Mấy giải thưởng gì đó Lý Thiệu Quân cũng không có coi trọng, hắn bị nhiều người bủa vây thấy phiền muốn chết, nhìn xung quanh tìm thân ảnh Diệp Phồn, sau đó liền thấy được thân ảnh cậu lẫn trong đám người đang dần đi xa.

Lý Thiệu Quân vội len qua khỏi đám người, vất vả thoát được đám đông thì đã không còn thấy Diệp Phồn đâu, vội vàng chạy về phòng ký túc xá.

Trở về phòng một mình rửa mặt, Diệp Phồn leo lên tầng hai của chiếc giường, nằm đó, lấy tay che mặt, cảm thấy chính mình thật không xứng đáng với Lý Thiệu Quân.

Nói về phương diện học tập, nếu Lý Thiệu Quân nghiêm túc học hành, khẳng định có thể đạt thứ hạng cao, mặc dù cậu thành tích có tốt hơn một chút, nhưng bây giờ mới lên trung học, hiện tại bọn học còn nhỏ như vậy, nếu về sau lớn lên càng tiếp xúc với nhiều người, Lý Thiệu Quân còn có thể lựa chọn ở bên cậu sao?

Diệp Phồn trong lòng thực nặng nề.

Cậu cũng không biết chính mình sao lại băn khoăn nhiều như vậy, vốn dĩ việc bọn họ ở bên nhau đã là một con đường gian nan.

Lý Thiệu Quân trở về phòng, thấy ở chân giường có giày mà không thấy người đâu, hướng mặt lên xem, thấy người đang nằm ở bên trên, hắn cũng cởi giày, lập tức leo lên giường trên.

Hắn bỏ tay trên mặt Diệp Phồn ra, sờ sờ mặt cậu, ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy, không vui?"

Diệp Phồn lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười gượng cho hắn xem: "Tớ không sao, chỉ là hơi mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút".

"Kia như thế nào không ngủ ở dưới, Phồn Phồn ghét bỏ tôi, không muốn ngủ cùng tôi nữa sao?" Lý Thiệu Quân hỏi cậu.

Hắn nhìn Diệp Phồn cười có chút gượng ép, biết cậu đang nói dối, có gì đó giấu hắn.

Diệp Phồn không đem những suy nghĩ tiêu cực của mình nói cho Lý Thiệu Quân nghe, vẫn là khẽ cười, chỉ vào quạt trần đang quay: "Không có, là vì có chút nóng, ngủ ở dưới không mát như trên này".

"Vậy mở điều hòa, phòng ngủ lắp điều hòa cũng không phải để trưng bày, mở lên thì ngủ sẽ thoải mái hơn". Lý Thiệu Quân cảm thấy Diệp Phồn khẳng định có tâm sự, nhưng mà Diệp Phồn vẫn không nguyện ý nói với hắn.

Tuy rằng giường đủ hai người ngủ, nhưng Diệp Phồn nằm ở giữa, không để cho Lý Thiệu Quân có chỗ, nhưng Lý Thiệu Quân vẫn nghiêng người nằm sát lan can ôm lấy Diệp Phồn.

Diệp Phồn nhắm mắt cảm thấy bàn tay trên lưng mình, liền đẩy vai Lý Thiệu Quân, nhìn hắn nằm như vậy xem chừng là chịu khổ sở, khuyên hắn xuống dưới: "Cậu ngủ như vậy không được đâu, đi xuống dưới ngủ đi!"

Những lời này làm cho Lý Thiệu Quân nổi lên cảm giác nguy cơ, Phồn Phồn đòi chia giường ngủ với hắn, đương nhiên không được đồng ý, rõ ràng ngày hôm qua còn ngọt ngào thân mật, nghĩ nghĩ xem hôm nay có làm sai chuyện gì làm lão bà nhà mình sinh khí không chứ.

Xem ra vấn đề này rất nghiêm trọng.

Lý Thiệu Quân lớn xác như vậy còn giả bộ đáng yêu đi cọ cọ mặt Diệp Phồn "Tôi không đi, hiện tại không ôm cậu, tôi căn bản không ngủ được".

Diệp Phồn nhìn Lý Thiệu Quân bộ dáng to lớn còn bày ra vẻ đáng yêu, cũng thấy buồn cười, đưa tay sờ mặt hắn, lại xoa xoa đầu, giống như đang vuốt ve một con chó bự: "Như thế nào lại giống tiểu hài tử vậy chứ".

"Ở trước mặt cậu, tôi liền giống như tiểu hài tử vậy, muốn được cậu an ủi tôi, thương yêu tôi". Lý Thiệu Quân nói chuyện cũng thập phần không cần mặt mũi, một chút cũng không e lệ.

Đôi mắt long lanh của Diệp Phồn mang theo u buồn nhìn Lý Thiệu Quân, lại dùng đầu ngón tay miêu tả hình dáng khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Lý Thiệu Quân, cậu thích tớ ở điểm nào nhất?"

Vấn đề này từ trước đến giờ Lý Thiệu Quân chưa từng nghĩ tới, dù sao hắn nhìn thấy Diệp Phồn cảm xúc không giống như thấy người khác, nhìn thấy cậu hắn liền cao hứng, liền động tâm, thích một người chính là đơn giản như vậy.

Nhưng là Diệp Phồn đã lâu không có kêu tên hắn đầy đủ như vậy, hiện tại thành thế này, xem ra thật sự có vấn đề.

Lý Thiệu Quân phản ứng cũng rất nhanh, không có thất thần bao lâu, để hai mắt Diệp Phồn nhìn sâu vào đôi mắt mình, đem tình cảm chính mình không chút nào giữ lại cho Diệp Phồn biết.

Hắn trầm thấp ôn nhu mở miệng: "Tôi chính là rất thích cậu, thích cậu cười, ánh mắt của cậu, cả lúc cậu nổi giận, lúc cậu bắt tôi làm bài tập tôi đều vô cùng thích, ở trong mắt tôi cậu rất kiên cường, dũng cảm, thiện lương, chân thành, mỗi một chỗ trên người cậu tôi đều thích. Còn có, lúc cậu thương tâm, cậu rơi lệ, cậu có tâm sự mà không nói cho tôi biết, trong lòng tôi liền vô cùng khó chịu".

Lời nói của Lý Thiệu Quân tựa như lời kịch trong phim của nam nhân vật chính nói với nữ chính, thật sự là vừa cẩu huyết vừa như một ông cụ, nhưng Diệp Phồn nghe được lại thập phần cảm động, cho dù là lời nói dối thì cậu cũng nguyện ý tin tưởng.

Diệp Phồn hạ ánh mắt, cậu cảm thấy chính mình thật làm cao, tự dưng liền suy nghĩ miên man linh tinh rồi phát tính tình không tốt, cậu thật tự trách bản thân, muốn nói gì lại có chút nghẹn ngào.

"Thiệu Quân, cảm ơn cậu thích tớ, cậu thật sự rất tốt, tớ không biết liệu mình có thể xứng với cậu không".

Lý Thiệu Quân đau lòng đưa tay lau lau nước mắt nơi khóe mắt cậu, gọi cậu là đứa ngốc đúng là không sai, thật sự là một đứa ngốc, ngốc đến nỗi hắn thật muốn gõ gõ cái đầu của cậu.

Nhưng chính là hắn lại luyến tiếc Diệp Phồn, cầm hai má cậu, phi thường nghiêm túc mà dõng dạc nói: "Vì cái gì nghĩ đến cái vấn đề ngu ngốc như vậy, tôi hiện tại cảnh cáo cậu, Diệp Phồn cậu nếu dám có ý nghĩ rời xa tôi, tôi nhất định tìm cho bằng được cậu, làm cho cậu vĩnh viễn trốn không thoát khỏi lồng giam của tôi, chỉ có thể sống trong thế giới chỉ có một mình tôi!"

Trời mới biết, hắn thật sự đã bị Diệp Phồn làm mê đảo đến điên rồi, nếu không cố kỵ thân thể Diệp Phồn, hắn đã sớm muốn hưởng trái cấm.

Xem ra nên làm kế hoạch hắn vẫn lo lắng kia sớm một chút, hung hăng thương yêu cậu, cho cậu biết khát vọng của hắn đối với cậu nhiều đến đâu, làm cho cậu mệt đến không có thời gian nghĩ lung tung, nhưng mà hiện tại làm rồi thành nghiện sợ không khắc chế được quá.

Diệp Phồn nghe từng lời Lý Thiệu Quân nói ra thật sự rất rung động, đặc biệt ánh mắt Lý Thiệu Quân nhìn cậu, làm cho trong lòng cậu dần mang theo sợ hãi, lời Lý Thiệu Quân nói là thật sự, hắn thật sự nếu cần có thể sẽ đem chính mình nhốt lại trong thế giới chỉ có hắn.

Nghĩ đến đó, Diệp Phồn thật ngoan ngoãn lấy mặt cọ mặt Lý Thiệu Quân, hi vọng hắn không cần sinh khí.

Nhìn đến tức phụ đột nhiên trở nên nhu thuận, Lý Thiệu Quân cũng thu hồi ánh mắt sắc bén, cương nghị ôn nhu nhìn tức phụ, một tay sờ đầu cậu, một tay vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh trắng nõn, giống như đang vuốt ve an ủi con mèo nhỏ.

Diệp Phồn được vuốt ve thực sự thuận theo, trong cổ họng cũng giống như con mèo nhỏ được chủ nhân vuốt lông mà phát ra âm thanh "hừ hừ" dễ nghe.

Lý Thiệu Quân còn tưởng tượng được cái đuôi cùng hai cái tai mèo nhỏ trên người Diệp Phồn, một đôi mắt to ngập nước phong tình lại đáng thương nhìn mình, phát ra âm thanh meo meo, nội tâm hắn thật sự chướng lên, thật sự là không thể chịu đựng được mà, nếu không phải vì bảo trì mặt mũi, hắn đều đã chảy nước miếng.

Ôm Diệp Phồn, thấp giọng ở lỗ tai cậu nói nhỏ hai câu, sau đó mặt Diệp Phồn liền bạo đỏ, bĩu môi nhéo hắn hai cái, rồi còn nhỏ giọng mắng: "Hỗn đản!"

Kết quả Diệp Phồn nhìn Lý Thiệu Quân da mặt dày cười cười, hắn cư nhiên tiếp lời cậu, càng không biết xấu hổ liếm tai cậu, khàn khàn giọng nói: "Thì đúng là đản của tôi chỉ muốn cùng cậu trộn lẫn, đến lúc đó cậu mới nghiêm túc biết cái gì thật sự là hỗn đản".

Diệp Phồn xấu hổ đến mức thầm nghĩ muốn vùi mặt vào gối đầu, không muốn nghe đại lưu manh nói chuyện, đỏ mặt nhanh tay đi che miệng Lý Thiệu Quân lại, lớn giọng uy hiếp: "Còn nói lung tung, cậu ngủ sàn đi, không bật điều hòa thật không mát mẻ gì cả!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương