Dưới Mái Hiên
1: Sáng Sớm


Đó là một buổi sáng rất bình thường.

6 giờ 30 phút, đồng hồ báo thức đúng hẹn vang lên, thiếu nữ trên giường đơn khẽ động ngồi dậy, yên lặng mơ màng ba phút, máy móc đi lên dép lê, mặc vào đồng phục.

Đồng phục mùa hè thiên hướng thoải mái vận động, trên áo polo cổ trụ màu xanh trắng, dưới quần dài rộng thùng thình màu lam nhạt.

Ở cấp 3 đã có khái niệm thẩm mỹ, lời chê bai đồng phục quá xấu ùn ùn không dứt, rồi lại mấy năm như một ngày ổn định bất biến.

"Chị hai, ăn cơm."
Bên ngoài có người gõ cửa, giọng trẻ con.

Cô quy định chỉ được gõ ba tiếng, cậu bé rất nghe lời, âm thứ ba rơi xuống liền xoay người đi, nho nhỏ dép lê cọ trên mặt đất sát ra tạp âm.

Chu Thanh Tiện, em trai cùng cha khác mẹ, 6 tuổi, ngây thơ trong sáng, khá lảm nhảm, hằng ngày thích nhất đi theo sau lưng cô, đích thực là cái đuôi nhỏ.

Chu Thanh Dao không ghét hắn, nhưng cũng không thể nói thích.

Rốt cuộc, cô rõ thân phận của mình trong nhà này hơn ai hết.

Mà vị tiểu hoàng đế này được sủng đến trời cao, kiêu ngạo ương ngạnh, từ mẫu giáo đã bắt nạt bạn học, nếu không phải hắn ở trước mặt mình ngoan thành chim cút, cô thật sự muốn đại nghĩa diệt thân, dùng keo 502 lấp kín cái miệng nhỏ lải nhải của hắn.
......!
Tháng 6 năm 2009, mùa hè tới chậm hơn thường lệ một chút, nhưng oi bức như cũ, trong ngoài phòng nóng như lò lửa, vừa động toàn thân đổ mồ hôi.

Bữa sáng trên bàn vẫn là ba món quen thuộc, sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao.

Sữa đậu nành bánh quẩy đã nguội, bánh bao chay nhân thật khô, mấy ngụm cũng không nếm ra hương vị, chỉ để lấp đầy bụng.

Chu Thanh Dao tập mãi thành thói quen, im lặng ngồi đối diện cậu nhóc, xem hắn cười tủm tỉm ăn hoành thánh sốt dầu mè mới làm, một ngụm ngập nước, ngọt thanh.

Đó là người phụ nữ cô gọi "Dì" suốt 6 năm cố ý chuẩn bị cho con trai bảo bối, ngày ngày kiên trì dậy sớm làm đồ ăn nóng cho hắn, ngay cả mùa hè tiết trời oi bức.

Một người mẹ thật chu đáo, lại chú định không duyên phận với cô.

Lý Tuệ gắp cái bánh bao vào chén của Chu Thanh Dao, một người ngày thường rất cao giọng, chỉ khi có việc khẩn cầu mới cố tình hạ thấp, thanh âm ôn nhu.

"Ba con hai ngày này đều kín lịch, ta cũng tăng ca, sau tan học con đi nhà trẻ đón Tiện Tiện được chứ?"

Chu Thanh Dao đã quen với "Nhiệm vụ" này, nhẹ "Ừm", cúi đầu tập trung ăn bánh bao.

Cậu nhóc ném xuống cái thìa, nước canh bắn lên đôi má phúng phính, hưng phấn vỗ tay, "Thật tốt quá, chị hai tới đón em, lại có thể ăn kem nữa."
"Ăn uống hỗn độn." Lý Tuệ thấp giọng răn dạy, không quên giúp hắn lau khô dơ bẩn trên mặt.

Bà ta liếc nhìn Chu Thanh Dao đang nhấp ngụm sữa đậu nành, nhéo giọng nói: "Chị con học tập vất vả, con hiểu chuyện chút, đừng gây thêm phiền toái."
"Con không phiền toái..." Cậu bé uể oải cúi đầu, rầu rĩ ra tiếng.

Thiếu nữ cười nhạt không nói, bên môi loé một tia cay đắng, tiết mục gia đình ầm ĩ vui đùa cô đã thấy quá nhiều, mọi lần đều trốn trong một góc âm u, đóng vai người qua đường không chớp mắt.

Không tham dự, cũng không đánh giá.

Cô một ngụm uống hết ly sữa đậu nành, đứng dậy đẩy ghế về vị trí ban đầu.

"Con ăn xong."
Đứa nhỏ vội vàng nuốt xuống một miếng lộn xộn, bị nóng đến "hổn hển" le lưỡi, lời nói đều không rõ, "Chị hai, chờ...!em một chút."
"Phanh." Cửa đóng lại.

Lý Tuệ sắc mặt biến đổi, kì quái mở miệng nói, "Ngoan ngoãn ăn cơm đi, người ta lại không coi con như em trai."
.....!
Thành phố nhỏ phía Nam tiến vào tháng 6, độ ẩm trong không khí một chút bốc hơi hết, mặt trời chói chang chiếu qua đầu, có vài phần cảm giác nóng đến thiêu đốt.

Trên đường đến trường, Chu Thanh Dao đeo nặng trĩu cặp sách, đi từ bóng cây này đến bóng cây khác, dưới mái bằng dày nặng chảy ra mồ hôi dính nóng, như keo nước kề sát da đầu, mái tóc như chiếc mũ bảo hiểm màu đen không hề lay chuyển.

"Nhóc con xấu xa."
Sau lưng có người gọi, cô không dừng bước, mỉm cười thả chậm hô hấp, chỉ từ tiếng bước chân nhảy lên kia có thể đoán được người đó là ai.

"Giả câm vờ điếc."
Một cô gái cao buộc tóc đuôi ngựa, đeo kính đen vài bước chạy tới trước mặt, tựa như lưu manh nhẹ nâng cằm cô, "Cẩn thận đại ca thưởng cô mấy chiếc bánh dầu (*)."
(* dầu ở đây là dầu hoả, nghĩa bóng là tức giận)
Chu Thanh Dao nóng đến mức không muốn đáp lời, nhẹ nhàng đẩy cô ra, dùng tay quạt gió, "Mời ngài đứng sang một bên, đừng chặn đường."
"Này, đừng đi nha...."
Bị ném ra xa vài bước Hồ Mộng đuổi kịp, kéo lấy quai đeo cặp sách ép cô dừng lại, giọng cất cao chút, "Tớ hỏi cậu, kì thi tháng này làm bài được không?"
"Như nhau."
"Lần trước cậu cũng nói như nhau, kết quả đứng thứ hai toàn bảng."
Chu Thanh Dao bị cô mạnh mẽ lôi kéo, ánh sáng mặt trời chiếu một hồi, gương mặt nhỏ gầy phơi ra hai mảng ửng đỏ, da cô nhạy cảm, trời nóng dễ bị dị ứng, ngày mùa hè lửa cháy quả thực là Tử Thần tồn tại.


Giọng cô khô khốc, "Cậu cũng biết là hạng hai, nếu không vượt lên đứng thứ nhất, thì chỉ có thể gọi là như nhau."
Hồ Mộng bấm tay đẩy đẩy mắt kính, ghen ghét hừ, "Sách, khiêm tốn."
Chu Thanh Dao nhìn thời gian đồng hồ điện tử, tránh ra cô bước chân nhanh hơn.

"Nhanh lên, bị muộn rồi."
....!
Chu Thanh Dao đang học lớp chọn Một trường THPT Chuyên Số 2 Giang Châu, cả lớp chưa đến 30 người, đội ngũ giáo viên giỏi nhất tập trung tại đây, chắc chắn là được đào tạo tốt.

Nhưng ngôi trường này là một tồn tại kỳ lạ.

Muốn nói trường học này kém cỏi cũng không phải, mỗi năm đều có thể bồi dưỡng một nhóm hạt giống tốt cho các trường đại học trọng điểm.

Nhưng ngoại trừ hai lớp chọn ở mỗi khối, còn lại tất cả đều là đám học sinh ngổn ngang giữa dòng nước, coi việc đọc sách như một trò đùa.

Các thầy cô không kiểm soát được, yêu cầu duy nhất là phải tham gia kì thi, ít nhất viết cái tên trên bài làm, cái khác tuỳ ý.

Giờ nghỉ trưa, Hồ Mộng ở lớp Hai tới tìm cô, hẹn cùng đi nhà ăn ăn cơm.

Hai người tay khoác tay đi đến cuối hành lang, từ nơi này đi xuống, phòng học cạnh sát cầu thang là lớp Sáu khối 11, danh xưng lớp hỗn loạn nhất trường.

Nghe nói trong lớp có rất nhiều thành phần trong xã hội , những sự kiện ẩu đả ngoài cổng trường, đa số là ân oán thù hận do nhóm người này gây ra.

Đi xuống cầu thang, Hồ Mộng run rẩy bước chân, bám chặt cánh tay cô, nhẹ giọng hỏi: "Sao không đi đầu bên kia?"
Khu vực này tổng cảm giác u ám, rõ ràng là giữa trưa ngày mùa hè, nhưng không khí xung quanh như lọt vào hầm băng, ngay cả hơi thở cũng lây nhiễm khí lạnh.

Chu Thanh Dao nói, "Đầu này gần nhà ăn."
"Tớ thà vòng đường xa..."
Hồ Mộng nuốt nuốt nước miếng, ngập ngừng: "Cậu không phải không biết, lớp Sáu chính là khối u ác tính của trường, đều là côn đồ dưới đáy xã hội, nghe nói có học sinh còn bị cướp tiền...."
Giọng nữ sinh đột nhiên ngừng, rồi im bặt.
......!
Ở khúc quanh cầu thang, một nhóm nam sinh không mặc đồng phục ngồi trên bậc thang đi xuống, trên tay kẹp điếu thuốc, nhẹ hút mạnh phun, lâng lâng hít mây nhả khói.

Hai người khác tuỳ ý đứng, một người dựa tường trắng châm điếu thuốc, một người dựa cầu thang thẫn thờ.


Nghe thấy tiếng bước chân, nhóm người ngồi đều ngẩng đầu nhìn qua, Hồ Mộng theo bản năng nép sau Chu Thanh Dao.

Cô là điển hình ức hiếp người nhà, kỳ thật lá gan rất nhỏ, trường hợp này so phim ma còn kinh sợ, trực tiếp thấy những nam sinh tràn ngập hơi thở xã hội, cô rất sợ hãi.

Gần nhất là một tên mái đầu màu trắng, tóc tẩy và nhuộm trắng loá mắt khiến khuôn mặt hắn trông trẻ con, áo thun màu đen cùng quần đồng phục, cười rộ lên đôi mắt nheo thành một đường cong, nhưng biên độ nhếch miệng lại tà ác vô cùng.

"Ồ, lớp Sáu tới khách quý."
Hắn toàn thân vênh váo, cách một cái bậc thang độ cao, thăm dò nhìn Hồ Mộng trốn ở phía sau Chu Thanh Dao, "Em gái đừng sợ, anh đây rất hiền lành, không ăn thịt người."
Hồ Mộng bị thanh âm quỷ mị kia dọa đến, sợ hãi thế lực tà ác kéo kéo quần áo Chu Thanh Dao, thanh âm áp đến thấp nhất, "Tôi...!Chúng ta rời đi.."
Chu Thanh Dao không trả lời, ánh mắt làm bộ lơ đãng thoảng qua nam sinh mặc thun xám dựa tường, cố nén không nhìn nhiều lần, sau đó không kiêu ngạo không siểm nịnh mỉm cười đối mặt Bạch Mao (*).

(*Bạch Mao là nickname của nam sinh nhuộm tóc trắng bên trên, sẽ giới thiệu tên của hắn sau.)
"Có thể cho chúng tôi đi xuống không?" Cô hỏi.

"Đương nhiên."
Bạch Mao trả lời rất sảng khoái, cánh tay dài vung lên, mấy người ngồi nghe theo đứng dậy, nhường ra một con đường tươi sáng.

Hồ Mộng ở phía sau không dám mở mắt, thận trọng theo cô đi xuống, kết quả còn chưa đi hai bước, Bạch Mao một chân dẫm trên tường, trực tiếp ngăn trở hai người đường đi.

"Hô..."
Một làn khói lớn phả lên mặt Chu Thanh Dao, khiến cô bị sặc nhíu mày ho khan.

"Không hiểu quy củ?"
Cô xua đi làn khói sặc mùi thuốc trong không khí, chỉ hỏi hắn: "Quy củ gì?"
Hắn phất cằm khinh bỉ, cà lơ phất phơ, "Như cô bé kia vừa nói, lớp Sáu là khối u ác tính, thích nhất giựt tiền, cô nói nếu tôi không làm gì đó, sao xứng đáng hình tượng bình dị gần gũi...."
Nói xong, hắn còn cố ý nhìn Hồ Mộng, cười hỏi: "Cô nói đúng không?"
Hồ Mộng bị dọa thở mạnh cũng không dám, hận không thể núp vào khe nứt trên vách tường, hai tay túm chặt Chu Thanh Dao vạt áo, quần áo đều sắp bị kéo thành dải gai.

Không khí đọng lại vài giây.

Cầu thang của trường học rất hẹp, trước mặt bên phải Chu Thanh Dao vị trí chưa đến nửa mét, nam sinh dựa tường chậm rãi thu lại suy nghĩ phóng không, búng búng khói bụi xuống mặt đất.

Anh cắn điếu thuốc hút mạnh một hơi, sương trắng như lụa mỏng rản ra không trung, gương mặt thiếu niên dần dần rõ ràng.

Lông mày rậm mũi cao, mắt một mí nhưng lại rất to, đồng tử nâu thẫm, quai hàm hơi vuông, hình dáng rõ ràng.

Khi đó đang lưu hành kiểu tóc vuốt thẳng, có người còn muốn dội một bình sáp chải tóc lên đầu, từng ngọn đứng thẳng, dựng như bệ phóng tên lửa.

Nhưng anh lại để một đầu tóc ngắn chỉnh tề, hai bên cạo đến cơ hồ lộ ra màu da, thoạt nhìn không hề có khí chất học sinh, càng giống thanh niên thành thục lêu lổng.

Anh có giọng nói dễ nghe, khuynh hướng trầm trầm cảm xúc, như là bị khói đặc hun mà thành.


"Dương Khả, cậu ăn no rảnh mỡ hả?"
Lời là nói với Bạch Mao, tầm mắt lại đảo qua Chu Thanh Dao thẳng thắn sống lưng.

Cô cảm nhận được ánh mắt chăm chú nóng bỏng kia, cánh tay rũ tại bên người khẽ cứng lại, tim cũng đập lỡ nửa nhịp.

Bạch Mao kinh ngạc, khoa trương cười ra tiếng, "Tiêu gia, không ngờ cậu còn sẽ thương hoa tiếc ngọc..."
Thiếu niên không trả lời, mí mắt nhướng lên, ánh mắt kia sắc bén ảm đạm, lướt qua đều cảm thấy áp lực.

Lúc này, dựa cầu thang áo trắng nam sinh lịch sự ném điếu thuốc, ngáp một cái, lười biếng mở miệng, "Đừng phát điên, mau thả bọn họ đi."
Bạch Mao cảm thấy không thú vị, tiếc hận nhún vai, đại phát từ bi (*) thu chân.

(*đại phát từ bi: lương thiện, thiện ý, ý tốt, làm việc tốt)
"Được rồi, trước tiên thiếu phí bảo hộ, lần sau thanh toán cả."
Thoát hiểm, Hồ Khẩu mạnh mẽ kéo Chu Thanh Dao quần áo.

Cô vừa mới cứng đờ cánh tay chậm rãi thoát lực, nắm người phía sau thong thả đi xuống.

"—— hoan nghênh lần sau ghé thăm!"
Nhường đường Bạch Mao đột nhiên rống to tựa kẻ điên, ngay sau đó lại ngửa mặt lên trời cười dài.

Tiếng cười kia sắc nhọn chói tai, thoạt nghe trực quan hơn tiếng kêu của hồn ma lạnh lùng trong phim kinh dị.

Hồ Mộng bị chuỗi thao tác thần thánh này doạ suýt nữa khóc, toàn bộ hành trình nhắm mắt đi qua không dài cầu thang.

Khi rẽ vào góc, Chu Thanh Dao không nén được ngẩng đầu nhìn lên.

Dựa tường nam sinh lại đưa điếu thuốc lên miệng, ngón cái lướt qua zippo, bật lửa bốc lên đỏ rực, anh nghiêng đầu bật lửa, ánh mắt nhẹ liếc lại đây, cách không trung cùng cô chạm vào nhau.

Chu Thanh Dao dời đi tầm mắt, chôn sâu tâm tư trong lòng, khuôn mặt nhỏ dưới mái tóc nắp nồi liên tục nóng lên.

Gần một năm.

Hôm nay là lần đứng gần anh nhất...!
(~~~~~~~~~)
[Soda]
Tiết tấu truyện khá chậm nên tớ sẽ cố gắng edit nhanh up vài chương một lần để các cậu đọc truyện dễ hiểu nội dung và cảm nhận tốt hơn.

Việc cần làm là các cậu nhớ Vote ủng hộ tớ nhéee!!!.
Có thắc mắc hãy comment nha!!!..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương