Đừng Vờ Ngoan Ngoãn
-
Chương 64
"Quá đáng, thực sự quá đáng."
"Cho nên vẫn là không thể cho các cậu uống nhiều rượu như vậy, tôi cũng chỉ mời đi ra ngoài một lát, mấy cậu nhìn xem mấy cậu đều đang làm cái gì."
Sáng hôm sau, chuyện xảy ra đêm qua vẫn khắc sâu trong tâm trí Khương Minh. Hắn đi tới đi lui trong phòng huấn luyện, ánh mắt cuối cùng rơi vào một cái đầu tóc hồng, biểu tình trên mặt lại dần dần bắt đầu vô cùng đau đớn, hắn mấy lần mở miệng muốn nói cái gì, cuối cùng đột nhiên nhịn xuống.
Sau một lúc lâu, hóa thành một tiếng thở dài nhàn nhạt.
"Pink à, sao em cũng theo chân bọn họ nháo thành như vậy?"
Khương Minh vẫn là luyến tiếc trách mắng.
Rõ ràng là một hỗ trợ ngoan ngoãn ngọt ngào, cư nhiên bị dắt theo đến loại trình độ này, Khương Minh thật sự không dám nhớ lại tối hôm qua Tả Đào điên cuồng thế nào, bộ dạng cùng mội người quần ma loạn vũ ấy.
Khương Minh cố ý kéo cậu trở lại con đường đúng đắn, dừng lại bên cạnh Tả Đào, tận tình khuyên bảo một câu: "Pink, em tuổi còn nhỏ, về sau không thể uống nhiều rượu như vậy nữa biết không. Rượu nếu uống để thưởng thức thì tốt nhất, nếu uống quá nhiều, thì chính là một loại độc dược."
Sau lưng Tả Đào cứng đờ một chút, tầm mắt bất an mà hướng sang bên cạnh.
Liền thấy Tống Thời Hàn nhìn màn hình máy tính, đăng nhập trò chơi, hình như anh còn khẽ cười một cái.
Đừng nói Khương Minh, với tư cách là người trong cuộc, sau khi nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, không khỏi nảy sinh ý định tự sát, thật quá xấu hổ, thật sự rất xấu hổ.
Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?
Cậu thậm chí còn ra lệnh cho Tống Thời Hàn mở sữa chua cho cậu. Lúc đó cậu chỉ lo xe có bị lật hay không mà quên rằng bản chất của chuyện này đủ để khiến cậu sau khi tỉnh dậy phải chết tám trăm lần.
Câu nói uống rượu hại thân cấm có sai bao giờ.
Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là, hình như mọi người đều đã tiếp nhận chuyện cậu sau khi uống rượu say sẽ hồ ngôn loạn ngữ, Tống Thời Hàn có vẻ cũng không muốn tìm cậu tính sổ nữa, một chuyện này cũng coi như là là một bài học đắt giá.
Đem chuyện không hợp lý biến thành hợp lý.
Cho nên ở điểm này, cậu cũng coi như là lừa qua được rồi?
Mọi người đều bị Khương Minh nhắc đi nhắc lại chuyện say rượu, ngoại trừ Tống Thời Hàn và Cat, tất cả đều có vẻ mệt mỏi giống nhau trên khuôn mặt, Vương Thu càng khoa trương hơn, uống đến nỗi không biết đứt cọng dây thần kinh nào, mà cùng ôm lấy Star khóc thét, đang ngồi xổm trong một gốc nhìn lại lỗi lầm của mình, nghiêm túc mà tranh đoạt chuyện đến tột cùng ai mới là Liên Minh đệ nhất đồ ăn.
Nếu không phải Khương Minh liều chết ngăn cản, bọn họ đều đã tính toán đi hỏi người phục vụ muốn lá cải.
"Chờ một chút, em muốn thanh minh trước, em không có mang Quả Đào học xấu."
Ngồi trước máy vi tính, Vương Thu hậm rãi ngẩng đầu, cầm lon nước đá chườm lên mắt: "Lại nói tiếp, em coi như là người chứng kiến bọn họ đi sai đường, nếu không phải Ngô Thủy Ba mở cửa đi đầu, chuyện này sao có thể xảy ra?"
Tả Đào: "......"
Cậu cười gượng hai tiếng, một câu cũng không nói.
Tư Tranh ở bên cạnh không phúc hậu mà cười: "Nhưng mẹ Vương, không phải cậu cũng đã tham gia sao?"
"......" Vương Thu cảm thán: "Hình tượng thật sự coi như đã bị hủy hoại. Tóm lại, nếu lại cùng bọn Star uống rượu, tôi chính là chó."
Vừa nói, hắn vừa đặt điện thoại di động lên, tùy ý mở một đoạn video, âm thanh nền quen thuộc trong nháy mắt đưa mọi người trở về đêm qua.
Tả Đào chỉ là liếc mắt nhìn một cái, liền thống khổ nhắm mắt lại.
Thảm không nỡ nhìn.
Lại lần nữa mở hai mắt nhìn qua, cậu xém tí nữa đoạt di động của Vương Thu dẫm ở dưới chân cho nát nhừ.
Vương Thu chỉ vào Tư Tranh trong video, ha ha nở nụ cười: "Cậu còn không biết xấu hổ nói tôi, cậu xem bộ dạng ngồi cười ngốc này xem, trông có giống ông già nhỏ tuổi không."
"Không sao cả, tôi có bạn gái." Tư Tranh không để bụng, đem quả trứng là mới lột sạch vỏ nhét vào miệng, hỏi: "Cậu lấy video này ở đâu ra?"
Vương Thu: "Mua đứt với số tiền 500 từ chỗ Tô Bá." Hắn hướng Tư Tranh duỗi tay, mắt trợn trắng: "Chuyển tôi 100, cậu cũng có phần."
Tư Tranh: "Cậu cứ chia sẻ đi tôi không sợ mất mặt, dù sao thì có chết thì mọi người cùng chết."
Vương Thu: "......" Lại nhìn những người khác trong video, cậu giả bộ âm trầm mở miệng: "Quả Đào, đưa anh 100, bằng không...... A từ từ?" Hắn từ trong video phát hiện ra cái gì đó: "Đội trưởng! Tại sao chỉ có một mình Quả Đào có sữa chua, còn chúng tôi thì sao?!!"
Không ngờ chủ đề lại vòng về phía người mình, Tả Đào sửng sốt một chút sau, theo bản năng mà nhìn màn hình di động của Vương Thu.
Trong căn phòng thiếu ánh sáng, cậu thấy mình ngồi trên ghế sofa như một thằng ngốc, thậm chí còn rất đắc ý mà bắt chéo chân. Mà bên cạnh cậu, trên tay Tống Thời Hàn cầm một hộp sữa chua, ắc mặt không có lạnh lùng lãnh đạm như thường ngày, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên ý cười rõ ràng, thậm chí còn có một tia bớn cợt được che giấu.
"Muốn anh đút uống không?"
Trong ký ức, giọng nói trầm ấm của nam nhân dường như lại vang lên bên tai.
Khuôn mặt của Tả Đào chuyển sang màu đỏ.
Lúc ấy rốt cuộc là cậu nghĩ như thế nào, mà cuối cùng thật sự để Tống Thời Hàn đút sữa cho cậu uống.
Vương Thu vẫn còn đau lòng vì điều này: "Thật không công bằng, thực sự không công bằng, đội trưởng, anh còn đút sữa cho Quả Đào uống nữa?!"
Nghe hắn nói như vậy, Tống Thời Hàn đang khoanh hai tay nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy cũng không thèm mở to đôi mắt: "Em ấy uống nhiều rượu, cầm không vừng."
Tả Đào: "......"
Vương Thu: "Nhưng tôi cũng uống nhiều rượu mà!"
Tống Thời Hàn nhàn nhạt nói: "Nhưng rượu cầm trong tay rất vững."
"......" Vương Thu giận mà không dám nói gì, trầm giọng nói: "Quên đi, anh chính là bất công."
Tống Thời Hàn "Ừ" một tiếng: "Cậu nói đúng."
Những người xung quanh không nhịn được nở nụ cười, chỉ có Cat là không nhịn được nhìn hai nhân vật chính trong video thêm vài lần.
Khương Minh vẫn còn nhắc mãi: "Fire đã làm đúng, Pink thực sự đã uống quá nhiều." Hắn cũng nhìn màn hình và thở dài: "Xem này đầu em ấy đều gục xuống, trông như đã bị đào rỗng vậy. Cho nên, thứ như rượu vẫn không nên uống quá nhiều."
Tả Đào: "......"
Có một loại khả năng, lúc ấy cậu chột dạ nên không dám ngẩng đầu?
"Vậy thì..." May mắn thay, Vương Thu cũng không so đo quá nhiều, hắn nhìn video mà phát sầu: "Mấy người đều không chia tiền cho tôi, số tiền này tôi tiêu đến oan uổng rồi?"
Tư Tranh nhắc bài cho hắn: "Hay cậu bán cho Ba Ba đi, hắn hay để ý hình tượng, cậu có thể chia AA với hắn."
Vương Thu búng tay một cái, mở hộp thoại với Ngô Thủy Ba: "Cậu nói rất đúng."
Mười phút sau, tiếng cười của Vương Thu vang vọng khắp phòng huấn luyện..
"Ha ha ha ha ha, tôi bán cho Ba Ba một ngàn, kiếm được 500!!!"
Cả nhóm không tiếp tục chủ đề này nhiều nữa, thu dọn một chút xong bắt đầu phát sóng trực tiếp bù giờ, buổi sáng nhanh chóng trôi qua. Vào buổi chiều, Tả Đào lướt qua tin tức trong nhóm lớp thấy phần lớn tin tức đều là chuyện liên quan đến điễn nguyện vọng, sau khi cơm nước xong liền lên lầu.
Sau khi trở lại phòng huấn luyện, Tống Thời Hàn tạm thời tắt phát sóng trực tiếp, anh mới từ doanh trại huấn luyện để chiêu mộ người mới, liếc nhìn màn hình máy tính của Tả Đào: "Điền nguyện vọng?"
Tả Đào trả lời, ngoan ngoãn đáp lại: "Dạ."
Những trường đại học được suy xét kỹ càng đều đã cùng thảo luân với Tô Nguyệt Yểu. Nguyện vọng 1 ghi danh trường đại học S trong cùng thành thị này, xét điểm xét tuyển của trường đại học S những năm qua, nếu không có gì khác, điểm của cậu hẳn là đủ để đậu. Về phần những trường đại học khác tuy xa hơn một chút, nhưng đều ở thành phố lân cận, lấy điểm số hiện tại của cậu, đều là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi xác nhận rằng không có sai sót gì, Tả Đào thở ra một hơi. Đến đây, những thời cấp 3 của cậu coi như hoàn toàn kết thúc.
Gió mùa hè thổi tung rèm sa, bên ngoài nắng chói chang, bóng cây loang lổ.
"Đội trưởng."
Lúc này, mọi người vẫn đang ăn cơm ở tầng dưới, nhìn thấy xung quanh không có ai, Tả Đào đặt con chuột xuống, nghĩ rằng đây là cơ hội tốt để cứu vãn lại chút chút hình tượng.
Tống Thời Hàn nhìn cậu một cái: "Làm sao vậy?"
"Chuyện đêm qua, thực xin lỗi......" Tả Đào gãi tai, liếc nhìn Tống Thời Hàn rồi nhanh chóng cúi đầu xuống: "Tôi hôm qua em có uống nhiều rượu, không thể khống chế được bản thân, cảm ơn anh đã mua sữa chua cho em."
Cậu luôn nhớ lời dạy của Ngô Thủy Ba tối qua.
Dừng một chút, cậu theo giọng nói nói thêm một câu: "Còn có chuyện lần trước, chính là...... chuyện ba ba." Nghẹn ngào một hồi, nửa câu sau đẩy nhanh tốc độ nói, cậu tiếp tục: "Lần đó bởi vì đang tụ tập với bạn học, cho nên có uống một ít rượu."
Vẫn là có chút khẩn trương, cậu lấy từ trong túi ra một viên kẹo, dùng động tác này để che đi sự mất tự nhiên giữa hai lông mày.
"Cho nên, em cũng không biết khi đó chính mình làm ra chuyện gì, sau khi tỉnh lại liền bắt đầu hối hận."
Hắn nói, động tác chậm rì rì mà đẩy viên kẹo bông gòn trong tay đến trước bàn Tống Thời Hàn, ý đồ lấy lòng: "Cho nên thật sự xin lỗi, em không có ý không tôn trọng anh."
Tống Thời Hàn chỉ nhàn nhạt đáp lại, nhìn điện thoại, trong mắt hiện lên một tia ý cười nhàn nhạt.
"Như vậy sao?"
Tả Đào vội vàng gật đầu, lại không ngừng cố gắng: "Em bình thường không phải như vậy. Vừa rồi huấn luyện viên nói rất đúng, rượu chính là thuốc độc, về sau nếu có thể em nhất định sẽ không uống."
Tống Thời Hàn dùng ngón tay gõ lên bàn, dường như đang xem video trên điện thoại di động, nhưng từ khóe mắt của anh ta, tất cả ánh mắt đều dừng ở trên mặt Tả Đào.
Thấy phản ứng của anh, Tả Đào hắng giọng và ngập ngừng nói: "Đội trưởng ca ca?"
Giây tiếp theo, Tống Thời Hàn trượt ngón tay cái trên màn hình điện thoại. Đột nhiên, một đoạn video ngắn về kỳ thi tuyển sinh đại học hiện tại xuất hiện.
Ngôi trường có lịch sử trăm năm của Phong Thị được cây cối bao quanh, một cậu bé với mái tóc màu hồng, mặc đồng phục học sinh xanh trắng, là người đầu tiên bước ra khỏi cổng trường, dưới ánh nắng loang lổ, vừa tràn ngập sức sống lại như bừng sáng.
"Tiếp theo, để tôi tiếp cận thí sinh đi ra đầu tiên để nghe ý kiến của em ấy về kỳ thi lần này."
"Cái đó không thể ép buộc."
Trong căn phòng yên tĩnh buổi chiều, giọng nói trong trẻo lanh lảnh của thiếu niên dần dần hòa cùng với âm thanh từ điện thoại.
Tả Đào: "......?"
"Chào bạn học, chúng tôi là phóng viên của Shark Channel, chúng tôi muốn..."
"Phiền toái anh cầm camera cắt đoạn này hộ ạ, em không muốn lên TV, cảm ơn."
Vô số mảnh ký ức chen chúc ùa tới, chúng nhanh chóng ghép lại với nhau trong tâm trí cậu. Cho đến khi bộ não không còn chịu đựng được nữa, mọi thứ nổ tung với một tiếng nổ.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, toàn thân Tả Đào như bị sét đánh —— chỉ trong vài giây ngắn ngủn, cậu đầu tiên là khiếp sợ, lại đến sợ hãi, cuối cùng biến thành một loại sa ngã giữa thấy chết không sờn và chết lặng.
Thời gian dường như đã ngừng lại.
Sau một lúc lâu, dường như có chút kinh ngạc khi nhìn thấy loại video này, Tống Thời Hàn lặng im hai giây, đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn Tả Đào.
Bốn mắt nhìn nhau, Tống Thời Hàn nhìn Tả Đào đang chết lặng, khóe môi hơi nhếch lên, có một tia vui sướng khó có thể che giấu.
"Pink, lúc em thi đại học có uống rượu không?"
- -----------------
Rồi em nó lại toang rồi bà con ơi, lại rớt áo choàng rồi. Ai còn nhớ cái video lúc mới thi xong ở mấy chương đầu k nào.
"Cho nên vẫn là không thể cho các cậu uống nhiều rượu như vậy, tôi cũng chỉ mời đi ra ngoài một lát, mấy cậu nhìn xem mấy cậu đều đang làm cái gì."
Sáng hôm sau, chuyện xảy ra đêm qua vẫn khắc sâu trong tâm trí Khương Minh. Hắn đi tới đi lui trong phòng huấn luyện, ánh mắt cuối cùng rơi vào một cái đầu tóc hồng, biểu tình trên mặt lại dần dần bắt đầu vô cùng đau đớn, hắn mấy lần mở miệng muốn nói cái gì, cuối cùng đột nhiên nhịn xuống.
Sau một lúc lâu, hóa thành một tiếng thở dài nhàn nhạt.
"Pink à, sao em cũng theo chân bọn họ nháo thành như vậy?"
Khương Minh vẫn là luyến tiếc trách mắng.
Rõ ràng là một hỗ trợ ngoan ngoãn ngọt ngào, cư nhiên bị dắt theo đến loại trình độ này, Khương Minh thật sự không dám nhớ lại tối hôm qua Tả Đào điên cuồng thế nào, bộ dạng cùng mội người quần ma loạn vũ ấy.
Khương Minh cố ý kéo cậu trở lại con đường đúng đắn, dừng lại bên cạnh Tả Đào, tận tình khuyên bảo một câu: "Pink, em tuổi còn nhỏ, về sau không thể uống nhiều rượu như vậy nữa biết không. Rượu nếu uống để thưởng thức thì tốt nhất, nếu uống quá nhiều, thì chính là một loại độc dược."
Sau lưng Tả Đào cứng đờ một chút, tầm mắt bất an mà hướng sang bên cạnh.
Liền thấy Tống Thời Hàn nhìn màn hình máy tính, đăng nhập trò chơi, hình như anh còn khẽ cười một cái.
Đừng nói Khương Minh, với tư cách là người trong cuộc, sau khi nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, không khỏi nảy sinh ý định tự sát, thật quá xấu hổ, thật sự rất xấu hổ.
Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?
Cậu thậm chí còn ra lệnh cho Tống Thời Hàn mở sữa chua cho cậu. Lúc đó cậu chỉ lo xe có bị lật hay không mà quên rằng bản chất của chuyện này đủ để khiến cậu sau khi tỉnh dậy phải chết tám trăm lần.
Câu nói uống rượu hại thân cấm có sai bao giờ.
Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là, hình như mọi người đều đã tiếp nhận chuyện cậu sau khi uống rượu say sẽ hồ ngôn loạn ngữ, Tống Thời Hàn có vẻ cũng không muốn tìm cậu tính sổ nữa, một chuyện này cũng coi như là là một bài học đắt giá.
Đem chuyện không hợp lý biến thành hợp lý.
Cho nên ở điểm này, cậu cũng coi như là lừa qua được rồi?
Mọi người đều bị Khương Minh nhắc đi nhắc lại chuyện say rượu, ngoại trừ Tống Thời Hàn và Cat, tất cả đều có vẻ mệt mỏi giống nhau trên khuôn mặt, Vương Thu càng khoa trương hơn, uống đến nỗi không biết đứt cọng dây thần kinh nào, mà cùng ôm lấy Star khóc thét, đang ngồi xổm trong một gốc nhìn lại lỗi lầm của mình, nghiêm túc mà tranh đoạt chuyện đến tột cùng ai mới là Liên Minh đệ nhất đồ ăn.
Nếu không phải Khương Minh liều chết ngăn cản, bọn họ đều đã tính toán đi hỏi người phục vụ muốn lá cải.
"Chờ một chút, em muốn thanh minh trước, em không có mang Quả Đào học xấu."
Ngồi trước máy vi tính, Vương Thu hậm rãi ngẩng đầu, cầm lon nước đá chườm lên mắt: "Lại nói tiếp, em coi như là người chứng kiến bọn họ đi sai đường, nếu không phải Ngô Thủy Ba mở cửa đi đầu, chuyện này sao có thể xảy ra?"
Tả Đào: "......"
Cậu cười gượng hai tiếng, một câu cũng không nói.
Tư Tranh ở bên cạnh không phúc hậu mà cười: "Nhưng mẹ Vương, không phải cậu cũng đã tham gia sao?"
"......" Vương Thu cảm thán: "Hình tượng thật sự coi như đã bị hủy hoại. Tóm lại, nếu lại cùng bọn Star uống rượu, tôi chính là chó."
Vừa nói, hắn vừa đặt điện thoại di động lên, tùy ý mở một đoạn video, âm thanh nền quen thuộc trong nháy mắt đưa mọi người trở về đêm qua.
Tả Đào chỉ là liếc mắt nhìn một cái, liền thống khổ nhắm mắt lại.
Thảm không nỡ nhìn.
Lại lần nữa mở hai mắt nhìn qua, cậu xém tí nữa đoạt di động của Vương Thu dẫm ở dưới chân cho nát nhừ.
Vương Thu chỉ vào Tư Tranh trong video, ha ha nở nụ cười: "Cậu còn không biết xấu hổ nói tôi, cậu xem bộ dạng ngồi cười ngốc này xem, trông có giống ông già nhỏ tuổi không."
"Không sao cả, tôi có bạn gái." Tư Tranh không để bụng, đem quả trứng là mới lột sạch vỏ nhét vào miệng, hỏi: "Cậu lấy video này ở đâu ra?"
Vương Thu: "Mua đứt với số tiền 500 từ chỗ Tô Bá." Hắn hướng Tư Tranh duỗi tay, mắt trợn trắng: "Chuyển tôi 100, cậu cũng có phần."
Tư Tranh: "Cậu cứ chia sẻ đi tôi không sợ mất mặt, dù sao thì có chết thì mọi người cùng chết."
Vương Thu: "......" Lại nhìn những người khác trong video, cậu giả bộ âm trầm mở miệng: "Quả Đào, đưa anh 100, bằng không...... A từ từ?" Hắn từ trong video phát hiện ra cái gì đó: "Đội trưởng! Tại sao chỉ có một mình Quả Đào có sữa chua, còn chúng tôi thì sao?!!"
Không ngờ chủ đề lại vòng về phía người mình, Tả Đào sửng sốt một chút sau, theo bản năng mà nhìn màn hình di động của Vương Thu.
Trong căn phòng thiếu ánh sáng, cậu thấy mình ngồi trên ghế sofa như một thằng ngốc, thậm chí còn rất đắc ý mà bắt chéo chân. Mà bên cạnh cậu, trên tay Tống Thời Hàn cầm một hộp sữa chua, ắc mặt không có lạnh lùng lãnh đạm như thường ngày, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên ý cười rõ ràng, thậm chí còn có một tia bớn cợt được che giấu.
"Muốn anh đút uống không?"
Trong ký ức, giọng nói trầm ấm của nam nhân dường như lại vang lên bên tai.
Khuôn mặt của Tả Đào chuyển sang màu đỏ.
Lúc ấy rốt cuộc là cậu nghĩ như thế nào, mà cuối cùng thật sự để Tống Thời Hàn đút sữa cho cậu uống.
Vương Thu vẫn còn đau lòng vì điều này: "Thật không công bằng, thực sự không công bằng, đội trưởng, anh còn đút sữa cho Quả Đào uống nữa?!"
Nghe hắn nói như vậy, Tống Thời Hàn đang khoanh hai tay nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy cũng không thèm mở to đôi mắt: "Em ấy uống nhiều rượu, cầm không vừng."
Tả Đào: "......"
Vương Thu: "Nhưng tôi cũng uống nhiều rượu mà!"
Tống Thời Hàn nhàn nhạt nói: "Nhưng rượu cầm trong tay rất vững."
"......" Vương Thu giận mà không dám nói gì, trầm giọng nói: "Quên đi, anh chính là bất công."
Tống Thời Hàn "Ừ" một tiếng: "Cậu nói đúng."
Những người xung quanh không nhịn được nở nụ cười, chỉ có Cat là không nhịn được nhìn hai nhân vật chính trong video thêm vài lần.
Khương Minh vẫn còn nhắc mãi: "Fire đã làm đúng, Pink thực sự đã uống quá nhiều." Hắn cũng nhìn màn hình và thở dài: "Xem này đầu em ấy đều gục xuống, trông như đã bị đào rỗng vậy. Cho nên, thứ như rượu vẫn không nên uống quá nhiều."
Tả Đào: "......"
Có một loại khả năng, lúc ấy cậu chột dạ nên không dám ngẩng đầu?
"Vậy thì..." May mắn thay, Vương Thu cũng không so đo quá nhiều, hắn nhìn video mà phát sầu: "Mấy người đều không chia tiền cho tôi, số tiền này tôi tiêu đến oan uổng rồi?"
Tư Tranh nhắc bài cho hắn: "Hay cậu bán cho Ba Ba đi, hắn hay để ý hình tượng, cậu có thể chia AA với hắn."
Vương Thu búng tay một cái, mở hộp thoại với Ngô Thủy Ba: "Cậu nói rất đúng."
Mười phút sau, tiếng cười của Vương Thu vang vọng khắp phòng huấn luyện..
"Ha ha ha ha ha, tôi bán cho Ba Ba một ngàn, kiếm được 500!!!"
Cả nhóm không tiếp tục chủ đề này nhiều nữa, thu dọn một chút xong bắt đầu phát sóng trực tiếp bù giờ, buổi sáng nhanh chóng trôi qua. Vào buổi chiều, Tả Đào lướt qua tin tức trong nhóm lớp thấy phần lớn tin tức đều là chuyện liên quan đến điễn nguyện vọng, sau khi cơm nước xong liền lên lầu.
Sau khi trở lại phòng huấn luyện, Tống Thời Hàn tạm thời tắt phát sóng trực tiếp, anh mới từ doanh trại huấn luyện để chiêu mộ người mới, liếc nhìn màn hình máy tính của Tả Đào: "Điền nguyện vọng?"
Tả Đào trả lời, ngoan ngoãn đáp lại: "Dạ."
Những trường đại học được suy xét kỹ càng đều đã cùng thảo luân với Tô Nguyệt Yểu. Nguyện vọng 1 ghi danh trường đại học S trong cùng thành thị này, xét điểm xét tuyển của trường đại học S những năm qua, nếu không có gì khác, điểm của cậu hẳn là đủ để đậu. Về phần những trường đại học khác tuy xa hơn một chút, nhưng đều ở thành phố lân cận, lấy điểm số hiện tại của cậu, đều là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi xác nhận rằng không có sai sót gì, Tả Đào thở ra một hơi. Đến đây, những thời cấp 3 của cậu coi như hoàn toàn kết thúc.
Gió mùa hè thổi tung rèm sa, bên ngoài nắng chói chang, bóng cây loang lổ.
"Đội trưởng."
Lúc này, mọi người vẫn đang ăn cơm ở tầng dưới, nhìn thấy xung quanh không có ai, Tả Đào đặt con chuột xuống, nghĩ rằng đây là cơ hội tốt để cứu vãn lại chút chút hình tượng.
Tống Thời Hàn nhìn cậu một cái: "Làm sao vậy?"
"Chuyện đêm qua, thực xin lỗi......" Tả Đào gãi tai, liếc nhìn Tống Thời Hàn rồi nhanh chóng cúi đầu xuống: "Tôi hôm qua em có uống nhiều rượu, không thể khống chế được bản thân, cảm ơn anh đã mua sữa chua cho em."
Cậu luôn nhớ lời dạy của Ngô Thủy Ba tối qua.
Dừng một chút, cậu theo giọng nói nói thêm một câu: "Còn có chuyện lần trước, chính là...... chuyện ba ba." Nghẹn ngào một hồi, nửa câu sau đẩy nhanh tốc độ nói, cậu tiếp tục: "Lần đó bởi vì đang tụ tập với bạn học, cho nên có uống một ít rượu."
Vẫn là có chút khẩn trương, cậu lấy từ trong túi ra một viên kẹo, dùng động tác này để che đi sự mất tự nhiên giữa hai lông mày.
"Cho nên, em cũng không biết khi đó chính mình làm ra chuyện gì, sau khi tỉnh lại liền bắt đầu hối hận."
Hắn nói, động tác chậm rì rì mà đẩy viên kẹo bông gòn trong tay đến trước bàn Tống Thời Hàn, ý đồ lấy lòng: "Cho nên thật sự xin lỗi, em không có ý không tôn trọng anh."
Tống Thời Hàn chỉ nhàn nhạt đáp lại, nhìn điện thoại, trong mắt hiện lên một tia ý cười nhàn nhạt.
"Như vậy sao?"
Tả Đào vội vàng gật đầu, lại không ngừng cố gắng: "Em bình thường không phải như vậy. Vừa rồi huấn luyện viên nói rất đúng, rượu chính là thuốc độc, về sau nếu có thể em nhất định sẽ không uống."
Tống Thời Hàn dùng ngón tay gõ lên bàn, dường như đang xem video trên điện thoại di động, nhưng từ khóe mắt của anh ta, tất cả ánh mắt đều dừng ở trên mặt Tả Đào.
Thấy phản ứng của anh, Tả Đào hắng giọng và ngập ngừng nói: "Đội trưởng ca ca?"
Giây tiếp theo, Tống Thời Hàn trượt ngón tay cái trên màn hình điện thoại. Đột nhiên, một đoạn video ngắn về kỳ thi tuyển sinh đại học hiện tại xuất hiện.
Ngôi trường có lịch sử trăm năm của Phong Thị được cây cối bao quanh, một cậu bé với mái tóc màu hồng, mặc đồng phục học sinh xanh trắng, là người đầu tiên bước ra khỏi cổng trường, dưới ánh nắng loang lổ, vừa tràn ngập sức sống lại như bừng sáng.
"Tiếp theo, để tôi tiếp cận thí sinh đi ra đầu tiên để nghe ý kiến của em ấy về kỳ thi lần này."
"Cái đó không thể ép buộc."
Trong căn phòng yên tĩnh buổi chiều, giọng nói trong trẻo lanh lảnh của thiếu niên dần dần hòa cùng với âm thanh từ điện thoại.
Tả Đào: "......?"
"Chào bạn học, chúng tôi là phóng viên của Shark Channel, chúng tôi muốn..."
"Phiền toái anh cầm camera cắt đoạn này hộ ạ, em không muốn lên TV, cảm ơn."
Vô số mảnh ký ức chen chúc ùa tới, chúng nhanh chóng ghép lại với nhau trong tâm trí cậu. Cho đến khi bộ não không còn chịu đựng được nữa, mọi thứ nổ tung với một tiếng nổ.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, toàn thân Tả Đào như bị sét đánh —— chỉ trong vài giây ngắn ngủn, cậu đầu tiên là khiếp sợ, lại đến sợ hãi, cuối cùng biến thành một loại sa ngã giữa thấy chết không sờn và chết lặng.
Thời gian dường như đã ngừng lại.
Sau một lúc lâu, dường như có chút kinh ngạc khi nhìn thấy loại video này, Tống Thời Hàn lặng im hai giây, đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn Tả Đào.
Bốn mắt nhìn nhau, Tống Thời Hàn nhìn Tả Đào đang chết lặng, khóe môi hơi nhếch lên, có một tia vui sướng khó có thể che giấu.
"Pink, lúc em thi đại học có uống rượu không?"
- -----------------
Rồi em nó lại toang rồi bà con ơi, lại rớt áo choàng rồi. Ai còn nhớ cái video lúc mới thi xong ở mấy chương đầu k nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook