Dược Thần
-
Chương 1882: 1882: Siêu Thoát Luân Hồi3
Song phương trong chớp mắt đã giao thủ mấy trăm chiêu, rõ ràng cân sức ngang tài.
- Hống…
Hai người giao thủ kinh thiên động địa, người chung quanh đều tránh lui, mà hai người từ trên không đánh xuống mặt đất, quét ngang hết thảy.
- Bắc Vũ, Tây Hoàng, các ngươi bắt giữ Thánh Tộc vương tộc!
Hắc Ám vừa giao thủ vừa quát lên.
- Được!
Bắc Vũ cùng Tây Hoàng hét to một tiếng, hướng Lam Nguyệt Cổ Sâm hung hăng nhiếp tới.
- Ngươi dám!
Lôi Vẫn quát lên một tiếng chói tai, muốn bứt ra chặn đường.
- Ha ha, Lôi Vẫn, cùng ta chiến đấu vẫn dám phân tâm?
Hắc Ám hừ lạnh một tiếng, liên tục ra tay, một quyền nối tiếp một quyền, một quyền hơn một quyền, cuối cùng đột nhiên bộc phát, lại một quyền lật tung chư thiên, diễn biến ra sát chiêu vô tận, cuồn cuộn mà đến, khí thế vô địch, liên tục đả kích Lôi Vẫn không ngừng xoay chuyển bên trong cuồng phong bão tố kia.
- Đáng giận!
Lôi Vẫn không dám khinh thường, chỉ đành chuyên tâm ngăn cản công kích của Hắc Ám.
- Ha ha, tới a!
Bắc Vũ cùng Tây Hoàng đồng thời ra tay, nhưng ngay lúc này Kiệt Sâm đột nhiên vọt tới trước mặt Lam Nguyệt Cổ Sâm, hung hăng chống đỡ một kích của hai người.
- Phanh! Phanh! Phanh!
Một kích của Bắc Vũ cùng Tây Hoàng làm Kiệt Sâm đau đớn rống lên, thân thể truyền ra tiếng nổ mạnh trận trận, máu tươi cùng xương cốt vẩy ra tứ tán, thân thể đã bị đánh muốn nổ tung.
- Xú tiểu tử, không nghĩ tới bây giờ mà ngươi cũng còn chưa hóa đạo vẫn lạc, cũng được, ta sẽ đưa ngươi ra đi, cho ngươi siêu thoát, miễn cho ngươi chịu thống khổ như vậy, ha ha…
Bắc Vũ cười lạnh một tiếng, một quyền oanh hướng Kiệt Sâm.
- Chết cho ta!
Bắc Vũ rống to, khí tức vô thượng từ trên thân thể hắn bộc phát hung hăng đánh úp tới Kiệt Sâm.
Trong nháy mắt Bắc Vũ công kích Kiệt Sâm, Tây Hoàng cũng liền động thủ, bàn tay trảo nhiếp, trực tiếp chụp tới Lam Nguyệt Cổ Sâm cùng đoàn người Thánh Tộc và năm người Xích Ký bên dưới, chính là muốn đem Lam Nguyệt Cổ Sâm cùng hơn ngàn Thánh Tộc tộc nhân bắt lấy.
Thánh Tộc nhân là chí bảo trong thiên địa, ngay cả thương thế của Thần Vương cũng có thể trị hết, tự nhiên làm Tây Hoang ngấp nghé.
- Tây Hoàng, ngươi không khỏi cũng quá tham lam đi.
Lần này cách đó không xa Thiên Vân cùng Nam Trụ đã không ngồi yên được nữa, bay vút tới.
Vốn trong lòng bọn hắn đã bỏ qua việc tranh đoạt Thánh Tộc vương tộc, nhưng hiện tại Tây Hoàng còn không muốn lưu lại tộc nhân Thánh Tộc cho bọn hắn, điều này hai người làm sao nguyện ý, hơn nữa Hắc Ám cùng Lôi Vẫn còn đang giao thủ, không bằng thừa cơ hội này kiếm tới lợi ích.
Mảnh địa vực nơi đây trong thời gian ngắn bị thật nhiều cỗ lực lượng giao đấu, bên trong không ít Thánh Tộc bị uy áp nguyên một đám bị nổ tung, biến thành tinh khí linh dược nguyên thủy nhất, mà năm người Xích Ký máu tươi cơ hồ ướt đẫm quỳ sụp dưới đất, cả đầm lầy tràn ngập huyết tinh.
Xích Ký bọn họ đang rơi vào trong một thế giới bị hủy diệt.
- Chủ nhân…
Xích Ký bọn họ rống to, trong mắt tràn ra máu tươi, liều lĩnh muốn vọt tới trước mặt Kiệt Sâm ngăn cản một kích của Bắc Vũ.
Nhưng chỉ là vô dụng, năm người Xích Ký thật sự quá yếu nhược trước mặt Thần Vương, thậm chí còn không sao đứng dậy nổi, làm sao ngăn cản giúp Kiệt Sâm?
- Không…
Tất cả mọi người bi thống gào lên, máu tươi cuồng phun.
Thảm thiết, thật sự là quá thảm thiết.
Mà giờ phút này, công kích của Bắc Vũ đã rơi lên trên người Kiệt Sâm.
- Bồng!
Thanh âm nổ đùng vang lên, toàn thân Kiệt Sâm nổ tung, không còn tồn tại chút gì.
- Ah…
Năm người Xích Ký bi thống gào lên, hai mắt chảy xuống huyết lệ, ở giữa thiên địa khí tức của Kiệt Sâm triệt để biến mất, mà trong linh hồn bọn họ, lạc ấn liên hệ với Kiệt Sâm cũng tiêu tán hoàn toàn, rốt cục không còn cảm giác được Kiệt Sâm tồn tại.
- Không…
Lam Nguyệt Cổ Sâm thét lên tê tâm liệt phế, nàng ngây ngốc nhìn chỗ Kiệt Sâm biến mất, nước mắt chảy xuôi, thân thể như choáng váng chết lặng.
- Ha ha, tiểu tử thúi kia rốt cục chết rồi!
Vô số thất thải kiếp hỏa tiêu tán, Bắc Vũ cười ha ha, sau đó đưa mắt nhìn qua Nam Trụ hai người:
- Nam Trụ, Thiên Vân, các ngươi còn muốn tranh cướp Thánh Tộc nhân, quả thực là muốn chết!
Bắc Vũ hét lớn một tiếng, cùng Tây Hoàng muốn ra tay.
- Ân?
Còn không đợi hắn xuất thủ, đột nhiên nơi địa phương Kiệt Sâm vẫn lạc một cỗ sinh mệnh khí tức nồng đậm bốc cao.
Dị biến khiến ánh mắt sáu Thần Vương đều nhìn tới.
- Sinh mệnh khí tức thật nồng đậm, còn mạnh mẽ hơn cả vương giả Thánh Tộc, chuyện gì xảy ra?
Bắc Vũ giật mình, bọn hắn cảm nhận được nơi kia có cỗ sinh mệnh khí tức còn mạnh mẽ hơn Thánh Tộc vương tộc, thật giống như toàn bộ sinh mệnh khí tức của thương sinh linh trong thiên địa đều tập trung vào nơi đó, cường đại đến kinh người.
- Kiệt Sâm kia rốt cục tu luyện công pháp gì? Vì sao đã vẫn lạc nhưng sinh mệnh khí tức lại nồng đậm như thế?
Cả sáu Thần Vương đều thấy chấn kinh.
- Nhiếp cho ta!
Đột nhiên Bắc Vũ mạnh mẽ ra tay, vẻ mặt dữ tợn, bàn tay nhiếp thẳng tới cỗ sinh mệnh khí tức kia, ở trong mắt hắn xem ra cỗ sinh mệnh khí tức còn mãnh liệt hơn vương tộc Thánh Tộc, đối với Thần Vương hiển nhiên mang tới lợi ích càng lớn hơn nữa.
Những Thần Vương khác cũng nghĩ tới điểm này nhưng bọn hắn đã không còn kịp ra tay.
Oanh long long…
Bàn tay của Bắc Vũ đi thẳng tới trước, còn chưa đợi hắn trảo nhiếp xuống, đột nhiên từ bên trong tuôn ra một cỗ lực lượng không gì sánh kịp, bàn tay của Bắc Vũ lập tức liền nổ tung.
- Cái gì?
Tất cả mọi người đều chấn động.
Oanh!
Ở trước mặt mọi người, cỗ sinh mệnh khí tức không ngừng ngưng kết, cuối cùng lại tạo thành hình dáng Kiệt Sâm lần nữa, đồng thời một cỗ khí tức kinh người từ trong thân thể Kiệt Sâm tản ra, cỗ khí tức vô cùng đáng sợ, cơ hồ làm thiên địa cuốn tới, biến thành chuyển ngược.
Thiên không đều bị cỗ lực lượng kia giẫm đạp dưới chân.
- Vì sao tiểu tử kia sống lại, hơn nữa khí tức trên thân đáng sợ như vậy, điều này không có khả năng…
Vẻ mặt Bắc Vũ kinh sợ rống to một tiếng, hiển nhiên không thể tin một màn trước mắt.
Trong thiên địa, Kiệt Sâm ngạo nghễ đứng thẳng, đôi mắt đột nhiên mở ra, hai mắt trực tiếp xuyên qua thời gian, đem toàn bộ thời không đều nghịch chuyển.
- Không gian!
- Thời gian!
- Sinh mạng!
- Trận đạo!
- Kiếm đạo!
- Thần đạo!
Trong miệng Kiệt Sâm phát ra tiếng vang, theo ngâm xướng, khí tức của hắn ngày càng mãnh liệt.
- Ta sáng tạo chư thiên…
- Ta thành lập văn minh…
- Ta dựng dục sinh mạng…
- Phá rồi lại lập, Dược Thần, Dược Thần, nguyên lai đây mới là chân lý của sinh mạng…
Một cỗ thiên âm đến từ bên ngoài thiên giới từ trên thân thể Kiệt Sâm tràn ra, thanh âm này chính là khí tức viễn siêu đại đạo quy tắc.
Ở trên người Kiệt Sâm, Dược Thần đạo, Kiếm Thần đạo, trận pháp đạo, đủ loại khí tức không ngừng lưu chuyển, đang không ngừng kéo lên, hoàn toàn vượt qua đỉnh phong thừa nhận của thiên địa quy tắc.
Oanh long long…
Trên bầu trời kiếp hỏa hàng lâm, thiên địa đều không thể dung nạp được hắn, thiên địa tức giận, giáng xuống đại kiếp nạn mãnh liệt nhất.
Đại kiếp nạn vô cùng đáng sợ, có loại hương vị hồng hoang đại phá diệt, lục đại thần vương lập tức thối lui ra xa, sắc mặt đại biến.
Cỗ đại kiếp nạn ngay cả thần vương cũng không dám tiếp xúc, một khi tiếp xúc không tránh được nguy hiểm vẫn lạc.
Bởi vì bọn hắn cảm nhận được hỗn độn khí tức khi thiên địa sáng lập ẩn bên trong đại kiếp nạn kia.
Nhưng một màn kế tiếp làm mỗi người đều hoảng sợ.
Oanh long!
Kiệt Sâm mở mắt, khoát tay.
Toàn bộ thiên kiếp đều vỡ tan, trực tiếp nổ tung, khí tức thiên kiếp, pháp tắc, thời gian, không gian, cùng nhau hủy diệt, rốt cục không cách nào ngăn cản được Kiệt Sâm mảy may, thiên địa ý chí, đại đạo quy tắc, ở trước mặt hắn yếu ớt không chịu nổi, lộ ra vẻ nhỏ bé, chỉ cần nhấc tay liền có thể tan vỡ.
Sinh mệnh khí tức vô cùng vô tận từ trong thân thể hắn tán phát đi ra.
Thân hình Kiệt Sâm mặc cho thiên địa tuế nguyệt ăn mòn, không gian thời gian hủy diệt, vĩnh hằng, kinh nghiệm vô số tai nạn, vẫn tồn tại như trước, thiên địa không thể diệt sát khí tức của hắn, cúi đầu xưng thần.
Thật nhiều hồi ức hiện lên trong đầu hắn.
Hôm nay rốt cục đạt tới bước này.
Thiên địa đã không thể hủy diệt.
Giờ khắc này rốt cục đã hoàn thành đại đạo của chính mình.
Thần Vương Chi Tâm của tổ tiên Tư Đặc Ân đã biến mất, tan thành hư vô, mà hiện tại Kiệt Sâm đã không còn cần Thần Vương Chi Tâm, dùng kiếm đạo, trận đạo, dược thần đạo đột phá, trở thành nhân vật duy nhất trong vũ trụ đột phá toàn bộ quy tắc thiên đạo, hắn đã siêu việt hết thảy.
- Ngàn vạn tính mạng, ngưng tụ lần nữa, hoa nở hoa tàn, vô cùng vô tận!
Kiệt Sâm chậm rãi đi về phía trước, thân hình khẽ động, vung tay lên, một đạo lực lượng vô thượng lập tức bao phủ hết thảy.
- Xuy xuy…
Những Thánh Tộc nhân đã chết khi nãy lại lần nữa ngưng tụ, nguyên đám người hoàn toàn khôi phục nguyên dạng, mà vết thương trên người Xích Ký bọn họ hoàn toàn lành lặn, như chưa từng bị thương qua bao giờ.
Kiệt Sâm nhìn qua Lam Nguyệt Cổ Sâm, chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, không chút cố kỵ hoàn cảnh chung quanh.
- Chủ nhân, chủ nhân…
- Đại nhân…
Thật nhiều Thánh Tộc nhân không dám tin vào mắt mình, mà năm người Xích Ký cũng kích động chảy nước mắt.
Trong hư không Kiệt Sâm vẫn ôm Lam Nguyệt Cổ Sâm, quên mất hết thảy chung quanh.
- Xú tiểu tử, không nghĩ tới ngươi vẫn chưa chết, còn tấn cấp Thần Vương!
Bắc Vũ cắn răng rít lên.
- Giết, chúng ta giết hắn, Thần Vương thì thế nào, vẫn phải chết!
Tây Hoàng quát chói tai.
Hai người quát to cổ động người khác ra tay.
- A…
Kiệt Sâm đột nhiên cười khẽ, ánh mắt lãnh đạm nhìn qua.
- Hô…
Hắn đột nhiên khoát tay, một cỗ lực lượng hàng lâm, bao phủ Bắc Vũ cùng Tây Hoàng.
- Đó là…
Trên mặt hai người lộ ra thần sắc mê mang, sau một khắc…
- Bồng!
Vô thanh vô tức, hai người liền biến thành hư vô, chỉ còn lại hai mảnh Thần Vương Chi Tâm lơ lửng xoay tròn, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Kiệt Sâm điểm nhẹ ngón tay tới.
- Bồng!
Hai mảnh Thần Vương Chi Tâm lập tức vỡ tan thành bột mịn.
- Không, không, điều đó không có khả năng…
Thiên Vân, Nam Trụ, Hắc Ám khó thể tin, thân thể bật lui ra phía sau, mà vẻ mặt Lôi Vẫn cũng lộ lên kinh hãi.
- Hô…
Sau một khắc ba người Hắc Ám trực tiếp ẩn vào hư không, điên cuồng bỏ chạy.
Còn chưa đợi bọn hắn hoàn toàn tiến vào hư không…
- Bồng!
Một cỗ lực lượng vô hình bao phủ, đem ba người trực tiếp chấn thành tro bụi.
Năm đại Thần Vương, lập tức vẫn lạc.
- Đi ra lâu như vậy, cũng nên trở về…
Kiệt Sâm ôm Lam Nguyệt Cổ Sâm, trực tiếp bước vào hư không.
Ngay khi Kiệt Sâm vẫn lạc, trong Linh Dược Sư Tháp tại Tư Đặc Ân đại lục.
Người thân của Kiệt Sâm đều tề tụ đầy đủ trong đại sảnh.
Hiện tại khí tức tĩnh mịch trong đại sảnh làm mọi người run sợ.
- Chủ nhân, linh hồn khí tức của chủ nhân không thấy…
Là linh hồn nô bộc, hơn mười linh thần đều hoảng hốt, chủ nhân chết bọn hắn phải vẫn lạc theo, hiện tại bọn hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, sợ hãi mình sẽ tùy thời vẫn lạc.
- Kiệt Sâm…
Lôi Nặc cùng Vưu Lợi Á siết chặt đôi tay, trong mắt tràn ngập lo lắng cùng khẩn trương, thân hình run lên nhè nhẹ.
Mà Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ bọn họ cùng ba đệ tử Lạc Khố Ân đều bất an, thậm chí chảy cả nước mắt.
Kiệt Sâm đến Thiên Thần Giới nhiều năm như thế, không có chút tin tức nào, hiện tại linh hồn khí tức cũng biến mất, nhưng bọn họ không thể làm gì, loại cảm giác vô lực làm họ thống khổ không chịu nổi.
- Tại sao lại như vậy…
Mọi người nhìn qua trung ương đại sảnh, Khắc Lôi Nhã đứng cạnh Bố La Đặc, trên mặt tràn đầy nước mắt.
- Phụ thân, con muốn đi Thiên Thần Giới, đưa con đi Thiên Thần Giới…
Khắc Lôi Nhã thống khổ kêu to.
Nhưng Bố La Đặc chỉ lắc đầu bất đắc dĩ, vẻ mặt đầy khổ sáp.
Ngay thời điểm không khí tràn ngập bi thương…
Đột nhiên…
Trong hư không trống rỗng xuất hiện hai đạo nhân ảnh.
Hai thân ảnh thật quen thuộc khiến mọi người đều ngẩn ngơ.
- Nhi tử!
Lôi Nặc cùng Vưu Lợi Á kích động kêu lên.
- Sư phụ!
Ba người Lạc Khố Ân cũng run rẩy hô to.
- Kiệt Sâm!
Nhóm người Bỉ Tư Pháp Mỗ không dám tin vào ánh mắt của mình.
- Thiếu gia!
Khắc Lôi Nhã lao tới nhào vào trong lòng Kiệt Sâm.
- Chào mọi người, ta đã trở về!
Kiệt Sâm ôm Lam Nguyệt Cổ Sâm cùng Khắc Lôi Nhã trong lòng, nhìn qua mọi người, cười tươi sáng lạn.
THE END.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook