Dưới Gốc Cây Sồi
-
Chương 15: Dưới tấm chăn (1)
“Ôi, không, không phải thế…”
“Nếu không phải, thì là gì? Nàng có thằng khác à?”
Phải mất một lúc Max mới hiểu ý của chàng. Nàng sững sờ nhìn chằm chằm vào đôi mắt rực lửa của chàng. Khốn thay, sự im lặng của nàng khiến Riftan hiểu sai.
Chàng gằn giọng, kinh thường nói. “Có phải khi ta đang chiến đấu tới chết, thì nàng lại đi léng phéng với thằng khác đúng không hả?”
“Không, không, không! Ôi, em không có.”
Câu trả lời có chút ngập ngừng khiến chàng dịu lại. Vẫn còn lấn cân, nên chàng truy hỏi nàng tới cùng.
“Vậy sao nàng lại nói đến chuyện ly hôn?”
“Khi chàng trở lại, em…em nghĩ chàng sẽ đề nghị chuyện ly hôn để cưới cô ấy…Thế nên..”
“Cô ấy?” Mất một lúc suy nghĩ, chàng mới hỏi rõ, hy vọng hiểu được những lời nói luyên thuyên của nàng. “Agnes ý hả?”
Chàng nói thẳng ra, khiến Max tròn cả mắt. Nàng chỉ có thể gật đầu đáng thương.
Nhưng người đàn ông đứng trước nàng, với khuôn mặt không góc chết, vò mạnh đầu mình và chửi một tràng, tỏ vẻ không vừa lòng.
“Lũ người ngu ngốc lại tung tin đồn bậy bạ đây mà.” Chàng lẩm bẩm. Chàng bước đến rồi ngồi lên giường. Ngay sau đó, chàng thản nhiên, dễ dàng ôm nàng ngồi lên đùi.
Hành động đột ngột làm Maximillian bất ngờ; theo phản xạ, nàng khua chân múa tay. Riftan nhẹ nhàng nâng hai tay lên, trìu mến ôm lấy mặt nàng, kéo lại gần mình. Cái lưỡi ẩm ướt của chàng lau những giọt nước mắt khiến Max thấy rối bời. Hai hàng mi rung lên và nàng nhắm mắt lại.
Chàng không vồ vập, từ lau từng giọt. Hơi thở nóng bỏng của chàng phả lên hai má, làm môi nàng run run, nhịp tim dồn dập. Nàng, theo phản xạ, khẽ rên một tiếng.
Cảm nhận được bộ dạng cảnh giác và run rẩy của nàng, Riftan thở dài, vòng một tay ôm nàng.
“Ta không biết nàng đã nghe được những gì, nhưng ta đã từ chối rồi.”
“Chàng đã từ chối?”
Mắt nàng mở to đầy kinh ngạc; chàng hơi lớn giọng, nói:
“Đúng! Nàng nghĩ ta sẽ chấp nhận cái đề nghị điên rồ đó chắc?”
Sao chàng lại nói đó là ‘đề nghị điên rồ’ chứ?! Một chiến binh đã cứu cả thế giới kết hôn với một cô công chúa xinh đẹp là điên rồ ư?
“Có bị ngớ ngẩn không mà lại đi mai mối cho một người đàn ông đã có gia đình chứ? Khi nghe điều này, ta còn tưởng nhà vua bị sao cơ.”
“Ơ, nhưng…”
“Nếu kẻ nào dám phản bội lời thề trước Chúa, chính tay ta sẽ thiến hắn luôn. Sao nàng có thể nghĩ ta sẽ làm điều vô đạo đức như thế?”
Chàng nói thật ư?
Nàng ngước lên, vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ. Nàng nghe nói các hiệp sĩ rất coi trọng đức tin, nhưng liệu người đàn ông này cũng thế chứ?
Chàng đã bỏ qua cơ hội ngàn năm có một là trở thành thành người trong hoàng tộc chỉ vì cuộc hôn nhân bị trói buộc cùng nàng! Cưới người trong hoàng tộc sẽ cho chàng tước hiệu mới, vinh dự của hoàng gia cùng của hồi môn khổng lồ. Không những thế. Con trai chàng sau này có thể nghiễm nhiên ngồi lên ngai vàng.
Vậy nên, vợ chàng, người không thể cho chàng mọi thứ đó như Agnes, hoàn toàn cho rằng quyết định ấy là một sự điên rồ.
Người này….chàng mất trí rồi.
Sau đó, nàng mới nhận ra người đàn ông này đang thực hiện lời thề của họ một cách nghiêm túc và thực sự tôn vinh nó.
Hơn hết, chàng không có động cơ nào phía sau. Từng câu từng chữ, chàng chỉ nói với nàng vì chàng coi nàng là vợ. Max bối rối và cắn chặt răng không tin nổi.
“Ơ, nhưng..”
Người này điên thật rồi? Có khi chàng không biết chàng đã bỏ lỡ điều gì đâu.
Quên đi tình cảnh hiện tại của bản thân, nàng như đắm chìm trong cuộc nói chuyện của cả hai, dám phản bác lại chàng.
“Chà, thật sự… nhưng, thì, chàng biết mà. Agnes, là một người phụ nữ vô cùng, vô cùng xinh đẹp, vô cùng giàu có.”
“Nàng từng gặp Agnes rồi à?”
Nàng nhăn mặt. Có phải nàng đã vội vàng khi kết luận sự từ chối của chàng chỉ là một quyết định điên rồ?
”Diện kiến, dạ, em chưa từng diện kiến công chúa, nhưng…”
“Thế sao nàng biết được công chúa xinh hay không? Ta không thích người phụ nữ bốc đồng ấy- như con ngựa non cứ bám đuôi ta.”
A, nói về hoàng gia thế cũng được sao?
Max nhìn chàng, gương mặt bối rối. Đột nhiên, Riftan giơ tay lên, làm nàng dù sửng sốt, vẫn ngồi yên chờ bị đánh. Nhưng không, thay vào đó, ngón tay chàng chỉ lau đi những giọt nước mắt còn xót lại trên má nàng.
“Quên mấy tin đồn ngớ ngẩn ấy đi. Cuộc sống trong cung vốn không phù hợp với ta. Ta không muốn sống với cái bà công chúa đó.”
“Thế…”
“Đủ rồi! Có phải mấy tin đồn ấy chỉ là cái cớ vì nàng không thực sự muốn cuộc hôn nhân này phải không?” Mắt chàng ánh lên tia nguy hiểm.
Nàng lắc đầu kịch liệt, gương mặt chàng mới hòa hoãn trở lại.
“Vậy là tốt rồi. Nếu nàng còn nhắc lại điều vô nghĩa ấy lần nữa, thì ta sẽ không nhịn được đâu.”
Nàng mở to mắt. “Chàng chịu đựng gì vậy? Ý chàng là sao?”
Trong khi còn đang tự hỏi bản thân, nàng đột nhiên thấy tay chàng khẽ chạm vào lưng nàng, chậm rãi vuốt ve. Theo bản năng, nàng cứng người. Bàn tay chàng đang từ từ mò xuống tấm khăn trải giường phủ trên người nàng.
“Nếu không phải, thì là gì? Nàng có thằng khác à?”
Phải mất một lúc Max mới hiểu ý của chàng. Nàng sững sờ nhìn chằm chằm vào đôi mắt rực lửa của chàng. Khốn thay, sự im lặng của nàng khiến Riftan hiểu sai.
Chàng gằn giọng, kinh thường nói. “Có phải khi ta đang chiến đấu tới chết, thì nàng lại đi léng phéng với thằng khác đúng không hả?”
“Không, không, không! Ôi, em không có.”
Câu trả lời có chút ngập ngừng khiến chàng dịu lại. Vẫn còn lấn cân, nên chàng truy hỏi nàng tới cùng.
“Vậy sao nàng lại nói đến chuyện ly hôn?”
“Khi chàng trở lại, em…em nghĩ chàng sẽ đề nghị chuyện ly hôn để cưới cô ấy…Thế nên..”
“Cô ấy?” Mất một lúc suy nghĩ, chàng mới hỏi rõ, hy vọng hiểu được những lời nói luyên thuyên của nàng. “Agnes ý hả?”
Chàng nói thẳng ra, khiến Max tròn cả mắt. Nàng chỉ có thể gật đầu đáng thương.
Nhưng người đàn ông đứng trước nàng, với khuôn mặt không góc chết, vò mạnh đầu mình và chửi một tràng, tỏ vẻ không vừa lòng.
“Lũ người ngu ngốc lại tung tin đồn bậy bạ đây mà.” Chàng lẩm bẩm. Chàng bước đến rồi ngồi lên giường. Ngay sau đó, chàng thản nhiên, dễ dàng ôm nàng ngồi lên đùi.
Hành động đột ngột làm Maximillian bất ngờ; theo phản xạ, nàng khua chân múa tay. Riftan nhẹ nhàng nâng hai tay lên, trìu mến ôm lấy mặt nàng, kéo lại gần mình. Cái lưỡi ẩm ướt của chàng lau những giọt nước mắt khiến Max thấy rối bời. Hai hàng mi rung lên và nàng nhắm mắt lại.
Chàng không vồ vập, từ lau từng giọt. Hơi thở nóng bỏng của chàng phả lên hai má, làm môi nàng run run, nhịp tim dồn dập. Nàng, theo phản xạ, khẽ rên một tiếng.
Cảm nhận được bộ dạng cảnh giác và run rẩy của nàng, Riftan thở dài, vòng một tay ôm nàng.
“Ta không biết nàng đã nghe được những gì, nhưng ta đã từ chối rồi.”
“Chàng đã từ chối?”
Mắt nàng mở to đầy kinh ngạc; chàng hơi lớn giọng, nói:
“Đúng! Nàng nghĩ ta sẽ chấp nhận cái đề nghị điên rồ đó chắc?”
Sao chàng lại nói đó là ‘đề nghị điên rồ’ chứ?! Một chiến binh đã cứu cả thế giới kết hôn với một cô công chúa xinh đẹp là điên rồ ư?
“Có bị ngớ ngẩn không mà lại đi mai mối cho một người đàn ông đã có gia đình chứ? Khi nghe điều này, ta còn tưởng nhà vua bị sao cơ.”
“Ơ, nhưng…”
“Nếu kẻ nào dám phản bội lời thề trước Chúa, chính tay ta sẽ thiến hắn luôn. Sao nàng có thể nghĩ ta sẽ làm điều vô đạo đức như thế?”
Chàng nói thật ư?
Nàng ngước lên, vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ. Nàng nghe nói các hiệp sĩ rất coi trọng đức tin, nhưng liệu người đàn ông này cũng thế chứ?
Chàng đã bỏ qua cơ hội ngàn năm có một là trở thành thành người trong hoàng tộc chỉ vì cuộc hôn nhân bị trói buộc cùng nàng! Cưới người trong hoàng tộc sẽ cho chàng tước hiệu mới, vinh dự của hoàng gia cùng của hồi môn khổng lồ. Không những thế. Con trai chàng sau này có thể nghiễm nhiên ngồi lên ngai vàng.
Vậy nên, vợ chàng, người không thể cho chàng mọi thứ đó như Agnes, hoàn toàn cho rằng quyết định ấy là một sự điên rồ.
Người này….chàng mất trí rồi.
Sau đó, nàng mới nhận ra người đàn ông này đang thực hiện lời thề của họ một cách nghiêm túc và thực sự tôn vinh nó.
Hơn hết, chàng không có động cơ nào phía sau. Từng câu từng chữ, chàng chỉ nói với nàng vì chàng coi nàng là vợ. Max bối rối và cắn chặt răng không tin nổi.
“Ơ, nhưng..”
Người này điên thật rồi? Có khi chàng không biết chàng đã bỏ lỡ điều gì đâu.
Quên đi tình cảnh hiện tại của bản thân, nàng như đắm chìm trong cuộc nói chuyện của cả hai, dám phản bác lại chàng.
“Chà, thật sự… nhưng, thì, chàng biết mà. Agnes, là một người phụ nữ vô cùng, vô cùng xinh đẹp, vô cùng giàu có.”
“Nàng từng gặp Agnes rồi à?”
Nàng nhăn mặt. Có phải nàng đã vội vàng khi kết luận sự từ chối của chàng chỉ là một quyết định điên rồ?
”Diện kiến, dạ, em chưa từng diện kiến công chúa, nhưng…”
“Thế sao nàng biết được công chúa xinh hay không? Ta không thích người phụ nữ bốc đồng ấy- như con ngựa non cứ bám đuôi ta.”
A, nói về hoàng gia thế cũng được sao?
Max nhìn chàng, gương mặt bối rối. Đột nhiên, Riftan giơ tay lên, làm nàng dù sửng sốt, vẫn ngồi yên chờ bị đánh. Nhưng không, thay vào đó, ngón tay chàng chỉ lau đi những giọt nước mắt còn xót lại trên má nàng.
“Quên mấy tin đồn ngớ ngẩn ấy đi. Cuộc sống trong cung vốn không phù hợp với ta. Ta không muốn sống với cái bà công chúa đó.”
“Thế…”
“Đủ rồi! Có phải mấy tin đồn ấy chỉ là cái cớ vì nàng không thực sự muốn cuộc hôn nhân này phải không?” Mắt chàng ánh lên tia nguy hiểm.
Nàng lắc đầu kịch liệt, gương mặt chàng mới hòa hoãn trở lại.
“Vậy là tốt rồi. Nếu nàng còn nhắc lại điều vô nghĩa ấy lần nữa, thì ta sẽ không nhịn được đâu.”
Nàng mở to mắt. “Chàng chịu đựng gì vậy? Ý chàng là sao?”
Trong khi còn đang tự hỏi bản thân, nàng đột nhiên thấy tay chàng khẽ chạm vào lưng nàng, chậm rãi vuốt ve. Theo bản năng, nàng cứng người. Bàn tay chàng đang từ từ mò xuống tấm khăn trải giường phủ trên người nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook