Dưới Vẻ Bề Ngoài
-
Chương 39: Tóc ngắn (01)
Ngón tay đang định chọc vào người Lệ Liệt Nông nhanh chóng được rút lại. Khi anh quay đầu quay lại, mi hơi nhíu lại, tất cả hình ảnh tối qua như được tua lại trong đầu Liên Kiều, bao gồm cả hình ảnh hai giọt nước mắt trên mu bàn tay.
Cô nhíu mi: “Sao anh vẫn còn đứng đây?”
Nhà lãnh đạo 1942 như đang ra lệnh cho cấp dưới của mình: “Rửa mặt chải đầu rồi ăn sáng, xong rồi thay quần áo chắc chắn không quá nửa tiếng. Một lát nữa nhân viên sẽ mang quần áo mới đến.”
Đối với mệnh lệnh của anh, Liên Kiều gãi gãi tóc. Khẳng định trăm phần trăm rằng hành động này của cô cực kì th ô tục, ngài Lệ lại nhíu mày.
Không, lần này là nheo cả mắt nữa.
“Đêm qua tôi nói gì vẫn chưa nghe rõ sao?” Anh cau mày nói.
Ánh mắt lướt xuống khỏi chiếc áo sơmi caro của Lệ Liệt Nông, nhìn chiếc quần jeans màu đeu che khuất một phần chiếc giày da lộn màu xám đậm. Bộ quần áo này nhìn sao cũng giống một thanh niên cuối tuần đưa bạn gái mình đi dạo phố mua đồ.
Giây tiếp theo, Liên Kiều nhớ ra một chuyện.
Tối qua Lệ Liệt Nông nói: “Không phải cô rất thích mặc những thứ đồ đó trên người sao? Ngày mai tôi sẽ đưa cô đi mua thêm những kiểu đồ như vậy.” Hoá ra anh nói như vậy không phải chỉ để dỗ suông à?
Không không, cô cũng nói với anh, cô không phải là con nít rồi mà.
Nhưng cái tay đang gãi tóc lại mơ hồ buông xuống, hơn nữa ai đó cứ như muốn hài lòng người đàn ông trước mặt, ngượng nghịu chỉnh sửa lại tư thế đứng, làm bộ làm tịch chỉnh sửa bản thân mất mấy phút rồi mới quay người đi vào toilet.
Bởi vì ghi nhớ câu ‘không quá nửa tiếng’ của Lệ Liệt Nông, động tác đánh răng rửa mặt của cô cực kì nhanh gọn, sau đó nhanh chóng giải quyết bữa sáng rồi quay lại phòng ngủ thay quần áo.
Tất cả những công việc thường ngày trên nếu là một hôm nào khác, cô phải mất hai tiếng mới tạm coi là xong, nhưng hôm nay hai tiếng đó được co lại chỉ trong nửa giờ đồng hồ.
Mẹ kiếp, cô đem túi ném vào tường. Chính là tại tối qua Lệ Liệt Nông dùng thủ đoạn đê tiện uy hiếp cô!
Khuôn mặt tức giận phừng phừng của Liên Kiều tiến lại gần Lệ Liệt Nông. Cô lấy hết khí thế của người thừa kế duy nhất của ông Liên Hách ra: “Lệ Liệt Nông, tôi có thể coi câu nói tối qua của anh là một câu hẹn đi dạo phố của một người đàn ông với một cô gái không?”
“Cô cảm thấy thế nào thì chính là như vậy.”
Thật tuyệt!
“Như vậy…” Cô cao giọng hơn: “Thân là người được mời, em có thể đưa ra yêu cầu riêng không?”
“Có thể.”
“Em không muốn đi cùng Trần Đan Ni hay Cao Vân Song.”
Lần này thì Liên Kiều không được đáp lại.
Nhìn Lệ Liệt Nông không phản ứng lại chút nào, cô nhỏ giọng bổ sung: “Ý em là lúc anh và em đi dạo phố, không cần Trần Đan Ni hay Cao Vân Song đi cùng.”
“Được.”
Thừa thắng xông lên, Liên Kiều lại đưa thêm yêu sách: “Anh cũng không được cho vệ sĩ đi theo.”
Sau đó, cô thoả mãn về phòng lấy túi xách, Lệ Liệt Nông đã đáp ứng hết thảy yêu cầu của cô: Không có Cao Vân Song, Trần Đan Ni, chỉ có hai người bọn họ đi với nhau.
Khi mở cửa xe taxi, bàn tay anh chắn ở trên khung cửa xe, đề phòng cô ngồi lên xe chẳng may sẽ bị đụng đầu vào đó.
Chiếc taxi hướng đến khu phố mua sắm phồn hoa nhất Las Vegas.
Khoảng 10 giờ sáng, ánh nắng tháng tư thật đẹp, cô xuống xe, nhìn Lệ Liệt Nông lấy tiền mặt trả cho tài xế. Không hiểu sao, cô cảm thấy lúc anh mở ví da ra lấy tiền rất đẹp.
Taxi đi rồi, hai người đi dọc theo vỉa hè, ánh mắt cả hai đều nhìn thẳng về phía trước, không ai nói gì cả, nhưng bả vai thì càng có xu hướng nhích lại gần nhau, kéo lại khoảng cách, thi thoảng ngón tay còn vô ý mà chạm vào nhau. Lần thứ tư khi ngón tay va vào nhau, không biết là ai chủ động, dần dần hai bàn tay đan lại.
Cô nghiêng mặt nhìn anh, anh vẫn luôn nhìn thẳng phía trước. Khi phía trước có hai người đàn ông cường tráng đi ngược lại với họ, nhìn qua trang phục có thể đoán họ là lực sĩ làm việc ở câu lạc bộ.
Khi anh và cô sắp đi ngang qua họ, bỗng cánh tay anh mạnh mẽ dang ra, kéo cô đi sát vào người anh, tránh tiếp xúc gần với hai người đàn ông cường tráng kia.
Cô cúi đầu nhìn giày mình, khoé miệng giương lên, hai người đàn ông đó sao va chạm vào cô được. Nhưng thật là quá tuyệt, tuyệt vời đến mức Liên Kiều cảm thấy khoảng thời gian vắng anh vừa qua thật đáng giá, tuyệt vời đến mức cô cảm thấy cô và anh còn rất trẻ. Bởi họ còn trẻ nghĩa là còn có nhiều thời gian bên nhau.
Chuyện một người đàn ông đưa cô gái của mình đi dạo phố trong suy nghĩ của Liên Kiều còn kém xa hiện thực bây giờ. Đi mua sắm với Lệ Liệt Nông còn tuyệt hơn cả trong trí tưởng của cô, trừ việc anh ít nói ra, trừ việc một số cô nàng khác cứ ngó nghiêng anh thì mọi thứ đều quá ư tốt đẹp, không có vệ sĩ đi sát kè kè, không phải lo lắng khi ở nơi đông người chẳng may bị ám sát.
Khi bước vào không gian nhộn nhịp của trung tâm thương mại, Lệ Liệt Nông còn thích ứng với hoàn cảnh nhanh hơn cô. Liên Kiều nghe nói, thời thiếu niên anh cũng trải qua những chuyện bình thường như bao bạn bè cùng trang lứa khác. Là con trai của ông chủ hàng kim khí ở Jerusalem, là con trai của chủ cửa hàng đồ ăn Tàu tại Mexico, những trải nghiệm qua hoàn cảnh như vậy đã nhào nặn lên một Lệ Liệt Nông của ngày hôm nay.
Đứng trong nhà hàng buffet, trước mặt là đồ ăn được đặt lên băng chuyền, hơn mười người xa lạ từ khắp nơi đứng vây quanh bàn ăn buffet. Điều khiến Liên Kiều tức giận nhất chính là bà dì người Hàn Quốc ngồi cạnh cô nhiều lần liên tiếp nhấc chiếc đ ĩa bò bít tết mà Liên Kiều trông ngóng từ xa thèm dỏ cả dãi.
Sau khi đ ĩa bò bít tết cứ thế rơi vào tay bà dì người Hàn này, bà ta lại dùng uy lực của mình, ra lệnh trong im lặng cho ngài chồng ngồi bên cạnh cắt ra rồi bón cho bà. Ôi, nhìn cái miệng bác gái già mở ra hình chữ O khoa trương, cứ làm như mình là trẻ con mấy tuổi vậy.
Cô nắm chặt lấy dao dĩa trong tay, Liên Kiều hạ quyết tâm, lần này cô nhất định sẽ lấy được cái đ ĩa bò bít tết kia. Bà dì người Hàn như đọc được suy nghĩ của Liên Kiều, bà ta cũng nắm lấy chiếc dao, đồng thời không quên ném cho Liên Kiều một cái nhìn khiêu khích.
Sắp tới, sắp tới rồi….
Không đợi Liên Kiều ra tay, bà dì người Hàn đã vươn tay lần thứ n ra trước mắt cô, thậm chí còn lợi dụng dáng người phì nhiêu của mình chắn Liên Kiều lại. Cứ như vậy Liên Kiều có cố gắng ra sao cũng vô dụng.
Khi Liên Kiều cho rằng mình bại trận thê thảm rồi thì bỗng dưng, bà dì người Hàn vụng về thu tay lại. Chiếc đ ĩa bò bít tết vẫn nằm yên trên băng chuyền, đang tiến lại gần trước mặt Liên Kiều.
Người với tay lấy chiếc đ ĩa là Lệ Liệt Nông.
Trước khi bọn họ ra khỏi nhà hàng buffet, khi Lệ Liệt Nông tính tiền, Liên Kiều cứ như vậy ôm anh và chôn mặt mình trên tấm lưng vững chãi ấy, cố gắng không cười thành tiếng.
Cũng không phải là chuyện gì hay ho để cười, nhưng cô vẫn không tự giác mà cười tủm tỉm. Tâm trạng tốt có thể dễ dàng khiến người ta thành kẻ ngốc.
Nhưng ba tiếng sau, tâm trạng tốt đẹp ấy biến mất.
Kinh khí cầu màu sắc rực rỡ với kích cỡ khổng lồ đột nhiên nổ tung khiến những con ngựa trong đoàn diễu hành đường phố hoảng loạn. Chúng sợ hãi chạy như điên về phía trước, lôi đoàn xe hoa phía sau xềnh xệch, khiến cho mối nối giữa các xe bị đứt lìa. Một cô gái người Mexico đang ôm một thúng đựng cánh hoa, trong sự hoảng loạn cực độ, cô ta theo bản năng ném chiếc thúng hoa sang một bên.
Dưới bầu trời đầy hoa tung bay rực rỡ, tiếng náo loạn ồn ĩ của những người chạy thoát khỏi đàn ngựa điên, tiếng thét chói tai liên tục vang vào tai khiến Liên Kiều nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bởi vì chỉ vài giây trước, cô vừa làm một hành động xen vào chuyện người khác. Cô còn tưởng là nhan sắc của mìn khiến cho người đàn ông to lớn kia hoảng sợ chạy đi.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Một cô gái vừa chạy vừa chạy vừa chỉ phía sau lưng Liên Kiều. Cô quay đầu lại, một linh vật Mexico màu đen rất to đang đổ nghiên về phía cô đang đứng.
Hình ảnh ấy đập mạnh vào não Liên Kiều, cô hét lên.
Trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc ấy, cô đã ngã vào một lồ ng ngực rộng lớn. Lực hấp dẫn của Trái Đất khiến cô ngã không mấy nhẹ nhàng, nhưng sau khi phục hồi lại tinh thần, Liên Kiều phát hiện ra mình không sao cả, không bị linh vật ấy đổ xuống thịt nát xương tan. Linh vật bằng sứ ấy cao ngang với hai tầng nhà đã rơi xuống đất vỡ tan thành trăm mảnh, chỉ cách chỗ cô nằm vài bước chân.
Từng mẩu sứ vụn bắn tung toé khắp nơi như một trận mưa rơi. Lúc ấy, Liên Kiều nghĩ nếu không phải vì có Lệ Liệt Nông đứng đó, có khi cô đã gặp thần Chết rồi. Bởi vì đó là Lệ Liệt Nông, là Lệ Liệt Nông có thể tạo kỳ tích chỉ trong một phần giây.
Âm thanh vỡ tan của bức tượng ấy vẫn còn rền rĩ trong tai cô, nếu như chỉ chậm vài giây thôi…. Một cơn rùng mình chạy dọc cột sống Liên Kiều khiến cô lạnh toát. Cái rùng mình ấy hình như cũng truyền đến người anh, đôi tay đang ôm siết lấy cô càng tăng thêm lực, sắp ôm cô đến nghẹt thở rồi.
Xem ra màu xanh Lucifer cũng có lúc sợ hãi.
Trong miệng các cô gái nhỏ ấy, Lucifer của chúng ta không có bất kì nhược điểm nào. Cô nhếch môi, mọi người xem đi, tôi vừa mới chạy thoát khỏi tay tử thần đó, và anh ấy đang sợ hãi này. Điều ấy khiến cô cười mỉm, chôn sâu đầu vào ngực anh, nhờ một khoảnh khắc suýt chết mà cô có được sự hư vinh này.
Xung quanh vẫn ồn ĩ như cũ.
Một giọng nói chậm rãi vọng đến từ trên đỉnh đâu cô, mang theo chút bất đắc dĩ cùng quở trách, ’em cho là em may mắn sống sót sao’: “Không phải anh bảo em không xen vào chuyện người khác à?”
Là, là cô đã xen vào chuyện người khác.
Chuyện là thế này, bọn họ ban đầu đi theo một đoàn xe hoa của Mexico diễu hành trên phố. Nhưng trong chỗ đông chật chội, cô bắt gặp một tên đàn ông trung niên vẻ đạo mạo đang dán tay hắn vào mông một thiếu nữ, mà cô bé ấy lại hồn nhiên không hề hay biết.
Cô bé ấy ước chừng chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi nên một số chuyện có lẽ em còn chưa hiểu rõ. Nhưng Liên Kiều thì không, đôi mắt cô dán chặt lấy cái bàn tay càn rỡ kia. Vậy mà tay hắn mãi chưa rời đi.
Sau đó, bàn tay lông lá ấy lại tiến về phía bên trong đùi cô bé, Liên Kiều cảm thấy một trận buồn nôn dâng lên. Cô cố nén nó lại trong cổ họng, chuẩn bị xông lên thì một bàn tay khác túm chặt cô lại.
“Đừng xen vào chuyện của ngườ khác.” Bàn tay túm chặt lấy cô như đang cảnh cáo. Cô không quan tâm, cô hung tợn liếc nhìn anh, ý bảo anh bỏ tay ra.
Trong khoảng khắc cô tránh khỏi tay anh, chỉ khoảng gần một phút ấy thôi đã khiến cô biết ơn vô ngần, không còn dám oán thán anh vì đã ngăn cô lại nữa.
Mặc kệ là con gái hay phụ nữ, trong lòng bọn họ đều luôn chờ đợi người mình yêu có thể vươn tay ra cứu đúng thời điểm mấu chốt.
“Khi đó ở Mexico, em cũng…..”
“Oành” một tiếng trong đầu, xung quanh cô vẫn tiếp tục ồn ĩ như vậy, cô nhìn thấy khoé miệng anh hơi giương lên, anh đang cười ư?
Hình như nụ cười ấy có hơi quá đà nhỉ? Nhưng dù thế nào cũng vẫn đẹp như vậy, không hề khoa trương. Nụ cười trên khuôn mặt anh khiến người ta cảm thấy tự ti về khuôn mặt mình khi cười.
Cô làm sao lại quên chuyện này? Đúng rồi, nhất định là có nguyên nhân. Sáng nay khi tỉnh lại, cô không nhìn thấy ảnh Hứa Qua năm 18 tuổi trên tủ đầu giường, cũng không phải mở mắt ra đã niệm câu thần chú: “Mình không phải là Hứa Qua”.
“Mình không phải là Hứa Qua.”
Điều khiến nhà lãnh đạo 1942 sợ chết khiếp ban nãy nhất định không phải là nỗi sợ nhìn thấy Liên Kiều bị đè chết không còn hình dạng, mà rõ ràng anh đang nghĩ đó là Hứa Qua.
Là Hứa Qua mới có thể dễ dàng khiến anh hoảng loạn nhanh chóng như vậy. Hẳn là giờ khi anh đang ôm cô nhưng hoàn hồn, tỉnh táo.
Trên đỉnh đầu cô, hô hấp của người đàn ông còn chưa trở lại nhịp bình thường. Miệng anh đang lẩm bẩm điều gì đó mà Liên Kiều không cần nghe cũng có thể dễ dàng đoán ra.
Nhất định là ngày này tháng nọ năm kia, ở Mexico, một cô gái chỉ vì xen vào chuyện của người khác đã không nghe lời khuyên của chàng trai, để rồi khiến bản thân rơi vào tình huống nguy hiểm, mà tình huống nguy hiểm ấy tương đồng với tình huống ngàn cân treo sợi tóc ban nãy.
Tiếng ồn xung quanh dần dần tan đi, Liên Kiều nghe thấy giọng mình, thanh thanh như lúc cô mới tỉnh dậy buổi sáng: “Tôi không phải là Hứa Qua, tôi là Liên Kiều.”
Người đang ôm cô lải nhải bỗng im bặt. Rồi anh chậm rãi buông tay ra.
Liên Kiều xoay người đứng dậy, đi chỗ khác.
Xung quanh cô vẫn là một đám đông hỗn loạn, mảnh vụn sứ b ắn ra khiến vài người bị thương, khi nó rơi xuống đã va vào một người khiến cô ta hôn mê bất tỉnh. Một người qua đường đang cố gắng làm cấp cứu ban đầu cho cô gái ấy, ở vỉa hè xuất hiệ máu loang ra từ vị trí dưới đầu.
Mặt cô đờ đẫn nhìn về phía mặt trời đã lặn xuống, chân cô vô thức bước đi, vừa đi vừa tự nhắc nhở bản thân: Không được tức giận, bởi Lệ Liệt Nông vừa nhặt lại cái mạng này về.
Lời nhắc nhở ấy dường như có hiệu quả, ít nhất khi anh đuổi kịp cô, cô đã bình tĩnh nói một tiếng cảm ơn.
Nói cảm ơn xong, cô còn lễ phép hỏi anh, có phải ban nãy cô khiến anh sợ thất thần không?
Anh không trả lời, vẫn như cũ duy trì bước chân đều nhịp với bước chân cô. Lúc này Liên Kiều mới nhớ tới thân phận hiện tại của cô: là người vợ trên danh nghĩa của nhà lãnh đạo 1942.
Cô vẫn tiếp tục đi về phía trước, trong đầu vẫn lưu lại hình ảnh ánh sáng cuối cùng của mặt trời trước khi lụi tàn bởi màn đêm. Bỗng nhiên, người vẫn luôn yên lặng đi cạnh cô mở miệng: “Sinh nhật năm 14 tuổi của cô ấy, cô ấy một mực lôi kéo tôi ra đường chơi. Bỗng nhiên có một cái bảng quảng cáo rơi xuống chỗ cô ấy đứng. Lúc ấy… tôi chỉ cần duỗi tay ra là có thể kéo cô ấy tránh được bảng quảng cáo rơi…”
“Nhưng tôi đã không làm vậy… Hôm đó tôi không hề muốn đi ra ngoài đường, hơn nữa trước đó tôi đã liên tục cảnh cáo cô ấy, đừng có xen vào chuyện của người khác, cô ấy….” Cơ thể cao lớn bỗng trở nên ảm đạm như bầu trời trên đầu anh: “Cô ấy vẫn luôn thích xen vào chuyện của người khác, điều ấy khiến tôi thấy rất phiền…”
“Chiếc bảng quảng cáo nện xuống người cô ấy khiến cô ấy phải nằm viện cả một tuần. Khi ra viện, cô ấy muốn đến cửa hàng cắt tóc ngay lập tức. Trước kia tóc cô ấy dài ngang lưng, nhưng hôm đó, mái tóc ấy đã bị cắt ngắn cụt lủn, còn ngắn hơn cả tóc tôi.”
Đây là lần đầu tiên Liên Kiều nghe Lệ Liệt Nông nói về ‘cô ấy’. Chỉ khi Lệ Liệt Nông phát bệnh mới nói về ‘cô ấy’ của anh.
Cô chậm lại bước chân, hôm nay nhà lãnh đạo 1942 chủ động nói về ‘cô ấy’ với cô, nếu cô không chăm chú lắng nghe thì đúng là có lỗi với lòng tốt của anh.
Bầu trời nhá nhem tối nhuộm một màu ảm đạm không chỉ lên cảnh vật, mà còn khiến giọng anh thêm buồn bã.
“Có một chuyện vẫn luôn cuốn lấy suy nghĩ tôi rất lâu, tại sao bảng quảng cáo kia đập vào lưng, vậy mà cô ấy lại đi cắt tóc, thật là kì quái.”
Đúng vậy, chính cô cũng thấy quái lạ, bị thương ở lưng nhưng lại đi cắt tóc, chả liên quan gì cả.
“Cô nói xem, tại sao cô ấy nhất định phải cắt tóc?”
Tại sao lại cắt tóc? Vì sao lại hỏi cô vấn đề này, cô đâu phải đương sự. Nhưng có một điều gì đó không ngừng kích động lưỡi cô.
Cô mấp máy môi: “Bởi vì cô ấy đau lòng, cô ấy nhìn anh đứng một bên dửng dưng nhìn, lúc đó, ánh mắt anh so với bảng quảng cáo kia còn khiến cô ấy tổn thương gấp trăm lần.”
“Nó như một mũi dao đầy đau đớn, đau đến mức cô ấy sẵn sàng dứt đi thứ mình trân quý nhất, để xua tan đi nỗi đau ấy. Anh có biết rằng ở tuổi mười bốn, con gái đã có những suy nghĩ trưởng thành không?”
“Cho nên, cô ấy chỉ có thể làm cách như vậy để khiến lòng mình dễ chịu hơn một chút, để cô ấy có thể tiếp tục thích anh.”
Trên đầu họ là màn đêm đen hun hút.
Trong mơ hồ, ở xa xa có một ngọn núi, ánh sáng từ ngọn núi chiếu xiên xuống, phủ ánh sáng lên phố lớn ngõ nhỏ. Ở trong một góc hẻm nhỏ cũ kĩ, có một cô bé tóc dài đến eo đang chạy vội vàng ngược chiều ánh sáng. Thân hình cô nhỏ bé, cũng không biết có phải vì thế hay không mà trông rất cô độc. Một thân hình nhỏ bé chạy trong hẻm nhỏ không một bóng người. Gió thổi lại từ cuối con hẻm hất mái tóc dài của cô tung bay, rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống.
Chiều tối hôm ấy, có một bàn tay run run vươn về phía cô, ngón tay vụng về chạm vào khoé mắt hạnh. Chiều tối hôm ấy, giọng người đàn ông chất chứa những nuối tiếc và nhớ nhung vang lên như trôi về những ngày đã xa: “Xin lỗi em.”
Một ngọn gió thổi qua.
“Xin lỗi em, lúc ấy anh không hiểu…. Lúc ấy, cái gì anh cũng không biết.”
—
3575
—
Buồn cho Hứa Qua quá:< Mà Hứa Qua sắp xuất hiện trở lại rồi:’>
Vì nhân vật Liên Kiều có nội tâm khá phức tạp nên tuỳ hoàn cảnh tớ sẽ để xưng hô của Liên Kiều với Lệ Liệt Nông là “em” hay “tôi” nhé!
Cô nhíu mi: “Sao anh vẫn còn đứng đây?”
Nhà lãnh đạo 1942 như đang ra lệnh cho cấp dưới của mình: “Rửa mặt chải đầu rồi ăn sáng, xong rồi thay quần áo chắc chắn không quá nửa tiếng. Một lát nữa nhân viên sẽ mang quần áo mới đến.”
Đối với mệnh lệnh của anh, Liên Kiều gãi gãi tóc. Khẳng định trăm phần trăm rằng hành động này của cô cực kì th ô tục, ngài Lệ lại nhíu mày.
Không, lần này là nheo cả mắt nữa.
“Đêm qua tôi nói gì vẫn chưa nghe rõ sao?” Anh cau mày nói.
Ánh mắt lướt xuống khỏi chiếc áo sơmi caro của Lệ Liệt Nông, nhìn chiếc quần jeans màu đeu che khuất một phần chiếc giày da lộn màu xám đậm. Bộ quần áo này nhìn sao cũng giống một thanh niên cuối tuần đưa bạn gái mình đi dạo phố mua đồ.
Giây tiếp theo, Liên Kiều nhớ ra một chuyện.
Tối qua Lệ Liệt Nông nói: “Không phải cô rất thích mặc những thứ đồ đó trên người sao? Ngày mai tôi sẽ đưa cô đi mua thêm những kiểu đồ như vậy.” Hoá ra anh nói như vậy không phải chỉ để dỗ suông à?
Không không, cô cũng nói với anh, cô không phải là con nít rồi mà.
Nhưng cái tay đang gãi tóc lại mơ hồ buông xuống, hơn nữa ai đó cứ như muốn hài lòng người đàn ông trước mặt, ngượng nghịu chỉnh sửa lại tư thế đứng, làm bộ làm tịch chỉnh sửa bản thân mất mấy phút rồi mới quay người đi vào toilet.
Bởi vì ghi nhớ câu ‘không quá nửa tiếng’ của Lệ Liệt Nông, động tác đánh răng rửa mặt của cô cực kì nhanh gọn, sau đó nhanh chóng giải quyết bữa sáng rồi quay lại phòng ngủ thay quần áo.
Tất cả những công việc thường ngày trên nếu là một hôm nào khác, cô phải mất hai tiếng mới tạm coi là xong, nhưng hôm nay hai tiếng đó được co lại chỉ trong nửa giờ đồng hồ.
Mẹ kiếp, cô đem túi ném vào tường. Chính là tại tối qua Lệ Liệt Nông dùng thủ đoạn đê tiện uy hiếp cô!
Khuôn mặt tức giận phừng phừng của Liên Kiều tiến lại gần Lệ Liệt Nông. Cô lấy hết khí thế của người thừa kế duy nhất của ông Liên Hách ra: “Lệ Liệt Nông, tôi có thể coi câu nói tối qua của anh là một câu hẹn đi dạo phố của một người đàn ông với một cô gái không?”
“Cô cảm thấy thế nào thì chính là như vậy.”
Thật tuyệt!
“Như vậy…” Cô cao giọng hơn: “Thân là người được mời, em có thể đưa ra yêu cầu riêng không?”
“Có thể.”
“Em không muốn đi cùng Trần Đan Ni hay Cao Vân Song.”
Lần này thì Liên Kiều không được đáp lại.
Nhìn Lệ Liệt Nông không phản ứng lại chút nào, cô nhỏ giọng bổ sung: “Ý em là lúc anh và em đi dạo phố, không cần Trần Đan Ni hay Cao Vân Song đi cùng.”
“Được.”
Thừa thắng xông lên, Liên Kiều lại đưa thêm yêu sách: “Anh cũng không được cho vệ sĩ đi theo.”
Sau đó, cô thoả mãn về phòng lấy túi xách, Lệ Liệt Nông đã đáp ứng hết thảy yêu cầu của cô: Không có Cao Vân Song, Trần Đan Ni, chỉ có hai người bọn họ đi với nhau.
Khi mở cửa xe taxi, bàn tay anh chắn ở trên khung cửa xe, đề phòng cô ngồi lên xe chẳng may sẽ bị đụng đầu vào đó.
Chiếc taxi hướng đến khu phố mua sắm phồn hoa nhất Las Vegas.
Khoảng 10 giờ sáng, ánh nắng tháng tư thật đẹp, cô xuống xe, nhìn Lệ Liệt Nông lấy tiền mặt trả cho tài xế. Không hiểu sao, cô cảm thấy lúc anh mở ví da ra lấy tiền rất đẹp.
Taxi đi rồi, hai người đi dọc theo vỉa hè, ánh mắt cả hai đều nhìn thẳng về phía trước, không ai nói gì cả, nhưng bả vai thì càng có xu hướng nhích lại gần nhau, kéo lại khoảng cách, thi thoảng ngón tay còn vô ý mà chạm vào nhau. Lần thứ tư khi ngón tay va vào nhau, không biết là ai chủ động, dần dần hai bàn tay đan lại.
Cô nghiêng mặt nhìn anh, anh vẫn luôn nhìn thẳng phía trước. Khi phía trước có hai người đàn ông cường tráng đi ngược lại với họ, nhìn qua trang phục có thể đoán họ là lực sĩ làm việc ở câu lạc bộ.
Khi anh và cô sắp đi ngang qua họ, bỗng cánh tay anh mạnh mẽ dang ra, kéo cô đi sát vào người anh, tránh tiếp xúc gần với hai người đàn ông cường tráng kia.
Cô cúi đầu nhìn giày mình, khoé miệng giương lên, hai người đàn ông đó sao va chạm vào cô được. Nhưng thật là quá tuyệt, tuyệt vời đến mức Liên Kiều cảm thấy khoảng thời gian vắng anh vừa qua thật đáng giá, tuyệt vời đến mức cô cảm thấy cô và anh còn rất trẻ. Bởi họ còn trẻ nghĩa là còn có nhiều thời gian bên nhau.
Chuyện một người đàn ông đưa cô gái của mình đi dạo phố trong suy nghĩ của Liên Kiều còn kém xa hiện thực bây giờ. Đi mua sắm với Lệ Liệt Nông còn tuyệt hơn cả trong trí tưởng của cô, trừ việc anh ít nói ra, trừ việc một số cô nàng khác cứ ngó nghiêng anh thì mọi thứ đều quá ư tốt đẹp, không có vệ sĩ đi sát kè kè, không phải lo lắng khi ở nơi đông người chẳng may bị ám sát.
Khi bước vào không gian nhộn nhịp của trung tâm thương mại, Lệ Liệt Nông còn thích ứng với hoàn cảnh nhanh hơn cô. Liên Kiều nghe nói, thời thiếu niên anh cũng trải qua những chuyện bình thường như bao bạn bè cùng trang lứa khác. Là con trai của ông chủ hàng kim khí ở Jerusalem, là con trai của chủ cửa hàng đồ ăn Tàu tại Mexico, những trải nghiệm qua hoàn cảnh như vậy đã nhào nặn lên một Lệ Liệt Nông của ngày hôm nay.
Đứng trong nhà hàng buffet, trước mặt là đồ ăn được đặt lên băng chuyền, hơn mười người xa lạ từ khắp nơi đứng vây quanh bàn ăn buffet. Điều khiến Liên Kiều tức giận nhất chính là bà dì người Hàn Quốc ngồi cạnh cô nhiều lần liên tiếp nhấc chiếc đ ĩa bò bít tết mà Liên Kiều trông ngóng từ xa thèm dỏ cả dãi.
Sau khi đ ĩa bò bít tết cứ thế rơi vào tay bà dì người Hàn này, bà ta lại dùng uy lực của mình, ra lệnh trong im lặng cho ngài chồng ngồi bên cạnh cắt ra rồi bón cho bà. Ôi, nhìn cái miệng bác gái già mở ra hình chữ O khoa trương, cứ làm như mình là trẻ con mấy tuổi vậy.
Cô nắm chặt lấy dao dĩa trong tay, Liên Kiều hạ quyết tâm, lần này cô nhất định sẽ lấy được cái đ ĩa bò bít tết kia. Bà dì người Hàn như đọc được suy nghĩ của Liên Kiều, bà ta cũng nắm lấy chiếc dao, đồng thời không quên ném cho Liên Kiều một cái nhìn khiêu khích.
Sắp tới, sắp tới rồi….
Không đợi Liên Kiều ra tay, bà dì người Hàn đã vươn tay lần thứ n ra trước mắt cô, thậm chí còn lợi dụng dáng người phì nhiêu của mình chắn Liên Kiều lại. Cứ như vậy Liên Kiều có cố gắng ra sao cũng vô dụng.
Khi Liên Kiều cho rằng mình bại trận thê thảm rồi thì bỗng dưng, bà dì người Hàn vụng về thu tay lại. Chiếc đ ĩa bò bít tết vẫn nằm yên trên băng chuyền, đang tiến lại gần trước mặt Liên Kiều.
Người với tay lấy chiếc đ ĩa là Lệ Liệt Nông.
Trước khi bọn họ ra khỏi nhà hàng buffet, khi Lệ Liệt Nông tính tiền, Liên Kiều cứ như vậy ôm anh và chôn mặt mình trên tấm lưng vững chãi ấy, cố gắng không cười thành tiếng.
Cũng không phải là chuyện gì hay ho để cười, nhưng cô vẫn không tự giác mà cười tủm tỉm. Tâm trạng tốt có thể dễ dàng khiến người ta thành kẻ ngốc.
Nhưng ba tiếng sau, tâm trạng tốt đẹp ấy biến mất.
Kinh khí cầu màu sắc rực rỡ với kích cỡ khổng lồ đột nhiên nổ tung khiến những con ngựa trong đoàn diễu hành đường phố hoảng loạn. Chúng sợ hãi chạy như điên về phía trước, lôi đoàn xe hoa phía sau xềnh xệch, khiến cho mối nối giữa các xe bị đứt lìa. Một cô gái người Mexico đang ôm một thúng đựng cánh hoa, trong sự hoảng loạn cực độ, cô ta theo bản năng ném chiếc thúng hoa sang một bên.
Dưới bầu trời đầy hoa tung bay rực rỡ, tiếng náo loạn ồn ĩ của những người chạy thoát khỏi đàn ngựa điên, tiếng thét chói tai liên tục vang vào tai khiến Liên Kiều nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bởi vì chỉ vài giây trước, cô vừa làm một hành động xen vào chuyện người khác. Cô còn tưởng là nhan sắc của mìn khiến cho người đàn ông to lớn kia hoảng sợ chạy đi.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Một cô gái vừa chạy vừa chạy vừa chỉ phía sau lưng Liên Kiều. Cô quay đầu lại, một linh vật Mexico màu đen rất to đang đổ nghiên về phía cô đang đứng.
Hình ảnh ấy đập mạnh vào não Liên Kiều, cô hét lên.
Trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc ấy, cô đã ngã vào một lồ ng ngực rộng lớn. Lực hấp dẫn của Trái Đất khiến cô ngã không mấy nhẹ nhàng, nhưng sau khi phục hồi lại tinh thần, Liên Kiều phát hiện ra mình không sao cả, không bị linh vật ấy đổ xuống thịt nát xương tan. Linh vật bằng sứ ấy cao ngang với hai tầng nhà đã rơi xuống đất vỡ tan thành trăm mảnh, chỉ cách chỗ cô nằm vài bước chân.
Từng mẩu sứ vụn bắn tung toé khắp nơi như một trận mưa rơi. Lúc ấy, Liên Kiều nghĩ nếu không phải vì có Lệ Liệt Nông đứng đó, có khi cô đã gặp thần Chết rồi. Bởi vì đó là Lệ Liệt Nông, là Lệ Liệt Nông có thể tạo kỳ tích chỉ trong một phần giây.
Âm thanh vỡ tan của bức tượng ấy vẫn còn rền rĩ trong tai cô, nếu như chỉ chậm vài giây thôi…. Một cơn rùng mình chạy dọc cột sống Liên Kiều khiến cô lạnh toát. Cái rùng mình ấy hình như cũng truyền đến người anh, đôi tay đang ôm siết lấy cô càng tăng thêm lực, sắp ôm cô đến nghẹt thở rồi.
Xem ra màu xanh Lucifer cũng có lúc sợ hãi.
Trong miệng các cô gái nhỏ ấy, Lucifer của chúng ta không có bất kì nhược điểm nào. Cô nhếch môi, mọi người xem đi, tôi vừa mới chạy thoát khỏi tay tử thần đó, và anh ấy đang sợ hãi này. Điều ấy khiến cô cười mỉm, chôn sâu đầu vào ngực anh, nhờ một khoảnh khắc suýt chết mà cô có được sự hư vinh này.
Xung quanh vẫn ồn ĩ như cũ.
Một giọng nói chậm rãi vọng đến từ trên đỉnh đâu cô, mang theo chút bất đắc dĩ cùng quở trách, ’em cho là em may mắn sống sót sao’: “Không phải anh bảo em không xen vào chuyện người khác à?”
Là, là cô đã xen vào chuyện người khác.
Chuyện là thế này, bọn họ ban đầu đi theo một đoàn xe hoa của Mexico diễu hành trên phố. Nhưng trong chỗ đông chật chội, cô bắt gặp một tên đàn ông trung niên vẻ đạo mạo đang dán tay hắn vào mông một thiếu nữ, mà cô bé ấy lại hồn nhiên không hề hay biết.
Cô bé ấy ước chừng chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi nên một số chuyện có lẽ em còn chưa hiểu rõ. Nhưng Liên Kiều thì không, đôi mắt cô dán chặt lấy cái bàn tay càn rỡ kia. Vậy mà tay hắn mãi chưa rời đi.
Sau đó, bàn tay lông lá ấy lại tiến về phía bên trong đùi cô bé, Liên Kiều cảm thấy một trận buồn nôn dâng lên. Cô cố nén nó lại trong cổ họng, chuẩn bị xông lên thì một bàn tay khác túm chặt cô lại.
“Đừng xen vào chuyện của ngườ khác.” Bàn tay túm chặt lấy cô như đang cảnh cáo. Cô không quan tâm, cô hung tợn liếc nhìn anh, ý bảo anh bỏ tay ra.
Trong khoảng khắc cô tránh khỏi tay anh, chỉ khoảng gần một phút ấy thôi đã khiến cô biết ơn vô ngần, không còn dám oán thán anh vì đã ngăn cô lại nữa.
Mặc kệ là con gái hay phụ nữ, trong lòng bọn họ đều luôn chờ đợi người mình yêu có thể vươn tay ra cứu đúng thời điểm mấu chốt.
“Khi đó ở Mexico, em cũng…..”
“Oành” một tiếng trong đầu, xung quanh cô vẫn tiếp tục ồn ĩ như vậy, cô nhìn thấy khoé miệng anh hơi giương lên, anh đang cười ư?
Hình như nụ cười ấy có hơi quá đà nhỉ? Nhưng dù thế nào cũng vẫn đẹp như vậy, không hề khoa trương. Nụ cười trên khuôn mặt anh khiến người ta cảm thấy tự ti về khuôn mặt mình khi cười.
Cô làm sao lại quên chuyện này? Đúng rồi, nhất định là có nguyên nhân. Sáng nay khi tỉnh lại, cô không nhìn thấy ảnh Hứa Qua năm 18 tuổi trên tủ đầu giường, cũng không phải mở mắt ra đã niệm câu thần chú: “Mình không phải là Hứa Qua”.
“Mình không phải là Hứa Qua.”
Điều khiến nhà lãnh đạo 1942 sợ chết khiếp ban nãy nhất định không phải là nỗi sợ nhìn thấy Liên Kiều bị đè chết không còn hình dạng, mà rõ ràng anh đang nghĩ đó là Hứa Qua.
Là Hứa Qua mới có thể dễ dàng khiến anh hoảng loạn nhanh chóng như vậy. Hẳn là giờ khi anh đang ôm cô nhưng hoàn hồn, tỉnh táo.
Trên đỉnh đầu cô, hô hấp của người đàn ông còn chưa trở lại nhịp bình thường. Miệng anh đang lẩm bẩm điều gì đó mà Liên Kiều không cần nghe cũng có thể dễ dàng đoán ra.
Nhất định là ngày này tháng nọ năm kia, ở Mexico, một cô gái chỉ vì xen vào chuyện của người khác đã không nghe lời khuyên của chàng trai, để rồi khiến bản thân rơi vào tình huống nguy hiểm, mà tình huống nguy hiểm ấy tương đồng với tình huống ngàn cân treo sợi tóc ban nãy.
Tiếng ồn xung quanh dần dần tan đi, Liên Kiều nghe thấy giọng mình, thanh thanh như lúc cô mới tỉnh dậy buổi sáng: “Tôi không phải là Hứa Qua, tôi là Liên Kiều.”
Người đang ôm cô lải nhải bỗng im bặt. Rồi anh chậm rãi buông tay ra.
Liên Kiều xoay người đứng dậy, đi chỗ khác.
Xung quanh cô vẫn là một đám đông hỗn loạn, mảnh vụn sứ b ắn ra khiến vài người bị thương, khi nó rơi xuống đã va vào một người khiến cô ta hôn mê bất tỉnh. Một người qua đường đang cố gắng làm cấp cứu ban đầu cho cô gái ấy, ở vỉa hè xuất hiệ máu loang ra từ vị trí dưới đầu.
Mặt cô đờ đẫn nhìn về phía mặt trời đã lặn xuống, chân cô vô thức bước đi, vừa đi vừa tự nhắc nhở bản thân: Không được tức giận, bởi Lệ Liệt Nông vừa nhặt lại cái mạng này về.
Lời nhắc nhở ấy dường như có hiệu quả, ít nhất khi anh đuổi kịp cô, cô đã bình tĩnh nói một tiếng cảm ơn.
Nói cảm ơn xong, cô còn lễ phép hỏi anh, có phải ban nãy cô khiến anh sợ thất thần không?
Anh không trả lời, vẫn như cũ duy trì bước chân đều nhịp với bước chân cô. Lúc này Liên Kiều mới nhớ tới thân phận hiện tại của cô: là người vợ trên danh nghĩa của nhà lãnh đạo 1942.
Cô vẫn tiếp tục đi về phía trước, trong đầu vẫn lưu lại hình ảnh ánh sáng cuối cùng của mặt trời trước khi lụi tàn bởi màn đêm. Bỗng nhiên, người vẫn luôn yên lặng đi cạnh cô mở miệng: “Sinh nhật năm 14 tuổi của cô ấy, cô ấy một mực lôi kéo tôi ra đường chơi. Bỗng nhiên có một cái bảng quảng cáo rơi xuống chỗ cô ấy đứng. Lúc ấy… tôi chỉ cần duỗi tay ra là có thể kéo cô ấy tránh được bảng quảng cáo rơi…”
“Nhưng tôi đã không làm vậy… Hôm đó tôi không hề muốn đi ra ngoài đường, hơn nữa trước đó tôi đã liên tục cảnh cáo cô ấy, đừng có xen vào chuyện của người khác, cô ấy….” Cơ thể cao lớn bỗng trở nên ảm đạm như bầu trời trên đầu anh: “Cô ấy vẫn luôn thích xen vào chuyện của người khác, điều ấy khiến tôi thấy rất phiền…”
“Chiếc bảng quảng cáo nện xuống người cô ấy khiến cô ấy phải nằm viện cả một tuần. Khi ra viện, cô ấy muốn đến cửa hàng cắt tóc ngay lập tức. Trước kia tóc cô ấy dài ngang lưng, nhưng hôm đó, mái tóc ấy đã bị cắt ngắn cụt lủn, còn ngắn hơn cả tóc tôi.”
Đây là lần đầu tiên Liên Kiều nghe Lệ Liệt Nông nói về ‘cô ấy’. Chỉ khi Lệ Liệt Nông phát bệnh mới nói về ‘cô ấy’ của anh.
Cô chậm lại bước chân, hôm nay nhà lãnh đạo 1942 chủ động nói về ‘cô ấy’ với cô, nếu cô không chăm chú lắng nghe thì đúng là có lỗi với lòng tốt của anh.
Bầu trời nhá nhem tối nhuộm một màu ảm đạm không chỉ lên cảnh vật, mà còn khiến giọng anh thêm buồn bã.
“Có một chuyện vẫn luôn cuốn lấy suy nghĩ tôi rất lâu, tại sao bảng quảng cáo kia đập vào lưng, vậy mà cô ấy lại đi cắt tóc, thật là kì quái.”
Đúng vậy, chính cô cũng thấy quái lạ, bị thương ở lưng nhưng lại đi cắt tóc, chả liên quan gì cả.
“Cô nói xem, tại sao cô ấy nhất định phải cắt tóc?”
Tại sao lại cắt tóc? Vì sao lại hỏi cô vấn đề này, cô đâu phải đương sự. Nhưng có một điều gì đó không ngừng kích động lưỡi cô.
Cô mấp máy môi: “Bởi vì cô ấy đau lòng, cô ấy nhìn anh đứng một bên dửng dưng nhìn, lúc đó, ánh mắt anh so với bảng quảng cáo kia còn khiến cô ấy tổn thương gấp trăm lần.”
“Nó như một mũi dao đầy đau đớn, đau đến mức cô ấy sẵn sàng dứt đi thứ mình trân quý nhất, để xua tan đi nỗi đau ấy. Anh có biết rằng ở tuổi mười bốn, con gái đã có những suy nghĩ trưởng thành không?”
“Cho nên, cô ấy chỉ có thể làm cách như vậy để khiến lòng mình dễ chịu hơn một chút, để cô ấy có thể tiếp tục thích anh.”
Trên đầu họ là màn đêm đen hun hút.
Trong mơ hồ, ở xa xa có một ngọn núi, ánh sáng từ ngọn núi chiếu xiên xuống, phủ ánh sáng lên phố lớn ngõ nhỏ. Ở trong một góc hẻm nhỏ cũ kĩ, có một cô bé tóc dài đến eo đang chạy vội vàng ngược chiều ánh sáng. Thân hình cô nhỏ bé, cũng không biết có phải vì thế hay không mà trông rất cô độc. Một thân hình nhỏ bé chạy trong hẻm nhỏ không một bóng người. Gió thổi lại từ cuối con hẻm hất mái tóc dài của cô tung bay, rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống.
Chiều tối hôm ấy, có một bàn tay run run vươn về phía cô, ngón tay vụng về chạm vào khoé mắt hạnh. Chiều tối hôm ấy, giọng người đàn ông chất chứa những nuối tiếc và nhớ nhung vang lên như trôi về những ngày đã xa: “Xin lỗi em.”
Một ngọn gió thổi qua.
“Xin lỗi em, lúc ấy anh không hiểu…. Lúc ấy, cái gì anh cũng không biết.”
—
3575
—
Buồn cho Hứa Qua quá:< Mà Hứa Qua sắp xuất hiện trở lại rồi:’>
Vì nhân vật Liên Kiều có nội tâm khá phức tạp nên tuỳ hoàn cảnh tớ sẽ để xưng hô của Liên Kiều với Lệ Liệt Nông là “em” hay “tôi” nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook