Dưới Bầu Trời Xanh Thẫm
...
Lịch ra mắt
361
Lượt xem
Đang tiến hành
Trạng thái
10
Tổng chương hiện tại
Giới thiệu
[Tác giả Mạc Thiên Phi -- Thể loại: Ngôn Tình , Tiểu thuyết , Truyện Ngược , Nữ Cường , Gia Đấu , Việt Nam , Hiện Đại ]
“Alo...cô ta à không cô chủ đâu?’’
Chạy mất? Mẹ nó! Tao sẽ tát vỡ mặt mày ra.
Chạy đi tìm hết các khu cho tao
Tản ra đi tìm cho tao.
“Mau bắt lại đi, không khéo mày không thấy được ngày mai đâu”.
“Nhanh”.
“Khốn kiếp thật”.
“Lần này chết chắc rồi”.
“Cô ta đâu rồi”?
Tụi bây không muốn sống nữa hả.
Mau lên, dù là dùng vũ lực bắt về cũng được. Có lệnh của ông chủ rồi!
Trời ạ! Sao mà cô ta chạy nhanh thế đại ca ơi, vận động viên olympic hả.
Rõ ràng em thấy cô ta chạy vào đây nhưng sao không thấy ai hết.
Mày là đồ ngu hay gì.
-----------
2 giờ Trước buổi đính hôn,
Cốc! Cốc! Cốc! Người giúp việc nhẹ giọng gõ cửa và hối thúc:
Cô Lan Chi à, cô thay đồ trang điểm xuống lầu nhé. Khách khứa báo chí đang đông lắm. Nhà trai cũng đến rồi. Giọng điệu của người giúp việc rất khẩn trương.
Vâng! Tôi biết rồi. Cô cũng khẩn trương không kém.
Cô nhanh nhé! Ông Nội của cô đang hối cô xuống đó.
Rồi được rồi Tôi biết rồi! Tôi đang chuẩn bị đây. Chị xuống nhà đi. Đừng có hối quá, tôi mệt lắm.
Được rồi cô Lan Chi, tôi sẽ đi xuống.
Miệng thì nói đang chuẩn bị nhưng thật ra cô đang gom một số thứ quan trọng để vào vali và chiếc túi xách. Thò tay lấy cọng dây dù dưới gầm giường hôm bữa nhờ mẹ cô lén mang cho cô. Tiện tay gom vài cuốn sách. Đứng nhìn xung quanh căn phòng. Rồi nói thầm:
Phải xa mày thật rồi. Tao đi đây!
Lan Chi ngó xuống bên ngoài sân sau, không thấy vệ sĩ vì cơ bản chỉ có mẹ cô là biết ý đồ của cô vào tuần trước, nên đã giúp cô tránh xa nơi này một thời gian, có lẽ bà cũng muốn cô được hạnh phúc với người mình yêu, cô mạnh tay quăng vali túi xách ra cửa sổ, sau đó đu dây trèo tường ra ngoài sân vườn, tầng 2 nên không có nguy hiểm gì, cô loay hoay thì bắt gặp một anh chàng chăm chú đứng nhìn cô, hoảng hốt nhưng không lên tiếng. Anh sọt tay vào túi quần hỏi:
Cô dâu nghịch ngợm của tôi định chạy à? Định chạy trốn mà không chào nhau tí nào sao?
Lan Chi cười và phủi tay, kéo sợi dây đang buộc ngang eo rồi nói vừa đùa, cũng vừa nghiêm túc:
Nè! Chẳng phải tuần trước tôi đã gửi tối hậu thư qua tin facebook của anh, và anh cũng đồng ý rồi mà.
Khôi Nguyên tiếp tục nửa đùa, nửa nghiêm túc:
Ừ! Thì đúng là tôi có đồng ý rồi. Nhưng giờ ví dụ tôi thay đổi ý định thì sao? Tôi đã trở thành một anh trai thẳng, một người đàn ông đích thực, trở thành một người đàn ông bình thường và lại có cảm giác với phụ nữ thì sao nhỉ? Nếu vậy Cô có nên thay đổi ý định không? Cô cũng là một sự lựa chọn không đến nỗi nào với tôi.
Khôi Nguyên lại tỏ ra cái điệu cười tươi tắn tỏa sáng như thế, nhưng Lan Chi chau mày rồi cười:
Gì thế! Anh không giỡn chơi với tôi đấy chứ! Khôi Nguyên à, theo lý thuyết thì không có trường hợp này đâu ha, mà dù có thì cũng hiếm hoi lắm. Từ đầu anh đã xác định được cơ thể mình rồi đâu phải muốn trai thẳng là thẳng liền được?
Cô nghĩ xem. Cô suy nghĩ lại vẫn kịp đó. Một chàng trai ưu tú như tôi khó tìm lắm đấy! Anh cười rất tươi giọng nói nhẹ nhàng ấm áp.
Lan Chi tỏ thái độ vừa buồn cười vừa hơi quạu quọ:
Thôi nào Khôi Nguyên. Nói phải giữ lời chứ nhỉ? Anh không thể phản bội cảm xúc của mình được đâu. Anh nên giúp tôi thì hơn.
Lan Chi chỉ trỏ bên ngoài sảnh lớn, rồi thản nhiên nói:
Anh thấy bên ngoài không? Họ trang hoàng lộng lẫy như vậy, phóng viên báo chí nhiều vậy, nhiều người như vậy chứng kiến không phải vì hạnh phúc của chúng ta. Mà là vì lợi ích của hai bên gia đình. Chúng ta như những con rối thôi. Anh và tôi mà không nghĩ cách thì chỉ có thương đau.
Khôi Nguyên cười nhẹ nhàng, vẻ đẹp của anh cũng thật là đáng trách, đã đẹp trai nhưng lại không thể sánh đôi cùng phụ nữ, thật là oan nghiệt mà:
Lan Chi, tôi thật sự thấy rất ngưỡng mộ cô. Nếu tôi có một đời sống bình thường tôi sẽ...anh lại cười nụ cười mê người.
Khôi Nguyên đúng là ông trời không cướp đi tất cả, anh rất đẹp trai nhưng mà định mệnh khiến cho anh trở thành như bây giờ. Không trách được ai.
Vẻ ngạc nhiên của cô nàng nhìn anh:
Anh lại ngưỡng mộ tôi à? Có gì để ngưỡng mộ chứ.
Khôi Nguyên gật đầu:
Đúng! Cô can đảm hơn tôi. Nếu hôm nay mà hôn sự này thành, e rằng chúng ta sẽ đau khổ cả một đời.
Lan Chi gật đầu cười duyên dáng:
Tôi biết! Nên tôi sẽ không thể để chuyện đó xảy ra.
Sọt tay vào túi quần đá vài cọng cỏ dưới chân, nở nụ cười tỏa nắng:
Nào cho tôi biết giờ phải làm sao để giúp đỡ cô chạy qua những chiếc camera và sự giám sát của đám vệ sĩ được.
Lan Chi ngó xung quanh sau đó sát tai nói với Khôi Nguyên:
Tôi không đi cổng chính. Mẹ tôi đã mở cổng rào phía sau cho tôi rồi, tôi chỉ cần anh ngăn cản tầm nhìn một chút cho tôi đi ra được cổng sau.
Khôi Nguyên gật đầu bước vội ra ngoài tránh bị nhìn thấy làm bộ lấy điện thoại chụp hình, soi gương, buông ra cười:
Được. Cô bắt đầu đi.
Trời ơi thế là cô chạy thừa sống thiếu chết ra cổng sau và nói lại:
Sau này có cơ hội gặp lại tôi sẽ tạ ơn anh. Chúc anh luôn hạnh phúc.
Tạm biệt.
Hạnh phúc sao? Tôi cũng mong là vậy!
Thân mời các bạn đọc tiếp - SSTRUYEN
“Alo...cô ta à không cô chủ đâu?’’
Chạy mất? Mẹ nó! Tao sẽ tát vỡ mặt mày ra.
Chạy đi tìm hết các khu cho tao
Tản ra đi tìm cho tao.
“Mau bắt lại đi, không khéo mày không thấy được ngày mai đâu”.
“Nhanh”.
“Khốn kiếp thật”.
“Lần này chết chắc rồi”.
“Cô ta đâu rồi”?
Tụi bây không muốn sống nữa hả.
Mau lên, dù là dùng vũ lực bắt về cũng được. Có lệnh của ông chủ rồi!
Trời ạ! Sao mà cô ta chạy nhanh thế đại ca ơi, vận động viên olympic hả.
Rõ ràng em thấy cô ta chạy vào đây nhưng sao không thấy ai hết.
Mày là đồ ngu hay gì.
-----------
2 giờ Trước buổi đính hôn,
Cốc! Cốc! Cốc! Người giúp việc nhẹ giọng gõ cửa và hối thúc:
Cô Lan Chi à, cô thay đồ trang điểm xuống lầu nhé. Khách khứa báo chí đang đông lắm. Nhà trai cũng đến rồi. Giọng điệu của người giúp việc rất khẩn trương.
Vâng! Tôi biết rồi. Cô cũng khẩn trương không kém.
Cô nhanh nhé! Ông Nội của cô đang hối cô xuống đó.
Rồi được rồi Tôi biết rồi! Tôi đang chuẩn bị đây. Chị xuống nhà đi. Đừng có hối quá, tôi mệt lắm.
Được rồi cô Lan Chi, tôi sẽ đi xuống.
Miệng thì nói đang chuẩn bị nhưng thật ra cô đang gom một số thứ quan trọng để vào vali và chiếc túi xách. Thò tay lấy cọng dây dù dưới gầm giường hôm bữa nhờ mẹ cô lén mang cho cô. Tiện tay gom vài cuốn sách. Đứng nhìn xung quanh căn phòng. Rồi nói thầm:
Phải xa mày thật rồi. Tao đi đây!
Lan Chi ngó xuống bên ngoài sân sau, không thấy vệ sĩ vì cơ bản chỉ có mẹ cô là biết ý đồ của cô vào tuần trước, nên đã giúp cô tránh xa nơi này một thời gian, có lẽ bà cũng muốn cô được hạnh phúc với người mình yêu, cô mạnh tay quăng vali túi xách ra cửa sổ, sau đó đu dây trèo tường ra ngoài sân vườn, tầng 2 nên không có nguy hiểm gì, cô loay hoay thì bắt gặp một anh chàng chăm chú đứng nhìn cô, hoảng hốt nhưng không lên tiếng. Anh sọt tay vào túi quần hỏi:
Cô dâu nghịch ngợm của tôi định chạy à? Định chạy trốn mà không chào nhau tí nào sao?
Lan Chi cười và phủi tay, kéo sợi dây đang buộc ngang eo rồi nói vừa đùa, cũng vừa nghiêm túc:
Nè! Chẳng phải tuần trước tôi đã gửi tối hậu thư qua tin facebook của anh, và anh cũng đồng ý rồi mà.
Khôi Nguyên tiếp tục nửa đùa, nửa nghiêm túc:
Ừ! Thì đúng là tôi có đồng ý rồi. Nhưng giờ ví dụ tôi thay đổi ý định thì sao? Tôi đã trở thành một anh trai thẳng, một người đàn ông đích thực, trở thành một người đàn ông bình thường và lại có cảm giác với phụ nữ thì sao nhỉ? Nếu vậy Cô có nên thay đổi ý định không? Cô cũng là một sự lựa chọn không đến nỗi nào với tôi.
Khôi Nguyên lại tỏ ra cái điệu cười tươi tắn tỏa sáng như thế, nhưng Lan Chi chau mày rồi cười:
Gì thế! Anh không giỡn chơi với tôi đấy chứ! Khôi Nguyên à, theo lý thuyết thì không có trường hợp này đâu ha, mà dù có thì cũng hiếm hoi lắm. Từ đầu anh đã xác định được cơ thể mình rồi đâu phải muốn trai thẳng là thẳng liền được?
Cô nghĩ xem. Cô suy nghĩ lại vẫn kịp đó. Một chàng trai ưu tú như tôi khó tìm lắm đấy! Anh cười rất tươi giọng nói nhẹ nhàng ấm áp.
Lan Chi tỏ thái độ vừa buồn cười vừa hơi quạu quọ:
Thôi nào Khôi Nguyên. Nói phải giữ lời chứ nhỉ? Anh không thể phản bội cảm xúc của mình được đâu. Anh nên giúp tôi thì hơn.
Lan Chi chỉ trỏ bên ngoài sảnh lớn, rồi thản nhiên nói:
Anh thấy bên ngoài không? Họ trang hoàng lộng lẫy như vậy, phóng viên báo chí nhiều vậy, nhiều người như vậy chứng kiến không phải vì hạnh phúc của chúng ta. Mà là vì lợi ích của hai bên gia đình. Chúng ta như những con rối thôi. Anh và tôi mà không nghĩ cách thì chỉ có thương đau.
Khôi Nguyên cười nhẹ nhàng, vẻ đẹp của anh cũng thật là đáng trách, đã đẹp trai nhưng lại không thể sánh đôi cùng phụ nữ, thật là oan nghiệt mà:
Lan Chi, tôi thật sự thấy rất ngưỡng mộ cô. Nếu tôi có một đời sống bình thường tôi sẽ...anh lại cười nụ cười mê người.
Khôi Nguyên đúng là ông trời không cướp đi tất cả, anh rất đẹp trai nhưng mà định mệnh khiến cho anh trở thành như bây giờ. Không trách được ai.
Vẻ ngạc nhiên của cô nàng nhìn anh:
Anh lại ngưỡng mộ tôi à? Có gì để ngưỡng mộ chứ.
Khôi Nguyên gật đầu:
Đúng! Cô can đảm hơn tôi. Nếu hôm nay mà hôn sự này thành, e rằng chúng ta sẽ đau khổ cả một đời.
Lan Chi gật đầu cười duyên dáng:
Tôi biết! Nên tôi sẽ không thể để chuyện đó xảy ra.
Sọt tay vào túi quần đá vài cọng cỏ dưới chân, nở nụ cười tỏa nắng:
Nào cho tôi biết giờ phải làm sao để giúp đỡ cô chạy qua những chiếc camera và sự giám sát của đám vệ sĩ được.
Lan Chi ngó xung quanh sau đó sát tai nói với Khôi Nguyên:
Tôi không đi cổng chính. Mẹ tôi đã mở cổng rào phía sau cho tôi rồi, tôi chỉ cần anh ngăn cản tầm nhìn một chút cho tôi đi ra được cổng sau.
Khôi Nguyên gật đầu bước vội ra ngoài tránh bị nhìn thấy làm bộ lấy điện thoại chụp hình, soi gương, buông ra cười:
Được. Cô bắt đầu đi.
Trời ơi thế là cô chạy thừa sống thiếu chết ra cổng sau và nói lại:
Sau này có cơ hội gặp lại tôi sẽ tạ ơn anh. Chúc anh luôn hạnh phúc.
Tạm biệt.
Hạnh phúc sao? Tôi cũng mong là vậy!
Thân mời các bạn đọc tiếp - SSTRUYEN
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook