Lý Thiệu Quân đứng vững vàng ở nơi đó, làm chỗ dựa che chở cho Diệp Phồn, tùy ý cậu phát tiết ủy khuất cùng bi thương từ sâu trong nội tâm.

Nhìn Diệp Phồn run run bả vai, hắn cũng phi thường đau lòng, phi thường muốn biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì, chính là hắn hiện tại chỉ có thể làm bạn, chỉ có thể chờ Diệp Phồn chủ động đem sự tình nói ra...

Lý Thiệu Quân thật sự đau lòng, không ngừng bên tai cậu nói: “Cậu sẽ không phải không có nhà, cậu còn có tôi, tôi nguyện ý làm người nhà của cậu, vĩnh viễn sẽ không rời xa cậu”.

Phát tiết một hồi, Diệp Phồn khôi phục một ít lý trí, mưa tuy rằng lớn, nhưng lần này rõ ràng cậu nghe được Lý Thiệu Quân trịnh trọng hứa hẹn bên tai, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Lý Thiệu Quân.

Lý Thiệu Quân sợ cậu không tin, đôi tay đỡ hai vai cậu, trịnh trọng nói: “Diệp Phồn, về sau tôi chính là người nhà của cậu, cùng tôi về nhà đi!”

Diệp Phồn vì câu nói trên mà nước mắt càng rơi nhiều, chính là trên mặt đã không còn bi thương, khóe miệng giơ lên, dù khóc nhưng đều mang ý cười.

Diệp Phồn nâng tay lau nước mắt trên mặt, cố nén không cho mình tiếp tục khóc, cậu không nên khóc, kì thực cậu là một người may mắn.

Nhìn Lý Thiệu Quân bồi cậu trong mưa, Diệp Phồn nghĩ đời trước nhất định là cậu đã cứu vớt toàn thế giới, mới có thể may mắn cùng Lý Thiệu Quân trở thành bằng hữu.

Cậu cho rằng bản thân bị cả thế gian ghét bỏ, giống như một cơn gió không biết đi đâu về đâu, hóa ra còn có người nguyện ý bồi cậu, nguyện ý cho cậu một cái nhà.

Lý Thiệu Quân thấy Diệp Phồn cười, trên mặt cũng mang theo ý cười, ôn nhu nhìn cậu.

Không biết có phải trong lòng Diệp Phồn không còn bi thương hay không, mưa cũng nhỏ dần, cuối cùng là tạnh.

Qua một hồi lâu, Diệp Phồn mới ý thức được bản thân vẫn còn ở trong lòng Lý Thiệu Quân, phi thường ngượng ngùng, dùng đôi tay nhẹ nhàng chống lên bờ ngực rắn chắc kia, lui một bước nhỏ.

Nhớ tới chính mình vừa rồi ghé vào lòng Lý Thiệu Quân rồi gào khóc, Diệp Phồn thấy mình không còn mặt mũi nào mà gặp người nữa.

Lý Thiệu Quân biết tâm tư nhỏ này của Diệp Phồn, cũng tự nhiên buông lỏng hai tay, muốn ôm về sau còn rất nhiều cơ hội, hiện tại chủ yếu là đem người về nhà nuôi trước cái đã.

Lý Thiệu Quân dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn nói: “Nam nhi đổ máu không đổ lệ, chỉ là lúc đó thương tâm chưa tới, cậu nếu thương tâm thì cứ việc khóc đi, cậu có khóc đổ cả tường thành thì tôi cũng sẽ không cười cậu, ai dám cười cậu, tôi sẽ cho kẻ đó biết tay, cho nên không cần cảm thấy mất mặt”.

Lý Thiệu Quân rõ ràng vẻ mặt nghiêm túc còn cố ý chọc cậu cười, kỳ thật cái này từ miệng Lý Thiệu Quân nói ra thật lạnh, nhưng cậu vẫn là bị chọc cười, đôi mắt hơi hồng như hoa đào cong cong, khóe mắt mang theo ý cười.

Lý Thiệu Quân nhìn Diệp Phồn lần này thật sự nín khóc thì mỉm cười, trong lòng cũng dễ chịu nhiều, khóe miệng hơi giơ lên.

Hai tên ngốc, cả người dầm dề dưới mưa bị ướt hết cứ như vậy mà nhìn nhau cười ngây ngô.

Diệp Phồn bình tĩnh lại, cảm xúc cũng ổn định hơn nhiều, trên mặt dừng tươi cười, phi thường cảm kích nhìn Lý Thiệu Quân, nói: “Thật sự cảm ơn cậu, câu cậu nói hôm nay tớ sẽ nhớ cả đời, cho dù về sau có đường ai nấy đi, cậu cũng luôn là bằng hữu tốt nhất của cả đời tớ”. Cảm ơn cậu luôn ở thời điểm tớ bất lực liền xuất hiện, cho tớ sự giúp đỡ ấm áp.

Lý Thiệu Quân cũng không vội vã trả lời, cậu hiện tại muốn làm bằng hữu thì bằng hữu, trước đem người về nhà lại để tình cảm thăng cấp, hắn rất có kiên nhẫn nha.

Thẳng tắp nhìn Diệp Phồn, Lý Thiệu Quân cũng đồng dạng nghiên túc nói: “Cùng tôi về nhà, sẽ không đường ai nấy đi”.

Diệp Phồn nghe vậy chỉ cười cười, không có phản bác, kỳ thật trên đời này có bữa tiệc nào không tan chứ, đặc biệt trải qua hôm nay, cậu nghĩ điều mình cần làm chính là trân trọng những giây phút trước mắt.

Con người không thể quá tham lam, tuy rằng đời này cậu không có được thân tình, nhưng lại có một người bạn tốt như vậy, còn cầu gì hơn!

Ngũ thúc phái bảo tiêu cầm đèn pin một đường tìm đến đây, ánh sáng đèn pin chiếu vào hai người.

Bọn bảo tiêu nhìn hai người bọn họ, từ xa liền hướng bọn họ vẫy tay kêu gọi, Lý Thiệu Quân phất phất tay đáp lại.

Lý Thiệu Quân nhìn toàn thân Diệp Phồn ướt đẫm, nói: “Trong nhà phái người tới tìm, đưa chúng ta về nhà, nhanh chóng thay quần áo, bằng không sẽ dễ sinh bệnh”.

Diệp Phồn biết hắn nói là cái nhà nào, tức khắc lại có chút cảm động, hiện tại cũng không phải thời điểm tùy hứng, gật gật đầu: “Ân, chúng ta đi thôi!”

Kết quả Diệp Phồn vừa mới bước hai bước, trước mắt liền tối sầm lại, hướng mặt đất ngã xuống, đã không còn tri giác.

Lý Thiệu Quân đi bên cạnh cậu nhanh tay đem người ôm vào trong lồng ngực, nhìn mặt mũi Diệp Phồn trắng bệch, vô cùng sốt ruột, bế Diệp Phồn lên định đi đến bệnh viện.

Bảo tiêu ở một bên gọi hắn lại: “Tiểu thiếu gia, Ngũ quản gia đã mời bác sĩ Ngô về đến nhà, chúng ta vẫn nên về nhà trước!”

Nói xong liền tự giác đi lên nhận Diệp Phồn từ tay Lý Thiệu Quân, kết quả lại bị tiểu thiếu gia hung hăng trừng mắt, lui tay lại.

Lý Thiệu Quân nghĩ bệnh viện cách đây cũng không gần, trong nhà đã mời bác sĩ đến rồi, liền bế Diệp Phồn xoay hướng nhà mà đi.

Nhìn tiểu thiếu gia ôm người đi ở phía trước, bảo tiêu gãi gãi đầu không hiểu tình huống ban nãy, tiểu thiếu gia như thế nào ôm Diệp tiểu thiếu gia như sư tử giữ mồi vậy trời.

Đi được nửa đường, đoàn người Lý Thiệu Quân gặp được xe từ trong nhà ra đón, Ngũ quản gia nhận được điện thoại của bảo tiêu, lập tức kêu lái xe đến đây đón bọn họ, ông cũng tự mình đi theo.

Lý Thiệu Quân đem theo người ngồi lên xe, cẩn thận chăm sóc Diệp Phồn.

Ngũ quản gia ngồi phía trước, từ cửa kính chiếu hậu, nhìn đến dáng vẻ khẩn trương của tiểu thiếu gia, hơi nhíu mày, tiểu thiếu gia đối với bạn học của mình cũng tốt quá đi, ông tổng cảm thấy có chút không bình thường.

Không để ông tự hỏi lâu, xe hơi đã tiến vào Thiệu gia, Lý Thiệu Quân lập tức ôm người lên lầu, một bên giúp Diệp Phồn thay quần áo, một bên để cho bác sĩ Ngô chuẩn bệnh.

Bác sĩ Ngô tinh thông cả y thuật Trung Quốc lẫn phương Tây, buông ống nghe bệnh, lại bắt mạch cho Diệp Phồn, vạch đôi mắt đang khép kín ra xem, mạch đập hòa hoãn, đối Lý Thiệu Quân nói: "Cậu cứ yên tâm, đồng học cậu không có việc gì, cậu ấy chỉ là nhất thời chịu đả kích lớn, cảm xúc không ổn định, lại gặp mưa lạnh, tâm thần có chút hao tổn, tiêu hao quá sức nên té xỉu mà thôi, để tôi kê thuốc cho cậu ấy, nghỉ ngơi một đêm liền tốt”.

Tuy rằng bác sĩ Ngô nói như vậy, Lý Thiệu Quân vẫn rất lo lắng nhìn Diệp Phồn, canh giữ bên mép giường không muốn rời đi.

Ngũ quản gia đứng một bên nhìn biểu tình tiểu thiếu gia, mí mắt giật giật, đi lên trước nói: “Tiểu thiếu gia, cậu ở lại chăm sóc Diệp Phồn, tôi đi tiễn bác sĩ Ngô”.

Lý Thiệu Quân chỉ hướng bác sĩ gật đầu, lại lập tức nhìn về phía giường.

Ngũ quản gia híp mắt nhìn hai thiếu niên, tóm lại cảm thấy không thích hợp, hẳn là nói thiếu gia nhà mình không thích hợp mới đúng, bất quá trước tiên vẫn nên đưa bác sĩ Ngô xuống lầu.

Lý Thiệu Quân vội thay quần áo, lại dùng nước ấm lau người Diệp Phồn, sợ cậu bị sốt, một lúc sau lại uy cậu uống thuốc, đem nửa người Diệp Phồn nâng nhẹ lên nằm an ổn trên gối, chờ mặt Diệp Phồn có chút hồng hào, biểu tình mới có chút an ổn đi ra ngoài.

Lý Thiệu Quân cuối cùng đi đến yến hội thính đã kết thúc, hắn mang theo ánh mắt xin lỗi nhìn bà ngoại.

Thiệu Tuệ Phân chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, không trách cứ hắn.

Bởi sự tình phát sinh đột ngột, Thiệu Tuệ Phân cũng đã làm công đoạn cắt bánh kem, lại kêu người làm thêm một chiếc bánh nhỏ khác, chờ ở nhà dưới, đơn giản chúc mừng.

Chờ chúc mừng kết thúc, Lý Thiệu Quân đi theo bà ngoại đến thư phòng, Thiệu Tuệ Phân muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Kỳ thật, Lý Thiệu Quân đến bây giờ cũng không rõ ràng lắm đã xảy ra sự tình gì, lúc hắn tìm được Diệp Phồn nhìn cậu thương tâm như vậy cũng không dám hỏi, nhưng hắn biết kẻ gây ra chắc chắn là La Tú Hoa.

Ngũ thúc an bài mọi người thu thập yến hội xong, đem khách nhân đều tiễn đi, cũng tới thư phòng.

Sau khi phái bảo tiêu ra ngoài tìm người, liền đi hỏi người hầu cùng bảo tiêu lúc đấy chứng kiến sự tình, cũng biết La Tú Hoa là mẹ Diệp Phồn, ông kêu người đi gọi La Tú Hoa đến, nhưng người báo lại là La Tú Hoa đã mang theo nhi tử rời khỏi yến hội, vì thế lại tìm Diệp Đức Toàn.

Ngũ quản gia tuy rằng chỉ là một quản gia, nhưng trên dưới Thiệu gia không ai dám xem thường ông, lại còn rất có uy nghiêm, ít nhất người hầu trong Thiệu gia đều có chút sợ ông, một câu là có thể khiến bọn họ đi đời.

Diệp Đức Toàn không rõ vì cái gì Ngũ quản gia lại gọi hắn hỏi sự tình Diệp Phồn, nhưng ánh mắt quản gia sắc bén làm hắn không dám giấu giếm, mọi sự đều nói rõ ràng.

Sau khi biết chuyện của Diệp Phồn, ông thập phần thổn thức cảm khái, không nghĩ tới ôn nhuận thiếu niên kia cư nhiên thân thế bất hạnh như vậy, cũng thập phần đồng tình.

Ngũ quản gia ở thư phòng đem sự tình nói ra, Thiệu Tuệ Phân lắc đầu thở dài, thật đáng thương cho Diệp Phồn, đúng là một hài tử khiến người ta đau lòng.

Lý Thiệu Quân là người cảm xúc kịch liệt nhất, tay nắm chặt thàn quyền, trong mắt tức giận đến nghiến răng phẫn nộ gầm nhẹ: “La Tú Hoa!”

Thiệu Tuệ Phân nhìn Lý Thiệu Quân tức giận, mở miệng trấn an: “Thiệu Quân, ta biết con cùng Diệp Phồn là bạn tốt, nhưng gặp loại chuyện này càng phải bình tĩnh, xúc động chỉ tạo thương tổn lớn hơn, con quan tâm đến cậu ấy nhiều một chút, nó hiện tại rất cần người bầu bạn”.

Nghe được bà dạy bảo Lý Thiệu Quân thu hồi cảm xúc phẫn nộ, làm chính mình bình tĩnh lại.

Lý Thiệu Quân trong lòng đã quyết định, hắn sẽ không để Diệp Phồn quay lại Diệp gia, hắn muốn để Diệp Phồn lưu lại đây.

Nắm tay, Lý Thiệu Quân ánh mắt kiên định, đi đến trước mặt bà ngoại, đột nhiên liền quỳ xuống.

Thiệu Tuệ Phân lắp bắp kinh hãi, vội vàng đỡ cậu: “Thiệu Quân, con làm gì vậy, đứng lên rồi nói”.

Lý Thiệu Quân không có đứng lên, mang theo một tia khẩn cầu nói: “Bà ngoại, cháu trai muốn cầu xin bà một việc, con mong bà chấp nhận để Diệp Phồn ở tại Thiệu gia, để cậu ta trở về chỉ biết gặp tra tấn”.

Thiệu Tuệ Phân ánh mắt phức tạp nhìn cháu ngoại, không nghĩ tới hắn coi trọng Diệp Phồn như vậy, bà cũng rất thích Diệp Phồn, nhưng chuyện này không đơn giản như vậy, bà đây thật cũng sẵn sàng nguyện ý.

Lý Thiệu Quân biết bà ngoại sẽ không đơn giản đáp ứng như vậy, tiếp tục nói ý tưởng của hắn: “Bà ngoại, con biết người vẫn trong các gia tộc lựa chọn một người xấp xỉ tuổi con, bồi dưỡng bọn họ, để về sau làm tâm phúc của con, làm con có đủ thế lực để chu toàn tập đoàn”.

Nói đến sự tình Thiệu gia, Thiệu Tuệ Phân cũng nghiêm túc hẳn lên, hỏi hắn: “Cho nên, con muốn...”

Lý Thiệu Quân phi thường nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy, con cảm thấy Diệp Phồn là người thích hợp nhất, thông tuệ cứng cỏi, cậu ấy hiện tại còn bất lực, Thiệu gia cho cậu ta dựa vào, với tính cách của Diệp Phồn, về sau sẽ chỉ nghĩ làm sao để báo đáp Thiệu gia, tuyệt đối sẽ không phản bội con”.

Thiệu Tuệ Phân cũng không bởi vì lời cháu ngoại mà lập tức đáp ứng, đưa lưng về phía hắn suy nghĩ một trận, nhớ tới lúc Thiệu Quân mang theo tươi cười khi giới thiệu Diệp Phồn, khi cùng Diệp Phồn ở bên nhau thì thần sắc rõ ràng là nhẹ nhàng vui sướng, cho nên bà cũng chấp thuận.

Ngũ thúc tuy rằng đồng tình với Diệp Phồn, nhưng ông luôn đặt Thiệu gia làm trọng, ông trước kia còn thấy Diệp Phồn rất đủ tư cách làm người được chọn, nhưng hiện tại lại thập phần không ủng hộ cách nói của Lý Thiệu Quân, Diệp Phồn sẽ trở thành nhược điểm của tiểu thiếu gia.

Xem A Phân bộ dáng mềm lòng, Ngũ thúc đi lên trước nói: “Chủ tịch, bà nhất định phải nghĩ kỹ, tiểu thiếu gia hiện tại còn trẻ, suy nghĩ sự tình không thể được thành thục, bà không thể...”

Ngũ thúc còn chưa nói xong, Thiệu Tuệ Phân bèn xua tay, ý bảo ông không cần nói nữa, bà xoay người nói với Lý Thiệu Quân: “Thiệu Quân, ta đáp ứng yêu cầu của con, nhưng con biết cậu ấy muốn ở lại Thiệu gia cũng không dễ dàng, con cần phải nghĩ thật kỹ”.

Lý Thiệu Quân trịnh trọng gật đầu: “Bà ngoại, con đã nghĩ vô cùng rõ ràng, tuyệt đối không phải nhất thời xúc động, cũng sẽ biết chịu trách nhiệm việc mình làm”.

“Tốt, con biết tự đảm đương liền được, nhưng việc này Diệp Phồn cũng phải đồng ý mới được, không thể miễn cưỡng đứa nhỏ, con mau đứng lên đi!” Thiệu Tuệ Phân nhìn cháu ngoại quỳ cũng rất đau lòng.

Bởi vì thời gian không còn sớm, Thiệu Tuệ Phân biết cháu ngoại mình mắc mưa, để hắn đi nghỉ ngơi, bà lưu lại cùng Ngũ quản gia có việc trao đổi.

Sau khi nhìn tiểu thiếu gia rời đi, Ngũ quản gia nhíu mày: “A Phân, bà sao lại phải đáp ứng, kỳ thật bà cũng nhìn ra được tư tâm của Thiệu Quân, Thiệu Quân quá để ý Diệp Phồn, sẽ trở thành nhược điểm của cậu ấy”.

Thiệu Tuệ Phân thở dài, bình tĩnh nói: “Gọi Sơn, ta biết, chính là ta cũng già rồi, hiện tại chỉ hi vọng bọn nhỏ có thể khoát hoạt vui sướng mới tốt, Thiệu Quân một lần cao hứng phấn chấn giới thiệu bằng hữu của nó cho tôi đã là chuyện thật lâu trước kia, từ chuyện kia về sau, Thiệu Quân như trong một đêm liền trưởng thành, tười cười cũng ít, nhiều năm như vậy nó cũng không còn quen bạn bè gì, tôi thật sợ nó vẫn sẽ luôn cô độc như thế”.

Bà nhìn nhìn Ngũ Gọi Sơn, mang theo tươi cười nói: “Ông biết không, lúc Thiệu Quân nói muốn mời bằng hữu về nhà tham gia yến hội sinh nhật, tôi vừa kinh ngạc lại vừa cao hứng.”

Ngũ Gọi Sơn nghĩ nghĩ, đích thực ông thấy lúc tiểu thiếu gia ở bên cạnh Diệp Phồn đều sẽ tươi cười, hơn nữa rốt cuộc cũng đã có hơi thở của một thiếu niên, không còn bộ dáng ông cụ non nữa.

Nếu A Phân đã quyết định, ông cũng không phản đối, chỉ nghĩ đem Diệp Phồn hảo hảo bồi dưỡng, quyết không thể kéo chân tiểu thiếu gia.

Lý Thiệu Quân được chấp thuận, trong lòng nhẹ nhàng rất nhiều, lo lắng cho tình huống của Diệp Phồn, gấp không chờ nổi chạy về phòng.

Hắn vừa đi vừa nghĩ, ngày mai nhất định sẽ cùng La Tú Hoa tính sổ, trong tay hắn có chứng cứ có thể khiến mụ ta ngồi trong tù một thời gian dài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương