Đừng Vội Nói Lời Yêu
-
Chương 4: Đi dưới ánh nắng gắt
Thế là một tiếng đồng hồ sau, Tô Lạc lại đứng ở chỗ bố cô trực hằng đêm.
Vào thời điểm này, đại sảnh khác hẳn tối qua. Đây là tòa văn phòng cao cấp nhất trong thành phố, các công ty và ngân hàng lớn đều có trụ sở ở đây. Dưới đại sảnh, người đi lại đông như mắc cửi.
Tô Lạc vào thang máy, bấm tầng ba mươi tám. Cô ngẩng đầu chờ đợi, vẻ mặt nặng trịch.
Ai ngờ đến tầng thứ hai mươi, thang máy đột ngột dừng lại, cánh cửa từ từ mở ra, Tiêu Kiến Thành vừa xem tài liệu vừa đi vào trong.
Anh ta tập trung tinh thần vào số liệu trên báo cáo nên không phát hiện trong thang máy còn có người khác, người đó chính là Tô Lạc.
Tô Lạc tựa vào một góc. Trên đường đến đây, cô đã mường tượng ra cảnh gặp Tiêu Kiến Thành. Cô ngẩng cao đầu đẩy cửa xông vào văn phòng của anh ta, hùng hổ đi đến bên bàn làm việc, nói với giọng quả quyết: “Lãnh đạo bảo tôi đến thương lượng. Anh muốn gì thì mau nói thẳng ra đi!” Tiêu Kiến Thành hoàn toàn bị khí thế của cô áp đảo.
Vậy mà bây giờ, người đàn ông này đột ngột xuất hiện trước mặt cô, không hề để ý đến xung quanh. Tô Lạc không biết phải “bắn phát pháo” đầu tiên như thế nào.
Thang máy tiếp tục di chuyển lên trên. Tiêu Kiến Thành giơ tay, định bấm số ba mươi tám. Phát hiện nút đó đã sáng đèn, anh ta mới quay đầu tìm kiếm người ở trong thang máy.
Nhìn thấy Tô Lạc, khóe miệng anh ta xuất hiện nụ cười ngạo mạn quen thuộc.
“Cô lên tầng trên cùng để tìm bố cô à?” Tiêu Kiến Thành từ tốn hỏi.
“Không phải.”
“Vậy cô tìm ai?”
“Tôi tìm luật sư Châu.”
“Luật sư Châu không ở trên tầng này.”
“Thế thì… tôi tìm anh cũng vậy thôi!” Tô Lạc đi vào vấn đề chính một cách cứng nhắc.
Tiêu Kiến Thành cười cười. “Cô đã hẹn trước chưa?”
“Chưa.” Tô Lạc đáp.
“Chưa hẹn trước, tôi sẽ không có thời gian tiếp.” Nói xong, anh ta lại cúi đầu xem tập báo cáo trên tay.
Thấy anh ta giở giọng trịch thượng, Tô Lạc nói luôn: “Vậy thì bây giờ tôi hẹn gặp luôn.”
Cô vừa dứt lời, thang máy đã lên đến nơi. Cô đi nhanh ra ngoài để tìm thư ký, ai ngờ tầng này chỉ có hành lang dài hun hút và mấy cánh cửa phòng khép chặt chứ không thấy cô thư ký xinh đẹp nào.
“Thư ký của anh đâu rồi?” Tô Lạc quay đầu hỏi.
“Tôi không có thư ký.” Tiêu Kiến Thành vẫn dán mắt vào báo cáo, đi về một đầu hành lang.
“Anh không có thư ký thì tôi hẹn kiểu gì?”
“Tôi đang chuẩn bị tuyển một cô thư ký. Khi nào tuyển xong, tôi sẽ thông báo với cô rồi cô hẹn sau.”
Anh ta lại đùa giỡn mình, Tô Lạc có chút phẫn nộ. Cô nói với Tiêu Kiến Thành: “Bây giờ tôi trực tiếp hẹn gặp anh. Chúng ta hãy thương lượng về vụ đó, rốt cuộc anh muốn gì thì mau nói thẳng ra xem nào!”
Tiêu Kiến Thành dừng bước trước một cánh cửa, quay nguời đối diện với Tô Lạc. “Cô muốn bàn ngay bây giờ sao?”
“Phải.” Tô Lạc cất giọng chắc nịch.
“Bàn ở đâu?” Tiêu Kiến Thành hỏi.
Tô Lạc chỉ tay vào phòng. “Ở trong văn phòng của anh.”
Tiêu Kiến Thành gật đầu. “Được thôi, chúng ta vào trong thương lượng.”
Anh ta đẩy cửa, ra hiệu cho Tô Lạc đi trước. Cô ngẩng cao đầu, đi vào bên trong.
Vừa đặt chân vào phòng, Tô Lạc liền ngẩn người. Đây đâu phải phòng làm việc, mà là một phòng ngủ cực lớn. Giữa phòng đặt một cái giường hình bầu dục, bên trên chăn gối bừa bộn, cạnh đó còn có một phòng tắm được ngăn bằng tấm kính trong suốt. Tô Lạc có thể nhìn thấy chiếc áo lót của phụ nữ vắt trên thành bồn tắm. Cô đỏ mặt, phản ứng đầu tiên là lui ra ngoài, nào ngờ khi cô quay người, Tiêu Kiến Thành đã đứng ngay sau lưng, chắn lối đi của cô.
“Cô đừng đi, chúng ta thương lượng ngay bây giờ.” Anh ta nhếch mép, đồng thời khóa trái cửa ra vào.
Tô Lạc hơi căng thẳng nên lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với Tiêu Kiến Thành. Gương mặt cô lộ rõ vẻ nghiêm nghị, không thể xâm phạm.
Tiêu Kiến Thành dường như cảm thấy thú vị, tiến lên vài bước. “Cô có kiến nghị gì không?”
Tô Lạc vội lùi thêm hai bước, chân đụng vào thành giường.
Tiêu Kiến Thành nháy mắt, nửa cười nửa không nhìn cô. “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi!”
“Không cần đâu.” Tô Lạc hết sức cảnh giác.
“Đây là lần đầu tiên tôi bàn công việc ở nơi này, có chút không quen.” Tiêu Kiến Thành vừa nói vừa lấy điếu thuốc ở trên mặt tủ thấp, châm lửa rồi đi đến cạnh giường, ném cái gối sang một bên và ngồi tựa vào đầu giường.
Tô Lạc di chuyển ra xa. Cô đứng ở giữa phòng, tiếp tục giữ khoảng cách với anh ta, sau đó cất giọng nghiêm túc: “Chúng tôi hy vọng anh chuyển lại số đồ đã quyên tặng cho chúng tôi, để hoạt động đấu giá lần này kết thúc tốt đẹp.”
“Các cô giở trò lừa gạt nên tôi có quyền thu hồi.”
“Chúng tôi không làm chuyện đó.”
“Cô và tôi thông đồng, lừa Hồ Đại Sơn mua với giá cao.”
Tô Lạc tức giận. “Nói vớ vẩn, anh có chứng cứ không?”
“Chúng ta quen nhau, gọi mấy cuộc điện thoại, từng cùng nhau ăn cơm và uống rượu. Rất nhiều người có thể làm chứng.”
“Anh vốn là người quyên đồ, tại sao tôi phải thông đồng với anh?”
“Lúc chúng ta mới quen, cô đâu có biết tôi là ai.”
“Anh vu oan cho tôi, quan tòa sẽ không tin lời anh.”
Tiêu Kiến Thành hít một hơi sâu, sau đó ngẩng mặt, nhả khói vào không trung. “Ở xã hội này, quan tòa tin ai cũng còn chưa biết đâu. Hơn nữa, nếu hai bên kiện cáo ít nhất cũng phải mất vài ba năm. Tôi rất thích kết giao với quan tòa.”
“Tại sao anh lại đối đầu với chúng tôi? Chúng tôi cũng chỉ làm từ thiện mà thôi. Nếu ông ngoại anh tỉnh lại, chắc chắn sẽ không đồng ý để anh làm vậy.”
“Thế thì cô xách ghế ngồi ở phòng bệnh của ông tôi, đợi khi nào ông tỉnh lại rồi tố cáo đi.”
“Tại sao anh cứ phải làm vậy?” Tô Lạc cố giữ bình tĩnh.
Tiêu Kiến Thành gảy tàn thuốc xuống nền nhà, nhướng mày đáp: “Bởi vì tôi thích, tôi cảm thấy thú vị.”
“Anh đúng là đồ vô liêm sỉ!” Tô Lạc nghiến răng.
“Người đẹp, cô có vẻ thích mắng chửi người khác nhỉ, thói quen này không tốt đâu.”
“Đây không phải tôi mắng người, mà là nói sự thật.” Vừa dứt lời, Tô Lạc liền đi ra cửa, đã đến nước này, cô biết nói gì cũng vô dụng.
Tiêu Kiến Thành lập tức đứng dậy, đi nhanh tới cửa chắn không cho cô ra ngoài. “Người nào đã vào căn phòng này của tôi thì không thể đi nhanh như vậy, bằng không, thiên hạ sẽ nghi ngờ “khả năng” của tôi.” Anh ta nhếch mép, ngữ khí có phần cợt nhả.
Tô Lạc rút điện thoại, trừng mắt với anh ta. “Tránh ra, không thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Sóng di động ở tầng này bị nhiễu, cô thử xem có báo được không?” Tiêu Kiến Thành nhún vai. “Hơn nữa ở đây chỉ có hai chúng ta, cô la hét cũng vô dụng.”
Tô Lạc cuộn chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt tóe lửa.
Tiêu Kiến Thành đột nhiên cười ha hả. “Cô đúng là người phụ nữ thú vị. Tôi là đàn ông độc thân lại có tiền, cho cô cơ hội tiếp cận, vậy mà cô chẳng biết nắm bắt gì cả.”
“Tôi không có hứng thú với anh.”
“Đừng giả bộ thanh cao nữa, chẳng phải loại người như cô thường muốn tìm bạn trai giống tôi hay sao?” Tiêu Kiến Thành hất cằm ngạo mạn.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, anh đừng có mơ mộng hão huyền.” Tô Lạc cắt ngang lời anh ta.
Nghe cô nói vậy, Tiêu Kiến Thành tỏ ra không vui. “Mơ mộng hão huyền? Với cô á? Tô tiểu thư, cô đánh giá bản thân cao quá đấy. Đừng tưởng cô như con nhím xù lông, tôi sẽ có hứng thú đặc biệt với cô. Tôi chỉ là buồn chán, chọc cô cho vui mà thôi.”
“Nếu vậy, anh chặn cửa làm gì?”
Tiêu Kiến Thành bất chợt thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Được, chúng ta trở lại vấn đề chính. Số đồ quyên tặng lần này là bảo bối gia truyền của nhà chúng tôi. Ông ngoại tôi đầu óc lú lẫn nên mới tự ý quyên tặng mà không thông qua sự chấp thuận của người nhà. Tôi kiên quyết không đồng ý. Tôi chẳng có hứng thú với hoạt động từ thiện của các cô đó là chuyện của nhà nước, nhà nước phải lo, chúng tôi đã nộp thuế, khỏi cần quan tâm. Vì vậy, sự việc lần này, bao gồm cả chuyện làm quen với cô, Hồ Đại Sơn tham gia đấu giá đều do tôi sắp đặt từ trước. Tóm lại một câu, tôi cố tình phá hỏng vụ đấu giá, kiên quyết thu hồi đồ quyên tặng bằng được.”
“Thì ra là vậy.” Đến giờ Tô Lạc mới hiểu nguyên nhân tại sao Hồ Đại Sơn tự dưng xuất hiện, đồng thời tỏ thái độ nhiệt tình đến thế.
“Cô có thể về chuyển nguyên văn lời của tôi tới lãnh đạo của cô. Phương án của tôi là, tôi sẽ thu hồi vật phẩm, mọi chi phí phát sinh, bao gồm cả chi phí của công ty đấu giá sẽ do tôi thanh toán. Còn những người mua khác, cơ quan các cô sẽ làm việc với bọn họ, bảo họ không cần tốn tiền mua đống tranh thư pháp rách nát làm gì. Tôi nghĩ bọn họ sẽ đồng ý thôi. Sự việc kết thúc êm đẹp ở đây.” Tiêu Kiến Thành vừa nói vừa chém mạnh tay xuống. Tô Lạc phát hiện, lúc không nhăn nhở, người đàn ông này toát ra vẻ mạnh mẽ bức người.
“Trường học mà chúng tôi đã hứa giúp thì phải làm thế nào? Phòng học của bọn trẻ sắp sụp đến nơi rồi.”
“Bảo ủy ban giáo dục tới đó sửa chữa đi. Chuyện này liên quan gì đến tôi?”
“Nếu họ có tiền, chúng tôi đâu cần phải kêu gọi quyên góp?”
“Ai bảo ủy ban giáo dục không có tiền. Bảo bọn họ ăn ít đi một chút, bớt mua mấy chiếc xe ô tô thì trường học nào cũng có thể xây dựng.”
“Anh không hiểu tình hình, thực tế bọn họ cũng có khó khăn…” Tô Lạc tiếp tục giải thích.
Tiêu Kiến Thành không muốn nghe. Anh ta nghiêng người nhường lối, mở cửa cho cô. “Tôi không tiễn.”
Nói nữa cũng vô ích, Tô Lạc liền rời đi.
Tiêu Kiến Thành lên tiếng: “Sau này, nếu cô muốn uống rượu, tôi sẽ theo hầu bất cứ lúc nào, còn chuyện khác thì đừng gọi điện cho tôi.”
“Anh yên tâm đi.” Tô Lạc không quay đầu, chỉ buông lại một câu.
Lúc đi thang máy xuống tầng dưới, đứng ở đại sảnh của tòa nhà, trong lòng Tô Lạc đột nhiên rất buồn. Cô cảm thấy bản thân giống miếng giẻ rách bị người ta ném đi. Cô rút điện thoại gọi cho Dương Nhuệ. Anh bắt máy sau hai hồi chuông. “Tô Lạc, chào em.” Giọng nói của anh lúc nào cũng trong lành như vậy.
“Dương Nhuệ, anh đang ở đâu?” Tô Lạc cất giọng run run.
“Anh đang trên xe buýt quay về vùng núi. Anh đã đưa mấy cục đá đó cho bạn anh xem, cậu ấy nói hàm lượng kim loại màu rất cao, có giá trị khai thác, vì vậy anh phải về ngay để báo tin vui cho mọi người.”
“Tốt quá!” Tô Lạc không biết nói gì hơn.
“Em đang ở đâu thế?”
“Em…” Tô Lạc ấp úng. “Em đang giải quyết công chuyện ở bên ngoài.”
“Hình như tâm trạng của em không tốt lắm.”
“Đâu có.” Tô Lạc vội cất cao giọng. “Ở đây đông người nên hơi ồn ào.”
“Được rồi, mấy hôm nữa anh sẽ dẫn học sinh vào thành phố khám bệnh, đến lúc đó nói chuyện sau. Có chuyện gì em phải báo cho anh biết ngay đấy nhé!” Dương Nhuệ dặn dò, trong thâm tâm, anh biết rõ chỗ khó của Tô Lạc.
“Vâng.” Tô Lạc ra sức gật đầu.
“Tạm biệt em!”
“Chào anh!”
Tô Lạc cúp điện thoại rồi hít một hơi thật sâu. Như thường lệ, cô không bao giờ nói ra khó khăn của mình. Dương Nhuệ giống nhà sư khổ hạnh, một lòng muốn phổ độ chúng sinh, làm sao cô có thể tăng thêm áp lực cho anh.
Buổi trưa, ánh mặt trời chói chang, Tô Lạc nheo mắt, rảo bước thật nhanh, đi qua hết người này đến người khác, cứ tiến về phía trước mà không có đích đến. Vẻ mặt lạnh lùng đằng sau tấm mặt nạ cợt nhả của Tiêu Kiến Thành luôn anh quẩn trong đầu cô. Xã hội đang phát triển theo chiều hướng này hay sao? Bánh xe lớn chậm chạp di chuyển về phía trước, kẻ mạnh có thể khống chế tốc độ và phương hướng của bánh xe, còn kẻ yếu sẽ bị bánh xe hất văng hay nghiền nát. Mặc dù vậy, cũng chẳng có ai để ý đến họ.
Tô Lạc cảm thấy bản thân bây giờ như đang bị hất văng. Cô cố gắng bám chặt, đồng thời cũng muốn dùng chút sức lực của mình để giúp đỡ những người xung quanh, nhưng hiệu quả dường như không lớn lắm.
Tô Lạc tiếp tục bước đi trong nắng gắt, đi qua hết người này đến người khác. Trán cô rịn mồ hôi, trái tim cô lúc này vì tủi thân nên cũng đang nhỏ từng giọt lệ.
Vào thời điểm này, đại sảnh khác hẳn tối qua. Đây là tòa văn phòng cao cấp nhất trong thành phố, các công ty và ngân hàng lớn đều có trụ sở ở đây. Dưới đại sảnh, người đi lại đông như mắc cửi.
Tô Lạc vào thang máy, bấm tầng ba mươi tám. Cô ngẩng đầu chờ đợi, vẻ mặt nặng trịch.
Ai ngờ đến tầng thứ hai mươi, thang máy đột ngột dừng lại, cánh cửa từ từ mở ra, Tiêu Kiến Thành vừa xem tài liệu vừa đi vào trong.
Anh ta tập trung tinh thần vào số liệu trên báo cáo nên không phát hiện trong thang máy còn có người khác, người đó chính là Tô Lạc.
Tô Lạc tựa vào một góc. Trên đường đến đây, cô đã mường tượng ra cảnh gặp Tiêu Kiến Thành. Cô ngẩng cao đầu đẩy cửa xông vào văn phòng của anh ta, hùng hổ đi đến bên bàn làm việc, nói với giọng quả quyết: “Lãnh đạo bảo tôi đến thương lượng. Anh muốn gì thì mau nói thẳng ra đi!” Tiêu Kiến Thành hoàn toàn bị khí thế của cô áp đảo.
Vậy mà bây giờ, người đàn ông này đột ngột xuất hiện trước mặt cô, không hề để ý đến xung quanh. Tô Lạc không biết phải “bắn phát pháo” đầu tiên như thế nào.
Thang máy tiếp tục di chuyển lên trên. Tiêu Kiến Thành giơ tay, định bấm số ba mươi tám. Phát hiện nút đó đã sáng đèn, anh ta mới quay đầu tìm kiếm người ở trong thang máy.
Nhìn thấy Tô Lạc, khóe miệng anh ta xuất hiện nụ cười ngạo mạn quen thuộc.
“Cô lên tầng trên cùng để tìm bố cô à?” Tiêu Kiến Thành từ tốn hỏi.
“Không phải.”
“Vậy cô tìm ai?”
“Tôi tìm luật sư Châu.”
“Luật sư Châu không ở trên tầng này.”
“Thế thì… tôi tìm anh cũng vậy thôi!” Tô Lạc đi vào vấn đề chính một cách cứng nhắc.
Tiêu Kiến Thành cười cười. “Cô đã hẹn trước chưa?”
“Chưa.” Tô Lạc đáp.
“Chưa hẹn trước, tôi sẽ không có thời gian tiếp.” Nói xong, anh ta lại cúi đầu xem tập báo cáo trên tay.
Thấy anh ta giở giọng trịch thượng, Tô Lạc nói luôn: “Vậy thì bây giờ tôi hẹn gặp luôn.”
Cô vừa dứt lời, thang máy đã lên đến nơi. Cô đi nhanh ra ngoài để tìm thư ký, ai ngờ tầng này chỉ có hành lang dài hun hút và mấy cánh cửa phòng khép chặt chứ không thấy cô thư ký xinh đẹp nào.
“Thư ký của anh đâu rồi?” Tô Lạc quay đầu hỏi.
“Tôi không có thư ký.” Tiêu Kiến Thành vẫn dán mắt vào báo cáo, đi về một đầu hành lang.
“Anh không có thư ký thì tôi hẹn kiểu gì?”
“Tôi đang chuẩn bị tuyển một cô thư ký. Khi nào tuyển xong, tôi sẽ thông báo với cô rồi cô hẹn sau.”
Anh ta lại đùa giỡn mình, Tô Lạc có chút phẫn nộ. Cô nói với Tiêu Kiến Thành: “Bây giờ tôi trực tiếp hẹn gặp anh. Chúng ta hãy thương lượng về vụ đó, rốt cuộc anh muốn gì thì mau nói thẳng ra xem nào!”
Tiêu Kiến Thành dừng bước trước một cánh cửa, quay nguời đối diện với Tô Lạc. “Cô muốn bàn ngay bây giờ sao?”
“Phải.” Tô Lạc cất giọng chắc nịch.
“Bàn ở đâu?” Tiêu Kiến Thành hỏi.
Tô Lạc chỉ tay vào phòng. “Ở trong văn phòng của anh.”
Tiêu Kiến Thành gật đầu. “Được thôi, chúng ta vào trong thương lượng.”
Anh ta đẩy cửa, ra hiệu cho Tô Lạc đi trước. Cô ngẩng cao đầu, đi vào bên trong.
Vừa đặt chân vào phòng, Tô Lạc liền ngẩn người. Đây đâu phải phòng làm việc, mà là một phòng ngủ cực lớn. Giữa phòng đặt một cái giường hình bầu dục, bên trên chăn gối bừa bộn, cạnh đó còn có một phòng tắm được ngăn bằng tấm kính trong suốt. Tô Lạc có thể nhìn thấy chiếc áo lót của phụ nữ vắt trên thành bồn tắm. Cô đỏ mặt, phản ứng đầu tiên là lui ra ngoài, nào ngờ khi cô quay người, Tiêu Kiến Thành đã đứng ngay sau lưng, chắn lối đi của cô.
“Cô đừng đi, chúng ta thương lượng ngay bây giờ.” Anh ta nhếch mép, đồng thời khóa trái cửa ra vào.
Tô Lạc hơi căng thẳng nên lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với Tiêu Kiến Thành. Gương mặt cô lộ rõ vẻ nghiêm nghị, không thể xâm phạm.
Tiêu Kiến Thành dường như cảm thấy thú vị, tiến lên vài bước. “Cô có kiến nghị gì không?”
Tô Lạc vội lùi thêm hai bước, chân đụng vào thành giường.
Tiêu Kiến Thành nháy mắt, nửa cười nửa không nhìn cô. “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi!”
“Không cần đâu.” Tô Lạc hết sức cảnh giác.
“Đây là lần đầu tiên tôi bàn công việc ở nơi này, có chút không quen.” Tiêu Kiến Thành vừa nói vừa lấy điếu thuốc ở trên mặt tủ thấp, châm lửa rồi đi đến cạnh giường, ném cái gối sang một bên và ngồi tựa vào đầu giường.
Tô Lạc di chuyển ra xa. Cô đứng ở giữa phòng, tiếp tục giữ khoảng cách với anh ta, sau đó cất giọng nghiêm túc: “Chúng tôi hy vọng anh chuyển lại số đồ đã quyên tặng cho chúng tôi, để hoạt động đấu giá lần này kết thúc tốt đẹp.”
“Các cô giở trò lừa gạt nên tôi có quyền thu hồi.”
“Chúng tôi không làm chuyện đó.”
“Cô và tôi thông đồng, lừa Hồ Đại Sơn mua với giá cao.”
Tô Lạc tức giận. “Nói vớ vẩn, anh có chứng cứ không?”
“Chúng ta quen nhau, gọi mấy cuộc điện thoại, từng cùng nhau ăn cơm và uống rượu. Rất nhiều người có thể làm chứng.”
“Anh vốn là người quyên đồ, tại sao tôi phải thông đồng với anh?”
“Lúc chúng ta mới quen, cô đâu có biết tôi là ai.”
“Anh vu oan cho tôi, quan tòa sẽ không tin lời anh.”
Tiêu Kiến Thành hít một hơi sâu, sau đó ngẩng mặt, nhả khói vào không trung. “Ở xã hội này, quan tòa tin ai cũng còn chưa biết đâu. Hơn nữa, nếu hai bên kiện cáo ít nhất cũng phải mất vài ba năm. Tôi rất thích kết giao với quan tòa.”
“Tại sao anh lại đối đầu với chúng tôi? Chúng tôi cũng chỉ làm từ thiện mà thôi. Nếu ông ngoại anh tỉnh lại, chắc chắn sẽ không đồng ý để anh làm vậy.”
“Thế thì cô xách ghế ngồi ở phòng bệnh của ông tôi, đợi khi nào ông tỉnh lại rồi tố cáo đi.”
“Tại sao anh cứ phải làm vậy?” Tô Lạc cố giữ bình tĩnh.
Tiêu Kiến Thành gảy tàn thuốc xuống nền nhà, nhướng mày đáp: “Bởi vì tôi thích, tôi cảm thấy thú vị.”
“Anh đúng là đồ vô liêm sỉ!” Tô Lạc nghiến răng.
“Người đẹp, cô có vẻ thích mắng chửi người khác nhỉ, thói quen này không tốt đâu.”
“Đây không phải tôi mắng người, mà là nói sự thật.” Vừa dứt lời, Tô Lạc liền đi ra cửa, đã đến nước này, cô biết nói gì cũng vô dụng.
Tiêu Kiến Thành lập tức đứng dậy, đi nhanh tới cửa chắn không cho cô ra ngoài. “Người nào đã vào căn phòng này của tôi thì không thể đi nhanh như vậy, bằng không, thiên hạ sẽ nghi ngờ “khả năng” của tôi.” Anh ta nhếch mép, ngữ khí có phần cợt nhả.
Tô Lạc rút điện thoại, trừng mắt với anh ta. “Tránh ra, không thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Sóng di động ở tầng này bị nhiễu, cô thử xem có báo được không?” Tiêu Kiến Thành nhún vai. “Hơn nữa ở đây chỉ có hai chúng ta, cô la hét cũng vô dụng.”
Tô Lạc cuộn chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt tóe lửa.
Tiêu Kiến Thành đột nhiên cười ha hả. “Cô đúng là người phụ nữ thú vị. Tôi là đàn ông độc thân lại có tiền, cho cô cơ hội tiếp cận, vậy mà cô chẳng biết nắm bắt gì cả.”
“Tôi không có hứng thú với anh.”
“Đừng giả bộ thanh cao nữa, chẳng phải loại người như cô thường muốn tìm bạn trai giống tôi hay sao?” Tiêu Kiến Thành hất cằm ngạo mạn.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, anh đừng có mơ mộng hão huyền.” Tô Lạc cắt ngang lời anh ta.
Nghe cô nói vậy, Tiêu Kiến Thành tỏ ra không vui. “Mơ mộng hão huyền? Với cô á? Tô tiểu thư, cô đánh giá bản thân cao quá đấy. Đừng tưởng cô như con nhím xù lông, tôi sẽ có hứng thú đặc biệt với cô. Tôi chỉ là buồn chán, chọc cô cho vui mà thôi.”
“Nếu vậy, anh chặn cửa làm gì?”
Tiêu Kiến Thành bất chợt thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Được, chúng ta trở lại vấn đề chính. Số đồ quyên tặng lần này là bảo bối gia truyền của nhà chúng tôi. Ông ngoại tôi đầu óc lú lẫn nên mới tự ý quyên tặng mà không thông qua sự chấp thuận của người nhà. Tôi kiên quyết không đồng ý. Tôi chẳng có hứng thú với hoạt động từ thiện của các cô đó là chuyện của nhà nước, nhà nước phải lo, chúng tôi đã nộp thuế, khỏi cần quan tâm. Vì vậy, sự việc lần này, bao gồm cả chuyện làm quen với cô, Hồ Đại Sơn tham gia đấu giá đều do tôi sắp đặt từ trước. Tóm lại một câu, tôi cố tình phá hỏng vụ đấu giá, kiên quyết thu hồi đồ quyên tặng bằng được.”
“Thì ra là vậy.” Đến giờ Tô Lạc mới hiểu nguyên nhân tại sao Hồ Đại Sơn tự dưng xuất hiện, đồng thời tỏ thái độ nhiệt tình đến thế.
“Cô có thể về chuyển nguyên văn lời của tôi tới lãnh đạo của cô. Phương án của tôi là, tôi sẽ thu hồi vật phẩm, mọi chi phí phát sinh, bao gồm cả chi phí của công ty đấu giá sẽ do tôi thanh toán. Còn những người mua khác, cơ quan các cô sẽ làm việc với bọn họ, bảo họ không cần tốn tiền mua đống tranh thư pháp rách nát làm gì. Tôi nghĩ bọn họ sẽ đồng ý thôi. Sự việc kết thúc êm đẹp ở đây.” Tiêu Kiến Thành vừa nói vừa chém mạnh tay xuống. Tô Lạc phát hiện, lúc không nhăn nhở, người đàn ông này toát ra vẻ mạnh mẽ bức người.
“Trường học mà chúng tôi đã hứa giúp thì phải làm thế nào? Phòng học của bọn trẻ sắp sụp đến nơi rồi.”
“Bảo ủy ban giáo dục tới đó sửa chữa đi. Chuyện này liên quan gì đến tôi?”
“Nếu họ có tiền, chúng tôi đâu cần phải kêu gọi quyên góp?”
“Ai bảo ủy ban giáo dục không có tiền. Bảo bọn họ ăn ít đi một chút, bớt mua mấy chiếc xe ô tô thì trường học nào cũng có thể xây dựng.”
“Anh không hiểu tình hình, thực tế bọn họ cũng có khó khăn…” Tô Lạc tiếp tục giải thích.
Tiêu Kiến Thành không muốn nghe. Anh ta nghiêng người nhường lối, mở cửa cho cô. “Tôi không tiễn.”
Nói nữa cũng vô ích, Tô Lạc liền rời đi.
Tiêu Kiến Thành lên tiếng: “Sau này, nếu cô muốn uống rượu, tôi sẽ theo hầu bất cứ lúc nào, còn chuyện khác thì đừng gọi điện cho tôi.”
“Anh yên tâm đi.” Tô Lạc không quay đầu, chỉ buông lại một câu.
Lúc đi thang máy xuống tầng dưới, đứng ở đại sảnh của tòa nhà, trong lòng Tô Lạc đột nhiên rất buồn. Cô cảm thấy bản thân giống miếng giẻ rách bị người ta ném đi. Cô rút điện thoại gọi cho Dương Nhuệ. Anh bắt máy sau hai hồi chuông. “Tô Lạc, chào em.” Giọng nói của anh lúc nào cũng trong lành như vậy.
“Dương Nhuệ, anh đang ở đâu?” Tô Lạc cất giọng run run.
“Anh đang trên xe buýt quay về vùng núi. Anh đã đưa mấy cục đá đó cho bạn anh xem, cậu ấy nói hàm lượng kim loại màu rất cao, có giá trị khai thác, vì vậy anh phải về ngay để báo tin vui cho mọi người.”
“Tốt quá!” Tô Lạc không biết nói gì hơn.
“Em đang ở đâu thế?”
“Em…” Tô Lạc ấp úng. “Em đang giải quyết công chuyện ở bên ngoài.”
“Hình như tâm trạng của em không tốt lắm.”
“Đâu có.” Tô Lạc vội cất cao giọng. “Ở đây đông người nên hơi ồn ào.”
“Được rồi, mấy hôm nữa anh sẽ dẫn học sinh vào thành phố khám bệnh, đến lúc đó nói chuyện sau. Có chuyện gì em phải báo cho anh biết ngay đấy nhé!” Dương Nhuệ dặn dò, trong thâm tâm, anh biết rõ chỗ khó của Tô Lạc.
“Vâng.” Tô Lạc ra sức gật đầu.
“Tạm biệt em!”
“Chào anh!”
Tô Lạc cúp điện thoại rồi hít một hơi thật sâu. Như thường lệ, cô không bao giờ nói ra khó khăn của mình. Dương Nhuệ giống nhà sư khổ hạnh, một lòng muốn phổ độ chúng sinh, làm sao cô có thể tăng thêm áp lực cho anh.
Buổi trưa, ánh mặt trời chói chang, Tô Lạc nheo mắt, rảo bước thật nhanh, đi qua hết người này đến người khác, cứ tiến về phía trước mà không có đích đến. Vẻ mặt lạnh lùng đằng sau tấm mặt nạ cợt nhả của Tiêu Kiến Thành luôn anh quẩn trong đầu cô. Xã hội đang phát triển theo chiều hướng này hay sao? Bánh xe lớn chậm chạp di chuyển về phía trước, kẻ mạnh có thể khống chế tốc độ và phương hướng của bánh xe, còn kẻ yếu sẽ bị bánh xe hất văng hay nghiền nát. Mặc dù vậy, cũng chẳng có ai để ý đến họ.
Tô Lạc cảm thấy bản thân bây giờ như đang bị hất văng. Cô cố gắng bám chặt, đồng thời cũng muốn dùng chút sức lực của mình để giúp đỡ những người xung quanh, nhưng hiệu quả dường như không lớn lắm.
Tô Lạc tiếp tục bước đi trong nắng gắt, đi qua hết người này đến người khác. Trán cô rịn mồ hôi, trái tim cô lúc này vì tủi thân nên cũng đang nhỏ từng giọt lệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook