Dược Hương Trùng Sinh
-
Chương 207: Tức giận
Edit: QR2
Trong đêm tuyết lạnh lẽo thấu xương, Cố Thập Bát Nương quỳ trên mặt đất, thật lâu không nghe thấy âm thanh, nếu như không phải khóe mắt nhìn thấy đôi ủng da bên dưới lớp áo choàng màu xanh đen tương phản với họa tiết mây bay được thêu bằng chỉ màu vàng vẫn đang đứng ở chỗ cũ, nàng sẽ thật sự nghĩ ở đây ngoài mình ra không có một người nào khác.[QR2][diendanlequydon]
“Ngươi nghĩ rằng đó là nguyên nhân?” Giọng nói trầm thấp có vào phần lạnh lẽo từ trên đầu truyền tới.
Cố Thập Bát Nương không dám trả lời, suy nghĩ lòng vòng, cuối cùng từ trong tay áo lấy ra phương pháp điều chế long hổ canh đã viết xong từ trước.
Nàng chưa kịp làm xong đã cảm thấy có một trận gió thổi qua bên người, tiếng đạp tuyết vang lên, ngẩng đầu thấy Văn Quận Vương đã xoay người, cất bước rời đi.
“Điện…” Cố Thập Bát Nương ngạc nhiên, lên tiếng muốn kêu lên lại vội vàng che miệng lại, chỉ sợ người khác nghe thấy.
Bước chân Văn Quận Vương rất lớn, dưới những nhánh cây thưa thớt trong vườn mai, chỉ hai ba bước chân đã chỉ còn lại bóng lưng.
Cố Thập Bát Nương đứng dậy, nhấc váy, bước nhỏ đuổi theo lại không dám gọi lớn, thật không dễ dàng mới gặp được, cái gì cũng chưa kịp nói, cứ bỏ đi như vậy, rốt cuộc đây là chuyện gì…?
“Điện hạ…” Nàng gọi nhỏ, cúi đầu di xuyên qua một cành cây, ngẩng đầu lên một lần nữa đã không thấy bóng dáng của Văn Quận Vương đâu.
Xung quanh ánh đèn mờ ảo, đất tuyết mơ hồ, bóng hoa đan xen trùng trùng điệp điệp, tiếng cười của các cô nương càng ngày càng gần.
Cố Thập Bát Nương ngây người tại chỗ, hoảng hốt cảm thấy giống như lúc nãy chỉ là ảo giác của nàng, Văn Quận Vương cũng giống như chưa từng xuất hiện…
Trong lúc nhất thời, nàng mờ mịt không biết nên đi về đâu, trời càng lúc càng tối, gió đêm thổi ngày càng lạnh, cuốn tuyết đọng trên những cành mai, thổi qua làm người ta nhịn không được rùng mình, không thể nói rõ cảm xúc trong lòng, nàng cắn môi, dường như nước mắt cũng muốn rơi.
“Cố tiểu thư…” Từ sau mấy cành mai, một cung nữ bước ra, cầm lồng đèn, cười thi lễ: “Bên đó trơn trượt, xin mời đi bên này…”
Cố Thập Bát Nương a một tiếng, cúi đầu nói đa tạ, quấn chặt áo choàng, đuổi theo cung nữ kia.
Cách đó không xa, mấy cô nương tụm năm tụm ba, đứng một chỗ, chỉ cảnh sắc xung quanh, vui vẻ cười đùa.
“Ngắm cảnh quên cả thời gian, giày cũng ướt hết rồi…” Một cô nương nói, phát hiện bên cạnh có người thì quay đầu cười.
“Ta cũng thế…” Cố Thập Bát Nương cười, vừa nói vừa nâng váy để nàng nhìn thấy đôi giầy dính bùn tuyết của mình.
“Tối nay giặt sạch, hong trên lò sưởi một đêm, ngày mai vẫn có thể sử dụng…” Nàng kia cười nói.
Vừa nói xong, nữ quan đã đến.
“Thời gian đã không còn sớm, trời đông lạnh giá, mong chư vị tiểu thư trở về nghỉ ngơi thôi.” Nữ quan đứng đầu mỉm cười, nói.
Mọi người lên tiếng đồng ý, đi theo cung nữ nhẹ nhàng rời đi.
Ngày hôm sau tuyển chọn ở điện cũ, thời gian là sau buổi trưa, thái hậu mới khỏi bệnh nhưng vẫn cảm thấy vô cùng hứng thú, đích thân đến đây. Từ lâu hoàng thượng đã không tiếp xúc với mọi người, thái tử phi coi như đã được định, còn những người khác hắn cũng không để tâm nên cũng không tham gia, hoàng hậu dẫn theo phi tần trong hậu cung ngồi yên lặng bên cạnh thái hậu.
Mà thái tử vốn được dự đoán sẽ xuất hiện cũng không đến.
Nữ quan tuyên đọc, từng cô nương một mình tiến lên ra mắt, hoàng hậu hỏi những chuyện theo lệ thường, bao nhiêu tuổi, là cô nương nhà ai. Thái hậu nằm nghiêng trên tháp gấm, chỉ nghe cũng không hỏi một câu, hoàng hậu hỏi xong sẽ xin phép thái hậu nhưng thái hậu cũng chỉ gật đầu, khoát tay.
“Cố Tương, Cố thị ở Kiến Khang.” Nội thị thông báo.
Cố Thập Bát Nương vội cúi đầu, bước nhanh lên phía trước, chỉnh trang y phục, quỳ xuống hành đại lễ, bởi vì khẩn trương mà thân hình khẽ phát run, kiếp trước nàng có nằm mơ cũng không ngờ có ngày mình có cơ hội diện kiến nữ tử tôn quý nhất thế gian, thái hậu, hoàng hậu, dòng dõi quý tộc, mẫu nghi thiên hạ.
Hoàng hậu vẫn hỏi mấy câu như cũ, Cố Thập Bát Nương cúi đầu đáp.
“Ngươi tên là Cố Tương…?” Thái hậu vẫn không nói chuyện đột nhiên hỏi.
“Thưa vâng.” Cố Thập Bát Nương cúi đầu đáp.
“Ngẩng đầu lên cho ta xem…” Thái hậu nói, ngồi thẳng người dậy.
Trong lòng Cố Thập Bát Nương khẽ thở dài, vâng lời ngẩng đầu lên, đập vào mắt là những bộ cung trang đẹp đẽ chói mắt, không thấy rõ bộ dáng của những quý nhân này ra sao, tất nhiên cũng không dám nhìn thẳng vào bọn họ.
Có lẽ vì đây là lần đầu tiên thái hậu mở miệng từ khi đi vào, sắc mặt các phi tần đang ngồi khẽ thay đổi, trong ánh mắt như có điều gì suy nghĩ, ngay lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về đây.
Hôm nay sắc trời hơi tối nhưng ánh sáng trong đại điện rất tốt, có thể thấy rõ ràng khuôn mặt trang điểm nhạt của cô nương đang đứng phía dưới. Có thể coi là mi thanh mục tú nhưng so với dung mạo của các cô nương trong đại điện này, thậm chí không bằng cả cung nữ đang đứng hầu hai bên, những phi tần có quen biết nhịn không được kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau.
Cố Thập Bát Nương ngẩng đầu một khắc, tầm mắt mới mơ hồ rơi vào người ngồi ngay ngắn trên chính điện, ánh mắt đối diện giống như một con đường đến từ đám mây, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mang theo áp lực nặng nề, Cố Thập Bát Nương vội vàng nhìn đi chỗ khác.
“Ừ…” Ở trên cao, thái hậu khẽ ừ một tiếng, tức thời cũng không cần phải nhiều lời nữa.
“Tốt rồi, lui đi.” Hoàng hậu nhu hòa nói.
Cố Thập Bát Nương lên tiếng dạ, khấu đầu một lần nữa, đứng dậy, từ từ lui về hàng.
Rất nhanh đã tiếp kiến xong mười cô nương, hoàng hậu quay sang, nói nhỏ với thái hậu mấy câu rồi cười nói với mọi người: “Các cô nương đều tài mạo song toàn, gia thế trong sạch, hiền lương thục đức, Đông cung mới lập ra, cần thêm chút nhân khí cát tường, vì vậy tất cả đều lưu lại.”
Một câu nói ra, các cô nương trừ Cố Thập Bát Nương đều vui mừng thất sắc, rối rít quỳ xuống, khấu đầu tạ ơn.
Hoàng hậu dặn dò mấy câu thì lệnh cho các nàng có thể trở về nhà, chờ tháng sau, chọn được ngày lành sẽ phân chia phẩm cấp.
Thuận theo lời hoàng hậu, rốt cuộc các cô nương cũng không nén nổi vui mừng, ra khỏi hoàng cung, xe ngựa của các nhà đã chờ ở bên ngoài từ lâu.
“Tiểu thư…” Linh Bảo vừa mừng vừa kích động nhưng lại không dám lớn tiếng, vẫy tay hô.
“Chúc mừng tiểu thư…” Nội thi dẫn đường cung kính nói chúc mừng.
Cố Thập Bát Nương gật đầu, quay đầu lại nhìn hoàng cung trang nghiêm lộng lẫy, vịn tay Linh Bảo bước lên xe ngựa.
Nội thị dẫn đường hơi sợ sệt nhìn xe ngựa nhanh chóng chạy đi.
“Này, được thưởng bao nhiêu?” Những nội thị dẫn đường bên cạnh đi tới, dùng cánh tay đụng hắn, nhỏ giọng cười.[QR2][diendanlequydon]
Nội thị này lắc đầu, cười giễu cợt, đưa tay vuốt mọi người: “Gặp phải một cái chày gỗ…”
Đã có nội thị trong hoàng cung đến truyền tin tức, trong nhà, cửa chính mở rộng, Tào thị mặc chính trang, dẫn theo người hầu đứng đón trước cổng, hàng xóm xung quanh rối rít đứng bên cạnh xem náo nhiệt, vẻ mặt hâm mộ.
“Thập Bát Nương…” Nhìn xe ngựa của Cố Thập Bát Nương dừng lại, Tào thị vội vàng lau nước mắt, mỉm cười chào đón nhưng thấy vẻ mặt của nữ nhi nghiêm túc không có một chút vui mừng nào chỉ có sự mệt mỏi.
“Chúc mừng…” Thấy Cố Thập Bát Nương bước vào, toàn bộ người hầu đều quỳ xuống, cao giọng hô.
Cố Thập Bát Nương càng thêm phiền lòng, khoát tay nói mọi người đứng lên, bước nhanh vào trong nhà, qua loa nói mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một lúc rồi đóng chặt cửa phòng không hề ra ngoài nữa.
Tào thị hơi ngẩn người, nhìn Linh Bảo.
Linh Bảo lắc đầu ý nói nàng cũng không biết.
“Thập Bát Nương lạ chỗ sẽ không ngủ được, chắc hai ngày nay không được ngủ ngon giấc…” Tào thị suy nghĩ một lúc rồi nói, một mặt phân phó người hầu chuẩn bị nước nóng và thức ăn đưa qua, một mặt vội viết thư cho Cố Hải.
Tiến vào Đông cung cũng giống như là thành thân, Cố Hải là huynh trưởng có thể chạy về thì tốt, tính ngày thì nhất định Cố Hải có thể quay về đúng lúc.
Tin tức truyền ra rất nhanh, ở Kiến Khang, toàn bộ Cố gia ở trong hẻm đốt pháo nửa ngày, chọc cho cả thành Kiến Khang đều lườm nguýt.
Cố gia có một vị nương nương, đây chính là phúc đức tổ tiên truyền lại.
“Thật hoang đường!” Thẩm Tam phu nhân nắm chặt cái bàn, vươn tay quét sạch ấm tách xuống đất.
“Phu nhân, chuyện này nhất định do Lễ bộ thu hối lộ rồi!” Ma ma đứng bên cạnh lập tức nói: “Không phải nha đầu kia có rất nhiều tiền hay sao? Nhất định là mua chuộc quan viên. Phu nhân, hay là ngài dâng sổ con cho hoàng hậu nương nương, để tránh cho tiện nhân dơ bẩn kia làm vấy bẩn cung đình.”
Làm cáo mệnh phu nhân, có phẩm cấp tất nhiên sẽ có quyền hạn tương ứng, một trong số đó chính là thân là mệnh phụ nhưng vẫn có thể dâng sổ con cho hoàng hậu nương nương tô cáo hoặc thỉnh cầu.
Ma ma vừa dứt lời đã nghe thấy một tiếng bốp.
Thẩm Tam phu nhân đã giơ tay, đánh một bạt tai vào mặt ma ma này, ngay lập tức trên mặt ma ma kia bị thâm tím.
“Phu nhân?” Ma ma sợ hãi, vội vàng quỳ xuống, không biết mình nịnh bợ sai chỗ nào.
“Ngươi nghĩ rằng người trong cung ngu xuẩn giống như ngươi sao?” Thẩm Tam phu nhân nặng nề quát: “Ngươi cho rằng có tiền có thể che mắt che miệng của tất cả mọi người à? Ngươi cho rằng người trong cung dể lừa gạt hay sao? Những người ở trong đó đều là những người thế nào? Ngươi lại muốn ta dâng sổ con nói nha đầu kia ti tiện, ngươi muốn ta đánh vào mặt hoàng tộc sao? Người ta cũng đã giả bộ không biết, ngươi để cho ta nhảy vào, nhất định lôi sự thật ra, ta đánh vào mặt người ta, ta còn có thể sống thoải mái hay sao? Cái người ngu xuẩn này muốn Thẩm gia chúng ta đi gây chuyện à?”
Ma ma sợ hãi, dập đầu liên tiếp: “Nô tỳ sai rồi, là nô tỳ ngu xuẩn.”
"Cút ra ngoài!" Thẩm Tam phu nhân quát lên.
Ma ma vội quỳ lết đi ra ngoài.
"Đứng lại." Thẩm Tam phu nhân chợt quát lên.
Ma ma bị dọa sợ, quay lại ngay tại chỗ, cả người run cầm cập. Hôm nay Thẩm Tam phu nhân lợi hại hơn xưa, nhất là con thân sinh của bà, cũng chính là con thứ của Thẩm Tam lão gia, nhận được sự coi trọng của Thẩm lão quốc công, được giữ lại kinh thành, tự mình nuôi dạy, hơn nữa nghe nói phu nhân lão quốc công cũng cực kỳ thích đứa bé này, tự mình làm mai hôn sự cho hắn, cửa hôn sự này môn đệ rất cao, người người đều nói, nếu phu nhân lão Quốc Công dám đi cầu xin cửa hôn sự này, tất nhiên là có lòng muốn Thẩm An Đống thừa kế tước vị.
“Nha đầu này vốn dĩ được định thân với chúng ta nhưng mà sau này chân Lâm thiếu gia của chúng ta bị thương, người ta mới không có lòng dạ này… Hôm nay bay lên làm phượng hoàng… Ai, chỉ thương cho Lâm thiếu gia của chúng ta phải ngậm bồ hòn làm ngọt…” Thẩm Tam phu nhân vừa chậm rãi nói vừa nâng ly trà lên.
Ma ma sững sờ, chợt hiểu ra, khuôn mặt bị đáng sưng húp cũng mỉm cười.
“Cũng không phải là…” Nàng cười nói, bị Thẩm Tam phu nhân liếc mắt, vội khóc như có tang: “Ôi, Lâm thiếu gia đáng thương của chúng ta…”
“Đi ra ngoài đi, lại nói Lâm thiếu gia của chúng ta vừa mới khỏi bệnh đã đến biên quan, thật là số khổ…” Thẩm Tam phu nhân thở dài nói: “Đi, chuẩn bị chút đồ bổ dưỡng đưa đến cho Lâm thiếu gia, cũng không biết chịu đựng thành dạng gì rồi…”
“Phu nhân, ngài cứ yên tâm, lão nô đảm bảo sẽ an bài thật tốt!” Ma ma hiểu ý, cười nói.
Thân Tam phu nhân ừ, lại nâng ly trà lên.
Ma ma hiểu đây là không còn gì phân phó, vui mừng đứng dậy đi ra ngoài.
Tạm thời không nhắc đến việc Kiến Khang nổi lên một số câu chuyện nhàn thoại liên quan đến tân quý nhân của Cố gia. Lúc này ở phủ Bình Dương Hầu trong kinh thành, quận chúa Bạch Ngọc đang nổi trận lôi đình.
“Ngay cả thái hậu nương nương cũng không quan tâm! Ngay cả thái hậu nương nương cũng không quan tâm!” Nàng đùng đùng kéo khăn trải bàn làm ly trà rơi xuống đát vỡ vụn, thị nữ xung quanh rối rít quỳ xuống đát không dám nói.
“Cái con tiện tỳ này! Cái con tiện tỳ này!” Nàng hét.
“Quận chúa của của ta!” Một vị ma ma lớn tuổi, vẻ mặt phúc hậu bước nhanh vào, cầm khăn lau nươc mắt trên mặt nàng, vô cùng cưng chiều nói: “Một tiện tỳ mà thôi, có đáng phải tức giận thế không?”
“Ta muốn đi tìm thái hậu!” Quận chúa Bạch Ngọc nhìn thấy lão ma ma này, nước mắt chảy xuống cuồn cuộn: “Nhũ mẫu, ta vẫn chưa thành thân, hắn đã khi dễ ta như vậy… Ta nuốt không trôi cục tức này…”
“Quận chúa của ta, chuyện này là người sai rồi!” Ma ma kéo nàng, trầm giọng nói: “Người mà làm như vậy thì kẻ thù càng mừng.”
Trong đêm tuyết lạnh lẽo thấu xương, Cố Thập Bát Nương quỳ trên mặt đất, thật lâu không nghe thấy âm thanh, nếu như không phải khóe mắt nhìn thấy đôi ủng da bên dưới lớp áo choàng màu xanh đen tương phản với họa tiết mây bay được thêu bằng chỉ màu vàng vẫn đang đứng ở chỗ cũ, nàng sẽ thật sự nghĩ ở đây ngoài mình ra không có một người nào khác.[QR2][diendanlequydon]
“Ngươi nghĩ rằng đó là nguyên nhân?” Giọng nói trầm thấp có vào phần lạnh lẽo từ trên đầu truyền tới.
Cố Thập Bát Nương không dám trả lời, suy nghĩ lòng vòng, cuối cùng từ trong tay áo lấy ra phương pháp điều chế long hổ canh đã viết xong từ trước.
Nàng chưa kịp làm xong đã cảm thấy có một trận gió thổi qua bên người, tiếng đạp tuyết vang lên, ngẩng đầu thấy Văn Quận Vương đã xoay người, cất bước rời đi.
“Điện…” Cố Thập Bát Nương ngạc nhiên, lên tiếng muốn kêu lên lại vội vàng che miệng lại, chỉ sợ người khác nghe thấy.
Bước chân Văn Quận Vương rất lớn, dưới những nhánh cây thưa thớt trong vườn mai, chỉ hai ba bước chân đã chỉ còn lại bóng lưng.
Cố Thập Bát Nương đứng dậy, nhấc váy, bước nhỏ đuổi theo lại không dám gọi lớn, thật không dễ dàng mới gặp được, cái gì cũng chưa kịp nói, cứ bỏ đi như vậy, rốt cuộc đây là chuyện gì…?
“Điện hạ…” Nàng gọi nhỏ, cúi đầu di xuyên qua một cành cây, ngẩng đầu lên một lần nữa đã không thấy bóng dáng của Văn Quận Vương đâu.
Xung quanh ánh đèn mờ ảo, đất tuyết mơ hồ, bóng hoa đan xen trùng trùng điệp điệp, tiếng cười của các cô nương càng ngày càng gần.
Cố Thập Bát Nương ngây người tại chỗ, hoảng hốt cảm thấy giống như lúc nãy chỉ là ảo giác của nàng, Văn Quận Vương cũng giống như chưa từng xuất hiện…
Trong lúc nhất thời, nàng mờ mịt không biết nên đi về đâu, trời càng lúc càng tối, gió đêm thổi ngày càng lạnh, cuốn tuyết đọng trên những cành mai, thổi qua làm người ta nhịn không được rùng mình, không thể nói rõ cảm xúc trong lòng, nàng cắn môi, dường như nước mắt cũng muốn rơi.
“Cố tiểu thư…” Từ sau mấy cành mai, một cung nữ bước ra, cầm lồng đèn, cười thi lễ: “Bên đó trơn trượt, xin mời đi bên này…”
Cố Thập Bát Nương a một tiếng, cúi đầu nói đa tạ, quấn chặt áo choàng, đuổi theo cung nữ kia.
Cách đó không xa, mấy cô nương tụm năm tụm ba, đứng một chỗ, chỉ cảnh sắc xung quanh, vui vẻ cười đùa.
“Ngắm cảnh quên cả thời gian, giày cũng ướt hết rồi…” Một cô nương nói, phát hiện bên cạnh có người thì quay đầu cười.
“Ta cũng thế…” Cố Thập Bát Nương cười, vừa nói vừa nâng váy để nàng nhìn thấy đôi giầy dính bùn tuyết của mình.
“Tối nay giặt sạch, hong trên lò sưởi một đêm, ngày mai vẫn có thể sử dụng…” Nàng kia cười nói.
Vừa nói xong, nữ quan đã đến.
“Thời gian đã không còn sớm, trời đông lạnh giá, mong chư vị tiểu thư trở về nghỉ ngơi thôi.” Nữ quan đứng đầu mỉm cười, nói.
Mọi người lên tiếng đồng ý, đi theo cung nữ nhẹ nhàng rời đi.
Ngày hôm sau tuyển chọn ở điện cũ, thời gian là sau buổi trưa, thái hậu mới khỏi bệnh nhưng vẫn cảm thấy vô cùng hứng thú, đích thân đến đây. Từ lâu hoàng thượng đã không tiếp xúc với mọi người, thái tử phi coi như đã được định, còn những người khác hắn cũng không để tâm nên cũng không tham gia, hoàng hậu dẫn theo phi tần trong hậu cung ngồi yên lặng bên cạnh thái hậu.
Mà thái tử vốn được dự đoán sẽ xuất hiện cũng không đến.
Nữ quan tuyên đọc, từng cô nương một mình tiến lên ra mắt, hoàng hậu hỏi những chuyện theo lệ thường, bao nhiêu tuổi, là cô nương nhà ai. Thái hậu nằm nghiêng trên tháp gấm, chỉ nghe cũng không hỏi một câu, hoàng hậu hỏi xong sẽ xin phép thái hậu nhưng thái hậu cũng chỉ gật đầu, khoát tay.
“Cố Tương, Cố thị ở Kiến Khang.” Nội thị thông báo.
Cố Thập Bát Nương vội cúi đầu, bước nhanh lên phía trước, chỉnh trang y phục, quỳ xuống hành đại lễ, bởi vì khẩn trương mà thân hình khẽ phát run, kiếp trước nàng có nằm mơ cũng không ngờ có ngày mình có cơ hội diện kiến nữ tử tôn quý nhất thế gian, thái hậu, hoàng hậu, dòng dõi quý tộc, mẫu nghi thiên hạ.
Hoàng hậu vẫn hỏi mấy câu như cũ, Cố Thập Bát Nương cúi đầu đáp.
“Ngươi tên là Cố Tương…?” Thái hậu vẫn không nói chuyện đột nhiên hỏi.
“Thưa vâng.” Cố Thập Bát Nương cúi đầu đáp.
“Ngẩng đầu lên cho ta xem…” Thái hậu nói, ngồi thẳng người dậy.
Trong lòng Cố Thập Bát Nương khẽ thở dài, vâng lời ngẩng đầu lên, đập vào mắt là những bộ cung trang đẹp đẽ chói mắt, không thấy rõ bộ dáng của những quý nhân này ra sao, tất nhiên cũng không dám nhìn thẳng vào bọn họ.
Có lẽ vì đây là lần đầu tiên thái hậu mở miệng từ khi đi vào, sắc mặt các phi tần đang ngồi khẽ thay đổi, trong ánh mắt như có điều gì suy nghĩ, ngay lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về đây.
Hôm nay sắc trời hơi tối nhưng ánh sáng trong đại điện rất tốt, có thể thấy rõ ràng khuôn mặt trang điểm nhạt của cô nương đang đứng phía dưới. Có thể coi là mi thanh mục tú nhưng so với dung mạo của các cô nương trong đại điện này, thậm chí không bằng cả cung nữ đang đứng hầu hai bên, những phi tần có quen biết nhịn không được kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau.
Cố Thập Bát Nương ngẩng đầu một khắc, tầm mắt mới mơ hồ rơi vào người ngồi ngay ngắn trên chính điện, ánh mắt đối diện giống như một con đường đến từ đám mây, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mang theo áp lực nặng nề, Cố Thập Bát Nương vội vàng nhìn đi chỗ khác.
“Ừ…” Ở trên cao, thái hậu khẽ ừ một tiếng, tức thời cũng không cần phải nhiều lời nữa.
“Tốt rồi, lui đi.” Hoàng hậu nhu hòa nói.
Cố Thập Bát Nương lên tiếng dạ, khấu đầu một lần nữa, đứng dậy, từ từ lui về hàng.
Rất nhanh đã tiếp kiến xong mười cô nương, hoàng hậu quay sang, nói nhỏ với thái hậu mấy câu rồi cười nói với mọi người: “Các cô nương đều tài mạo song toàn, gia thế trong sạch, hiền lương thục đức, Đông cung mới lập ra, cần thêm chút nhân khí cát tường, vì vậy tất cả đều lưu lại.”
Một câu nói ra, các cô nương trừ Cố Thập Bát Nương đều vui mừng thất sắc, rối rít quỳ xuống, khấu đầu tạ ơn.
Hoàng hậu dặn dò mấy câu thì lệnh cho các nàng có thể trở về nhà, chờ tháng sau, chọn được ngày lành sẽ phân chia phẩm cấp.
Thuận theo lời hoàng hậu, rốt cuộc các cô nương cũng không nén nổi vui mừng, ra khỏi hoàng cung, xe ngựa của các nhà đã chờ ở bên ngoài từ lâu.
“Tiểu thư…” Linh Bảo vừa mừng vừa kích động nhưng lại không dám lớn tiếng, vẫy tay hô.
“Chúc mừng tiểu thư…” Nội thi dẫn đường cung kính nói chúc mừng.
Cố Thập Bát Nương gật đầu, quay đầu lại nhìn hoàng cung trang nghiêm lộng lẫy, vịn tay Linh Bảo bước lên xe ngựa.
Nội thị dẫn đường hơi sợ sệt nhìn xe ngựa nhanh chóng chạy đi.
“Này, được thưởng bao nhiêu?” Những nội thị dẫn đường bên cạnh đi tới, dùng cánh tay đụng hắn, nhỏ giọng cười.[QR2][diendanlequydon]
Nội thị này lắc đầu, cười giễu cợt, đưa tay vuốt mọi người: “Gặp phải một cái chày gỗ…”
Đã có nội thị trong hoàng cung đến truyền tin tức, trong nhà, cửa chính mở rộng, Tào thị mặc chính trang, dẫn theo người hầu đứng đón trước cổng, hàng xóm xung quanh rối rít đứng bên cạnh xem náo nhiệt, vẻ mặt hâm mộ.
“Thập Bát Nương…” Nhìn xe ngựa của Cố Thập Bát Nương dừng lại, Tào thị vội vàng lau nước mắt, mỉm cười chào đón nhưng thấy vẻ mặt của nữ nhi nghiêm túc không có một chút vui mừng nào chỉ có sự mệt mỏi.
“Chúc mừng…” Thấy Cố Thập Bát Nương bước vào, toàn bộ người hầu đều quỳ xuống, cao giọng hô.
Cố Thập Bát Nương càng thêm phiền lòng, khoát tay nói mọi người đứng lên, bước nhanh vào trong nhà, qua loa nói mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một lúc rồi đóng chặt cửa phòng không hề ra ngoài nữa.
Tào thị hơi ngẩn người, nhìn Linh Bảo.
Linh Bảo lắc đầu ý nói nàng cũng không biết.
“Thập Bát Nương lạ chỗ sẽ không ngủ được, chắc hai ngày nay không được ngủ ngon giấc…” Tào thị suy nghĩ một lúc rồi nói, một mặt phân phó người hầu chuẩn bị nước nóng và thức ăn đưa qua, một mặt vội viết thư cho Cố Hải.
Tiến vào Đông cung cũng giống như là thành thân, Cố Hải là huynh trưởng có thể chạy về thì tốt, tính ngày thì nhất định Cố Hải có thể quay về đúng lúc.
Tin tức truyền ra rất nhanh, ở Kiến Khang, toàn bộ Cố gia ở trong hẻm đốt pháo nửa ngày, chọc cho cả thành Kiến Khang đều lườm nguýt.
Cố gia có một vị nương nương, đây chính là phúc đức tổ tiên truyền lại.
“Thật hoang đường!” Thẩm Tam phu nhân nắm chặt cái bàn, vươn tay quét sạch ấm tách xuống đất.
“Phu nhân, chuyện này nhất định do Lễ bộ thu hối lộ rồi!” Ma ma đứng bên cạnh lập tức nói: “Không phải nha đầu kia có rất nhiều tiền hay sao? Nhất định là mua chuộc quan viên. Phu nhân, hay là ngài dâng sổ con cho hoàng hậu nương nương, để tránh cho tiện nhân dơ bẩn kia làm vấy bẩn cung đình.”
Làm cáo mệnh phu nhân, có phẩm cấp tất nhiên sẽ có quyền hạn tương ứng, một trong số đó chính là thân là mệnh phụ nhưng vẫn có thể dâng sổ con cho hoàng hậu nương nương tô cáo hoặc thỉnh cầu.
Ma ma vừa dứt lời đã nghe thấy một tiếng bốp.
Thẩm Tam phu nhân đã giơ tay, đánh một bạt tai vào mặt ma ma này, ngay lập tức trên mặt ma ma kia bị thâm tím.
“Phu nhân?” Ma ma sợ hãi, vội vàng quỳ xuống, không biết mình nịnh bợ sai chỗ nào.
“Ngươi nghĩ rằng người trong cung ngu xuẩn giống như ngươi sao?” Thẩm Tam phu nhân nặng nề quát: “Ngươi cho rằng có tiền có thể che mắt che miệng của tất cả mọi người à? Ngươi cho rằng người trong cung dể lừa gạt hay sao? Những người ở trong đó đều là những người thế nào? Ngươi lại muốn ta dâng sổ con nói nha đầu kia ti tiện, ngươi muốn ta đánh vào mặt hoàng tộc sao? Người ta cũng đã giả bộ không biết, ngươi để cho ta nhảy vào, nhất định lôi sự thật ra, ta đánh vào mặt người ta, ta còn có thể sống thoải mái hay sao? Cái người ngu xuẩn này muốn Thẩm gia chúng ta đi gây chuyện à?”
Ma ma sợ hãi, dập đầu liên tiếp: “Nô tỳ sai rồi, là nô tỳ ngu xuẩn.”
"Cút ra ngoài!" Thẩm Tam phu nhân quát lên.
Ma ma vội quỳ lết đi ra ngoài.
"Đứng lại." Thẩm Tam phu nhân chợt quát lên.
Ma ma bị dọa sợ, quay lại ngay tại chỗ, cả người run cầm cập. Hôm nay Thẩm Tam phu nhân lợi hại hơn xưa, nhất là con thân sinh của bà, cũng chính là con thứ của Thẩm Tam lão gia, nhận được sự coi trọng của Thẩm lão quốc công, được giữ lại kinh thành, tự mình nuôi dạy, hơn nữa nghe nói phu nhân lão quốc công cũng cực kỳ thích đứa bé này, tự mình làm mai hôn sự cho hắn, cửa hôn sự này môn đệ rất cao, người người đều nói, nếu phu nhân lão Quốc Công dám đi cầu xin cửa hôn sự này, tất nhiên là có lòng muốn Thẩm An Đống thừa kế tước vị.
“Nha đầu này vốn dĩ được định thân với chúng ta nhưng mà sau này chân Lâm thiếu gia của chúng ta bị thương, người ta mới không có lòng dạ này… Hôm nay bay lên làm phượng hoàng… Ai, chỉ thương cho Lâm thiếu gia của chúng ta phải ngậm bồ hòn làm ngọt…” Thẩm Tam phu nhân vừa chậm rãi nói vừa nâng ly trà lên.
Ma ma sững sờ, chợt hiểu ra, khuôn mặt bị đáng sưng húp cũng mỉm cười.
“Cũng không phải là…” Nàng cười nói, bị Thẩm Tam phu nhân liếc mắt, vội khóc như có tang: “Ôi, Lâm thiếu gia đáng thương của chúng ta…”
“Đi ra ngoài đi, lại nói Lâm thiếu gia của chúng ta vừa mới khỏi bệnh đã đến biên quan, thật là số khổ…” Thẩm Tam phu nhân thở dài nói: “Đi, chuẩn bị chút đồ bổ dưỡng đưa đến cho Lâm thiếu gia, cũng không biết chịu đựng thành dạng gì rồi…”
“Phu nhân, ngài cứ yên tâm, lão nô đảm bảo sẽ an bài thật tốt!” Ma ma hiểu ý, cười nói.
Thân Tam phu nhân ừ, lại nâng ly trà lên.
Ma ma hiểu đây là không còn gì phân phó, vui mừng đứng dậy đi ra ngoài.
Tạm thời không nhắc đến việc Kiến Khang nổi lên một số câu chuyện nhàn thoại liên quan đến tân quý nhân của Cố gia. Lúc này ở phủ Bình Dương Hầu trong kinh thành, quận chúa Bạch Ngọc đang nổi trận lôi đình.
“Ngay cả thái hậu nương nương cũng không quan tâm! Ngay cả thái hậu nương nương cũng không quan tâm!” Nàng đùng đùng kéo khăn trải bàn làm ly trà rơi xuống đát vỡ vụn, thị nữ xung quanh rối rít quỳ xuống đát không dám nói.
“Cái con tiện tỳ này! Cái con tiện tỳ này!” Nàng hét.
“Quận chúa của của ta!” Một vị ma ma lớn tuổi, vẻ mặt phúc hậu bước nhanh vào, cầm khăn lau nươc mắt trên mặt nàng, vô cùng cưng chiều nói: “Một tiện tỳ mà thôi, có đáng phải tức giận thế không?”
“Ta muốn đi tìm thái hậu!” Quận chúa Bạch Ngọc nhìn thấy lão ma ma này, nước mắt chảy xuống cuồn cuộn: “Nhũ mẫu, ta vẫn chưa thành thân, hắn đã khi dễ ta như vậy… Ta nuốt không trôi cục tức này…”
“Quận chúa của ta, chuyện này là người sai rồi!” Ma ma kéo nàng, trầm giọng nói: “Người mà làm như vậy thì kẻ thù càng mừng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook