Bóng đêm thâm trầm, bóng tối bao trùm đường phố, chỉ có đèn lồng ven đường tỏa ra một chút ánh sáng mờ nhạt của nến, chiếu không quá sáng, bốn phía nhỏ giọng không có người.
Đột nhiên, một bóng dáng nhỏ gầy nhẹ nhàng nhanh chóng di động trong đêm tối, chỉ chốc lát liền dừng trước cửa một tiệm thuốc nhỏ.
“Chậc chậc, khóa của người cổ này thật lạc hậu.” Lạc Lạc lẩm bẩm, trong giọng nói hàm chứa ý khinh bỉ nồng nặc.
Rất không có tính khiêu chiến a.
Nàng lấy ra một cây ngân châm, hai ba lần khóa liền mở ra.
Rất nhanh, nàng liền tìm được thứ nàng muốn, sau đó ung dung thản nhiên khóa lại cửa rồi rời đi.
……..
Trở về phòng chứa củi của Lạc vương phủ, nàng lấy ra những thứ nguyên vật liệu kia thở một cái rồi ngửa ra mặt đất, sau đó nàng bắt đầu chế ra kế hoạch lớn.
Những thứ vật liệu linh tinh kia trong bàn tay nhỏ bé linh hoạt của nàng rất nhanh liền hiện ra kết quả mà nàng mong muốn.
Cuối cùng, nàng cầm lên trong đó là một quả bom rất nhỏ, ánh mắt tà ý vòng vo một cái: “Thương Nguyệt Vô Triệt, chờ chút nữa sẽ cho ngươi nếm thử kết quả đắc tội với mỹ nữ Lạc Lạc.”
Nói xong, nàng túm toàn bộ đạn dược nhanh như chớp rãi ra phòng chứa củi.
Đi tới đình viện, một nhóm thị vệ vừa lúc đi ngang qua tuần tra, thân thể nhỏ gầy ngồi chòm hổm ở góc tường, hoàn mỹ mà tránh qua.

Tiếp theo, động tác nàng rất nhanh ở mục tiêu chỗ mà nàng để thuốc nổ, cuối cùng, nàng đi tới trước nhà vệ sinh, mắt cơ hồ tóe ra ánh lửa.
“Để cho ta rửa nhà vệ sinh, ta sẽ hoàn toàn đem nhà vệ sinh gột một lần!”
……..
Rốt cuộc, mọi sắp xếp cũng đại công cáo thành.
Nàng chạy tới một bên tường, động tác như mèo nhẹ nhàng bay qua.
Quay đầu lại, nàng hướng về phía tường làm bộ mặt ngoáo ộp: “Lạc vương phủ, gặp lại sau.”
Ánh trăng sáng tỏ ở tường cao nghiêng xuống, chiếu sáng ánh mắt trong suốt linh hoạt của nàng, óng ánh trong suốt như mắt mèo ban đêm.
Chợt, nàng mơ hồ nghe được âm thanh nước chảy.
Nàng xoay mặt hít hà không khí: “A? Không khí từ bên kia thổi tới như thế nào mà như có chút cảm giác ấm ấm?”
Theo hướng không khí thổi tới, nàng tò mò thuận đường đi tới.
Đi một lúc lâu, một Ôn Tuyền nóng hổi đột nhiệt đập vào mí mắt.
“Oa! Ôn Tuyền?!”

Lạc Lạc hưng phấn chạy tới, hai ba lượt cởi giày ra đem chân bỏ vào trong suối nước nóng.
Hô! Thật thoải mái!
Thuận theo, nàng cúi đầu nhìn chính mình bộ y phục cũ rách không ra bộ dáng y phục kia, nhíu mày ghét bỏ: “Không biết là cái thân thể này mấy ngày chưa tắm nữa.”
Vì thế, nàng dứt khoát cầm quần áo cởi bỏ vào hồ Ôn Tuyền.
Trong nước, nàng nhíu mày nhìn vóc người: “Ôi! Đậu cô ve xào so với đứa trẻ này vóc người còn đẹp hơn, thì ra trước kia không có cơm ăn, thật đáng thương.”
……….
Một chỗ bí ẩn trong nham động, Thương Nguyệt Vô Triệt ngồi xếp bằng, đôi tay đặt trên đầu gối, lòng bày tay không ngừng toát ra sương mù.
Sương mù mỏng manh bao phủ lên, xẹt qua khuôn mặt anh tuấn của hắn, loáng thoáng mông lung, tăng thêm một cỗ thần bí mỹ cảm.
Bỗng nhiên, lông mày kiếm của hắn ẩn ẩn nhíu lại, tựa hồ luyện công đã bị trở ngại.
Ngay sau đó, sương mù trong lòng bàn tay hắn chợt bao phủ, môi mỏng hắn bĩu một cái, theo đó -------
“Phốc!” Một ngụm máu tươi từ miệng hắn phun ra.
Hắn từ từ mở mắt, đôi ngươi đen rực rỡ nhảy lên tối tăm.
“Đáng chết, lần nào cũng không thể thuận lợi vượt qua ải cuối cùng.”
Quả đấm vừa thu lại, gương mặt tuấn tú của hắn xiết lại một lúc lâu, sau đó từ từ trở nên bình thản, lại là một thần thái vừa nhẹ nhàng nhưng không kém phần phong lưu phóng khoáng.
Lè lưỡi liếm đi vết máu bên khóe môi, hắn từ từ đứng lên, vẫy vẫy ống tay áo, tuấn dật tiêu sái đi ra khỏi hang.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương