Đừng Vờ Ngoan Ngoãn
-
Chương 4
Không thể nào, không đến mức chỉ vừa liếc mắt một cái liền nhận ra chứ?
Trong lòng Tả Đào vô cùng thấp thỏm, loại cảm giác này giống như đang nhảy bungee đột nhiên bị đứt dây rơi thẳng xuống vực sâu không đáy. Cậu theo bản năng đứng thẳng, tuy khẩn trương nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Tống Thời Hàn thân hình cao lớn, trên mặt không có biểu tình gì, giữa hai lông mày sẽ hiện lên một tia lạnh lẽo, anh đi qua mọi người, dừng lại trước mặt Tả Đào.
Thiếu niên chỉ cao tới nửa vai anh đang rũ đầu xuống, trên đỉnh đầu có một chùm tóc hồng lòa xòa, trông có chút ngốc nghếch..
"Như thế nào?" Tống Thời Hàn thần sắc lạnh lùng, hắn hơi nghiêng người, nương nhờ ánh sáng buổi sớm mà quan sát biểu cảm trên mặt của thanh niên.
Tả Đào càng thêm khẩn trương.
Tuy rằng còn cách một khoảng, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp từ người nam nhân truyền đến, còn có một mùi cam quýt thoang thoảng, giống như tối hôm qua..
"Cái gì?" Tả Đào giả vờ khó hiểu.
Trong thời gian ngắn ngủi trái tim cậu như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, Tả Đào quyết định thử một lần, đêm qua tối như vậy, lỡ Tống Thời Hàn thực sự không thấy cậu thì sao? Đặc biệt là từ giọng điệu hơi nghi ngờ của đối phương, cậu cảm thấy mình vẫn có thể cứu được.
Cậu vẫn rất tự tin về kỹ năng diễn xuất của mình.
Bước thứ hai để tạo lập nhân thiết một đứa bé ngoan ngoãn -- kiểm soát chính xác đôi mắt ngây thơ vô tội.
Trong đầu Tả Đào cưỡng bách chính mình đem khuôn mặt đẹp trai trước mắt đổi thành những đề toán học siêu khó đã từng gặp hồi còn đi học, biện pháp này quả nhiên dùng được. Rất nhanh, cậu ở trong lòng khẽ cắn môi, nỗ lực khiến cho ánh mắt của mình có vẻ mờ mịt, làm bộ làm tịch nói ra một từ đơn.
"A?"
Cậu khó hiểu hỏi: "Ác bá hồng nhạt là cái gì?" Âm cuối còn mang theo chút run rẩy vô cùng tự nhiên.
Thấy thế, lông mày Tống Thời Hàn khẽ nhếch, anh cho Tả Đào một cái nhìn thật sâu, trong ánh mắt có vài phần tìm tòi và nghiên cứu.
Bị Tống Thời Hàn nhìn chằm chằm như vậy, Tả Đào càng khẩn trương hơn, sự im lặng không tiếng động này quả thực chính là tra tấn!
Cứu mạng, cậu thực sự sắp không đỡ nổi rồi. Vì bảo trì mờ mịt, cậu không thể không mở to hai mắt, cũng không dám chớp loạn, cho nên tròng mắt càng ngày càng chua xót, mơ hồ còn chút nước mắt sinh lý bắt đầu tiết ra.
Còn Tống Thời Hàn thì vẫn đứng im không nhúc nhích, thấy hỗ trợ nhỏ bộ dạng luống cuống, khoé môi khẽ cong lên một độ cong không rõ ràng lắm, cảm thấy chính mình nếu lại nhìn chằm chằm người này thêm một hồi nữa, có lẽ sẽ khóc mất.
"Không có gì." Thu hồi ánh mắt, Tống Thời Hàn hơi hơi đứng thẳng lên: "Mấy đứa nhỏ các cậu ngày nay đang thịnh hành nhuộm tóc màu hồng sao?"
Tả Đào lập tức trợn mắt nói dối: "Đúng vậy, rất nhiều người trong lớp em đều nhuộm."
Tống Thời Hàn lên tiếng.
Mấy người còn lại trong chiến đội nghe gió thấy mây.
"Đội trưởng, có thể không cần nghiêm túc như vậy được không." Vương Thu thấy Tả Đào ở trước mặt Tống Thời Hàn đầu cũng không dám ngẩng lên, liền tiến lên bênh vực kẻ yếu: "Cậu xem doạ đứa nhỏ sợ đến mức nào rồi này."
Tống Thời Hàn liếc mắt, lạnh lạnh nhìn Vương Thu một cái.
Vương Thu lập tức im tiếng, không dám nói nữa.
Khương Minh không dấu vết mà đụng tay phải Tống Thời Hàn một cái, im hơi lặng tiếng cảnh cáo đối phương.
"Lát nữa đi lên." Không nói thêm gì nữa, Tống Thời Hàn hướng nhà ăn đi tới, để lại một câu: "Cùng nhau chơi một ván đi."
Nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi, trái tim của Tả Đào nhấc tới cổ họng vẫn chưa lập tức đi xuống.
Cho nên tình huống hiện tại rốt cuộc là như thế nào, Tống Thời Hàn rốt cuộc là nhận ra cậu, hay là không nhận ra cậu?
Loại cảm giác này thực sự không dễ chịu, nếu có thể xuyên qua thời không, thì cậu sẽ đem đứa nhóc say mèm tối qua gi.ết chết từ trong phòng, không cho bước ra cửa nửa bước!
Tống Thời Hàn vừa đi, đám người Vương Thu đã chào hỏi Tả Đào xong, cũng đuổi theo. Tối hôm luyện tới nửa đêm, cuối cùng đều mệt đến nỗi vừa lên giường liền ngủ, hôm nay sở dĩ dậy sớm như vậy, cũng không phải là để chào đón đội viên mới, chủ yếu vẫn là đói đến ngủ không được.
Còn Khương Minh thì mang theo Tả Đào lên khu huấn luyện lầu 5: "Fire đối với ai cũng vậy, em đừng để trong lòng, cậu ta không có ý gì khác đâu."
Thấy sắc mặt Tả Đào không tốt lắm, hắn lo lắng đối phương bị Tống Thời Hàn dọa chạy mất, nói: "Dù sao sau này các em đều phải chơi cùng nhau, vừa nãy hẳn là cậu ta chỉ muốn hiểu em thêm mà thôi."
Tả Đào gật gật đầu.
Cậu đương nhiên biết Tống Thời Hàn không có ý gì khác. Từ khi Tống Thời Hàn thi đấu tới nay, cậu đều xem không bỏ sót trận nào, Tống Thời Hàn là người như thế nào cậu vẫn còn tương đối hiểu rõ.
Tống Thời Hàn rất mạnh, trong mắt chỉ có E-sport, cũng giống như tên của anh, cả hai đều lạnh như băng.
Sở dĩ vừa rồi có thể nói chuyện với cậu nhiều thêm vài câu, có lẽ là nhờ hình tượng Ác bá hồng nhạt tối qua ban tặng.
Nghĩ về điều này, Tả Đào cảm thấy hẳn là chính mình vẫn chưa bại lộ.
Dù sao nhìn bộ dạng của Tống Thời Hàn, có lẽ là đối với chuyện hôm qua có ấn tượng vô cùng sâu sắc. Lấy tính cách của Tống Thời Hàn, nếu như bị phát hiện, đã sớm trực tiếp đem cậu ném ra khỏi cửa căn cứ Wildfire.
"Em cũng vậy, ngày thường có thể thử hiểu biết hiểu Fire một chút." Thấy Tả Đào trầm mặc, Khương Minh tiếp tục dùng ngôn ngữ cổ vũ: "Mạnh dạn lên, bình thường không có việc gì liền tìm cậu ta đấu xếp hạng, nỗ lực bồi dưỡng tình cảm sớm ngày luyện ra ăn ý."
Phòng huấn luyện của Wildfire được thiết kế vô cùng tiên tiến, nhìn xung quanh chủ yếu là màu bạc, nhưng khi vừa tiến vào đập vào mắt chính là chữ "WilfFire" màu đỏ to đùng ngay đối diện giống như ngọn lửa hừng hực khiến cho phá lệ bắt mặt, lại có sự giao thoa giữa khoa học kỹ thuật và nền văn minh hiện đại, sẽ không gây cảm giác đột ngột mà ngược lại sẽ có chút chấn động.
Khương Minh mang Tả Đào lên lầu 5, hắn mở khóa cửa kính bằng dấu vân tay, chỉ vào chỗ trống bên cửa sổ và nói: "Tình huống chiến đội chúng ta hẳn là em hiểu rõ, trước mắt còn chưa xác định được hỗ trợ chính, cho nên trong khoảng thời gian em liền tạm thời ngồi ở chỗ đó đi." Dừng một chút, sau khi do dự hồi lâu, mới nói thêm: "Nhưng có một câu anh phải nói trước, bởi vì tình huống của em tương đối đặc thù, cho nên về sau vẫn nên huấn luyện chung với mọi người nhiều một chút, quá trình này có lẽ sẽ thực vất vả, em có thể kiên trì không?"
Ánh mắt Tả Đào dừng những thiết bị trước bàn, đáy mắt khó có thể che lấp hưng phấn. Cậu ngồi xuống vị trí thuộc về mình, đầu ngón tay vuốt ve bàn phím, giống như tên của chiến đội, trong lòng cậu lúc này cũng dường như xuất hiện một ngọn lửa.
Nói thật, tình yêu của Tả Đào đối với E-sport cũng không liên quan gì tới Tống Thời Hàn, cậu thực sự rất đam mê thể thao điện tử, chẳng sợ trong đội không có nam thần, trong tương lai cũng còn xa mới được tiếp xúc, nhưng cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Đây có lẽ liên quan đến mộng tưởng của cậu.
"Có thể." Tả Đào ngẩng đầu nhìn về phía Khương Minh, thực nghiêm túc mà nói: "Huấn luyện Khương, em sẽ cố gắng nỗ lực, cũng nhất định sẽ phục tùng an bài của chiến đội!"
Khương Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trước khi đi lại có chút muốn lại thôi: "Còn có tình huống chính là, bởi vì em là nhảy dù......" Có chút chuyện thực ra nói thẳng ra cũng không tốt, hơn nữa Tả Đào lại là ngày đầu tiên tới đây, nhưng cố tình không nói lại không được.
Nghĩ đến những gì cấp trên bảo anh ta truyền đạt, Khương Minh thật sự có chút đau đầu.
"Em hiểu." Tả Đào bỗng nhiên mở miệng.
Khương Minh sửng sốt một chút: "Cái gì?"
Tả Đào ngẩng đầu nhìn về phía Khương Minh, nói: "Em hiểu, một người không có chút thành tích nào như em lại nhảy dù tới đây, khẳng định sẽ đến cho các anh không ít phiền toái, bên trong chiến đội cũng sẽ xuất hiện những người không hiểu." Biết Khương Minh cũng khó nói, Tả Đào liền đơn giản trực tiếp nói thẳng mọi chuyện: "Nhưng anh yên tâm, em nhất định sẽ dùng thực lực để nói chuyện!"
"Nếu sau này chiến đội tìm được hỗ trợ phù hợp hơn đến thay thế, em cũng không nói gì đâu, anh yên tâm!"
Khương Minh nao nao.
Trong nháy mắt tự dưng lại có chút xúc động?
Có trời mới biết bốn người bọn họ do Tống Thời Hàn đứng đầu có tính tình khó chịu đến mức nào, đột nhiên xuất hiện một đứa bé ngoan như vậy, trong lúc nhất thời lại có chút không quen.
Nếu là bọn họ cũng có thể bớt lo giống như Tả Đào, thì hắn nhìn qua cũng có thể trẻ thêm 5 tuổi!
"Được!" Khương Minh vỗ vỗ vai trái Tả Đào, có chút cảm thán: "Tuy rằng tính cách của em cách dì nhỏ xa vạn dặm, nhưng anh có thể nhìn ra được, trên người em có sự tàn nhẫn của nàng năm đó!"
Tả Đào vừa nghe hắn nói vậy, đôi mắt liền sáng lên.
Khương Minh và Tô Nguyệt Yểu là người quen cũ, ngay cả hắn cũng không nhận ra tính cách của mình có chút tương tự Tô Nguyệt Yểu, có phải đại biểu cậu diễn vô cùng tốt hay không?
Cái này không thể nói làm cho Tả Đào có chút tự tin hơn, anh mắt không tự chủ được mà hướng về vị trí AD bên cạnh. Không giải thích được tại sao, trong lúc nhất thời, cậu đột nhiên cảm thấy có chút không thực tế, mấy năm nay cậu đều xem Tống Thời Hàn chơi game, ai biết bỗng nhiên có một ngày, cậu có thể cùng chơi game với người có với cũng không tới được kia.
Đây có được tính là truy tinh thành công không?
Trong lúc cậu đang xuất thần, Khương Minh đã duỗi tay thay Tả Đào bật máy tính lên: "Mật mã là sáu con 1." Sau đó, hắn đăng nhập vào official website của trò chơi "Wind Up", một bên gõ bàn phím nhập tài khoản và mật mã, một bên nói: "Tạm thời không sử dụng tài khoản cá nhân trước đây của em. Trong thời gian này em có thể sử dụng tài khoản này để chơi, anh sẽ gửi mật khẩu cho em sau."
Khương Minh: "Đây là tài khoản hoàn toàn mới, chưa ai dùng qua, anh hùng nào cũng có."
Tả Đào có chút tò mò mà thò đầy lại gần xem: "Có cả chọn skin ạ?"
"Ha ha." Khương Minh cười một tiếng, hắn móc di động ra: "Cái này đương nhiên không có. Em thích skin gì, hiện tại anh đưa cho em?"
Tả Đào lắc đầu nói không cần, Tống Thời Hàn đẩy cửa kính đi đến, trên tay còn xách theo một ly cà phê màu đỏ đen. Anh đi thẳng về phía hai người họ, sau đó kéo ghế ngồi bên cạnh Tả Đào, ngồi xuống: "Chuẩn bị tốt chưa?"
Biết Tống Thời Hàn nói đến chuyện vừa rồi, Tả Đào gật gật đầu, hoạt động cổ tay: "Chuẩn bị tốt!"
Khương Minh nhìn từ phía sau, lặng lẽ gật đầu, ấn tượng của anh ấy về Tả Đào đã thay đổi đáng kể. Ban đầu anh còn cho rằng nếu cùng Tống Thời Hàn chơi game, Tả Đào nhất định sẽ khẩn trương, nhưng hiện tại xem ra, tố chất tâm lý cũng không tồi.
Đặc biệt là khi chạm vào bàn phím và chuột, bộ dáng nhút nhạt của Tả Đào khi nói chuyện với mọi người vừa nãy hoàn toàn thay đổi, quả thực giống như là đổi một người khác, có một loại tự tin không cách nào che dấu được.
Khương Minh làm huấn luyện viên lâu như vậy, cơ hồ là liếc mắt một cái là có thể biết, đứa nhỏ này biết chơi game.
"Chơi nhân vật nào?"
Sau khi lên trò chơi, Tống Thời Hàn trực tiếp kéo Tả Đào vào đội ngũ, khi lựa chọn nhân vật, còn thuận miệng hỏi một câu.
Tả Đào theo thói quen chọn một nhân vật hỗ trợ nam từ nhóm anh hùng: "Em chơi Hư Vô." Sau khi xác nhận, cậu bắt đầu điều chỉnh trang bị và kỹ năng thiên phú của nhân vật trong trò chơi.
Trong thế giới trò chơi, Hư Vô là một nhân vật rất đẹp trai, hắn là do linh khí thế gian biến thành, một tay cầm Lãnh Sương Chi Kiếm từ vực, trước mắt là phiên bản phụ trợ tương đối mạnh, nhưng phá lệ thao tác cực kỳ phức tạp, chơi tốt thì có thể lên Top, mà nếu chơi không tốt thì có thể đến cây ATM phía đối diện.
Có lẽ là có chút ngoài ý muốn khi Tả Đào chọn anh hùng này, Tống Thời Hàn liếc mắt nhìn cậu một cái.
"Fire, cậu chơi Băng hoàng đi."
Khương Minh suy tư một chút, mở miệng nói.
Tống Thời Hàn nhíu mày: "Không chơi."
Khương Minh nói: "Tôi cảm thấy cậu có thể thử xem, cái tổ hợp CP này, có 3% tỷ lệ triệu hồi ra kỹ năng bị động. Trước đây là 1%, nhưng sau mùa giải liền được tăng lên."
Đương nhiên, CP chỉ là do người chơi đùa giỡn kêu vậy thôi, trong bối cảnh thực, thì Băng Hoàng là một tướng quân mặc áp giáp băng, hắn đến từ Thâm Uyên, cùng Lãnh Sương Chi Kiếm có chút quan hệ.
Bản thân Băng Hoàng cũng không phải rất mạnh, nhưng nếu xuất hiện cùng Hư Vô thì có thể cộng thêm thuộc tính đồng hành, mà trong một tỷ lệ nhất định, Hư Vô có thể hiến tế Lãnh Sương Chi Kiếm, trong thời gian ngắn ngủi trở thành vũ khí của Băng Hoàng.
Mà Băng Hoàng cầm Lãnh Sương Chi Kiếm trong tay có thể có được 5s miễn nhiễm toàn bộ thương tích, đồng thời có thể tăng 100% lực công kích, bỏ qua tất cả phòng ngự vật lý. Nếu là ở giai đoạn sau, một khi bị động này được kích hoạt, thì người nào động vào người đó chết, có thể nói trận chiến này cơ bản cũng đã thắng.
Nhưng khuyết điểm duy nhất chính là, bị động này quá khó kích hoạt, có đôi khi sau mấy hiệp cũng không thể kích hoạt được. Nhưng dù vậy, nó vẫn là CP được các fans thích nhất.
Cho nên hai anh hùng này thường đều là xuất hiện cũng lúc.
Mà sở dĩ bị gọi là CP, còn có một một nguyên nhân khác, bởi vì thời điểm Hư Vô vô hóa thành cự kiếm, sẽ nói một lời thoại vô cùng buồn nôn --" vì vinh quang chí cao vô thượng, ta nguyện hóa thân thành kiếm trong tay ngươi, chẳng sợ dâng ra sinh mệnh, trở về hư vô. "
"Không chơi."
Ánh mắt của hắn dừng ở anh hùng Băng Hoàng một hồi, Tống Thời Hàn lập tức liếc nhìn một AD khác càng mạnh hơn, bình tĩnh nói: "Hắn quá yếu."
Trong lòng Tả Đào vô cùng thấp thỏm, loại cảm giác này giống như đang nhảy bungee đột nhiên bị đứt dây rơi thẳng xuống vực sâu không đáy. Cậu theo bản năng đứng thẳng, tuy khẩn trương nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Tống Thời Hàn thân hình cao lớn, trên mặt không có biểu tình gì, giữa hai lông mày sẽ hiện lên một tia lạnh lẽo, anh đi qua mọi người, dừng lại trước mặt Tả Đào.
Thiếu niên chỉ cao tới nửa vai anh đang rũ đầu xuống, trên đỉnh đầu có một chùm tóc hồng lòa xòa, trông có chút ngốc nghếch..
"Như thế nào?" Tống Thời Hàn thần sắc lạnh lùng, hắn hơi nghiêng người, nương nhờ ánh sáng buổi sớm mà quan sát biểu cảm trên mặt của thanh niên.
Tả Đào càng thêm khẩn trương.
Tuy rằng còn cách một khoảng, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp từ người nam nhân truyền đến, còn có một mùi cam quýt thoang thoảng, giống như tối hôm qua..
"Cái gì?" Tả Đào giả vờ khó hiểu.
Trong thời gian ngắn ngủi trái tim cậu như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, Tả Đào quyết định thử một lần, đêm qua tối như vậy, lỡ Tống Thời Hàn thực sự không thấy cậu thì sao? Đặc biệt là từ giọng điệu hơi nghi ngờ của đối phương, cậu cảm thấy mình vẫn có thể cứu được.
Cậu vẫn rất tự tin về kỹ năng diễn xuất của mình.
Bước thứ hai để tạo lập nhân thiết một đứa bé ngoan ngoãn -- kiểm soát chính xác đôi mắt ngây thơ vô tội.
Trong đầu Tả Đào cưỡng bách chính mình đem khuôn mặt đẹp trai trước mắt đổi thành những đề toán học siêu khó đã từng gặp hồi còn đi học, biện pháp này quả nhiên dùng được. Rất nhanh, cậu ở trong lòng khẽ cắn môi, nỗ lực khiến cho ánh mắt của mình có vẻ mờ mịt, làm bộ làm tịch nói ra một từ đơn.
"A?"
Cậu khó hiểu hỏi: "Ác bá hồng nhạt là cái gì?" Âm cuối còn mang theo chút run rẩy vô cùng tự nhiên.
Thấy thế, lông mày Tống Thời Hàn khẽ nhếch, anh cho Tả Đào một cái nhìn thật sâu, trong ánh mắt có vài phần tìm tòi và nghiên cứu.
Bị Tống Thời Hàn nhìn chằm chằm như vậy, Tả Đào càng khẩn trương hơn, sự im lặng không tiếng động này quả thực chính là tra tấn!
Cứu mạng, cậu thực sự sắp không đỡ nổi rồi. Vì bảo trì mờ mịt, cậu không thể không mở to hai mắt, cũng không dám chớp loạn, cho nên tròng mắt càng ngày càng chua xót, mơ hồ còn chút nước mắt sinh lý bắt đầu tiết ra.
Còn Tống Thời Hàn thì vẫn đứng im không nhúc nhích, thấy hỗ trợ nhỏ bộ dạng luống cuống, khoé môi khẽ cong lên một độ cong không rõ ràng lắm, cảm thấy chính mình nếu lại nhìn chằm chằm người này thêm một hồi nữa, có lẽ sẽ khóc mất.
"Không có gì." Thu hồi ánh mắt, Tống Thời Hàn hơi hơi đứng thẳng lên: "Mấy đứa nhỏ các cậu ngày nay đang thịnh hành nhuộm tóc màu hồng sao?"
Tả Đào lập tức trợn mắt nói dối: "Đúng vậy, rất nhiều người trong lớp em đều nhuộm."
Tống Thời Hàn lên tiếng.
Mấy người còn lại trong chiến đội nghe gió thấy mây.
"Đội trưởng, có thể không cần nghiêm túc như vậy được không." Vương Thu thấy Tả Đào ở trước mặt Tống Thời Hàn đầu cũng không dám ngẩng lên, liền tiến lên bênh vực kẻ yếu: "Cậu xem doạ đứa nhỏ sợ đến mức nào rồi này."
Tống Thời Hàn liếc mắt, lạnh lạnh nhìn Vương Thu một cái.
Vương Thu lập tức im tiếng, không dám nói nữa.
Khương Minh không dấu vết mà đụng tay phải Tống Thời Hàn một cái, im hơi lặng tiếng cảnh cáo đối phương.
"Lát nữa đi lên." Không nói thêm gì nữa, Tống Thời Hàn hướng nhà ăn đi tới, để lại một câu: "Cùng nhau chơi một ván đi."
Nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi, trái tim của Tả Đào nhấc tới cổ họng vẫn chưa lập tức đi xuống.
Cho nên tình huống hiện tại rốt cuộc là như thế nào, Tống Thời Hàn rốt cuộc là nhận ra cậu, hay là không nhận ra cậu?
Loại cảm giác này thực sự không dễ chịu, nếu có thể xuyên qua thời không, thì cậu sẽ đem đứa nhóc say mèm tối qua gi.ết chết từ trong phòng, không cho bước ra cửa nửa bước!
Tống Thời Hàn vừa đi, đám người Vương Thu đã chào hỏi Tả Đào xong, cũng đuổi theo. Tối hôm luyện tới nửa đêm, cuối cùng đều mệt đến nỗi vừa lên giường liền ngủ, hôm nay sở dĩ dậy sớm như vậy, cũng không phải là để chào đón đội viên mới, chủ yếu vẫn là đói đến ngủ không được.
Còn Khương Minh thì mang theo Tả Đào lên khu huấn luyện lầu 5: "Fire đối với ai cũng vậy, em đừng để trong lòng, cậu ta không có ý gì khác đâu."
Thấy sắc mặt Tả Đào không tốt lắm, hắn lo lắng đối phương bị Tống Thời Hàn dọa chạy mất, nói: "Dù sao sau này các em đều phải chơi cùng nhau, vừa nãy hẳn là cậu ta chỉ muốn hiểu em thêm mà thôi."
Tả Đào gật gật đầu.
Cậu đương nhiên biết Tống Thời Hàn không có ý gì khác. Từ khi Tống Thời Hàn thi đấu tới nay, cậu đều xem không bỏ sót trận nào, Tống Thời Hàn là người như thế nào cậu vẫn còn tương đối hiểu rõ.
Tống Thời Hàn rất mạnh, trong mắt chỉ có E-sport, cũng giống như tên của anh, cả hai đều lạnh như băng.
Sở dĩ vừa rồi có thể nói chuyện với cậu nhiều thêm vài câu, có lẽ là nhờ hình tượng Ác bá hồng nhạt tối qua ban tặng.
Nghĩ về điều này, Tả Đào cảm thấy hẳn là chính mình vẫn chưa bại lộ.
Dù sao nhìn bộ dạng của Tống Thời Hàn, có lẽ là đối với chuyện hôm qua có ấn tượng vô cùng sâu sắc. Lấy tính cách của Tống Thời Hàn, nếu như bị phát hiện, đã sớm trực tiếp đem cậu ném ra khỏi cửa căn cứ Wildfire.
"Em cũng vậy, ngày thường có thể thử hiểu biết hiểu Fire một chút." Thấy Tả Đào trầm mặc, Khương Minh tiếp tục dùng ngôn ngữ cổ vũ: "Mạnh dạn lên, bình thường không có việc gì liền tìm cậu ta đấu xếp hạng, nỗ lực bồi dưỡng tình cảm sớm ngày luyện ra ăn ý."
Phòng huấn luyện của Wildfire được thiết kế vô cùng tiên tiến, nhìn xung quanh chủ yếu là màu bạc, nhưng khi vừa tiến vào đập vào mắt chính là chữ "WilfFire" màu đỏ to đùng ngay đối diện giống như ngọn lửa hừng hực khiến cho phá lệ bắt mặt, lại có sự giao thoa giữa khoa học kỹ thuật và nền văn minh hiện đại, sẽ không gây cảm giác đột ngột mà ngược lại sẽ có chút chấn động.
Khương Minh mang Tả Đào lên lầu 5, hắn mở khóa cửa kính bằng dấu vân tay, chỉ vào chỗ trống bên cửa sổ và nói: "Tình huống chiến đội chúng ta hẳn là em hiểu rõ, trước mắt còn chưa xác định được hỗ trợ chính, cho nên trong khoảng thời gian em liền tạm thời ngồi ở chỗ đó đi." Dừng một chút, sau khi do dự hồi lâu, mới nói thêm: "Nhưng có một câu anh phải nói trước, bởi vì tình huống của em tương đối đặc thù, cho nên về sau vẫn nên huấn luyện chung với mọi người nhiều một chút, quá trình này có lẽ sẽ thực vất vả, em có thể kiên trì không?"
Ánh mắt Tả Đào dừng những thiết bị trước bàn, đáy mắt khó có thể che lấp hưng phấn. Cậu ngồi xuống vị trí thuộc về mình, đầu ngón tay vuốt ve bàn phím, giống như tên của chiến đội, trong lòng cậu lúc này cũng dường như xuất hiện một ngọn lửa.
Nói thật, tình yêu của Tả Đào đối với E-sport cũng không liên quan gì tới Tống Thời Hàn, cậu thực sự rất đam mê thể thao điện tử, chẳng sợ trong đội không có nam thần, trong tương lai cũng còn xa mới được tiếp xúc, nhưng cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Đây có lẽ liên quan đến mộng tưởng của cậu.
"Có thể." Tả Đào ngẩng đầu nhìn về phía Khương Minh, thực nghiêm túc mà nói: "Huấn luyện Khương, em sẽ cố gắng nỗ lực, cũng nhất định sẽ phục tùng an bài của chiến đội!"
Khương Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trước khi đi lại có chút muốn lại thôi: "Còn có tình huống chính là, bởi vì em là nhảy dù......" Có chút chuyện thực ra nói thẳng ra cũng không tốt, hơn nữa Tả Đào lại là ngày đầu tiên tới đây, nhưng cố tình không nói lại không được.
Nghĩ đến những gì cấp trên bảo anh ta truyền đạt, Khương Minh thật sự có chút đau đầu.
"Em hiểu." Tả Đào bỗng nhiên mở miệng.
Khương Minh sửng sốt một chút: "Cái gì?"
Tả Đào ngẩng đầu nhìn về phía Khương Minh, nói: "Em hiểu, một người không có chút thành tích nào như em lại nhảy dù tới đây, khẳng định sẽ đến cho các anh không ít phiền toái, bên trong chiến đội cũng sẽ xuất hiện những người không hiểu." Biết Khương Minh cũng khó nói, Tả Đào liền đơn giản trực tiếp nói thẳng mọi chuyện: "Nhưng anh yên tâm, em nhất định sẽ dùng thực lực để nói chuyện!"
"Nếu sau này chiến đội tìm được hỗ trợ phù hợp hơn đến thay thế, em cũng không nói gì đâu, anh yên tâm!"
Khương Minh nao nao.
Trong nháy mắt tự dưng lại có chút xúc động?
Có trời mới biết bốn người bọn họ do Tống Thời Hàn đứng đầu có tính tình khó chịu đến mức nào, đột nhiên xuất hiện một đứa bé ngoan như vậy, trong lúc nhất thời lại có chút không quen.
Nếu là bọn họ cũng có thể bớt lo giống như Tả Đào, thì hắn nhìn qua cũng có thể trẻ thêm 5 tuổi!
"Được!" Khương Minh vỗ vỗ vai trái Tả Đào, có chút cảm thán: "Tuy rằng tính cách của em cách dì nhỏ xa vạn dặm, nhưng anh có thể nhìn ra được, trên người em có sự tàn nhẫn của nàng năm đó!"
Tả Đào vừa nghe hắn nói vậy, đôi mắt liền sáng lên.
Khương Minh và Tô Nguyệt Yểu là người quen cũ, ngay cả hắn cũng không nhận ra tính cách của mình có chút tương tự Tô Nguyệt Yểu, có phải đại biểu cậu diễn vô cùng tốt hay không?
Cái này không thể nói làm cho Tả Đào có chút tự tin hơn, anh mắt không tự chủ được mà hướng về vị trí AD bên cạnh. Không giải thích được tại sao, trong lúc nhất thời, cậu đột nhiên cảm thấy có chút không thực tế, mấy năm nay cậu đều xem Tống Thời Hàn chơi game, ai biết bỗng nhiên có một ngày, cậu có thể cùng chơi game với người có với cũng không tới được kia.
Đây có được tính là truy tinh thành công không?
Trong lúc cậu đang xuất thần, Khương Minh đã duỗi tay thay Tả Đào bật máy tính lên: "Mật mã là sáu con 1." Sau đó, hắn đăng nhập vào official website của trò chơi "Wind Up", một bên gõ bàn phím nhập tài khoản và mật mã, một bên nói: "Tạm thời không sử dụng tài khoản cá nhân trước đây của em. Trong thời gian này em có thể sử dụng tài khoản này để chơi, anh sẽ gửi mật khẩu cho em sau."
Khương Minh: "Đây là tài khoản hoàn toàn mới, chưa ai dùng qua, anh hùng nào cũng có."
Tả Đào có chút tò mò mà thò đầy lại gần xem: "Có cả chọn skin ạ?"
"Ha ha." Khương Minh cười một tiếng, hắn móc di động ra: "Cái này đương nhiên không có. Em thích skin gì, hiện tại anh đưa cho em?"
Tả Đào lắc đầu nói không cần, Tống Thời Hàn đẩy cửa kính đi đến, trên tay còn xách theo một ly cà phê màu đỏ đen. Anh đi thẳng về phía hai người họ, sau đó kéo ghế ngồi bên cạnh Tả Đào, ngồi xuống: "Chuẩn bị tốt chưa?"
Biết Tống Thời Hàn nói đến chuyện vừa rồi, Tả Đào gật gật đầu, hoạt động cổ tay: "Chuẩn bị tốt!"
Khương Minh nhìn từ phía sau, lặng lẽ gật đầu, ấn tượng của anh ấy về Tả Đào đã thay đổi đáng kể. Ban đầu anh còn cho rằng nếu cùng Tống Thời Hàn chơi game, Tả Đào nhất định sẽ khẩn trương, nhưng hiện tại xem ra, tố chất tâm lý cũng không tồi.
Đặc biệt là khi chạm vào bàn phím và chuột, bộ dáng nhút nhạt của Tả Đào khi nói chuyện với mọi người vừa nãy hoàn toàn thay đổi, quả thực giống như là đổi một người khác, có một loại tự tin không cách nào che dấu được.
Khương Minh làm huấn luyện viên lâu như vậy, cơ hồ là liếc mắt một cái là có thể biết, đứa nhỏ này biết chơi game.
"Chơi nhân vật nào?"
Sau khi lên trò chơi, Tống Thời Hàn trực tiếp kéo Tả Đào vào đội ngũ, khi lựa chọn nhân vật, còn thuận miệng hỏi một câu.
Tả Đào theo thói quen chọn một nhân vật hỗ trợ nam từ nhóm anh hùng: "Em chơi Hư Vô." Sau khi xác nhận, cậu bắt đầu điều chỉnh trang bị và kỹ năng thiên phú của nhân vật trong trò chơi.
Trong thế giới trò chơi, Hư Vô là một nhân vật rất đẹp trai, hắn là do linh khí thế gian biến thành, một tay cầm Lãnh Sương Chi Kiếm từ vực, trước mắt là phiên bản phụ trợ tương đối mạnh, nhưng phá lệ thao tác cực kỳ phức tạp, chơi tốt thì có thể lên Top, mà nếu chơi không tốt thì có thể đến cây ATM phía đối diện.
Có lẽ là có chút ngoài ý muốn khi Tả Đào chọn anh hùng này, Tống Thời Hàn liếc mắt nhìn cậu một cái.
"Fire, cậu chơi Băng hoàng đi."
Khương Minh suy tư một chút, mở miệng nói.
Tống Thời Hàn nhíu mày: "Không chơi."
Khương Minh nói: "Tôi cảm thấy cậu có thể thử xem, cái tổ hợp CP này, có 3% tỷ lệ triệu hồi ra kỹ năng bị động. Trước đây là 1%, nhưng sau mùa giải liền được tăng lên."
Đương nhiên, CP chỉ là do người chơi đùa giỡn kêu vậy thôi, trong bối cảnh thực, thì Băng Hoàng là một tướng quân mặc áp giáp băng, hắn đến từ Thâm Uyên, cùng Lãnh Sương Chi Kiếm có chút quan hệ.
Bản thân Băng Hoàng cũng không phải rất mạnh, nhưng nếu xuất hiện cùng Hư Vô thì có thể cộng thêm thuộc tính đồng hành, mà trong một tỷ lệ nhất định, Hư Vô có thể hiến tế Lãnh Sương Chi Kiếm, trong thời gian ngắn ngủi trở thành vũ khí của Băng Hoàng.
Mà Băng Hoàng cầm Lãnh Sương Chi Kiếm trong tay có thể có được 5s miễn nhiễm toàn bộ thương tích, đồng thời có thể tăng 100% lực công kích, bỏ qua tất cả phòng ngự vật lý. Nếu là ở giai đoạn sau, một khi bị động này được kích hoạt, thì người nào động vào người đó chết, có thể nói trận chiến này cơ bản cũng đã thắng.
Nhưng khuyết điểm duy nhất chính là, bị động này quá khó kích hoạt, có đôi khi sau mấy hiệp cũng không thể kích hoạt được. Nhưng dù vậy, nó vẫn là CP được các fans thích nhất.
Cho nên hai anh hùng này thường đều là xuất hiện cũng lúc.
Mà sở dĩ bị gọi là CP, còn có một một nguyên nhân khác, bởi vì thời điểm Hư Vô vô hóa thành cự kiếm, sẽ nói một lời thoại vô cùng buồn nôn --" vì vinh quang chí cao vô thượng, ta nguyện hóa thân thành kiếm trong tay ngươi, chẳng sợ dâng ra sinh mệnh, trở về hư vô. "
"Không chơi."
Ánh mắt của hắn dừng ở anh hùng Băng Hoàng một hồi, Tống Thời Hàn lập tức liếc nhìn một AD khác càng mạnh hơn, bình tĩnh nói: "Hắn quá yếu."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook