Kể từ ngày mà phát hiện Jungkook có thai dường như cậu lại càng ốm nghén nặng hơn rất nhiều, hầu như cả ngày trời mà cậu chẳng ăn được gì. Đỉnh điểm là cậu chỉ uống được sữa khi mà Taehyung đút bằng miệng.

Taehyung buổi sáng lo công việc tầm trưa lại lo cho việc ăn uống cũng như chăm sóc cho cậu và đứa nhỏ. Hắn tiều tụy thấy rõ, nhưng vì quá xót cho bé cưng nên là cậu đòi gì muốn gì hắn lập tức đáp ứng ngay mà chẳng do dự.

Không dám nặng lời, không dám lớn tiếng cũng không dám trái ý cậu. Jungkook ngoài chuyện ăn uống ra thì còn lại đều tốt và khá hơn so với lúc trước. Cậu cười nhiều, tâm trạng cũng bớt kích động, không còn quá lo lắng, mọi thứ đều có Kim Taehyung gánh vác Jungkook chỉ có nhiệm vụ duy nhất là hưởng thụ và đợi đến ngày hạ sinh đứa nhỏ.

Taehyung ngồi trên giường bấm máy tính với một tư thế khá là mỏi, vì Jungkook đang ngủ trong lòng hắn, mỗi buổi trưa là phải ngủ cạnh hắn cậu mới không bị giật mình.

Vuốt vài sợi tóc đang rũ xuống gương mặt mà mình yêu thương, đứa nhỏ đáng ghét này sao lại không ngoan ngoãn gì cả cứ thích làm đau bé cưng của hắn. Sau này ra đời hắn nhất định sẽ ném đứa nhỏ này ra khỏi nhà cho rồi.
1

Jungkook vẫn an nhiên ngủ trong lòng chồng mình mà không biết rằng chồng mình đang không thích đứa nhỏ.

Máy tính của hắn hiện lên dãy code, hắn lập tức nghiêng người tay như múa trên bàn phím. Trước giờ Jungkook vốn đã là nhạy cảm với âm thanh, bây giờ có thai lại càng nhạy cảm hơn.

Cậu mở mắt ra nhìn gương mặt anh tuấn của hắn rồi cất giọng "Taehyung có chuyện gì vậy anh?"

Taehyung đưa tay xoa đầu Jungkook nhưng mắt vẫn đang hướng về phía màn hình máy tính

"Không có chuyện gì lớn lao cả, bé cưng của anh ngủ ngon không?"

Jungkook tò mò bỏ qua câu hỏi của Taehyung mà ngồi dậy, hắn dùng tay đang rảnh rỗi mà đỡ phía sau lưng cậu.

"Có ai đang xâm nhập hệ thống của mình hửm?"

"Có lẽ là Kelly"

Nghe câu trả lời ánh mắt Jungkook lóe lên tia hiếu thắng, chỉnh sửa tư thế rồi liền lấy máy tính từ tay Taehyung.

"Để anh được rồi"

Taehyung nhíu mày nhìn cậu, Jungkook hôn lên gò má kia một cái dỗ dành

"Kelly em hiểu rõ mà anh đừng lo"

Công tình hắn nãy giờ phá code thì cậu chỉ nhấn bừa 1 kí tự liền hỏng bét hết. Jungkook vẫn đang cười nhìn hắn rồi bỗng nhìn lên màn hình.

Cảnh tượng hãi hùng khiến cậu giật mình hất máy tính đi xa, Taehyung lập tức ôm lấy cậu trấn an


"Có anh ở đây, không sao đâu Jungkook. Bình tĩnh bình tĩnh"

Jungkook run cầm cập, hai tay bấu chặt vào cánh tay hắn "Con khốn Kelly, nhất định tao không tha cho mày"

"Em bình tĩnh đã Jungkook, em mà sợ đứa trẻ cũng sẽ sợ hãi đó"

Lời nhắc nhở của Taehyung khiến vô thức tay của cậu đặt trên bụng, cố gắng bình tâm không nhớ đến hỉnh ảnh đáng sợ kia. Taehyung ôm Jungkook để cậu tựa vào lòng ngực của mình, tay vuốt lưng và trấn an.

Phía dưới giường màn hình máy tính vẫn đang nhấp nháy tấm ảnh đứa trẻ bị ném ngoài đường máu me và các bộ phận trên cơ thể vừa được hình thành nhưng đã đứt lìa.

Cuối cùng có dòng chữ "Tiếp theo sẽ là con mày"

Ánh mắt hờ hững của Taehyung chạm vào chiếc máy tính hằn lên tia ác độc, bé cưng của hắn vì điều này mà kích động thì đoán thử xem hắn liệu có bỏ qua?

Tối hôm đó Park Jimin và Min Yoongi từ Los Angeles trở về HongKong. Vừa đến nơi Jimin đã vội túm lấy Jungkook rồi cả hai cùng chạy lên tầng trên.

Yoongi và Taehyung ngồi phía dưới phòng khách, hắn nâng tách trà lên thổi nguội, Yoongi lấy ra một xấp hồ sơ đặt trên bàn.

"Đây là tất cả các báo cáo về loại vũ khí mới nhất, Nam Joon và Seok Jin hyung đã hoàn thành mọi thứ điều duy nhất còn chờ chính là quyết định của ngài Vante đây"

Taehyung cầm bảng báo cáo trên tay nhìn từng thông số cũng như là về các cuộc thử nghiệm. Rồi ánh mắt chạm vào kết quả cuối cùng, đôi môi nhếch lên nụ cười lạnh nhạt.

"Chúng ta không đánh bằng đường hàng không nữa"

Hắn nói, Yoongi nhíu mày

"Nếu đánh trực diện thì chính phủ Singapore và người dân nơi đó sẽ kiện cáo lên quốc tế. Chúng ta không thể thoát được"

Yoongi vội vàng ngăn cản suy nghĩ của hắn, Taehyung là người có máu điên chuyện gì hắn cũng có thể làm.

"Ai nói thế, đường thủy"

Chống tay lên ghế tay chạm vào mái tóc của mình, Yoongi càng hốt hoảng hơn. Trước giờ Taehyung chưa từng sản xuất hay làm bất cứ một vũ khí nào chuyên dụng cho hàng hải cũng như là cho đường thủy. Vậy mà bây giờ hắn lại muốn đánh bằng đường thủy, coi có điên không cơ chứ?

"Đường thủy thì chúng ta nắm phần thắng chỉ có 50 thôi, không nên mạo hiểm"

Nét lo lắng của Yoongi thu vào tầm mắt màu hổ phách lạnh lùng của hắn, hắn thật ghét khi có ai nghi ngờ năng lực của mình.


Nét ôn hòa vẫn hiện hữu trên gương mặt nhưng nụ cười kia hoàn toàn sắc lạnh

"Không có gì là không thể cả"

"Chúng ta không có vũ khí hay là thiết bị nào tối tân cho đường thủy"

"Sắp tới sẽ có"

"Sắp tới là khi nào?"

"5 tháng nữa"

"???"

Hắn chỉ tay vào bảng báo cáo trên bàn "Chúng ta đổi nguyên vật liệu ở chỗ này thành loại tốt nhất và là vật liệu chuyên dụng, sửa lại vài thứ nữa. Nó sẽ là tàu ngầm tối tân nhất"

"Điên thật chứ, ban đầu nó là máy bay chiến đấu. Lắp cơ bản cũng xong giờ nói tàu ngầm thì làm sao có thể"

Yoongi vò đầu bứt tóc với người trước mặt, đến bao giờ hắn mới thôi làm những cái khác người đây chứ.

"Với Kim Taehyung không có gì là không thể"

Hắn tự tin nói, hướng mắt về phía tầng lầu nơi tiếng cười của JungKook đang vang vọng

"Tỉnh táo một chút đi Taehyung, chuyện này không phải đùa đâu. Làm sao có thể làm kịp cơ chứ? Đã là tàu ngầm tối tân thì cũng phải đưa vào thử nghiệm rồi bắt đầu sản xuất, cuộc chiến này không phải chỉ 1 chiếc là đủ đâu"

Taehyung một lần nữa mỉm cười "1 chiếc không đủ thì 2 chiếc, 2 chiếc không đủ thì 20 chiếc có gì mà sợ có gì mà lo"

"Vấn đề ở đây là mục tiêu đưa ra là 5 tháng, là 5 tháng đó!!!"

Min Yoongi bắt đầu lớn tiếng, anh thật sự không thể nào mà hiểu nổi được hắn mà. Phía trên lầu nghe to tiếng Jungkook và Jimin liền chạy xuống.

"Sao lại lớn tiếng vậy?"

Jungkook tự nhiên ngồi lên đùi Taehyung hỏi, Jimin cũng đi đến ngồi cạnh Yoongi


Bàn tay to lớn của Taehyung vòng qua eo Jungkook giữ cậu cố định trên đùi mình, hắn mỉm cười lắc đầu

"Bàn việc thôi"

"Yoongi hyung nói em biết có chuyện gì?

Jungkook liếc xéo Taehyung một cái rồi lập tức nhìn sang người phía đối diện

"Cậu đi mà hỏi người bên cạnh cậu"

Yoongi nói xong đứng lên bỏ đi Jimin vì thế cũng chạy theo, trước đó thì Jungkook cũng đã trao đổi bằng ánh mắt với bạn thân mình.

Jungkook quan sát tốt nên liền cầm lấy sấp báo cáo trên bàn mà đọc. Đọc được một lúc thì đưa thông số đến trước mặt Taehyung

"Chỗ này nếu là tàu ngầm thì sức chống chịu cũng như là luồng đạn từ đây phát ra sẽ rất mạnh, chất liệu của đầu đạn cũng như là ở thân tàu cũng nên đổi thành loại chuyên dụng. Anh thấy thế nào?"

Taehyung hài lòng gật đầu đúng là chỉ có mỗi Jungkook là hiểu ý hắn nhất.

"Anh đã nói với anh ấy việc sửa đổi và em thấy đó"

Hắn ngả đầu về phía sau ghế suy tính điều gì đó. Jungkook cắn vào môi mình vài cái, sự thay đổi này quả thật hơi bất ngờ và mạo hiểm, cũng là vì yêu thương quý mến nhau nên Yoongi có lẽ mới lo lắng đến thế.

"Jungkook em hết bấu móng tay vào da thịt rồi đến cắn môi à?"

Jungkook giật mình với câu nói của Taehyung, cậu quay đầu nhìn hắn rõ ràng là hắn đang ngả đầu ra sau với cả mắt nhắm hờ kia mà

"Em không ngoan tí nào"

Taehyung dùng tay còn lại vỗ nhẹ vào bên đùi của Jungkook, cậu bĩu môi ngồi dậy

"Dù gì cũng là em đau mà, anh nói nhiều thế..."

"Anh đau nhiều hơn đấy nhé, anh đã từng nói rất nhiều lần là không được như thế rồi bé cưng ạ"

Jungkook di chuyển tầm mắt né tránh hắn vì hắn nói đúng, với cả là những khi Taehyung mà đề cập đến sức khỏe của cậu hay là một điều gì đó cũng có nghĩa là hắn đã thấy rất nhiều lần rồi, hắn nói ra cũng có nghĩa là rất nghiêm túc.

Taehyung đứng lên đi đến bên cạnh cậu cúi đầu hôn lên trán người thương một cái "Anh không muốn thấy em bị thương"

Gò má Jungkook phiếm hồng vì lời lẽ kia, Taehyung không nói thì thôi nhưng một khi đã nói thì chỉ khiến cậu say mãi

"Ngoan nhé đừng làm thế nữa khó chịu đánh anh là được"

Jungkook bật cười gật đầu, đúng thế bực tức đánh hắn là được rồi. Hắn không những không nổi giận mà còn thoải mái hơn lúc cậu tự cắn môi mình


"Hôm nay anh đã dặn đầu bếp nấu cháo gà mà em thích anh bế bé cưng đi ăn có được không hửm?"

Hài lòng gật đầu rồi lập tức được người kia bế trên tay, mọi thứ vẫn luôn như vậy. Tình yêu và sự ôn nhu của hắn vẫn tồn tại từ lời nói đến hành động. Giống như rằng tình cảm này chỉ có tăng lên chứ không hề giảm đi.

Cả hai đều biết bản thân làm gì để đối phương vui, cần nhường nhịn điều gì, tôn trọng và thấu hiểu, không nói nhưng không có nghĩa là không quan tâm và không biết.

.

Trên bàn ăn Jungkook vừa nghịch điện thoại vừa được Taehyung đút ăn. Hôm nay cậu ăn khá ngon miệng mà chẳng bị nôn khan hay gì hết.

Tư Duệ cùng với Mẫn Na ngồi đối diện đang điên đầu vì mớ công việc chất chồng mà Taehyung giao cho.

Uyển Nhi và Gia Mỹ cũng không khác là mấy, họ vẫn đang ngồi chỉnh sửa bản thiết kế tàu chiến mà Taehyung đưa cách đây 3 ngày. Không một ai động đũa, cũng không ai nói tiếng nào ai làm việc nấy.

Jungkook nghịch điện thoại đã đời thì chẳng muốn ăn nữa Taehyung đút đến thì đẩy ra. Taehyung cũng chẳng nói gì hạ chén xuống xoa đầu bạn nhỏ.

"No rồi sao?"

"Em muốn ăn xoài"

Jungkook chu mỏ, hai tay ôm lấy cánh tay hắn mà nũng nịu. Hắn nhìn sang thuộc hạ người đó cuối đầu rồi lập tức chạy đi mua.

"Người ta thì anh anh em em ngọt ngào, còn 4 đứa tôi thì như mấy con điên vùi đầu vào công việc. Đến cơm còn chưa được ăn"

Tư Duệ mắt dán vào ipad nhưng miệng vẫn buông lời trách móc

"Đúng đấy, ôi trời đang bốc lột sức lao động đó à"

Gia Mỹ thở dài, Mẫn Na và Uyển Nhi lắc đầu cười. Hai người này không than vãn là chịu không nổi mà.

"Vậy mấy đứa mang thai đi, ta cho nghỉ hẳn 2 năm"

Jungkook chống cằm nhìn 4 cô gái, họ xanh cả mặt lắc đầu nguầy nguậy. Trời ơi đúng là Điền Chính Quốc mà, sao không khi nào thấy cậu bênh vực hay yêu thương những đứa em này thế kia.

"Cái đó dẹp sang một bên đi, ta sẽ bàn giao cho người khác"

Taehyung nhã nhặn gắp cơm cho vào miệng

"Yeahhh, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi"

Gia Mỹ nói lớn, rồi ai nấy cầm chén cơm lên ăn ngon lành, Jungkook nở nụ cười lắc đầu. Đúng là những đứa trẻ chưa trải sự đời mà. Kim Taehyung mà tha cho bọn chúng dễ dàng như thế à, không có đâu hắn là đang chuẩn bị giao cho đám khỉ này công việc khác thì đúng hơn.

Đám khỉ nhỏ ăn chưa được bao nhiêu thì Yoongi dẫn một cô gái khác vào nét đẹp mang đậm chất Đông Nam Á, Uyển Nhi nhìn cô nàng không chớp mắt. Xinh đẹp quá!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương