sắp chạm vào công tắc đèn thì…
“Đừng bật đèn.” Tiếng nói ấy đầy sự mỏi mệt, cùng với đó, cô ngửi được một chút hơi cồn phát ra từ chỗ anh.
Hứa Qua biết thi thoảng anh sẽ hút thuốc, nhưng anh rất ít khi uống rượu. Lệ Liệt Nông tưởng chừng như không bao giờ uống rượu.
Cô bước lại gần rồi dừng lại trước mặt anh. Trong ánh sáng leo lét, Hứa Qua nhìn thấy chén rượu trong tay Lệ Liệt Nông. Từ chỗ anh đang ngồi uống rượu hoàn toàn có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình cô lén lút đột nhập.
Cô không đoạt lấy chén rượu trong tay anh, chỉ nhỏ giọng gọi một tiếng Artenza.
Cho dù hiện tại cô vẫn chưa thấy biểu cảm trên mặt anh, nhưng Hứa Qua vẫn cảm nhận được tiếng gọi của cô khiến anh mất kiên nhẫn.
Cô thở dài một hơi trong lòng, có lẽ cũng chỉ có bóng đêm lúc này mới có thể giúp anh thể hiện bản thân mình, nhưng giờ không phải là lúc để cô oán giận.
“Anh làm sao vậy?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Ngày mai nói chuyện.” Giọng Lệ Liệt Nông vừa lạnh vừa cứng.
“Nói em biết đi.” Hứa Qua cao giọng hơn một chút: “Lệ Liệt Nông, em là vợ chưa cưới của anh đấy!”
Sau khi cô dứt lời, phòng bếp vang lên một tiếng động, chính là cái chén rượu bị ném ra mặt đất.
Không để cho Hứa Qua có thời gian tiếp nhận sự việc đang diễn ra, lưng cô bỗng bị một lực dồn áp vào cánh cửa tủ lạnh. Động tác của Lệ Liệt Nông nhanh nhẹn, dứt khoát: “Hứa Qua, em phiền phức vừa thôi.”
Hứa Qua biết chứ, cô quay mặt đi: “Artenza, chỉ cần anh muốn biết, em sẽ đều nói hết cho anh.”
“Cho nên? Muốn tôi cũng phải đối xử với em như vậy sao? Muốn tôi phải thoả mãn sự hiếu kỳ và tự cho mình là đúng của phụ nữ các người sao?”
Trầm mặc một lát, Hứa Qua rũ mi mắt: “Dù anh gặp khó chịu đến đâu, em cũng muốn cùng anh trải qua điều đó.”
Tiếng cười nhạo vang lên trên đỉnh đầu cô, cơ thể rắn chắc áp sát vào người khiến Hứa Qua hít thở khó khăn. Anh dùng tay chặn lại đôi tay đang có ý đẩy ra của cô, túm chặt lấy rồi kéo l3n đỉnh đầu, bàn tay còn lại của anh với vào trong quần áo khiến Hứa Qua trở tay không kịp. Bàn tay hư hỏng ấy từ bên trái chuyển sang bên phải, nắn b óp thô lỗ, lực mạnh đến mức Hứa Qua đau đến hít một hơi. Một chân anh chen vào giữa, tách hai chân cô, khiến Hứa Qua không cử động được. Đầu anh cúi xuống, lực từ bàn tay anh càng lớn hơn, cùng với ánh mắt sáng quắc và hơi thở nặng nề kề bên, từng lời của anh rơi vào tai cô: “Lần trước không phải khóc lóc đau đớn sao? Em cứ ăn vạ ở đây không chịu đi có phải lại muốn thêm lần nữa? Hửm?”.
Hứa Qua mãi mới hiểu Lệ Liệt Nông đang nói gì thì anh đã nói tiếp: “Đi? Hay ở lại?”
“Lệ…” Giây tiếp theo, môi cô bị hung hăng cướp lấy, toàn bộ cơ thể nặng nề của anh áp lên người cô, một tay anh giữ chặt, chế trụ hai tay ở sau lưng cô, khiến Hứa Qua không còn đường lùi mà áp sát vào người anh. Chỉ trong nháy mắt, sự thô lỗ ban đầu của anh giảm dần đi, bên trên môi lưỡi triền miên, còn phía dưới có cái gì cưng cứng chọc vào bụng nhỏ của cô, vừa cứng vừa nóng. Hơi thở hai người gấp gáp, vấn vít lấy nhau, trong khi bên trên quấn quýt không rời, phía dưới, cô hơi ưỡn bụng ra, cọ nhẹ, đáp lại vật c ứng nóng kia. Sau đó, Hứa Qua nghe thấy tiếng rên trầm khàn phát ra từ cổ họng anh, trong một giây, Hứa Qua suýt thì bật ra câu nói ngu xuẩn: “Anh bị thương ở đâu à?”. Khi cô đang vô cùng ảo não với suy nghĩ ban nãy của mình, anh đã ôm cô ngồi lên tủ bếp từ lúc nào.
Yên tĩnh, cực kì yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cả không gian chỉ còn lại tiếng thở thô ráp, gấp gáp của anh. Hứa Qua thở từng hơi ngắn ngủi, cô cố gắng hít thở đều đặng như sau đó…. Tiếng “Artenza” phát ra từ miệng cô khản đặc, nhỏ như muỗi kêu. Cho dù âm thanh ấy khó có thể nghe rõ nhưng vẫn nhận được một tiếng “Ừm…” của anh.
Cô ngồi trên tủ bếp, tay không biết phải đặt ở đâu, cuối cùng cô khum tay lại che đi phần bị lộ ra trước ngực, nhưng chỉ vô dụng. Cô ngồi trên mặt đá tủ bếp, anh thì đứng sát vào mép tủ, đầu anh cúi xuống, ngón tay anh khẽ tách bàn tay cô ra, khiến tay cô chống lên mặt đá. Rồi tiếp theo là chân Hứa Qua, tay anh cách một lớp vải lướt dọc phần trong đùi cô xuống dưới, ống quần cô bị cuốn lên, khi tay anh nắm lấy cổ chân, cô vẫn không kiềm chế được mà cả người run rẩy. Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh, chân cô vì anh mà mở rộng. Hứa Qua theo bản năng hơi ưỡn lên khi anh rướn người sát lại gần, khi cô tưởng anh sẽ cởi qu@n áo mình thì bàn tay anh áp lên bụng dưới cô, trực tiếp tìm được khoá quần. Trong bóng đêm, hai tiếng khoá quần jeans một trước một sau vang lên, tiếng động ấy khiến Hứa Qua mặt đỏ tai hồng, nhưng nghĩ đến đau đớn xé rách cơ thể kia, cô dùng tay ngăn lại. Giọng anh thô ráp: “Không phải nói là muốn cùng anh vượt qua khó chịu sao?” Người đàn ông này thật là hư, hơn nữa lại còn ích kỉ, nếu anh nói: “Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng mà” thì tốt biết mấy.
Có lẽ cả đời này cô sẽ không bao giờ nghe được những câu dịu dàng như vậy từ miệng Lệ Liệt Nông. Hứa Qua nhắm mắt, cánh tay vắt lên vai anh. Anh tiến vào vừa mạnh lại vừa tàn nhẫn, không đợi cô kịp thích ứng anh đã bắt đầu ra vào liên tục, đâm loạn khắp nơi. Đau quá, đau đến mức nước mắt cô rơi tán loạn, đau đến mức nắm tay cô cuộn tròn lại, khi anh th úc mạnh một cái vào trong, nắm đấm cô đập vào vai anh nhưng chỉ đổi lại động tác mạnh hơn phía dưới.
Dần dần, nước mắt biến thành mồ hôi. Rồi dần dần, không cần anh chỉ dẫn, hai chân cô cũng co lên, quắp lấy eo anh. Rồi cô th ở dốc, bắt nhịp với tần suất hơi thở của anh, âm thanh cô phát ra biến thành âm thanh kì lạ mà trước đây cô từng tò mò.
Khi còn nhỏ, Hứa Qua hay kể với dì Mai: “Dì ơi, con thấy hình như ông Jacob không giống như lời người lớn nói đâu, ông ta là kẻ gian giảo.” Dì Mai thế nào cũng không tin lời của cô, vì thế cô bắt đầu kể chứng cớ: “Ông ấy thường xuyên đánh vợ mình, hơn nữa còn toàn đánh vợ vào buổi tối.” Chứng cớ cô đưa ra không những không khiến dì Mai tin, lại còn chọc dì Mai cười rung bả vai. Điều này khiến Hứa Qua lo quắn cả lên: “Dì Mai, con nói thật đấy, rất nhiều lần con nghe thấy tiếng khóc của bà Jacob, đều là vào buổi đêm, bà ấy khóc ghê lắm.”
Lúc này, Hứa Qua nghĩ âm thanh mà cô phát ra bây giờ mà rơi vào tai lũ trẻ hàng xóm, nhất định sẽ biến thành bằng chứng cho việc ông chủ nhà hàng xóm bạo hành vợ mình.
Từ một nơi sâu thẳm trong cơ thể cô tiết ra một dòng chất lỏng nóng bỏng, chất lỏng ấy chảy xuống dưới chỗ hai người đang dính chặt lấy nhau, nhầy nhụa, dinh dính. Âm thanh phát ra từ nơi thân mật cùng với tiếng th ở dốc vang vọng khắp phòng. Bọn họ duy trì tư thế bó chặt lấy nhau ấy, móng tay đang đâm vào bả vai anh buông ra, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển dọc lưng anh. Đáp lại, tay anh áp đầu cô vào hõm vai mình.
Một giọng nói trầm thấp vang lên cạnh tai cô: “Cha của cậu bé ấy từng là chuyên gia về thuốc nổ, ông ấy phụ trách hậu cần của quân đội chính phủ. Trong lần rút lui qua một đoạn đường trọng yếu, nơi ấy có chôn sẵn một bãi địa lôi của quân đội chính phủ để cản bước các thành phần cực đoan. Khi cha cậu bé ấy đang thực hiện nhiệm vụ, ông ấy không may bị bắt. Sau đó, cậu bé tìm thấy bọn anh, giúp đỡ bọn anh tìm đến con đường an toàn nhất, giảm thiểu tổn thất lẫn thương vong cho cả đoàn.”
“Cậu bé ấy không hề mạnh miệng, đoàn xe của bọn anh đã đến được bản doanh của bọn Hồi giáo cực đ0an. Những người ở đó nói rằng đoạn đường bọn anh đi qua nếu bọn chúng có một trăm xe thì cuối cùng chỉ có một xe đến nơi với ít thương vong nhất. Cậu bé sau đó từ chối thù lao mà Kim Nguyên đưa, cậu bé kể cha mình còn chưa rõ sống chết, còn em gái cậu bé thì đang bị bọn Hồi giáo cực đ0an giữ làm con tin ở chính doanh trại của này, cũng không biết còn sống hay không. Tuần trước, cậu bé có nghe ngóng được từ một đứa trẻ khác tin tức rằng em gái mình vẫn còn sống.”
“Đứa trẻ nói tin tức đó cho cậu cũng từng là con tin của bọn kh ủng bố. Sở dĩ đứa trẻ đó thoát được ra ngoài là nhờ cha cậu ta nhờ vả, cầu khẩn ông phụ trách lái xe vận chuyển nhu yếu phẩm cho doanh trại này. Mủi lòng với người cha đang đau đớn ấy, ông lái xe đã dùng mối quan hệ của mình để đưa đứa trẻ đó trốn thoát ra ngoài theo xe chở hàng.”
Trong bóng đêm, Lệ Liệt Nông ôm ghì lấy Hứa Qua, mà cô vẫn nhẹ nhàng xoa dịu anh, nhẹ giọng hỏi: “Rồi sao nữa anh?”
“Chú ơi, cháu cầu xin chú, đó không phải là việc gì khó mà, chú là khách quý của bọn chúng.” Giọng anh đầy đau đớn, dằn vặt: “Đó là lời của cậu bé ấy nói với anh, nhưng anh đã từ chối. Sở dĩ anh không thể đồng ý làm vậy là vì anh không muốn có lần một rồi sẽ có lần hai. Mặt khác, hành động đó của cậu bé khiến anh phản cảm, nếu cậu bé đó nói ra ý đồ ngay từ đầu, anh nghĩ anh sẽ suy xét việc này. Nhưng anh ghét kiểu người hành động trước sau đó lôi nó ra làm điều kiện với anh.”
“Cuối cùng, vào đêm hôm bọn anh đến doanh trại của bọn k hủng bố, cậu bé và em gái của cậu đều đã chết. Chúng chết vì bị máy bay của liên quân ném bom trúng. Sau khi bị anh từ chối, cậu bé đã tự tìm cách cứu em mình ra.”
Im lặng.
Giọng anh từ ân hận dằn vặt biến thành căng thẳng tột độ: “Bọn chúng một đứa năm tuổi, một đứa mười ba tuổi cứ như vậy bị bắt giữ công khai trước đại bản doanh, sau đó bị cưỡng chế lôi đến kho chứa đạn gần đó. Bởi nếu làm thế, liên quân sẽ sợ bọn trẻ chết mà không dám thả đầu đạn xuống khu vực ấy. Nhưng trên chiến trường, không ai nói được trước được gì, nếu bọn trẻ thiệt mạng trong đêm đó, bọn kh ủng bố sẽ lập tức dùng tin tức này bán cho truyền thông, sau đó kích động bạo lực toàn diện, đương nhiên là hành động bẩn thỉu của chúng sẽ được giấu nhẹm đi.”
“Em còn nhớ không, chính chúng ta cũng từng dùng những chiêu thức tương tự như vậy.”
Cô không thể nói thêm được gì, điều duy nhất cô có thể làm là dùng môi mình ghé sát vào thái dương của anh. Đây là Artenza của cô, Artenza của cô không cố ý, Artenza của cô chỉ là phản cảm hành động của cậu bé ấy. Artenza của cô nhất định sẽ tìm được cách giúp cậu bé, chỉ cần cho anh thêm một chút thời gian nữa thôi, anh sẽ giao cấp dưới của mình đi xử lý chuyện này.
Nhưng trên chiến trường thiên biến vạn hoá, anh không biết trước được chuyện sẽ phát sinh theo chiều hướng như vậy, giờ anh hối hận rồi.
“Sau khi anh trở lại Damascus” Bả vai cô đang ghé vào run nhè nhẹ: “Anh đến gặp mẹ của hai đứa nhỏ, lúc ấy anh mới biết chị ấy không còn nhiều thời gian nữa. Cậu bé ấy cũng chỉ vì mong mẹ mình trước khi ra đi có thể được nhìn thấy con gái lần cuối…. nhưng đến cuối cùng….. chị ấy đã mất cả hai đứa….”
Tay cô nhẹ nhàng vỗ bả vai anh, từng chút từng chút một đợi anh bình tĩnh lại, chờ anh ngừng run rẩy, cô hỏi, Artenza, anh biết tên của hai đứa bé ấy không?
“Cậu bé tên là Halim, còn em cậu tên là Ataulla.”
“Tên chúng hay quá.” Cô lẩm bẩm: “Artenza, chờ sau này mình có con, con trai sẽ tên là Halim, con gái là Ataulla.”
Trong tiếng Ả rập, Halim nghĩa là người nhân từ, tốt bụng, còn Ataulla là món quà của Chúa.
—
3733
—
Tên của hai em trong bản edit có thể không phải là hai cái tên trong nguyên tác của Loan, vì convert nên nó bị dịch thành cái gì ý, tớ đã lên Wikipedia để tìm tên có phát âm tương tự và ý nghĩa giống như phần diễn giải của Loan ở cuối chương.
Phương Vy Kỳ đang nói với cô bằng cái giọng không tốt chút nào, cứ như thể thú cưng mà anh ấy khổ công nuôi dưỡng bị câu trộm vậy. Cô….
Cô cũng không phải thú cưng gì hết.
Từ từ! Cái tên giống mọt sách này đúng là kẻ giảo hoạt.
“Phương Vy Kỳ, đừng có đánh trống lảng.” Hứa Qua chỉ ngón tay vào mặt anh ta, hung tợn nói: “Cho dù trong tay tôi giờ không có súng, nhưng tôi vẫn có thể đá thâm mông anh đấy.”
Có lẽ đã quá quen với câu này của cô, anh ấy chẳng hề lo sợ chút nào, vẫn khoanh tay đứng nhìn với biểu cảm ‘đá luôn đi’.
Cô tức giận phừng phừng, móc chiếc vòng cổ dưới áo ra. Chiếc vòng cổ ấy Hứa Qua cực kỳ quý trọng, trên chiếc vòng ấy có lồng chiếc nhẫn đính hôn của cô và Lệ Liệt Nông. Cô giơ vòng cổ cao lên, để Phương Vy Kỳ thấy rõ chiếc nhẫn ấy, mặt cô đầy sự ngọt ngào, xen lẫn kiêu ngạo và khoe khoang, cũng có một chút áy náy: Là anh ấy tặng tôi đó.
Không cần nói ra chắc anh ấy cũng phải biết: Con mọt sách, anh hết cơ hội rồi.
Hứa Qua đã nghĩ rất nhiều câu an ủi anh ấy trong đầu, từ “Tôi biết mình đáng yêu, nhưng những cô gái đáng yêu còn rất nhiều ngoài kia”, “Đừng nản chí, bỏ lỡ bông hoa hồng tôi đây thì còn cả vườn hoa hồng mà”, “Phương Vy Kỳ, anh không tồi đâu, chỉ là anh không phải gu của tôi thôi”. Và cùng với những câu đó, cô sẽ nói: “Phương Vy Kỳ, anh có biết những người phụ nữ bị tôi chỉnh đốn ở sau lưng gọi tôi là gì không?” Cô học theo biểu cảm của những người phụ nữ đó, vừa sợ hãi lại vừa ghen ghét: “Nữ ma đầu.”
Đúng vậy, sau lưng Hứa Qua, những người phụ nữ đó gọi cô là nữ ma đầu.
Phương Vy Kỳ bước lại gần Hứa Qua, cứ như anh ấy đang muốn tìm ra biểu hiện đặc trưng của một nữ ma đầu.
“Không thể trông mặt mà bắt hình dong.” Giọng cô thô lỗ.
Phương Vy Kỳ nhướn mày: “Tôi hơi tò mò rồi đấy, tại sao cô lại đưa nhẫn ra làm gì, lại nói với tôi những câu này?”
“Phương Vy Kỳ!” Hứa Qua vô cùng tức giận: “Không phải anh nói ban nãy là nơi này còn một Amanda sao?”
Cô cũng không phải loại ngu ngốc.
Lời cô vừa nói làm Phương Vy Kỳ đưa tay đỡ trán. Theo sau động tác ấy là cả người anh run lên bần bật, và tiếng cười sảng khoái của người đàn ông.
Không cần Hứa Qua nghĩ thêm cô cũng biết mình lại mắc bệnh tự mình đa tình rồi. Chính cái bệnh tự mình đa tình này của cô khiến tên mọt sách cười run cả người.
Khốn khiếp! Cô thuận tay dùng chiếc cốc cacao dùng một lần ném thẳng vào đầu anh rồi bỏ đi không quay đầu lại. Đi đến cửa bếp, tiếng thở dài cùng câu nói của người phía sau khiến Hứa Qua dừng bước chân.
Cô quay đầu lại, hỏi Phương Vy Kỳ: “Phương Vy Kỳ, anh nói lại lần nữa!”
Phương Vy Kỳ dừng cười: “Cái gì cơ?”
“Chính là câu anh vừa nói đó.” Hứa Qua nghiên đầu, cô hơi thất thần.
“Đúng là thích vào rừng mơ bắt con tưởng bở.” Phương Vy Kỳ lặp lại lời vừa nói.
Hứa Qua chau màu, cô cảm thấy câu này có chút không đúng, nhưng không đúng ở đâu thì cô không chỉ ra được. Phương Vy Kỳ hình như ban nãy nói là: “Đúng là thích vào rừng mơ bắt con tưởng bở giống hồi nhỏ.”
“Làm sao thế?” Phương Vy Kỳ hỏi cô.
Tỉnh táo lại, Hứa Qua lắc đầu, có lẽ là do ban nãy cô nghe nhầm.
*
Lệ Liệt Nông về sớm hơn thời gian dự tính một ngày. Anh để Kim Nguyên đi cùng với các thành viên 1942 theo người lái buôn và tiểu đoàn đến Thổ Nhĩ Kỳ giải quyết phần còn lại của công việc, sau đó anh một mình ngồi lên chuyến bay do bên đó sắp xếp quay lại Prague.
Không chỉ vậy, Lệ Liệt Nông quay lại với một thái độ bất thường, anh nhốt bản thân trong phòng. Theo lời tài xế đón anh ở sân bay miêu tả: Trên đường về, ngài Lệ không nói một lời, hơn nữa còn bảo anh ta dừng xe lại.
“Ngài Lệ bảo muốn xuống xe để hít thở không khí.” Tài xế nói.
Nghe người tài xế kể xong, Hứa Qua càng thêm lo lắng. Lúc hoàng hôn, cô gõ cửa phòng Lệ Liệt Nông lần thứ tư.
Trên đường tới chỗ Lệ Liệt Nông, Hứa Qua còn gặp lãnh đạo tiền nhiệm của 1942, ông vừa mới bị chặn lại trước cửa phòng Lệ Liệt Nông, chỉ nhận được duy nhất một câu: “Ngày mai là sẽ ổn thôi.”
Rốt cuộc trong chuyến công tác đến Syria, Lệ Liệt Nông đã gặp chuyện gì. Hứa Qua gọi điện cho Kim Nguyên, anh ta cũng không hiểu tại sao, và nhấn mạnh ngài Lệ không có bất cứ biểu hiện nào khác thường trong chuyến đi.
Lần thứ tư gõ cửa không có kết quả, Hứa Qua mở miệng gọi vài tiếng Artenza cũng không nhận được bất cứ lời hồi đáp nào. Tên khốn khiếp này, cô chính là vợ chưa cưới của anh, vậy cặp nhẫn đôi của họ tính là gì, đồ trang trí sao?!
Cô thở mạnh một hơi, gõ cửa lần thứ năm, vẫn không có kết quả như cũ. Cô ôm cánh tay, đi đi lại lại trước cửa phòng Lệ Liệt Nông.
Khi màn đêm buông xuống, Hứa Qua giơ tay lên lần thứ sáu. Khi mu bàn tay cô sắp đập vào ván cửa, cô kiềm chế lại, để vào trong phòng Lệ Liệt Nông cô có rất nhiều cách.
Hứa Qua từng rất nhiều lần vào phòng Lệ Liệt Nông bằng chiếc cây bên cạnh cửa sổ, cùng với một chiếc dây thừng và bánh xe ô tô. Cô dùng dây thừng cuộn bánh xe lại, thòng lên cành cây cao, sau đó giống như chơi xích đu, chỉ cần vài lần bay lên là cô có thể nương sức bám vào khung cửa sổ. Tay cô bám chặt vào khung cửa sổ còn chân đạp lên gờ tường, chỉ cần vài động tác đó là cô đã đi lại thong dong trong phòng Lệ Liệt Nông rồi. Chỉ là lúc này trời hơi tối, Hứa Qua đụng đầu vài lần vào tường.
Cửa sổ phòng bếp của Lệ Liệt Nông là chỗ dễ mở ra nhất, cô nhẹ nhàng nhấc cửa sổ lên, khẽ khàng di chuyển giá để dao sang bên cạnh, trườn người lên mặt tủ bếp, rồi đặt chân xuống sàn, sau đó quay lại đóng cửa sổ. Một loạt động tác nhanh nhẹn không phát ra âm thanh nào.
Cô thở dài một hơi, quay người sang chỗ khác. Đầu tiên, Hứa Qua để lại giá để dao vào chỗ cũ, rồi nhìn khung cảnh trong phòng. Không cần bật đèn cô cũng biết người đang đứng cạnh tủ lạnh là ai.
Ánh sáng mờ ảo chiếu lên bóng dáng cao lớn đang dựa vào bên cạnh tủ lạnh, cùng với hơi thở quen thuộc trong không khí, Hứa Qua biết đó chính là Lệ Liệt Nông.
Chỉ là cô không cách nào nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh, cũng không thể nào qua đó đoán được tâm trạng hiện tại của anh, và không thể nghĩ ra cách an ủi anh.
Khi tay cô sắp chạm vào công tắc đèn thì…
“Đừng bật đèn.” Tiếng nói ấy đầy sự mỏi mệt, cùng với đó, cô ngửi được một chút hơi cồn phát ra từ chỗ anh.
Hứa Qua biết thi thoảng anh sẽ hút thuốc, nhưng anh rất ít khi uống rượu. Lệ Liệt Nông tưởng chừng như không bao giờ uống rượu.
Cô bước lại gần rồi dừng lại trước mặt anh. Trong ánh sáng leo lét, Hứa Qua nhìn thấy chén rượu trong tay Lệ Liệt Nông. Từ chỗ anh đang ngồi uống rượu hoàn toàn có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình cô lén lút đột nhập.
Cô không đoạt lấy chén rượu trong tay anh, chỉ nhỏ giọng gọi một tiếng Artenza.
Cho dù hiện tại cô vẫn chưa thấy biểu cảm trên mặt anh, nhưng Hứa Qua vẫn cảm nhận được tiếng gọi của cô khiến anh mất kiên nhẫn.
Cô thở dài một hơi trong lòng, có lẽ cũng chỉ có bóng đêm lúc này mới có thể giúp anh thể hiện bản thân mình, nhưng giờ không phải là lúc để cô oán giận.
“Anh làm sao vậy?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Ngày mai nói chuyện.” Giọng Lệ Liệt Nông vừa lạnh vừa cứng.
“Nói em biết đi.” Hứa Qua cao giọng hơn một chút: “Lệ Liệt Nông, em là vợ chưa cưới của anh đấy!”
Sau khi cô dứt lời, phòng bếp vang lên một tiếng động, chính là cái chén rượu bị ném ra mặt đất.
Không để cho Hứa Qua có thời gian tiếp nhận sự việc đang diễn ra, lưng cô bỗng bị một lực dồn áp vào cánh cửa tủ lạnh. Động tác của Lệ Liệt Nông nhanh nhẹn, dứt khoát: “Hứa Qua, em phiền phức vừa thôi.”
Hứa Qua biết chứ, cô quay mặt đi: “Artenza, chỉ cần anh muốn biết, em sẽ đều nói hết cho anh.”
“Cho nên? Muốn tôi cũng phải đối xử với em như vậy sao? Muốn tôi phải thoả mãn sự hiếu kỳ và tự cho mình là đúng của phụ nữ các người sao?”
Trầm mặc một lát, Hứa Qua rũ mi mắt: “Dù anh gặp khó chịu đến đâu, em cũng muốn cùng anh trải qua điều đó.”
Tiếng cười nhạo vang lên trên đỉnh đầu cô, cơ thể rắn chắc áp sát vào người khiến Hứa Qua hít thở khó khăn. Anh dùng tay chặn lại đôi tay đang có ý đẩy ra của cô, túm chặt lấy rồi kéo l3n đỉnh đầu, bàn tay còn lại của anh với vào trong quần áo khiến Hứa Qua trở tay không kịp. Bàn tay hư hỏng ấy từ bên trái chuyển sang bên phải, nắn b óp thô lỗ, lực mạnh đến mức Hứa Qua đau đến hít một hơi. Một chân anh chen vào giữa, tách hai chân cô, khiến Hứa Qua không cử động được. Đầu anh cúi xuống, lực từ bàn tay anh càng lớn hơn, cùng với ánh mắt sáng quắc và hơi thở nặng nề kề bên, từng lời của anh rơi vào tai cô: “Lần trước không phải khóc lóc đau đớn sao? Em cứ ăn vạ ở đây không chịu đi có phải lại muốn thêm lần nữa? Hửm?”.
Hứa Qua mãi mới hiểu Lệ Liệt Nông đang nói gì thì anh đã nói tiếp: “Đi? Hay ở lại?”
“Lệ…” Giây tiếp theo, môi cô bị hung hăng cướp lấy, toàn bộ cơ thể nặng nề của anh áp lên người cô, một tay anh giữ chặt, chế trụ hai tay ở sau lưng cô, khiến Hứa Qua không còn đường lùi mà áp sát vào người anh. Chỉ trong nháy mắt, sự thô lỗ ban đầu của anh giảm dần đi, bên trên môi lưỡi triền miên, còn phía dưới có cái gì cưng cứng chọc vào bụng nhỏ của cô, vừa cứng vừa nóng. Hơi thở hai người gấp gáp, vấn vít lấy nhau, trong khi bên trên quấn quýt không rời, phía dưới, cô hơi ưỡn bụng ra, cọ nhẹ, đáp lại vật c ứng nóng kia. Sau đó, Hứa Qua nghe thấy tiếng rên trầm khàn phát ra từ cổ họng anh, trong một giây, Hứa Qua suýt thì bật ra câu nói ngu xuẩn: “Anh bị thương ở đâu à?”. Khi cô đang vô cùng ảo não với suy nghĩ ban nãy của mình, anh đã ôm cô ngồi lên tủ bếp từ lúc nào.
Yên tĩnh, cực kì yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cả không gian chỉ còn lại tiếng thở thô ráp, gấp gáp của anh. Hứa Qua thở từng hơi ngắn ngủi, cô cố gắng hít thở đều đặng như sau đó…. Tiếng “Artenza” phát ra từ miệng cô khản đặc, nhỏ như muỗi kêu. Cho dù âm thanh ấy khó có thể nghe rõ nhưng vẫn nhận được một tiếng “Ừm…” của anh.
Cô ngồi trên tủ bếp, tay không biết phải đặt ở đâu, cuối cùng cô khum tay lại che đi phần bị lộ ra trước ngực, nhưng chỉ vô dụng. Cô ngồi trên mặt đá tủ bếp, anh thì đứng sát vào mép tủ, đầu anh cúi xuống, ngón tay anh khẽ tách bàn tay cô ra, khiến tay cô chống lên mặt đá. Rồi tiếp theo là chân Hứa Qua, tay anh cách một lớp vải lướt dọc phần trong đùi cô xuống dưới, ống quần cô bị cuốn lên, khi tay anh nắm lấy cổ chân, cô vẫn không kiềm chế được mà cả người run rẩy. Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh, chân cô vì anh mà mở rộng. Hứa Qua theo bản năng hơi ưỡn lên khi anh rướn người sát lại gần, khi cô tưởng anh sẽ cởi qu@n áo mình thì bàn tay anh áp lên bụng dưới cô, trực tiếp tìm được khoá quần. Trong bóng đêm, hai tiếng khoá quần jeans một trước một sau vang lên, tiếng động ấy khiến Hứa Qua mặt đỏ tai hồng, nhưng nghĩ đến đau đớn xé rách cơ thể kia, cô dùng tay ngăn lại. Giọng anh thô ráp: “Không phải nói là muốn cùng anh vượt qua khó chịu sao?” Người đàn ông này thật là hư, hơn nữa lại còn ích kỉ, nếu anh nói: “Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng mà” thì tốt biết mấy.
Có lẽ cả đời này cô sẽ không bao giờ nghe được những câu dịu dàng như vậy từ miệng Lệ Liệt Nông. Hứa Qua nhắm mắt, cánh tay vắt lên vai anh. Anh tiến vào vừa mạnh lại vừa tàn nhẫn, không đợi cô kịp thích ứng anh đã bắt đầu ra vào liên tục, đâm loạn khắp nơi. Đau quá, đau đến mức nước mắt cô rơi tán loạn, đau đến mức nắm tay cô cuộn tròn lại, khi anh th úc mạnh một cái vào trong, nắm đấm cô đập vào vai anh nhưng chỉ đổi lại động tác mạnh hơn phía dưới.
Dần dần, nước mắt biến thành mồ hôi. Rồi dần dần, không cần anh chỉ dẫn, hai chân cô cũng co lên, quắp lấy eo anh. Rồi cô th ở dốc, bắt nhịp với tần suất hơi thở của anh, âm thanh cô phát ra biến thành âm thanh kì lạ mà trước đây cô từng tò mò.
Khi còn nhỏ, Hứa Qua hay kể với dì Mai: “Dì ơi, con thấy hình như ông Jacob không giống như lời người lớn nói đâu, ông ta là kẻ gian giảo.” Dì Mai thế nào cũng không tin lời của cô, vì thế cô bắt đầu kể chứng cớ: “Ông ấy thường xuyên đánh vợ mình, hơn nữa còn toàn đánh vợ vào buổi tối.” Chứng cớ cô đưa ra không những không khiến dì Mai tin, lại còn chọc dì Mai cười rung bả vai. Điều này khiến Hứa Qua lo quắn cả lên: “Dì Mai, con nói thật đấy, rất nhiều lần con nghe thấy tiếng khóc của bà Jacob, đều là vào buổi đêm, bà ấy khóc ghê lắm.”
Lúc này, Hứa Qua nghĩ âm thanh mà cô phát ra bây giờ mà rơi vào tai lũ trẻ hàng xóm, nhất định sẽ biến thành bằng chứng cho việc ông chủ nhà hàng xóm bạo hành vợ mình.
Từ một nơi sâu thẳm trong cơ thể cô tiết ra một dòng chất lỏng nóng bỏng, chất lỏng ấy chảy xuống dưới chỗ hai người đang dính chặt lấy nhau, nhầy nhụa, dinh dính. Âm thanh phát ra từ nơi thân mật cùng với tiếng th ở dốc vang vọng khắp phòng. Bọn họ duy trì tư thế bó chặt lấy nhau ấy, móng tay đang đâm vào bả vai anh buông ra, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển dọc lưng anh. Đáp lại, tay anh áp đầu cô vào hõm vai mình.
Một giọng nói trầm thấp vang lên cạnh tai cô: “Cha của cậu bé ấy từng là chuyên gia về thuốc nổ, ông ấy phụ trách hậu cần của quân đội chính phủ. Trong lần rút lui qua một đoạn đường trọng yếu, nơi ấy có chôn sẵn một bãi địa lôi của quân đội chính phủ để cản bước các thành phần cực đoan. Khi cha cậu bé ấy đang thực hiện nhiệm vụ, ông ấy không may bị bắt. Sau đó, cậu bé tìm thấy bọn anh, giúp đỡ bọn anh tìm đến con đường an toàn nhất, giảm thiểu tổn thất lẫn thương vong cho cả đoàn.”
“Cậu bé ấy không hề mạnh miệng, đoàn xe của bọn anh đã đến được bản doanh của bọn Hồi giáo cực đ0an. Những người ở đó nói rằng đoạn đường bọn anh đi qua nếu bọn chúng có một trăm xe thì cuối cùng chỉ có một xe đến nơi với ít thương vong nhất. Cậu bé sau đó từ chối thù lao mà Kim Nguyên đưa, cậu bé kể cha mình còn chưa rõ sống chết, còn em gái cậu bé thì đang bị bọn Hồi giáo cực đ0an giữ làm con tin ở chính doanh trại của này, cũng không biết còn sống hay không. Tuần trước, cậu bé có nghe ngóng được từ một đứa trẻ khác tin tức rằng em gái mình vẫn còn sống.”
“Đứa trẻ nói tin tức đó cho cậu cũng từng là con tin của bọn kh ủng bố. Sở dĩ đứa trẻ đó thoát được ra ngoài là nhờ cha cậu ta nhờ vả, cầu khẩn ông phụ trách lái xe vận chuyển nhu yếu phẩm cho doanh trại này. Mủi lòng với người cha đang đau đớn ấy, ông lái xe đã dùng mối quan hệ của mình để đưa đứa trẻ đó trốn thoát ra ngoài theo xe chở hàng.”
Trong bóng đêm, Lệ Liệt Nông ôm ghì lấy Hứa Qua, mà cô vẫn nhẹ nhàng xoa dịu anh, nhẹ giọng hỏi: “Rồi sao nữa anh?”
“Chú ơi, cháu cầu xin chú, đó không phải là việc gì khó mà, chú là khách quý của bọn chúng.” Giọng anh đầy đau đớn, dằn vặt: “Đó là lời của cậu bé ấy nói với anh, nhưng anh đã từ chối. Sở dĩ anh không thể đồng ý làm vậy là vì anh không muốn có lần một rồi sẽ có lần hai. Mặt khác, hành động đó của cậu bé khiến anh phản cảm, nếu cậu bé đó nói ra ý đồ ngay từ đầu, anh nghĩ anh sẽ suy xét việc này. Nhưng anh ghét kiểu người hành động trước sau đó lôi nó ra làm điều kiện với anh.”
“Cuối cùng, vào đêm hôm bọn anh đến doanh trại của bọn k hủng bố, cậu bé và em gái của cậu đều đã chết. Chúng chết vì bị máy bay của liên quân ném bom trúng. Sau khi bị anh từ chối, cậu bé đã tự tìm cách cứu em mình ra.”
Im lặng.
Giọng anh từ ân hận dằn vặt biến thành căng thẳng tột độ: “Bọn chúng một đứa năm tuổi, một đứa mười ba tuổi cứ như vậy bị bắt giữ công khai trước đại bản doanh, sau đó bị cưỡng chế lôi đến kho chứa đạn gần đó. Bởi nếu làm thế, liên quân sẽ sợ bọn trẻ chết mà không dám thả đầu đạn xuống khu vực ấy. Nhưng trên chiến trường, không ai nói được trước được gì, nếu bọn trẻ thiệt mạng trong đêm đó, bọn kh ủng bố sẽ lập tức dùng tin tức này bán cho truyền thông, sau đó kích động bạo lực toàn diện, đương nhiên là hành động bẩn thỉu của chúng sẽ được giấu nhẹm đi.”
“Em còn nhớ không, chính chúng ta cũng từng dùng những chiêu thức tương tự như vậy.”
Cô không thể nói thêm được gì, điều duy nhất cô có thể làm là dùng môi mình ghé sát vào thái dương của anh. Đây là Artenza của cô, Artenza của cô không cố ý, Artenza của cô chỉ là phản cảm hành động của cậu bé ấy. Artenza của cô nhất định sẽ tìm được cách giúp cậu bé, chỉ cần cho anh thêm một chút thời gian nữa thôi, anh sẽ giao cấp dưới của mình đi xử lý chuyện này.
Nhưng trên chiến trường thiên biến vạn hoá, anh không biết trước được chuyện sẽ phát sinh theo chiều hướng như vậy, giờ anh hối hận rồi.
“Sau khi anh trở lại Damascus” Bả vai cô đang ghé vào run nhè nhẹ: “Anh đến gặp mẹ của hai đứa nhỏ, lúc ấy anh mới biết chị ấy không còn nhiều thời gian nữa. Cậu bé ấy cũng chỉ vì mong mẹ mình trước khi ra đi có thể được nhìn thấy con gái lần cuối…. nhưng đến cuối cùng….. chị ấy đã mất cả hai đứa….”
Tay cô nhẹ nhàng vỗ bả vai anh, từng chút từng chút một đợi anh bình tĩnh lại, chờ anh ngừng run rẩy, cô hỏi, Artenza, anh biết tên của hai đứa bé ấy không?
“Cậu bé tên là Halim, còn em cậu tên là Ataulla.”
“Tên chúng hay quá.” Cô lẩm bẩm: “Artenza, chờ sau này mình có con, con trai sẽ tên là Halim, con gái là Ataulla.”
Trong tiếng Ả rập, Halim nghĩa là người nhân từ, tốt bụng, còn Ataulla là món quà của Chúa.
—
3733
—
Tên của hai em trong bản edit có thể không phải là hai cái tên trong nguyên tác của Loan, vì convert nên nó bị dịch thành cái gì ý, tớ đã lên Wikipedia để tìm tên có phát âm tương tự và ý nghĩa giống như phần diễn giải của Loan ở cuối chương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook