Đuổi Anh Đến Cùng
-
Chương 23
"Anh là ai, không được vào đây."Y tá ra sức ngăn cản Quyết Tùng đến gần Thượng Mỹ, nhưng tất cả sức lực đều bằng không. Anh ta bị ném sang một bên, tiếng xô xát khiến người bên ngoài điếng người nhưng không ai dám ngăn cản. Các bác sĩ cũng loạn cả lên, luống cuống tay chân chẳng làm gì được, không rét cũng run trước khí thế bức người này.
Tùng không còn để ý đến bộ dạng cao cao tại thượng hay sự tao nhã toát ra từ nét anh tuấn thường thấy, trước mắt mọi người lúc này chỉ là một người đàn ông mang đầy ưu tư, chỉ muốn cứu lấy người con gái nhỏ bé trên bàn mổ mà trở nên điên cuồng đáng sợ.
Anh như thần chết lướt qua rất nhiều sinh mạng, phá vỡ các quy tắc, cuối cùng cũng tìm được mục đích của đời mình.
Quyết Tùng hướng mắt về 2 người bác sĩ đang đờ người, đôi mắt như cắt từng động mạch của người đối diện, lời anh nói nhẹ như còn sức, lại như đe dọa ép buộc, không thể đau lòng hơn được nữa.
"Nếu cô ấy chết, các người cũng nhanh chóng dùng chính con dao đã mổ xẻ người cô ấy đâm vào cổ mình đi."
2 3 vị bác sĩ từ phía sau nói lớn, khuôn mặt rõ ràng là đang bình thản khuyên răn nhưng bàn tay lại không thể yên vị.
"Đừng dọa người, tạo áp lực cho họ chỉ làm cuộc phẫu thuật thêm khó khăn."
"Còn nói?"
Quyết Tùng giận dữ đưa súng, con ngươi đỏ ngầu như quỷ dữ. Trong thâm tâm chẳng con thiết tha nổi một mạng người. Tất cả ai ngăn cản anh đều phải chết, ai lên tiếng cũng phải chết, hoặc, ai đứng trước mặt anh đều chết.
Giờ khắc còi súng được chạm vào, âm thanh lạnh lẽo bất ngờ vang lên trong không trung.
Phút chốc mọi thứ xung quanh dần lặng đi, chỉ còn lại tiếng điện tâm đồ kéo dài, là tiếng mà chẳng ai mong muốn nghe, nhất là ở phòng cấp cứu.
Các bác sĩ nhanh chóng cật lực hơn bao giờ hết, mồ hôi ai cũng ướt đẫm, tay chân cố hết sức để không được run, bắt đầu sốc điện tim.
Quyết Tùng lần đầu tiên mở to mắt nhìn một màn chiến đấu với tử thần, Thượng Mỹ từng đợt run lên trên bàn mổ, lồng ngực bị nhấn mạnh ép tim phải hoạt động. Y tá khó khăn nhíu mày không ổn, bác sĩ thì liên tục tăng mức điện tim.
"50"
"70"
"100"
Không đúng, nếu em cứ thế này sẽ không thể cùng anh đi ăn một bữa ăn đúng nghĩa, sẽ không thể nắm tay anh, nhìn cách anh cau mày hay cười tươi rạng rỡ. Không thể đường hoàn hôn anh trên phố. Không thể trở thành người của anh. Em không đi được đúng không, em muốn ở lại. Chỉ là em cảm thấy xung quanh tối tăm quá, không có một lối đi hướng về anh nữa rồi.
Thượng Mỹ, nếu em cứ nhất quyết không mở mắt, tôi e cả đời này sẽ điên cuồng tìm em, kiếp sau sẽ tha thiết ở cạnh em. Nếu em muốn tôi hối hận vì đã để em phải chống chọi một mình thì tuyệt nhiên thành công, tôi hối hận. Vậy nên, mở mắt.
Quyết Tùng nín thở nhìn cô gái nhỏ nảy người lên không trung, thời gian như ngưng động, trái tim không kìm được những nhịp liên hồi, lúc lại như ngừng đập.
...
"Tít...tít...tít"
Nhịp tim thẳng dài trên màn hình cuối cùng cũng nhấp nhô từng đoạn nhỏ, yếu ớt như sự sống của cô, nhưng lại là tia ánh sáng le lói trong bóng tối của anh.
Chân anh không vững có chút lùi lại, cái thở dài trút tất cả ưu tư ra ngoài, giờ khắc đó chỉ có anh biết, cái lạnh mùa đông chẳng là gì so với bàn tay anh lúc này.
Chẳng biết từ bao giờ anh lại sợ cái chết, sợ người con gái kia một lúc dừng chân không chạy về anh nữa mãi mãi sẽ chẳng thức dậy. Sợ anh chưa một lần quay đầu về sau sẽ mãi mãi sống trong tiếc nuối.
- ----------------------------
"Quyết thiếu"
Đám vệ sĩ phía bên ngoài thấy anh bước ra thì vội vàng cúi đầu, không hở một chút sai sót trong giờ khắc quỷ dữ đang ngầm nổi dậy. Quyết Tùng như vị vua phán xét tất cả mọi thứ xung quanh. Từ những người chống đối anh giờ khắc này trở nên hèn yếu, từ những người chí cốt với anh trở nên tổn thương, từ người coi anh là cả bầu trời suýt chút nữa chẳng thể nắm lấy bàn tay.Tất cả ai gây ra chuyện này, đừng mong sống.
"Đưa Mạc Cảnh tới Bạch Hùng."
Bạch Hùng là căn cứ chính của Vân Thiên, là một căn nhà được miêu tả như bông hoa tuyết nở rực bất chấp thời gian có chạy bao nhiêu vòng. Nơi đó như một đất nước quanh năm chỉ một màu trắng xóa, nhưng điều cần nói vốn luôn năm bên trong, ở đó có một sự tao nhã - đáng sợ.
Trong căn phòng sang trọng trắng toát điểm lên một chiếc bàn màu nâu nhạt Quyết Tùng nhàn nhã ngồi tự lên mặt bàn, ngón tay thon dài nhẹ cử động tạo những nhịp quen tai. Và ánh mắt vốn vô cùng tĩnh lặng.
Nếu có ai hỏi, Quyết Tùng có phải đang yên bình, thì có lẽ chúng ta nên đổi lại. Có phải anh đang nổi giận?
Vệ sĩ bên ngoài nhẹ nhàng bước vào, động tác chuyên nghiệp cúi đầu sau đó lùi sang một bên, chừa lối cho Mạc Cảnh kiêu ngạo bước từng bước chễm chệ, uy nghi.
Ngày khi vừa thấy Tùng hắn liền cười một cái thật to rồi tiến nhanh tới, khoác vai anh gật đầu.
"Ryan đại nhân có chuyện gì lại gọi tôi tới đây dùng bữa? Muốn kết thân với họ Mạc đây sao?"
Ánh mắt Tùng chớp một cái có chút mệt mỏi, biểu cảm vẫn không thể đoán được. Môi khẽ nhếch lên đáp trả.
"Ngồi trước đã."
Bàn ăn được dọn lên rất phong phú, các món ăn được sắp xếp gọn ghẽ, bày trí bắt mắt. Từ lạ đến quen không sót món nào. Có món Mạc Cảnh đã ăn qua có món chưa một lần động đến. Vì thế mà ánh mắt hắn bắt đầu long lanh trước những mỹ vị trước mắt. Hắn chỉ tay vào chiếc đĩa gần đó.
"Tại sao có salad xung quanh mà không có món chính vậy? Là trang trí sao?"
Quyết Tùng chậm rãi lia mắt đến chiếc đĩa, sau đó nhướn mày, bàn tay lại tiếp tục nhịp trên bàn mặt gỗ.
"Có lẽ nhà bếp sai sót."
Mạc Cảnh gật đầu, bắt đầu cầm dao và nĩa cắt miếng thịt trong đĩa bỏ vào miệng, gật gù nói tiếp.
"Ngon đấy. Nhưng anh biết không, những thể loại sơ suất như thế nên đuổi việc đi, chúng ta cao quý như vậy, không được sai sót."
Hắn nhìn sơ qua đĩa của Quyết Tùng không thấy thức ăn, và anh cũng không có ý định ăn đành thuận miệng hỏi.
"Không ăn à, muốn bàn công việc với Mạc Cảnh này thì phải thoải mái. Mau ăn đi."
"Tôi đặc biệt mời."
Quyết Tùng từ chối, miệng đẩy lên một đường rất đẹp. Tay cử động hướng về chiếc đĩa trống.
"Sẽ sớm lên món đó thôi."
"Được, ây, món này là món gì? Trông có vẻ ngon, ăn vào lại càng ngon."
Mạc Cảnh chỉ vào món trong đĩa, nhai rất ý tứ trước người đối diện. Quyết Tùng liếc sơ qua sau đó chậm rãi nói.
"Lưỡi Đinh."
"Lưỡi Đinh? Là loại lưỡi gì? Món mới sao?"
"Mạc - Y - Đinh"
Quyết Tùng nhả từng chữ chậm rãi, ánh mắt như cắt con mồi thành từng mảnh. Mạc Cảnh cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, rồi một cảm giác khó chịu xộc thẳng lên đại não, hắn nôn ra tất cả những gì mình vừa nuốt xuống.
Mày rậm khẽ nhướn lên một chút, khuôn mặt không rõ ý tứ vì vậy mà càng thêm hiểm ác, ánh mắt độc tà báo hiệu sự sống còn chỉ trong gang tấc.
"Ryan, ngài đừng đùa như thế không vui chút nào. Lưỡi của cha tôi sao có thể nằm ở đây được."
Mạc Cảnh cười gượng dùng khăn lau miệng.
"Vừa nãy anh cũng vừa nuốt xuống một phần thịt của Du Yên phu nhân. À, đó có phải mẹ của Mạc thiếu gia đây không?"
Quyết Tùng chỉ vào chiếc đĩa vừa nãy Mạc Cảnh chạm nĩa đầu tiên, nói trong hài lòng. Hắn như chết đứng, trợn tròng mắt cứng đờ cả người. Rõ ràng trời chẳng nóng nhưng lại thấy rõ được từng giọt mồ hôi đang chảy. Mạc Cảnh run rẩy gọi lớn.
"Các ngươi đâu!"
"À, gọi vệ sĩ..." Tùng gật gù, sau đó dùng giọng trầm lên tiếng.
"Thiếu gia gọi vệ sĩ, không mau đưa họ vào?"
Lời vừa dứt cửa đã được mở, một thứ như trái bóng lăn lông lốc vào trong căn phòng trang nhã. Đầu của hai tên vệ sĩ đi cùng Mạc Cảnh như một món đồ chơi dưới sàn, đi kèm theo đó là một đường máu tươi tạo điểm nhấn cho nền gạch bóng.
"Chệt tiệt"
Mạc Cảnh hoảng sợ đứng phắt dậy, tay cầm ngay lấy con dao đang dùng bữa hướng về phía Tùng, dẫu gương mặt có căm phẫn nhưng lại bị nỗi sợ che lấp đi, dẫu có cứng rắn cũng bị sự run rẩy bao trùm. Mặt hắn không còn một chút máu, môi tái nhợt đi, lẩy bẩy nói.
"Tên khốn nhà ngươi muốn gì ở ta, đừng hòng dọa bổn thiếu gia, nếu không ngươi chết không có đất chôn."
Tùng nhíu mày, cười một cái giật mình, lắc đầu tấm tắc.
"Vậy dành phần đất của tôi cho họ đi."
Ánh mắt Tùng hướng ra cửa, Mạc Cảnh rất lâu mới thấy được can đảm cử động theo, sợ sẽ thêm một màn máu me đáng sợ. Có lẽ là hắn đúng, lại thêm một màn máu me nữa.
Cha mẹ Mạc Cảnh không còn chút sức lực kêu la nhưng chỉ nhìn thấy con trai thôi thì tinh thần lại tỉnh táo. Mạc Y Đinh không nói được mà ú ớ, ông mong con mình hiểu những gì ông nói, nhưng tất cả ở Mạc Cảnh chỉ là sự ghê tởm, khuôn mặt hắn nhăn lại, không nhìn ra cha mẹ mình nữa. Du Yên đang bất tỉnh với vết cắt trên thân thể trở nên loang lổ, vì cử động kịch liệt của Y Đinh mà lờ mờ tỉnh dậy, thấy con trai thì vội hét lên.
"Chạy đi con, ác quỷ. Con đang đối diện với ác quỷ, chạy mau đi con."
Mạc Cảnh tức điên lên, mắt toàn là tia máu nhìn về phía Quyết Tùng ra lời chửi rủa.
"Ngươi dám động đến cả nhà ta, hôm nay ngươi sống không bằng chết."
"Không được, đừng động đến quỷ dữ, thay cha con tiếp quản sự nghiệp, việc của chúng ta mặc kệ đi con."
Thấy bản thân liên tục bị gọi là quỷ dữ, Quyết Tùng cũng không mảy mau quan tâm, chỉ thản nhiên nhìn dáng vẻ đáng thương của vợ chồng họ Mạc cùng đứa con trai tắc trách. Duy nhất vì câu nói của Mạc Cảnh lúc hắn lao về phía anh, ghim cho anh con dao ngay vai phải.
"Thú đội lốt người, sống không bằng chết."
Sự giận dữ không bộc phát có phải không là sự giận dữ đáng sợ nhất? Quyết Tùng bị thương vẫn bình tĩnh như chưa có chuyện gì, đứng dậy với dáng vẻ ngời ngợi rút con dao ra khỏi vai, động tác nhanh như cắt đã trấn áp đầu Mạc Cảnh xuống bàn đầy món ăn "hấp dẫn". Từ đầu đến cuối vẫn không nhìn xuống Mạc Cảnh một chút.
"Có là thú cũng không hèn hạ như cậu."
Sau đó anh nhìn thẳng vào Mạc Y Đinh, từ từ trấn áp Mạc Cảnh dưới bàn tay đầy lực, cơ hàm bị đè tưởng chừng vỡ ra khiến hắn há to miệng, những ngón tay thon dài thuần thục kéo chiếc lưỡi đỏ hồng ra, ghim thẳng từ trên xuống.
Chiếc lưỡi còn động đậy đã bị ghim bằng con dao xuyên thẳng qua mặt bàn. Mạc Cảnh không thể đi đâu được nữa, nếu muốn đi phải từ bỏ cả chiếc lưỡi của mình. Tiếp đó là bàn tay trái, tay phải đều bị ghim thẳng xuống mặt bàn, con dao dùng đủ lực đều xuyên qua lớp gỗ dày. Đáng kinh ngạc.
"Con ơi... Tại sao... Tại sao cậu lại làm như vậy... Chúng tôi không hề động chạm gì đến Vân Thiên, càng không liên quan gì đến cậu... Tại sao..."
Du Yên khóc lớn, oán hận hét trước mặt Quyết Tùng. Khoảnh khắc chửi rủa của Mạc phu nhân càng kéo dài, Tùng lại như đang khám phá một món đồ vật mà phải mổ xẻ mới thích thú. Sau một lúc máu đã chảy như nước, anh dùng khăn lau tay sau đó bỏ vào túi quần, không dời mắt khỏi sự thống khổ, đau đớn của Mạc Cảnh mà lên tiếng.
"Ông bà thì không, nhưng quý tử đây thì có."
Trước khi rời đi, Quyết Tùng cuối cùng cũng cụp mắt nhìn Mạc Y Đinh đang đau khổ không nói được nửa lời, khuôn mặt trắng bệch như gặp tử thần, môi mỏng cử động như cảnh tỉnh.
"Nên làm gì với Cảnh thiếu đây? Tôi vẫn chưa hết giận."
***
Niel từng nói: "Ryan với chúng tôi, không chỉ là một người phức tạp, một tạo vật không mang sự kiểm soát, một con sói đội lốt anh tuấn cao thượng. Muốn ngăn cản, chỉ có nước gϊếŧ cậu ta đi, hoặc nhốt vào nơi 4 bể là tường, để hắn không thể làm hại ai được."
Hành Khiết cũng từng lắc đầu: "Sự tức giận được biểu hiện ra ngoài mặt vốn đã đáng sợ. Nhưng tuyệt đối phải dè chừng gặp trăm lần sự tức giận cuộn trào bên trong. Và đối với nỗi dè chừng đó, tôi khuyên nên cách xa Quyết Tùng một chút, nếu có thể, hãy trốn đi."
Tùng không còn để ý đến bộ dạng cao cao tại thượng hay sự tao nhã toát ra từ nét anh tuấn thường thấy, trước mắt mọi người lúc này chỉ là một người đàn ông mang đầy ưu tư, chỉ muốn cứu lấy người con gái nhỏ bé trên bàn mổ mà trở nên điên cuồng đáng sợ.
Anh như thần chết lướt qua rất nhiều sinh mạng, phá vỡ các quy tắc, cuối cùng cũng tìm được mục đích của đời mình.
Quyết Tùng hướng mắt về 2 người bác sĩ đang đờ người, đôi mắt như cắt từng động mạch của người đối diện, lời anh nói nhẹ như còn sức, lại như đe dọa ép buộc, không thể đau lòng hơn được nữa.
"Nếu cô ấy chết, các người cũng nhanh chóng dùng chính con dao đã mổ xẻ người cô ấy đâm vào cổ mình đi."
2 3 vị bác sĩ từ phía sau nói lớn, khuôn mặt rõ ràng là đang bình thản khuyên răn nhưng bàn tay lại không thể yên vị.
"Đừng dọa người, tạo áp lực cho họ chỉ làm cuộc phẫu thuật thêm khó khăn."
"Còn nói?"
Quyết Tùng giận dữ đưa súng, con ngươi đỏ ngầu như quỷ dữ. Trong thâm tâm chẳng con thiết tha nổi một mạng người. Tất cả ai ngăn cản anh đều phải chết, ai lên tiếng cũng phải chết, hoặc, ai đứng trước mặt anh đều chết.
Giờ khắc còi súng được chạm vào, âm thanh lạnh lẽo bất ngờ vang lên trong không trung.
Phút chốc mọi thứ xung quanh dần lặng đi, chỉ còn lại tiếng điện tâm đồ kéo dài, là tiếng mà chẳng ai mong muốn nghe, nhất là ở phòng cấp cứu.
Các bác sĩ nhanh chóng cật lực hơn bao giờ hết, mồ hôi ai cũng ướt đẫm, tay chân cố hết sức để không được run, bắt đầu sốc điện tim.
Quyết Tùng lần đầu tiên mở to mắt nhìn một màn chiến đấu với tử thần, Thượng Mỹ từng đợt run lên trên bàn mổ, lồng ngực bị nhấn mạnh ép tim phải hoạt động. Y tá khó khăn nhíu mày không ổn, bác sĩ thì liên tục tăng mức điện tim.
"50"
"70"
"100"
Không đúng, nếu em cứ thế này sẽ không thể cùng anh đi ăn một bữa ăn đúng nghĩa, sẽ không thể nắm tay anh, nhìn cách anh cau mày hay cười tươi rạng rỡ. Không thể đường hoàn hôn anh trên phố. Không thể trở thành người của anh. Em không đi được đúng không, em muốn ở lại. Chỉ là em cảm thấy xung quanh tối tăm quá, không có một lối đi hướng về anh nữa rồi.
Thượng Mỹ, nếu em cứ nhất quyết không mở mắt, tôi e cả đời này sẽ điên cuồng tìm em, kiếp sau sẽ tha thiết ở cạnh em. Nếu em muốn tôi hối hận vì đã để em phải chống chọi một mình thì tuyệt nhiên thành công, tôi hối hận. Vậy nên, mở mắt.
Quyết Tùng nín thở nhìn cô gái nhỏ nảy người lên không trung, thời gian như ngưng động, trái tim không kìm được những nhịp liên hồi, lúc lại như ngừng đập.
...
"Tít...tít...tít"
Nhịp tim thẳng dài trên màn hình cuối cùng cũng nhấp nhô từng đoạn nhỏ, yếu ớt như sự sống của cô, nhưng lại là tia ánh sáng le lói trong bóng tối của anh.
Chân anh không vững có chút lùi lại, cái thở dài trút tất cả ưu tư ra ngoài, giờ khắc đó chỉ có anh biết, cái lạnh mùa đông chẳng là gì so với bàn tay anh lúc này.
Chẳng biết từ bao giờ anh lại sợ cái chết, sợ người con gái kia một lúc dừng chân không chạy về anh nữa mãi mãi sẽ chẳng thức dậy. Sợ anh chưa một lần quay đầu về sau sẽ mãi mãi sống trong tiếc nuối.
- ----------------------------
"Quyết thiếu"
Đám vệ sĩ phía bên ngoài thấy anh bước ra thì vội vàng cúi đầu, không hở một chút sai sót trong giờ khắc quỷ dữ đang ngầm nổi dậy. Quyết Tùng như vị vua phán xét tất cả mọi thứ xung quanh. Từ những người chống đối anh giờ khắc này trở nên hèn yếu, từ những người chí cốt với anh trở nên tổn thương, từ người coi anh là cả bầu trời suýt chút nữa chẳng thể nắm lấy bàn tay.Tất cả ai gây ra chuyện này, đừng mong sống.
"Đưa Mạc Cảnh tới Bạch Hùng."
Bạch Hùng là căn cứ chính của Vân Thiên, là một căn nhà được miêu tả như bông hoa tuyết nở rực bất chấp thời gian có chạy bao nhiêu vòng. Nơi đó như một đất nước quanh năm chỉ một màu trắng xóa, nhưng điều cần nói vốn luôn năm bên trong, ở đó có một sự tao nhã - đáng sợ.
Trong căn phòng sang trọng trắng toát điểm lên một chiếc bàn màu nâu nhạt Quyết Tùng nhàn nhã ngồi tự lên mặt bàn, ngón tay thon dài nhẹ cử động tạo những nhịp quen tai. Và ánh mắt vốn vô cùng tĩnh lặng.
Nếu có ai hỏi, Quyết Tùng có phải đang yên bình, thì có lẽ chúng ta nên đổi lại. Có phải anh đang nổi giận?
Vệ sĩ bên ngoài nhẹ nhàng bước vào, động tác chuyên nghiệp cúi đầu sau đó lùi sang một bên, chừa lối cho Mạc Cảnh kiêu ngạo bước từng bước chễm chệ, uy nghi.
Ngày khi vừa thấy Tùng hắn liền cười một cái thật to rồi tiến nhanh tới, khoác vai anh gật đầu.
"Ryan đại nhân có chuyện gì lại gọi tôi tới đây dùng bữa? Muốn kết thân với họ Mạc đây sao?"
Ánh mắt Tùng chớp một cái có chút mệt mỏi, biểu cảm vẫn không thể đoán được. Môi khẽ nhếch lên đáp trả.
"Ngồi trước đã."
Bàn ăn được dọn lên rất phong phú, các món ăn được sắp xếp gọn ghẽ, bày trí bắt mắt. Từ lạ đến quen không sót món nào. Có món Mạc Cảnh đã ăn qua có món chưa một lần động đến. Vì thế mà ánh mắt hắn bắt đầu long lanh trước những mỹ vị trước mắt. Hắn chỉ tay vào chiếc đĩa gần đó.
"Tại sao có salad xung quanh mà không có món chính vậy? Là trang trí sao?"
Quyết Tùng chậm rãi lia mắt đến chiếc đĩa, sau đó nhướn mày, bàn tay lại tiếp tục nhịp trên bàn mặt gỗ.
"Có lẽ nhà bếp sai sót."
Mạc Cảnh gật đầu, bắt đầu cầm dao và nĩa cắt miếng thịt trong đĩa bỏ vào miệng, gật gù nói tiếp.
"Ngon đấy. Nhưng anh biết không, những thể loại sơ suất như thế nên đuổi việc đi, chúng ta cao quý như vậy, không được sai sót."
Hắn nhìn sơ qua đĩa của Quyết Tùng không thấy thức ăn, và anh cũng không có ý định ăn đành thuận miệng hỏi.
"Không ăn à, muốn bàn công việc với Mạc Cảnh này thì phải thoải mái. Mau ăn đi."
"Tôi đặc biệt mời."
Quyết Tùng từ chối, miệng đẩy lên một đường rất đẹp. Tay cử động hướng về chiếc đĩa trống.
"Sẽ sớm lên món đó thôi."
"Được, ây, món này là món gì? Trông có vẻ ngon, ăn vào lại càng ngon."
Mạc Cảnh chỉ vào món trong đĩa, nhai rất ý tứ trước người đối diện. Quyết Tùng liếc sơ qua sau đó chậm rãi nói.
"Lưỡi Đinh."
"Lưỡi Đinh? Là loại lưỡi gì? Món mới sao?"
"Mạc - Y - Đinh"
Quyết Tùng nhả từng chữ chậm rãi, ánh mắt như cắt con mồi thành từng mảnh. Mạc Cảnh cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, rồi một cảm giác khó chịu xộc thẳng lên đại não, hắn nôn ra tất cả những gì mình vừa nuốt xuống.
Mày rậm khẽ nhướn lên một chút, khuôn mặt không rõ ý tứ vì vậy mà càng thêm hiểm ác, ánh mắt độc tà báo hiệu sự sống còn chỉ trong gang tấc.
"Ryan, ngài đừng đùa như thế không vui chút nào. Lưỡi của cha tôi sao có thể nằm ở đây được."
Mạc Cảnh cười gượng dùng khăn lau miệng.
"Vừa nãy anh cũng vừa nuốt xuống một phần thịt của Du Yên phu nhân. À, đó có phải mẹ của Mạc thiếu gia đây không?"
Quyết Tùng chỉ vào chiếc đĩa vừa nãy Mạc Cảnh chạm nĩa đầu tiên, nói trong hài lòng. Hắn như chết đứng, trợn tròng mắt cứng đờ cả người. Rõ ràng trời chẳng nóng nhưng lại thấy rõ được từng giọt mồ hôi đang chảy. Mạc Cảnh run rẩy gọi lớn.
"Các ngươi đâu!"
"À, gọi vệ sĩ..." Tùng gật gù, sau đó dùng giọng trầm lên tiếng.
"Thiếu gia gọi vệ sĩ, không mau đưa họ vào?"
Lời vừa dứt cửa đã được mở, một thứ như trái bóng lăn lông lốc vào trong căn phòng trang nhã. Đầu của hai tên vệ sĩ đi cùng Mạc Cảnh như một món đồ chơi dưới sàn, đi kèm theo đó là một đường máu tươi tạo điểm nhấn cho nền gạch bóng.
"Chệt tiệt"
Mạc Cảnh hoảng sợ đứng phắt dậy, tay cầm ngay lấy con dao đang dùng bữa hướng về phía Tùng, dẫu gương mặt có căm phẫn nhưng lại bị nỗi sợ che lấp đi, dẫu có cứng rắn cũng bị sự run rẩy bao trùm. Mặt hắn không còn một chút máu, môi tái nhợt đi, lẩy bẩy nói.
"Tên khốn nhà ngươi muốn gì ở ta, đừng hòng dọa bổn thiếu gia, nếu không ngươi chết không có đất chôn."
Tùng nhíu mày, cười một cái giật mình, lắc đầu tấm tắc.
"Vậy dành phần đất của tôi cho họ đi."
Ánh mắt Tùng hướng ra cửa, Mạc Cảnh rất lâu mới thấy được can đảm cử động theo, sợ sẽ thêm một màn máu me đáng sợ. Có lẽ là hắn đúng, lại thêm một màn máu me nữa.
Cha mẹ Mạc Cảnh không còn chút sức lực kêu la nhưng chỉ nhìn thấy con trai thôi thì tinh thần lại tỉnh táo. Mạc Y Đinh không nói được mà ú ớ, ông mong con mình hiểu những gì ông nói, nhưng tất cả ở Mạc Cảnh chỉ là sự ghê tởm, khuôn mặt hắn nhăn lại, không nhìn ra cha mẹ mình nữa. Du Yên đang bất tỉnh với vết cắt trên thân thể trở nên loang lổ, vì cử động kịch liệt của Y Đinh mà lờ mờ tỉnh dậy, thấy con trai thì vội hét lên.
"Chạy đi con, ác quỷ. Con đang đối diện với ác quỷ, chạy mau đi con."
Mạc Cảnh tức điên lên, mắt toàn là tia máu nhìn về phía Quyết Tùng ra lời chửi rủa.
"Ngươi dám động đến cả nhà ta, hôm nay ngươi sống không bằng chết."
"Không được, đừng động đến quỷ dữ, thay cha con tiếp quản sự nghiệp, việc của chúng ta mặc kệ đi con."
Thấy bản thân liên tục bị gọi là quỷ dữ, Quyết Tùng cũng không mảy mau quan tâm, chỉ thản nhiên nhìn dáng vẻ đáng thương của vợ chồng họ Mạc cùng đứa con trai tắc trách. Duy nhất vì câu nói của Mạc Cảnh lúc hắn lao về phía anh, ghim cho anh con dao ngay vai phải.
"Thú đội lốt người, sống không bằng chết."
Sự giận dữ không bộc phát có phải không là sự giận dữ đáng sợ nhất? Quyết Tùng bị thương vẫn bình tĩnh như chưa có chuyện gì, đứng dậy với dáng vẻ ngời ngợi rút con dao ra khỏi vai, động tác nhanh như cắt đã trấn áp đầu Mạc Cảnh xuống bàn đầy món ăn "hấp dẫn". Từ đầu đến cuối vẫn không nhìn xuống Mạc Cảnh một chút.
"Có là thú cũng không hèn hạ như cậu."
Sau đó anh nhìn thẳng vào Mạc Y Đinh, từ từ trấn áp Mạc Cảnh dưới bàn tay đầy lực, cơ hàm bị đè tưởng chừng vỡ ra khiến hắn há to miệng, những ngón tay thon dài thuần thục kéo chiếc lưỡi đỏ hồng ra, ghim thẳng từ trên xuống.
Chiếc lưỡi còn động đậy đã bị ghim bằng con dao xuyên thẳng qua mặt bàn. Mạc Cảnh không thể đi đâu được nữa, nếu muốn đi phải từ bỏ cả chiếc lưỡi của mình. Tiếp đó là bàn tay trái, tay phải đều bị ghim thẳng xuống mặt bàn, con dao dùng đủ lực đều xuyên qua lớp gỗ dày. Đáng kinh ngạc.
"Con ơi... Tại sao... Tại sao cậu lại làm như vậy... Chúng tôi không hề động chạm gì đến Vân Thiên, càng không liên quan gì đến cậu... Tại sao..."
Du Yên khóc lớn, oán hận hét trước mặt Quyết Tùng. Khoảnh khắc chửi rủa của Mạc phu nhân càng kéo dài, Tùng lại như đang khám phá một món đồ vật mà phải mổ xẻ mới thích thú. Sau một lúc máu đã chảy như nước, anh dùng khăn lau tay sau đó bỏ vào túi quần, không dời mắt khỏi sự thống khổ, đau đớn của Mạc Cảnh mà lên tiếng.
"Ông bà thì không, nhưng quý tử đây thì có."
Trước khi rời đi, Quyết Tùng cuối cùng cũng cụp mắt nhìn Mạc Y Đinh đang đau khổ không nói được nửa lời, khuôn mặt trắng bệch như gặp tử thần, môi mỏng cử động như cảnh tỉnh.
"Nên làm gì với Cảnh thiếu đây? Tôi vẫn chưa hết giận."
***
Niel từng nói: "Ryan với chúng tôi, không chỉ là một người phức tạp, một tạo vật không mang sự kiểm soát, một con sói đội lốt anh tuấn cao thượng. Muốn ngăn cản, chỉ có nước gϊếŧ cậu ta đi, hoặc nhốt vào nơi 4 bể là tường, để hắn không thể làm hại ai được."
Hành Khiết cũng từng lắc đầu: "Sự tức giận được biểu hiện ra ngoài mặt vốn đã đáng sợ. Nhưng tuyệt đối phải dè chừng gặp trăm lần sự tức giận cuộn trào bên trong. Và đối với nỗi dè chừng đó, tôi khuyên nên cách xa Quyết Tùng một chút, nếu có thể, hãy trốn đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook