Được Chồng Như Ý
-
Chương 19: Nức nở giãi bày
Anh nói: Tên Tạ Minh Doãn kia không có phúc, Hoa Ngọc Nhi thì rất tốt.
Từ trước đến giờ Giang Hiểu chưa bao giờ đánh giá người khác theo cách hời hợt như thế.
Vậy nên lời nhận xét này vô cùng hợp tình hợp lí.
Thứ nhất, tên Tô Minh Doãn kia có phúc mà không biết hưởng, đi phá hoại hôn lễ của chính mình.
Thứ hai, cô năm nhà họ Hoa rất tốt, anh rất hài lòng.
Tần Chính Đình cùng Vương Lạc Nham chưa kịp mở miệng thì Cao Lâm đã không nhẫn nhịn được nữa.
Cậu ta sốt sắng: “Đại ca, thật hay đùa đấy? Anh đừng có nói dối với anh em đây nhé… Sao em lại nghe nói, cô năm nhà họ Hoa là một người lỗ mãng, không được học hành, cũng chẳng có địa vị gì ở nhà họ Hoa, từ nhỏ đã bị bà cụ Hoa đưa lên núi tu dưỡng, một người không có học thức lại quanh năm ăn chay như thế, chắc chắn là rất nhàm chán, à đúng rồi, bên ngoài còn bàn tán, cái cô năm nhà họ Hoa ăn nói cũng ấp úng lắp bắp, mặt mũi thì xấu không ai bằng, nếu không… Tạ Minh Doãn sao có thể tìm đường chết như thế? Hắn ta còn thông minh hơn cả khỉ. Với tính cách cảu hắn ta, sao lại bị nhân tình giăng bẫy dễ như thế được, chưa biết chừng là do hắn không hài lòng với cuộc hôn nhân này, nên đổ hết tội vạ lên đầy cô tình nhân kia, sau đó thoái hôn”
Giang Hiểu nghe xong chỉ cười mà không nói gì.
“Trời ạ, anh giai à, anh nói gì đi chứ…. Tò mò chết đi được”
Cao Lâm nói một tràng, thấy Giang Hiểu không ho he gì liền trở nên nóng nảy.
“Có một số chuyện tự mình biết rõ sự thật là được rồi, thôi, uống rượu đi… Không phải các cậu muốn ăn chặn tiền rượu của mình sao?”
Giang Hiểu không muốn nói gì nhiều về chuyện liên quan đến Hoa Ngọc Nhi.
Anh vốn không phải là kiểu người dài dòng lắm điều như thế.
Anh liền đổi chủ đề, nói là muốn uống rượu.
Tần Chính Đình cùng Vương Lạc Nham là người thông minh, vậy nên cũng không hỏi gì thêm.
Giang Hiểu là ai cơ chứ, người như anh, sao có thể lấy một cô gái xấu xí không được học hành về làm vợ chứ?
Tất nhiên là không… Còn nguyên nhân sâu xa là gì, chỉ có người trong cuộc biết rõ.
Mà với tính cách của Giang Hiểu, anh chắc chắn sẽ không tiết lộ chuyện này.
Vậy nên chỉ đành đợi sau này khi có cơ hội được gặp vợ của Giang Hiểu, lúc ấy chắc chắn phải hỏi cho ra lẽ.
Lúc này, cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, một cô gái khoảng 20 tuổi bước vào.
Cô ta mặc một chiếc váy hở vai mới ra mắt của Chanel.
Tay cầm chiếc túi xách màu xanh nước biển – cũng là thiết kế mới nhất của Chanel.
Mái tóc được cắt theo phong cách BOBO rất gọn gàng nhã nhặn, khuôn mặt toát lên vẻ đẹp thanh tú tinh tế.
Cô ta vừa bước vào đã phát hiện ravị trí của bốn người đàn ông…
Sau đó cô ta trực tiếp bước lại gần: “Anh Giang Hiểu, em có chuyện muốn nói với anh”
“Tống Mỹ Nghi, tôi có mời cô đến hay sao mà cô xông vào đây thế này, bao năm rồi, sao cô chẳng có tí lịch sự nào thế…” Cao Lâm với cô gái tên Tống Mỹ Nghi này là kẻ thù không đội trời chung.
Hai người họ là bạn cùng lớp hồi cấp 3, ngay từ khi bắt đầu đi học đã không hợp nhau, lúc nào cũng cãi cọ.
Nhà họ Tống cũng là một gia tộc danh giá dù không hiển hách như tứ đại gia tộc.
Tuy nhiên không phải gia tộc giàu có nào cũng có thể so bì với bọn họ, hơn nữa, mẹ của Tống Mỹ Nghi lại là dì ruột của Tạ Minh Doãn.
Với mối quan hệ thân thích này, nhà họ Tống như hổ mọc thêm cánh, khiến cho bọn họ nắm vững một vị trí nhất định trong thành phố này.
“Tránh ra, tôi không nói chuyện với cậu, tôi đang nói chuyện với anh Giang Hiểu”
Tống Mỹ Nghi cũng cực kì khinh thường Cao Lâm.
Một đám đàn ông nhìn sang Tống Mỹ Nghi, mặt cô hơi đỏ, phảng phất mùi rượu, chắc là vừa rồi cô uống khá nhiều rượu.
Giang Hiểu thế nhưng lại rất bình thản, cầm điện lướt Facebook.
Trông thấy những tin tức liên quan đến mình và Hoa Ngọc Nhi, anh cảm thấy vừa thú vị vừa buồn cười.
“Nói đi” Giang Hiểu không hề ngẩng đầu lên, dường như không có ấn tượng gì tốt với người phụ nữ đứng trước mặt này.
Nhưng quan trọng là, bọn họ cũng chẳng thân thiết gì, anh không biết vì sao cô ta lại gọi mình anh Giang Hiểu, vai vế này ở đâu ra vậy?
Tống Mỹ Nghi cắn môi, trong lòng ấm ức: “Anh Giang Hiểu, anh biết rõ là em thích anh, sao anh lại lấy người phụ nữ xấu xí nhà họ Hoa đó chứ? Sao anh lại đem hôn nhân thành trò cười như thế, anh không nhận ra sao, ngay cả anh Minh Doãn nhà em cùng không cần cô ta à, người cao quý như anh sao phải ôm đống rác đó về nhà cơ chứ?”
Từ trước đến giờ Giang Hiểu chưa bao giờ đánh giá người khác theo cách hời hợt như thế.
Vậy nên lời nhận xét này vô cùng hợp tình hợp lí.
Thứ nhất, tên Tô Minh Doãn kia có phúc mà không biết hưởng, đi phá hoại hôn lễ của chính mình.
Thứ hai, cô năm nhà họ Hoa rất tốt, anh rất hài lòng.
Tần Chính Đình cùng Vương Lạc Nham chưa kịp mở miệng thì Cao Lâm đã không nhẫn nhịn được nữa.
Cậu ta sốt sắng: “Đại ca, thật hay đùa đấy? Anh đừng có nói dối với anh em đây nhé… Sao em lại nghe nói, cô năm nhà họ Hoa là một người lỗ mãng, không được học hành, cũng chẳng có địa vị gì ở nhà họ Hoa, từ nhỏ đã bị bà cụ Hoa đưa lên núi tu dưỡng, một người không có học thức lại quanh năm ăn chay như thế, chắc chắn là rất nhàm chán, à đúng rồi, bên ngoài còn bàn tán, cái cô năm nhà họ Hoa ăn nói cũng ấp úng lắp bắp, mặt mũi thì xấu không ai bằng, nếu không… Tạ Minh Doãn sao có thể tìm đường chết như thế? Hắn ta còn thông minh hơn cả khỉ. Với tính cách cảu hắn ta, sao lại bị nhân tình giăng bẫy dễ như thế được, chưa biết chừng là do hắn không hài lòng với cuộc hôn nhân này, nên đổ hết tội vạ lên đầy cô tình nhân kia, sau đó thoái hôn”
Giang Hiểu nghe xong chỉ cười mà không nói gì.
“Trời ạ, anh giai à, anh nói gì đi chứ…. Tò mò chết đi được”
Cao Lâm nói một tràng, thấy Giang Hiểu không ho he gì liền trở nên nóng nảy.
“Có một số chuyện tự mình biết rõ sự thật là được rồi, thôi, uống rượu đi… Không phải các cậu muốn ăn chặn tiền rượu của mình sao?”
Giang Hiểu không muốn nói gì nhiều về chuyện liên quan đến Hoa Ngọc Nhi.
Anh vốn không phải là kiểu người dài dòng lắm điều như thế.
Anh liền đổi chủ đề, nói là muốn uống rượu.
Tần Chính Đình cùng Vương Lạc Nham là người thông minh, vậy nên cũng không hỏi gì thêm.
Giang Hiểu là ai cơ chứ, người như anh, sao có thể lấy một cô gái xấu xí không được học hành về làm vợ chứ?
Tất nhiên là không… Còn nguyên nhân sâu xa là gì, chỉ có người trong cuộc biết rõ.
Mà với tính cách của Giang Hiểu, anh chắc chắn sẽ không tiết lộ chuyện này.
Vậy nên chỉ đành đợi sau này khi có cơ hội được gặp vợ của Giang Hiểu, lúc ấy chắc chắn phải hỏi cho ra lẽ.
Lúc này, cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, một cô gái khoảng 20 tuổi bước vào.
Cô ta mặc một chiếc váy hở vai mới ra mắt của Chanel.
Tay cầm chiếc túi xách màu xanh nước biển – cũng là thiết kế mới nhất của Chanel.
Mái tóc được cắt theo phong cách BOBO rất gọn gàng nhã nhặn, khuôn mặt toát lên vẻ đẹp thanh tú tinh tế.
Cô ta vừa bước vào đã phát hiện ravị trí của bốn người đàn ông…
Sau đó cô ta trực tiếp bước lại gần: “Anh Giang Hiểu, em có chuyện muốn nói với anh”
“Tống Mỹ Nghi, tôi có mời cô đến hay sao mà cô xông vào đây thế này, bao năm rồi, sao cô chẳng có tí lịch sự nào thế…” Cao Lâm với cô gái tên Tống Mỹ Nghi này là kẻ thù không đội trời chung.
Hai người họ là bạn cùng lớp hồi cấp 3, ngay từ khi bắt đầu đi học đã không hợp nhau, lúc nào cũng cãi cọ.
Nhà họ Tống cũng là một gia tộc danh giá dù không hiển hách như tứ đại gia tộc.
Tuy nhiên không phải gia tộc giàu có nào cũng có thể so bì với bọn họ, hơn nữa, mẹ của Tống Mỹ Nghi lại là dì ruột của Tạ Minh Doãn.
Với mối quan hệ thân thích này, nhà họ Tống như hổ mọc thêm cánh, khiến cho bọn họ nắm vững một vị trí nhất định trong thành phố này.
“Tránh ra, tôi không nói chuyện với cậu, tôi đang nói chuyện với anh Giang Hiểu”
Tống Mỹ Nghi cũng cực kì khinh thường Cao Lâm.
Một đám đàn ông nhìn sang Tống Mỹ Nghi, mặt cô hơi đỏ, phảng phất mùi rượu, chắc là vừa rồi cô uống khá nhiều rượu.
Giang Hiểu thế nhưng lại rất bình thản, cầm điện lướt Facebook.
Trông thấy những tin tức liên quan đến mình và Hoa Ngọc Nhi, anh cảm thấy vừa thú vị vừa buồn cười.
“Nói đi” Giang Hiểu không hề ngẩng đầu lên, dường như không có ấn tượng gì tốt với người phụ nữ đứng trước mặt này.
Nhưng quan trọng là, bọn họ cũng chẳng thân thiết gì, anh không biết vì sao cô ta lại gọi mình anh Giang Hiểu, vai vế này ở đâu ra vậy?
Tống Mỹ Nghi cắn môi, trong lòng ấm ức: “Anh Giang Hiểu, anh biết rõ là em thích anh, sao anh lại lấy người phụ nữ xấu xí nhà họ Hoa đó chứ? Sao anh lại đem hôn nhân thành trò cười như thế, anh không nhận ra sao, ngay cả anh Minh Doãn nhà em cùng không cần cô ta à, người cao quý như anh sao phải ôm đống rác đó về nhà cơ chứ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook