Được Chồng Như Ý
-
Chương 56: Môn đăng hộ đối
Bạch Cẩm Phong khẽ gật đầu, sau khi nói với đồng nghiệp một tiếng rồi cùng Hoa Ngọc Khiết đến quán cà phê bên cạnh cục cảnh sát.
Hoa Ngọc Khiết gọi hai ly cà phê, sau đó sắc mặt hơi nặng nề: “Phong, chuyện ngày hôm đó, nhà chúng em xin lỗi anh.”
“Ngọc Khiết em đừng nói như vậy, không trách em.”
“Vậy anh tại sao lại trốn tránh em, gửi mess phản hồi cũng rất lạnh nhạt, gọi điện thì dứt khoát không nghe.”
“Chấp hành nhiệm vụ, em biết tính đặc thù trong công việc của anh rồi, lại rất bận.”
Bạch Cẩm Phong lúc nói chuyện không có nhìn Hoa Ngọc Khiết, rất rõ ràng, anh ta không nói thật.
Hai người bọn họ yêu nhau cũng có ngày này rồi, nhưng trước đây đều là ngọt ngào.
Bạch Cẩm Phong dù bận, cho dù khi trực đêm cũng sẽ mưa một ít hoa quả cho Hoa Ngọc Khiết, đưa đến dưới tòa ký túc của cô ta.
Từ lần trước sau khi đến nhà cũ của nhà họ Hoa, rõ ràng thái độ đã thay đổi rồi.
Hoa Ngọc Khiết là giảng viên của một trường đại học nổi tiếng, dạy lịch sử, nói trắng ra chính là văn hóa loài người.
Quan hệ giữa cô với người trong nhà cùng rất bình thường, cho nên khi đi làm đã chuyển ra ngoài ở.
Sống ở ký túc đơn mà trường đã chuẩn bị sẵn cho, trải qua những ngày tháng tiêu dao.
Mấy tháng trước, trường tổ chức một bữa tiệc độc thân.
Có các giảng viên nữ độc thân của trường cô ta, các nam khách mời chính là cảnh sát, lính cứu hỏa còn cả cảnh sát vũ trang những người có nghề nghiệp đặc thù.
Hoa Ngọc Khiết và Bạch Cẩm Phong quen nhau vào khi đó hai người nói chuyện rồi dần thích nhau.
Ngày hôm đó kết bạn facebook, về sau dần dần tiếp xúc, rồi chính thức yêu nhau.
Lúc đó Bạch Cẩm Phong còn không biết gia cảnh của Hoa Ngọc Khiết, chỉ cảm thấy chắc là xuất hiện dòng dõi thư hương, tưởng ba mẹ của cô ta cũng là giáo viên.
Mãi đến mấy hôm trước, bữa tiệc sinh nhật của mẹ Hoa Ngọc Khiết, cô ta khi mời anh ta cũng nói sự tình.
Bạch Cẩm Phong mặc dù trong lòng có hơi thất vọng, nhưng cũng đi.
Chỉ có điều thái độ của người họ Hoa, anh từ đầu chí cuối không thể chấp nhận nổi.
Rốt cuộc đã tổn thương đến tôn nghiêm của một người đàn ông.
“Anh cảm thấy anh nói như thế, em sẽ tin sao? Anh trước đây đều không bận, mấy ngày gần đây mới bắt đầu bận, Bạch Cẩm Phong, anh rốt cuộc có ý gì? Một người đàn ông như anh lại trốn tránh như thế, không giải quyết sự việc, đây là phong cách làm việc của anh sao?”
Hoa Ngọc Khiết cũng tức giận, nhất là cảm thấy bản thân cũng là người chịu tổn thương, cũng chịu tủi nhục.
Bạch Cẩm Phong trầm mặc vài giây, liếc nhìn Hoa Ngọc Khiết.
“Nếu đã như thế, vậy anh nói rõ ràng cũng được, Ngọc Khiết, chúng ta chia tay đi.”
Hoa Ngọc Khiết nghe thấy lời này, trái tim bị bóp nghẹt, chỉ cảm thấy một tảng đá đè nặng xuống, đè đến mức cô không hít thở được.
“Tại sao?” Giọng nói của cô ta có chút run rẩy.
“Rất rõ ràng, môn không đăng hộ không dối, thật ra… Em nếu ban đầu nói với anh, em là người họ Hoa, chúng ta sẽ không bắt đầu, anh tự biết lượng sức mình, rất rõ ràng khoảng cách giàu nghèo bây giờ của chúng ta là quá lớn, người nhà họ của em cũng không thích anh.”
“Vậy anh sống với người nhà em hay sống với em?” Hoa Ngọc Khiết tức giận nói.
“Nói tuy nói thế, nhưng… Anh vẫn không làm được, ba mẹ của anh là công nhân bình thường, cao không với tới được, thật đấy… Tuổi tác của em cũng không nhỏ nữa, anh cũng không muốn làm lỡ em.”
“Bạch Cẩm Phong, anh là thật lòng? Nhất định muốn chia tay sao? Lẽ nào không thể vì em mà thử?”
Hoa Ngọc Khiết kìm nén nước mắt, suýt chút nữa trực tiếp bật khóc.
“Ngọc Khiết, xin lỗi, anh không muốn tiếp tục thử, ngày hôm đó… lần đầu tiên tự tôn trong cuộc đời anh bị chà đạp, anh cảm thấy… Chúng ta không phải người cùng một đường, ha, có lẽ nói không phải một thế giới, em là cô tư nhà họ Hoa, chào đời đã ngậm chìa khóa vàng, anh chỉ là người dân bình thường, em đừng làm khó nữa, được không?”
Hoa Ngọc Khiết nghe xong lời này, nước mắt rơi xuống.
Cô ta khóc mà không phát ra tiếng, nhìn ra được, cô ra rất để tâm Bạch Cẩm Phong, để tâm đoạn tình cảm này, nhưng… Người đàn ông này lại chùn bước rồi.
“Bạch Cẩm Phong, nhà em có tiền, anh lẽ nào không nên vui vẻ sao, anh nên biết, em cho thể cho anh mọi thứ, anh có phấn đấu 20 năm cũng không được?” Hoa Ngọc Khiết cũng vì quá tức giận, cho nên lấy lời này để kích thích anh ta.
Hoa Ngọc Khiết gọi hai ly cà phê, sau đó sắc mặt hơi nặng nề: “Phong, chuyện ngày hôm đó, nhà chúng em xin lỗi anh.”
“Ngọc Khiết em đừng nói như vậy, không trách em.”
“Vậy anh tại sao lại trốn tránh em, gửi mess phản hồi cũng rất lạnh nhạt, gọi điện thì dứt khoát không nghe.”
“Chấp hành nhiệm vụ, em biết tính đặc thù trong công việc của anh rồi, lại rất bận.”
Bạch Cẩm Phong lúc nói chuyện không có nhìn Hoa Ngọc Khiết, rất rõ ràng, anh ta không nói thật.
Hai người bọn họ yêu nhau cũng có ngày này rồi, nhưng trước đây đều là ngọt ngào.
Bạch Cẩm Phong dù bận, cho dù khi trực đêm cũng sẽ mưa một ít hoa quả cho Hoa Ngọc Khiết, đưa đến dưới tòa ký túc của cô ta.
Từ lần trước sau khi đến nhà cũ của nhà họ Hoa, rõ ràng thái độ đã thay đổi rồi.
Hoa Ngọc Khiết là giảng viên của một trường đại học nổi tiếng, dạy lịch sử, nói trắng ra chính là văn hóa loài người.
Quan hệ giữa cô với người trong nhà cùng rất bình thường, cho nên khi đi làm đã chuyển ra ngoài ở.
Sống ở ký túc đơn mà trường đã chuẩn bị sẵn cho, trải qua những ngày tháng tiêu dao.
Mấy tháng trước, trường tổ chức một bữa tiệc độc thân.
Có các giảng viên nữ độc thân của trường cô ta, các nam khách mời chính là cảnh sát, lính cứu hỏa còn cả cảnh sát vũ trang những người có nghề nghiệp đặc thù.
Hoa Ngọc Khiết và Bạch Cẩm Phong quen nhau vào khi đó hai người nói chuyện rồi dần thích nhau.
Ngày hôm đó kết bạn facebook, về sau dần dần tiếp xúc, rồi chính thức yêu nhau.
Lúc đó Bạch Cẩm Phong còn không biết gia cảnh của Hoa Ngọc Khiết, chỉ cảm thấy chắc là xuất hiện dòng dõi thư hương, tưởng ba mẹ của cô ta cũng là giáo viên.
Mãi đến mấy hôm trước, bữa tiệc sinh nhật của mẹ Hoa Ngọc Khiết, cô ta khi mời anh ta cũng nói sự tình.
Bạch Cẩm Phong mặc dù trong lòng có hơi thất vọng, nhưng cũng đi.
Chỉ có điều thái độ của người họ Hoa, anh từ đầu chí cuối không thể chấp nhận nổi.
Rốt cuộc đã tổn thương đến tôn nghiêm của một người đàn ông.
“Anh cảm thấy anh nói như thế, em sẽ tin sao? Anh trước đây đều không bận, mấy ngày gần đây mới bắt đầu bận, Bạch Cẩm Phong, anh rốt cuộc có ý gì? Một người đàn ông như anh lại trốn tránh như thế, không giải quyết sự việc, đây là phong cách làm việc của anh sao?”
Hoa Ngọc Khiết cũng tức giận, nhất là cảm thấy bản thân cũng là người chịu tổn thương, cũng chịu tủi nhục.
Bạch Cẩm Phong trầm mặc vài giây, liếc nhìn Hoa Ngọc Khiết.
“Nếu đã như thế, vậy anh nói rõ ràng cũng được, Ngọc Khiết, chúng ta chia tay đi.”
Hoa Ngọc Khiết nghe thấy lời này, trái tim bị bóp nghẹt, chỉ cảm thấy một tảng đá đè nặng xuống, đè đến mức cô không hít thở được.
“Tại sao?” Giọng nói của cô ta có chút run rẩy.
“Rất rõ ràng, môn không đăng hộ không dối, thật ra… Em nếu ban đầu nói với anh, em là người họ Hoa, chúng ta sẽ không bắt đầu, anh tự biết lượng sức mình, rất rõ ràng khoảng cách giàu nghèo bây giờ của chúng ta là quá lớn, người nhà họ của em cũng không thích anh.”
“Vậy anh sống với người nhà em hay sống với em?” Hoa Ngọc Khiết tức giận nói.
“Nói tuy nói thế, nhưng… Anh vẫn không làm được, ba mẹ của anh là công nhân bình thường, cao không với tới được, thật đấy… Tuổi tác của em cũng không nhỏ nữa, anh cũng không muốn làm lỡ em.”
“Bạch Cẩm Phong, anh là thật lòng? Nhất định muốn chia tay sao? Lẽ nào không thể vì em mà thử?”
Hoa Ngọc Khiết kìm nén nước mắt, suýt chút nữa trực tiếp bật khóc.
“Ngọc Khiết, xin lỗi, anh không muốn tiếp tục thử, ngày hôm đó… lần đầu tiên tự tôn trong cuộc đời anh bị chà đạp, anh cảm thấy… Chúng ta không phải người cùng một đường, ha, có lẽ nói không phải một thế giới, em là cô tư nhà họ Hoa, chào đời đã ngậm chìa khóa vàng, anh chỉ là người dân bình thường, em đừng làm khó nữa, được không?”
Hoa Ngọc Khiết nghe xong lời này, nước mắt rơi xuống.
Cô ta khóc mà không phát ra tiếng, nhìn ra được, cô ra rất để tâm Bạch Cẩm Phong, để tâm đoạn tình cảm này, nhưng… Người đàn ông này lại chùn bước rồi.
“Bạch Cẩm Phong, nhà em có tiền, anh lẽ nào không nên vui vẻ sao, anh nên biết, em cho thể cho anh mọi thứ, anh có phấn đấu 20 năm cũng không được?” Hoa Ngọc Khiết cũng vì quá tức giận, cho nên lấy lời này để kích thích anh ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook