Dưới Cây Anh Đào
-
Chương 3: Lại một năm nữa
Nhan tiên sinh muốn một đám cậu con trai khổng vũ hữu lực dạy cho Nhan Húc khí khái nam tử, nhưng lại lo lắng bọn nhỏ sẽ xem thường Nhan Húc. Mỗi ngày đều gọi điện ba lần hỏi con trai xem có bị bài xích cô lập gì hay không. Sau khi ông thật sự xác nhận mọi chuyện rất bình thường, con trai ở chung với các anh khác rất tốt, mới chậm rãi yên tâm.
Ông cái gì cũng nghĩ đến, chỉ không nghĩ đến mọi người đều có lòng thích cái đẹp, nhất là trong một đám con trai “cao to cường tráng” hormone tràn đầy dễ bị lung lay. Nguyên tắc giống như đầu gấu giang hồ trên núi bắt về một áp trại phu nhân (?), một khi sư huynh của bọn họ tiếp nhận cái người tiểu sư đệ nũng nịu này thì họ cũng sẽ có mức độ yêu thích nhất định với cậu, một đám con trai thối hoắc cảm thấy tiểu sư đệ thật đáng yêu thật đáng yêu, sao có thể chịu khổ chứ hả?
Đến khi hơn năm mươi ngày nghỉ hè kết thúc, thời điểm lúc tới sân bay đón người, vợ cùng con gái song song nhìn chăm chú, đáy lòng Nhan tiên sinh khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Nhan Húc nếu gầy, đen, hoặc không thích cười nữa, thì hai mẹ con nhà này nhất định sẽ làm đầu hắn đau đến nữa năm
May mắn thay, lúc nhìn thấy Nhan Húc đeo ba lô, đẩy hành lý nhỏ đi tới, ngoại trừ cao thêm chút xíu, thì vẫn không thay đổi gì, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm, vẫy cánh tay trắng bóc về phía ông, được trấn nhỏ trong lành nuôi đến trong veo, con mắt chứa nước trong vắt mà vui sướng.
Người một nhà đều thở ra một hơi.
Hiệu quả mặc dù so với tưởng tượng ít hơn, nhưng Nhan tiên sinh tự an ủi, thói quen hơn mười năm, phải từ từ mới thay đổi được.
Sau đó người một nhà mỹ mãn trở về.
Năm thứ hai, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Nhan Húc, Nhan tiên sinh “Cố hết sức” đáp ứng yêu cầu của cậu.
Nhan Khả thì phản đối kịch liệt, cô đã là một cô gái trưởng thành, tính tình trong thời kỳ nổi loạn kiêu căng phách lối y như vẻ đẹp của cô, lôi em trai đi không thèm nói đạo lý với ba ba.
Nhan Húc vội vã giữ chặt chị gái, so với chị thì cậu càng có khí chất của cô gái dịu dàng hơn, nhỏ giọng: “Chị, chị đừng cãi nhau với ba nữa.”
“Chị không cãi, chị chỉ đang trách ông ấy thôi.”
“Là em muốn đi mà.”
Nhan Khả đương nhiên biết, Nhan Húc sau khi trở về rất thường xuyên gọi điện thoại cho bên kia, còn tặng quà cáp này nọ, ở bên đó có vẻ như cậu có rất nhiều bạn tốt, mỗi ngày đều tính thời gian muốn đi qua.
Nhưng con trai luôn luôn vội vàng không kịp chuẩn bị, Nhan Húc năm ấy vóc dáng cao lên, đã cao tới một mét sáu tư, thấp hơn chị gái hai centimet, xương cốt thon dài mang hình dáng đặc trưng của con trai, chỉ là nếu nhìn sau lưng thì sẽ không dễ phân biệt được mà nhận lầm giới tính.
Nhan Húc cũng không phải nhỏ bé gì, không ai sẽ coi cậu như cô gái mà cưng chiều, nhưng bọn họ hiện tại vẫn cảm thấy Nhan Húc nữ tính vô cùng.
Nhan Khả tuyệt đối không muốn để cậu buồn, nên đem trách nhiệm giao cho người ba độc đoán.
Lúc này Nhan tiên sinh đang dỗ dành mẹ Nhan, cầm tay bà, nói: “Húc Húc đã từng qua đó chơi rồi, thằng bé muốn đi thì để nó đi, nó ở trường không có bạn bè gì, nghỉ hè không ở nhà thì cũng lên lớp, buồn bực sao chịu được. Anh thấy mấy đứa con trai bên kia tình cách đều rất tốt, còn có anh hai trông coi, không có gì phải lo lắng cả.”
Bà Nhan nhéo eo ông, “Anh còn nói, anh làm sao biết được mấy đứa bên đó không bắt nạt thằng bé chứ?”
“Làm sao thế được, em xem một chút mấy đồ trong nhà những người kia đưa tới, cùng Húc Húc quan hệ rất tốt đây.” Nhìn sắc mặt vợ hoãn lại một chút, Nhan tiên sinh nói tiếp, “Với lại, lần này anh đi nước Anh công tác hơn một tháng, muốn đưa em đi cùng, thuận tiện qua đó du lịch luôn. Để con trai ở nhà, có bảo mẫu chăm sóc cũng không an tâm.”
“Ừ….” Bà Nhan có chút động tâm, “Còn Khả Khả thì sao đây?”
“Khả Khả sẽ đưa vào trường, anh đã chọn cho con bé lớp học tốt. Xuỵt, trước không nên nói cho con bé, em cứ cùng con bé tiễn con trai, anh sẽ nói với con bé sau.”
…..
Nhan Khả cùng Nhan Húc dán lỗ tai ngoài cửa: chúng con đều nghe thấy hết rồi.
Nhan Húc lắc tay Nhan Khả, mông đong đưa: “Chị, chị để em đi nha, đi chị đi chị đi chị…”
Nhan Khả “Ừ” một tiếng, “Chị với em cùng đi.”
Cuối cùng, Nhan tiên sinh “Cố hết sức” đưa con gái và con trai đi.
Chị em hai người xuống máy bay, Nhan Khả mang cái mũ che nắng, đeo kính râm, trên miệng thoa son, mang giày cao gót, vênh cằm, giống y chị đại lạnh lùng băng lãnh. Bên cạnh là Nhan Húc mỉm cười lộ ra răng trắng, trong mắt đều là vui vẻ.
Đi theo địa chỉ của chú, Nhan Khả mang theo em trai ngồi trước sân bay đón xe buýt, ngồi hai mươi phút xe khách đến trấn nhỏ mà Nhan Húc tâm tâm niệm niệm.
Lúc bọn họ vừa mới xuống xe, Nhan Khả còn chưa kịp quan sát tỉ mỉ, thì lạp tức đã nghe thấy một tiếng rống: “Tiểu thập hai đến rồi!”
Ngừng ngay trạm xe ven đường, một đám thiếu niên ngồi xổm, trên đầu che cái lá nhao nhao chạy tới.
Nhan Khả nhìn Nhan Húc bị vây quanh trong đám người kia, đột nhiên cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, trong đám người này, trung bình đều thân cao một mét tám, qua hai năm Nhan Húc vẫn y như chim non nép vào người khác.
Bọn họ lao nhao: “Tiểu thập hai tới đây, tới đây, bọn anh nhớ em muốn chết.”
“Tiểu thập hai cao lên rồi!”
“Để anh xem xem là cao bao nhiêu nào.”
“Hầu kết có to lên không?”
“Sờ cái nào!”
...
Sờ cái gì mà sờ!
Nhan Khả vừa mới chuẩn bị ra tay, đã có người trước cô một bước, “Các cậu có thôi đi không, trời nắng như vậy, không thấy nóng sao?”
Đối phương nói chuyện rất có lực uy hiếp, hẳn là “anh Thâm” mà Nhan Húc hay kể, giọng nói thật dễ nghe.
Tần Thâm cầm phiến lá che trên đầu Nhan Húc, nhóm sư đệ tránh ra một đường đi đến, vóc dáng cao một mét tám sáu, đầu đinh, ngũ quan đoan chính khí khái hào hùng, Ngay cả ở trường học của Nhan Khả cũng sẽ là giáo thảo số một (?).(nói chứ tui thích mấy anh công để đầu đinh lắm nhá, nhìn menly ghê gớm há há)
Khuôn mặt nhỏ cười đến hồng hồng của Nhan Húc đứng ở bên cạnh hắn thật không khác gì cô dâu nhỏ, cậu chỉ vào Nhan Khả bị xem nhẹ nãy giờ: “Đây là chị của em.”
Trước đó đã có người chú ý tới vị đại mỹ nữ xinh đẹp này, nghe Nhan Húc nói xong, một đám thiếu niên đều nhịp hô: “Chào chị!”
Sau đó bọn họ chia nhau xách hành lý cho hai chị em, tiểu Ngũ đạp xe chở Nhan Khả, Tần Thâm chở Nhan Húc, một đám còn lại thì chạy chậm theo sau, dưới ánh nắng chói chang chiếm hết một con đường.
Bọn họ trước tiến tới võ quán tham quan một chút, cùng chủ võ quán là chú hai chào hỏi, rồi báo bình an cho ba mẹ.
Bên trong võ quán, cả đám con trai không biết xấu hổ tiếp đón Nhan Khả nồng nhiệt, mấy người tranh nhau nói cho cô biết nội dung huấn luyện mỗi ngày ở đây.
Trước khi tới võ quán nhiều ít đã có chút mệt, Nhan Khả cùng chú hai đi về nhà ăn cơm, thấy kỳ lạ nên kéo tay mảnh nhỏ của em trai hỏi: “Em bình thường cùng các anh huấn luyện chung sao?”
Nhan Húc thành thật nói: “Không phải ạ.”
Nhan Khả: “Vậy em mỗi ngày tới võ quán làm gì?”
“Em huấn luyện theo cách khác, như là ép chân, chú nói dây chằng của em rất tốt.” Nhan Húc nghĩ nghĩ, “Với lại, lúc anh Thâm tập chống đẩy – hít đất, em có thể ngồi trên lưng anh ấy.”
“Ồ, thật là khó nha.”
Theo người lớn sắp xếp, Nhan Khả cùng ba cô gái ở chung với nhau, Nhan Húc vẫn ở nhà Tần Thâm.
Trên tường rào nhà Tần Thâm mọc đầy hoa hồng, ở bên ngoài có thể nhìn thấy cây anh đào cao gầy cùng cây xanh mọc um tùm xào xạc trong sân, ngay cổng được lót những viên gạch trơn bóng vuông vức, trên đầu cửa dán “Tứ quý trường an” rất cân đối, bên trong cánh cửa nhà chính được quét dọn sạch sẽ, bên trái và bên phải là phòng bếp cùng phòng ngủ, trên mỗi cánh cửa sổ được treo một cái màn hoa nhỏ, dưới mái hiên một hàng chỉnh tề là những chậu hoa.
Lúc Nhan Khả cùng ba cô gái tìm tới, vừa hay nhìn thấy Tần Thâm mặc áo màu đen cùng Nhan Húc ngồi ở dưới bóng cây anh đào chơi cờ tướng, đầu tường treo một chiếc đèn sợi vôn-fram vàng óng.
Nhan Húc đại khái đang ngẫm nghĩ nước cờ, hai tay nằm lại với nhau, dựng thẳng ngón trỏ lên, vô cùng đáng thương nhìn Tần Thâm, mềm nhũn cầu người: “Anh, xin anh mà.”
Sau đó Tần Thâm tới cửa lấy một quả nho đưa cho cậu ăn.
Vốn còn lo lắng em trai có thể chưa thích ứng, Nhan Khả nhất thời không biết nói gì.
Ba cô gái cùng nhau nói với cô: “Con trai đều như vậy, quen thuộc rất nhanh, lúc trước Húc Húc ngày đầu tới đây, là anh Thâm đưa cậu ấy trở về.”
Cô cảm thấy em trai mình thật đáng yêu, cho nên có người yêu thích em nó khiến Nhan Khả rất hài lòng, mới bắt đầu yên tâm hưởng thụ thiên nhiên núi non nơi trấn nhỏ này.
Ông cái gì cũng nghĩ đến, chỉ không nghĩ đến mọi người đều có lòng thích cái đẹp, nhất là trong một đám con trai “cao to cường tráng” hormone tràn đầy dễ bị lung lay. Nguyên tắc giống như đầu gấu giang hồ trên núi bắt về một áp trại phu nhân (?), một khi sư huynh của bọn họ tiếp nhận cái người tiểu sư đệ nũng nịu này thì họ cũng sẽ có mức độ yêu thích nhất định với cậu, một đám con trai thối hoắc cảm thấy tiểu sư đệ thật đáng yêu thật đáng yêu, sao có thể chịu khổ chứ hả?
Đến khi hơn năm mươi ngày nghỉ hè kết thúc, thời điểm lúc tới sân bay đón người, vợ cùng con gái song song nhìn chăm chú, đáy lòng Nhan tiên sinh khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Nhan Húc nếu gầy, đen, hoặc không thích cười nữa, thì hai mẹ con nhà này nhất định sẽ làm đầu hắn đau đến nữa năm
May mắn thay, lúc nhìn thấy Nhan Húc đeo ba lô, đẩy hành lý nhỏ đi tới, ngoại trừ cao thêm chút xíu, thì vẫn không thay đổi gì, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm, vẫy cánh tay trắng bóc về phía ông, được trấn nhỏ trong lành nuôi đến trong veo, con mắt chứa nước trong vắt mà vui sướng.
Người một nhà đều thở ra một hơi.
Hiệu quả mặc dù so với tưởng tượng ít hơn, nhưng Nhan tiên sinh tự an ủi, thói quen hơn mười năm, phải từ từ mới thay đổi được.
Sau đó người một nhà mỹ mãn trở về.
Năm thứ hai, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Nhan Húc, Nhan tiên sinh “Cố hết sức” đáp ứng yêu cầu của cậu.
Nhan Khả thì phản đối kịch liệt, cô đã là một cô gái trưởng thành, tính tình trong thời kỳ nổi loạn kiêu căng phách lối y như vẻ đẹp của cô, lôi em trai đi không thèm nói đạo lý với ba ba.
Nhan Húc vội vã giữ chặt chị gái, so với chị thì cậu càng có khí chất của cô gái dịu dàng hơn, nhỏ giọng: “Chị, chị đừng cãi nhau với ba nữa.”
“Chị không cãi, chị chỉ đang trách ông ấy thôi.”
“Là em muốn đi mà.”
Nhan Khả đương nhiên biết, Nhan Húc sau khi trở về rất thường xuyên gọi điện thoại cho bên kia, còn tặng quà cáp này nọ, ở bên đó có vẻ như cậu có rất nhiều bạn tốt, mỗi ngày đều tính thời gian muốn đi qua.
Nhưng con trai luôn luôn vội vàng không kịp chuẩn bị, Nhan Húc năm ấy vóc dáng cao lên, đã cao tới một mét sáu tư, thấp hơn chị gái hai centimet, xương cốt thon dài mang hình dáng đặc trưng của con trai, chỉ là nếu nhìn sau lưng thì sẽ không dễ phân biệt được mà nhận lầm giới tính.
Nhan Húc cũng không phải nhỏ bé gì, không ai sẽ coi cậu như cô gái mà cưng chiều, nhưng bọn họ hiện tại vẫn cảm thấy Nhan Húc nữ tính vô cùng.
Nhan Khả tuyệt đối không muốn để cậu buồn, nên đem trách nhiệm giao cho người ba độc đoán.
Lúc này Nhan tiên sinh đang dỗ dành mẹ Nhan, cầm tay bà, nói: “Húc Húc đã từng qua đó chơi rồi, thằng bé muốn đi thì để nó đi, nó ở trường không có bạn bè gì, nghỉ hè không ở nhà thì cũng lên lớp, buồn bực sao chịu được. Anh thấy mấy đứa con trai bên kia tình cách đều rất tốt, còn có anh hai trông coi, không có gì phải lo lắng cả.”
Bà Nhan nhéo eo ông, “Anh còn nói, anh làm sao biết được mấy đứa bên đó không bắt nạt thằng bé chứ?”
“Làm sao thế được, em xem một chút mấy đồ trong nhà những người kia đưa tới, cùng Húc Húc quan hệ rất tốt đây.” Nhìn sắc mặt vợ hoãn lại một chút, Nhan tiên sinh nói tiếp, “Với lại, lần này anh đi nước Anh công tác hơn một tháng, muốn đưa em đi cùng, thuận tiện qua đó du lịch luôn. Để con trai ở nhà, có bảo mẫu chăm sóc cũng không an tâm.”
“Ừ….” Bà Nhan có chút động tâm, “Còn Khả Khả thì sao đây?”
“Khả Khả sẽ đưa vào trường, anh đã chọn cho con bé lớp học tốt. Xuỵt, trước không nên nói cho con bé, em cứ cùng con bé tiễn con trai, anh sẽ nói với con bé sau.”
…..
Nhan Khả cùng Nhan Húc dán lỗ tai ngoài cửa: chúng con đều nghe thấy hết rồi.
Nhan Húc lắc tay Nhan Khả, mông đong đưa: “Chị, chị để em đi nha, đi chị đi chị đi chị…”
Nhan Khả “Ừ” một tiếng, “Chị với em cùng đi.”
Cuối cùng, Nhan tiên sinh “Cố hết sức” đưa con gái và con trai đi.
Chị em hai người xuống máy bay, Nhan Khả mang cái mũ che nắng, đeo kính râm, trên miệng thoa son, mang giày cao gót, vênh cằm, giống y chị đại lạnh lùng băng lãnh. Bên cạnh là Nhan Húc mỉm cười lộ ra răng trắng, trong mắt đều là vui vẻ.
Đi theo địa chỉ của chú, Nhan Khả mang theo em trai ngồi trước sân bay đón xe buýt, ngồi hai mươi phút xe khách đến trấn nhỏ mà Nhan Húc tâm tâm niệm niệm.
Lúc bọn họ vừa mới xuống xe, Nhan Khả còn chưa kịp quan sát tỉ mỉ, thì lạp tức đã nghe thấy một tiếng rống: “Tiểu thập hai đến rồi!”
Ngừng ngay trạm xe ven đường, một đám thiếu niên ngồi xổm, trên đầu che cái lá nhao nhao chạy tới.
Nhan Khả nhìn Nhan Húc bị vây quanh trong đám người kia, đột nhiên cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, trong đám người này, trung bình đều thân cao một mét tám, qua hai năm Nhan Húc vẫn y như chim non nép vào người khác.
Bọn họ lao nhao: “Tiểu thập hai tới đây, tới đây, bọn anh nhớ em muốn chết.”
“Tiểu thập hai cao lên rồi!”
“Để anh xem xem là cao bao nhiêu nào.”
“Hầu kết có to lên không?”
“Sờ cái nào!”
...
Sờ cái gì mà sờ!
Nhan Khả vừa mới chuẩn bị ra tay, đã có người trước cô một bước, “Các cậu có thôi đi không, trời nắng như vậy, không thấy nóng sao?”
Đối phương nói chuyện rất có lực uy hiếp, hẳn là “anh Thâm” mà Nhan Húc hay kể, giọng nói thật dễ nghe.
Tần Thâm cầm phiến lá che trên đầu Nhan Húc, nhóm sư đệ tránh ra một đường đi đến, vóc dáng cao một mét tám sáu, đầu đinh, ngũ quan đoan chính khí khái hào hùng, Ngay cả ở trường học của Nhan Khả cũng sẽ là giáo thảo số một (?).(nói chứ tui thích mấy anh công để đầu đinh lắm nhá, nhìn menly ghê gớm há há)
Khuôn mặt nhỏ cười đến hồng hồng của Nhan Húc đứng ở bên cạnh hắn thật không khác gì cô dâu nhỏ, cậu chỉ vào Nhan Khả bị xem nhẹ nãy giờ: “Đây là chị của em.”
Trước đó đã có người chú ý tới vị đại mỹ nữ xinh đẹp này, nghe Nhan Húc nói xong, một đám thiếu niên đều nhịp hô: “Chào chị!”
Sau đó bọn họ chia nhau xách hành lý cho hai chị em, tiểu Ngũ đạp xe chở Nhan Khả, Tần Thâm chở Nhan Húc, một đám còn lại thì chạy chậm theo sau, dưới ánh nắng chói chang chiếm hết một con đường.
Bọn họ trước tiến tới võ quán tham quan một chút, cùng chủ võ quán là chú hai chào hỏi, rồi báo bình an cho ba mẹ.
Bên trong võ quán, cả đám con trai không biết xấu hổ tiếp đón Nhan Khả nồng nhiệt, mấy người tranh nhau nói cho cô biết nội dung huấn luyện mỗi ngày ở đây.
Trước khi tới võ quán nhiều ít đã có chút mệt, Nhan Khả cùng chú hai đi về nhà ăn cơm, thấy kỳ lạ nên kéo tay mảnh nhỏ của em trai hỏi: “Em bình thường cùng các anh huấn luyện chung sao?”
Nhan Húc thành thật nói: “Không phải ạ.”
Nhan Khả: “Vậy em mỗi ngày tới võ quán làm gì?”
“Em huấn luyện theo cách khác, như là ép chân, chú nói dây chằng của em rất tốt.” Nhan Húc nghĩ nghĩ, “Với lại, lúc anh Thâm tập chống đẩy – hít đất, em có thể ngồi trên lưng anh ấy.”
“Ồ, thật là khó nha.”
Theo người lớn sắp xếp, Nhan Khả cùng ba cô gái ở chung với nhau, Nhan Húc vẫn ở nhà Tần Thâm.
Trên tường rào nhà Tần Thâm mọc đầy hoa hồng, ở bên ngoài có thể nhìn thấy cây anh đào cao gầy cùng cây xanh mọc um tùm xào xạc trong sân, ngay cổng được lót những viên gạch trơn bóng vuông vức, trên đầu cửa dán “Tứ quý trường an” rất cân đối, bên trong cánh cửa nhà chính được quét dọn sạch sẽ, bên trái và bên phải là phòng bếp cùng phòng ngủ, trên mỗi cánh cửa sổ được treo một cái màn hoa nhỏ, dưới mái hiên một hàng chỉnh tề là những chậu hoa.
Lúc Nhan Khả cùng ba cô gái tìm tới, vừa hay nhìn thấy Tần Thâm mặc áo màu đen cùng Nhan Húc ngồi ở dưới bóng cây anh đào chơi cờ tướng, đầu tường treo một chiếc đèn sợi vôn-fram vàng óng.
Nhan Húc đại khái đang ngẫm nghĩ nước cờ, hai tay nằm lại với nhau, dựng thẳng ngón trỏ lên, vô cùng đáng thương nhìn Tần Thâm, mềm nhũn cầu người: “Anh, xin anh mà.”
Sau đó Tần Thâm tới cửa lấy một quả nho đưa cho cậu ăn.
Vốn còn lo lắng em trai có thể chưa thích ứng, Nhan Khả nhất thời không biết nói gì.
Ba cô gái cùng nhau nói với cô: “Con trai đều như vậy, quen thuộc rất nhanh, lúc trước Húc Húc ngày đầu tới đây, là anh Thâm đưa cậu ấy trở về.”
Cô cảm thấy em trai mình thật đáng yêu, cho nên có người yêu thích em nó khiến Nhan Khả rất hài lòng, mới bắt đầu yên tâm hưởng thụ thiên nhiên núi non nơi trấn nhỏ này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook