Được Một Vé Về Tuổi Thơ
-
Chương 4
Thoải mái tỉnh dậy, đầu óc như được ánh mặt trời chiếu rọi không còn cảm giác mơ màng như lúc mới sống lại. Nhưng rồi mặt cô khựng lại, nhìn quần áo, ướt hết rồi, còn khai khai nữa. Tên nhóc kia nói nước tiểu đồng nam chả lẽ...., đưa tay sờ quần ông anh, mặt cô ( -.-''''), hai anh em ngủ chung nên bây giờ cô cũng lãnh trọn.
Nhanh nhẹn đứng dậy, rón rén mở cửa, đi ra giếng, cầm thùng thả xuống múc nước giặt đồ, vừa giặt vừa cười, nhớ lúc nhỏ lúc cô đái dầm sợ mẹ chửi nên làm mọi cách cho quần nhanh khô, nhưng vẫn bị mẹ biết vì nó bốc mùi khai rùm. Giờ thì cái này chuyện vặt, giặt xong đem phơi, tắm táp, đánh răng, thay quần áo cô vui vẻ đi bộ.
Phù! Trăng sáng, khung cảnh đơn sơ, cây cối bị gió thổi lay kêu xào xào, hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Cô đi chầm chậm trên con đường đất hai bên đầy cỏ dại, nhìn cây cỏ tuyệt chủng sau này mà tưởng niệm ngồi xuống sờ mó một phen. Cảm thấy mỹ mãn cô lại tiếp tục đi tiếp, nhà cô đối diện trường cấp hai, lúc này trường còn đơn sơ lắm, cô hay chui qua rào kẽm, trèo lên cây nhà trường nhìn mấy anh chị học.
Đi qua bờ ruộng, gió thổi mang theo sương lạnh làm cô rùng mình trong chốc lát, thời giờ không có điện trong dong nên cô chỉ nương theo ánh trăng đi ra công viên, mọi thứ vẫn còn nguyên mới, sau này nơi đây sẽ bị bỏ hoang, thư viện cũng dời đi.
Bước nhẹ nhàng lên bậc thang, đưa tay chạm lên mặt kính lạnh lẽo, đây là một thời mang lại niềm vui tinh thần cho mấy đứa trẻ nông thôn như cô, từng cuốn truyện, cây cối đều in dấu tuổi thơ vui vẻ nhưng sau 7 năm thì cảnh còn người mất, công nghệ phát triển, trẻ con chỉ chăm chú vào trò chơi điện tử, mấy thằng nhóc nào còn rủ nhau chơi bắn bi, thả diều, tạc giấy, trèo cây hái me, hái phượng. Công viên chỉ còn cho con nít mẫu giáo mà thôi. Hazz. Mà con nít mẫu giáo nó cũng không thèm ra chơi mới chết chứ.
Ngồi xuống ghế đu, ngã đầu tựa lên dây sắt, cô thật may mắn, mặc dù trước mặt tên tiên đồng đó tỏ vẻ bất mãn nhưng được hưởng sự ấm áp của tuổi thơ, được sữa chữa sai lầm thì trả bằng bất cứ giá nào cũng được. Lò cò, thả diều, bắt dế, nhảy dây, những trò chơi cô đều muốn trải nghiệm lần nữa. Học hành thì cô đã tính từ trước khi trọng sinh rồi.
Suy nghĩ lúc đầu cũng đơn giản thôi, hưởng thụ tình yêu gia đình, phụ ba mẹ làm việc nhà, chăm chỉ học, cô còn dự định học thêm nhiều tiếng nước ngoài để dễ xin được công việc tốt, lương cao. Cô còn tính kiếm ích học bổng trong nhà thờ để trả học phí, còn muốn học đàn dương cầm, học ít võ phòng thân, tốt cho sức khỏe nữa. Cô còn chưa quên là bị mọi người chế nhạo là yếu như sên đâu.
Cái cô không tính duy nhất là tình yêu, bởi cái này không phải do mình quyết định là được. Đã vẽ một cái kế hoạch đơn giản nhất, thích hợp nhất nhưng phải like câu người tính không bằng trời tính mà. Đùng cái sống lại là đúng rồi, nhưng không cần tặng kèm cái gì tiên đồng, điều kiện, nhiệm vụ chứ.
Giờ cái cô cần học được tăng thêm gấp bội, phiền phức nhất là làm osin cho Tu La Đế. Khí thế đế vương, dân thường cô sao chịu nổi. Ánh mắt lóe sáng. Giờ mới thấy ngu ta, sao lúc đó cô lại không nghĩ ra, tên đó sao lại chọn cô nhỉ? Tại sao hắn lại mạo hiểm nhiều như thế để cứu Tu La Đế? Còn nhiều cái không thông nữa, lúc đó cô bị mấy cái Thiên phạt, Đế vương làm cho oanh tạc hết lí trí mà.
" Ò ó o o. Ò ó o o." Tiếng gà gáy báo hiệu trời sáng. Cô bừng tỉnh, tự nói với bản thân, chỉ cần có gắng hết sức là được. Sống không thẹn được một lần sống lại này. Tự tin đứng dậy, đi về nhà. Ánh bình minh chiếu lên người cô tỏa ánh sáng nhàn nhạt như cổ vũ tinh thần cho cô.
Nhanh nhẹn đứng dậy, rón rén mở cửa, đi ra giếng, cầm thùng thả xuống múc nước giặt đồ, vừa giặt vừa cười, nhớ lúc nhỏ lúc cô đái dầm sợ mẹ chửi nên làm mọi cách cho quần nhanh khô, nhưng vẫn bị mẹ biết vì nó bốc mùi khai rùm. Giờ thì cái này chuyện vặt, giặt xong đem phơi, tắm táp, đánh răng, thay quần áo cô vui vẻ đi bộ.
Phù! Trăng sáng, khung cảnh đơn sơ, cây cối bị gió thổi lay kêu xào xào, hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Cô đi chầm chậm trên con đường đất hai bên đầy cỏ dại, nhìn cây cỏ tuyệt chủng sau này mà tưởng niệm ngồi xuống sờ mó một phen. Cảm thấy mỹ mãn cô lại tiếp tục đi tiếp, nhà cô đối diện trường cấp hai, lúc này trường còn đơn sơ lắm, cô hay chui qua rào kẽm, trèo lên cây nhà trường nhìn mấy anh chị học.
Đi qua bờ ruộng, gió thổi mang theo sương lạnh làm cô rùng mình trong chốc lát, thời giờ không có điện trong dong nên cô chỉ nương theo ánh trăng đi ra công viên, mọi thứ vẫn còn nguyên mới, sau này nơi đây sẽ bị bỏ hoang, thư viện cũng dời đi.
Bước nhẹ nhàng lên bậc thang, đưa tay chạm lên mặt kính lạnh lẽo, đây là một thời mang lại niềm vui tinh thần cho mấy đứa trẻ nông thôn như cô, từng cuốn truyện, cây cối đều in dấu tuổi thơ vui vẻ nhưng sau 7 năm thì cảnh còn người mất, công nghệ phát triển, trẻ con chỉ chăm chú vào trò chơi điện tử, mấy thằng nhóc nào còn rủ nhau chơi bắn bi, thả diều, tạc giấy, trèo cây hái me, hái phượng. Công viên chỉ còn cho con nít mẫu giáo mà thôi. Hazz. Mà con nít mẫu giáo nó cũng không thèm ra chơi mới chết chứ.
Ngồi xuống ghế đu, ngã đầu tựa lên dây sắt, cô thật may mắn, mặc dù trước mặt tên tiên đồng đó tỏ vẻ bất mãn nhưng được hưởng sự ấm áp của tuổi thơ, được sữa chữa sai lầm thì trả bằng bất cứ giá nào cũng được. Lò cò, thả diều, bắt dế, nhảy dây, những trò chơi cô đều muốn trải nghiệm lần nữa. Học hành thì cô đã tính từ trước khi trọng sinh rồi.
Suy nghĩ lúc đầu cũng đơn giản thôi, hưởng thụ tình yêu gia đình, phụ ba mẹ làm việc nhà, chăm chỉ học, cô còn dự định học thêm nhiều tiếng nước ngoài để dễ xin được công việc tốt, lương cao. Cô còn tính kiếm ích học bổng trong nhà thờ để trả học phí, còn muốn học đàn dương cầm, học ít võ phòng thân, tốt cho sức khỏe nữa. Cô còn chưa quên là bị mọi người chế nhạo là yếu như sên đâu.
Cái cô không tính duy nhất là tình yêu, bởi cái này không phải do mình quyết định là được. Đã vẽ một cái kế hoạch đơn giản nhất, thích hợp nhất nhưng phải like câu người tính không bằng trời tính mà. Đùng cái sống lại là đúng rồi, nhưng không cần tặng kèm cái gì tiên đồng, điều kiện, nhiệm vụ chứ.
Giờ cái cô cần học được tăng thêm gấp bội, phiền phức nhất là làm osin cho Tu La Đế. Khí thế đế vương, dân thường cô sao chịu nổi. Ánh mắt lóe sáng. Giờ mới thấy ngu ta, sao lúc đó cô lại không nghĩ ra, tên đó sao lại chọn cô nhỉ? Tại sao hắn lại mạo hiểm nhiều như thế để cứu Tu La Đế? Còn nhiều cái không thông nữa, lúc đó cô bị mấy cái Thiên phạt, Đế vương làm cho oanh tạc hết lí trí mà.
" Ò ó o o. Ò ó o o." Tiếng gà gáy báo hiệu trời sáng. Cô bừng tỉnh, tự nói với bản thân, chỉ cần có gắng hết sức là được. Sống không thẹn được một lần sống lại này. Tự tin đứng dậy, đi về nhà. Ánh bình minh chiếu lên người cô tỏa ánh sáng nhàn nhạt như cổ vũ tinh thần cho cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook