Trưởng lão tinh Cự Giải tìm được cách đối với Hoàng Đạo Quốc mà nói cũng không khó, chỉ cần đặc chế chén thuốc, thêm cả dị năng Tinh Chủ tinh Xà Phu cũng có thể đạt được mục đích. Nhưng Bắc Đường Dịch vì Lạc Phi Phi từng tiêu hao quá nhiều dị năng làm cho ngất xỉu nên trong lòng còn sợ hãi, vì thế bắt đầu cho Ngự Thiện Phòng thay Lạc Phi Phi bổ sung dinh dưỡng.

Lạc Phi Phi lại thấy phiền, oán giận nói với Tạ Yên Nhiên, Tạ Yên Nhiên chỉ cười, lại nhớ tới khi đó Bắc Đường Mặc Nhiễm vì muốn nàng vui vẻ mà đưa tới một bàn sơn trân hải vị.

Tay dưới bàn nắm chặt, móng tay bấm vào thịt, mấy ngày sau trị liệu đối với Tạ Yên Nhiên mà nói, là cứu rỗi, cũng là tra tấn.

“Phi Phi,” Tạ Yên Nhiên nhìn ngoài cửa sổ, thanh âm nhẹ nhàng.

Lạc Phi Phi dừng nói, mờ mịt đáp nàng: “Ừ?”

“Sau khi khôi phục ký ức, cuộc sống sẽ ra sao?”

Lạc Phi Phi ngẩn người, nhất thời không biết nên trả lời ra sao: “Ách……”

Tạ Yên Nhiên quay lại đầu, bày ra một gương mặt tươi cười: “Thật hy vọng có thể vui vui vẻ vẻ.”

Bắc Đường Mặc Nhiễm, thật hy vọng lúc gặp lại ngài, chúng ta đều vui vui vẻ vẻ.

Chén thuốc không có gì đặc biệt, Lạc Phi Phi nhìn chằm chằm nhìn thật lâu, nhăn mày, “Thật sự có tác dụng sao?”

“Đương nhiên là có,” trưởng lão tinh Cự Giải bưng chén thuốc cho Tạ Yên Nhiên, “Tinh Chủ, uống nó vào, cộng thêm dị năng tinh Xà Phu, đợi người tỉnh lại, tất cả đều khôi phục bình thường.”

Tạ Yên Nhiên nhìn chén thuốc, trong miệng lẩm bẩm: “Khôi phục…… Bình thường……”

“Đúng vậy, khôi phục bình thường. Ký ức bị mất, còn có dị năng, đều sẽ trở lại.”

Tạ Yên Nhiên vươn tay nhận chén sứ, ngẩng đầu nhìn Lạc Phi Phi, cười cười: “Phi Phi, làm phiền cô rồi.”

Thần Vương phủ, Bắc Đường Mặc Nhiễm một người ngồi trước đàn, lư hương yên phiếu mờ mịt miểu, không biết suy nghĩ cái gì.

Tô Tầm Tiên phe phẩy quạt, thong thả ung dung đi tới: “Hôm nay, Tạ Yên Nhiên phải khôi phục ký ức, ngài không vào cung?”

“Trong cung đông người, ta đi cũng vô dụng.”

“Cũng tốt hơn một mình ngài ở đây đứng ngồi không yên?”

Bắc Đường Mặc Nhiễm trầm mặt, hồi lâu mới mở miệng: “Nàng khôi phục ký ức, lập tức sẽ nhớ ra ta đã từng tổn thương nàng thế nào.”

Tô Tầm Tiên thở dài: “Không thể nói như vậy, khi đó ngài cũng không biết nàng thích ngài, sao có thể tính là tổn thương.”

“Không giống nhau, sau khi nàng khôi phục ký ức, tất cả đều sẽ không giống nhau.” Bắc Đường Mặc Nhiễm tự giễu nở nụ cười, “Ta lúc này lại có chút hy vọng, nàng vĩnh viễn sẽ không nhớ ra, như vậy, chúng ta có thể luôn vui vẻ mà sống.”

Tạ Yên Nhiên lâm vào trong bóng tối, ở trong bóng đêm vô tận, nàng phảng phất mất sức lực, cả người đều ngã xuống, ngã xuống, không thể khống chế mà ngã quỵ.

Ở bên tai nàng vẫn luôn có người đang nói chuyện, những thanh âm có quen thuộc có xa lạ, Tạ Yên Nhiên biết, đó đều là ký ức nàng mất đi. Tạ Yên Nhiên cố gắng phân rõ, sau đó nàng nghe được thanh âm lạnh nhạt quen thuộc. Người đó nói, “Chờ cô trở về, chúng ta không say không về.”

Người đó nói, “Yên Nhiên, sao cô ngốc như thế”

Người đó nói, “Cô hà tất tự làm khó chính mình?”

Người đó nói, “Cô là nữ nhi của Tạ tướng? Cô tên là gì?”

Cảnh sắc không ngừng biến ảo, trong bóng tối xuất hiện tảng lớn phát sáng, Tạ Yên Nhiên ở trong hoàng cung chạy vội, ma ma phía sau đuổi theo nàng.

Ma ma vừa đuổi theo vừa gọi: “Tiểu thư, tiểu thư khuê các không thể chạy như vậy, không hợp lễ nghĩa.”

Tạ Yên Nhiên gợi lên khóe miệng, quẹo hướng núp vào, nhìn ma ma chạy về hướng khác, mới vui vẻ rời đi.

Ánh mặt trời, hoa tươi, đình hóng gió, một chiều tháng bảy, mang theo hương vị của tia nắng cùng hương thơm hoa cỏ, Tạ Yên Nhiên sáu tuổi ở một góc phồn hoa cẩm thốc nhìn thấy một thiếu niên thân mặc trường bào màu lam.

Thiếu niên chậm rãi xoay người, nhìn vị khách nhỏ không mời mà đến, khóe miệng mang theo ý cười như có như không, ánh mắt thâm thúy, khuôn mặt tinh xảo như bạch ngọc điêu khắc.

Tạ Yên Nhiên nghiêng đầu nhìn, đột nhiên nghi hoặc mùi hương mình ngửi được là mùi hoa hay là mùi hương trên người của thiếu niên đó?

Thiếu niên không nói lời nào, Tạ Yên Nhiên cũng không nói lời nào, hai người đều nhìn chằm chằm đối phương, tùy ý mùi hoa tràn ngập, chim nhỏ ríu rít.

Lúc này ma ma lại hoang mang rối loạn chạy tới, cắt ngang tất cả. Ma ma thấy thiếu niên kia thì đột nhiên cả kinh, vội vàng lôi kéo Tạ Yên Nhiên hành lễ: “Thần vương điện hạ.”

“Miễn lễ.”

Thiếu niên thanh âm lãnh đạm, Tạ Yên Nhiên nghe được trong lòng run lên. Thiếu niên tiến về trước vài bước, hơi ngồi xổm xuống, nhìn Tạ Yên Nhiên cười: “Cô là nữ nhi Tạ tướng? Cô tên là gì?”

“Yên Nhiên. Ta là Tạ Yên Nhiên.”

Thiếu niên đó đã từng là người đối với ta cười rất đẹp, bắt đầu từ khi nào ta lại không thấy đáy mắt ngài ấy cười nữa.

Từ trong bóng đêm tỉnh lại, Tạ Yên Nhiên chậm rãi mở mắt, Tiểu Hà bên giuờng nhào tới: “Tiểu thư, tiểu thư sao rồi?”

Tạ Yên Nhiên buồn bã nhìn nóc giường, nửa ngày mới lẩm bẩm mở miệng: “Tiểu Hà, chúng ta về nhà thôi?”

“Về Thần Vương phủ?”

“Không, về nhà.”

Tạ Yên Nhiên trở về Tạ phủ, chuyện đầu tiên là đến thư phòng Tạ tướng.

Tạ Yên Nhiên hành lễ: “Phụ thân.”

Tạ tướng phảng phất sự già dặn nhìn Tạ Yên Nhiên, trong lòng cảm khái vạn ngàn: “Yên Nhiên, sức khỏe thế nào rồi?”

“Đã không có gì đáng ngại. Mấy ngày nay, không có Yên Nhiên, không ai giúp phụ thân sửa sang lại thư tịch, vất vả cho phụ thân rồi.”

Tạ tướng ngẩn người: “Yên Nhiên, con thật sự đều nhớ hết rồi?”

“Vâng.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Tạ tướng vui mừng, nhìn Tạ Yên Nhiên có chút áy náy: “Yên Nhiên, con có trách ta không?”

“Không trách.” Tạ Yên Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, “Phụ thân là vì chúng sinh Hoàng Đạo Quốc, nếu quay lại khi đó, Yên Nhiên cũng sẽ đưa ra lựa chọn này.”

Tạ tướng gật gật đầu, do dự trong chốc lát: “Yên Nhiên, thật ra ta và mẫu thân con đều biết, con đối với thần vương……”

“Đều là chuyện quá khứ, phụ thân cùng mẫu thân không cần để tâm.” Tạ Yên Nhiên nói bình đạm, “Nếu đã không có gì, Yên Nhiên xin về phòng.”

Tạ Yên Nhiên hành lễ, xoay người bước ra thư phòng. Ngoài phòng là mặt trời lên cao, ánh mặt trời quá nóng, khiến đáy mắt Tạ Yên Nhiên ửng đỏ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương