Dưới Bóng Cây Sồi
57: Sự Quyết Tâm Của Max 1


“Phu nhân chỉ vừa mới khỏi bệnh thôi, nên đừng ở ngoài lâu quá.”
“Tôi – chỉ tản bộ chút thôi.” Nàng mỉm cười với Rudis rồi bước đi.
Cô hầu điềm đạm, chỉ nói chuyện khi cần thiết, đến một ngày lại như cô em gái, cứ lẽo đẽo theo nàng.

Dù chỉ một hai câu quan tâm, nhưng cũng đủ làm ấm trái tim Max.
Nơi đây thực sự…là nhà mình… mái ấm của mình?
Nàng nhìn quanh lâu đài Calypse, ý niệm ấy khiến nàng nhớ lại cuộc sống trước đây của mình ở lâu đài Croix.

Nàng dành cả cuộc đời của mình ở đó, mà chẳng có cảm xúc gì.

Con người, phong cảnh hay bất kỳ điều gì cũng không thể khiến nàng nhớ về nơi đó.

Lâu đài lạnh lẽo từng che chở cho nàng suốt một thời gian nhưng trong thâm tâm, nàng không thể gọi đó là ‘mái ấm’ được – chưa bao giờ nó giống như vậy cả.
Nàng hy vọng cuộc đời mình sẽ chỉ toàn những điều mới mẻ, tách biệt với quá khứ trước đây.

Nàng hy vọng mình sẽ nhận được sự quý mến từ lâu đài và con người nơi đây, nàng cũng hy vọng mình sẽ tìm được yêu thương và biến nơi này thành mái ấm của riêng mình.

Niềm hi vọng đáng thương bùng lên trong lòng khiến trái tim nàng thắt lại.
Thực sự có thể như thế được không?
Rời khỏi Croix không có nghĩa nàng sẽ lột xác thành một con người khác.

Nàng vẫn là đứa cà lăm, bị người ta chế giễu là ngu ngốc, tầm thường.

Một ngày nào đó, chàng cũng sẽ nhận ra mình là đứa vô dụng.


Rồi mọi thứ sẽ thay đổi.

Nàng thấy ớn lạnh khi nghĩ đến ánh mắt nồng cháy hay cái ôm ấp trìu mến của chàng không còn nữa.

Sẽ thế nào nếu chàng đột nhiên thay đổi như cha mình và…?!
“Phu nhân? Tôi nghĩ người vẫn còn ốm lắm…”
Chắc nàng trông xanh xao lắm khi Rudis nhìn nàng.

Max lắc đầu, như cách đó có thể gạt bỏ được những suy nghĩ tiêu cực đang quấy rầy mình.

“Tôi ừm – tôi không sao đâu.

Cho tôi một tách trà nóng.”
“Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay đây ạ.”
Max tận dụng giây phút này để tự mình ngẫm nghĩ.

Nàng quyết định phải hành động.

Nếu muốn nỗi lo sợ của bản thân không bao giờ nhìn thấy được ánh mặt trời, nàng phải bước qua những ranh giới vô hình, bước qua quá khứ ám ảnh về những hành lang trong lâu dài Croix, bước qua Maximilian luôn bị chì chiết và bước qua cả tương lai xa lạ.

Một sự kiên định, một sự kiên nhẫn, hay đúng hơn là một sự quyết tâm đang bùng lên trong tim nàng.
Mình phải thay đổi.

Mình phải hành xử như một phu nhân.

Mình sẽ trở thành vị phu nhân độc lập, đáng tin cậy đối với chàng.
***
Ngày kế tiếp, Max hoàn toàn bình phục.

Dù chưa lấy lại được toàn bộ sức lực, nhưng nàng đã cảm thấy tràn đầy sinh lực.
Hôm nay, nàng gặp một vị khách – thương nhân Aderon.

Nếu là Max nhút nhát của thường ngày, thì nàng sẽ tránh cuộc gặp mặt ấy, nhưng lúc này nàng lại hăng hái đi gặp.
Chẳng còn chút do dự, nàng đi gặp người thương nhân, thương thảo các kế hoạch cho Đại sảnh.

Nàng cẩn thận lắng nghe, không chen ngang khi ông giải thích, rồi sau đó mới đặt chút câu hỏi của riêng mình.

Sau một hồi cân nhắc, nàng quyết định lát đá cẩm thạch màu trắng đá cuội cho sàn khiêu vũ trong Đại sảnh còn tất cả các cửa sổ thì đều được trang trí bằng một lớp kính tinh xảo.

Trước khi người thương nhân rời đi, ông cam đoan ngay ngày mai sẽ đưa thợ từ trong đoàn vào và bắt đầu công việc.
Giải quyết xong, nàng đi thẳng đến thư viện với bảng sao kê giao dịch mà nàng vừa nhận được từ Aderon.


Nàng đọc lướt qua một vài cuốn sổ dày rồi ghi lại vào sổ kiểm kê như Rodrigo hay làm.

Khi nàng vừa viết xong các hạng mục bằng nét chữ vụng về, suýt không đọc nổi của mình, thì cũng là lúc mặt trời xuống đến chân trời.
Lịch trình tất bật này vẫn tiếp diễn trong nhiều ngày sau, khi có nhiều nơi cần phải tu sửa và xem chừng có quá nhiều thứ cần phải đặt mua.

Mỗi ngày, nàng đều gặp Aderon từ sáng sớm, để được chỉ dạy về những nơi cần trang trí và điểm xuyết.

Sau khi mua thêm mấy món đồ trang trí ngoại thất, nàng sẽ đi kiểm tra xem thợ đang là việc thế nào.
Buổi chiều, nàng đi gặp người thợ làm vườn mà Aderon đã sắp xếp đến để trang trí cho khu vườn tẻ nhạt, sau đó các kỹ sư sẽ trao đổi với nhau về các hoa văn khắc trên lan can và khung cửa sổ.

Ban ngày mệt mỏi với một đống công việc bề bộn, đến đêm muộn, Max lại vật lộn với mớ vật phẩm hỗn độn.

Nỗi lo lắng trong nàng cứ tăng lên, khi những nỗ lực của nàng thiếu định hướng, và không chắc chắn.
Rudis lo lắng an ủi nàng, “Phu nhân, người trông mệt mỏi quá.

Người nên đi nghỉ chút….”
“Tôi – tôi không sao đâu.” Nàng trả lời ngay lập tức.
Max kiểm tra sảnh tiệc nơi những người thợ đang cẩn thận tháo các phiến đá, rồi nàng đi thẳng xuống tầng một để kiểm tra các vật phẩm do chi nhánh cao cấp mang đến.

Như đã được báo trước, Aderon và các công nhân của mình kéo một cỗ xe lớn vào lâu đài.

Những người hầu trong lâu đài dỡ các hành lý bên trên xe ngựa xuống và cẩn thận khiêng vào trong.
“Đó là một vài tấm đá cẩm thạch cùng các công cụ gia công.”
“Thế – thế còn cửa sổ…?”
“Chi nhánh cao cấp ở Anatol không có nhiều kính.

Chúng ta phải đặt mua từ kinh thành hoặc từ Libadon để lấy được loại kính chất lượng cao.

Từ giờ, tôi sẽ gửi điện tín để xem liệu ta có thể mua được số lượng lớn kính từ một chi nhánh gần đó hay không.”
Nàng suýt nữa thì nói cảm ơn trước những lời nói khá là rộng lượng, tốt bụng ấy.
Sau đó, Max dẫn ông đến phòng khách, nàng nuốt một tiếng thở dài.


Nàng đứng im, như một người bầy tôi yếu đuối khi người thương nhân sốt sắng bắt đầu giải thích về thời gian và chi phí cho việc tu sửa trước khi cô hầu có thể mang đến cho ông một tách trà.
Max cố gắng dõi theo từng chi tiết, nắm bắt từng li từng tí những gì ông đang nói, mà không bỏ sót lấy một điều.

Tuy nhiên, khi Aderon bắt đầu nhắc đến một đống tên gọi của các loại tiền tệ xa lạ, thì cũng là lúc đầu nàng trở nên xoay mòng mòng.

Nàng toát mồ hôi, cố bắt kịp với tất cả các phép tính.

Một Soldem là 20 Lilam, 20 Lilam bằng 240 Derhams, 240 Derhams bằng 12 Denars, mà 30 Denars thì bằng….
“Ôi chúa ơi, vừa rồi tôi phấn khích quá.

Xin hãy thứ lỗi cho tôi!”
Người thương nhân thôi lảm nhảm ngay khi nàng thấy đầu mình bắt đầu nổ tung.

Nàng mỉm cười với ông.
“K-không, không sao đâu.”
“Tôi đoán mình không thể không cảm thấy thích thú trước suy nghĩ có thể đóng góp chút gì vào việc tu sửa lâu đài của Lãnh chúa Calypse vĩ đại.”
“Cả-cảm ơn ông.

Vì đã ngh-nghĩ như thế….”
===
Thương Max thật sự luôn, Maximilian cố lên \(^o^)/
Spoiler: chương sau pháp sư Ruth lên sàn!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương