Dưới Cây Anh Đào
Chương 5: Đứa bé lanh lợi

Võ quán có huấn luyện đặc biệt về thị lực, yêu cầu ánh mắt phải chuyên chú, thông suốt mà sáng, tốt nhất là ánh mắt như gặp đối thủ tranh tài ở hội trường “Ánh mắt bén nhọn” với vẻ quyết tâm.

Nhan Húc cũng luyện qua, trợn mắt nhìn quả bóng bàn hai phút liền nước mắt đầm đìa, cuối cùng Tần Thâm đành dùng khăn mặt lạnh mát xa mắt cho cậu rồi kết thúc.

Sư huynh của Nhan Húc mỗi ngày một nhóm vung quyền ba trăm lần với quả cầu nhỏ đường kính bốn mươi li, nhiệm vụ là mười nhóm, con ngươi tập trung thành điểm như đánh đấu sĩ.

Tần Thâm hỏi xong, đám người lâm vào an tĩnh, sau đó như con chim cút ngây người với tám cặp mắt “Chết chóc” kia.

Trình Phi Phàm nhìn thoáng qua Nhan Húc, mở miệng: “Tổng vệ sinh.”

Nhan Húc: “Sư huynh, các anh sao lại tới đây?”

Ngũ sư huynh thận trọng nói: “Ở ngay Thiên Tân thi đấu xong thì đến thăm em. Đợi lát nữa cho em xem huy chương. Cộng lại nặng ba cân đấy.”

Tam sư huynh cường tráng hào khí nói tiếp: “Xem huy chương có ý nghĩa gì, để anh cho em xem video thi đấu, hay lắm!”

Bát sư huynh tùy tùng phụ họa: “Đúng đúng, em không biết chứ tam ca trực tiếp đá chân làm răng đối thủ văng ra xa, ôi chao, một búm máu luôn đó.”

Tam sư huynh khoát tay: “Cũng thường thôi, tiểu tứ mới là lợi hại, vua quyền anh nhỏ tuổi ở phía bắc Trung Quốc trực tiếp bị KO, lúc chúng ta tới, hắn còn ở bệnh viện choáng váng không phải sao?”

Tứ sư huynh ở trong đám bọn họ là người duy nhất dễ nói chuyện, nở nụ cười, nói: “Không có, người đã tỉnh lại, chỉ là não có chút chấn động thôi.”



Dưới sự đe dọa của những con người man rợ này, hơn hai mươi tiểu nam sinh ngây ngô yếu ớt đã hít thở không thông.

Tần Thâm ngầm đồng ý cho những việc làm vừa nãy rốt cục mở miệng, nói: “Tổng vệ sinh xong rồi, sao chưa về nhà?”

Mọi người ở trước cổng trường đều giải tán gần hết, Tần Thâm lại nói: “Chờ một chút, người đứng đầu trong các cậu là ai?”

Chu Văn Cẩm như mèo bị dẫm đuôi, lông tơ sau gáy dựng lên.

“Các anh muốn làm gì?” Người mở miệng là Trình Phi Phàm, hắn nuốt nước miếng một chút, “Đánh đập trẻ vị thành niên là phạm pháp, cách hai trăm mét có chốt cảnh sát đấy.”

Tần Thâm lười biếng nở nụ cười: “Mời cậu ăn một bữa, gần ngay chốt cảnh sát mà cậu nói, đi thôi.”

Chu Văn Cẩm: “Tôi cũng đi!”

Đối diện chốt cảnh sát mà Trình Phi Phàm nói, có một nhà hàng lẩu, đặt một cái bàn tròn lớn, đối diện lối đi bộ bên ngoài, với đường cái đông nghịt.

Trên đường, bọn họ để cho hai tiểu nam sinh gọi điện thoại về nhà, rồi không quan tâm đến bọn họ nữa, đem lực chú ý đặt lên tiểu sư đệ đáng yêu này đây.

Trong mắt đám bọn họ, hai tháng không gặp tiểu sư đệ càng thêm đẹp mắt, mặc đồng phục trắng nõn mềm nhu, ai cũng muốn sờ lên đầu cậu một cái nói một câu: “Ngoan.”

Ngẩng đầu trên đường phố đối diện, có thể thấy chú cảnh sát khiến cho người ta có cảm giác an toàn, Chu Văn Cẩm cắn răng nói: “Đáng yêu chỗ nào chứ, chỉ là nhìn trắng một chút, mắt to một chút, như con gái…”

Tiểu Bát bên cạnh nói: “Tiểu tử cậu câm miệng lại, nếu không tất cả ớt trong nồi sẽ cho cậu ăn hết đấy nhé.”

Chu Văn Cẩm: Khinh thường.

Hắn căm hận lo sợ mà cúi thấp đầu, dư quang nhìn về phía người bạn duy nhất bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Lớp trưởng, cậu đang nhìn gì thế?”

Theo ánh mắt của Trình Phi Phàm, ngồi ở bàn bên cạnh là Tần Thâm cùng Nhan Húc.

Bởi vì Nhan Húc không thích ăn cay, Tần Thâm gọi một phần mì hoành thánh, vừa vặn Nhan Húc có chuyện muốn nói với hắn, hai người liền đơn độc tách một bàn.

Nhan Húc đang nói cái gì đó mà cười mỉm với sư huynh, con mắt tựa như mắt mèo chứa ý cười, ăn mì hoành thánh nóng đến miệng hồng hồng.

Chu Văn Cẩm có chút đỏ mặt, lập tức dời ánh mắt đi, “Hừ...cậu rốt cuộc là nhìn cái gì a.”Một đứa con trai nũng nịu có gì đáng xem!

Trình Phi Phàm ho một chút, nói: “Vừa rồi thấy nhóm người kia cùng Nhan Húc nói gì đó, muốn nghe xem là cái gì.”

Chu Văn Cẩm nhìn khoảng cách, nói: “Nhưng chúng ta cách hai cái bàn, người ta đặc biệt đổi chỗ khác, chính là không muốn chúng ta nghe được.”

Trình Phi Phàm thu tầm mắt, xung quanh toàn là tiếng người nói chuyện ầm ỉ.

Mấy người Ngũ sư huynh thừa dịp lúc Tần Thâm đi mua mì hoành thánh, khai báo cho Nhan Húc một chuyện.

“Anh Thâm gần đây áp lực có chút lớn, là vì chuyện đi đánh chuyên nghiệp, còn phải đi học. Mười hai người bọn anh khuyên nhủ hắn không được, hắn thương em nhất, em nói cái gì cũng có thể khiến hắn vui vẻ.”

Nhan Húc lòng tin tràn đầy nhận nhiệm vụ, chuẩn bị như Tần Thâm trước đó kiên nhẫn dỗ dành mình, mang đến cho anh Thâm ánh sáng định hướng của cuộc đời anh ấy.

Nghe Tần Thâm nói xong, Nhan Húc bừng tỉnh hiểu ra, mất mát cúi đầu, cảm thấy mì hoành thánh trước mặt không ngon nữa, ánh đèn nhỏ cậu vừa mới thắp, lại muốn vuột tắt trước sóng gió cuộc đời: “Đúng a, anh phải ra ngoài đi học, không thể tới võ quán, không chăm sóc được bà nội, em sau này cũng không gặp được anh.”

Tần Thâm cố ý nói: “Nếu anh đi đánh chuyên nghiệp, một năm chưa chắc có thể trở về, em càng không thể gặp anh, vậy phải làm sao đây.”

Ánh sáng nhỏ trong mắt Nhan Húc chậm rãi ảm đạm xuống.

Cậu đột nhiên hiểu được, thật ra không có gì là không thể thay đổi, có những loại trái cây hoa quả ăn không hết, tôm cá cũng vậy, ánh nắng vĩnh viễn chói rọi cả trấn nhỏ, nhóm sư huynh thương cậu mến cậu rồi sẽ lớn lên, sau đó từ từ rời đi, số lần bọn họ gặp nhau có thể sẽ đếm trên đầu ngón tay.

Trong lòng Nhan Húc lần đầu tiên vì tương lai không biết trước cảm thấy khổ sở, giọng điệu mang theo ngây thơ phiền muộn: “Nếu em sinh ra sớm hơn mấy năm thì tốt rồi, có thể cùng anh lớn lên, cùng anh đến trường, những điều này sẽ không còn là vấn đề nữa.”

Tần Thâm: “Tại sao lại muốn theo anh?”

Nhan Húc ngẩng đầu, dùng đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn hắn, nửa ngày cũng không nói được gì.

Tần Thâm không đùa cậu nữa, nói chuyện chính với cậu: “Chuyện của anh không cần lo lắng, anh đã có dự định. Vẫn nên nói chuyện của em đi, hôm nay xảy ra chuyện gì, nếu bọn anh không đến, có phải em sẽ đi theo đám tiểu tử kia đánh nhau không?”

Nhan Húc khuấy mì hoành thánh, nói: “Bọn họ sẽ không đánh nhau đâu, Chu Văn Cẩm sợ nhất là bị giáo viên trách phạt, ba của cậu ấy là chủ nhiệm lớp, rất dữ.”

Tần Thâm phát hiện tiểu sư đệ mềm mại này kỳ thật rất có chủ ý, hỏi: “Em nói thật cho anh biết, cậu ta trong trường học khi dễ em, em có khóc hay không?”

Nhan Húc kiên định lắc đầu: “Không có đâu.”

Tần Thâm không tin: “Có thật không, thế anh cũng chưa từng khi dễ em, sao em lại ở trước mặt bọn anh khóc nhiều như thế?”

Nhan Húc nghiêng đầu cười với hắn: “Bởi vì anh thương em mà.”

“Nhìn kìa, anh Thâm cười rồi, tiểu thập hai của chúng ta thật sự rất giỏi nha.”

“Không thấy anh Thâm thương em nó rất nhiều sao, biết ẻm bị bắt nạt, xin phép nghĩ để tới đây đấy.”

“Tôi nếu có em trai như tiểu thập hai, tôi sẽ yêu thương ẻm, mỗi ngày đưa đón ẻm, ai mà dám bắt nạt ẻm, tôi sẽ đánh chết tên đó luôn.”

...

Chu Văn Cẩm yên lặng ăn cua cay, trong lòng oán thầm, thế này còn không phải nuôi như con gái hay sao? Nhan Húc chính là bị một đám vạm vỡ các người….

Đột nhiên sau lưng của hắn run lên, chậm rãi ngẩng đầu thì đối diện với vài ánh mắt chăm chú của bọn họ, thì mới biết được những lời kia là nói cho mình nghe.

Trình Phi Phàm cũng ngừng đũa, bị một người cao lớn nắm bả vai, hỏi: “Các cậu đối với Nhan Húc có gì bất mãn? Yên tâm, chúng tôi sẽ lắng nghe kỹ càng, nếu có chỗ nào không đúng, thì sẽ nói để em ấy sửa.”

Chu Văn Cẩm nuốt xuống thịt cua trong miệng, mở miệng giải cứu lớp trưởng vô tội, đánh bạo nói nhỏ như muỗi kêu: “Cậu ta y như con gái, không giống con trai gì hết.”

Tam sư huynh nóng nảy trừng người: “Em ấy không giống con trai chỗ nào? Giống con gái chỗ nào? Lại không tìm cậu để làm bạn gái, cậu khó chịu cái gì chứ hả?”

Chu Văn Cẩm vẫn không sợ tiếp tục cậy mạnh, giương mắt nói: “Chính là khó chịu khi thấy cậu ta, con trai sẽ không cùng loại người như cậu ta chơi cùng.”

“Chúng tôi không phải con trai à?”

“...” Trong ấn tượng của Chu Văn Cẩm rất cố chấp cho rằng, kiểu  người như Nhan Húc chỉ có thể chơi cùng với con gái thôi, con trai đứng gần cậu sẽ cảm thấy kỳ quái.

Nhưng hiện tại trước mặt đám người này, cao hơn hắn, cường tráng hơn hắn, mở miệng ra là một tiếng “Tiểu thập hai” để nói chuyện với hắn.

Hắn suy yếu duy trì quan điểm của mình: “Dù sao tôi cũng sẽ không chơi với cậu ta, tôi không cảm thấy cậu ta đáng yêu một chút nào.”

Vài đôi tay khoác lên bả vai hắn: “Cậu tiểu tử này thật cứng đầu, cậu nhìn xem tiểu thập hai có chỗ nào không đáng yêu?”

“Người ta con mắt lớn hơn cậu một nửa, mặt so với cậu nhỏ hơn một vòng, tiểu tử thúi cậu coi cái thân hình cao lớn thô kệch của mình đi, ngại người khác dáng dấp tốt hơn mình hay sao.”

“Người ta vừa lễ phép vừa ngoan ngoãn, cười lên thì ngọt ngào, cậu dám nói em ấy ở trường không được thầy cô yêu thích đi?”

“Cậu nhìn một chút khuôn mặt trắng nõn của tiểu thập hai xem, uống sữa đậu nành cũng ngoan đến thế,”

“Em ấy răng trắng đều đặn đẹp mắt.”

“Tay cũng đẹp, nhìn đầu ngón út của tiểu thập hai có bao nhiêu đáng yêu kia kìa.”

...

Dưới đợt vây công tẩy não ồ ạt, ánh mắt Chu Văn Cẩm dời qua nhìn Nhan Húc, nhìn xong lại dời lại, cuối cùng mới gian nan thừa nhận, đúng vậy thật, Nhan Húc môi hồng răng trắng có chút đẹp mắt, những động tác nhỏ nhìn cũng không quá kỳ quái. (bị tẩy não đáng sợ nhỉ =)))

Trình Phi Phàm: Một đám thần kinh.

Sắc trời hơi tối, đèn hoa chưa bật lên, đạo phục của mấy người Tần Thâm là thầy đặt làm theo yêu cầu hán phục, vội vàng ngồi xe tới nên chưa kịp thay, một đám thiếu niên mặc đồ cổ đại đi trên phố ào ào mà về, dẫn đến bao nhiêu ánh nhìn.

Đưa Chu Văn Cẩm về đến bên ngoài tiểu khu, còn Trình Phi Phàm đánh chết cũng không cùng bọn họ ở chung, kiên trì muốn ở lại nhà Chu Văn Cẩm làm bài tập, Tần Thâm để hắn gọi điện thoại về nhà, rồi không quản nữa.

Nhan Húc ăn xong một bát mì hoành thánh, uống bình sữa đậu, để bụng lại một chút cùng nhóm các anh ăn khuya, trong lòng còn nhiều chuyện để tâm, đến nỗi quên mất hai người bạn cùng lớp bị ép đi cùng, Chu Văn Cẩm giống như một chú gà con bị ném vào ổ sói, run lẩy bẩy đón nhận thế giới quan của cả đàn.

Ngày đó chờ bọn Tần Thâm đi, Nhan Húc mới biết được mình đột nhiên biến thành sư huynh, có sư đệ Tiểu Thập Tam, tên là Chu Văn Cẩm.

Nhan Húc hoang mang lại có chút chờ mong: “Các anh lập tức sẽ đi, có thể dạy cậu ta cái gì nha?”

Tần Thâm: “Không phải còn có em sao.”

Nhan Húc không hiểu: “Em có thể dạy cậu ta cái gì, em có biết cái gì đâu ạ.”

Tần Thâm nhìn tiểu sư đệ nũng nịu, nói: “Ép chân đi, lúc tới đại hội thể dục thể thao kéo chân, sẽ không bị chuột rút.”

Nhan Húc “Dạ” gật đầu.

Ngón tay Tần Thâm trên mái tóc đen nhánh của cậu xoa mấy lần,: “Tiểu tử kia ngu ngốc, nếu có người bắt nạt em, thì để cậu ta xông lên trước, rồi nhớ gọi cho anh.”

Nhan Húc: “Gọi điện thoại mà nếu anh không nhận ra em thì làm sao đây?”

Tần Thâm ở trên đầu của cậu ấn một cái: “Đồ ngốc, anh tất nhiên sẽ nhận ra em, biết chưa, kết quả em cũng không gọi cho anh, lần sau gặp lại em phải cao lên một chút, cũng thông minh một chút.”

Nhan Húc vừa vui vẻ vừa khổ sở nhìn hắn, Tần Thâm đưa tay ôm cậu, vỗ vỗ lưng cậu: “Làm sao vẫn như con nít thế này.”

Nhan Húc có chút xấu hổ, lại không muốn buông Tần Thâm ra, mang theo giọng mũi nói: “Anh, cho dù anh quyết định thế nào, sau này anh ở đâu, em sẽ ở đó.”

“Vật nhỏ này.” Tần Thâm nở nụ cười.

Trên xe, mấy gương mặt dán lên cửa sổ, trừng mắt nhìn xuống, không biết hai người ở ngoài đang nói gì, lại thấy họ cười, cả đám chen lên xô đẩy, mở miệng phát ra tiếng “Ôi — “

Trong trường học.

Trường học thu tiền ăn, Nhan Húc đang nghỉ phép không lên trường, lớp phó học tập chủ động đến trả tiền cho cậu.

Lớp trưởng lấy tiền nhìn hắn: “Rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì thế?”

Đã được mở mang thế giới mới, lớp phó học tập bị tẩy não nói: “Không biết, cảm thấy mấy anh kia nói rất đúng.” Hắn tràn đầy phấn khởi chia sẻ phát hiện mới của mình, “Ai, tôi còn phát hiện Nhan Húc rất thích sạch sẽ, mỗi lần đi qua chỗ cậu ấy đều có mùi rất thơm.”

“...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương