Y minh nghe Lý Vân Ca nói xong…., vội vàng nhảy xuống từ người anh. 

Ai ngờ, lại liên lụy đến đau nhức phía sau. Thành ra vừa vù vù chịu đau, vừa không quên cãi lại, “Thì ra là lão Thái Sơn giá lâm, tiểu tế* phải hảo hảo đón tiếp bọn họ mới được.” 

*tiểu tế: danh xưng khiêm tốn của con rể 

Lý Vân Ca nhìn cậu vừa nhe răng nhếch miệng, vừa không quên dùng miệng đòi tiện nghi, bèn mỉm cười vuốt vuốt tóc cậu. 

“Đi rửa mặt trước đi, anh mở cửa cho họ.” Lý Vân hôn vài cái lên mặt cậu, rồi mới xoay người đi mở cửa. 

“Tiểu thúc thúc, sao chú không quay về chơi với con ah!” Lý Vân Ca vừa mở cửa, một cậu bé giữa hai vùng lông mày có vài phần tương tư anh đã trèo lên người anh hệt như một con khỉ con. 

Lý Vân Ca vội vàng ôm nó: “Ngôn Ngôn nhớ chú rồi!” 

Nhị lão nhà Lý tính cả con trai trưởng nhà Lý Lý Vân Côn, thấy bộ dạng thân mật của hai chú cháu nhà này, đều nở nụ cười: “Ngôn Ngôn dứt khoát theo chú luôn cho xong.” 

Cái đứa bé bị người ta gọi là Ngôn Ngôn vui vẻ cười to: “Được, được, con ở cùng tiểu thúc thúc luôn nhé!” Nói rồi hôn chụt một cái…~ trên mặt Lý Vân Ca. 

Lý Vân Ca vuốt ve nó đi vào, quay đầu chào hỏi nhị lão. “Không phải nói cuối tuần mới tới sao, sao lại tới sớm vậy?” 

Lão thái thái* nhà Lý cao thấp đánh giá đứa con trai thứ nhà mình một phen, tâm trạng tốt của con liếc mắt cái là thấy được. Huống chi, Lý Vân Ca vốn cũng chẳng có ý dấu diếm. 

*lão thái thái: là từ dùng để chỉ bà lão 

“Việc chi đâu, vui vẻ như thế ! Không phải là do đôi lão đầu* lão thái thái bọn tôi đến đó chứ !” 

*lão đầu: từ dùng để chỉ ông lão 

“Lão thái thái bây giờ gì mà tự tin quá độ thế chớ!” Lý Vân Ca đặt Ngôn Ngôn lên ghế sa lon, rồi xoay người chào hỏi lão thái thái: “Con lần đó không phải cứ nhìn về phía Bắc mà gõ sao, chỉ trông mong loan giá* của ngài sớm giá lâm……!” 

*loan giá: xe của Vua 

“Vân Côn, con nhanh tay giúp ta xé cái mồm nó xuống, càng ngày càng miệng lưỡi trơn chu!” Lý lão thái cười mắng, cũng ngồi xuống ghế sa lon. 

“Anh hai!” Lý Vân Ca xoay người, thấy cái tay mở ra kia, bèn nghênh đón tiếp lấy, “Vất vả cho anh rồi!” 

“Nói cái gì đó, họ không phải cha mẹ anh sao!” Lý Vân Côn vuốt ve người anh em khỏe mạnh hơn mình rất nhiều, ấm giọng nói. 

Lý Vân Côn tướng mạo càng giống mẹ bọn họ hơn, tuấn tú, thanh tú, cùng lấy cứ chỉ nhã nhặn và thân phận giáo sư trường cao đẳng của anh, là thư hương* lo liệu nhiều thế hệ của nhà Lý. 

*thư hương: là từ chỉ người chuyên viết lách cho nhiều thế hệ, hoặc có thể hiểu là người biết nhiều chữ hay biết luật pháp, chuyên ra mặt thay cho nhiều người trong những vụ việc liên quan. 

Lý Vân Ca thì lại giống lão gia tử, tuấn lãng, chín chắn, bản tính ôn hòa hiền hậu, nhưng đối với thứ kiếm được lợi thì cũng sẽ không sẽ nương tay chút nào. Thực tế chứng minh, ngày anh muốn đi làm kinh doanh, lão gia tử Lý gia cũng không phản đối gì. 

“Cha!” Lý Vân Ca chào hỏi cha qua đầu vai của Vân Côn, lão gia tử mỉm cười gật đầu. Nhìn hai đứa con trai trước mắt, đáy lòng không thể không kiêu ngạo. 

Y Minh trốn trong phòng vệ sinh, tâm thần bất định trong lòng khiến cho cậu hết thở ra, lại hít vào, lại thở ra, lại hít vào. Tin đại ca, nhưng đến cùng, vẫn lo sợ. 

Đại ca nói muốn giới thiệu cho người nhà của anh thêm một lần nữa, lấy thân phận người yêu, nhưng mà cái này đâu có đơn giản thế a. Dù sao…..Dù sao……Dù sao…. 

Ah… Ôm đầu, tại sao bây giờ lại phải đối mặt với họn họ hả?? 

“Y Minh!” Từ ngoài cửa vang lên tiếng nói dịu dàng của đại ca, Y Minh cũng biết mình ngẩn người đã đủ lâu rồi. Hay là, thử xem, cống thoát nước có thông tới biển cả thiệt không ? 

“Y minh, không phải em định trở thành Nimo* đó chứ?” Lý Vân Ca thấy bên trong không có động tĩnh gì, biết rõ nhất định là em ấy đã tự dọa mình sợ, sau đó càng ngày càng khẩn trương, có lẽ còn cho rằng tận thế không là gì so với chuyện này a! 

*Nimo: Nhân vật chính trong phim “Finding Nemo”, trong đó có 1 đoạn Nimo chui qua đường thoát nước để trở lại biển khơi. 

Y Minh nghe thấy câu hỏi của Lý Vân Ca, thầm than, sao người này cách một cánh cửa mà vẫn có thể biết rõ mình đang nghĩ gì nha! 

Bạn xem, cái này chính là kết quả của sự chênh lệch của tuổi tác và tâm lý tương thông 

Đứa nhỏ ngốc, Lý Vân Ca cảm thán, đáy lòng hệt như một vũng nước mênh mông giữa tiết xuân. Thật muốn tóm em ấy ra, ôm vào trong ngực hảo hảo xoa nắn hôn hít một phen. Hôn xong, em ấy sẽ chỉ còn biết từng bước một từng bước một theo mình bước lên phía trước. 

“Y Minh, nếu không ra, anh sẽ tìm người bắt em ra đó!” Lý Vân Ca bất đắc dĩ cười thầm, đành phải vô lại một xíu, thủ đoạn uy hiếp cũng bày ra. 

Y Minh nhìn nhìn bản thân trong giương, cũng may hôm nay đại ca nhạt giọng không mút cổ mình, không thì làm sao có thể gặp người như vậy được. 

Dùng nước lạnh vốc lên mặt một cái, hít một hơi thật dài, Y Minh vẻ mặt bi tráng mở cửa ra. 

Lý Vân Ca nhìn Y Minh đôi má hơi ẩm ướt, tóc bị nước làm ra bết lại thành từng đám từng đám, cơ thể thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc đi ra từ toilet. Vội vàng hô ra một tiếng, che dấu xúc động muốn cười ầm lên của mình. 

Không phải sợ người nhà anh không nhìn ra nha, chỉ sợ Y Minh da mặt mỏng, sẽ ghi hận anh. 

Cái đứa nhóc này, tính khí bình thường rất ôn hòa, nhưng mà nếu bạn thật sự chọc nó giận, nhất định nó bùng nổ kinh khủng hơn so với bất kì ai ! 

Anh vẫn không quên, lúc Y Minh nghỉ hè năm cao trung thứ ba, có một lần mình phụ đạo giúp em ấy, bố trí viết văn Tiếng Anh. Hôm sau, cuốn sách bài tập của em dẫu có tìm thế nào cũng không thấy. Nhưng Y Minh lại một mực chắc chắn, em ấy đã đưa mình rồi. Sau này mới biết, thì ra cái hôm Y Minh đến đưa bài tập, mình không có ở nhà, em ấy bèn nhờ lão thái thái đưa hộ. Kết quả là lão thái thái bận rộn, quên mất chuyện này. Sách bài tập để trong phòng lão thái thái. 

Y Minh vì thế mà không để ý đến anh trọn một kỳ nghỉ hè, cũng là do bị Y Minh vắng vẻ cả một kỳ nghỉ hè như thế, Lý Vân Ca mới giật mình nhận ra tâm tư của mình với Y Minh. 

Có đôi khi gặp thoáng qua Y Minh, Lý Vân Ca sẽ dừng lại sau khi cậu dời đi, quay đầu lại ngóng nhìn bóng lưng dài nhọn của Y Minh, đáy lòng ngọt ngào một hồi, ngọt ngào và chua xót. 

Khi đó, Lý Vân Ca đã biết, tình cảm mình đối với Y Minh đã không còn là…..tình anh em thuần khiết thân thiết nữa. 

Lý Vân Ca cứ kinh hoảng như thế mà rời khỏi nhà, đến cái thành phố này, cùng Đỗ Vân Huy mở công ty. 

Hơn nữa, cha mẹ cùng anh hai lại đến sớm, vừa khiến cho Y Minh cảm nhận thật sự rõ ràng phần tình cảm này lại dính áp lực bên ngoài a. 

Thật áp lực, không còn là tình cảnh mà mình có thể tưởng tượng ra nữa. 

Đáy lòng của anh giãy dụa còn chưa hoàn toàn đi qua, muốn gánh chịu những thứ này, áp lực từ trong ra ngoài, hơn nữa lại trong thời gian ngắn như thế! 

Lý Vân Ca chỉ mong cố gắng của mình những ngày qua có hiệu quả, Y Minh có thể tin cậy lời hứa của mình với em, thế nên mới không dễ dàng buông tha đoạn thời gian sau này của hai người. 

Như thế, Y Minh mới nguyện ý đối mặt với tầng áp lực đầu tiên cùng anh, hơn nữa, theo phỏng đoán của Lý Vân Ca, cũng mới chỉ là tầng áp lực nhỏ nhất thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương