Được Chồng Như Ý
-
Chương 22: Nguy cơ của nhà họ hoa
Nhưng mà chuyện con cái cô đã nghĩ quá nhiều rồi, anh làm gì có cái tinh lực đó chứ?
Một người còn không xử lý được, còn ra ngoài tìm phụ nữ sinh con?
Thật sự nghĩ anh là loại con em quần áo lụa là giống như Tạ Minh Doãn sao? Cả ngày không có gì làm đi uống rượu, tiêu tiền tán tỉnh ngôi sao nữ ư?
Giang Hiểu thật sự không phải vậy, năm 10 tuổi anh đã theo ba đến ban giám đốc lắng nghe ghi chép rồi.
16 tuổi có thể một mình đi họp sớm, lúc 18 tuổi đã là đại diện hợp pháp của ngân hàng tư nhân HR rồi.
Nói cách khác, mấy năm nay ông già nhà họ Giang đã bồi dưỡng ra con trai, bản thân mình sắp được hưởng hết phúc rồi.
Tuyệt đối sẽ không suy nghĩ không thoáng giống như những xí nghiệp khác, mà ngược lại ông ta càng tín nhiệm con trai, cảm thấy Giang Hiểu sẽ làm tốt hơn nữa.
Trên thực tế, Giang Hiểu về nước ba năm nay, quả thực là thành tích công việc càng lúc càng tốt.
Ngân hàng HR cũng đã trải dài khắp cả nước, thậm chí ở nước ngoài cũng lần lượt có hợp tác.
Thân là ngân hàng tư nhân thuần túy đầu tiên ở trong nước, phải biết là cái này cần có bao nhiêu nỗ lực mới có thể đứng vững được?
Nghe xong những thói quen có liên quan đến Hoa Ngọc Nhi từ miệng của hai nha hoàn này, Giang Hiểu chỉ cười, uống ngụm trà tỉnh rượu rồi lên lầu nghỉ ngơi.
Thập Lý Xuân Phong không phải là biệt thự danh quý nhất thành phố, đây quả thực là một tiểu khu phong cách nước T duy nhất.
Nếu Hoa Ngọc Nhi đã thích chỗ này, vậy anh cũng không có ý kiến gì, dù sao cũng có xe.
Trên lầu có bốn phòng ngủ, một phòng ngủ chính, hai phòng ngủ thứ, một phòng em bé.
Dưới lầu có hai phòng, là phòng của Xuân Đào và Ngân Hạnh.
Còn có nhà bếp, nhà kho dưới đất, hậu hoa viên, đều có đủ.
Cách trang trí cũng rất trang nhã, thoạt nhìn thì giống như là vẻ chín chắn có thể có vào năm hơn 20 tuổi, nhưng mà chỗ này chính xác là do Hoa Ngọc Nhi trang trí.
Sáng hôm sau.
Giang Hiểu nhắm chuẩn thời gian, 6 giờ rưỡi xuống lầu.
Hoa Ngọc Nhi quả nhiên là đã đúng giờ ăn sáng ở đây rồi.
Nhìn thấy Giang Hiểu xuống lầu, Xuân Đào vội vàng đi vào nhà bếp chuẩn bị một phần nữa.
Bữa sáng rất phong phú, chỉ cháo không đã có 3 loại, cháo gạo trắng, cháo gạo kê, cháo bắp.
Thức ăn làm bằng bột mì thì có bánh kếp mỏng, bánh kẹp hành chiên và bánh bao, nhưng mà bánh bao là nhân chay.
Còn có trứng chiên và sữa bò, Giang Hiểu ngồi ở đối diện của Hoa Ngọc Nhi, nhìn cô: “Chào.”
Hoa Ngọc Nhi cúi đầu, không có nhìn anh.
Nhưng vẫn đáp một chữ: “Chào.”
Hôm nay cô mặc đầm liền thân màu be, nhưng nhìn tơ lụa thì biết là một chất liệu cực tốt.
Ai nói cô gái này không được sủng chứ, sao mà Giang Hiểu lại càng lúc càng cảm thấy, cô gái này là được bà cụ nhà họ Hoa nuôi lớn trong giàu có vậy nhỉ.
Hoá ra là tuy không có đi học, nhưng cái khí chất này còn tốt hơn mấy cô chị kia nữa.
Ngoại trừ tính cách có chút kiệm lời ra thì quả thực là kiểu mẫu của danh môn khuê tú a.
“Cô biết đàn đàn tranh không?” Giang Hiểu đột nhiên nói một câu.
Hoa Ngọc Nhi sững sờ một hồi, ngẩng đầu lên nhìn anh một cái: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là hỏi thôi.”
“Biết.”
“Ừm, tôi nghĩ chắc hẳn cô sẽ biết, chắc là thư pháp và hội hoạ của cô cũng không tệ, dương cầm chắc cũng biết, còn có thêu thùa…” Anh lẩm bẩm.
Giọng nói không lớn, nhưng Hoa Ngọc Nhi có thể nghe rõ.
Xuân Đào và Ngân Hạnh đều cười ở sau lưng.
Hoa Ngọc Nhi chỉ cảm thấy người đàn ông này rất kỳ lạ, tự dưng hỏi mấy cái này làm gì?
Sau bữa sáng, Giang Hiểu lái xe đến công ty.
Hoa Ngọc Nhi vào thư phòng đọc sách, nằm trên ghế quý phi.
Nếu như Giang Hiểu biết được cuốn sách cô đang cầm vào lúc này, chắc sẽ rất sốc.
Bởi vì thứ cô đọc không phải là kiệt tác cổ điển gì, không phải tứ thư ngũ kinh gì đó, mà là quyển rất nổi tiếng, nhưng rất trẻ con.
Vào buổi trưa, chị cả Hoa Phong gọi đến điện thoại của Hoa Ngọc Nhi.
Cô ta nói với cô một chuyện, vào lúc 10 giờ sáng nay, nhà họ Giang, nói chính xác là Giang Hiểu.
Đã yêu cầu tài vụ của công ty chuyển 1500 tỷ vào tài khoản của công ty nhà họ Hoa.
Vâng, đúng vậy, 1500 tỷ đã giải quyết được nguy cơ nợ nần của nhà họ Hoa, bọn họ đã lập tức trả hết khoản cho vay của ngân hàng, không cần bán đấu giá bất động sản dưới trướng nữa rồi.
Điều này đối với nhà họ Hoa mà nói là chuyện tốt, phải biết là ban đầu nhà họ Tạ hứa cũng chẳng qua là Hoa Ngọc Nhi kết hôn với Tạ Minh Doãn, sau đó nhà họ Tạ chỉ cho 60 tỷ tiền vốn quay vòng mà thôi.
Hoa Phong rất kích động, nói trong điện thoại: “Em năm, em thật là có phúc, Giang Hiểu đã cho chúng ta 1500 tỷ đó.”
Hoa Ngọc Nhi nghe xong thì sắc mặt vẫn điềm nhiên, cô chỉ hỏi lại chị cả: “Cho nên các người bán tôi lấy 1500 tỷ, cảm thấy lời rồi, có đúng không?”
Một người còn không xử lý được, còn ra ngoài tìm phụ nữ sinh con?
Thật sự nghĩ anh là loại con em quần áo lụa là giống như Tạ Minh Doãn sao? Cả ngày không có gì làm đi uống rượu, tiêu tiền tán tỉnh ngôi sao nữ ư?
Giang Hiểu thật sự không phải vậy, năm 10 tuổi anh đã theo ba đến ban giám đốc lắng nghe ghi chép rồi.
16 tuổi có thể một mình đi họp sớm, lúc 18 tuổi đã là đại diện hợp pháp của ngân hàng tư nhân HR rồi.
Nói cách khác, mấy năm nay ông già nhà họ Giang đã bồi dưỡng ra con trai, bản thân mình sắp được hưởng hết phúc rồi.
Tuyệt đối sẽ không suy nghĩ không thoáng giống như những xí nghiệp khác, mà ngược lại ông ta càng tín nhiệm con trai, cảm thấy Giang Hiểu sẽ làm tốt hơn nữa.
Trên thực tế, Giang Hiểu về nước ba năm nay, quả thực là thành tích công việc càng lúc càng tốt.
Ngân hàng HR cũng đã trải dài khắp cả nước, thậm chí ở nước ngoài cũng lần lượt có hợp tác.
Thân là ngân hàng tư nhân thuần túy đầu tiên ở trong nước, phải biết là cái này cần có bao nhiêu nỗ lực mới có thể đứng vững được?
Nghe xong những thói quen có liên quan đến Hoa Ngọc Nhi từ miệng của hai nha hoàn này, Giang Hiểu chỉ cười, uống ngụm trà tỉnh rượu rồi lên lầu nghỉ ngơi.
Thập Lý Xuân Phong không phải là biệt thự danh quý nhất thành phố, đây quả thực là một tiểu khu phong cách nước T duy nhất.
Nếu Hoa Ngọc Nhi đã thích chỗ này, vậy anh cũng không có ý kiến gì, dù sao cũng có xe.
Trên lầu có bốn phòng ngủ, một phòng ngủ chính, hai phòng ngủ thứ, một phòng em bé.
Dưới lầu có hai phòng, là phòng của Xuân Đào và Ngân Hạnh.
Còn có nhà bếp, nhà kho dưới đất, hậu hoa viên, đều có đủ.
Cách trang trí cũng rất trang nhã, thoạt nhìn thì giống như là vẻ chín chắn có thể có vào năm hơn 20 tuổi, nhưng mà chỗ này chính xác là do Hoa Ngọc Nhi trang trí.
Sáng hôm sau.
Giang Hiểu nhắm chuẩn thời gian, 6 giờ rưỡi xuống lầu.
Hoa Ngọc Nhi quả nhiên là đã đúng giờ ăn sáng ở đây rồi.
Nhìn thấy Giang Hiểu xuống lầu, Xuân Đào vội vàng đi vào nhà bếp chuẩn bị một phần nữa.
Bữa sáng rất phong phú, chỉ cháo không đã có 3 loại, cháo gạo trắng, cháo gạo kê, cháo bắp.
Thức ăn làm bằng bột mì thì có bánh kếp mỏng, bánh kẹp hành chiên và bánh bao, nhưng mà bánh bao là nhân chay.
Còn có trứng chiên và sữa bò, Giang Hiểu ngồi ở đối diện của Hoa Ngọc Nhi, nhìn cô: “Chào.”
Hoa Ngọc Nhi cúi đầu, không có nhìn anh.
Nhưng vẫn đáp một chữ: “Chào.”
Hôm nay cô mặc đầm liền thân màu be, nhưng nhìn tơ lụa thì biết là một chất liệu cực tốt.
Ai nói cô gái này không được sủng chứ, sao mà Giang Hiểu lại càng lúc càng cảm thấy, cô gái này là được bà cụ nhà họ Hoa nuôi lớn trong giàu có vậy nhỉ.
Hoá ra là tuy không có đi học, nhưng cái khí chất này còn tốt hơn mấy cô chị kia nữa.
Ngoại trừ tính cách có chút kiệm lời ra thì quả thực là kiểu mẫu của danh môn khuê tú a.
“Cô biết đàn đàn tranh không?” Giang Hiểu đột nhiên nói một câu.
Hoa Ngọc Nhi sững sờ một hồi, ngẩng đầu lên nhìn anh một cái: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là hỏi thôi.”
“Biết.”
“Ừm, tôi nghĩ chắc hẳn cô sẽ biết, chắc là thư pháp và hội hoạ của cô cũng không tệ, dương cầm chắc cũng biết, còn có thêu thùa…” Anh lẩm bẩm.
Giọng nói không lớn, nhưng Hoa Ngọc Nhi có thể nghe rõ.
Xuân Đào và Ngân Hạnh đều cười ở sau lưng.
Hoa Ngọc Nhi chỉ cảm thấy người đàn ông này rất kỳ lạ, tự dưng hỏi mấy cái này làm gì?
Sau bữa sáng, Giang Hiểu lái xe đến công ty.
Hoa Ngọc Nhi vào thư phòng đọc sách, nằm trên ghế quý phi.
Nếu như Giang Hiểu biết được cuốn sách cô đang cầm vào lúc này, chắc sẽ rất sốc.
Bởi vì thứ cô đọc không phải là kiệt tác cổ điển gì, không phải tứ thư ngũ kinh gì đó, mà là quyển rất nổi tiếng, nhưng rất trẻ con.
Vào buổi trưa, chị cả Hoa Phong gọi đến điện thoại của Hoa Ngọc Nhi.
Cô ta nói với cô một chuyện, vào lúc 10 giờ sáng nay, nhà họ Giang, nói chính xác là Giang Hiểu.
Đã yêu cầu tài vụ của công ty chuyển 1500 tỷ vào tài khoản của công ty nhà họ Hoa.
Vâng, đúng vậy, 1500 tỷ đã giải quyết được nguy cơ nợ nần của nhà họ Hoa, bọn họ đã lập tức trả hết khoản cho vay của ngân hàng, không cần bán đấu giá bất động sản dưới trướng nữa rồi.
Điều này đối với nhà họ Hoa mà nói là chuyện tốt, phải biết là ban đầu nhà họ Tạ hứa cũng chẳng qua là Hoa Ngọc Nhi kết hôn với Tạ Minh Doãn, sau đó nhà họ Tạ chỉ cho 60 tỷ tiền vốn quay vòng mà thôi.
Hoa Phong rất kích động, nói trong điện thoại: “Em năm, em thật là có phúc, Giang Hiểu đã cho chúng ta 1500 tỷ đó.”
Hoa Ngọc Nhi nghe xong thì sắc mặt vẫn điềm nhiên, cô chỉ hỏi lại chị cả: “Cho nên các người bán tôi lấy 1500 tỷ, cảm thấy lời rồi, có đúng không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook