Hơi ấm phía sau chợt biến mất, giường gỗ nhỏ nhẹ đi, sau đó là tiếng mặc quần áo xột xoạt.

Quân Doanh Thệ nằm trên giường nhỏ, đưa lưng ra phía ngoài, bất động, nhưng hai mắt vẫn mở lớn.
Tiếng mặc quần áo chậm chạp kéo dài, trong sáng sớm yên tĩnh có thể nghe thấy rõ mồn một.

Quân Doanh Thệ siết chặt chăn đắp trên người, lông mi rung rung, nhắm mắt lại.
Tô Dẫn Nguyệt chỉnh sửa xong vạt áo, ngắm nhìn bóng lưng Quân Doanh Thệ, im lặng thật lâu, rồi đột nhiên thở dài một tiếng: “Ta phải… đi rồi…”
Người trên giường chẳng mảy may nhúc nhích, giống như đang ngủ say.

Bụng được chăn đắp lên trông có vẻ mập mạp, nhấp nhô theo nhịp thở.

Tô Dẫn Nguyệt ngẩn người, trong lòng chua xót.

Tình cảm mãnh liệt vừa rồi thật như một giấc mơ.

Đầu ngón tay vẫn vương hơi ấm, từng xúc cảm tinh tế lúc này đang lặng lẽ xói mòn từng chút, từng chút.
Trái tim Tô Dẫn Nguyệt co rút, bàn tay nắm chặt, nhưng vẫn không ngăn được hơi ấm đang mất đi.
Có lẽ tình cảm trên đời này cũng giống thế này, đến khi phát hiện ra thật sự mất đi rồi mới biết thế nào gọi là hối tiếc không kịp, mới biết thế nào là đau thấu tâm can.
Sương sớm phủ lên bình minh tĩnh lặng, làn sương cuối thu rơi đầy đất, thấm lạnh lãnh cung ẩm thấp.

Vài tia sáng mỏng manh chiếu xuống, rải chút hơi ấm.
Bên ngoài cửa sổ nhỏ, ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu xuống mặt đất.

Khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy mặt trời mới lên.
Sắc trời sáng rõ, là lúc phải đi.
Đúng vậy, đến lúc… phải đi rồi.
Tô Dẫn Nguyệt trong lòng đau đớn, lại quyến luyến.


Y nhìn bóng của hắn, dưới chân như mọc rễ.

Từng sợi rễ từ dưới đất chui lên, quấn chặt lấy chân y, bám dọc thân thể của y, siết chặt trái tim y.
“Doanh Thệ…” Y liếm đôi môi khô khốc, mở miệng, tiếng nhẹ như muỗi kêu, run rẩy.
Lông mi Quân Doanh Thệ khẽ rung, vẫn không nhúc nhích.
Tô Dẫn Nguyệt đột nhiên đi vào trong, hơi do dự, rồi ngồi xuống bên giường, “Ta biết ngươi vẫn tỉnh.

Sau khi ta đi, ta nhất định sẽ nghĩ mọi cách để ngăn cản Lưu Sắt, ngươi…” Giọng nói của y nghẹn ngào, đột nhiên nói không lên lời, phải bình ổn cảm xúc mới nói tiếp: “Chăm sóc bản thân và con.”
Y nhẹ khẽ vuốt ve mái tóc rủ xuống phía sau của Quân Doanh Thệ, cẩn thận, chậm rãi vuốt ve, hồi lâu không nói thêm gì nữa.
Đầu ngón tay ấm áp thỉnh thoảng chạm vào da, Quân Doanh Thệ khẽ run.

Cảm giác ấm áp chậm rãi truyền qua da đầu, lan dọc cơ thể, đốt nóng trái tim hắn.
Bàn tay khẽ vuốt ve đột nhiên rời đi, Quân Doanh Thệ thảng thốt.

Giọng nói đầy đau thương lại vang lên bên tai: “Trời sáng rồi… Ta đi đây…”
Lời vừa dứt, bên giường chợt mất đi sức nặng của một người.

Người nọ đứng thêm chốc lát, quyến luyến nhìn người trên giường hồi lâu, sau đó là tiếng bước chân chậm rãi, làm trái tim người ta đau đớn.
Quân Doanh Thệ thẫn thờ nhìn vách tường hồi lâu, rồi nhắm mắt lại.
Tất cả đã kết thúc rồi.
*
Lãnh cung trở nên an tĩnh.
Không còn tiếng thở dốc mãnh liệt, không còn tiếng khoác áo xột xoạt.

Lãnh cung trở nên yên tĩnh trước nay chưa từng có, yên tĩnh đến mức… có chút tiêu điều.
Lá khô rơi xuống, phủ đầy đất.

Gió vù vù thổi, xoáy lên không trung, tứ tán.

Giữa trời đông giá rét, trong đình viện, mơ hồ nhìn thấy hai bóng người.

Một người đứng chắp tay, mặc y phục màu vàng, bụng nhô lên rất rõ, một người khom người cúi đầu, y phục màu xám nhạt, dè dặt quan sát nét mặt người bên cạnh, dáng vẻ hết sức cẩn trọng.
Tiểu Trác là thái giám mới được điều đến chăm sóc Hoàng thượng cách đây không lâu.

Trong ba tháng này, đêm nào Hoàng đế cũng tới lãnh cung này, đôi khi đánh đàn, thỉnh thoảng vẽ tranh, đôi lúc lại uống rượu một mình.

Nhưng lần nào cũng lặng lẽ, nét mặt lạnh nhạt, cũng không nhiều lời.
Tiểu Trác thường nghĩ, Hoàng thượng bụng mang thai nhi tám tháng ngày ngày thượng triều, đêm không nghỉ ngơi, lại chưa từng kêu mệt, cũng chưa từng tỏ ra mệt mỏi.

Y vẫn luôn nghĩ như vậy, cho đến khi theo Hoàng thượng đến đây.
Đó là lần đầu y thấy dáng vẻ mệt mỏi của Hoàng thượng.
Hoàng thượng đánh đàn tỏ lòng, bụng quá lớn khiến động tác của hắn có chút vụng về, năm ngón tay lướt trên dây đàn, hai đầu lông mày lộ ra vẻ mệt mỏi vô cùng.

Tuy y không am hiểu âm luật, nhưng y có thể loáng thoáng nhận ra kỹ năng đánh đàn của Hoàng thượng chẳng phải tài nghệ hơn người, so trình độ, cũng chỉ hơn người bình thường một chút mà thôi.
Chỉ gảy một khúc Phượng Cầu Hoàng.
Đến giờ Tiểu Trác vẫn nhớ rất rõ.
Phượng ơi, phượng ơi về cố hương, lang thang bốn bể đi tìm hoàng,
Chưa gặp được hoàng, phượng không chốn,
Cớ sao chiều hôm bước vào nhà.
Có cô nương đẹp ở khuê phòng,
Nhà gần người xa, lòng não nề…
Tiếng ngâm lạnh nhạt, không chút tình cảm, kèm với tiếng đàn không tính là hay, lại làm Tiểu Trác xúc động, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác chua xót.
Y vốn cho rằng Hoàng đế không gì không làm được, dẫn dắt cả Dục Tiện đi tới phồn vinh, giàu có, hưng thịnh.

Nhưng hôm nay y lại đột nhiên phát hiện ra, một người bề ngoài kiên cường là vậy cũng có những lúc cô đơn, cũng có nỗi khổ, cũng có yêu hận.

Thai nhi tám tháng trong bụng hắn chính là bằng chứng.
Nam nhân sinh con, thật là chuyện kỳ lạ cỡ nào.

Nhưng thâm cung nhiều uẩn khúc, không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên biết thì đừng biết, điểm này Tiểu Trác hiểu.

Nhưng đồng thời y lại thầm thắc mắc, rốt cuộc người nào có thể khiến Hoàng đế cửu ngũ chí tôn cam tâm sinh con? Người đó sao lại mặc kệ thai nhi trong bụng Hoàng đế, chẳng bao giờ thấy mặt?
Y thắc mắc từ lâu, cũng suy đoán nhiều, vẫn không sao hiểu rõ.
Đêm nay, Hoàng thượng lại dẫn y tới lãnh cung, lại tới dưới gốc phù tang trong sân.

Thân cây cao vút, nhánh cây chi chít, nhưng lá cây vốn um tùm đầy cành lúc này điêu tàn rơi đầy đất, lại bị gió lạnh thổi tung lên, bay tứ tán.
Hoàng thượng dẫn y đi quanh sân mấy vòng, im lặng hồi lâu, rồi đột nhiên gọi y vào phòng.
Gian phòng trong lãnh cung cũng không ấm áp hơn bên ngoài bao nhiêu.

Không có lò sưởi, lạnh lẽo âm u, không người coi sóc.

Y lạnh đến mức xoa tay, dìu Hoàng thượng đi tới bàn, đỡ hắn chậm rãi ngồi xuống.
“Tiểu Trác, mang nghiên mực tới đây…”
Tiểu Trác sửng sốt: “Hoàng thượng muốn viết thư sao?”
Quân Doanh Thệ sững sờ một lát, cười lạnh: “Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Trẫm sai ngươi mài mực thì ngươi mài mực, tuy khí thế của phản quân như chẻ tre, nhưng dù sao Trẫm vẫn còn là Hoàng thượng, chưa đến mức ngươi không nghe theo lệnh.”
Tiểu Trác nghe hắn mắng, thoáng sửng sốt, trong lòng chua xót.
Phản quân khí thế ngút trời, tấn công như vũ bão, phần lớn binh lực của triều đình đã bị Tứ vương gia dẫn đi, hôm nay Kinh Thành trống hoác, binh lực thưa thớt, ngày phá thành chỉ sợ là…
Quân Doanh Thệ thấy y thừ người, trong lòng không vui, khiển trách: “Tiểu Trác! Ngươi ngẩn người gì thế? Trẫm sai ngươi làm, ngươi còn không mau làm!”
“A?” Tiểu Trác chợt hoàn hồi, cười làm lành, miệng nói Hoàng thượng tha tội, vội đi lấy giấy bút.
Quân Doanh Thệ nhìn bóng lưng của y, tay phải vô thức vuốt ve bụng.
Không hề biết thân thể mang thai tám tháng lại trở nên nặng nề thế này, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn.

Sức lực cũng như bị đứa nhỏ này hút cạn, có chút cảm giác lực bất tòng tâm.
Bụng nhô lên rất cao, đứng thẳng gần như không thấy được bàn chân.

Chuột rút, ra mồ hôi trộm ban đêm cũng càng thêm nghiêm trọng.

Bắp chân đêm nào cũng co rút, nửa đêm choàng tỉnh cũng chỉ có thể nén đau chịu đựng.
Người ta nói hoài thai mười tháng, hắn mới hoài thai tám tháng đã sắp không chịu nổi nữa rồi.


Bây giờ thai nhi đã lớn thế này, nếu đúng là hoài thai đến mười tháng, không biết còn lớn đến thế nào nữa.
Đến lúc gần sinh, sợ là sẽ càng khổ sở hơn.
Sợ hãi, hoảng hốt, đêm không thể say giấc, Chân nhi càng ngày càng lớn, bụng hắn như sắp nứt ra đến nơi.

Đến tháng thứ mười, chỉ có mình hắn, không biết có thể gắng gượng nổi không?
Tất cả chẳng thể nào biết được.
“Hoàng thượng.”
“…”
“Hoàng thượng!”
“Hả?” Quân Doanh Thệ hoàn hồn, thấy Tiểu Trác tò mò nhìn mình, tằng hằng một tiếng, cười nói: “Mang tới rồi sao?”
“Vâng.” Tiểu Trác trải giấy lên bàn, cười đáp, nhẹ nhàng mài mực.
Quân Doanh Thệ vẫn còn thất thần, tay xoa bụng, không biết đang suy nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, Tiểu Trác đã mài mực xong, nhỏ giọng gọi hắn: “Hoàng thượng, mực mài xong rồi…”
“Ừ.” Quân Doanh Thệ lạnh nhạt đáp, một lúc lâu sau mới chấp bút.
Nhẹ nhàng hạ bút, vẽ ra một đường.

Tiểu Trác ở bên cạnh nhìn, cười hỏi: “Hoàng thượng đang vẽ gì thế ạ? Là người? Hay là cảnh?”
Quân Doanh Thệ trầm mặc hồi lâu, nhưng tay vẫn không ngừng, một lúc lâu sau mới chậm rãi trả lời: “Người.”
“A!” Tiểu Trác chống cằm, không nghĩ liền hỏi: “Hoàng thượng vẽ ai thế ạ? Nếu là vẽ người, Hoàng thượng đã từng nhìn thấy kẻ cầm đầu phản quân chưa ạ? Kẻ đó trông như thế nào ạ? Tiểu nhân rất tò mò.”
Tay Quân Doanh Thệ chợt khựng lại, làm nguệch một đường lên bức vẽ.
“Lưu Sắt là kẻ dẫn binh, nhưng tiểu nhân lại nghe nói thật ra sau lưng vẫn còn một người.”
Quân Doanh Thệ không đáp, tằng hắng một tiếng, tiếp tục vẽ.
Tiểu Trác không nhận ra, nói tiếp: “Nghe người ta nói đó chính là Dẫn Nguyệt công tử vang danh một thời, ba tháng trước đột nhiên xuất hiện trong quân doanh nghịch tặc, kể từ đó khí thế của phản quân lập tức tăng vọt, đánh thẳng một đường đến Hoàng Thành.”
Quân Doanh Thệ khẽ rung, đột nhiên buông bút, trầm mặc không nói.
“Hoàng thượng vẽ xong rồi ạ?” Tiểu Trác cười hì hì, cầm giấy vẽ trên bàn lên, tập trung nhìn, thấy trên đó là một bóng lưng.
Tuy chỉ là một bóng lưng lại kiêu ngạo trác vời, xuất chúng hơn ngươi.

Tiểu Trác sửng sốt, không nói lên lời.
Quân Doanh Thệ cười lạnh: “Người này là Tô Dẫn Nguyệt, là kẻ đứng sau phản quân!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương