Đuổi Anh Đến Cùng
-
Chương 9
Quyết Tùng lúc này mới đảo mắt nhìn Mạc cảnh trong bộ Pijama bóng loáng, bộ dạng vô cùng thong dong trong khi Khiết Ly lại đáng thương ở nửa kia của trái đất. Anh không để lộ tâm tình trên khuôn mặt đó, nhưng trong lòng lại như phát điên lên, hận không phải vì đây là người Khiết Ly yêu mà anh có thể bóp chết hắn.Mạc Cảnh liếc sơ qua tên người hầu nằm rạp dưới đất, da đầu có chút tê dại ra lệnh cho người bên cạnh giải quyết. Sau đó lại khôi phục lại nét vui vẻ soi xét anh từ đầu đến cuối rồi tặc lưỡi.
"Chậc chậc, ngài Ryan hôm nay bảnh trên bạn người. Làm chút rượu chứ nhỉ."
Quyết Tùng ngồi xuống sofa, thong thả bắt chéo chân, lạnh lùng mở miệng.
"Cô gái đó đâu?"
"Ai?"
Thấy con cáo vẫn giả vờ không chịu nói, Quyết Tùng vẫn giữ nguyên bộ dạng băng lãnh, ngón tay dài trượt lên ly thủy tinh nhấp từng ngụm rượu nồng.
Mạc Cảnh cũng cương lì với hắn, ngồi được một lúc thì hằn thấy được những cử chỉ khác thường ở người đối diện. Tay Tùng gõ nhịp, từng nhịp từng nhịp như còi báo hiệu sự sống còn của hắn chỉ còn trong gang tấc, một giọt mồ hôi lúc này đã lăn dài.
"Ngài muốn tìm thú vui thì có thể đến Tam Kình, sao lại đến nhà tôi."
Không kiên nhẫn được nữa, hắn liền uất ức mà nói.
Đối với Quyết Tùng, anh không muốn nhiều lời với những tên ngu xuẩn, cũng không muốn đôi co với con người nhu nhược. Ánh mắt anh bắt đầu có chút động, sắc mặt đanh lại và mắt chớp nhẹ một chút.
"Được được. Tôi có một con mèo nhỏ, đi theo tôi."
Hắn dẫn Quyết Tùng cùng hai người vệ sĩ nữa đi một lối riêng, căn biệt thự tráng lệ mà lại có một căn phòng ẩm thấp như vậy thật đáng kinh ngạc. Điều này Quyết Tùng quả thật phải lắc đầu chịu thua trước tên cáo già này.
Căn phòng được mở ra, xộc thẳng vào mũi là mùi ẩm mốc, cũ kĩ và cả mùi máu tanh nữa, Quyết Tùng nhận rõ được mùi máu trong từng bước chân mình, cứ đến gần, đến gần rồi điều anh cần cũng đã có, người anh tìm cũng đã gặp.
Thượng Mỹ nằm sấp dưới mặt sàn lạnh cóng, nửa thân trên không mặc gì ngoài chiếc áo ngực bị xếch lên cao lộ một mảng ngực hồng, hai tay bị trói chặt lại, đầu áp xuống sàn nhắm nghiền mắt. Quyết Tùng hạ mắt nhìn cô gái nhỏ, tâm tư vẫn lạnh như mặt hồ mùa đông. Anh quan sát kĩ làn da đỏ ửng và những vết thương hở miệng, lòng có chút dấy lên tia phức tạp.
Mạc Cảnh xoa xoa hai tay cười khoái chí, ra lệnh cho tên bặm trợn bên cạnh gọi con mồi dậy. Một lát sau là một màn kịch hay của Mạc Cảnh, hắn như điên loạn cười khanh khách khi chậu nước còn bốc khói nghi ngút tạt thẳng vào người Thượng Mỹ, mà cô vì không còn sức chống cự chỉ biết gồng lên rồi thở hổn hển, mắt lim dim cụp xuống.
Vệ sĩ sau lưng Quyết Tùng bước lên vài bước, theo như những lần trước mà làm, anh ta đưa súng lên định bóp còi thì thấy những ngón tay thon dài anh ra hiệu, dừng lại lui về sau."Thế nào, được chứ. Tôi đã tuyển rồi thì khó mà cưỡng lại được. Dành con mồi này cũng không hề dễ, tôi phải gϊếŧ con thú mẹ, con thú con mới chịu cụp đuôi. Nhưng vẫn chưa được vìa, tôi vẫn chưa động được. Nếu anh thích có thể tự thuần hóa."
Cách Mạc Cảnh coi sinh mạng con người như một loài vật khiến Thượng Mỹ tức đỏ người. Tay nắm thành quyền, nắm tay bấm chặt vào lòng bàn tay, hận không thể cắt cái đầu ngu ngục của hắn ra.
Quyết Tùng không trả lời, chỉ chăm chăm nhìn cô gái dưới sàn, đôi mắt băng lãnh có chút động, là hắn trách lầm cô ư? Ra hiệu gỡ bỏ xích của cô, anh rất nhanh nhạy thấy được vết bầm tím ở cổ tay cô, có lẽ cô là muốn giãy giụa để trốn thoát.
Anh lúc này đột nhiên sinh ra cảm giác có lỗi, sải bước đến cô gái quá đỗi mong manh dưới sàn nhà, ngồi xuống vén mái tóc rối tung che khuất cả khuôn mặt Thượng Mỹ. Khuôn mặt trong veo thuần khiết, lại có phần kiên cường cam chịu, lúc này anh mới thấy được sự kiêu diễm của cô.
Thượng Mỹ rất lâu không cảm nhận được sự dịu dàng, một bàn tay ấm áp khiến cô co rúm lại nhíu mày run rẩy, tự bảo vệ mình một cách yếu ớt. Mà Quyết Tùng trong thoáng chốc lại vì cảnh tượng này mà ánh mắt trở nên dao động.
Chiếc áo khoác dài được anh nhẹ nhàng che chắn cho cô gái nhỏ. Quyết Tùng ôm lấy và nhấc bổng cô lên, tay vô tình chạm vào mặt sàn, quả thật rất lạnh. Rồi anh lại nhìn vào người con gái mềm nhũn trước mặt mình, sao cô ta có thể sống sót được lâu như vậy.
Thượng Mỹ tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh, nghe tiếng trái tim anh bình tĩnh đập từng nhịp. Cánh môi anh đào khẽ nhấc và giọng nói khàn khàn, run rẩy tuôn ra.
"Em lại nằm mơ rồi, Tùng đến cứu em đúng không. Vốn dĩ em không nên mơ như vậy..."
Cô nuốt nước bọt, rồi như không còn lực để nói tiếp mà chỉ chấp môi, hưởng thụ trọn vẹn mùi hương của anh.
Quyết Tùng vì câu nói của cô là tâm tư càng trở nên rối mù. Cô gái này là đợi hắn, yếu ớt mà đợi hắn, vô vọng cũng đợi hắn? Khuôn mặt vẫn tỏ ra thần sắc lạnh lẽo hơn người, nhưng ít ai biết trái tim hắn muôn ngàn trận giông bão.
Anh để Thượng Mỹ tựa vào lồng ngực mình. Lúc này anh mới cảm nhận được sự nhỏ bé của cô và cả hơi thở rất yếu ớt. Cô thở rất nhẹ, không đếu và tay luôn nắm chặt lại thành quyền. Anh đã từng như con sói dữ nuốt chửng cô, vậy mà bây giờ lại không nỡ đẩy cô ra.
Tùng cố gắng gỡ những ngón tay nhỏ bé nhưng rất mạnh của cô, phát hiện bên trong bàn tay là những vết móng tay cắm rất sâu, hầu như máu không còn chảy nữa.
"Em đau..."
Thượng Mỹ run rẩy nói nhỏ, dường như cô chỉ thều thào. Tùng đang trầm tư thì cúi nhìn cô gái nhỏ, cánh môi cô run lên sợ hãi, nép vào người anh thật sát rồi tay theo thói quen nắm chặt lại.
Bàn tay to nhanh chóng cản lại, không để cô tự làm đau mình. Anh không hiểu sao mình lại làm vậy, nhưng khi nhận ra thì tay cô đã nắm chặt tay anh từ khi nào.
"Ở đâu cũng đau cả..."
.....
"Bọn họ là người xấu... muốn chiếm lấy em, lại đánh em..."
.....
"Tùng mau cứu em..."
Da thịt lạnh ngắt của cô chạm vào chiếc áo sơ mi đen anh đang mặc, và dường như cái lạnh đó được thấm vào trái tim anh. Quyết Tùng đơ người nhìn cô gái quá bị lụy trong lòng, cô tột cùng là mong anh như vậy?
***
"Cậu bắt đầu nuôi thỏ trong nhà rồi à?"
Lãnh Phong ngồi xuống sofa ở phòng khách, tay xoa xoa vào nhau theo thói quen của một người bác sĩ sau đó tựa người vào ghế. Anh không ngờ Tùng cũng có ngày đưa phụ nữ về nhà, ngoại trừ Khiết Ly ra thì dường như hắn đã chết già trong cái biệt thự rộng lớn.
"Cô ấy sao rồi?"
"Chà... Vết thương không đùa được đâu."
Lãnh Phong chắp hai tay đưa người về phía trước dò xét nét mặt của Tùng. Anh vẫn lạnh như mặt hồ mùa đông, êm đềm không lộ một tia xúc cảm. Thấy anh như vậy thì Phong tò mò lại càng tăng thêm, khuôn mặt tỏ vẻ khoái chí.
"Có chuyện gì vậy?"
Tùng lập tức động, chân bắt chéo nới ra rồi đứng thẳng dậy.
"Tôi không tiễn. Hôm nay cậu vất vả rồi."
Anh lướt qua khuôn mặt đang sượng lại đi thẳng lên lầu. Lãnh Phong một mình rời đi, miệng không ngừng trách con người phụ bạc.
***
Quyết Tùng đứng nửa ngày ở cửa phòng, tay cứ đưa lên rồi hạ xuống ở nắm tay vịn, thật không ngờ con người cao cao tại thượng như vậy lại có lúc ngập ngừng. Anh không hiểu bản thân mình là đang sợ điều gì, hay là ghét bỏ người con gái trong kia.
Hơn nửa ngày sau cửa cuối cùng cũng mở, một mùi khử trùng xộc thẳng vào mũi khiến anh có chút khó chịu nhưng không biểu lộ. Cô gái nhỏ nằm trên chiếc giường trắng rộng lớn khiến cô càng thêm nhỏ bé và chiếc mền vàng nhạt kéo cao như đang che lấp cô đi.
Y tá đứng gần đó đang lau người cho Thượng Mỹ, nghe tiếng động thì ngước nhìn. Dáng người anh tú đó khiến cô có chút ngừng lại nhưng rồi lập tức làm đúng trách nhiệm của mình. Cô bước đến cúi đầu, dặn dò kỹ lưỡng.
"Bệnh nhân tạm thời chưa tỉnh táo, có lúc sẽ nói mê mong anh đừng vội đánh thức. Các vết thương đã được xử lý kĩ, chỉ cần thay băng và bôi thuốc đầy đủ sẽ nhanh khỏi. À, da bệnh nhân hiện tại rất nhạy cảm, mong anh bật máy sưởi và làm ấm bệnh nhân thường xuyên. Bệnh nhân tạm thời chưa thể mặc áo ngực vì da bị nước nóng làm mỏng đi, người nhà chú ý một chút."
Cô ý tá nói một tràng dài rồi cúi đầu, sau đó nhanh chóng lui ra.
"Người nhà..."
Quyết Tùng cứ đứng yên, và trong đầu cứ hiện lên hai chữ vô ý mà lại cố ý đó.
"Chậc chậc, ngài Ryan hôm nay bảnh trên bạn người. Làm chút rượu chứ nhỉ."
Quyết Tùng ngồi xuống sofa, thong thả bắt chéo chân, lạnh lùng mở miệng.
"Cô gái đó đâu?"
"Ai?"
Thấy con cáo vẫn giả vờ không chịu nói, Quyết Tùng vẫn giữ nguyên bộ dạng băng lãnh, ngón tay dài trượt lên ly thủy tinh nhấp từng ngụm rượu nồng.
Mạc Cảnh cũng cương lì với hắn, ngồi được một lúc thì hằn thấy được những cử chỉ khác thường ở người đối diện. Tay Tùng gõ nhịp, từng nhịp từng nhịp như còi báo hiệu sự sống còn của hắn chỉ còn trong gang tấc, một giọt mồ hôi lúc này đã lăn dài.
"Ngài muốn tìm thú vui thì có thể đến Tam Kình, sao lại đến nhà tôi."
Không kiên nhẫn được nữa, hắn liền uất ức mà nói.
Đối với Quyết Tùng, anh không muốn nhiều lời với những tên ngu xuẩn, cũng không muốn đôi co với con người nhu nhược. Ánh mắt anh bắt đầu có chút động, sắc mặt đanh lại và mắt chớp nhẹ một chút.
"Được được. Tôi có một con mèo nhỏ, đi theo tôi."
Hắn dẫn Quyết Tùng cùng hai người vệ sĩ nữa đi một lối riêng, căn biệt thự tráng lệ mà lại có một căn phòng ẩm thấp như vậy thật đáng kinh ngạc. Điều này Quyết Tùng quả thật phải lắc đầu chịu thua trước tên cáo già này.
Căn phòng được mở ra, xộc thẳng vào mũi là mùi ẩm mốc, cũ kĩ và cả mùi máu tanh nữa, Quyết Tùng nhận rõ được mùi máu trong từng bước chân mình, cứ đến gần, đến gần rồi điều anh cần cũng đã có, người anh tìm cũng đã gặp.
Thượng Mỹ nằm sấp dưới mặt sàn lạnh cóng, nửa thân trên không mặc gì ngoài chiếc áo ngực bị xếch lên cao lộ một mảng ngực hồng, hai tay bị trói chặt lại, đầu áp xuống sàn nhắm nghiền mắt. Quyết Tùng hạ mắt nhìn cô gái nhỏ, tâm tư vẫn lạnh như mặt hồ mùa đông. Anh quan sát kĩ làn da đỏ ửng và những vết thương hở miệng, lòng có chút dấy lên tia phức tạp.
Mạc Cảnh xoa xoa hai tay cười khoái chí, ra lệnh cho tên bặm trợn bên cạnh gọi con mồi dậy. Một lát sau là một màn kịch hay của Mạc Cảnh, hắn như điên loạn cười khanh khách khi chậu nước còn bốc khói nghi ngút tạt thẳng vào người Thượng Mỹ, mà cô vì không còn sức chống cự chỉ biết gồng lên rồi thở hổn hển, mắt lim dim cụp xuống.
Vệ sĩ sau lưng Quyết Tùng bước lên vài bước, theo như những lần trước mà làm, anh ta đưa súng lên định bóp còi thì thấy những ngón tay thon dài anh ra hiệu, dừng lại lui về sau."Thế nào, được chứ. Tôi đã tuyển rồi thì khó mà cưỡng lại được. Dành con mồi này cũng không hề dễ, tôi phải gϊếŧ con thú mẹ, con thú con mới chịu cụp đuôi. Nhưng vẫn chưa được vìa, tôi vẫn chưa động được. Nếu anh thích có thể tự thuần hóa."
Cách Mạc Cảnh coi sinh mạng con người như một loài vật khiến Thượng Mỹ tức đỏ người. Tay nắm thành quyền, nắm tay bấm chặt vào lòng bàn tay, hận không thể cắt cái đầu ngu ngục của hắn ra.
Quyết Tùng không trả lời, chỉ chăm chăm nhìn cô gái dưới sàn, đôi mắt băng lãnh có chút động, là hắn trách lầm cô ư? Ra hiệu gỡ bỏ xích của cô, anh rất nhanh nhạy thấy được vết bầm tím ở cổ tay cô, có lẽ cô là muốn giãy giụa để trốn thoát.
Anh lúc này đột nhiên sinh ra cảm giác có lỗi, sải bước đến cô gái quá đỗi mong manh dưới sàn nhà, ngồi xuống vén mái tóc rối tung che khuất cả khuôn mặt Thượng Mỹ. Khuôn mặt trong veo thuần khiết, lại có phần kiên cường cam chịu, lúc này anh mới thấy được sự kiêu diễm của cô.
Thượng Mỹ rất lâu không cảm nhận được sự dịu dàng, một bàn tay ấm áp khiến cô co rúm lại nhíu mày run rẩy, tự bảo vệ mình một cách yếu ớt. Mà Quyết Tùng trong thoáng chốc lại vì cảnh tượng này mà ánh mắt trở nên dao động.
Chiếc áo khoác dài được anh nhẹ nhàng che chắn cho cô gái nhỏ. Quyết Tùng ôm lấy và nhấc bổng cô lên, tay vô tình chạm vào mặt sàn, quả thật rất lạnh. Rồi anh lại nhìn vào người con gái mềm nhũn trước mặt mình, sao cô ta có thể sống sót được lâu như vậy.
Thượng Mỹ tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh, nghe tiếng trái tim anh bình tĩnh đập từng nhịp. Cánh môi anh đào khẽ nhấc và giọng nói khàn khàn, run rẩy tuôn ra.
"Em lại nằm mơ rồi, Tùng đến cứu em đúng không. Vốn dĩ em không nên mơ như vậy..."
Cô nuốt nước bọt, rồi như không còn lực để nói tiếp mà chỉ chấp môi, hưởng thụ trọn vẹn mùi hương của anh.
Quyết Tùng vì câu nói của cô là tâm tư càng trở nên rối mù. Cô gái này là đợi hắn, yếu ớt mà đợi hắn, vô vọng cũng đợi hắn? Khuôn mặt vẫn tỏ ra thần sắc lạnh lẽo hơn người, nhưng ít ai biết trái tim hắn muôn ngàn trận giông bão.
Anh để Thượng Mỹ tựa vào lồng ngực mình. Lúc này anh mới cảm nhận được sự nhỏ bé của cô và cả hơi thở rất yếu ớt. Cô thở rất nhẹ, không đếu và tay luôn nắm chặt lại thành quyền. Anh đã từng như con sói dữ nuốt chửng cô, vậy mà bây giờ lại không nỡ đẩy cô ra.
Tùng cố gắng gỡ những ngón tay nhỏ bé nhưng rất mạnh của cô, phát hiện bên trong bàn tay là những vết móng tay cắm rất sâu, hầu như máu không còn chảy nữa.
"Em đau..."
Thượng Mỹ run rẩy nói nhỏ, dường như cô chỉ thều thào. Tùng đang trầm tư thì cúi nhìn cô gái nhỏ, cánh môi cô run lên sợ hãi, nép vào người anh thật sát rồi tay theo thói quen nắm chặt lại.
Bàn tay to nhanh chóng cản lại, không để cô tự làm đau mình. Anh không hiểu sao mình lại làm vậy, nhưng khi nhận ra thì tay cô đã nắm chặt tay anh từ khi nào.
"Ở đâu cũng đau cả..."
.....
"Bọn họ là người xấu... muốn chiếm lấy em, lại đánh em..."
.....
"Tùng mau cứu em..."
Da thịt lạnh ngắt của cô chạm vào chiếc áo sơ mi đen anh đang mặc, và dường như cái lạnh đó được thấm vào trái tim anh. Quyết Tùng đơ người nhìn cô gái quá bị lụy trong lòng, cô tột cùng là mong anh như vậy?
***
"Cậu bắt đầu nuôi thỏ trong nhà rồi à?"
Lãnh Phong ngồi xuống sofa ở phòng khách, tay xoa xoa vào nhau theo thói quen của một người bác sĩ sau đó tựa người vào ghế. Anh không ngờ Tùng cũng có ngày đưa phụ nữ về nhà, ngoại trừ Khiết Ly ra thì dường như hắn đã chết già trong cái biệt thự rộng lớn.
"Cô ấy sao rồi?"
"Chà... Vết thương không đùa được đâu."
Lãnh Phong chắp hai tay đưa người về phía trước dò xét nét mặt của Tùng. Anh vẫn lạnh như mặt hồ mùa đông, êm đềm không lộ một tia xúc cảm. Thấy anh như vậy thì Phong tò mò lại càng tăng thêm, khuôn mặt tỏ vẻ khoái chí.
"Có chuyện gì vậy?"
Tùng lập tức động, chân bắt chéo nới ra rồi đứng thẳng dậy.
"Tôi không tiễn. Hôm nay cậu vất vả rồi."
Anh lướt qua khuôn mặt đang sượng lại đi thẳng lên lầu. Lãnh Phong một mình rời đi, miệng không ngừng trách con người phụ bạc.
***
Quyết Tùng đứng nửa ngày ở cửa phòng, tay cứ đưa lên rồi hạ xuống ở nắm tay vịn, thật không ngờ con người cao cao tại thượng như vậy lại có lúc ngập ngừng. Anh không hiểu bản thân mình là đang sợ điều gì, hay là ghét bỏ người con gái trong kia.
Hơn nửa ngày sau cửa cuối cùng cũng mở, một mùi khử trùng xộc thẳng vào mũi khiến anh có chút khó chịu nhưng không biểu lộ. Cô gái nhỏ nằm trên chiếc giường trắng rộng lớn khiến cô càng thêm nhỏ bé và chiếc mền vàng nhạt kéo cao như đang che lấp cô đi.
Y tá đứng gần đó đang lau người cho Thượng Mỹ, nghe tiếng động thì ngước nhìn. Dáng người anh tú đó khiến cô có chút ngừng lại nhưng rồi lập tức làm đúng trách nhiệm của mình. Cô bước đến cúi đầu, dặn dò kỹ lưỡng.
"Bệnh nhân tạm thời chưa tỉnh táo, có lúc sẽ nói mê mong anh đừng vội đánh thức. Các vết thương đã được xử lý kĩ, chỉ cần thay băng và bôi thuốc đầy đủ sẽ nhanh khỏi. À, da bệnh nhân hiện tại rất nhạy cảm, mong anh bật máy sưởi và làm ấm bệnh nhân thường xuyên. Bệnh nhân tạm thời chưa thể mặc áo ngực vì da bị nước nóng làm mỏng đi, người nhà chú ý một chút."
Cô ý tá nói một tràng dài rồi cúi đầu, sau đó nhanh chóng lui ra.
"Người nhà..."
Quyết Tùng cứ đứng yên, và trong đầu cứ hiện lên hai chữ vô ý mà lại cố ý đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook