Dưới Cây Anh Đào
Chương 18: Trưởng thành

Tần Thâm đi chưa được mấy ngày, thì mấy tiểu sư phó khác của Nhị Quán cũng lần lượt phải chuẩn bị khai giảng, chỉ còn ông chủ thứ hai là lão tam nhưng lại phải đi tiếp nhận huấn luyện, đợt học viên tán đả cuối cùng của khóa học hè đã kết thúc trước ngày một tháng chín, nên Nhị Quán tạm thời rất trống vắng.

Nhan Húc và Dương Mục Tâm cùng nhau đưa tiễn các vị sư huynh, nghênh đón bốn vị huấn luyện viên tán đả mới, có bạn của sư phụ, cũng có người do chính Dương Mục Tâm liên hệ.

Dương Mục Tâm bận rộn chuẩn bị khai giảng cho khóa học mới, hiện giờ không có người nào giúp, loay hoay chân trước đánh chân sau, may mà còn có hai tiểu sư đệ nghe lời, sai vặt rất tốt, trước khi Nhan Húc và Chu Văn Cẩm đi học, mỗi người đều được nhận một bao tiền lì xì thật dày.

Nhan Húc nhận lấy tiền lương của mình, cười đến mặt hồng hồng: “Cảm ơn tứ ca.”

“Cảm ơn tứ ca.” Chu Văn Cẩm cũng học theo nói ngọt.

Dương Mục Tâm dựa vào tường, đốt điếu thuốc, những lọn tóc vừa mềm vừa quăn được xịt keo tạo hình gọn gàng, thấy từng trải hơn so với tuổi thật, nói một câu với hai sư đệ: “Thật ngoan.”

Chu Văn Cẩm có chút khó chịu, tứ sư huynh luôn thích thay đổi biện pháp để chiếm tiện nghi của bọn họ, ánh mắt cười hệt không cười như đang nói: “Toàn là con nít con noi”, làm như anh ta lớn hơn bọn họ rất nhiều vậy, cùng lắm cũng chỉ hơn họ gần bốn tuổi thôi.

Nhìn Nhan Húc bên cạnh mừng rỡ cười nhe răng tít mắt, rồi nhìn bao lì xì trong tay mình, cậu bé không thèm so đo nữa, cũng cười ngây ngô.

Nhan Húc không để ý mấy vấn đề lặt vặt ấy, thật tâm thật lòng sùng bái tứ sư huynh của mình, trong khoảng thời gian Tần Thâm vắng mặt, cậu phát hiện Nhị Quán giao cho các sư huynh ẩu tả quản lý thì công lao của Dương Mục Tâm là nhiều nhất.

Cậu hỏi: “Tứ ca, hôm nay anh còn bận gì không ạ?”

Dương Mục Tâm duỗi cái lưng mệt mỏi, áo sơ mi được đóng thùng trong quần bị kéo căng, hiện rõ vòng eo linh hoạt, giọng nói lười biếng: “Có gì không, muốn mời anh ăn một bữa hả?”

Thấy Nhan Húc ngoan ngoãn gật đầu, so sánh với Chu Văn Cẩm bên cạnh cũng phụ họa nói theo: “Tôi cũng muốn đi!”, Dương Mục Tâm thầm nghĩ, chà chà, thảo nào lão đại lại thương cậu như vậy.

Thật đúng là so với con gái còn chu đáo hơn nhiều lắm, có được người như vậy thì có phước biết bao.

Hiện tại Tần Thâm không có ở đây, Dương Mục Tâm ngứa tay rất muốn bóp cái mặt trắng nõn của tiểu sư đệ.

Mặt tiểu sư đệ vừa mịn vừa mềm, lúc trước y đã từng bóp một lần, bóp đến nỗi người ta khóc luôn, thành ra sau này không có cơ hội ra tay nữa. Giờ tâm tư khẽ động, nhưng tay chưa kịp chạm tới, đã phải hứng chịu một ánh mắt lạnh lẽo sắt bén bắn qua.

Trình Phi Phàm đứng ở phía sau không biết đang bất mãn với tư thế đứng như không xương của y, hay bất mãn vì y chiếm tiện nghi của người ta, hai hàng mày đen rậm nhíu chặt, gương mặt tuấn tú rất không vui.

Chậc.

Dương Mục Tâm giơ tay lên đầu Nhan Húc xoa xoa, “Đi thôi, em chọn chỗ đi.”

Nhan Húc cất bao lì xì cẩn thận vào cặp, đi sau, nói với Trình Phi Phàm đang đứng ngay cửa văn phòng: “Đi thôi.”

Không biết có phải do đợt nghĩ hè được rèn luyện không, mà Trình Phi Phàm cao lên rất nhiều, hồi trước chỉ cao hơn Nhan Húc mấy centimet, bây giờ đã cao hơn cậu nửa cái đầu.

Có điều Trình Phi Phàm chỉ dài người chứ không dài lòng, ánh mắt nhìn cậu như muốn nói lại thôi, cuối cùng mấp máy mở miệng, trầm thấp nói: “Cậu đừng dùng ánh mắt đó nhìn người khác.”

Nhan Húc: “?”

Trình Phi Phàm: “Đừng có nhìn Dương Mục Tâm như vậy.”

Trình Phi Phàm lừa mình dối người, đỏ tai nói: “Anh ta không đứng đắn chút nào đâu.”

Bình thường mỗi lần ra ngoài ăn cơm đều là một đám người nháo nhào ầm ĩ, nhưng bây giờ chỉ còn lại bốn người, bước bộ dưới ánh chiều tà, bóng người in trên mặt đường trông thật cô đơn.

Người hoạt bát như Chu Văn Cẩm có hơi không chịu được, “Không biết mấy sư huynh đã đến nơi chưa.”

Thiếu niên bỏ học Dương Mục Tâm dắt chiếc xe đạp cũ của mình, cả người thoải mái: “Đến lâu rồi, còn kịp làm bài tập hè. Các em thì sao, đã làm bài tập hết chưa?”

Nhan Húc: “Chúng em không có bài tập về nhà.”

Dương Mục Tâm từng trải dặn dò bọn họ: “Khai giảng rồi thì lo học hành cho giỏi đấy.”

Nhan Húc nghe lời: “Em biết rồi, cuối tuần em sẽ đến phụ anh.”

Chu Văn Cẩm cũng nói: “Em cũng vậy, nhưng em bận học thêm, nếu rãnh sẽ đến.”

Nhan Húc hỏi Trình Phi Phàm như cọc gỗ: “Phi Phàm, cậu thì sao?”

“Tôi vẫn tiếp tục khóa học.”

Nhan Húc “Ồ –“ một tiếng.

Chu Văn Cẩm: “Lớp trưởng, cậu hình như rất thích môn thể thao đối kháng thì phải.”

Trình Phi Phàm gật đầu.

Dương Mục Tâm đau đầu, ngồi lên xe đạp, gẩy chuông reng reng, nói: “Thập hai lên đây, chúng ta tới trước gọi món. Hai người các cậu tới sau.”

Nhan Húc ngồi lên yên sau, ôm eo Dương Mục Tâm, quay đầu nhìn thoáng qua Trình Phi Phàm đang bất mãn, gió đêm khẽ lướt qua, cậu hỏi: “Tứ ca, anh với Phi Phàm vẫn chưa làm hòa sao?”

Dương Mục Tâm không để chuyện này trong lòng: “Không có mâu thuẫn, nên không cần làm hòa.”

Giờ trong bụng y có rất nhiều chủ ý xấu muốn thực hành với tiểu sư đệ, cúi đầu nhìn tay Nhan Húc, “Thập hai, trước đây khi lão đại đạp xe chở em, em cũng ôm chặt như vậy sao?”

Nhan Húc lập tức thả lỏng tay ra một chút, níu lấy áo Dương Mục Tâm.

Gần đây Dương Mục Tâm mệt muốn chết, đồ đệ thì không chọc được, nên niềm vui duy nhất của y hiện giờ là trêu tiểu sư đệ vừa ngoan vừa đẹp mắt này đây, y không đứng đắn nói: “Dạo này em có nhớ lão đại không? Đã gần nữa tháng không gặp rồi? Trước khi đi lão đại còn bảo anh phải chăm sóc em, nếu em có khó chịu trong lòng thì nhớ phải nói cho tứ ca biết.”

Nhan Húc: “Em biết rồi, nhưng em không khó chịu gì hết.”

Dương Mục Tâm vẫn còn nhớ tiểu sư đệ trước đây vừa khóc vừa thút thít nói “Người ta không muốn”, sau khi Tần Thâm đi, y chờ xem tiểu sư đệ sẽ rơi nước mắt, nhưng không xảy ra nên y có hơi tiếc nuối, vẫn hiếu kỳ: “Em không nhớ lão đại hả?”

Nhớ chứ.

Nhưng những lời mà Tần Thâm đã nói với cậu khiến cậu không thể vì chút xúc động đã khóc, cậu không vội, cũng không bối rối, chỉ cảm thấy nhớ nhung mà thôi.

Cơn gió lay động, lướt qua vài sợi tóc đen nhánh trên vành tai trắng nõn của Nhan Húc, ở nơi Dương Mục Tâm không thấy, Nhan Húc ưu sầu nhấp miệng, “Anh Thâm còn phải học, em nhớ thì có ích gì. Anh Thâm nói, mỗi người đều có sự nghiệp của riêng mình, tứ ca, chuyện anh muốn làm là gì vậy ạ?”

Dương Mục Tâm thường thường trả lời không chút do dự: “Anh hả, thì kiếm tiền thôi.”

Nhan Húc không biết sau này mình sẽ làm gì, nhớ đến bao lì xì thật dày trong túi, lập tức trẻ con nói theo: “Em cũng vậy luôn.”

Dương Mục Tâm cười to, gió đêm thổi bay phất phơ mái tóc đen của bọn họ.

Có lẽ do hai người trên đường quá lề mề, nên lúc đến tiệm cơm, bọn Trình Phi Phàm đã tới từ lâu.

Trình Phi Phàm đứng ngay cửa đón người, thấy hai người đang đi liên tục cười nói, Nhan Húc bị Dương Mục Tâm trêu đùa cười rất vui vẻ, môi hồng răng trắng hiện ra, trông đặc biệt xinh đẹp.

Đầu tóc quăn phun keo xịt tóc của Dương Mục Tâm có hơi rũ xuống, mềm mại xà trên cái trán trắng nõn, đôi mắt hồ ly nửa híp: “Ơ, tới nhanh vậy?”

Trình Phi Phàm chặn ngang giữa hai người, nói: “Đón xe tới.”

Chu Văn Cẩm đã ngồi sẵn ở trong tiệm nấu đồ ăn, hai người kia mới chậm chạp tới nơi.

Dương Mục Tâm ung dung theo sau, nhìn Trình Phi Phàm trông coi Nhan Húc, đáy lòng thầm than.

Tần Thâm không thèm để Trình Phi Phàm vào mắt, nên khi đi cũng không dặn dò Dương Mục Tâm trông chừng hắn.

Nào biết tà tâm của tên tiểu tử này chưa dứt.

Bây giờ Dương Mục Tâm chỉ có thể giả câm vờ điếc thôi.

Một là y không muốn xen vào việc của người khác, tiểu sư đệ thì có vẻ thích Tần Thâm, hoàn toàn không chú ý đến người như Trình Phi Phàm; Hai là Trình Phi Phàm mấy ngày nay thái độ đã bình thường trở lại, y không muốn chọc tới người này nữa.

Trong lòng Dương Mục Tâm lo suy nghĩ quanh co, nên không phát hiện hành động cố ý ngồi gần Nhan Húc của Trình Phi Phàm, nhìn đồ đệ ngồi bên cạnh, y cảm thấy vừa đáng thương vừa đáng yêu, thế là gắp một miếng cá cho Trình Phi Phàm.

Trình Phi Phàm đứng hình vài giây, rồi cúi đầu chậm rãi ăn.

Nhan Húc nhìn lỗ tai Trình Phi Phàm đột nhiên đỏ lên ngồi giữa mình và tứ ca, cậu len lén nói với Chu Văn Cẩm: “Trình Phi Phàm đần quá à.”

Chu Văn Cẩm uống một hớp lớn Cocacola, nấc lên ngụm khí: “Hả? Sao đần? Thành tích của cậu ấy không phải rất tốt à?”

Nhan Húc kín đáo lắc đầu.

Đến khi ăn xong, bữa tối này vẫn là Dương Mục Tâm trả tiền, y nói đây coi như mời bọn họ ăn một bữa trước khi nhập học, dặn bọn họ học tập cho giỏi.

Một đám thiếu niên cứ như người lớn, Tần Thâm thành thục trước tuổi, trầm tĩnh nội liễm, Dương Mục Tâm thì ôn hòa dịu dàng, lúc cười lên sẽ như anh trai ngọt ngào.

Nói chung là không giống với những người cùng trang lứa, nhất là Dương Mục Tâm dạo này phải một mình xử lý rất nhiều chuyện, dòng chảy vô hình theo năm tháng thoáng cái đã lặng lẽ thay đổi cuộc đời của thiếu niên.

Nhan Húc đứng bên cạnh bọn họ, Trình Phi Phàm cao nhất cũng không thấp hơn so với người khác, nhưng vẫn kém xa rất nhiều.

Sau đó Dương Mục Tâm đưa ba đứa nhỏ lần lượt về nhà.

Đứng bên ngoài tiểu khu của Nhan Húc, Dương Mục Tâm gọi Trình Phi Phàm đang không được tự nhiên lại.

Không biết thầy trò hai người nói cái gì, Nhan Húc đứng trên gạch lưới đỏ, lúc thì nhìn đèn đường, lúc thì nhìn những tòa nhà cao chót vót, trong lòng nghĩ tới một người.

Qua một lúc, Trình Phi Phàm đi tới.

Nhan Húc: “Tứ ca nói gì với cậu thế?”

“Không có gì.” Trình Phi Phàm nhịn một hồi, rốt cuộc nhịn không được nữa, lấy từ trong túi ra một bao lì xì, “Anh ta cho tôi quà khai giảng.”

Dương Mục Tâm lười chọn quà, nên tặng tiền rất thực tế.

Lúc đầu tính tặng cùng một lúc với hai người Nhan Húc luôn, nhưng thấy cái kiểu ểnh ương của Trình Phi Phàm, y thật sự vô cùng muốn đánh người.

Nhưng dù sao cũng là đồ đệ của y, nên lì xì thì vẫn phải cho.

Nhan Húc nhìn bao lì xì của Trình Phi Phàm, thấy có người được chiều chuộng, trong lòng hâm mộ, đột nhiên càng nhớ đến Tần Thâm.

Khi Nhan Húc về nhà, nhớ tới lúc nãy mình còn nói với Dương Mục Tâm là “Không khó chịu”, nhìn cái gối đầu mang về từ phòng của Tần Thâm ở trên giường, ủy khuất mếu miệng, lấy điện thoại ra soạn tin nhắn gửi cho Tần Thâm.

Nhưng Tần Thâm không đọc được, trường học của hắn được quân sự hóa, sau khai giảng là có hai tháng huấn luyện để thích nghi với cuộc sống trong quân đội.

Đến khi hắn được nhận lại điện thoại, thì chính là ngày cuối cùng của khóa huấn luyện, Nhan Húc đã nhập học được hai tháng, sinh nhật mười lăm tuổi của cậu cũng đã qua.

Ngày sinh nhật đó, Nhan Húc gửi cho hắn một tin nhắn: “Anh Thâm, anh huấn luyện có mệt không, hôm nay là sinh nhật của em, em nhớ anh lắm.”

Trong lúc Tần Thâm đang đọc tin nhắn Nhan Húc gửi cho mình, thì bạn cùng phòng đến thúc giục hắn: “Đi thôi, anh Thâm!”

Tần Thâm cất điện thoại, bạn cùng phòng đụng vai của hắn: “Bạn gái hả?”

Tần Thâm cười cười, “Đứa nhỏ trong nhà thôi.”

Tối thứ sáu, chỉ còn hai tiếng nữa là tan học, nhóm quân giáo sinh bị nhốt hơn sáu mươi ngày như mấy con hổ xổng chuồng, một hàng học viên đồng phục quân đội màu xanh, tụm năm tụm bảy đầy các hàng quán nhỏ ở gần trường.

Trên bàn ăn, thỉnh thoảng có người đứng dậy đi nhận điện thoại, hoặc đi gọi điện.

Nói chuyện khoảng nửa tiếng, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, khi người ta quay lại thì cười hì hì nói đùa, yêu cầu cho xem ảnh bạn gái.

Tần Thâm cất điện thoại đi tới, bạn cùng bàn đang bàn tán sôi nổi về bạn gái của người khác, la hét kêu hắn tới xem.

Tần Thâm nhìn cô gái thanh tú trên màn hình, nói: “Rất đẹp.”

Người cầm điện thoại khoe bạn gái bị nói tới độ mặt đỏ tới mang tai, còn không biết xấu hổ: “Đúng thế, vợ tôi là đẹp nhất.”

Có người nhìn thấy Tần Thâm cũng phụ họa gật đầu, bắt đầu kêu Tần Thâm mau mau khoe hình bạn gái.

Sau khi nhập học, Tần Thâm chính là học viên xuất sắc nhất, huấn luyện đủ kiểu không tốn nhiều sức, còn là huấn luyện viên rất nổi danh ở Nhị Quán, cùng với ngoại hình ưa nhìn, nên rất nổi tiếng trong khoa của bọn họ.

Bị người ta chỉ đích danh, lực chú ý của mọi người đều dồn lên người Tần Thâm, một đám giặc gào thét muốn xem hình bạn gái của Tần Thâm.

Tần Thâm nói không có, nhưng không ai tin.

Các đồng bạn bày đủ thứ trò đùa, một đám người cùng nhau uống rượu, lúc quay lại trường sợ gặp phải giáo viên phụ đạo đi kiểm tra, nơm nớp lo sợ mà về phòng ngủ. Khi đèn tắt, mấy người đang ồn ào không ngừng đều im bặt, cuộn mình vào trong chăn, nhìn ánh sáng le lói trên màn hình điện thoại trong tay.

Tần Thâm bị chuốc không ít rượu, cả người ập xuống giường, vang lên tiếng chấn động.

Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, buổi huấn luyện hôm nay không mệt mỏi đến mức không muốn động như bình thường, hắn có chút ngủ không được, đành lấy điện thoại ra bắt đầu đọc tin nhắn của Nhan Húc gửi cho hắn.

Hắn đã đọc hết cả rồi, bây giờ xem lại là để nghiền ngẫm từng cảm xúc trong mỗi câu thoại của Nhan Húc gửi với hắn thôi.

Hồi nãy bạn học kêu Tần Thâm mở ảnh chụp, nhưng thật ra Tần Thâm không bất kỳ tấm ảnh nào của Nhan Húc, chỉ có một tấm duy nhất mà Nhan Húc trước đây đã từng gửi cho hắn.

Tần Thâm nhìn tiểu sư đệ xinh đẹp trong ảnh, vuốt mũi kìm lòng không được cười một tiếng.

Nhan Húc trông mong tính toán thời gian, nhưng Tần Thâm vẫn luôn không gửi lại một cái tin nhắn nào, vào thứ bảy lúc đi tới Nhị Quan với tâm trạng sa sút, cậu hỏi Dương Mục Tâm: “Tứ ca, có phải trường học của anh Thâm còn huấn luyện không ạ?”

Dương Mục Tâm ngồi trên ghế làm việc, tay chống cằm, cười tủm tỉm: “Chắc vậy, thời nay học viên rất yếu ớt, có thể trường học của bọn họ sẽ tăng đợt huấn luyện thêm mấy tuần.”

“Vậy sao?” Chuyện này không nằm trong dự đoán của cậu, Nhan Húc cảm thấy ngực rất khó chịu.

Dương Mục Tâm thấy hốc mắt cậu đỏ lên, nói tiếp: “Có muốn cùng anh đi dạo ở gần trường học của anh Thâm không? Tìm cơ hội để lẻn vào.”

Nhan Húc lắc đầu, vừa ủy khuất vừa nhu thuận như cô dâu nhỏ, “Em vẫn nên đợi thêm một thời gian nữa thì hơn.”

Dương Mục Tâm ngứa tay, lại muốn bóp mặt người ta.

Mấy ngày nay y không có cơ hội ra tay, một là do không thường xuyên gặp mặt, hai là vừa thấy mặt thì lại bị tên Trình Phi Phàm cản trở, mà đó cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến y không thực hiện được.

Dương Mục Tâm thấy xung quanh không có ai, đứng dậy.

Y cứ như một đứa trẻ thèm thòm đồ chơi của người khác, xoắn tay áo chuẩn bị hành động.

Mà Nhan Húc thì đang rầu rỉ, nhìn vài lần đã thấy mỏi mắt vô cùng, không muốn chơi game nữa, tính lấy vở bài tập ra làm.

Dương Mục Tâm: “Thập hai, nếu em khó chịu muốn khóc thì khóc đi, tứ ca đóng cửa canh chừng cho em.”

Nhan Húc kỳ quái liếc y một cái.

Trình Phi Phàm làm bộ đi tới rót nước, bắt được móng vuốt của Dương Mục Tâm, vô cùng mất hứng nhìn y.

Dương Mục Tâm cảm thấy mình không làm gì xấu, vô tội nhìn hắn, chọc cậu bé tí thôi có gì đâu?

“Thập hai.”

Nhan Húc hơi sửng sốt, ở đây người gọi cậu như vậy chỉ có mình Dương Mục Tâm đang bị Trình Phi Phàm cản trở thôi.

Cậu lập tức ngẩng đầu, trợn tròn mắt nhìn người đột nhiên xuất hiện trước cửa.

Tóc Tần Thâm đã bị cạo ngắn, gốc tóc sát vào da đầu, mày rậm mắt đen, khóe miệng cười nhạt, vươn tay về phía Nhan Húc, Nhan Húc lập tức nhào tới nghẹn ngào kêu: “Anh Thâm….”

Hai tay Tần Thâm tiếp được người ôm vào lòng, như có gì đó cứa vào trong ngực, nên vòng tay nhỏ nhắn đang ôm eo hắn có hơi dùng sức.

Hôm qua hắn đã gọi cho rất nhiều người, chỉ duy nhất là không gọi cho Nhan Húc.

Không biết vì sao, hắn không muốn nghe thấy giọng nói ủy khuất của Nhan Húc trong điện thoại.

Dòng nước mắt ấm áp rơi xuống cổ của hắn, Tần Thâm chợt cảm thấy hắn phải làm gì đó, gật đầu với Dương Mục Tâm, ôm người như con gấu koala rời đi.

Dương Mục Tâm cười xấu xa, nhướn cổ nhìn theo, thì thấy Nhan Húc vùi đầu trên bờ vai của Tần Thâm, nghĩ cũng biết là đang khóc đến đáng thương.

Y không phát hiện người bên cạnh đang bốc lên mùi chua lòm.

Tần Thâm ôm Nhan Húc đi về phòng của hắn.

Tâm tình của Nhan Húc thay đổi rất nhanh, cảm xúc cuồn cuộn trào ra như sóng biển, có bao nhiều nước mắt đều chảy ra ngoài, cặp mắt ửng hồng, đôi môi mấp mày đo đỏ, đứt quãng nói rằng mình nghĩ Tần Thâm lần này không được nghỉ.

Cậu không muốn khóc, cậu thậm chí còn nghĩ khi gặp lại Tần Thâm thì sẽ nở nụ cười thật tươi, chứ không phải giống như bây giờ, qua hai tháng không gặp, Tần Thâm trở nên trầm ổn, cao lớn hơn rất nhiều, nhưng hắn vẫn như bình thường không thay đổi.

Trong lúc cảm thấy xấu hổ, Nhan Húc lại không khống chế được mà rơi nước mắt.

Bàn tay Tần Thâm dán sau lưng cậu, vừa bất đắc dĩ vừa kiên nhẫn nói: “Là lỗi của anh, đáng lẽ hôm qua phải báo với em một tiếng, nhưng lại sợ em không ngủ được mà đợi anh. Đừng buồn nữa, sau này mà được nghỉ người đầu tiên anh tìm sẽ là em.”

Nhan Húc níu lấy tay áo ngắn của hắn, tủi thân cáo trạng: “Tứ ca lúc nào cũng khi dễ em.”

Tần Thâm bật cười: “Để lát nữa anh tìm cậu ta tính sổ.”

“Dạ.” Nhan Húc nhỏ giọng đáp, nhẹ nhàng tựa vào vai Tần Thâm.

Tần Thâm ngó xung quanh một chút, thấy không có khăn giấy, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, hắn đỡ Nhan Húc ngồi xuống, cởi áo thun, dùng cái áo mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn lau mặt cho cậu.

Nhan Húc nắm góc áo màu đen của mình, thanh âm khàn khàn, khó chịu: “Anh có biết, em rất nhớ anh không.”

Động tác Tần Thâm dừng lại, khuôn mặt Nhan Húc nhỏ chừng bằng bàn tay hắn, cách một lớp áo thun, Tần Thâm còn chưa kịp nhìn kỹ cậu thì đã làm người ta khóc, điều này khiến trái tim hắn vừa chua xót vừa đau lòng không thôi.

Hắn dời tay, môi chạm môi, trán chạm trán với Nhan Húc, hơi thở ấm áp xuyên qua lớp áo, giọng nói trầm thấp êm tai: “Anh biết, anh cũng nhớ em.”
Tác giả có lời nói: Ha ha~, tiểu nương pháo của tôi rốt cuộc đã trưởng thành rồi! Phi Phàm của chúng ta cũng thành công biến mối tình đầu thành tình địch! Haha!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương