Dược Biệt Đình
-
Chương 12: Bệnh thứ 12
Tiền Hàng mở cửa đi vào, “Tôi thấy cậu buồn chán quá, tụi mình chơi gấp giấy, thế nào?”
Nguyễn Văn Hách nhìn nhìn đống đồ Tiền Hàng mang tới, cũng không biểu lộ ra nhiệt tình gì mấy.
Tiền Hàng thấy thế giao đồ đạc cho Nguyễn Văn Hách, Nguyễn Văn Hách không có chút tích cực nào, cầm mấy thứ này ngồi lên giường, Tiền Hàng sợ cậu chàng ầm ĩ nên cũng đi qua bồi cậu.
Anh tùy tiện lật một trang sách gấp giấy cho Nguyễn Văn Hách xem, Nguyễn Văn Hách chỉ nhìn một cái, cầm tờ giấy trắng lên xé thành hình vuông bắt đầu gấp. Tiền Hàng cầm sách nhìn tới ngốc, chỉ mất công phu mấy giây tờ giấy trắng kia đã biến thành một con chim cánh cụt trắng.
Nguyễn Văn Hách ném chim cánh cụt lên trên giường, lui ra sau trực tiếp ngã cành ra giường, xoay lưng không nhìn Tiền Hàng. Tiền Hàng lật sách dạy gấp giấy, vô tình nhìn thấy một bài chỉ cách xếp đầu heo, anh cầm giấy lên dựa theo đó mà xếp. Âm thanh xột xà xột xoạt truyền vào tai Nguyễn Văn Hách, cậu nghe ra là tiếng gấp giấy nhưng không thèm nhúc nhích.
Mấy phút sau, Nguyễn Văn Hách có phần nhịn không được muốn biết Tiền Hàng đang làm quái gì, đương lúc muốn xoay người, một cái đầu heo vẽ mắt và mũi xuất hiện trong tầm mắt của cậu.
“Cái gì á, này là heo sao?” Nguyễn Văn Hách một phen đoạt lấy đầu heo mà Tiền Hàng đưa qua, mặt méo không nói, lỗ tai heo một cao một thấp, một con mắt thì trống không, lỗ mũi cũng một to một nhỏ.
“Đừng cười, lần đầu tiên tôi xếp thứ này, có thể nhìn ra heo chứng minh tôi xếp rất giỏi.” Tiền Hàng cười lên, cuối cùng Nguyễn Văn Hách cũng khôi phục chút tinh thần.
Nguyễn Văn Hách ngồi dậy, lấy qua một trang giấy, nhìn nhìn bài dạy gấp đầu heo, trái gấp phải xếp làm ra đầu heo mới cho Tiền Hàng xem, tràn đầy mùi vị khoe khoang. Làm sao Tiền Hàng lại dám tính toán với Nguyễn Văn Hách của bây giờ, nói mình thua rồi không bằng cậu.
“Vốn mi đã không bằng ta, xếp cái đầu heo y hệt mi, quả thật là có đầu heo tất có óc heo.”
Lần này Tiền Hàng muốn không tính toán cũng không được nữa, “Tôi không tin, tiểu quỷ, chúng ta tới so tài, nếu cậu thua phải gọi tôi là đại ca, sau này không được gọi tôi đường lang nữa.”
“Được thôi, nếu mi thua phải nằm sấp xuống cho ta, làm ngựa cho ta cưỡi.”
“Gấp cái này gấp cái này, tiểu quỷ thúi cậu nhớ kỹ cho tôi, thua là phải gọi đại ca.”
Tiền Hàng tùy tiện lật một trang chỉ dẫn, Nguyễn Văn Hách nhìn một cái bắt đầu xếp. Tiền Hàng lần thứ hai tròn mắt, hóa ra Nguyễn Văn Hách thông minh như vậy nhìn một phát là biết gấp thế nào, mà anh dựa theo chỉ dẫn gấp cũng không nhanh bằng Nguyễn Văn Hách không thèm nhìn hướng dẫn. Nguyễn Văn Hách đặt mèo con đã gấp xong trong lòng bàn tay cho Tiền Hàng xem, thấy Tiền Hàng ngay cả bước thứ ba còn chưa hoàn thành, cậu hào hứng mà nằm ra giường lăn lộn vui vẻ. Trên mặt Tiền Hàng có chút ngượng nghịu, lại lật một trang mới chỉ vào khinh khí cầu trên đó mà ầm ĩ.
“Vừa nãy không tính, so cái này.”
Nguyễn Văn Hách còn đang cầm mèo nhìn khinh khí cầu nhiều thêm vài lần, đại khái là bước đi rườm rà, nhưng không nói gì buông ra bắt đầu xếp. Tiền Hàng lại hối hận nữa, sớm biết Nguyễn Văn Hách mạnh trên phương diện gấp giấy như vậy đã cùng cậu chơi trò nhớ tên thuốc, đó mới là điểm mạnh của anh.
Nguyễn Văn Hách vô cùng nghiêm túc mà gấp thành hình dạng quạt xòe, lại đem cái giỏ gắn vào, một cái khinh khí cầu đã hoàn thành. Tiền Hàng còn ngốc ở trên giường ngơ ngác nhìn Nguyễn Văn Hách, anh sẽ không thật sự phải làm ngựa cho nhóc điên cưỡi chứ?
Ngay lúc này, ngoài cửa thổi vào một cơn gió, giấy trên giường bị thổi bay lên, Tiền Hàng vội vàng xuống giường nhặt. Nguyễn Văn Hách đột nhiên chạy đến trước cửa sổ, mang cái khinh khí cầu kia chìa ra ngoài song cửa. Tiền Hàng nhặt lên giấy rơi tán lạc, thấy động tác của Nguyễn Văn Hách, cho rằng cậu lại phát bệnh nên chạy qua ngăn cậu, lại một cơn gió thổi qua, khinh khí cầu bị thổi rơi xuống đất, còn lăn mấy vòng.
“Ngay cả nó cũng có thể ra ngoài.” Nguyễn Văn Hách nhìn khinh khí cầu bị gió thổi lăn quay trên mặt đất, sau đó la lên với khinh khí cầu, “Đi xa chút, ở đây là địa ngục, đừng trở lại nữa.”
Cánh tay đang kéo Nguyễn Văn Hách của Tiền Hàng buông lỏng, “Có phải cậu đặc biệt mong ra ngoài?”
Nguyễn Văn Hách thò đầu ra nhìn khinh khí cầu, mãi đến khi không nhìn thấy nữa mới rời khỏi song cửa, buồn bã mà ngồi trở lại trên giường, “Có phải mẹ lại không đến nữa không?”
Tiền Hàng bị hỏi không trả lời, Nguyễn Văn Hách tiếp tục nói, “Không cần gạt ta, lần trước cũng như vậy, ta cũng đã quen rồi, cho dù ở đây cô đơn đến chết cũng đúng thôi.”
“Sao lại thế, không phải còn có tôi con đường lang này à.” Tiền Hàng đến trước mặt Nguyễn Văn Hách ngồi xổm xuống, “Hơn nữa đường lang là đại thúc, đã từng tuổi này rồi mà ngay cả một người yêu cũng không có, cô đơn hơn hai chục năm rồi. Tôi lén nói cho cậu biết, tôi cũng đã mấy tháng chưa gặp cha mẹ rồi, cho nên cậu không phải là đáng thương nhất đâu.”
“Nhưng chắc cũng sẽ chết sớm chứ?” Nguyễn Văn Hách hỏi ngược lại.
Tiểu quỷ chết tiệt, mặt mày hòa nhã với cậu cậu liền phổ chiếu Phật quang cho tôi phải không? Trên mặt Tiền Hàng vẫn đang cười như cũ, trong lòng lại đem Nguyễn Văn Hách ra mắng.
“Cơ mà đường lang cuối cùng mi thừa nhận mình là đại thúc rồi.” Nguyễn Văn Hách giơ tay bưng mặt Tiền Hàng lên, còn xoa xoa vẽ vài vòng.
“Tiểu quỷ chết bầm, cậu chớ có được đằng chân lân đằng đầu à.”
Nguyễn Văn Hách cười he he trở người lên giường, ngồi xếp bằng trên giường lật sách xếp giấy, “Mấy cái này quá trẻ con rồi.”
Tiền Hàng đang muốn nói trẻ con thì đừng chơi, Nguyễn Văn Hách lại nói trước một bước, “Não của đường lang nhỏ, chỉ số thông minh cũng đến đây thôi, có thể hiểu được.”
“Trí thông minh của tôi thấp khiến cậu và anh bạn nhỏ giữa hai chân cậu rất kinh ngạc phải không?”
“Hả?”
Tiền Hàng bóp khớp xương rộp rộp, nhào qua chọc lét Nguyễn Văn Hách, cậu cười to ha ha cùng anh náo loạn.
…
Trời hoàn toàn tối xuống, Tiền Hàng đứng ngoài cửa nhìn Nguyễn Văn Hách đang ngủ, Nguyễn Tương Văn thật sự không tới, còn anh bồi Nguyễn Văn Hách chơi gấp giấy cả buổi chiều, điều khiến anh vui vẻ chính là dù Nguyễn Văn Hách biết mẹ sẽ không tới, nhưng cũng không lên cơn phát giận như trước.
Tiền Hàng có hơi yên tâm, nhắc nhở Tiểu Cao trực đêm chú ý Nguyễn Văn Hách nhiều chút, trở về phòng làm việc thay áo blouse trắng xuống rời khỏi bệnh viện. Nhà Tiền Hàng cách bệnh viện có chút xa, anh lại vừa bắt đầu làm việc chưa có tích góp gì, thế nên khi đi làm chỉ có thể ngồi xe buýt.
Tiền Hàng đi về phía cổng chính bệnh viện, xa xa trông thấy một người phụ nữ mặc áo khoác màu kem đứng ngoài cửa sắt, trong tay còn xách hai túi nhựa to, hình như là túi siêu thị. Bệnh viện sợ bệnh nhân chạy trốn, nên cổng bệnh viện đóng quanh năm, người lạ muốn ra vào phải đăng kí, còn người phụ nữ không đăng kí thì biết làm sao đây.
Bảo an thấy Tiền Hàng thì chào hỏi, Tiền Hàng từ trong bệnh viện đi ra, bảo an đóng cửa trở về phòng trực. Người phụ nữ ngoài cửa nghe cuộc trò chuyện của họ, đi về phía Tiền Hàng bên này mấy bước.
“Có phải là bác sĩ Tiền không?” Người phụ nữ đại khái là sợ nhận nhầm người, khi hỏi rất cẩn thận.
Tiền Hàng dừng lại quan sát người phụ nữ, “Đúng vậy, cô là ai?”
Thoạt nhìn đối phương chưa đến ba mươi tuổi, một mái tóc xoăn ngắn màu hạt dẻ, trên gương mặt trẻ trung không rõ tuổi trang điểm nhẹ, dưới lông mày dài mảnh là một đôi mắt hạnh trong trẻo vô cùng, cánh mũi đầy đặn hơi cong, đôi môi hồng thoa son bóng mềm, nhìn thế nào cũng thấy giống Nguyễn Văn Hách.
“Tôi là Nguyễn Tương Văn, là mẹ của Nguyễn Văn Hách.” Nguyễn Tương Văn cười tự giới thiệu.
“Xin chào, cuối cùng cô cũng tới, cậu ấy trông cô cả ngày.” Tiền Hàng mừng rỡ đồng thời cũng lấy làm kinh hãi, còn cho rằng hôm nay Nguyễn Tương Văn sẽ không đến, ấy vậy mà lại tới, lại còn là một người nhìn thật trẻ tuổi. Hơn nữa Nguyễn Văn Hách thật sự là giống cô, chỉ có điều giữa mi mày Nguyễn Văn Hách mang theo anh khí, không nhu mỹ như cô.
“Rất xin lỗi, tôi vừa mới xử lý xong công việc.” Nguyễn Tương Văn cười xòa, “Văn Hách vẫn tốt chứ, bây giờ tôi còn có thể gặp nó không?”
“Cậu ấy rất tốt, vừa mới đi ngủ, trông thấy cô nhất định sẽ rất vui.” Tiền Hàng thấy trong tay Nguyễn Tương Văn xách hai túi lớn liền hỏi, “Những thứ này không biết có phải là đồ mua cho Nguyễn Văn Hách không?”
Nguyễn Tương Văn gật gật đầu, “Toàn là thứ ngày thường nó thích ăn, không biết nó còn nhớ hay không nữa.”
“Tôi nghĩ chỉ cần là cô mang tới, cậu ấy nhất định sẽ rất thích ăn, để tôi xách hộ cô.”
Tiền Hàng nhận lấy đồ xoay người trở lại bệnh viện, bảo an thấy anh trở lại thì mở cửa cho anh.
“Tôi không ngờ bác sĩ Tiền còn trẻ tuổi thế này, y thuật của cậu nhất định rất cao nhỉ?” Nguyễn Tương Văn cùng Tiền Hàng đi tới phòng bệnh.
“Ách… ha ha…” Tiền Hàng không biết nên trả lời thế nào, anh cũng kỳ quái bản thân mình một tay mơ sao vừa tới đã được làm bác sĩ chủ trị ngay.
Hai người đi đến lầu bệnh, khi sắp đến phòng bệnh của Nguyễn Văn Hách, Tiền Hàng dừng lại, ý bảo Nguyễn Tương Văn chờ ở ngoài cửa, miễn cho Nguyễn Văn Hách vì quá mừng mà phát bệnh. Nguyễn Tương Văn gật đầu, cấp bách mà chờ ngoài cửa. Tiền Hàng xách cái túi to mở cửa đi vào, bật đèn chạy thẳng đến Nguyễn Văn Hách trên giường.
Tiền Hàng đi đến bên giường, thấy Nguyễn Văn Hách nằm nghiêng trên giường mở to mắt, “Có phải cậu vẫn luôn không ngủ?”
Nguyễn Văn Hách liếc xéo Tiền Hàng một cái, kéo chăn lên trùm kín mình bên trong.
“Đừng buồn bực như vậy, cậu nhìn ra cửa thử xem.” Tiền Hàng kéo chăn ra, cũng kéo vai Nguyễn Văn Hách.
“Tránh ra đường lang, ta không muốn nghe mi diễn tuồng.” Nguyễn Văn Hách gạt tay Tiền Hàng ra, lần nữa rút vào trong chăn làm rùa.
Tiền Hàng không nói gì, dùng lực kéo chăn một cái, xách Nguyễn Văn Hách lên nắm cằm cậu khiến cậu nhìn ra cửa. Nguyễn Văn Hách đang muốn hung hăng cắn Tiền Hàng một ngụm, nâng mắt liền thấy một người đứng ngoài song cửa sắt.
“Mẹ.”
Nguyễn Văn Hách mừng như điên, đẩy Tiền Hàng ra, giày cũng không thèm mang chạy ra cửa. Nguyễn Văn Hách trước tiên mở cửa ra, cùng Nguyễn Tương Văn ôm lấy nhau.
Nguyễn Văn Hách nhìn nhìn đống đồ Tiền Hàng mang tới, cũng không biểu lộ ra nhiệt tình gì mấy.
Tiền Hàng thấy thế giao đồ đạc cho Nguyễn Văn Hách, Nguyễn Văn Hách không có chút tích cực nào, cầm mấy thứ này ngồi lên giường, Tiền Hàng sợ cậu chàng ầm ĩ nên cũng đi qua bồi cậu.
Anh tùy tiện lật một trang sách gấp giấy cho Nguyễn Văn Hách xem, Nguyễn Văn Hách chỉ nhìn một cái, cầm tờ giấy trắng lên xé thành hình vuông bắt đầu gấp. Tiền Hàng cầm sách nhìn tới ngốc, chỉ mất công phu mấy giây tờ giấy trắng kia đã biến thành một con chim cánh cụt trắng.
Nguyễn Văn Hách ném chim cánh cụt lên trên giường, lui ra sau trực tiếp ngã cành ra giường, xoay lưng không nhìn Tiền Hàng. Tiền Hàng lật sách dạy gấp giấy, vô tình nhìn thấy một bài chỉ cách xếp đầu heo, anh cầm giấy lên dựa theo đó mà xếp. Âm thanh xột xà xột xoạt truyền vào tai Nguyễn Văn Hách, cậu nghe ra là tiếng gấp giấy nhưng không thèm nhúc nhích.
Mấy phút sau, Nguyễn Văn Hách có phần nhịn không được muốn biết Tiền Hàng đang làm quái gì, đương lúc muốn xoay người, một cái đầu heo vẽ mắt và mũi xuất hiện trong tầm mắt của cậu.
“Cái gì á, này là heo sao?” Nguyễn Văn Hách một phen đoạt lấy đầu heo mà Tiền Hàng đưa qua, mặt méo không nói, lỗ tai heo một cao một thấp, một con mắt thì trống không, lỗ mũi cũng một to một nhỏ.
“Đừng cười, lần đầu tiên tôi xếp thứ này, có thể nhìn ra heo chứng minh tôi xếp rất giỏi.” Tiền Hàng cười lên, cuối cùng Nguyễn Văn Hách cũng khôi phục chút tinh thần.
Nguyễn Văn Hách ngồi dậy, lấy qua một trang giấy, nhìn nhìn bài dạy gấp đầu heo, trái gấp phải xếp làm ra đầu heo mới cho Tiền Hàng xem, tràn đầy mùi vị khoe khoang. Làm sao Tiền Hàng lại dám tính toán với Nguyễn Văn Hách của bây giờ, nói mình thua rồi không bằng cậu.
“Vốn mi đã không bằng ta, xếp cái đầu heo y hệt mi, quả thật là có đầu heo tất có óc heo.”
Lần này Tiền Hàng muốn không tính toán cũng không được nữa, “Tôi không tin, tiểu quỷ, chúng ta tới so tài, nếu cậu thua phải gọi tôi là đại ca, sau này không được gọi tôi đường lang nữa.”
“Được thôi, nếu mi thua phải nằm sấp xuống cho ta, làm ngựa cho ta cưỡi.”
“Gấp cái này gấp cái này, tiểu quỷ thúi cậu nhớ kỹ cho tôi, thua là phải gọi đại ca.”
Tiền Hàng tùy tiện lật một trang chỉ dẫn, Nguyễn Văn Hách nhìn một cái bắt đầu xếp. Tiền Hàng lần thứ hai tròn mắt, hóa ra Nguyễn Văn Hách thông minh như vậy nhìn một phát là biết gấp thế nào, mà anh dựa theo chỉ dẫn gấp cũng không nhanh bằng Nguyễn Văn Hách không thèm nhìn hướng dẫn. Nguyễn Văn Hách đặt mèo con đã gấp xong trong lòng bàn tay cho Tiền Hàng xem, thấy Tiền Hàng ngay cả bước thứ ba còn chưa hoàn thành, cậu hào hứng mà nằm ra giường lăn lộn vui vẻ. Trên mặt Tiền Hàng có chút ngượng nghịu, lại lật một trang mới chỉ vào khinh khí cầu trên đó mà ầm ĩ.
“Vừa nãy không tính, so cái này.”
Nguyễn Văn Hách còn đang cầm mèo nhìn khinh khí cầu nhiều thêm vài lần, đại khái là bước đi rườm rà, nhưng không nói gì buông ra bắt đầu xếp. Tiền Hàng lại hối hận nữa, sớm biết Nguyễn Văn Hách mạnh trên phương diện gấp giấy như vậy đã cùng cậu chơi trò nhớ tên thuốc, đó mới là điểm mạnh của anh.
Nguyễn Văn Hách vô cùng nghiêm túc mà gấp thành hình dạng quạt xòe, lại đem cái giỏ gắn vào, một cái khinh khí cầu đã hoàn thành. Tiền Hàng còn ngốc ở trên giường ngơ ngác nhìn Nguyễn Văn Hách, anh sẽ không thật sự phải làm ngựa cho nhóc điên cưỡi chứ?
Ngay lúc này, ngoài cửa thổi vào một cơn gió, giấy trên giường bị thổi bay lên, Tiền Hàng vội vàng xuống giường nhặt. Nguyễn Văn Hách đột nhiên chạy đến trước cửa sổ, mang cái khinh khí cầu kia chìa ra ngoài song cửa. Tiền Hàng nhặt lên giấy rơi tán lạc, thấy động tác của Nguyễn Văn Hách, cho rằng cậu lại phát bệnh nên chạy qua ngăn cậu, lại một cơn gió thổi qua, khinh khí cầu bị thổi rơi xuống đất, còn lăn mấy vòng.
“Ngay cả nó cũng có thể ra ngoài.” Nguyễn Văn Hách nhìn khinh khí cầu bị gió thổi lăn quay trên mặt đất, sau đó la lên với khinh khí cầu, “Đi xa chút, ở đây là địa ngục, đừng trở lại nữa.”
Cánh tay đang kéo Nguyễn Văn Hách của Tiền Hàng buông lỏng, “Có phải cậu đặc biệt mong ra ngoài?”
Nguyễn Văn Hách thò đầu ra nhìn khinh khí cầu, mãi đến khi không nhìn thấy nữa mới rời khỏi song cửa, buồn bã mà ngồi trở lại trên giường, “Có phải mẹ lại không đến nữa không?”
Tiền Hàng bị hỏi không trả lời, Nguyễn Văn Hách tiếp tục nói, “Không cần gạt ta, lần trước cũng như vậy, ta cũng đã quen rồi, cho dù ở đây cô đơn đến chết cũng đúng thôi.”
“Sao lại thế, không phải còn có tôi con đường lang này à.” Tiền Hàng đến trước mặt Nguyễn Văn Hách ngồi xổm xuống, “Hơn nữa đường lang là đại thúc, đã từng tuổi này rồi mà ngay cả một người yêu cũng không có, cô đơn hơn hai chục năm rồi. Tôi lén nói cho cậu biết, tôi cũng đã mấy tháng chưa gặp cha mẹ rồi, cho nên cậu không phải là đáng thương nhất đâu.”
“Nhưng chắc cũng sẽ chết sớm chứ?” Nguyễn Văn Hách hỏi ngược lại.
Tiểu quỷ chết tiệt, mặt mày hòa nhã với cậu cậu liền phổ chiếu Phật quang cho tôi phải không? Trên mặt Tiền Hàng vẫn đang cười như cũ, trong lòng lại đem Nguyễn Văn Hách ra mắng.
“Cơ mà đường lang cuối cùng mi thừa nhận mình là đại thúc rồi.” Nguyễn Văn Hách giơ tay bưng mặt Tiền Hàng lên, còn xoa xoa vẽ vài vòng.
“Tiểu quỷ chết bầm, cậu chớ có được đằng chân lân đằng đầu à.”
Nguyễn Văn Hách cười he he trở người lên giường, ngồi xếp bằng trên giường lật sách xếp giấy, “Mấy cái này quá trẻ con rồi.”
Tiền Hàng đang muốn nói trẻ con thì đừng chơi, Nguyễn Văn Hách lại nói trước một bước, “Não của đường lang nhỏ, chỉ số thông minh cũng đến đây thôi, có thể hiểu được.”
“Trí thông minh của tôi thấp khiến cậu và anh bạn nhỏ giữa hai chân cậu rất kinh ngạc phải không?”
“Hả?”
Tiền Hàng bóp khớp xương rộp rộp, nhào qua chọc lét Nguyễn Văn Hách, cậu cười to ha ha cùng anh náo loạn.
…
Trời hoàn toàn tối xuống, Tiền Hàng đứng ngoài cửa nhìn Nguyễn Văn Hách đang ngủ, Nguyễn Tương Văn thật sự không tới, còn anh bồi Nguyễn Văn Hách chơi gấp giấy cả buổi chiều, điều khiến anh vui vẻ chính là dù Nguyễn Văn Hách biết mẹ sẽ không tới, nhưng cũng không lên cơn phát giận như trước.
Tiền Hàng có hơi yên tâm, nhắc nhở Tiểu Cao trực đêm chú ý Nguyễn Văn Hách nhiều chút, trở về phòng làm việc thay áo blouse trắng xuống rời khỏi bệnh viện. Nhà Tiền Hàng cách bệnh viện có chút xa, anh lại vừa bắt đầu làm việc chưa có tích góp gì, thế nên khi đi làm chỉ có thể ngồi xe buýt.
Tiền Hàng đi về phía cổng chính bệnh viện, xa xa trông thấy một người phụ nữ mặc áo khoác màu kem đứng ngoài cửa sắt, trong tay còn xách hai túi nhựa to, hình như là túi siêu thị. Bệnh viện sợ bệnh nhân chạy trốn, nên cổng bệnh viện đóng quanh năm, người lạ muốn ra vào phải đăng kí, còn người phụ nữ không đăng kí thì biết làm sao đây.
Bảo an thấy Tiền Hàng thì chào hỏi, Tiền Hàng từ trong bệnh viện đi ra, bảo an đóng cửa trở về phòng trực. Người phụ nữ ngoài cửa nghe cuộc trò chuyện của họ, đi về phía Tiền Hàng bên này mấy bước.
“Có phải là bác sĩ Tiền không?” Người phụ nữ đại khái là sợ nhận nhầm người, khi hỏi rất cẩn thận.
Tiền Hàng dừng lại quan sát người phụ nữ, “Đúng vậy, cô là ai?”
Thoạt nhìn đối phương chưa đến ba mươi tuổi, một mái tóc xoăn ngắn màu hạt dẻ, trên gương mặt trẻ trung không rõ tuổi trang điểm nhẹ, dưới lông mày dài mảnh là một đôi mắt hạnh trong trẻo vô cùng, cánh mũi đầy đặn hơi cong, đôi môi hồng thoa son bóng mềm, nhìn thế nào cũng thấy giống Nguyễn Văn Hách.
“Tôi là Nguyễn Tương Văn, là mẹ của Nguyễn Văn Hách.” Nguyễn Tương Văn cười tự giới thiệu.
“Xin chào, cuối cùng cô cũng tới, cậu ấy trông cô cả ngày.” Tiền Hàng mừng rỡ đồng thời cũng lấy làm kinh hãi, còn cho rằng hôm nay Nguyễn Tương Văn sẽ không đến, ấy vậy mà lại tới, lại còn là một người nhìn thật trẻ tuổi. Hơn nữa Nguyễn Văn Hách thật sự là giống cô, chỉ có điều giữa mi mày Nguyễn Văn Hách mang theo anh khí, không nhu mỹ như cô.
“Rất xin lỗi, tôi vừa mới xử lý xong công việc.” Nguyễn Tương Văn cười xòa, “Văn Hách vẫn tốt chứ, bây giờ tôi còn có thể gặp nó không?”
“Cậu ấy rất tốt, vừa mới đi ngủ, trông thấy cô nhất định sẽ rất vui.” Tiền Hàng thấy trong tay Nguyễn Tương Văn xách hai túi lớn liền hỏi, “Những thứ này không biết có phải là đồ mua cho Nguyễn Văn Hách không?”
Nguyễn Tương Văn gật gật đầu, “Toàn là thứ ngày thường nó thích ăn, không biết nó còn nhớ hay không nữa.”
“Tôi nghĩ chỉ cần là cô mang tới, cậu ấy nhất định sẽ rất thích ăn, để tôi xách hộ cô.”
Tiền Hàng nhận lấy đồ xoay người trở lại bệnh viện, bảo an thấy anh trở lại thì mở cửa cho anh.
“Tôi không ngờ bác sĩ Tiền còn trẻ tuổi thế này, y thuật của cậu nhất định rất cao nhỉ?” Nguyễn Tương Văn cùng Tiền Hàng đi tới phòng bệnh.
“Ách… ha ha…” Tiền Hàng không biết nên trả lời thế nào, anh cũng kỳ quái bản thân mình một tay mơ sao vừa tới đã được làm bác sĩ chủ trị ngay.
Hai người đi đến lầu bệnh, khi sắp đến phòng bệnh của Nguyễn Văn Hách, Tiền Hàng dừng lại, ý bảo Nguyễn Tương Văn chờ ở ngoài cửa, miễn cho Nguyễn Văn Hách vì quá mừng mà phát bệnh. Nguyễn Tương Văn gật đầu, cấp bách mà chờ ngoài cửa. Tiền Hàng xách cái túi to mở cửa đi vào, bật đèn chạy thẳng đến Nguyễn Văn Hách trên giường.
Tiền Hàng đi đến bên giường, thấy Nguyễn Văn Hách nằm nghiêng trên giường mở to mắt, “Có phải cậu vẫn luôn không ngủ?”
Nguyễn Văn Hách liếc xéo Tiền Hàng một cái, kéo chăn lên trùm kín mình bên trong.
“Đừng buồn bực như vậy, cậu nhìn ra cửa thử xem.” Tiền Hàng kéo chăn ra, cũng kéo vai Nguyễn Văn Hách.
“Tránh ra đường lang, ta không muốn nghe mi diễn tuồng.” Nguyễn Văn Hách gạt tay Tiền Hàng ra, lần nữa rút vào trong chăn làm rùa.
Tiền Hàng không nói gì, dùng lực kéo chăn một cái, xách Nguyễn Văn Hách lên nắm cằm cậu khiến cậu nhìn ra cửa. Nguyễn Văn Hách đang muốn hung hăng cắn Tiền Hàng một ngụm, nâng mắt liền thấy một người đứng ngoài song cửa sắt.
“Mẹ.”
Nguyễn Văn Hách mừng như điên, đẩy Tiền Hàng ra, giày cũng không thèm mang chạy ra cửa. Nguyễn Văn Hách trước tiên mở cửa ra, cùng Nguyễn Tương Văn ôm lấy nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook