Dược Biệt Đình
-
Chương 61: Bệnh thứ 61
Tiền Hàng đứng trước gương chỉnh sửa quần áo của mình, vết thương cuối cùng cũng đã khôi phục gần hết, đã đến lúc đi làm lại rồi. Về phần Ôn Thủy, nhất định phải tìm một thời điểm thích hợp nhắc lại mới được, nhưng không phải là bây giờ, hỏi nhiều sẽ chỉ khiến cho Ôn Thủy nhiều lần nhớ lại sự việc năm ấy, làm không tốt không chừng còn mắc thêm chứng trầm cảm.
“Đường lang lại làm dáng.” Nguyễn Văn Hách ngậm kẹo que châm chọc.
Tiền Hàng liếc cậu một cái, “Không tới phiên đứa con nít còn ngậm kẹo như em nói.”
Nguyễn Văn Hách dùng sức cắn phát ra tiếng rốp rốp, “Đó cũng là anh mua cho, anh xài chiêu này gạt không ít thiếu nam thiếu nữ ngây thơ rồi phải không?”
“Phi, đừng có so tôi với tên tiểu sắc quỷ là em.” Tiền Hàng kéo Nguyễn Văn Hách ra ngoài, còn không nhanh đi sẽ muộn mất.
Hai người xuống tới dưới lầu chờ xe buýt, chờ xe vào trạm thì lên xe. Tiền Hàng xoát vé rồi cùng Nguyễn Văn Hách đi về đuôi xe, cư nhiên có một xíu hoài niệm, không biết đồng nghiệp trong bệnh viện thấy anh sẽ nói những gì.
Xe buýt khởi động thong thả chạy, Tiền Hàng và Nguyễn Văn Hách nói chuyện phiếm giết thời gian, trong vô thức đã đến bệnh viện. Tiền Hàng xuống xe nhìn cổng lớn bệnh viện trước mặt, tiếp theo phải đi giải quyết vấn đề làm việc của Nguyễn Văn Hách.
“Bác sĩ Tiền, anh đã có thể đi làm rồi à?” Tiểu Cao chạy xe đạp đi làm trông thấy Tiền Hàng thì dừng lại bên cạnh anh.
“Đã khỏe rồi, bệnh viện gần đây vẫn tốt chứ?”
“Đừng nhắc nữa, bận chết luôn.” Tiểu Cao oán giận nói, “Không phải sắp hết năm sao, có một ít bệnh nhân muốn về nhà ăn tết, ngày nào cũng om sòm trong phòng bệnh. Đừng nói cái đó nữa, hôm nào có thời gian, tôi mời anh ăn, chúc mừng anh xuất viện.”
“Không cần phiền đâu.”
“Cần chứ cần chứ, tôi đi gửi xe cái.”
Tiểu Cao dẫn xe đạp đến bãi giữ xe ở cổng sau của tòa nhà chính, Tiền Hàng với Nguyễn Văn Hách thì đi đến tòa lầu hành chính, thế nào cũng phải đến chỗ viện trưởng chủ nhiệm báo cáo.
Nguyễn Văn Hách đi được nửa đường đột nhiên hỏi: “Tiền Hàng, sang năm anh phải về nhà hả?”
Tiền Hàng dừng một lát mới trả lời, “Ừa, em muốn đến không?”
Nguyễn Văn Hách đứng lại, nhà của cậu sớm đã không còn, mẹ tuyệt đối sẽ không cùng cậu đón năm mới với nhau được, cậu cũng không cách nào đến, nếu như Tiền Hàng cũng đi, năm nay cậu nhất định phải lẻ loi mà trải qua.
“Đừng nghĩ đâu đâu, tôi sẽ mang em về ăn tết, quăng em ở nhà một mình tôi còn sợ em phát nát nhà tôi đấy.” Tiền Hàng xoa xoa đầu Nguyễn Văn Hách.
Nguyễn Văn Hách không còn lo nữa, chê Tiền Hàng đi chậm bèn nắm tay anh đi về phòng viện trưởng.
Viện trưởng đến sớm hơn bọn anh một bước, mời bọn anh vào rồi tùy ý trò chuyện, sau đó nói đến chuyện Tiền Hàng bị thương. Nguyễn Văn Hách nghe không hiểu nghỉ phép có lương mà họ đang đề cập là có ý gì, thế nên ngồi trên ghế vọc điện thoại. Sau khi Tiền Hàng bàn bạc chuyện lương bổng của mình thỏa đáng, thì cùng viện trưởng bàn vấn đề của Nguyễn Văn Hách.
“Về chuyện của Nguyễn Văn Hách, chúng tôi chỉ có sa thải cậu ấy.” Viện trưởng trịnh trọng nói.
“Viện trưởng, cậu ấy tự dưng bỏ làm là không đúng, nhưng cậu ấy là vì ở lại bệnh viện trông nom tôi, có thể hay không…”
“Cậu trước đừng nóng vội,” Viện trưởng cắt ngang lời Tiền Hàng, “Tình huống của cậu ấy chúng tôi hiểu cũng rất đồng tình, thế nên sau khi tôi cùng họ thảo luận quyết định một lần nữa thuê cậu ấy, nhưng đây là lần cuối cùng, nếu như lần sau cậu ấy còn vô duyên vô cớ nghỉ làm, chúng tôi chỉ có thể đổi người.”
Tiền Hàng liên tục nói cảm ơn, thấy Nguyễn Văn Hách còn đang chơi vội nháy mắt ra hiệu cho cậu, Nguyễn Văn Hách hậu tri hậu giác đứng dậy nói cám ơn.
Hai người từ trong phòng viện trưởng đi ra, Nguyễn Văn Hách đi được mấy bước ngây ngốc hỏi: “Ông già không nói em có thể làm tiếp hay không hả?”
“Cung phản xạ của em dài tới Bắc cực luôn hả? Em có thể tiếp tục làm việc, nên là ngoan ngoãn mặc áo blouse của em lên đi.” Tiền Hàng thật không biết nên khen Nguyễn Văn Hách làm sao, cậu chàng đây là thông minh hay là ngốc đây.
“Ha ha, không phải tách khỏi anh nữa.” Nguyễn Văn Hách vui vẻ hoan hô.
Tiền Hàng cảnh cáo Nguyễn Văn Hách chớ có làm ồn, lúc này tiếng chuông vui tai trên hành lang vang lên, anh móc điện thoại ra là số lạ gọi tới. Nhận điện thoại, Tiền Hàng mới biết là bên phía cảnh sát gọi đến, nói rằng đã bắt được một kẻ có hiềm nghi là người đã đả thương anh, cũng gọi anh đến cục xác nhận.
“Văn Hách, tôi đến cục cảnh sát một chuyến, em ngoan ngoãn đừng có phá rối nhen.” Tiền Hàng cất di động đi xuống lầu, mặc dù anh không có ấn tượng đối với người đã đả thương mình, nhưng gặp lại một lần hẳn là sẽ nhận ra.
“Đến cục làm gì, em cũng đi.”
Trên mặt Nguyễn Văn Hách viết đầy lo lắng, rất sợ anh mà đi là sẽ bị tên lưu manh kia đùa giỡn nữa.
Tiền Hàng thở dài, “Em mà còn nghỉ làm nữa là chỉ có thể về nhà trộm đồ ăn thôi, em ngoan ngoãn trông mấy bệnh nhân này, tôi sẽ lập tức về ngay.”
Nguyễn Văn Hách không tình nguyện mà gật đầu, Tiền Hàng ra ngoài bệnh viện gọi xe đến cục cảnh sát nhận người.
Tài xế taxi chở Tiền Hàng đến cục, Tiền Hàng đến đó gọi điện thoại cho cảnh sát đã báo tin cho anh, dựa theo vị trí anh ấy cho mà tìm đến phòng thẩm vấn.
“Bác sĩ Tiền, bên này.”
Hành lang đối diện có một người mặc cảnh phục gọi Tiền Hàng, Tiền Hàng nghe ra là vị cảnh sát đã gọi điện thoại cho anh liền đi qua.
“Đó là phòng thẩm vấn của tổ A, tổ B bên này.”
Cảnh sát Tiểu Trương đến phòng thẩm vấn 3 mở cửa đi vào, Tiền Hàng có chút xấu hổ, anh không ngờ phòng thẩm vấn mà còn phân tổ. Phòng thẩm vấn chừng hai mươi mét vuông, hai bên là thủy tinh, có thể trông thấy phòng thẩm vấn cách vách. Tiểu Trương ý bảo Tiền Hàng chờ một chút, Tiền Hàng chỉ có thể chuyên tâm chờ.
Hai ba phút sau, phòng thẩm vấn cách vách đi vào mấy người, năm người ăn mặc bình thường, còn có hai người mặc cảnh phục. Năm người bình thường kia xếp thành một hàng đứng ở đối diện vách kính đối mặt về bên này, Tiểu Trương bảo Tiền Hàng xác nhận.
Tiền Hàng có hơi cạn lời, đây quả thật là y hệt trong tiểu thuyết với ti vi, xem ra vách kính này cũng là đặc chế, người đối diện không nhìn thấy anh. Anh nghiêm túc nhìn năm người này, phát hiện thân hình bọn họ chiều cao không sai biệt nhau, hai người tóc ngắn, hai người trọc đầu, trong lúc nhất thời thật không dễ dàng nhận ra.
“Anh từ từ nhìn, cần phải nhìn cho đúng.” Tiểu Trương nhắc nhở.
Tiền Hàng gật gật đầu bắt đầu nhận từ phía bên trái, khi nhìn đến người ở giữa thì thấy quen mắt, chỉ vào hắn, “Hắn, giống tài xế.”
Cái người đứng ở chính giữa kia mặt mày hung hãn, chỗ chân mày phải còn có một đường sẹo dài ba phân. Tiền Hàng nhớ sau khi anh bị kéo lên xe, tài xế quay đầu qua, vết sẹo trên chân mày hết sức rõ ràng.
“Vậy thì không sai rồi, tên này là kẻ tái phạm, mười năm trước ăn cướp bị bắt, đợt trước vừa mới thả ra.” Tiểu Trương báo với người cách vách có thể mang người đi rồi, trở về tiễn Tiền Hàng ra ngoài, còn bảo Tiền Hàng chờ tin tức.
Tiền Hàng trở về bệnh viện, vừa vào cổng đã trông thấy Nguyễn Văn Hách đứng trước lầu chính, thấy anh trở về thì nhanh chân bỏ chạy, hệt như thấy quỷ. Tiền Hàng sao không hiếu kỳ Nguyễn Văn Hách chạy cái gì được, đuổi theo phương hướng Nguyễn Văn Hách đào tẩu. Nguyễn Văn Hách chạy rất nhanh, như một làn khói thuận theo cửa sau của lầu chính mà chạy ra, Tiền Hàng chạy đến cửa sau không thấy ai thì tìm bốn phía, phát hiện Nguyễn Văn Hách núp sau lầu nằm viện liếc trộm anh, trong lòng anh bắt đầu cảnh giác, không biết tên nhóc này giở trò quỷ gì.
Thế là Tiền Hàng cẩn thận đi ra phía sau lầu nằm viện, đến nơi thả nhẹ bước chân đi vòng quanh chỗ cậu, miễn cho Nguyễn Văn Hách núp phía sau tòa nhà nhảy ra hù anh. Nhưng mà Tiền Hàng rất hiển nhiên đã coi thường Nguyễn Văn Hách, chỗ đó không có ai, Nguyễn Văn Hách thừa lúc anh đi qua đã trốn mất rồi.
“Văn Hách, đừng trốn nữa, tôi thấy em rồi.”
Tiền Hàng chỉ cho rằng Nguyễn Văn Hách muốn cùng anh chơi trốn tìm, gọi tên Nguyễn Văn Hách tìm đến gần đó. Tiền Hàng tìm đến phòng giải trí trước đây, phát hiện Nguyễn Văn Hách đứng ở bên hông tầng trệt, còn vẫy tay với anh. Tiền Hàng đi tìm nửa ngày thở không thông, vội đi qua chuẩn bị hung hăng đánh mông Nguyễn Văn Hách một trận. Còn thiếu hai bước nữa đã đi đến trước mặt Nguyễn Văn Hách, Nguyễn Văn Hách đột nhiên ngồi xổm xuống, Tiền Hàng không phản ứng kịp cậu đang làm gì, bên hông phòng đột nhiên nhảy ra một đám người, trong tay cầm gì đó trực tiếp rắc lên người anh.
“Thiên nữ tán hoa ~ chúc mừng đường lang ra tù!”
Nguyễn Văn Hách lấy ra một cái lá cây khô trong túi áo blouse, ném về phía Tiền Hàng hô to tiếng chúc mừng, mấy thằng điên còn lại cũng học theo. Tiền Hàng hoàn toàn ngốc luôn, phi một ngụm nhổ ra bụi đất trong mồm, trên đầu còn có một chiếc lá rơi xuống đất.
“Nguyễn Văn Hách, mẹ nó em lại ngứa da rồi!”
Tiền Hàng phát hỏa, tiểu tử này cư nhiên xúi giục đám người Tiểu Mã ném lá cây cho anh, thật sự cho rằng đây là rắc hoa tươi à!
Đám người Tiểu Mã thấy Tiền Hàng phát hỏa, ùn ùn một phát chạy hết trơn. Nguyễn Văn Hách phản ứng chậm một bước cũng muốn chạy, Tiền Hàng vươn tay níu cổ áo cậu lại, kéo người đi ra phía sau.
“Đường lang em sai rồi, không bao giờ chơi thiên nữ tán hoa nữa!”
Nguyễn Văn Hách phát hiện đại sự không ổn vội vàng xin tha thứ, Tiền Hàng đè Nguyễn Văn Hách lên tường hôn lên cái miệng đang cầu xin. Nguyễn Văn Hách kêu không ra tiếng dứt khoát nhắm mắt hưởng thụ, Tiền Hàng hôn một hồi rồi cắn Nguyễn Văn Hách một ngụm.
“Đường lang anh giở trò.” Nguyễn Văn Hách liều mạng quạt gió cho miệng mình.
“Cho em cái trừng phạt, lần sau còn dám ném lá cây bẩn vào tôi tôi nhất định sẽ cho em một kỷ niệm đáng nhớ.”
“Kỷ niệm gì, mau nói xíu ~ em nhất định sẽ liều mạng mà quên.”
Tiền Hàng vỗ bụi đất trên người trở về phòng làm việc, sống chết không nói là cái gì thờ ơ bỏ qua cậu.
“Quỷ hẹp hòi.”
Nguyễn Văn Hách hung hăng vỗ một cái lên mông Tiền Hàng, Tiền Hàng xoay người muốn thu thập Nguyễn Văn Hách, cậu đã làm mặt quỷ chạy biến mất.
“Đường lang lại làm dáng.” Nguyễn Văn Hách ngậm kẹo que châm chọc.
Tiền Hàng liếc cậu một cái, “Không tới phiên đứa con nít còn ngậm kẹo như em nói.”
Nguyễn Văn Hách dùng sức cắn phát ra tiếng rốp rốp, “Đó cũng là anh mua cho, anh xài chiêu này gạt không ít thiếu nam thiếu nữ ngây thơ rồi phải không?”
“Phi, đừng có so tôi với tên tiểu sắc quỷ là em.” Tiền Hàng kéo Nguyễn Văn Hách ra ngoài, còn không nhanh đi sẽ muộn mất.
Hai người xuống tới dưới lầu chờ xe buýt, chờ xe vào trạm thì lên xe. Tiền Hàng xoát vé rồi cùng Nguyễn Văn Hách đi về đuôi xe, cư nhiên có một xíu hoài niệm, không biết đồng nghiệp trong bệnh viện thấy anh sẽ nói những gì.
Xe buýt khởi động thong thả chạy, Tiền Hàng và Nguyễn Văn Hách nói chuyện phiếm giết thời gian, trong vô thức đã đến bệnh viện. Tiền Hàng xuống xe nhìn cổng lớn bệnh viện trước mặt, tiếp theo phải đi giải quyết vấn đề làm việc của Nguyễn Văn Hách.
“Bác sĩ Tiền, anh đã có thể đi làm rồi à?” Tiểu Cao chạy xe đạp đi làm trông thấy Tiền Hàng thì dừng lại bên cạnh anh.
“Đã khỏe rồi, bệnh viện gần đây vẫn tốt chứ?”
“Đừng nhắc nữa, bận chết luôn.” Tiểu Cao oán giận nói, “Không phải sắp hết năm sao, có một ít bệnh nhân muốn về nhà ăn tết, ngày nào cũng om sòm trong phòng bệnh. Đừng nói cái đó nữa, hôm nào có thời gian, tôi mời anh ăn, chúc mừng anh xuất viện.”
“Không cần phiền đâu.”
“Cần chứ cần chứ, tôi đi gửi xe cái.”
Tiểu Cao dẫn xe đạp đến bãi giữ xe ở cổng sau của tòa nhà chính, Tiền Hàng với Nguyễn Văn Hách thì đi đến tòa lầu hành chính, thế nào cũng phải đến chỗ viện trưởng chủ nhiệm báo cáo.
Nguyễn Văn Hách đi được nửa đường đột nhiên hỏi: “Tiền Hàng, sang năm anh phải về nhà hả?”
Tiền Hàng dừng một lát mới trả lời, “Ừa, em muốn đến không?”
Nguyễn Văn Hách đứng lại, nhà của cậu sớm đã không còn, mẹ tuyệt đối sẽ không cùng cậu đón năm mới với nhau được, cậu cũng không cách nào đến, nếu như Tiền Hàng cũng đi, năm nay cậu nhất định phải lẻ loi mà trải qua.
“Đừng nghĩ đâu đâu, tôi sẽ mang em về ăn tết, quăng em ở nhà một mình tôi còn sợ em phát nát nhà tôi đấy.” Tiền Hàng xoa xoa đầu Nguyễn Văn Hách.
Nguyễn Văn Hách không còn lo nữa, chê Tiền Hàng đi chậm bèn nắm tay anh đi về phòng viện trưởng.
Viện trưởng đến sớm hơn bọn anh một bước, mời bọn anh vào rồi tùy ý trò chuyện, sau đó nói đến chuyện Tiền Hàng bị thương. Nguyễn Văn Hách nghe không hiểu nghỉ phép có lương mà họ đang đề cập là có ý gì, thế nên ngồi trên ghế vọc điện thoại. Sau khi Tiền Hàng bàn bạc chuyện lương bổng của mình thỏa đáng, thì cùng viện trưởng bàn vấn đề của Nguyễn Văn Hách.
“Về chuyện của Nguyễn Văn Hách, chúng tôi chỉ có sa thải cậu ấy.” Viện trưởng trịnh trọng nói.
“Viện trưởng, cậu ấy tự dưng bỏ làm là không đúng, nhưng cậu ấy là vì ở lại bệnh viện trông nom tôi, có thể hay không…”
“Cậu trước đừng nóng vội,” Viện trưởng cắt ngang lời Tiền Hàng, “Tình huống của cậu ấy chúng tôi hiểu cũng rất đồng tình, thế nên sau khi tôi cùng họ thảo luận quyết định một lần nữa thuê cậu ấy, nhưng đây là lần cuối cùng, nếu như lần sau cậu ấy còn vô duyên vô cớ nghỉ làm, chúng tôi chỉ có thể đổi người.”
Tiền Hàng liên tục nói cảm ơn, thấy Nguyễn Văn Hách còn đang chơi vội nháy mắt ra hiệu cho cậu, Nguyễn Văn Hách hậu tri hậu giác đứng dậy nói cám ơn.
Hai người từ trong phòng viện trưởng đi ra, Nguyễn Văn Hách đi được mấy bước ngây ngốc hỏi: “Ông già không nói em có thể làm tiếp hay không hả?”
“Cung phản xạ của em dài tới Bắc cực luôn hả? Em có thể tiếp tục làm việc, nên là ngoan ngoãn mặc áo blouse của em lên đi.” Tiền Hàng thật không biết nên khen Nguyễn Văn Hách làm sao, cậu chàng đây là thông minh hay là ngốc đây.
“Ha ha, không phải tách khỏi anh nữa.” Nguyễn Văn Hách vui vẻ hoan hô.
Tiền Hàng cảnh cáo Nguyễn Văn Hách chớ có làm ồn, lúc này tiếng chuông vui tai trên hành lang vang lên, anh móc điện thoại ra là số lạ gọi tới. Nhận điện thoại, Tiền Hàng mới biết là bên phía cảnh sát gọi đến, nói rằng đã bắt được một kẻ có hiềm nghi là người đã đả thương anh, cũng gọi anh đến cục xác nhận.
“Văn Hách, tôi đến cục cảnh sát một chuyến, em ngoan ngoãn đừng có phá rối nhen.” Tiền Hàng cất di động đi xuống lầu, mặc dù anh không có ấn tượng đối với người đã đả thương mình, nhưng gặp lại một lần hẳn là sẽ nhận ra.
“Đến cục làm gì, em cũng đi.”
Trên mặt Nguyễn Văn Hách viết đầy lo lắng, rất sợ anh mà đi là sẽ bị tên lưu manh kia đùa giỡn nữa.
Tiền Hàng thở dài, “Em mà còn nghỉ làm nữa là chỉ có thể về nhà trộm đồ ăn thôi, em ngoan ngoãn trông mấy bệnh nhân này, tôi sẽ lập tức về ngay.”
Nguyễn Văn Hách không tình nguyện mà gật đầu, Tiền Hàng ra ngoài bệnh viện gọi xe đến cục cảnh sát nhận người.
Tài xế taxi chở Tiền Hàng đến cục, Tiền Hàng đến đó gọi điện thoại cho cảnh sát đã báo tin cho anh, dựa theo vị trí anh ấy cho mà tìm đến phòng thẩm vấn.
“Bác sĩ Tiền, bên này.”
Hành lang đối diện có một người mặc cảnh phục gọi Tiền Hàng, Tiền Hàng nghe ra là vị cảnh sát đã gọi điện thoại cho anh liền đi qua.
“Đó là phòng thẩm vấn của tổ A, tổ B bên này.”
Cảnh sát Tiểu Trương đến phòng thẩm vấn 3 mở cửa đi vào, Tiền Hàng có chút xấu hổ, anh không ngờ phòng thẩm vấn mà còn phân tổ. Phòng thẩm vấn chừng hai mươi mét vuông, hai bên là thủy tinh, có thể trông thấy phòng thẩm vấn cách vách. Tiểu Trương ý bảo Tiền Hàng chờ một chút, Tiền Hàng chỉ có thể chuyên tâm chờ.
Hai ba phút sau, phòng thẩm vấn cách vách đi vào mấy người, năm người ăn mặc bình thường, còn có hai người mặc cảnh phục. Năm người bình thường kia xếp thành một hàng đứng ở đối diện vách kính đối mặt về bên này, Tiểu Trương bảo Tiền Hàng xác nhận.
Tiền Hàng có hơi cạn lời, đây quả thật là y hệt trong tiểu thuyết với ti vi, xem ra vách kính này cũng là đặc chế, người đối diện không nhìn thấy anh. Anh nghiêm túc nhìn năm người này, phát hiện thân hình bọn họ chiều cao không sai biệt nhau, hai người tóc ngắn, hai người trọc đầu, trong lúc nhất thời thật không dễ dàng nhận ra.
“Anh từ từ nhìn, cần phải nhìn cho đúng.” Tiểu Trương nhắc nhở.
Tiền Hàng gật gật đầu bắt đầu nhận từ phía bên trái, khi nhìn đến người ở giữa thì thấy quen mắt, chỉ vào hắn, “Hắn, giống tài xế.”
Cái người đứng ở chính giữa kia mặt mày hung hãn, chỗ chân mày phải còn có một đường sẹo dài ba phân. Tiền Hàng nhớ sau khi anh bị kéo lên xe, tài xế quay đầu qua, vết sẹo trên chân mày hết sức rõ ràng.
“Vậy thì không sai rồi, tên này là kẻ tái phạm, mười năm trước ăn cướp bị bắt, đợt trước vừa mới thả ra.” Tiểu Trương báo với người cách vách có thể mang người đi rồi, trở về tiễn Tiền Hàng ra ngoài, còn bảo Tiền Hàng chờ tin tức.
Tiền Hàng trở về bệnh viện, vừa vào cổng đã trông thấy Nguyễn Văn Hách đứng trước lầu chính, thấy anh trở về thì nhanh chân bỏ chạy, hệt như thấy quỷ. Tiền Hàng sao không hiếu kỳ Nguyễn Văn Hách chạy cái gì được, đuổi theo phương hướng Nguyễn Văn Hách đào tẩu. Nguyễn Văn Hách chạy rất nhanh, như một làn khói thuận theo cửa sau của lầu chính mà chạy ra, Tiền Hàng chạy đến cửa sau không thấy ai thì tìm bốn phía, phát hiện Nguyễn Văn Hách núp sau lầu nằm viện liếc trộm anh, trong lòng anh bắt đầu cảnh giác, không biết tên nhóc này giở trò quỷ gì.
Thế là Tiền Hàng cẩn thận đi ra phía sau lầu nằm viện, đến nơi thả nhẹ bước chân đi vòng quanh chỗ cậu, miễn cho Nguyễn Văn Hách núp phía sau tòa nhà nhảy ra hù anh. Nhưng mà Tiền Hàng rất hiển nhiên đã coi thường Nguyễn Văn Hách, chỗ đó không có ai, Nguyễn Văn Hách thừa lúc anh đi qua đã trốn mất rồi.
“Văn Hách, đừng trốn nữa, tôi thấy em rồi.”
Tiền Hàng chỉ cho rằng Nguyễn Văn Hách muốn cùng anh chơi trốn tìm, gọi tên Nguyễn Văn Hách tìm đến gần đó. Tiền Hàng tìm đến phòng giải trí trước đây, phát hiện Nguyễn Văn Hách đứng ở bên hông tầng trệt, còn vẫy tay với anh. Tiền Hàng đi tìm nửa ngày thở không thông, vội đi qua chuẩn bị hung hăng đánh mông Nguyễn Văn Hách một trận. Còn thiếu hai bước nữa đã đi đến trước mặt Nguyễn Văn Hách, Nguyễn Văn Hách đột nhiên ngồi xổm xuống, Tiền Hàng không phản ứng kịp cậu đang làm gì, bên hông phòng đột nhiên nhảy ra một đám người, trong tay cầm gì đó trực tiếp rắc lên người anh.
“Thiên nữ tán hoa ~ chúc mừng đường lang ra tù!”
Nguyễn Văn Hách lấy ra một cái lá cây khô trong túi áo blouse, ném về phía Tiền Hàng hô to tiếng chúc mừng, mấy thằng điên còn lại cũng học theo. Tiền Hàng hoàn toàn ngốc luôn, phi một ngụm nhổ ra bụi đất trong mồm, trên đầu còn có một chiếc lá rơi xuống đất.
“Nguyễn Văn Hách, mẹ nó em lại ngứa da rồi!”
Tiền Hàng phát hỏa, tiểu tử này cư nhiên xúi giục đám người Tiểu Mã ném lá cây cho anh, thật sự cho rằng đây là rắc hoa tươi à!
Đám người Tiểu Mã thấy Tiền Hàng phát hỏa, ùn ùn một phát chạy hết trơn. Nguyễn Văn Hách phản ứng chậm một bước cũng muốn chạy, Tiền Hàng vươn tay níu cổ áo cậu lại, kéo người đi ra phía sau.
“Đường lang em sai rồi, không bao giờ chơi thiên nữ tán hoa nữa!”
Nguyễn Văn Hách phát hiện đại sự không ổn vội vàng xin tha thứ, Tiền Hàng đè Nguyễn Văn Hách lên tường hôn lên cái miệng đang cầu xin. Nguyễn Văn Hách kêu không ra tiếng dứt khoát nhắm mắt hưởng thụ, Tiền Hàng hôn một hồi rồi cắn Nguyễn Văn Hách một ngụm.
“Đường lang anh giở trò.” Nguyễn Văn Hách liều mạng quạt gió cho miệng mình.
“Cho em cái trừng phạt, lần sau còn dám ném lá cây bẩn vào tôi tôi nhất định sẽ cho em một kỷ niệm đáng nhớ.”
“Kỷ niệm gì, mau nói xíu ~ em nhất định sẽ liều mạng mà quên.”
Tiền Hàng vỗ bụi đất trên người trở về phòng làm việc, sống chết không nói là cái gì thờ ơ bỏ qua cậu.
“Quỷ hẹp hòi.”
Nguyễn Văn Hách hung hăng vỗ một cái lên mông Tiền Hàng, Tiền Hàng xoay người muốn thu thập Nguyễn Văn Hách, cậu đã làm mặt quỷ chạy biến mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook