Dưới Mái Hiên
-
7: Quấy Rối Tình Dục
Hành lang khu phố cũ phần lớn là đèn cảm ứng âm thanh, nhưng do thiết bị quá cũ, độ nhạy không cao, ánh đèn chợt tắt chợt sáng.
Chu Thanh Dao an tĩnh đi theo Trình Tiêu, chờ tới chỗ quẹo vào tầng 2, đèn hành lang lại tắt.
"—— Bộp."
Cô cắn răng dậm một chân, âm thanh đế dép đập xuống đất vang vọng khắp hành lang.
Thiếu niên ở phía trước dừng bước, chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ đầy mặt kinh ngạc trên bậc thang.
Mi cốt anh rất sâu, đường nét khuôn mặt rõ ràng, con ngươi sáng quắc có một chút nghi hoặc và ngạc nhiên.
Đại khái là không nghĩ tới cô bé tóc ngắn nhìn mong manh yếu đuối này lại có sức mạnh kinh người đến vậy.
Mà khi anh nhớ lại cách đó không lâu, con mèo nhỏ cầm đao bảo trì trạng thái sẵn sàng chiến đấu ở bên ngoài WC, anh hừ cười, thật mới lạ.
Không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Lời này quả không sai chút nào.
Chu Thanh Dao đứng trên bậc thang bị anh nhìn chằm chằm đến thẹn thùng, ánh mắt bối rối nhìn đi nơi khác, giả vờ bình tĩnh nhưng giọng nói lại run run, "Đèn...!Đèn đèn hỏng rồi."
Trình Tiêu nhẹ nhướng mày, giọng trầm thấp mang ý cười, "Nói rõ ràng, mấy cái đèn?"
Chu Thanh Dao ngẩn người, nghiêm trang trả lời, "Một cái."
Thiếu niên cong môi, có lẽ là hài lòng với câu trả lời của cô, bước ra chân dài xoay người tiếp tục đi xuống.
Cô gái nhỏ bị bỏ lại phía sau dại ra hai giây mới lấy lại tinh thần, lê dép đuổi theo, vừa đi vừa khắc chế trái tim cuồng nhiệt.
Từ đầu đến giờ, tim cô chưa có một giây nào bình tĩnh cả.
Nó giống như một con dã thú ăn thịt vậy, một khi bị máu tươi hấp dẫn lập tức sẽ mất kiểm soát, ngoại trừ điên cuồng xé rách và bạo lực đẫm máu, không có đường lui nào cả.
Thứ vỡ ra là lồng ngực sôi trào huyết mạch của cô, và thứ bị xé nát là sự rụt rè mà một cô gái nên có.
Cho nên yêu thầm là một tồn tại kỳ diệu.
Bên ngoài gió nhẹ mây bay, bên trong mưa to bão bùng.
........!
Đêm khuya giữa hè, ra khỏi hơi lạnh điều hoà, nguồn nhiệt trong không khí từ bốn phía xông đến, cực nóng thiêu đốt như quả cầu lửa, đi thêm hai bước cũng không thở nổi.
Ra khỏi toà nhà, Trình Tiêu không hề có ý muốn dừng lại chờ ai đó, ngược lại bước chân càng nhanh, hoàn toàn đã quên còn có cô gái nhỏ đi cùng.
Anh một mình quen rồi.
Không quen chờ đợi người khác, càng không quen có người phá rối tiết tấu của mình.
Đôi chân như chim nhỏ của Chu Thanh Dao không theo nổi tốc độ di chuyển của cặp chân dài kia, gần như phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp.
Cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao gầy cường tráng của anh, trên má bò lên hai luồng đỏ ửng, miệng nhỏ thở "Hổn hển".
"Chờ đã....."
Âm thanh nhỏ như muỗi kêu, không có chút cảm giác tồn tại nào.
Chu Thanh Dao cắn môi dưới rất sốt ruột, dép lê bật chế độ chạy đua trong đêm hè, sau lưng chảy mồ hôi dữ dội, vài sợi tóc ướt dính dán vào cằm.
Cô đành phải liều mạng, duỗi tay muốn kéo vạt áo anh, ai ngờ dùng sức quá mạnh, ba ngón tay túm lấy thun quần anh kéo ra xa nửa thước.
"!!!"
Người phía trước dừng bước, hô hấp trầm trọng, người phía sau cứng đờ toàn thân, không biết phải làm sao.
Trình Tiêu không vội vã quay đầu lại, đại khái cũng cảm giác được bầu không khí xấu hổ toả khắp bốn phía giờ khắc này.
"Làm gì thế, quấy rối tình dục?" Anh trầm giọng hỏi.
Quấy rối tình dục?
Chu Thanh Dao bị hỏi đỏ mặt, đờ đẫn nhìn dây quần bị cô mạnh mẽ kéo ra, trông giống hành vi quái đản của tên biến thái.
Cô nhẹ nhàng hít vào, cố gắng giữ giọng nói ổn định, "Tôi chỉ muốn nói với anh, anh đi ngược đường."
"Rồi sao nữa?"
"Hả?"
Vẻ mặt cô ngây thơ, chậm rì rì đáp, "Không....!có"
Trình Tiêu chậm rãi nhắm mắt, thực sự bị cô đánh bại, khẽ thở dài, "Không có thì xin mời buông tay được không?"
"A, rất xin lỗi."
Lúc này Chu Thanh Dao mới nhớ ra mình còn đang nắm quần người ta không bỏ giống như lưu manh vậy, "Đát" một tiếng, thun quần sau eo trở về vị trí ban đầu.
Thiếu niên xoay người lại, bình tĩnh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng như mang hoả, lòng Chu Thanh Dao rung động mãnh liệt, nhưng vẫn lớn gan ngẩng đầu nhìn anh.
Khi bốn mắt chạm vào nhau, Chu Thanh Dao xoắn xuýt lại đôi tay giấu ở sau lưng, thậm chí cái chớp mắt kia cô còn quên mất nhịp thở.
Anh ấy thực sự rất đặc biệt.
Loại đặc biệt này không liên quan với vẻ ngoài, đều là khí chất từ trong người anh phát ra, lạnh nhạt u sầu, đôi con ngươi đen bóng lại phát ra ánh sáng.
Cô nghĩ, anh nhất định là một người ấm áp.
Bởi vì chỉ có ấm áp, mới có được đôi mắt đẹp lấp lánh như vậy.
"Toà số mấy?" Trình Tiêu đột nhiên hỏi.
"Hả?"
"Nhà cô ở toà số mấy?"
"Tôi...!Khụ khụ khụ!"
Nín thở quá lâu nên vừa lên tiếng liền bị sặc ho khan, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại, cô nuốt nước miếng, " Toà số 3."
Lúc 0 giờ Trình Tiêu có một buổi diễn, theo lý thuyết lúc này hẳn là thời gian ban nhạc tập luyện, nhưng xem ra không kịp rồi.
Anh không nói lời nào lướt qua cô, Chu Thanh Dao vội vàng theo sau, bước chân anh nhẹ nhàng tùy ý, cô lại đuổi theo rất gian nan, ba bước mới theo kịp một bước của anh.
Ánh đèn đường ôn hoà kéo dài bóng hai người, một trước một sau, một cao một thấp, rồi lại chặt chẽ hoà vào trùng điệp bên nhau, giống như những cành dây leo xanh tươi mọc cùng một gốc.
Chu Thanh Dao duy trì khoảng cách hai bước đi theo tiết tấu của anh, giống một cái đuôi nhỏ như hình với bóng.
Cô cúi đầu nhìn dép lê màu đỏ rực quê mùa, mặt xanh lại.
Vừa rồi ra cửa quá vội, cô mặc bộ áo ngắn quần đùi nhăn dúm dó, tóc ngắn cũng không chải gọn gàng, nhìn đầu bù tóc rối, không có một chút khí chất học sinh thanh xuân dào dạt nào, vừa xấu vừa quê.
Nếu biết trước đêm nay ngẫu nhiên gặp được anh kỳ diệu như vậy, cô sẽ tắm rửa sạch sẽ ăn diện thật đẹp.
Ai cũng muốn bày ra bộ dáng hoàn mỹ nhất trước người mình thích.
Cô cũng không ngoại lệ.
.........!
Đường về nhà không xa, người phía trước lại đi nhanh, chưa đến vài phút đã tới toà số 3 rồi.
"Tôi ở đây." Cô một bước đi lên, ngẩng cằm nhìn anh.
Ánh mắt Trình Tiêu đảo qua cánh tay tinh tế trắng nõn của cô, gầy như bị suy dinh dưỡng vậy, chỉ cần một bàn tay cũng có thể dễ dàng bẻ gãy.
Anh nhiều lời một câu, "Nếu không cầm được, tôi giúp cô mang lên."
"Không cần, tôi có thể."
Đôi mắt Chu Thanh Dao tràn đầy quyết tâm, tuy rằng đáy lòng muốn kéo dài khoảng thời gian hiếm hoi được ở cùng anh, nhưng cô có lòng tự trọng cao, không muốn làm phiền anh quá nhiều.
Trình Tiêu trầm mặc vài giây, lãnh đạm nói: "Con gái không nên quá mạnh mẽ, về sau dễ bất lợi."
Cô rũ mắt, hàng mi cong dài như lông vũ nhẹ nhàng uyển chuyển, "Nhưng chuyện mình có khả năng làm tốt, thì không nên làm phiền người khác."
Thể hiện sự yếu đuối không phải điểm mạnh của cô, cô thích cảm giác kiểm soát được số phận, kiên định, an tâm.
Trình Tiêu kéo môi cười một cái, có phải mình lòng tốt quá tràn lan rồi hay không, rõ ràng bản thân sống thành một mớ hỗn độn lại còn có tâm tư đi lo chuyện người khác.
Anh không nói nữa, đưa nồi niêu trong tay tới trước mặt cô, "Cầm chắc."
Chu Thanh Dao không vươn tay, lưng duỗi thẳng tắp, ngón tay giấu ở phía sau quấn quanh bên nhau, xoắn xuýt, moi trảo.
Cặp mắt trăng non cong cong sáng rực, bình tĩnh nhìn anh chằm chằm.
Trình Tiêu sửng sốt, "Sao thế, đổi ý rồi?"
Cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng chậm chạp lên tiếng, thanh âm không lớn nhưng lại rất rõ ràng.
"Tên tôi là Chu Thanh Dao, Chu trong Chu Công, Thanh trong Diệp Thanh, Dao trong Dao Trì."
Vẻ mặt cô gái nhỏ quá nghiêm túc, Trình Tiêu sửng sốt vài giây, rồi sau đó nhếch khoé môi, không nhịn được cười ra tiếng.
Lần đầu tiên gặp ai đó giới thiệu tên mình trịnh trọng như thế, chuyên chú như là đang đọc lời thề trong giáo đường nhà thờ vậy.
Anh im lặng không trả lời, trực tiếp nhét nồi niêu vào lòng cô, xác định cô cầm chắc mới buông tay.
Cô gái nhỏ cúi đầu, có chút mất mát, vốn dĩ cũng không chờ mong anh sẽ phản hồi hành vi khó hiểu của mình, ở trong nhận thức của cô, chính thức quen biết nên giống như vậy, tuy rằng hơi ngốc nghếch, nhưng cũng đủ chân thành.
Cô thong thả xoay người, vừa bước ra một bước nhỏ, thiếu niên phía sau thấp giọng lên tiếng.
"Trình Tiêu, Tiêu trong Tiêu Dao (*).".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook