Dưới Gốc Cây Sồi
-
Chương 19: Sự dịu dàng từ người đàn ông xa lạ (1)
“Nàng có đau không?”
Max muốn nói rằng có chút không thoái mái, nhưng thay vào đó nàng đã lắc đầu. Chàng thở phào nhẹ nhõm, hôn lên thái dương nàng và bằng cách nào đó hành động thân mật này lại làm xao xuyến trái tim nàng. Một cảm giác nàng chưa từng mong đợi. Trước đây, nàng đoán nó sẽ giống cảm giác khi bị cướp hay bị chà đạp, chờ đợi điều gì đó đau đớn, trống rỗng, lạnh lẽo và cay đắng..
“Chắc ta nặng lắm? đợi ta chút.”
Riftan chống người dậy và chầm chậm rút vật nam tính ra, chợt Max cảm nhận được chất lỏng chảy ra từ chỗ đó. Theo phản xạ nàng cố cong chân nhưng chàng đã ngăn lại.
“Ri-riftan …”
“Nằm yên nào. Nàng đang mệt mà? Ta sẽ lau cho.”
Riftan vắt khăn vào chiếc chậu nước đã đặt ở bên. Chàng nhẹ nhàng thấm khăn vào nước lạnh rồi lau qua chỗ đó 1 cách tỉ mỉ.
“Chỗ đó không đau chứ?”
“Ôi, không, không đau ạ.”
Chỗ đó không đau chứ? Max đỏ cả mặt như 1 miếng xúc xích vừa luộc chín. Song, chàng không hiểu được suy nghĩ của nàng chỉ mải lau cẩn thận nơi đó và rồi lau cả phần dưới của mình. Nàng chẳng dám nhìn chàng, nhanh chóng với chiếc chăn đắp lên người. Riftan mỉm cười khi thấy vậy.
“Nàng sẽ sớm quen với nó thôi.”
Rồi chàng lại nằm xuống bên nàng. Chân Max run lên vì kinh ngạc. Riftan thản nhiên nằm giữa chiếc giường rộng, thậm chí còn giang một bên tay về phía nàng để nàng gối lên. Cảm nhận làn da ướt át của cả hai cọ xát vào nhau khiến Max thấy ngượng nghịu.
“Ri..Riftan…”
“Đừng lộn xộn nếu nàng không muốn làm thêm lần nữa.”
Lời cảnh báo đó không đơn thuần để đe dọa, khi mà cục thịt chạm vào bụng dưới của nàng đang sưng trở lại. Nàng đông cứng. Riftan hờ hững đẩy một cánh tay xuống đầu nàng và kéo chăn quanh hai người. Rồi mắt chàng từ từ nhắm lại, trong khi lòng bàn tay chạm vào những lọn tóc gợn sóng của nàng. Chỉ lúc này nàng mới nhận ra chàng đang chuẩn bị thiếp đi cùng nàng.
“Ri-riftan …”
“Sao nàng cứ gọi tên ta hoài vậy?”
Riftan có vẻ thoái mái với việc ngủ cùng với nàng mà không mặc gì. Mắt nàng nhìn sang, cuối cùng nuốt xuống những lời định noí và thì thầm.
“Ngủ- ngủ ngon …”
Không có tiếng trả lời, như thể Riftan đã chìm vào giấc ngủ. Nàng nghe được tiếng mạch đập từ chiếc cổ lớn của chàng, và theo nhịp điệu ấy đôi mắt nàng dần nhắm lại.
***
Có thứ gì đó đang bóp chặt ngực nàng. Max do dự mở mắt rồi bỗng thấy hoang mang. Một cánh tay rám nắng, rắn chắc đang chắn mất tìm nhìn của nàng. Nàng nhìn lên và thấy Riftan vẫn còn ngủ. Nửa mặt chàng vùi vào tóc nàng. Nàng lập tức đỏ mặt khi những ký ức mới lạ ùa về.
Dưới tấm chăn, hai người chẳng cần đến chỉ khâu mà dính vào nhau. Đôi chân dài của chàng xoắn lấy chân nàng, còn tay chàng thì đang ôm chặt nàng vào lòng như thể nàng là một chiếc gối vậy.
Max chưa từng thiết tha với bất kỳ ai. Ngay cả khi mẹ ôm nàng. Nàng lo lắng ráo riết nhìn quanh, định bụng sẽ tốt hơn nếu nàng mặc xong quần áo trước khi Riftan dậy. Nếu chàng thức dậy mà như thế này….
Max ôm chặt mặt mình, không thể tự tin đối diện chàng. Khi nhớ đến cơ thể nàng cong lên dưới tay chàng đêm qua, nàng bối rối đến nỗi muốn nhảy ra khỏi cửa sổ cho rồi. Một phu nhân không bao giờ có thể phản ứng như thế.
Ngay cả nhũ mẫu từng dạy nàng về nghĩa vụ của người vợ, cũng đã nói nàng nên có đáp ứng “thích hợp” trước những yêu cầu từ chồng mình. Nàng ôm chặt hai má đang nóng bừng lên. Sẽ chẳng quên được hình ảnh người phụ nữ quằn quại rên rỉ đêm qua. Sẽ thế nào nếu chàng nghĩ nàng là người không thuần khiết?
Lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác nôn nóng. Max cẩn thận trượt ra khỏi tay chàng và nhìn dưới giường. Cứ cái đà này, nàng không bao giờ có thể đối diện với chàng mất. Diện váy như 1 quý bà có thể hơi quá, nhưng ít nhất nó giúp nàng thoát khỏi hình ảnh trần truồng như giờ.
Nàng thấy 1 mớ quần áo vứt bừa ở góc phòng và khẩn trương với lấy. Nàng nhìn chúng mãnh liệt đến đáng sợ, khi thấy có thể với lấy mà không cần phải rời giường. Mà nàng thì không đủ dũng cảm để đi trần truồng quanh phòng được. Vì thế, nàng duỗi lấy 1 tay, nhưng đột nhiên bị kéo lại.
“Nàng đang làm gì đấy?”
Max bối rối quay lại nhìn. Riftan, người mà nàng nghĩ đang say nồng, giờ lại giương đôi mắt mã não của mình nhìn chằm chằm xuống. Nàng khẩn trương cố thoát khỏi chàng, nhưng vô ích. Chàng nhanh chóng vòng 1 tay ôm nàng, đặt dưới thân.
“Ri-riftan… ôi, trời sáng rồi…”
Max muốn nói rằng có chút không thoái mái, nhưng thay vào đó nàng đã lắc đầu. Chàng thở phào nhẹ nhõm, hôn lên thái dương nàng và bằng cách nào đó hành động thân mật này lại làm xao xuyến trái tim nàng. Một cảm giác nàng chưa từng mong đợi. Trước đây, nàng đoán nó sẽ giống cảm giác khi bị cướp hay bị chà đạp, chờ đợi điều gì đó đau đớn, trống rỗng, lạnh lẽo và cay đắng..
“Chắc ta nặng lắm? đợi ta chút.”
Riftan chống người dậy và chầm chậm rút vật nam tính ra, chợt Max cảm nhận được chất lỏng chảy ra từ chỗ đó. Theo phản xạ nàng cố cong chân nhưng chàng đã ngăn lại.
“Ri-riftan …”
“Nằm yên nào. Nàng đang mệt mà? Ta sẽ lau cho.”
Riftan vắt khăn vào chiếc chậu nước đã đặt ở bên. Chàng nhẹ nhàng thấm khăn vào nước lạnh rồi lau qua chỗ đó 1 cách tỉ mỉ.
“Chỗ đó không đau chứ?”
“Ôi, không, không đau ạ.”
Chỗ đó không đau chứ? Max đỏ cả mặt như 1 miếng xúc xích vừa luộc chín. Song, chàng không hiểu được suy nghĩ của nàng chỉ mải lau cẩn thận nơi đó và rồi lau cả phần dưới của mình. Nàng chẳng dám nhìn chàng, nhanh chóng với chiếc chăn đắp lên người. Riftan mỉm cười khi thấy vậy.
“Nàng sẽ sớm quen với nó thôi.”
Rồi chàng lại nằm xuống bên nàng. Chân Max run lên vì kinh ngạc. Riftan thản nhiên nằm giữa chiếc giường rộng, thậm chí còn giang một bên tay về phía nàng để nàng gối lên. Cảm nhận làn da ướt át của cả hai cọ xát vào nhau khiến Max thấy ngượng nghịu.
“Ri..Riftan…”
“Đừng lộn xộn nếu nàng không muốn làm thêm lần nữa.”
Lời cảnh báo đó không đơn thuần để đe dọa, khi mà cục thịt chạm vào bụng dưới của nàng đang sưng trở lại. Nàng đông cứng. Riftan hờ hững đẩy một cánh tay xuống đầu nàng và kéo chăn quanh hai người. Rồi mắt chàng từ từ nhắm lại, trong khi lòng bàn tay chạm vào những lọn tóc gợn sóng của nàng. Chỉ lúc này nàng mới nhận ra chàng đang chuẩn bị thiếp đi cùng nàng.
“Ri-riftan …”
“Sao nàng cứ gọi tên ta hoài vậy?”
Riftan có vẻ thoái mái với việc ngủ cùng với nàng mà không mặc gì. Mắt nàng nhìn sang, cuối cùng nuốt xuống những lời định noí và thì thầm.
“Ngủ- ngủ ngon …”
Không có tiếng trả lời, như thể Riftan đã chìm vào giấc ngủ. Nàng nghe được tiếng mạch đập từ chiếc cổ lớn của chàng, và theo nhịp điệu ấy đôi mắt nàng dần nhắm lại.
***
Có thứ gì đó đang bóp chặt ngực nàng. Max do dự mở mắt rồi bỗng thấy hoang mang. Một cánh tay rám nắng, rắn chắc đang chắn mất tìm nhìn của nàng. Nàng nhìn lên và thấy Riftan vẫn còn ngủ. Nửa mặt chàng vùi vào tóc nàng. Nàng lập tức đỏ mặt khi những ký ức mới lạ ùa về.
Dưới tấm chăn, hai người chẳng cần đến chỉ khâu mà dính vào nhau. Đôi chân dài của chàng xoắn lấy chân nàng, còn tay chàng thì đang ôm chặt nàng vào lòng như thể nàng là một chiếc gối vậy.
Max chưa từng thiết tha với bất kỳ ai. Ngay cả khi mẹ ôm nàng. Nàng lo lắng ráo riết nhìn quanh, định bụng sẽ tốt hơn nếu nàng mặc xong quần áo trước khi Riftan dậy. Nếu chàng thức dậy mà như thế này….
Max ôm chặt mặt mình, không thể tự tin đối diện chàng. Khi nhớ đến cơ thể nàng cong lên dưới tay chàng đêm qua, nàng bối rối đến nỗi muốn nhảy ra khỏi cửa sổ cho rồi. Một phu nhân không bao giờ có thể phản ứng như thế.
Ngay cả nhũ mẫu từng dạy nàng về nghĩa vụ của người vợ, cũng đã nói nàng nên có đáp ứng “thích hợp” trước những yêu cầu từ chồng mình. Nàng ôm chặt hai má đang nóng bừng lên. Sẽ chẳng quên được hình ảnh người phụ nữ quằn quại rên rỉ đêm qua. Sẽ thế nào nếu chàng nghĩ nàng là người không thuần khiết?
Lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác nôn nóng. Max cẩn thận trượt ra khỏi tay chàng và nhìn dưới giường. Cứ cái đà này, nàng không bao giờ có thể đối diện với chàng mất. Diện váy như 1 quý bà có thể hơi quá, nhưng ít nhất nó giúp nàng thoát khỏi hình ảnh trần truồng như giờ.
Nàng thấy 1 mớ quần áo vứt bừa ở góc phòng và khẩn trương với lấy. Nàng nhìn chúng mãnh liệt đến đáng sợ, khi thấy có thể với lấy mà không cần phải rời giường. Mà nàng thì không đủ dũng cảm để đi trần truồng quanh phòng được. Vì thế, nàng duỗi lấy 1 tay, nhưng đột nhiên bị kéo lại.
“Nàng đang làm gì đấy?”
Max bối rối quay lại nhìn. Riftan, người mà nàng nghĩ đang say nồng, giờ lại giương đôi mắt mã não của mình nhìn chằm chằm xuống. Nàng khẩn trương cố thoát khỏi chàng, nhưng vô ích. Chàng nhanh chóng vòng 1 tay ôm nàng, đặt dưới thân.
“Ri-riftan… ôi, trời sáng rồi…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook