Được Chồng Như Ý
-
Chương 24: Sự nhầm lẫn lớn nhất
Tạ Minh Doãn vốn đang ra ngoài dạo mát với anh em của mình, không ngờ lại trùng hợp gặp phải xe của Giang Hiểu.
Ở Giang Thành, vốn đã không có nhiều Rolls-Royce, ngoài ra biển số của Giang Hiểu là 9999.
Cho nên có thể nhận ra ngay.
Đặc biệt là Tạ Minh Doãn còn mang máng nhìn thấy Giang Hiểu đưa một người phụ nữ trẻ lên xe, cho nên lập tức có hứng thú.
Thế là cũng chơi một tiết mục theo dõi.
Anh ta và bạn bè lái xe theo sau xe của Giang Hiểu ở xa xa, mãi cho đến khi tới một tiệm lẩu nổi tiếng ở địa phương.
Là một tiệm lẩu Tứ Xuyên lâu đời, nổi tiếng với lẩu cay, nghe nói nguyên liệu trong lẩu đều do tiệm tự phi thơm, ăn rất ngon.
Giang Hiểu đưa Hoa Ngọc Nhi lên lầu và vào phòng bao.
Tạ Minh Doãn cũng lập tức dắt anh em đi theo.
Ông chủ cũng có biết những kim chủ trong giới phú hào này, nên cũng không dám đắc tội.
Tưởng Tạ Minh Doãn đã hẹn cùng với Giang Hiểu, thế là đã nói ra số phòng bao.
Hai người Giang Hiểu và Hoa Ngọc Nhi vừa mới ngồi xuống.
Còn chưa kịp gọi món.
Thì cửa phòng bao bị đẩy ra.
Giang Hiểu và Hoa Ngọc Nhi lần lượt ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Tạ Minh Doãn đứng dựa ở cửa, trào phúng mà cười: “Cậu chủ Giang, chắc không phải là ghẻ lạnh vợ mới cưới đó chứ? Không ở nhà với vợ mà chạy ra ngoài hẹn hò với tình nhân sao?”
Giang Hiểu sững sờ.
Hoa Ngọc Nhi cũng sững sờ.
Tạ Minh Doãn hờ hững mà liếc qua người bạn gái bên cạnh của Giang Hiểu, sau đó có chút ngây người.
Anh ta tốt xấu gì cũng là người đã nhìn thấy qua vô số mỹ nữ rồi, đặc biệt là luôn cặp kè với nữ minh tinh trong giới giải trí.
Cho nên loại mỹ nữ mập gầy hay tròn méo gì cũng thật sự đều đã thấy qua hết rồi.
Nhưng mà thật hiếm khí nhìn thấy một tiểu cô nương mặt mộc thuần tuý, không có bất kỳ vết tích phẫu thuật thẩm mỹ nào như vậy.
Tạ Minh Doãn nhất thời quên mất mục đích mình đến đây, cẩn thận đánh giá cô gái nhỏ ở bên cạnh của Giang Hiểu.
Cô có một khuôn mặt trăng tròn, thậm chí còn mang theo một chút mập mạp của trẻ con, chiếc cằm đầy đặn có thịt đáng yêu.
Làn da đẹp đến nỗi như có thể búng ra cả nước, tràn đầy collagen, vừa nhìn là biết rất trẻ, hơn nữa còn dưỡng rất tốt.
Đôi mắt không to không nhỏ, mắt hai mí có hơi mí lót, rất là đặc sắc.
Mày thanh mắt tú, môi có chút đỏ.
Vẻ ngoài nói như thế nào nhỉ, rất tinh xảo, cũng rất phục cổ.
Ngũ quan nhìn riêng lẻ đều rất đẹp, nhưng khi kết hợp lại với nhau thì trở thành kiểu chỉ cần nhìn một cái là khiến người ta động lòng ngay.
Hoa Ngọc Nhi mặc rất đơn giản, chính là áo tay ngắn màu trắng, quần ống rộng màu đen.
Mái tóc dày rậm dài đến phần eo, có chút cảm giác Deja vu của Quách Bích Đình, rất nữ thần, rất tiên.
Tạ Minh Doãn âm thầm cảm thán, gu của Giang Hiểu cũng được lắm, hễ ra tay là tuyệt thế mỹ nhân.
“Cậu Tạ thật biết nói đùa.” Khoé miệng Giang Hiểu khẽ nhếch lên, biết anh ta chắc hẳn đã hiểu lầm rồi.
Tạ Minh Doãn vẫn không từ bỏ, hỏi Hoa Ngọc Nhi.
“Cô gái, cô có biết người đàn ông bên cạnh cô vừa mới kết hôn không?”
Hoa Ngọc Nhi gật gật đầu.
“Yo, biết mà còn trắng trợn táo bạo như vậy à, tiểu tam bây giờ đều táo bạo như vậy sao? Có cảm giác thành tựu chiến thắng ư? Cũng đúng, khó lắm mới leo lên được cây đại thụ là cậu Giang đây, đương nhiên là cũng không kiêng dè gì mặt mũi của mình đâu đúng không, nhưng mà…nếu như các người bị truyền thông chụp được, cũng dễ bị nói khó nghe lắm a, quan trọng nhất, cậu Giang à, anh sẽ giải thích với nhà họ Hoa thế nào đây, tôi nghe nói sáng nay anh vừa mới gửi 1500 tỷ cho người ta, để bày tỏ lòng thành, sao mà mới buổi chiều đã ôm giai nhân rồi, không màng đến mặt mũi nhà họ Hoa sao?”
Tạ Minh Doãn quả thực là bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác.
Dù sao bắt được Giang Hiểu sau khi kết hôn lại đưa tiểu tam ra ngoài ăn lẩu, thật sự là một chuyện rất náo nhiệt a.
Tạ Minh Doãn nói một nùi, bộ dạng đắc ý quên hình tượng, chỉ khiến cho Giang Hiểu càng cảm thấy buồn cười.
Anh thấp giọng cười cười rồi mới nói: “Cậu Tạ, chắc anh hiểu lầm rồi, tôi nghĩ hay là để tôi giới thiệu cho anh một chút vậy, đây là vợ của tôi—Hoa Ngọc Nhi.”
Hoa Ngọc Nhi khẽ gật đầu thị ý, thần sắc điềm nhiên.
Một giây sau, Tạ Minh Doãn hoàn toàn hoá đá…không thể tin nổi mà nhìn cô gái đó.
Ở Giang Thành, vốn đã không có nhiều Rolls-Royce, ngoài ra biển số của Giang Hiểu là 9999.
Cho nên có thể nhận ra ngay.
Đặc biệt là Tạ Minh Doãn còn mang máng nhìn thấy Giang Hiểu đưa một người phụ nữ trẻ lên xe, cho nên lập tức có hứng thú.
Thế là cũng chơi một tiết mục theo dõi.
Anh ta và bạn bè lái xe theo sau xe của Giang Hiểu ở xa xa, mãi cho đến khi tới một tiệm lẩu nổi tiếng ở địa phương.
Là một tiệm lẩu Tứ Xuyên lâu đời, nổi tiếng với lẩu cay, nghe nói nguyên liệu trong lẩu đều do tiệm tự phi thơm, ăn rất ngon.
Giang Hiểu đưa Hoa Ngọc Nhi lên lầu và vào phòng bao.
Tạ Minh Doãn cũng lập tức dắt anh em đi theo.
Ông chủ cũng có biết những kim chủ trong giới phú hào này, nên cũng không dám đắc tội.
Tưởng Tạ Minh Doãn đã hẹn cùng với Giang Hiểu, thế là đã nói ra số phòng bao.
Hai người Giang Hiểu và Hoa Ngọc Nhi vừa mới ngồi xuống.
Còn chưa kịp gọi món.
Thì cửa phòng bao bị đẩy ra.
Giang Hiểu và Hoa Ngọc Nhi lần lượt ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Tạ Minh Doãn đứng dựa ở cửa, trào phúng mà cười: “Cậu chủ Giang, chắc không phải là ghẻ lạnh vợ mới cưới đó chứ? Không ở nhà với vợ mà chạy ra ngoài hẹn hò với tình nhân sao?”
Giang Hiểu sững sờ.
Hoa Ngọc Nhi cũng sững sờ.
Tạ Minh Doãn hờ hững mà liếc qua người bạn gái bên cạnh của Giang Hiểu, sau đó có chút ngây người.
Anh ta tốt xấu gì cũng là người đã nhìn thấy qua vô số mỹ nữ rồi, đặc biệt là luôn cặp kè với nữ minh tinh trong giới giải trí.
Cho nên loại mỹ nữ mập gầy hay tròn méo gì cũng thật sự đều đã thấy qua hết rồi.
Nhưng mà thật hiếm khí nhìn thấy một tiểu cô nương mặt mộc thuần tuý, không có bất kỳ vết tích phẫu thuật thẩm mỹ nào như vậy.
Tạ Minh Doãn nhất thời quên mất mục đích mình đến đây, cẩn thận đánh giá cô gái nhỏ ở bên cạnh của Giang Hiểu.
Cô có một khuôn mặt trăng tròn, thậm chí còn mang theo một chút mập mạp của trẻ con, chiếc cằm đầy đặn có thịt đáng yêu.
Làn da đẹp đến nỗi như có thể búng ra cả nước, tràn đầy collagen, vừa nhìn là biết rất trẻ, hơn nữa còn dưỡng rất tốt.
Đôi mắt không to không nhỏ, mắt hai mí có hơi mí lót, rất là đặc sắc.
Mày thanh mắt tú, môi có chút đỏ.
Vẻ ngoài nói như thế nào nhỉ, rất tinh xảo, cũng rất phục cổ.
Ngũ quan nhìn riêng lẻ đều rất đẹp, nhưng khi kết hợp lại với nhau thì trở thành kiểu chỉ cần nhìn một cái là khiến người ta động lòng ngay.
Hoa Ngọc Nhi mặc rất đơn giản, chính là áo tay ngắn màu trắng, quần ống rộng màu đen.
Mái tóc dày rậm dài đến phần eo, có chút cảm giác Deja vu của Quách Bích Đình, rất nữ thần, rất tiên.
Tạ Minh Doãn âm thầm cảm thán, gu của Giang Hiểu cũng được lắm, hễ ra tay là tuyệt thế mỹ nhân.
“Cậu Tạ thật biết nói đùa.” Khoé miệng Giang Hiểu khẽ nhếch lên, biết anh ta chắc hẳn đã hiểu lầm rồi.
Tạ Minh Doãn vẫn không từ bỏ, hỏi Hoa Ngọc Nhi.
“Cô gái, cô có biết người đàn ông bên cạnh cô vừa mới kết hôn không?”
Hoa Ngọc Nhi gật gật đầu.
“Yo, biết mà còn trắng trợn táo bạo như vậy à, tiểu tam bây giờ đều táo bạo như vậy sao? Có cảm giác thành tựu chiến thắng ư? Cũng đúng, khó lắm mới leo lên được cây đại thụ là cậu Giang đây, đương nhiên là cũng không kiêng dè gì mặt mũi của mình đâu đúng không, nhưng mà…nếu như các người bị truyền thông chụp được, cũng dễ bị nói khó nghe lắm a, quan trọng nhất, cậu Giang à, anh sẽ giải thích với nhà họ Hoa thế nào đây, tôi nghe nói sáng nay anh vừa mới gửi 1500 tỷ cho người ta, để bày tỏ lòng thành, sao mà mới buổi chiều đã ôm giai nhân rồi, không màng đến mặt mũi nhà họ Hoa sao?”
Tạ Minh Doãn quả thực là bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác.
Dù sao bắt được Giang Hiểu sau khi kết hôn lại đưa tiểu tam ra ngoài ăn lẩu, thật sự là một chuyện rất náo nhiệt a.
Tạ Minh Doãn nói một nùi, bộ dạng đắc ý quên hình tượng, chỉ khiến cho Giang Hiểu càng cảm thấy buồn cười.
Anh thấp giọng cười cười rồi mới nói: “Cậu Tạ, chắc anh hiểu lầm rồi, tôi nghĩ hay là để tôi giới thiệu cho anh một chút vậy, đây là vợ của tôi—Hoa Ngọc Nhi.”
Hoa Ngọc Nhi khẽ gật đầu thị ý, thần sắc điềm nhiên.
Một giây sau, Tạ Minh Doãn hoàn toàn hoá đá…không thể tin nổi mà nhìn cô gái đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook