Diệp Phồn chạy rất khẩn trương, đi ra chợ mua thức ăn xong lại vội chạy về nhà nấu cơm. Vì tranh thủ thời gian, khó tránh khỏi làm việc sốt ruột, lúc thái rau, thái quá nhanh không cẩn thận cắt vào tay.

Thật sự là rất đau, Diệp Phồn hít một hơi, đặt con dao xuống rồi xem xét vết thương trên tay. Trên tay có một vết dao, ban đầu còn chưa chảy máu, một lát sau liền bừng lên, vừa đau vừa rát.

Sắc mặt cậu trở nên tái nhợt. Cậu có thể sâu sắc cảm nhận được cảm giác đau rát từ vết thương, chạy nhanh đi lấy khăn quấn lại vết cắt, nhịn đau tiếp tục nấu cơm.

Diệp Phồn nghe âm thanh chuyển động của chìa khóa, trong lòng khựng lại, khả năng là ba mẹ đã về, mà cậu vẫn còn một món chưa nấu xong.

Phỏng chừng tối nay không thể yên được.

Quả nhiên La Tú Hoa vào cửa, nhìn đến trong bếp còn đang bận rộn, khuôn mặt tười cười lập tức thay đổi, lại lôi Diệp Phồn ra mắng cho một trận.

Diệp Phồn coi như đã quen, không để tâm những lời mắng nhiếc kia, chuyên tâm xào nốt đồ ăn.

La Tú Hoa tâm tình đang không tốt, lại thấy bộ dạng kia của Diệp Phồn càng thêm tức, cởi dép ra định đánh Diệp Phồn.

Diệp Đức Toàn không muốn vì vợ mà trong nhà nháo thành một đoàn, vội vàng ngăn lại: "Nó không phải vẫn đang nấu sao, cũng không tốn bao nhiêu thời gian, bỏ đi bỏ đi."

La Tú Hoa vẫn là sợ chồng mình, hơn nữa phòng này cách âm kém, bị người khác nghe được quả thực mất mặt, nhưng trong lòng lại không thể nuốt trôi cơn tức này, quyết định không cho Diệp Phồn ăn, để cậu khắc sâu giáo huấn trong nhà này.

La Tú Hoa tâm tình không tốt là vì đường kiếm tiền của mụ coi như bị chặt đứt. Mụ thật không hiểu, một tên tiểu tử thì có gì ghê gớm? Ngoài người hầu bọn họ đã làm ở đó, lại dắt thêm quản gia chuyên môn đến.

Trước kia, chủ nhân rất ít đến căn biệt thự này, cơ bản đều là mụ lo liệu, giờ đây quản gia đến tiếp quản, thay vị trí của mụ, làm mụ biến thành người làm vệ sinh thấp kém, cũng không thể làm việc mưu lợi riêng.

Diệp Phồn thở phào nhẹ nhõm, chỉ là không cho ăn cơm thôi, may là không bị đánh.

Đợi đến lúc vợ chồng Diệp Đức Toàn đi ngủ, Diệp Phồn mới lặng lẽ lấy bánh bao từ giữa trưa chưa ăn ra, rót thêm chén nước sôi rồi chạy ra ngoài ban công ăn.

Ngành công nghiệp ở Lâm thành khá nhỏ, chủ yếu là phát triển du lịch và dịch vụ, cho nên không khí ở đây rất trong lành, đứng ở ban công nhìn bầu trời đầy sao, Diệp Phồn cảm giác bánh bao trong tay mình có chút cứng, gian nan nuốt xuống, không biết Lý Thiệu Quân có thích bầu trời đầy sao như vậy không?

Lúc này, Lý Thiệu Quân đã làm xong bài tập bà ngoại giao cho mình, xoay xoay cái cổ, đi tới hoa viên ở lầu hai, tựa vào lan can, cảm thụ được đêm khuya gió lạnh.

Nhìn ngôi sao lóe lên trên bầu trời đêm làm cho hắn mệt nhọc cũng giảm đi rất nhiều. Nhìn những ngôi sao sáng, lại như thấy đôi mắt sáng của Diệp Phồn, rất giống.

Như thế nào lại là Diệp Phồn, tại sao mình lại nghĩ đến cậu ấy? Lý Thiệu Quân cảm thấy chính mình quá mức chú ý Diệp Phồn.

Rõ ràng chỉ là vừa mới quen, hắn lại như luôn nhắc đến cái tên này.

Cậu ta ngoại trừ mi thanh mục tú, thành tích học tập tốt cũng không có gì đặc biệt. Có thể là vừa tới nơi này, người thấy thuận mắt mình cũng không có nhiều đi.

Diệp Phồn vẫn như cũ đến trường học khá sớm, bất quá hôm nay không có gặp Lý Thiệu Quân, đi đến phòng học, trở lại chỗ ngồi mới cảm thấy không thích hợp. Đây... là cái bàn của cậu sao?

Nhìn nhìn cách trang trí trên bàn, ngăn bàn có một cái quạt, mấy chiếc bút huỳnh quang màu sắc sặc sỡ, sách giáo khoa đều bao bằng bìa sách đẹp mắt, đây không phải bàn của cậu!

Diệp Phồn lập tức mở một quyển sách ra xem tên, Phạm Hiểu Đan!

Trong lòng lập tức hiểu rõ, trong lòng cậu có chút tức giận, thậm chí là phẫn nộ.

Dựa vào vào cái gì tùy tiện đổi chỗ của cậu!

"Diệp Phồn, ai cho cậu sờ loạn vào sách của tôi, chúng ta đổi chỗ rồi, cậu cũng đừng mong lại đây trộm được cái gì". Phạm Hiểu Đan nói một chút khách khí cũng không có thậm chí còn có chút ác độc.

Hừ, đến chết cũng không đổi chỗ còn phải phiền nàng làm như vậy nữa, tên này quá phiền phức đi.

Phạm Hiểu Đan là loại công chúa bị chiều hư, cái gì cũng phải vừa ý mình mới thôi, hơn nữa trong nhà có tiền, bộ dạng xinh đẹp, còn có một người anh lưu manh, người xung quanh đối với nàng đều là phục tùng, không theo nàng thì chỉ có bị cô lập.

Cho nên nàng cảm thấy lúc trước hỏi ý kiến Diệp Phồn đã là lịch sự lắm rồi, vậy mà tên này căn bản không biết cảm kích. Thật sự là cái tên không biết tốt xấu!

Nàng đã muốn có thì phải có cho bằng được, cho nên nàng kêu người giúp nàng đem bàn đổi vị trí, nàng nghĩ chắc chắn Lý Thiệu Quân sẽ không phản đối, còn Diệp Phồn nàng có biện pháp đối phó.

Trộm đồ!? Diệp Phồn hoàn toàn không nghĩ tới Phạm Hiểu Đan có thể nói ra như vậy. Làm việc xấu trước lại còn cáo trạng, quá trắng trợn.

"Này, cậu đừng ngậm máu phun người, đây vốn là vị trí của tôi!" Vẻ mặt Diệp Phồn thực nghiêm túc.

"Không trộm thì không trộm, lớn tiếng như vậy làm gì, tôi không phải bị cậu hù chết ư, chỉ là đổi chỗ, cũng đừng nhỏ nhen như vậy, chỗ ngồi của tôi tốt là thế vậy mà cậu còn không biết tốt xấu". Phạm Hiểu Đan càng nói mặt càng ủy khuất, hốc mắt đều đỏ, một chút cũng không thấy mình có lỗi.

Diệp Phồn quả thực không biết nói gì luôn, một giây trước cô ta còn kiêu ngạo ương ngạnh, giây sau liền biến thành vẻ điềm đạm đáng yêu dễ bị bắt nạt, thật sự là có thể đi làm diễn viên.

Trong lớp học sinh cũng đang lục tục đi vào, tò mò vây xem chỗ bọn họ, đủ loại bát quái thì thầm nghị luận.

Có người thấy Diệp Phồn là nam sinh đổi chỗ thì đổi chỗ, cái chuyện nhỏ không đáng để so đo, cũng có không ít người quen biết con người Phạm Hiểu Đan, biết cô nàng không đợi người ta đồng ý liền tự tiện đổi chỗ ngồi.

"Diệp Phồn, cậu là một thằng con trai, so đo nhiều với nữ sinh làm gì, không phải là chỉ đổi chỗ sao, đắn đo nhiều cái gì". Bạn ngồi phía trước cậu vỗ vai nói.

Diệp Phồn cười lạnh một chút, những lời này không có một chữ nào là giúp cậu cả. Cậu nam sinh này quả là có tính toán, so với một tên nam sinh ngồi sau thì một nữ sinh ngồi sau vẫn hơn, lại còn là hoa khôi của trường nữa chứ!

"Này, Diệp Phồn, tôi ngày hôm qua đã đề cập với cậu chuyện đổi chỗ, hiện tại cậu cáu cái gì chứ". Phạm Hiểu Đan bĩu môi, nhìn đến số người đứng về phía nàng, hợp lý hợp tình mà nói ra.

Diệp Phồn trong lòng thực tức giận nhưng cũng thực bất đắc dĩ vô lực, kia quả là khinh người quá đáng mà.

Không nên tốn hơi tranh cãi với người không phân rõ phải trái, Diệp Phồn bỏ đồ của Phạm Hiểu Đan kia qua một bên rồi ngồi luôn tại chỗ.

"Cậu làm cái gì, ai cho phép cậu đụng vào đồ của tôi, bàn tôi, đi ra! Ô......" Phạm Hiểu Đan hô lên, cuối cùng là khóc nức nở.

Đến lúc này, dự luận hoàn toàn chĩa mũi dùi vào Diệp Phồn, dù sao cũng là nam sinh, đổi chỗ cũng không phải đại sự, không tất yếu cùng nữ sinh so đo, thật keo kiệt.

Phải, cậu rất thích so đo, cậu keo kiệt, tất cả là lỗi của cậu...

Diệp Phồn vô lực nhìn nước mắt không ngừng rơi của Phạm Hiểu Đan, người không biết còn tưởng cậu làm ra chuyện tày trời gì.

Quên đi, không nên tốn công cãi cọ.

Lý Thiệu Quân chắc không đến mức mình không ngồi cùng sẽ không làm bằng hữu nữa đi?

Diệp Phồn ngồi dậy, đi ra khỏi chỗ mình ngồi, lại về chỗ Phạm Hiểu Đan từng ngồi.

Thấy sách bị chính mình làm cho lộn xộn, nhíu nhíu mày, tự tay sửa sang lại sách vở. Đặt một cây bút và một quyển sách lên bàn.

Ngồi ở vị trí này không bao lâu, phía sau liền có người chọc bút nhẹ vào lưng cậu, Diệp Phồn quay đầu, là một nữ sinh thắt bím tóc hai bên, đại diện môn tiếng anh, Lưu Thanh Thanh.

Diệp Phồn: "Chuyện gì thế?"

Lưu Thanh Thanh: "Không có gì, cậu đừng tức giận làm gì, chấp nhặt cậu ấy thật không đáng".

Diệp Phồn: "Tớ biết, cảm ơn cậu".

Không nghĩ tới vẫn còn người quan tâm cậu, trong lòng liền dễ chịu đi nhiều.

Lưu Thanh Thanh có chút đắc ý nở nụ cười: " Thế này cũng tốt đó chứ, cậu ngồi gần một đại mỹ nữ như tớ, không biết sẽ khiến bao nhiêu người hâm mộ đi".

Diệp Phồn buồn cười gật đầu, cậu bị bạn học này nói đến nở nụ cười.

Lý Thiệu Quân buổi sáng có chút việc nên đến trễ, mau chóng đi đến phòng học, thời điểm bước vào lớp, tầm mắt liền nhìn đến Diệp Phồn đang xoay người mỉm cười cùng nữ sinh.

Cậu ta như thế nào ở chỗ kia, sắp đến giờ vào lớp rồi.

Lý Thiệu Quân mang theo nghi hoặc đi về chỗ của mình, kết quả thấy chỗ ngồi nguyên lai của Diệp phồn lại thành một nữ sinh.

"Cậu là ai, sao lại ngồi đây?" Lý Thiệu Quân vẻ mặt bình tĩnh hỏi.

Phạm Hiểu Đan thấy đối phương chủ động hỏi vui sướng không thôi, nũng nịu nói: "Cậu không nhớ sao, hôm qua tớ đi tìm Diệp Phồn, tớ cùng cậu ấy đổi vị trí a".

Nguyên lai là người hôm qua, quả thực không nhận ra, trang điểm cũng quá dày.

Lý Thiệu Quân hỏi: "Cậu ấy đáp ứng rồi?"

Phạm Hiểu Đan gật gật đầu, tới gần hắn trả lời: "Đúng vậy, cậu ta đáp ứng rồi"

Một cỗ mùi nước hoa đậm đặc xông thẳng vào mũi, thân thể Lý Thiệu Quân bản năng mà lùi ra sau.

Cô gái này bị gì vậy, xịt nước hoa nhiều đến ngộp thở mất.

Lại nhìn thoáng qua Diệp Phồn đối nữ sinh ôn hòa mỉm cười, thật sự là tên gặp sắc quên bạn.

Lý Thiệu Quân càng ngày càng cảm thấy mùi nước hoa thật nồng nặc, đứng lên rời đi, hoàn toàn xem nhẹ Phạm Hiểu Đan bên cạnh.

"Uy, cậu cũng thật là gặp sắc quên bạn, đồng ý đổi chỗ với người khác mà không nói cho tôi một tiếng". Lý Thiệu Quân đến chỗ bàn Diệp Phồn, chân dài tùy ý dựa vào, xoay người cúi đầu nhìn Diệp Phồn, trong giọng nói mang theo bất mãn.

May mắn Lý Thiệu Quân chủ động đến hỏi, bằng không cậu còn không biết hắn nghĩ như thế nào.

Diệp Phồn giải thích nói: "Tớ không có đáp ứng cô ấy, chính cô ấy tự đổi, không cho đổi liền khóc".

Cậu cũng thực bất đắc dĩ, không có cách nào.

"A, nguyên lai là như vậy!" Lý Thiệu Quân nhìn thoáng qua Phạm Hiểu Đan, hừ lạnh một tiếng.

Vỗ vỗ bả vai Diệp Phồn, Lý Thiệu Quân liền đi trở về chỗ.

Phạm Hiểu Đan thấy Lý Thiệu Quân trở về, tinh thần liền phấn chấn. Chính là động tác giây tiếp theo Lý Thiệu Quân liền khiến nàng ta sợ kinh người.

Lý Thiệu Quân hai tay cầm vào hai mép bàn, dùng chút lực nhấc nó lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương