Vốn là Sở Dĩnh muốn nhắm mắt lại để làm ngơ, để đỡ phải gây gổ không dứt với người đàn ông này, lại nói đây là một chút chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ, chỉ cần nhắc tới Lăng Chu thì Chu Tự Hàn giống như bị người nào đạp phải đuôi của anh, lập tức là có thể nhảy lên thật cao.

Thật ra thì, Sở Dĩnh cũng không hiểu anh ăn giấm cái gì, mình và Lăng Chu còn có gì chứ, cha cô đặt ở giữa đâu rồi, cô sẽ không bất hiếu một lần nữa, cũng không thể vì mình và Lăng Chu như thế nào, huống hồ, chuyện của cô và Lăng Chu đã sớm qua đi, dĩ nhiên cô có yêu anh ấy, hơn nữa còn rất yêu anh ấy. Nhưng gần đây cô mới hiểu được, thì ra tình yêu cũng có tác dụng trong thời gian nhất định, hiện tại trong lòng cô Lăng Chu đã bắt đầu mơ hồ dần dần, thậm chí những việc mà cô từng cho là sẽ khắc cốt ghi tâm trong trí nhớ, cũng giống như một loại gió thoáng, bay đi, những thứ tốt đẹp kia cũng có chút vô vị.

Lúc này mới bao lâu, có lẽ có một ngày, những việc này cô đều không nhớ rồi, chỉ nhớ chút ít cảm giác u mê tuổi trẻ, con người là động vật nhanh quên nhất, tình yêu vĩnh viễn ở đâu ra.

Sở Dĩnh nhắm hai mắt suy nghĩ lung tung, bất tri bất giác liền ngủ mất, cô ngủ được một giấc, mở mắt ra mới phát hiện, xe đã sớm ngừng, trên người cô đắp một cái chăn mỏng, cô nhìn sang bên cạnh theo bản năng, Chu Tự Hàn nhắm hai mắt tựa vào chỗ ghế lái, hô hấp đều đặn, giống như cũng ngủ thiếp đi.

Sở Dĩnh nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ một chút, là một làng du lịch dưới chân núi, kiến trúc có phong cách kiểu Nhật, đoán chừng là xây dựng suối nước nóng dẫn từ trên núi. Chu Tự Hàn đưa cô tới nơi này, là muốn nghỉ phép với cô sao? Đúng lúc hôm nay là thứ bảy.

Lòng của Sở Dĩnh chợt mềm nhũn ra, Chu Tự Hàn đối với cô thật sự không tệ, tuy nhiên có lúc dã man không hiểu chuyện, nhưng phần lớn thời gian rất thương cô, đi cùng với anh, phập phồng là nhiều một chút, nhưng trôi qua rất thoải mái, thời điểm người đàn ông này yêu mình, rất săn sóc, được tính là dịu dàng giàu tình cảm, nhưng tính khí nóng nảy nổi lên, cũng làm cho người ta hận đến hàm răng ngứa ngáy.

Sở Dĩnh nghiêng đầu nhìn anh, mây tía từ cửa sổ xe lọt vào, làm nhu hòa khuôn mặt góc cạnh, kiên nghị của anh, khiến nhìn qua anh có vài phần nho nhã, lông mày ngọn núi hơi cong, ánh mắt của anh càng lộ vẻ hẹp dài, nhắm mắt như vậy, đường cong cong lên một cái rất sinh động, tuyệt đẹp khác thường, sống mũi rất thẳng, đôi môi có chút mỏng, có lúc nói ra lời, làm cho người ta hận không thể bóp chết anh được, có lúc lại ngọt ngào đến buồn nôn.

Khóe miệng Sở Dĩnh giật giật, vừa định quay đầu lại không nhìn anh nữa, đột nhiên Chu Tự Hàn lại đưa cánh tay ra ôm cổ của cô, kéo xuống, liền ngăn chặn miệng cô, Sở Dĩnh ưmh ưmh mấy tiếng, miệng ngậm thật chặt, không để cho anh được như ý, bị Chu Tự Hàn hung hăng cắn xuống ở trên môi, bị đau nên cô hé miệng ra, lại bị anh xâm nhập đi vào, Sở Dĩnh giơ tay lên, hung hăng đập anh mấy cái, nhưng người đàn ông này vẫn không buông ra.

Sở Dĩnh dùng sức nhéo lỗ tai của anh, anh mới bỏ tay ra, Chu Tự Hàn đau hít hai cái: " Bảo bối em cũng quá ác rồi, lỗ tai người đàn ông của em suýt nữa thì bị em nhéo rớt luôn, hôn một chút thì sao chứ, sao lại hẹp hòi như vậy hả?"

Sở Dĩnh tức giận đẩy anh ra nói: "Chu Tự Hàn, có phải anh quên rồi hay không, mới vừa rồi anh còn muốn cùng đến chỗ chết với em đấy." Chu Tự Hàn ha ha cười một tiếng: " Bảo bối, đó không phải là chọc em sao, có bảo bối nhà anh, anh cam lòng chết đi, được rồi, được rồi, anh nói xin lỗi còn không được sao, mới vừa rồi là anh dã man không hiểu chuyện, nhìn xem người đàn ông của em không quản xa xôi dẫn em tới suối nước nóng này, có thể đừng giận hay không?”

Điệu bộ cúi đầu này và bộ dáng kêu gào mới vừa rồi, hoàn toàn là hai người, một khi Chu Tự Hàn giả bộ ngây thơ, Sở Dĩnh thật sự không có cách.

Sở Dĩnh liếc anh một cái, vừa muốn đẩy cửa xe để xuống xe, lại bị Chu Tự Hàn lôi trở lại: "Đây là trong núi, bên ngoài lạnh đấy, tiếp tục như vậy thì về sau sẽ bị cảm." Nói xong, cầm áo khoác của cô từ phía sau tới đây rồi mặc vào cho cô, còn nghiêm túc đội mũ lên cho cô, mới thả cô xuống xe, chính là chỗ này sao, vừa ra tới nơi, Sở Dĩnh cũng không chịu được run run một hồi, thật là lạnh. Chu Tự Hàn xách va li hành lý từ sau xe, nhìn cô nàng này xuýt xoa như con nít, xuy một tiếng cười: "Bên ngoài rất lạnh nhưng đi vào trong liền nóng thôi." Rồi ôm cả cô đi vào.

Nhìn ra Chu Tự Hàn là khách quen ở nơi này, cũng không chỉ bên ngoài nơi này giống như Nhật Bản, bên trong càng giống hơn, nhân viên phục vụ đều mặc ki-mô-nô, âm thanh ngọt ngào, vóc người ma quỷ, thái độ khiêm tốn làm người ta giống như đặt mình trong một đảo quốc, Sở Dĩnh nghi ngờ, loại sắc quỷ như Chu Tự Hàn này, nếu muốn phục vụ đặc biệt cái gì, xem ra cũng không thành vấn đề.

Hạn chế hội viên, căn bản là không có người nào, có lẽ là tiếp đón từng nhóm khách một cách độc lập, bọn họ không nhìn thấy người khác, nhưng lại có vài cái xe sang trọng đỗ ở bên ngoài, có lẽ là của khách.

Sau khi ghi danh, hai người vào một đình viện độc lập cạnh núi, nham thạch ở thân núi khéo léo khảm vào trong đình viện, phía sau mơ hồ có tiếng nước chảy, so với lần đi Nhật Bản cùng Lăng Chu lúc đại học đó, nơi này xa hoa hơn nhiều.

Vừa vào viện, Chu Tự Hàn liền buông cô ra, để Sở Dĩnh tự đi thăm quan xung quanh, anh xách hành lý vào phòng, sau viện là suối nước nóng, suối nước theo vách tường nham thạch chảy xuống trong ao phía dưới, bốc hơi thành đám sương mù lởn vởn bốn phía, trên vách núi bên cạnh có những bông hoa rất rực rỡ, giống như lạc vào chốn tiên cảnh, có thể tưởng tượng ra ngâm mình ở bên trong, sẽ rất thoải mái, Chu Tự Hàn này thật biết hưởng thụ.

Sở Dĩnh chạy hết một vòng, trở lại đã nhìn thấy Chu Tự Hàn đang thu dọn áo lót của cô, ngón tay cầm một cái quần lót Lace viền tơ, nét mặt kia nói có bao nhiêu dâm đãng thì có bấy nhiêu dâm đãng.

Sở Dĩnh chạy mấy bước qua rồi chộp đồ vào trong tay: "Tự tôi dọn dẹp được." Lại bị Chu Tự Hàn ôm cổ đè ở trên tatami*, hôn cô một cái cười nói: "Trên người em có nơi nào mà anh chưa từng thấy qua, đến bây giờ, còn chưa có thích ứng sao?" Tay anh không quy củ vuốt ve ở trên lưng Sở Dĩnh, lúc cao lúc thấp, dần dần xẹt qua eo, dừng ở trên chỗ vểnh lên của cô, bóp một cái, rồi mới buông cô ra: "Em tắm trước đi, một lát nữa rồi ăn cơm, tối nay chúng ta nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai sẽ tới suối nước nóng."

*tatami: là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là phòng tatami. Phòng tatami có mặt sàn được tạo ra bằng cách xếp chặt các tấm nệm hình chữ nhật có kích cỡ thống nhất lại với nhau. Mỗi tấm nệm (waratoko) này thường có chiều dài bằng hai lần chiều rộng. Kích cỡ chuẩn truyền thống là 910mm×1820mm, dày 55mm. (Theo wikipedia)

Thật sự là Sở Dĩnh có chút ngoài ý muốn, nói như vậy, chỉ cần Chu Tự Hàn nhào lên cô ở trên giường, chuyện kế tiếp là không thể tránh khỏi, vào lúc này thì sao, ăn thịt quá nhiều, đổi sang ăn chay rồi hả? Không khỏi có chút không ngờ nhìn anh.

Chu Tự Hàn bị ánh mắt của cô chọc cho vui vẻ, rất lỗ mãng sờ soạng cái mông của cô một phen: " Bảo bối, nếu như còn muốn ăn cơm, thì đừng nhìn người đàn ông của em như vậy, lực ý chí của người đàn ông của em rất yếu kém, không chịu được quyến rũ."

Sở Dĩnh liếc anh một cái, xoay người đi thu dọn quần áo mình, không khỏi nhíu nhíu mày: "Chu Tự Hàn, anh mang cho tôi những loại quần áo gì vậy?" Quần áo bên ngoài còn chưa tính, bên trong...... Sở Dĩnh cầm lên một cái quần chữ T trong suốt......

Sở Dĩnh cũng biết đàn ông là sắc lang từ trong xương, còn có một loại sở thích đặc biệt cuồng nhiệt đối với đồ lót của phụ nữ, huống hồ Chu Tự Hàn là sắc lang trong sắc lang, mua đồ lót cho cô, có hơn phân nửa đều là loại đồ lót tình thú này, còn có loại khoa trương hơn, nhưng đều bị Sở Dĩnh ghét bỏ ném ở một bên, vào lúc này anh mang tới tất cả đều là loại này, không cần suy nghĩ, cũng biết trong lòng người đàn ông này có ý nghĩ xấu xa gì, đem cô đi suối nước nóng du lịch gì chứ, quả thật chính là tới để thỏa mãn thú tính.

Chu Tự Hàn cười híp mắt nhìn lướt qua, rất vô tội mà buông tay: "Thế nào vậy? Anh coi như vô cùng tốt, dù sao cũng chỉ mặc ở bên trong, người nào thấy được chứ."

Sở Dĩnh nhìn anh chòng chọc mấy giây, chợt cười: "Chu Tự Hàn, anh nói đúng, tối nay em ngủ ở phòng bên cạnh." "Đừng, chia phòng hả?" Chu Tự Hàn ôm cô hôn mấy cái: “Bảo bối, chúng ta nói đạo lý một chút đi. Em xem mới vừa rồi anh đều chủ động nhận lỗi, thật ra thì chuyện hôm nay như vậy, lại nói em cũng không đúng, thời điểm anh gọi điện thoại cho em, rõ ràng tiểu tử họ Lăng kia ở bên cạnh, em cũng không nói trước, liền muốn lừa gạt anh...anh có thể không vội sao, em phải trực tiếp nói với anh là ở chỗ Lưu Giai đó thì gặp được anh ta, đúng là anh khó chịu, rất khó chịu, nhưng cũng không đến nổi phát hỏa lớn như vậy, anh nổi giận đúng là không đúng, mà anh đã nhận lỗi rồi. Còn em, đến bây giờ còn cứng rắn cắn răng chết, được, da mặt bảo bối nhà anh mỏng, không có một da mặt dày giống như anh, không nhận sai cũng được, buổi tối em còn đòi chia phòng ngủ với người đàn ông của mình, có phải có phần hơi quá rồi hay không, anh tới đây để nghỉ phép, không phải tới giận dỗi, đúng không?"

Sở Dĩnh liếc anh bằng nửa con mắt: "Chu Tự Hàn, giờ em mới biết sao Tinh Huy lại thành công thế này, có tổng giám đốc không biết xấu hổ như vậy, muốn không thành công cũng khó lắm."

Chu Tự Hàn cười ha ha: "Không biết xấu hổ cũng không sao cả, chuyện trước kia coi như bỏ qua đi, từ giờ trở đi, không cho giận dỗi với anh nữa, buổi tối càng không thể chạy sang phòng bên cạnh ngủ được, không ôm bảo bối nhà anh, anh không ngủ được......"

Sở Dĩnh cắt một tiếng, nói thầm trong lòng: không ngủ được cái gì, ôm cô thì cô mới ngủ không được! Chỉ còn thiếu giằng co thôi. Sở Dĩnh cũng lười dài dòng với anh, cầm quần áo đi vào tắm.

Ăn cơm, hai người ngồi ở trong đình viện ngắm những vì sao, không biết có phải nguyên nhân do suối nước nóng hay không, ngược lại trong sân không lạnh một chút nào, hơn nữa bị cái lò sưởi lớn là Chu Tự Hàn ôm vào trong ngực, thật ấm áp.

Khó có được không khí ấm áp như vậy, hai người ai cũng không lên tiếng, thời tiết rất sáng sủa, nơi đây lại là trong núi cách xa ở thanh phố, khác với đô thị quanh năm mờ mịt, cho dù đêm khuya, cũng có thể cảm thấy không khí trong lành, vừa ngẩng đầu chính là khắp trời đầy sao, giống như điểm xuyết ở trên một cái dải lụa nhung khổng lồ, lấp lánh giống như kim cương rải rác, ánh sao chiếu vào ao nước trước sân, giờ khắc tốt đẹp này chính là không thành thật. Không có một âm thanh, tiếng tim đập xen lẫn ở một chỗ, lần đầu tiên Sở Dĩnh cảm thấy, lòng của hai người như thế gần sát, gần như không có khoảng cách.

Chu Tự Hàn nghiêng đầu nhìn cô, Sở Dĩnh hơi vểnh mặt lên, tựa vào trên bả vai của anh, ánh sao dát lên một tầng vầng sáng nhàn nhạt ở trên mặt cô, xinh đẹp làm người ta say mê đắm đuối, ngàn vạn ánh sao dừng lại trong con mắt trong veo của cô, khuấy động lên ánh sáng rực rỡ, yên lặng ôm cô như vậy, nhìn cô, Chu Tự Hàn chợt nổi lên một ý nghĩ kì lạ, có lẽ, cứ tiếp tục như vậy cũng không tệ.

Ý nghĩ vừa nảy ra, anh liền giống như bị mê hoặc mà mở miệng: " Bảo bối, hai chúng ta cứ trải qua cả đời như vậy thì như thế nào?" Sở Dĩnh sững sờ, nghiêng đầu nhìn anh: "Anh muốn nói cái gì hả?" Nét mặt Sở Dĩnh tương đối tỉnh táo, Chu Tự Hàn cũng có chút hỗn loạn, trong lòng bắt đầu khó chịu, ánh mắt tối tăm lại, đưa tay ôm lấy cô, cắn răng nói một câu: "Anh không hề nói gì, em cứ coi như anh nói chơi vậy, mệt mỏi rồi, đi vào ngủ thôi."

Trong đêm nay, Sở Dĩnh bị Chu Tự Hàn chơi đùa đến mức eo thiếu chút nữa gãy, người đàn ông này rât hung ác, giống như tám trăm năm không có chạm qua phụ nữ một dạng, Sở Dĩnh nhìn gương trong phòng tắm, thấy toàn thân mình đầy dấu vết bầm tím thê thảm không nỡ nhìn, ánh mắt trượt xuống dưới, dừng lại ở trên mắt cá chân mình thì sửng sốt một chút, không biết từ lúc nào thì có một vòng chân bạch kim, tương đối tinh xảo, gắn hai viên đá mắt mèo, ở giữa có một tấm bảng hiệu nho nhỏ lấp lánh, giống như khắc chữ.

Sở Dĩnh giơ chân lên, lại gần nhìn một chút, không khỏi dở khóc dở cười, phía trên có khắc ba chữ "Chu Tự Hàn." Tấm bảng hiệu khắc ba chữ nhỏ như vậy, không nhìn kỹ thì thật sự không nhìn ra, tên khốn này xem cô như thú cưng sao, còn gắn bảng tên nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương