Đừng Vội Nói Lời Yêu
Chương 20: Đi theo tôi mới có hy vọng

Trên đường về, không khí trong xe ngột ngạt, hai người đều có tâm sự riêng. Di động của Tô Lạc đột nhiên đổ chuông, là Dương Nhuệ gọi tới.

Tô Lạc do dự vài giây mới bắt máy. Bình thường, cô hay gọi tên người ở đầu dây bên kia trước nhưng lần này cô chỉ nói: “A lô!”

Dương Nhuệ không để ý đến sự thay đổi đó bởi anh nôn nóng nói: “Tô Lạc, Tiểu Anh có đến tìm em không?”

“Tiểu Anh nào?” Tô Lạc nhất thời mù mờ.

“Là cô bé lần trước anh cùng em đến nhà ấy.”

“A, em nhớ ra rồi. Sao thế? Con bé không tới tìm em.”

“Tuần này, nó không đi học, anh vừa đến nhà tìm nó. Hàng xóm nói với anh, nó bị đưa lên thành phố rồi.” Dương Nhuệ đáp.

“Là chú thím con bé phải không?” Tô Lạc hỏi.

“Anh không rõ, hình như nó tự nguyện đi theo người ta.”

“Tiểu Anh còn nhỏ thế thì có thể làm gì chứ?”

“Anh rất lo. Có người nói nó đang làm thuê ở một nơi gọi là Thiên Sứ Thành.”

“Thiên Sứ Thành sao?”

“Đúng vậy, em có biết nơi đó không?”

“Không, em chưa nghe tên bao giờ.”

“Em hãy hỏi thăm giúp anh xem có thể tìm thấy Tiểu Anh không. Anh cũng đi tìm người khác hỏi xem thế nào.”

“Vâng ạ!”

Tô Lạc cúp điện thoại. Cô còn đang ngẫm nghĩ xem nên hỏi ai về địa điểm này thì Tiêu Kiến Thành ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Thiên Sứ Thành?”

Tô Lạc lập tức quay sang nhìn anh ta. “Đúng, anh biết nơi đó à? ở đâu vậy?”

Tiêu Kiến Thành để lộ nụ cười mang hàm ý sâu xa. “Tại sao em lại hỏi về nơi đó? Dương Nhuệ đang ở đấy à?”

“Không phải, tôi cần tìm một người, anh có thể dẫn tôi đến Thiên Sứ Thành không?”

“Tới chỗ đó tìm người? Em cũng hay thật đấy.” Ý cười trên khóe miệng Tiêu Kiến Thành càng mờ ám hơn.

Trước mặt Tô Lạc là tòa nhà ba tầng treo tâm biển đề “thiên Sứ Thành” rực lớn. Trước cửa ra vào đỗ một hàng dài xe hơi sang trọng, bảo vệ mặc com lê đen, đi găng tay trắng, tai đeo tai nghe trông rất nghiêm chỉnh.

Tô Lạc xuống xe, lập tức đi vào nhưng bị một nhân viên bảo vệ chặn lại.

“Người đẹp, có chuyện gì vậy?”

“Tôi muốn vào trong tìm người.”

“Xin lỗi, chúng tôi không tiếp khách nữ đi một mình.” Nói xong, nhân viên bảo vệ dịch người, chắn tầm nhìn của cô.

“Một người bạn của tôi đang ở bên trong, tôi tìm cô ấy có chút việc.” Tô Lạc nói.

“Cô đã liên lạc trước chưa?” Nhân viên bảo vệ tỏ ra nghiêm túc.

Tô Lạc hết cách, đành quay về chỗ đỗ ô tô. Tiêu Kiến Thành đứng bên cạnh xe, khoanh tay nhìn cô.

“Tôi không thể vào trong.” Tô Lạc có chút thất vọng.

“Tât nhiên rồi.”

“Tại sao?” Tô Lạc hỏi.

“Em thử nghĩ xem nguyên nhân vì sao?”

Tô Lạc quay đầu quan sát tấm biển bắt mắt treo trên tòa nhà, đột nhiên tỉnh ngộ. “Lẽ nào… đây là nơi như vậy?”

Tiêu Kiến Thành gật đầu, chuẩn bị lên xe. “Đi thôi!”

“Không được, anh hãy đưa tôi vào trong đi!” Tô Lạc vội lên tiếng.

“Tôi mà đi cùng em vào trong đó sẽ bị người ta cười cho thối mũi.” Tiêu Kiến Thành từ chối.

“Xin anh hãy giúp tôi!” Tô Lạc vừa nói vừa kéo cửa xe. Tiêu Kiến Thành dành quay đầu hỏi cô: “Em muốn tìm ai vậy?”

“Một bé gái mười một tuổi, tên Tiểu Anh, người miền Tây.”

“Em nói đùa kiểu gì thế? Nơi này lấy đâu ra bé gái mười một tuổi?” Tiêu Kiến Thành có chút kinh ngạc.

“Là thật đấy! Dương Nhuệ hỏi mọi người, có người nói con bé đang ở đây. Tiểu Anh học tiểu học ở trường chúng tôi dạy tình nguyện, nhà nó rất nghèo, đợt trước chú ruột nó còn bảo sẽ bán nó đi làm gái. Nhiều khả năng nó đã bị bán vào đây rồi.” Tô Lạc tỏ ra sốt ruột.

Tiêu Kiến Thành vẫn không tin. “Làm gì có chuyện đó, Dương Nhuệ nói mà em cũng tin. Nơi này không có mấy trò mà em bảo đâu. Chúng ta đi thôi!” Anh ta lại muốn chui người vào trong ô tô.

Tô Lạc lập tức kéo tay anh ta. “Tôi xin anh đấy, hãy đưa tôi vào trong xem thế nào!”

Tiêu Kiến Thành đứng thẳng người, cất giọng bất lực: “Tô Lạc, bao nhiêu chuyện quan trọng em cũng không chịu cầu xin tôi, mà lại vì chuyện cỏn con này, chẳng phải thiệt thòi hay sao?”

Tô Lạc lần đầu tiên đặt chân vào chốn ăn chơi, mức độ xa hoa khiến cô há hốc miệng. Đại sảnh là một đài phun nước chuyển động theo điệu nhạc đinh tai nhức óc. Bốn bề là hành lang uốn khúc, rất nhiều cô gái trang điểm đậm đứng tựa vào tường. Dưới ánh đèn nhiều màu sắc, gương mặt của bọn họ trông tựa tựa nhau.

Đằng sau đột nhiên có một đám người ào ào đi tới. Tô Lạc không kịp tránh, bị bọn họ đẩy về phía trước. Bỗng có người kéo tay cô, cô ngoảnh đầu, phát hiện là Tiêu Kiến Thành. Anh ta nói câu gì đó nhưng cô không nghe rõ.

Tô Lạc hỏi lại: “Gì cơ?”

“Nhớ theo sát tôi. Ở đây mà bị lạc sẽ rất khó tìm.” Tiêu Kiến Thành ghé sát tai cô, hơi thở ấm nóng phả vào khiến cô đỏ mặt trong giây lát. Dường như không phát hiện ra sự ngượng ngùng của Tô Lạc, Tiêu Kiến Thành kéo tay cô đi về phía quầy lễ tân.

Một người ăn mặc như tổ trưởng đi tới, nhiệt tình chào hỏi Tiêu Kiến Thành, xem ra anh ta là khách quen ở đây. Anh ta ghé tai người đó hỏi vài câu nhưng đối phương lắc đầu.

Tiêu Kiến Thành quay đầu, nhún vai với Tô Lạc. Người đó đột nhiên nhớ ra điều gì, lại nói với anh ta. Tiếp theo, anh ta cầm tay Tô Lạc, đi theo người đó vào cửa ở sau quầy lễ tân Đằng sau cánh cửa là một cầu thang tối mờ mờ, bên cạnh chất đầy chai rượu và đồ uống. Ba người đi xuống cầu thang, qua một góc, đột nhiên nghe thấy tiếng thở gấp gáp, Tô Lạc đưa mắt nhìn, phát hiện một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau. Cô giật mình, vội thức dừng bước.

Tiêu Kiến Thành quay đầu, hỏi: “Sao vậy?” Anh ta cũng liếc qua hướng đó, khóe miệng bất giác nhếch lên rồi kéo tay cô, tiếp tục đi về phía trước.

“Chúng ta đi đâu thế?” Tô Lạc hỏi.

“Tôi cũng chẳng biết, cứ đi theo cậu ta là được. Yên tâm đi trông em xấu mù, thân thể lại không khỏe mạnh, muốn bán cũng chẳng ai thèm mua.”

Đi thêm một đoạn, anh chàng nhân viên dẫn bọn họ ra sân sau. Nơi này vô cùng bẩn thỉu, mặt đất đầy thùng giấy, rác rưởi. Dưới ngọn đèn tù mù, vòi nước tuôn xối xả, từng chồng cốc thủy tinh, đĩa đựng hoa quả, bát đĩa đựng thức ăn ngâm trong chậu. Có mấy người đang ngồi xổm dùng giẻ lau đen sì cửa cốc chén, bát đĩa, sau đó trực tiếp để lên một cái giá cáu bẩn.

Tiêu Kiến Thành không nhịn được, mở miệng chửi: “Mẹ kiếp, các cậu đúng là đồ gian thương. Cốc chén bình thường chúng tôi uống chỉ được rửa qua loa thế này thôi à?”

Anh chàng nhân viên vội giải thích: “Không đâu, chúng tôi còn khử trùng nữa.”

“Khử cái đầu cậu, tôi còn mấy hóa đơn chưa thanh toán, sau này khỏi trả luôn.”

“Tiêu Tổng, mong anh giơ cao đánh khẽ. Chẳng phải tôi đang giúp anh hay sao?”

“Vậy cậu nói xem, con bé đó đâu rồi?”

Anh chàng nhân viên quay sang hỏi mấy người đang rửa cốc chén: “Con bé mấy hôm nay rửa cốc ở đây đi đâu rồi?”

“Chị họ nó vừa dẫn đi rồi.” Một người trả lời.

“Mau đi tìm nó về đây cho tôi.” Anh chàng nhân viên ra lệnh.

Một người liền chạy đi. Tô Lạc dõi theo bóng lưng người đó, trong lòng rất phức tạp. Cô hy vọng thông tin mà Dương Nhuệ nghe được không phải là sự thật. Nếu đúng là Tiểu Anh đang ở nơi này thì thật đáng sợ.

Bây giờ Tô Lạc mới phát hiện, Tiêu Kiến Thành vẫn đang nắm chặt tay mình, cô lập tức rút ra. Anh ta chỉ liếc cô một cái, cũng không có phản ứng khác.

Đợi một lúc, người đó quay về, đằng sau là một cô gái trẻ trang điểm đậm, ăn mặc hở hang dẫn theo một bé gái.

Không sai, bé gái chính là Tiểu Anh. Tô Lạc xông đến, giằng Tiểu Anh khỏi cô gái trẻ đó.

Cô gái cất cao giọng: “Này, chị làm gì vậy?”

Tô Lạc mặc kệ, kéo Tiểu Anh về bên mình. Tiêu Kiến Thành lập tức đứng chắn trước cô gái.

“Tiểu Anh, sao cháu lại ở đây?” Tô Lạc ngồi xổm xuống, vết thương nhói đau nhưng cô mặc kệ.

Tiểu Anh lặng lẽ nhìn Tô Lạc. Nhận ra cô, con bé nở nụ cười ngây thơ. “Cô Tô, sao cô lại đến đây?”

“Thầy Dương bảo cô đến đón cháu. Cháu hãy theo cô về đi!”

“Thầy Dương đâu rồi ạ?”

“Thầy vẫn ở trường, thầy gọi điện báo cho cô biết cháu đang ở đây”

Nhắc đến Dương Nhuệ, mắt con bé sáng lấp lánh. “Cháu quên mất không nói, với thầy, cháu đã làm xong bài tập lần trước thầy giao nhưng quên chưa nộp cho thầy.”

“Vậy chúng ta mau quay về nộp bài tập thôi.” Ngữ khí của Tô Lạc vô cùng khẩn thiết.

Không đợi Tiểu Anh trả lời, cô gái trẻ đột nhiên xông tới, đẩy Tô Lạc ngã ngồi xuống đất.

Mặt đất đầy nước bẩn, vùng lưng Tô Lạc nhói đau, đến mức cô nhất thời không thể đứng dậy. Tiêu Kiến Thành lập tức hất cô gái đó, gầm lên: “Cô làm gì vậy?” Nói xong, anh ta giơ tay kéo Tô Lạc, hỏi: “Em không sao chứ?”

Anh chàng nhân viên vội đứng ra ngăn cản. “Này, cô đừng có động thủ, đây là khách hàng lớn đấy.”

Cô gái bị Tiêu Kiến Thành hất mạnh, lùi lại hai bước nhưng vẫn không quên kéo Tiểu Anh lại sát bên mình. “Các người là ai? Dựa vào cái gì mà muốn đưa con bé đi?”

Tô Lạc lên tiếng giải thích: “Tôi là cô giáo ở trường của Tiểu Anh, muốn đưa con bé về đi học. Sao có thể để nó ở nơi này chứ?”

“Nơi này thì sao? Tôi thấy rất tốt.” Cô gái đáp.

“Tiểu Anh còn nhỏ như vậy, không thể làm việc. Nếu gia đình gặp khó khăn, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách.”

“Là tự nó muốn đến đây, không tin, chị hỏi nó mà xem.” Cô gái huých tay vào Tiểu Anh.

Tiểu Anh do dự một lát, gật đầu. “Cô Tô, là cháu muốn ra ngoài làm thuê.”

“Cháu còn nhỏ như vậy, sao có thể làm việc được? Tiểu Anh, đừng sợ, cô sẽ bảo vệ cháu.”

“Cảm ơn cô Tô, nhưng cháu không muốn đi học nữa.”

“Tại sao?”

“Học thêm một, hai năm nữa, cháu cũng phải đi làm thuê thôi. Bây giờ, cháu rửa cốc chén ở đây, một tháng có thế kiếm vài trăm tệ.”

“Sao cháu không nghe lời cô?” Tô Lạc chẳng biết thuyết phục con bé thế nào, đành gọi cho Dương Nhuệ: “Để thầy Dương nói chuyện với cháu nhé!” Nhưng đáng tiếc, đầu kia không có tín hiệu.

Cô gái trẻ lại lên tiếng: “Chị khỏi cần thuyết phục Tiểu Anh nữa. Nếu không đi theo tôi, con bé sớm muộn cũng sẽ đi theo người khác. Dù sao, tôi cũng là chị họ nên sẽ không hại nó.”

“Tiểu Anh mới từng này tuổi thì có thể làm được gì chứ, Cô để nó theo tôi về quê, tôi sẽ chịu trách nhiệm chi trả tiền học và sinh hoạt phí cho con bé.”

Tiểu Anh đột nhiên bật khóc. “Cô Tô, cô cứ mặc cháu đi. Ông nội cháu đã qua đời, nhà cũng bị đổ rồi. Hơn nữa, em gái cháu còn bị ốm, cháu phải kiếm tiền chữa bệnh cho nó… Là bản thân cháu không muốn đi học, học thế học nữa cững vô dụng thôi.”

“Em gái cháu… bị bệnh sao?” Tô Lạc không khỏi ngạc nhiên.

Cô chị họ ở bên cạnh giải thích: “Em gái của Tiểu Anh mắc bệnh thận, rất dễ bị hội chứng tăng u-rê máu, cũng chưa chắc có thể kéo dài sự sống.”

Nghe chị họ nói vậy, Tiểu Anh càng khóc thê thảm. Tô Lạc cũng chảy nước mắt. “Con bé ngốc này, cháu rửa cốc chén thì được bao nhiêu tiền? Làm sao có thể chữa trị cho em gái?”

Tiểu Anh nấc nghẹn. “Cô đừng lo, cháu mang theo sách vở, sẽ tranh thủ tự học. Cháu sắp mười hai tuổi rồi, có thể làm nhiều việc hơn.”

Cô chị họ muốn ngăn cản Tiểu Anh nói ra tuổi thật nhưng đã quá muộn. Anh chàng nhân viên lập tức nghiêm giọng: “Chẳng phải cô nói con bé đã mười bốn, mười lăm tuổi hay sao? Hóa ra còn chưa đến mười hai. Vậy thì nó không thể ở lại chỗ chúng tôi, sử dụng lao động trẻ em là hành vi phạm pháp đấy.”

Cô chị họ liền cầu khấn: “Đầu óc con bé không được tỉnh táo nên mới lẫn lộn. Nó đã hơn mười lăm, sắp sang mười sáu tuổi rồi.”

Tô Lạc lập tức phản bác: “Tôi biết nó…” Cô còn chưa nói hết câu, Tiêu Kiến Thành đã cắt lời: “Cách tính tuổi ở vùng nông thôn không giống thành phố chúng ta, như con bé này cũng được coi là thành niên rồi.”

Anh chàng nhân viên liếc Tiêu Kiến Thành, thái độ dịu đi đôi chút. “Cô hãy mang chứng minh thư đến đây. Lần trước cô nói quên không đem theo.”

Cô chị họ gật đầu. “Được, tôi sẽ về lấy ngay.” Nói xong, cô ta dẫn Tiểu Anh đi ra ngoài.

Tô Lạc muốn đuổi theo, Tiêu Kiến Thành liền kéo cô lại, quay sang hỏi anh chàng nhân viên: “Lối ra ở chỗ nào vậy?”

Người đàn ông dẫn Tiêu Kiến Thành và Tô Lạc đến một cánh cửa sắt, mở khóa cho họ ra ngoài. Tiêu Kiến Thành ngẫm nghĩ, lại nói nhỏ vào tai anh chàng nhân viên mấy câu, anh ta gật đầu lia lịa.

Cánh cửa sắt khép lại, hai người đứng ở ngõ nhỏ tối tăm, bẩn thỉu, ngoài đầu ngõ là thành phố phồn hoa đèn đuốc sáng trưng. Tô Lạc đứng bất động một chỗ, Tiêu Kiến Thành giục cô: “Đi thôi, Tô tiểu thư!”

“Vừa rồi, anh nói gì với người nhân viên kia vậy? Không phải anh bảo anh ta để bọn họ bỏ trốn đấy chứ?” Tô Lạc hỏi.

Tiêu Kiến Thành hết nói nổi. “Em sai rồi. Nếu tôi không dặn trước, tối nay anh ta sẽ đuổi hai chị em con bé đó đi.”

“Đuổi là đúng rồi, không còn chốn dung thân, cô ta sẽ phải đưa Tiểu Anh về Cổ Bình.”

“Tô Lạc, em tưởng trên đời này chỉ có một nơi vui chơi giải trí hay sao? Em không ra đường mà xem, đâu đâu cũng có hết. Những nơi đó thấp kém, tồi tệ và buồn nôn hơn Thiên Sứ Thành này nhiều.”

Tô Lạc ngẫm nghĩ rồi rút điện thoại, bấm nút. Tiêu Kiến Thành ghé sát, nhìn thấy màn hình hiện số 110. Anh ta lập tức giằng điện thoại. “Em điên rồi sao.

định báo cảnh sát à?”

“Tất nhiên rồi, ở đây bán dâm, còn sử dụng lao động trẻ em.” Tô Lạc cất cao giọng.

“Em thử nói to một chút xem nào? Sao em có thể ấu trĩ đến thế? Chỉ cần em báo cảnh sát, bọn họ sẽ lập tức nhận đuợc tin. Đến lúc đó, cảnh sát chẳng điều tra được gì, còn ảnh hưởng đến Tiểu Anh và chị họ con bé, em có hiểu không?”

“Nhưng Tiểu Anh mới mười một tuổi, sao có thể đến nơi này làm thuê, tương lai của nó rồi sẽ ra sao?”

“Bất kể tương lai ra sao cũng là số phận của nó. Em có thể làm gì để giúp nó?”

“Dù sao anh cũng chẳng thiếu tiền, vì vậy, anh hãy trả lại tôi hai mươi ngàn tệ để tôi giúp Tiểu Anh yên tâm học hành.”

Tiêu Kiến Thành cười nhạt. “Con bé không nhà không cửa, lại còn có một em gái bị bệnh, hai mươi ngàn của em có đủ không?”

“Tôi sẽ nghĩ cách khác.”

“Nghĩ cách gì? Lại tìm người như tôi đề nghị quyên góp? Hai trăm ngàn hay ba trăm ngàn có đủ không? Hội chứng tăng u-rê máu là cái động không đáy, ai chịu thực hiện vụ buôn bán lỗ vốn này chứ?”

“Dù thế nào nó cũng nên tiếp tục đi học, chỉ tri thức mới có thể thay đổi vận mệnh.” Tô Lạc vẫn kiên quyết bảo vệ quan điểm của mình.

“Việc học hành có thể thay đổi số phận sao? Thế thì tại sao vẫn tồn tại vô số sinh viên ra trường bị thất nghiệp? Tô Lạc, em nên nhớ bản thân mình bây giờ cũng chẳng có việc làm, em có bản lĩnh gì để giúp con bé?” Tiêu Kiến Thành lý luận đâu ra đấy.

Hai người đứng ở con ngõ nhỏ thoang thoảng mùi hôi thối đối đáp từng câu một. Nỗi đau sắc nhọn từ vết thương lan truyền khắp toàn thân Tô Lạc. Cô đã hoàn toàn bí từ, vì không có bản lĩnh lẫn năng lực nên chẳng thể phản bác người đàn ông này.

Vì không muốn chịu thua nên cuối cùng, Tô Lạc đay nghiến: “Nhưng ít ra tôi cũng mạnh hơn anh. Anh là đồ lưu manh, tự tư tự ợi, chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, chỉ biết ức hiếp người nghèo. Sự tồn tại của anh là điều sỉ nhục của cái xã hội này.”

Nghe cô nói vậy, Tiêu Kiến Thành không tức giận, ngược lại cất giọng bình tĩnh: “Tô Lạc, em sai rồi, sự tồn tại của tôi là để chứng minh thế giới đang đi lên, còn bọn họ là để chứng minh thế giới đi xuống. Đi theo tôi mới có hy vọng, còn theo bọn họ, em sẽ không bao giờ có thể sống vui vẻ.”

Dương Nhuệ cũng từng nói một câu tương tự, có người sống trên thiên đường, cũng có người sống dưới địa ngục.

Tô Lạc đột nhiên cảm thấy thoải mái. “Tiêu Tổng, tôi không thể đi theo anh, bởi bản thân tôi cũng dùng để chứng minh xã hội đi xuống.” Nói xong, cô liền cất bước đi ra đầu ngõ. Cô ưỡn ngực ngẩng cao đầu, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể đi nhanh.

“Tô Lạc, ý tôi không phải vậy.” Tiêu Kiến Thành đi theo, muốn giải thích với cô.

Đúng lúc này, Tô Lạc nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình. Bây giờ cô mới nhớ ra, di động vẫn nằm trong tay Tiêu Kiến Thành.

Tô Lạc còn chưa kịp quay đầu, Tiêu Kiến Thành đã hét vào điện thoại: “Họ Dương kia, sau này anh hãy tự giải quyết vụ trẻ em bị bắt, đừng trông chờ vào người tàn tật, đi đứng khó khăn nữa.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương