Dưới Gốc Cây Sồi
-
Chương 27: Sự nóng bỏng ký lạ
Riftan trút nụ hôn xuống như muốn ngấu nghiến Max, giam nàng giữa thân cây gỗ với cơ thể rắn chắc của chàng. Chàng dùng hai tay kéo lưng nàng lại gần hơn, cọ xát phần háng sưng tấy của mình lên bụng dưới của nàng. Toàn thân nàng đột ngột nóng lên trước sự đụng chạm ấy. Choáng trước phản ứng cơ thể, Max vội thoát khỏi tay chàng.
“Không…đừng ở đây.” nàng nói.
“… Em làm ta phát điên mất.”
Riftan rên lên một tiếng trầm thấp và bực tức gục đầu lên cây. Cảm thấy vai chàng cứ giật lên giật xuống làm Max thấy căng thẳng. Nàng e ngại việc mình từ chối khiến chàng tức giận. Nhưng trái với những gì nàng nghĩ, chàng chỉ lùi lại, kìm nén, rời khỏi nàng.
Riftan vỗ hai má nàng, nói, “Đêm nay nàng hãy ngủ trong xe nhé.”
Chàng như đang dỗ dành một đứa trẻ. Nàng chỉ khẽ gật đầu, cảm xúc xấu hổ dâng trào. Chàng cầm tay nàng lần nữa và cùng đi bộ về trại. Thấy hai người trở về, một hiệp sĩ cao lớn ngồi trên tảng đá, đang đánh lửa, cười toét miệng.
“Chỉ huy à, sao nhanh thế. Kiếm cũ quá gỉ hoen rồi à?”
Bước chân Riftan dừng lại, chàng quay người về phía người đàn ông. Anh ta đang cười khúc khích, rõ ràng không có ác ý gì. Chàng vừa nhìn, vừa dựa thanh kiếm lên cây, lẩm bẩm, thấy rõ sự khinh khỉnh, “Cái thằng quỷ.”
“Nhà Rikaido danh giá quá cơ?” một hiệp sĩ trêu vào.
“Hơn loại mày, hỏi thừa.”
“Làm sao? Mày dám láo với tao à? Cái thằng thích đâm chọc này! Á à! Thằng chóa này!”
Người đàn ông kia đá vào vào chân chàng hiệp sĩ tóc vàng. Anh ta nhảy xuống, cầm kiếm lao vào người kia. Sau đó thản nhiên chĩa kiếm vào họng người đàn ông. Choáng trước khung cảnh đáng sợ ấy, Max trốn sau lưng Riftan. Chàng choàng một tay qua vai nàng và hung dữ nhìn hai người.
“Mấy đứa còn dư năng lượng à… Thế thay phiên nhau canh gác đêm nay nhớ.”
“Chỉ huy!” Cả hai cùng lên tiếng phản đối.
Riftan tiếp bước về phía xe ngựa, vờ như không nghe thấy tiếng ai oán của hai người. Max nhìn qua vai chàng, thấy hai chàng trai đang dọa giết đối phương ở phía sau. Riftan chỉ kéo mặt nàng về phía chàng và nói,
“Kệ chúng nó. Mấy đứa toàn chiến nhau kiểu này thôi.”
Max gật đầu. Nàng hiểu không phải hiệp sĩ nào cũng có mối quan hệ tốt với nhau cả.
Riftan đưa nàng vào xe và bắt đầu dựng cái lều khi nãy lên lần nữa. Khi chàng làm việc, nàng ngồi ở cửa xe với chiếc đèn nhỏ bên cạnh, làm sáng không gian u ám xung quanh. Sau khi trải túi ngủ vào trong lều, chàng ngồi xuống gốc cây bên cạnh và bắt đầu lau kiếm, như mọi khi chàng vẫn làm.
Một lúc sau, hai hiệp sĩ dò la xung quanh trở về với ba con chim màu đen, cỡ bằng một con ngỗng. Họ túm lấy cánh chim và xoắn lại, xé đôi ra rồi vặt lông cùng lúc. Max đơ toàn tập.
Cánh chim bị xé vứt trên mặt đất, một cảnh tượng kinh dị với nàng, trong khi các hiệp sĩ dùng một con dao găm sắc nhọn chặt chân và vứt lông chim thành một đống. Max vội chui vào xe, cố kìm lại mật dịch đang dâng ở cổ. Sau một lúc, Riftan mang đến cho nàng vài miếng thịt nướng, nhưng nàng chẳng muốn ăn.
Nàng chẳng ăn lấy một miếng mà chỉ cắn bánh mì với ít phô mai. Riftan nhìn nàng, cắn miếng thịt nạc. “Thêm ít ngày nữa mới ra được khỏi đây. Đến lúc đó, nàng phải ăn no thì mới có sức chứ.”
“Em…em ăn no mà.”
Riftan nhướng mày như muốn nói gì đó. Nhưng chàng chỉ thở dài tiếp tục bữa ăn. Trong khi đó, Max cố không nhìn về phía đống lông vũ gần ánh lửa, như bóng đen giữa nền đất nâu.
Khi màn đêm xuống, trời trở lạnh và dày sương hơn. Các hiệp sĩ dần chui vào lều của mình, Max thì nằm lên chiếc túi ngủ dày dặn trong toa xe. Thỉnh thoảng, nàng nghe thấy tiếng kêu của lũ quái thú trong đêm và tiếng lá cây xào xạc.
Thấy lạnh hết sống lưng, nàng mở cửa ra và nhìn xuống căn lều Riftan đang ngủ. Khi nhìn thấy đôi chân dài miên man của chàng, không hiểu sao nàng thấy nhẹ nhõm hẳn. Nàng chui vào ngủ tiếp, nhưng tiếng lũ chim kêu như đang tiếc thương cho người bạn đã khuất của mình khiến nàng thao thức cả đêm.
“Không…đừng ở đây.” nàng nói.
“… Em làm ta phát điên mất.”
Riftan rên lên một tiếng trầm thấp và bực tức gục đầu lên cây. Cảm thấy vai chàng cứ giật lên giật xuống làm Max thấy căng thẳng. Nàng e ngại việc mình từ chối khiến chàng tức giận. Nhưng trái với những gì nàng nghĩ, chàng chỉ lùi lại, kìm nén, rời khỏi nàng.
Riftan vỗ hai má nàng, nói, “Đêm nay nàng hãy ngủ trong xe nhé.”
Chàng như đang dỗ dành một đứa trẻ. Nàng chỉ khẽ gật đầu, cảm xúc xấu hổ dâng trào. Chàng cầm tay nàng lần nữa và cùng đi bộ về trại. Thấy hai người trở về, một hiệp sĩ cao lớn ngồi trên tảng đá, đang đánh lửa, cười toét miệng.
“Chỉ huy à, sao nhanh thế. Kiếm cũ quá gỉ hoen rồi à?”
Bước chân Riftan dừng lại, chàng quay người về phía người đàn ông. Anh ta đang cười khúc khích, rõ ràng không có ác ý gì. Chàng vừa nhìn, vừa dựa thanh kiếm lên cây, lẩm bẩm, thấy rõ sự khinh khỉnh, “Cái thằng quỷ.”
“Nhà Rikaido danh giá quá cơ?” một hiệp sĩ trêu vào.
“Hơn loại mày, hỏi thừa.”
“Làm sao? Mày dám láo với tao à? Cái thằng thích đâm chọc này! Á à! Thằng chóa này!”
Người đàn ông kia đá vào vào chân chàng hiệp sĩ tóc vàng. Anh ta nhảy xuống, cầm kiếm lao vào người kia. Sau đó thản nhiên chĩa kiếm vào họng người đàn ông. Choáng trước khung cảnh đáng sợ ấy, Max trốn sau lưng Riftan. Chàng choàng một tay qua vai nàng và hung dữ nhìn hai người.
“Mấy đứa còn dư năng lượng à… Thế thay phiên nhau canh gác đêm nay nhớ.”
“Chỉ huy!” Cả hai cùng lên tiếng phản đối.
Riftan tiếp bước về phía xe ngựa, vờ như không nghe thấy tiếng ai oán của hai người. Max nhìn qua vai chàng, thấy hai chàng trai đang dọa giết đối phương ở phía sau. Riftan chỉ kéo mặt nàng về phía chàng và nói,
“Kệ chúng nó. Mấy đứa toàn chiến nhau kiểu này thôi.”
Max gật đầu. Nàng hiểu không phải hiệp sĩ nào cũng có mối quan hệ tốt với nhau cả.
Riftan đưa nàng vào xe và bắt đầu dựng cái lều khi nãy lên lần nữa. Khi chàng làm việc, nàng ngồi ở cửa xe với chiếc đèn nhỏ bên cạnh, làm sáng không gian u ám xung quanh. Sau khi trải túi ngủ vào trong lều, chàng ngồi xuống gốc cây bên cạnh và bắt đầu lau kiếm, như mọi khi chàng vẫn làm.
Một lúc sau, hai hiệp sĩ dò la xung quanh trở về với ba con chim màu đen, cỡ bằng một con ngỗng. Họ túm lấy cánh chim và xoắn lại, xé đôi ra rồi vặt lông cùng lúc. Max đơ toàn tập.
Cánh chim bị xé vứt trên mặt đất, một cảnh tượng kinh dị với nàng, trong khi các hiệp sĩ dùng một con dao găm sắc nhọn chặt chân và vứt lông chim thành một đống. Max vội chui vào xe, cố kìm lại mật dịch đang dâng ở cổ. Sau một lúc, Riftan mang đến cho nàng vài miếng thịt nướng, nhưng nàng chẳng muốn ăn.
Nàng chẳng ăn lấy một miếng mà chỉ cắn bánh mì với ít phô mai. Riftan nhìn nàng, cắn miếng thịt nạc. “Thêm ít ngày nữa mới ra được khỏi đây. Đến lúc đó, nàng phải ăn no thì mới có sức chứ.”
“Em…em ăn no mà.”
Riftan nhướng mày như muốn nói gì đó. Nhưng chàng chỉ thở dài tiếp tục bữa ăn. Trong khi đó, Max cố không nhìn về phía đống lông vũ gần ánh lửa, như bóng đen giữa nền đất nâu.
Khi màn đêm xuống, trời trở lạnh và dày sương hơn. Các hiệp sĩ dần chui vào lều của mình, Max thì nằm lên chiếc túi ngủ dày dặn trong toa xe. Thỉnh thoảng, nàng nghe thấy tiếng kêu của lũ quái thú trong đêm và tiếng lá cây xào xạc.
Thấy lạnh hết sống lưng, nàng mở cửa ra và nhìn xuống căn lều Riftan đang ngủ. Khi nhìn thấy đôi chân dài miên man của chàng, không hiểu sao nàng thấy nhẹ nhõm hẳn. Nàng chui vào ngủ tiếp, nhưng tiếng lũ chim kêu như đang tiếc thương cho người bạn đã khuất của mình khiến nàng thao thức cả đêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook