Dưới Ánh Hoa Đăng
-
Chương 2
Ngoài cửa sổ sắc trời âm u, mây đen dày đặc, vài con chim tước ngẫu nhiên cọ mặt đất bay qua, phát ra tiếng kêu to sắc nhọn, là điềm báo mưa to sắp đến.
Tạ Yên Nhiên một mình ngồi trước bàn, trong tay gắt gao nắm chén trà bạch ngọc, hơi dùng lực, đầu ngón tay đều trắng lên, nhưng nước trà trong ly sớm đã lạnh, theo bạch ngọc mang đến xúc cảm lạnh lẽo nơi đầu ngón tay.
Tạ Yên Nhiên cúi đầu, chậm rãi thở ra một hơi, suy nghĩ dừng lại lúc thị nữ cuối cùng theo nàng từ Hoàng Đạo Quốc đến đây chết bất đắc kỳ tử.
Nàng ta bị nâng ra ngoài. Đại Hùng Quốc nói thị nữ chết là do không hợp khí hậu, nên thái y cũng không phái đến, nhưng thất khiếu đổ máu sao có thể là không hợp khí hậu.
Nàng đến Đại Hùng Quốc đã một tháng, những người lúc trước mang theo, xúc phạm quý nhân bị đuổi đi, mắc bệnh lạ không trị nên chết, không hiểu vì sao cứ như vậy không có tin tức mà mất tích…… Cứ thế, hiện tại bên cạnh nàng chỉ còn một tì nữ từ Hoàng Đạo Quốc.
Nếu là lúc đầu, Tạ Yên Nhiên còn có thể tự an ủi chính mình đây đều là trùng hợp, nhưng đến hôm nay còn không hiểu thì đúng là kẻ ngốc, nàng đã bị cuốn vào một âm mưu, chỉ sợ sẽ rất khó chạy thoát.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cửa bị đẩy ra, phát ra tiếng kẽo kẹt nhẹ nhàng. Tạ Yên Nhiên quay đầu, nhìn thấy nam tử ôn văn nho nhã đứng trước cửa, thái tử Đại Hùng Quốc.
“Thái Tử điện hạ,” Tạ Yên Nhiên kéo miệng thành một nụ cười, “Cách đại hôn còn có ba ngày, sao hôm nay ngài lại đến đây?”
Thái tử ôn hòa cười, đi đến ngồi xuống: “Tinh tượng nói hôm nay có mưa to, ta lo cô sợ hãi nên đến đây xem.”
Tạ Yên Nhiên không nói gì, nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp vị Thái Tử điện hạ này.
Ngày đó nàng mới tới Đại Hùng Quốc, một bên kinh ngạc với cung điện cao lớn của Đại Hùng Quốc, một bên theo nội thị từng bước một đi lên trên, khi gần đến nơi, nàng liền thấy Thái Tử điện hạ.
Hắn mặc một thân mãng y áo tím, tóc đen được kim quan buộc lên, trường thân ngọc lập, khuôn mặt ôn hòa, trên người mang một khí chất hoàng gia cổ quý.
Cho dù là nàng và mấy mỹ nam tử của gia tộc Bắc Đường cùng nhau lớn lên, Tạ Yên Nhiên cũng không thể không yên lặng cảm thán một câu, trên đời lại có người như thế.
Sau vài lần gặp mặt, thái tử đối với nàng càng thêm lễ ngộ, chiếu cố nhiều thứ. Nhưng mà, Tạ Yên Nhiên trước sau cảm thấy có chút quái quái, thái tử kia đôi mắt quá sâu, thâm tâm nàng không rét mà run. Mà người hầu bên cạnh thái tử, thậm chí là người trong cung đều nhìn nàng bằng ánh mắt y hệt làm nàng cảm thấy không được tự nhiên.
Đặc biệt là mấy ngày trước, nàng cùng Tiểu Hà đi dạo trong cung điện, không biết nữ tử khùng điên từ nơi nào xuất hiện. Nàng ta thẳng tắp mà chạy về phía nàng, hai mắt phiếm hồng, khuôn mặt tiều tụy, trong miệng không ngừng kêu: “Hắn muốn hại ngươi! Bọn họ muốn hại ngươi! Chạy mau! Chạy mau đi!”
Tạ Yên Nhiên hoàn toàn bị dọa ngốc, khi thị vệ trong cung kéo nàng ta đi, nàng vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Tạ Yên Nhiên lấy lại tinh thần, giương mắt nhìn vị thái tử điện hạ kia cười lên làm người khác như tắm trong gió xuân, trong lòng không tự giác dựng lên vài phần cảnh giác.
Thái tử dường như không nhận thấy vẻ lãnh đạm của Tạ Yên Nhiên, tiếp nhận chén thuốc từ thị nữ, ý bảo thị nữ lui ra sau, rồi đưa thuốc tới trước mặt Tạ Yên Nhiên: “Nghe nói hôm nay tỳ nữ của cô xảy ra chuyện khiến cô bị kinh sợ, ta đã cố ý phân phó Thái Y Viện chuẩn bị thuốc an thần.”
Tạ Yên Nhiên hơi hơi mỉm cười: “Đa tạ thái tử quan tâm, bất quá Yên Nhiên sớm đã không sao, không cần lãng phí chén thuốc.”
“Không uống thuốc sao có thể hết bệnh.” Thái tử kiên trì, “Ta nghe nói cô đã nhiều ngày không dùng thiện, vẫn là nên uống thuốc bồi bổ thân thể.”
“Thái tử nói thật lạ,” Tạ Yên Nhiên nói không chừa đường lui “Chén thuốc an thần này đã công hiệu đâu. Huống chi, Yên Nhiên chỉ là giảm cân trong hè, không phải chuyện gì lớn, thái tử không cần lo lắng.”
Thái tử lại không cam tâm, một tay giơ chén thuốc, một tay giữ cánh tay Tạ Yên Nhiên, hiếu thắng rót khí thế: “Tạ tiểu thư có điều không biết, thuốc này là bí dược của quốc gia chúng ta, với thân thể rất tốt.”
Tạ Yên Nhiên trong lòng hoảng loạn, tăng sức lực giãy giụa: “Ta nói ta không uống!”
Tạ Yên Nhiên dùng sức phẩy tay, đem chén thuốc đen nhánh hất đổ xuống đất, trên y phục thái tử cũng dính không ít thuốc. Tạ Yên Nhiên hốt hoảng trốn vào trong góc, nhìn nam tử vẫn luôn ôn nhuận trước mặt lộ ra khuôn mặt vô cùng âm hiểm mà hắn vẫn luôn che giấu.
“Tạ tiểu thư,” hắn kéo dài âm cuối, lạnh băng nói, “Cô rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt?”
Tạ Yên Nhiên nắm chặt lòng bàn tay, móng tay bấm vào thịt rất đau, không có cách che dấu sự kinh hoảng: “Điện hạ, ngài muốn làm gì?”
Thái tử cúi đầu thở dài, lại bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn nàng: “Nghe nói Tạ tiểu thư là đệ nhất tài nữ ở Hoàng Đạo Quốc, hẳn là không ngốc mới đúng.”
Tạ Yên Nhiên không nói gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Thái tử thấy thế cười lên tiếng, ngồi xuống rót ly trà: “Được. Nếu đã vậy, ta sẽ nói cho cô biết.”
“Tạ tiểu thư, ta đã có người trong lòng. Nếu là trước đây, ta sẽ không cưới cô. Nhưng đệ đệ tốt của ta gần đây càng không an phận, nhiều lần khiến ta không thể từ chối. Vào lúc mấu chốt, nếu ta không cưới cô, sẽ chỉ làm thành kiến của phụ hoàng với ta càng lớn. Cho nên ――”
“Cho nên ngài phải giết ta?”
“Không không không, không phải giết cô.” Thái tử thả chậm ngữ khí, “Thuốc này thật sự là bí dược của nước ta, nhưng nó không lấy mạng cô, nó chỉ tổn hại tâm mạch, làm cô mất đi dị năng, khiến cô ngày càng nghe lời. Tạ tiểu thư, một tháng trước thuốc vẫn luôn được đưa đến, nhưng ta không muốn giết cô ta chỉ muốn cô nghe lời mà thôi.”
“Nữ tử hôm đó……”
“Nàng ta là phi tử phụ hoàng tìm cho ta. Trước đây luôn làm ta không thoải mái, ta không kiên nhẫn nên thu nhận nàng ta, nhưng không nghĩ tới lại tạo cơ hội để nàng ta xuất hiện trước mặt cô. Có điều cô yên tâm, hiện tại cũng không thể nào xuất hiện nữa.”
Tạ Yên Nhiên nhìn Thái tử chậm rãi đi tới, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cái gì ôn nhuận như ngọc quý công tử, hóa ra căn bản là ác ma đội lốt người.
Thấy Thái tử đi tới trước mặt, Tạ Yên Nhiên lại không có chỗ trốn, mà dị năng của nàng, vì cả tháng trước luôn dùng chén thuốc kia nên sớm đã mất đi hiệu lực.
Thái tử nghiền ngẫm nhìn nàng: “Tạ tiểu thư, cô xem, hai nước hòa thân là chuyện lớn, ta không muốn một oán phụ làm hỏng chuyện của ta, cho nên chỉ cần cô nghe lời, ta đương nhiên nguyện ý giữ mạng cho cô.”
Tạ Yên Nhiên gắt gao dựa tường, không nói gì, Thái tử khinh miệt nhìn nàng, rồi đột nhiên nhớ tới gì đó, nhăn mày.
“Tỳ nữ Tiểu Hà bên cạnh cô đâu? Cô trúng độc, lý ra phải có cô ta bên cạnh.”
Tạ Yên Nhiên nhìn thái tử hoang mang trước mặt, rốt cuộc lộ ra một nụ cười, môi đỏ khẽ mở: “Thái tử, ngài có một câu nói đúng, ta không ngốc.”
Tạ Yên Nhiên từ nhỏ tiếp nhận huấn luyện Tinh Chủ, lúc thấy nữ tử khùng điên chạy đến, nàng đã theo bản năng tự vệ, nhưng lại phát hiện không chỉ cả người vô lực, dị năng cũng không thể phát huy.
Tạ Yên Nhiên khẳng định nàng trúng bẫy của người khác, liền phân phó Tiểu Hà thông báo tùy tùng thị nữ thị vệ đều phải cẩn thận một chút, bất kể là thức ăn vẫn phải an toàn. Chỉ là không ngờ người đứng sau bức màn quá ngoan độc, luôn có nhiều cách xuống tay hại người.
Vì thế Tạ Yên Nhiên hạ quyết tâm, mua chuộc được nội thị, ở đêm qua giúp Tiểu Hà lén trốn ra cung, để Tiểu Hà trở lại Hoàng Đạo Quốc cầu viện. Nhưng nằm ngoài dự kiến của Tạ Yên Nhiên chính là, người đứng sau lại là Thái tử. Mà vị thái tử này hôm nay lại ra tay.
Khuôn mặt thái tử trở nên tàn nhẫn, hung hăng phất tay đánh Tạ Yên Nhiên ngã xuống đất. Tạ Yên Nhiên ngã trên mặt đất, khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng, khóe miệng có vết máu chảy ra.
Thái tử xoay người cầm chén trà trên bàn, từ trong lòng ngực móc ra một bình nhỏ tinh xảo, đổ vào chén trà rồi đảo đều, một bên vẫn nói chuyện: “Tạ tiểu thư đã ngừng dùng thuốc mấy ngày, thế thì không được, không bằng hôm nay một lần dùng hết đi.”
Tạ Yên Nhiên nhìn Thái tử đưa ly tới, nỗ lực lui về phía sau lớn tiếng kêu cứu, nhưng vô dụng, người trong viện trong ngoài đều là người của hắn, nàng căn bản không có chỗ trốn.
“Tạ tiểu thư,” Thái tử đã đến trước mặt, hung hăng bóp lấy cằm Tạ Yên Nhiên, “Đừng trốn.”
Hội nghị Tinh Chủ ở Hoàng Đạo Quốc có thể coi là một tình cảnh bi thảm, Sở Thắng Nam và Bạch Vô Trần đi du ngoạn nên không có mặt trong hội nghị, Bắc Đường Đường vì chuyện của Hạ Băng vẫn luôn buồn bực không vui, Mai đại nhân không ngừng đau lòng vì đại chiến mà hao tổn quốc khố, mà Lạc Phi Phi cũng vì luôn không nhận được thư của Tạ Yên Nhiên mà rầu rĩ không vui.
Bắc Đường Dịch nhìn một vòng, không vực dậy nổi tinh thần của các Tinh Chủ, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Bắc Đường Mặc Nhiễm vẫn luôn ủ rủ trầm mặc không nói gì.
“Khụ, hoàng thúc ――”
“Hoàng Thượng!” Đức Hải vội vàng đi đến, “Hoàng Thượng, có một nữ tử hôn mê nằm ở trước cửa cung, nô tài thấy rất giống thị nữ bên cạnh Tạ Tinh Chủ.”
Lạc Phi Phi nghe vậy đột nhiên đứng lên: “Tiểu Hà?!”
Bắc Đường Mặc Nhiễm nhăn mày: “Người đó đang ở đâu?”
“Sai người đưa đến sau điện.”
Lạc Phi Phi đẩy ghế xông ra ngoài, để lại mọi người liếc nhau, rồi cũng nhanh chóng đi theo.
Sau điện, Lạc Phi Phi dùng dị năng bức độc tố trong người Tiểu Hà ra ngoài, Tiểu Hà chậm rãi mở mắt, dáng vẻ vẫn thập phần suy yếu.
“Tiểu Hà, ngươi thế nào? Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Hà cố sức bắt lấy ống tay áo Lạc Phi Phi, nước mắt tràn mi: “Cứu tiểu thư, cứu cứu tiểu thư……”
“Cứu Yên Nhiên? Yên Nhiên làm sao vậy?”
“Đại Hùng Quốc, Đại Hùng Quốc muốn hại tiểu thư…… Đều đã chết…… Bọn họ đều đã chết……”
Tiểu Hà thanh âm đứt quãng, mọi người cũng nghe ra được đại khái. Tất cả trở lại Tinh Chủ điện, Bắc Đường Đường nổi giận mắng: “Thật là đê tiện!”
Lạc Phi Phi ở trong lòng ngực Bắc Đường Dịch sớm đã là khóc không thành tiếng: “Làm sao, làm sao bây giờ ? Yên Nhiên…… Yên Nhiên……”
Phòng đại nhân cũng tức giận bất bình:
“Chúng ta muốn cùng bọn họ giao hảo, bọn họ lại đối đãi với Tạ Tinh Chủ như thế, thật sự là khinh người quá đáng.”
Bắc Đường Dịch trấn an Lạc Phi Phi, trầm ngâm nửa ngày: “Hoàng Đạo Quốc tuy rằng hiện tại quốc lực không như xưa, nhưng là cũng tuyệt không dung những kẻ khinh nhục. Việc này nếu đã vậy, Hoàng Đạo Quốc không thể để yên. Trẫm muốn mượn binh Võ Tiên Quốc và Thủy Quốc, chuyện này quyết không dung tha.”
“Để ta.” Bắc Đường Đường xung phong nhận việc, “Ta đi cứu Tạ Yên Nhiên trở về.”
“Ta cũng đi!” Lạc Phi Phi nước mắt trên mặt chưa khô, cũng sốt ruột mà bắt lấy ống tay áo Bắc Đường Dịch, “Ta cũng đi! Để ta!”
Trương Thiên Chính lại đưa ra dị nghị: “Hoàng Hậu là nhất quốc chi mẫu, không có đạo lý xuất binh đánh giặc.”
“Chỉ là ――”
“Ta đi.”
Thanh âm trầm ổn của Bắc Đường Mặc Nhiễm vang lên trong điện: “Thỉnh hoàng thượng hạ chỉ, chuẩn thần vương mang binh tấn công Đại Hùng Quốc, đòi lại công đạo.”
Tinh diệu năm ba mươi bốn, Hoàng Đạo Quốc thông cáo thiên hạ, Tinh Chủ tinh Cự Giải Tạ Yên Nhiên ở Đại Hùng Quốc tao ngộ bất trắc, Đại Hùng Quốc thất tín bội nghĩa, tội này khó thoát, thần vương Hoàng Đạo Quốc Bắc Đường Mặc Nhiễm dẫn binh, đường vương Bắc Đường Đường làm phó tướng, liên hợp hai nước Võ Tiên Quốc, Thủy quốc, xuất binh tấn công Đại Hùng Quốc.
Tạ Yên Nhiên một mình ngồi trước bàn, trong tay gắt gao nắm chén trà bạch ngọc, hơi dùng lực, đầu ngón tay đều trắng lên, nhưng nước trà trong ly sớm đã lạnh, theo bạch ngọc mang đến xúc cảm lạnh lẽo nơi đầu ngón tay.
Tạ Yên Nhiên cúi đầu, chậm rãi thở ra một hơi, suy nghĩ dừng lại lúc thị nữ cuối cùng theo nàng từ Hoàng Đạo Quốc đến đây chết bất đắc kỳ tử.
Nàng ta bị nâng ra ngoài. Đại Hùng Quốc nói thị nữ chết là do không hợp khí hậu, nên thái y cũng không phái đến, nhưng thất khiếu đổ máu sao có thể là không hợp khí hậu.
Nàng đến Đại Hùng Quốc đã một tháng, những người lúc trước mang theo, xúc phạm quý nhân bị đuổi đi, mắc bệnh lạ không trị nên chết, không hiểu vì sao cứ như vậy không có tin tức mà mất tích…… Cứ thế, hiện tại bên cạnh nàng chỉ còn một tì nữ từ Hoàng Đạo Quốc.
Nếu là lúc đầu, Tạ Yên Nhiên còn có thể tự an ủi chính mình đây đều là trùng hợp, nhưng đến hôm nay còn không hiểu thì đúng là kẻ ngốc, nàng đã bị cuốn vào một âm mưu, chỉ sợ sẽ rất khó chạy thoát.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cửa bị đẩy ra, phát ra tiếng kẽo kẹt nhẹ nhàng. Tạ Yên Nhiên quay đầu, nhìn thấy nam tử ôn văn nho nhã đứng trước cửa, thái tử Đại Hùng Quốc.
“Thái Tử điện hạ,” Tạ Yên Nhiên kéo miệng thành một nụ cười, “Cách đại hôn còn có ba ngày, sao hôm nay ngài lại đến đây?”
Thái tử ôn hòa cười, đi đến ngồi xuống: “Tinh tượng nói hôm nay có mưa to, ta lo cô sợ hãi nên đến đây xem.”
Tạ Yên Nhiên không nói gì, nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp vị Thái Tử điện hạ này.
Ngày đó nàng mới tới Đại Hùng Quốc, một bên kinh ngạc với cung điện cao lớn của Đại Hùng Quốc, một bên theo nội thị từng bước một đi lên trên, khi gần đến nơi, nàng liền thấy Thái Tử điện hạ.
Hắn mặc một thân mãng y áo tím, tóc đen được kim quan buộc lên, trường thân ngọc lập, khuôn mặt ôn hòa, trên người mang một khí chất hoàng gia cổ quý.
Cho dù là nàng và mấy mỹ nam tử của gia tộc Bắc Đường cùng nhau lớn lên, Tạ Yên Nhiên cũng không thể không yên lặng cảm thán một câu, trên đời lại có người như thế.
Sau vài lần gặp mặt, thái tử đối với nàng càng thêm lễ ngộ, chiếu cố nhiều thứ. Nhưng mà, Tạ Yên Nhiên trước sau cảm thấy có chút quái quái, thái tử kia đôi mắt quá sâu, thâm tâm nàng không rét mà run. Mà người hầu bên cạnh thái tử, thậm chí là người trong cung đều nhìn nàng bằng ánh mắt y hệt làm nàng cảm thấy không được tự nhiên.
Đặc biệt là mấy ngày trước, nàng cùng Tiểu Hà đi dạo trong cung điện, không biết nữ tử khùng điên từ nơi nào xuất hiện. Nàng ta thẳng tắp mà chạy về phía nàng, hai mắt phiếm hồng, khuôn mặt tiều tụy, trong miệng không ngừng kêu: “Hắn muốn hại ngươi! Bọn họ muốn hại ngươi! Chạy mau! Chạy mau đi!”
Tạ Yên Nhiên hoàn toàn bị dọa ngốc, khi thị vệ trong cung kéo nàng ta đi, nàng vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Tạ Yên Nhiên lấy lại tinh thần, giương mắt nhìn vị thái tử điện hạ kia cười lên làm người khác như tắm trong gió xuân, trong lòng không tự giác dựng lên vài phần cảnh giác.
Thái tử dường như không nhận thấy vẻ lãnh đạm của Tạ Yên Nhiên, tiếp nhận chén thuốc từ thị nữ, ý bảo thị nữ lui ra sau, rồi đưa thuốc tới trước mặt Tạ Yên Nhiên: “Nghe nói hôm nay tỳ nữ của cô xảy ra chuyện khiến cô bị kinh sợ, ta đã cố ý phân phó Thái Y Viện chuẩn bị thuốc an thần.”
Tạ Yên Nhiên hơi hơi mỉm cười: “Đa tạ thái tử quan tâm, bất quá Yên Nhiên sớm đã không sao, không cần lãng phí chén thuốc.”
“Không uống thuốc sao có thể hết bệnh.” Thái tử kiên trì, “Ta nghe nói cô đã nhiều ngày không dùng thiện, vẫn là nên uống thuốc bồi bổ thân thể.”
“Thái tử nói thật lạ,” Tạ Yên Nhiên nói không chừa đường lui “Chén thuốc an thần này đã công hiệu đâu. Huống chi, Yên Nhiên chỉ là giảm cân trong hè, không phải chuyện gì lớn, thái tử không cần lo lắng.”
Thái tử lại không cam tâm, một tay giơ chén thuốc, một tay giữ cánh tay Tạ Yên Nhiên, hiếu thắng rót khí thế: “Tạ tiểu thư có điều không biết, thuốc này là bí dược của quốc gia chúng ta, với thân thể rất tốt.”
Tạ Yên Nhiên trong lòng hoảng loạn, tăng sức lực giãy giụa: “Ta nói ta không uống!”
Tạ Yên Nhiên dùng sức phẩy tay, đem chén thuốc đen nhánh hất đổ xuống đất, trên y phục thái tử cũng dính không ít thuốc. Tạ Yên Nhiên hốt hoảng trốn vào trong góc, nhìn nam tử vẫn luôn ôn nhuận trước mặt lộ ra khuôn mặt vô cùng âm hiểm mà hắn vẫn luôn che giấu.
“Tạ tiểu thư,” hắn kéo dài âm cuối, lạnh băng nói, “Cô rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt?”
Tạ Yên Nhiên nắm chặt lòng bàn tay, móng tay bấm vào thịt rất đau, không có cách che dấu sự kinh hoảng: “Điện hạ, ngài muốn làm gì?”
Thái tử cúi đầu thở dài, lại bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn nàng: “Nghe nói Tạ tiểu thư là đệ nhất tài nữ ở Hoàng Đạo Quốc, hẳn là không ngốc mới đúng.”
Tạ Yên Nhiên không nói gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Thái tử thấy thế cười lên tiếng, ngồi xuống rót ly trà: “Được. Nếu đã vậy, ta sẽ nói cho cô biết.”
“Tạ tiểu thư, ta đã có người trong lòng. Nếu là trước đây, ta sẽ không cưới cô. Nhưng đệ đệ tốt của ta gần đây càng không an phận, nhiều lần khiến ta không thể từ chối. Vào lúc mấu chốt, nếu ta không cưới cô, sẽ chỉ làm thành kiến của phụ hoàng với ta càng lớn. Cho nên ――”
“Cho nên ngài phải giết ta?”
“Không không không, không phải giết cô.” Thái tử thả chậm ngữ khí, “Thuốc này thật sự là bí dược của nước ta, nhưng nó không lấy mạng cô, nó chỉ tổn hại tâm mạch, làm cô mất đi dị năng, khiến cô ngày càng nghe lời. Tạ tiểu thư, một tháng trước thuốc vẫn luôn được đưa đến, nhưng ta không muốn giết cô ta chỉ muốn cô nghe lời mà thôi.”
“Nữ tử hôm đó……”
“Nàng ta là phi tử phụ hoàng tìm cho ta. Trước đây luôn làm ta không thoải mái, ta không kiên nhẫn nên thu nhận nàng ta, nhưng không nghĩ tới lại tạo cơ hội để nàng ta xuất hiện trước mặt cô. Có điều cô yên tâm, hiện tại cũng không thể nào xuất hiện nữa.”
Tạ Yên Nhiên nhìn Thái tử chậm rãi đi tới, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cái gì ôn nhuận như ngọc quý công tử, hóa ra căn bản là ác ma đội lốt người.
Thấy Thái tử đi tới trước mặt, Tạ Yên Nhiên lại không có chỗ trốn, mà dị năng của nàng, vì cả tháng trước luôn dùng chén thuốc kia nên sớm đã mất đi hiệu lực.
Thái tử nghiền ngẫm nhìn nàng: “Tạ tiểu thư, cô xem, hai nước hòa thân là chuyện lớn, ta không muốn một oán phụ làm hỏng chuyện của ta, cho nên chỉ cần cô nghe lời, ta đương nhiên nguyện ý giữ mạng cho cô.”
Tạ Yên Nhiên gắt gao dựa tường, không nói gì, Thái tử khinh miệt nhìn nàng, rồi đột nhiên nhớ tới gì đó, nhăn mày.
“Tỳ nữ Tiểu Hà bên cạnh cô đâu? Cô trúng độc, lý ra phải có cô ta bên cạnh.”
Tạ Yên Nhiên nhìn thái tử hoang mang trước mặt, rốt cuộc lộ ra một nụ cười, môi đỏ khẽ mở: “Thái tử, ngài có một câu nói đúng, ta không ngốc.”
Tạ Yên Nhiên từ nhỏ tiếp nhận huấn luyện Tinh Chủ, lúc thấy nữ tử khùng điên chạy đến, nàng đã theo bản năng tự vệ, nhưng lại phát hiện không chỉ cả người vô lực, dị năng cũng không thể phát huy.
Tạ Yên Nhiên khẳng định nàng trúng bẫy của người khác, liền phân phó Tiểu Hà thông báo tùy tùng thị nữ thị vệ đều phải cẩn thận một chút, bất kể là thức ăn vẫn phải an toàn. Chỉ là không ngờ người đứng sau bức màn quá ngoan độc, luôn có nhiều cách xuống tay hại người.
Vì thế Tạ Yên Nhiên hạ quyết tâm, mua chuộc được nội thị, ở đêm qua giúp Tiểu Hà lén trốn ra cung, để Tiểu Hà trở lại Hoàng Đạo Quốc cầu viện. Nhưng nằm ngoài dự kiến của Tạ Yên Nhiên chính là, người đứng sau lại là Thái tử. Mà vị thái tử này hôm nay lại ra tay.
Khuôn mặt thái tử trở nên tàn nhẫn, hung hăng phất tay đánh Tạ Yên Nhiên ngã xuống đất. Tạ Yên Nhiên ngã trên mặt đất, khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng, khóe miệng có vết máu chảy ra.
Thái tử xoay người cầm chén trà trên bàn, từ trong lòng ngực móc ra một bình nhỏ tinh xảo, đổ vào chén trà rồi đảo đều, một bên vẫn nói chuyện: “Tạ tiểu thư đã ngừng dùng thuốc mấy ngày, thế thì không được, không bằng hôm nay một lần dùng hết đi.”
Tạ Yên Nhiên nhìn Thái tử đưa ly tới, nỗ lực lui về phía sau lớn tiếng kêu cứu, nhưng vô dụng, người trong viện trong ngoài đều là người của hắn, nàng căn bản không có chỗ trốn.
“Tạ tiểu thư,” Thái tử đã đến trước mặt, hung hăng bóp lấy cằm Tạ Yên Nhiên, “Đừng trốn.”
Hội nghị Tinh Chủ ở Hoàng Đạo Quốc có thể coi là một tình cảnh bi thảm, Sở Thắng Nam và Bạch Vô Trần đi du ngoạn nên không có mặt trong hội nghị, Bắc Đường Đường vì chuyện của Hạ Băng vẫn luôn buồn bực không vui, Mai đại nhân không ngừng đau lòng vì đại chiến mà hao tổn quốc khố, mà Lạc Phi Phi cũng vì luôn không nhận được thư của Tạ Yên Nhiên mà rầu rĩ không vui.
Bắc Đường Dịch nhìn một vòng, không vực dậy nổi tinh thần của các Tinh Chủ, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Bắc Đường Mặc Nhiễm vẫn luôn ủ rủ trầm mặc không nói gì.
“Khụ, hoàng thúc ――”
“Hoàng Thượng!” Đức Hải vội vàng đi đến, “Hoàng Thượng, có một nữ tử hôn mê nằm ở trước cửa cung, nô tài thấy rất giống thị nữ bên cạnh Tạ Tinh Chủ.”
Lạc Phi Phi nghe vậy đột nhiên đứng lên: “Tiểu Hà?!”
Bắc Đường Mặc Nhiễm nhăn mày: “Người đó đang ở đâu?”
“Sai người đưa đến sau điện.”
Lạc Phi Phi đẩy ghế xông ra ngoài, để lại mọi người liếc nhau, rồi cũng nhanh chóng đi theo.
Sau điện, Lạc Phi Phi dùng dị năng bức độc tố trong người Tiểu Hà ra ngoài, Tiểu Hà chậm rãi mở mắt, dáng vẻ vẫn thập phần suy yếu.
“Tiểu Hà, ngươi thế nào? Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Hà cố sức bắt lấy ống tay áo Lạc Phi Phi, nước mắt tràn mi: “Cứu tiểu thư, cứu cứu tiểu thư……”
“Cứu Yên Nhiên? Yên Nhiên làm sao vậy?”
“Đại Hùng Quốc, Đại Hùng Quốc muốn hại tiểu thư…… Đều đã chết…… Bọn họ đều đã chết……”
Tiểu Hà thanh âm đứt quãng, mọi người cũng nghe ra được đại khái. Tất cả trở lại Tinh Chủ điện, Bắc Đường Đường nổi giận mắng: “Thật là đê tiện!”
Lạc Phi Phi ở trong lòng ngực Bắc Đường Dịch sớm đã là khóc không thành tiếng: “Làm sao, làm sao bây giờ ? Yên Nhiên…… Yên Nhiên……”
Phòng đại nhân cũng tức giận bất bình:
“Chúng ta muốn cùng bọn họ giao hảo, bọn họ lại đối đãi với Tạ Tinh Chủ như thế, thật sự là khinh người quá đáng.”
Bắc Đường Dịch trấn an Lạc Phi Phi, trầm ngâm nửa ngày: “Hoàng Đạo Quốc tuy rằng hiện tại quốc lực không như xưa, nhưng là cũng tuyệt không dung những kẻ khinh nhục. Việc này nếu đã vậy, Hoàng Đạo Quốc không thể để yên. Trẫm muốn mượn binh Võ Tiên Quốc và Thủy Quốc, chuyện này quyết không dung tha.”
“Để ta.” Bắc Đường Đường xung phong nhận việc, “Ta đi cứu Tạ Yên Nhiên trở về.”
“Ta cũng đi!” Lạc Phi Phi nước mắt trên mặt chưa khô, cũng sốt ruột mà bắt lấy ống tay áo Bắc Đường Dịch, “Ta cũng đi! Để ta!”
Trương Thiên Chính lại đưa ra dị nghị: “Hoàng Hậu là nhất quốc chi mẫu, không có đạo lý xuất binh đánh giặc.”
“Chỉ là ――”
“Ta đi.”
Thanh âm trầm ổn của Bắc Đường Mặc Nhiễm vang lên trong điện: “Thỉnh hoàng thượng hạ chỉ, chuẩn thần vương mang binh tấn công Đại Hùng Quốc, đòi lại công đạo.”
Tinh diệu năm ba mươi bốn, Hoàng Đạo Quốc thông cáo thiên hạ, Tinh Chủ tinh Cự Giải Tạ Yên Nhiên ở Đại Hùng Quốc tao ngộ bất trắc, Đại Hùng Quốc thất tín bội nghĩa, tội này khó thoát, thần vương Hoàng Đạo Quốc Bắc Đường Mặc Nhiễm dẫn binh, đường vương Bắc Đường Đường làm phó tướng, liên hợp hai nước Võ Tiên Quốc, Thủy quốc, xuất binh tấn công Đại Hùng Quốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook