Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong
-
Chương 57
Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
....
"Tống tiên sinh, thời tiết hôm nay hơi xấu, hay là ngài vào trong ngồi một lát?"
Có nhân viên làm việc ở đài sớm nhận ra thân phận của Tống Triều, bởi vì không muốn quấy rầy Tống Triều tỏ tình, cho nên không sắp xếp người đi tiếp đãi hắn. Bây giờ thấy hắn đứng bên ngoài tòa nhà cả một giờ, đối tượng tỏ tình của hắn cũng không xuất hiện, họ mới sắp xếp nhân viên đến tiếp đón. Bầu không khí tại hiện trường thật xấu hổ, phải chờ bằng được đối tượng.
"Không sao." Tống Triều ôn hòa cười nói với nhân viên công tác, "Tôi ở chỗ này chờ cô ấy xuống, sẽ càng có thành ý."
Nhân viên tự hỏi, nếu cô ấy muốn xuống, cô ấy đã xuống từ lâu, làm sao có thể cho hắn chờ đến bây giờ. Nhưng làm người mà, quan trọng là phải giả ngu, nếu đối phương không muốn, hắn cũng không cưỡng cầu.
Suy nghĩ quá nghiêm túc, hắn vô tình đụng phải đồng nghiệp đang đi tới, "Xin lỗi."
"Không sao."
Giọng nói thật dễ nghe, là người dẫn chương trình trên truyền hình? Nhân viên nhìn lên, chỉ nhìn thấy bóng lưng của một người phụ nữ. Mắt thấy người phụ nữ này cách Tống Triều càng ngày càng gần, hai mắt hắn nhất thời sáng lên, chẳng lẽ đây chính là đối tượng tỏ tình của Tống Triều?!
"Cuối cùng em cũng nguyện ý xuống gặp tôi." Tống Triều lấy ra một cái hộp nhung màu lam, mở ra đưa tới trước mặt Nhan Khê, "Đây là vòng cổ tôi cố ý nhờ nhà thiết kế, thiết kế riêng cho em, hy vọng em thích."
Khối ruby hồng được cắt hoàn mỹ trên vòng cổ khiến người qua đường kinh hô, một khối bảo thạch lớn như vậy, không biết rót bao nhiêu tiền?
Không phải anh thích giả vờ diễn kịch thâm tình sao?
Ai mà không diễn được, xem ai sẽ bị mất mặt.
Quả nhiên, Nhan Khê vừa nói ra, biểu tình của người qua đường lại thay đổi, thì ra là người có tiền này muốn cướp bạn gái của người khác, tư thái có thâm tình đến đâu, cũng chỉ là một nam tiểu tam.
Khó trách cô gái nhà người ta không muốn xuống lầu, ai mà ngờ sẽ bị người khác đến quấy rầy như vậy?
Tống Triều cho rằng Nhan Khê sẽ mở miệng từ chối hắn, không nghĩ tới cô không chỉ từ chối, còn nói ra những lời như vậy, cô đã nói với hắn cô có bạn trai khi nào?
"Nhan tiểu thư, tôi chỉ thích em..."
"Tôi rất cảm kíƈɦ ŧìиɦ cảm anh dành cho tôi, nhưng tôi nhấn mạnh lại, tôi thật sự đã có bạn trai, mong anh sau này đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa." Nhan Khê lại lui về phía sau vài bước, "Xin lỗi, lời tỏ tình của anh tôi không thể tiếp nhận, mong anh thông cảm."
"Còn nữa, những bông hoa này mời anh mang đi, người quét dọn cũng không dễ dàng dọn sạch chúng, xin anh không nên tăng khối lượng công việc của bọn họ."
Lúc này màn hình video livestream trên mạng đã bạo phát với mật dày đặc, cư dân mạng phản ứng vô cùng kịch liệt, trên weibo cũng vì chuyện này mà cãi nhau.
Cư dân mạng 1: Không biết tại sao, tôi đột nhiên cảm thấy sảng khoái, hahahaha!
Cư dân mạng 2: Trái tim của một đại soái ca giàu có sắp tan vỡ...
Cư dân mạng 3: Trọng tâm không phải là cô gái có bạn trai? Loại tiểu tam có tiền, cũng là tiểu tam, từ chối rất tốt!
Cư dân mạng 4: Hahahaha, tôi nghĩ rằng điểm mấu chốt mà em gái nhấn mạnh là mong người đàn ông đang tỏ tình kia nên thu dọn đám hoa hồng sạch sẽ. Em gái này quá dễ thương, tôi bắt đầu thích cô ấy rồi đấy.
Cư dân mạng 5: Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ hối hận, tình yêu không thể được ăn, cũng không thể uống đủ nước, mười năm hai mươi năm sau, khi cô ấy lo lắng về vấn đề thế chấp như mua xe, nhớ lại ngày hôm nay, không biết sẽ có tâm trạng gì?
Cư dân mạng 6: Có một số cư dân mạng quan tâm mù quáng, em gái này là người dẫn chương trình của đài Đế Đô, váy và giày trên người cô ấy đều là mẫu mới nhất của các thương hiệu lớn, chiếc đồng hồ trên tay cũng đủ để mua nửa căn nhà ở Đế Đô. Trong nhà tôi có người thân làm việc ở đài Đế Đô, hắn nói cô gái này tính cách rất tốt, còn là một phú nhị đại. Người ta không cần phải ủy khuất bản thân vì một người đàn ông mình không thích. Hơn nữa, không chừng bạn trai cô ấy cũng là một người đàn ông rất lợi hại, không kém vị đang tỏ tình này, ở chỗ này mà lo chuyện bao đồng.
Cư dân mạng 7: Cho nên xét thấy cuối cùng đều phải có tiền, nếu không dù có cho từ chối người đàn ông tiểu tam này, cư dân mạng cũng sẽ phi nhổ.
Những cuộc thảo luận trên mạng đối với người trong cuộc mà nói, không ai quan tâm tới, Tống Triều không phải kẻ ngu ngốc, hắn rất nhanh liền phản ứng lại, Nhan Khê cố ý muốn làm cho hắn xấu hổ, mới nói cô đã có bạn trai bảo hắn đừng quấy rầy.
"Xin lỗi, Nhan tiểu thư, tôi chưa bao giờ thấy bên cạnh em xuất hiện người đàn ông thân mật nào, tôi cho rằng đây chỉ là cái cớ em từ chối tôi." Tống Triều khép nắp hộp nhung lại, "Tuy rằng em không thích tôi, nhưng vòng cổ này là tôi cố ý muốn tặng em, hy vọng em có thể nhận lấy."
"Xin lỗi, tôi không thể nhận món quà này sẽ khiến bạn trai của tôi hiểu lầm." Nhan Khê nghiễm nhiên là một người bạn gái tốt yêu bạn trai, luyến tiếc anh khổ sở, "Xin anh thu hồi."
Cự tuyệt đối phương, còn nhận lễ vật của người khác, đây không phải là hám tài hay là ngu ngốc, cô sẽ không làm loại chuyện này.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)
Tống Triều cười khổ: "Ngay cả chút tình cảm này em cũng không muốn nhận giúp tôi sao?"
Nhan khê cảm thấy Tống Triều giống như chuyển từ chế độ phim cung đấu sang chế độ kịch khổ tình, tuy rằng mặt cô phù hợp với nữ chính của kịch khổ tình, nhưng cô thật sự không thích loại kịch bản cay đắng chút nào được không?
"Anh và bạn gái của tôi có tình cảm gì?"
Quần chúng vây xem vừa nghe được câu này, liền biết tình tiết tới hồi cao trào, ống kính điện thoại di động nhao nhao di chuyển, đối diện với một nam nhân mặc âu phục, cà vạt thắt gọn gàng, tóc vô cùng chỉnh tề, thoạt nhìn cũng không dễ chọc.
"Nghe nói Tống tiên sinh đang tỏ tình với bạn gái tôi?" Nguyên Dịch đi đến bên cạnh Nhan Khê, kéo cô ra sau lưng mình, cố ý nhấn mạnh năm chữ "bạn gái tôi".
Đám đông vây xem: Đánh nhau, bụp nhau đi!
"Tống tiên sinh thật thú vị, rõ ràng rất nhiều lần nhìn thấy tôi và Tiểu Khê đi cùng nhau, lại nói chưa từng thấy người khác phái quan hệ thân mật bên cạnh cô ấy." Nguyên Dịch cười nhạo một tiếng, "Hiện tại muốn làm tiểu tam, không biết xấu hổ?!"
Nhan Khê nhỏ giọng bên tai Nguyên Dịch: "Làm sao anh biết hắn đã nói những lời này?"
"Trên mạng có người đang phát sóng trực tiếp, tôi xem lúc trên xe." Nguyên Dịch đưa tay nhẹ nhàng ngăn vai cô lại, lặng lẽ nói bên tai cô, "Cô không cần làm gì khác, chỉ cần phối hợp tốt với tôi, tôi giúp cô lấy lại mặt mũi."
Nhan Khê dựa vào gần Nguyên Dịch hơn một chút, giống như là con chim nhỏ sợ hãi rốt cục tìm được gốc đại thụ để dựa vào.
Rõ ràng vài phút trước, cô còn dựa vào diễn xuất tinh xảo, mỉa mai Tống Triều một hồi.
Trước khi Tống Triều tới đã cho người điều tra qua, Nguyên Dịch và Nhan Khê căn bản không có quan hệ yêu đương, nhưng Nguyên Dịch lại có khả năng có ý tứ với Nhan Khê, người phụ nữ hắn không chiếm được, hắn sao có thể để cho cô ấy sống hạnh phúc cùng nam nhân khác?
Với sự hiểu biết của hắn về Nguyên Dịch, Nguyên Dịch là một người có chút đại nam tử, hắn theo đuổi Nhan Khê muốn náo loạn càng lớn bao nhiêu, thì Nguyên Dịch lại càng không muốn để cho ai biết về tình cảm của mình dành cho Nhan Khê.
Thế nhưng điều Tống Triều không nghĩ tới chính là, ở thời điểm này Nguyên Dịch lại nguyện ý đứng ra, hắn ở Nguyên gia vốn là không được coi trọng, chuyện hôm nay nháo ra ngoài, Nguyên Á Sâm sẽ càng ngày không muốn nhìn mặt hắn, chẳng lẽ một nữ nhân so với gia sản còn quan trọng hơn?
"Ông chủ" người đàn ông mặc âu phục đen xuất hiện giữa đám người xem náo nhiệt, đem một cái hộp nhung đỏ giao tới tay Nguyên Dịch.
Nguyên Dịch mở hộp nhung ra, bên trong đặt một sợi dây chuyền kim cương, anh đeo sợi dây chuyền lên cổ Nhan Khê, xoay người nói với Tống Triều: "Xin lỗi, Tiểu Khê nhà tôi thích đeo vòng cổ kim cương."
Người qua đường vây xem vòng cổ kim cương trên cổ Nhan Khê phát ra ánh sáng lấp lánh, kim cương lớn như vậy, khẳng định rất đáng giá.
Nhìn thấy bạn trai cô gái cực kì giàu có, trong lòng bọn họ lại có chút yên tâm.
Khóe miệng Tống Triều tuy rằng còn đang cười, nhưng ánh mắt lại trở nên thập phần sắc bén, hắn nhìn về phía Nhan Khê, bỗng nhiên cười nhỏ giọng nói: "Nhan Khê, tôi chờ ngày cô gả vào hào môn."
Nhan Khê chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra ý e ngại, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Người qua đường không nghe Tống Triều nói gì, nhưng thấy Nhan Khê vẻ mặt sợ hãi, cho rằng Tống Triều theo đuổi không thành, bắt đầu uy hiếp cô gái nhỏ nhà người ta, có một vị bác gái nhịn không nổi, nói: "Này, tôi nói cô gái nhỏ nhà người ta không có tình cảm với cậu, cậu còn dám nói những lời khó nghe, có phải rất quá đáng không? Tôi nói cho cậu biết, đây là xã hội pháp quyền, không phải thời kỳ phong kiến."
Có người xung phong đi đầu, liền có người nói theo.
"Không sai, cô gái này sợ tới mức mặt trắng bệch. Tình cảm giữa bọn họ rất tốt, cậu đừng có mà chen vào, chuyện này quá không có đạo lý."
Tống Triều quay đầu lại nhìn người nói lời này, là một lão gia tử tóc bạc.
"Cậu nhìn cái gì, có phải muốn đánh lão nhân hay không?" Lão gia tử bị ánh mắt sắc bén của Tống Triều làm cho hoảng sợ, sau đó nâng cổ cao họng nói, "Người trẻ tuổi, đừng trách lão già ta nói chuyện không dễ nghe, tình cảm nên chú ý vấn đề ngươi tình ta nguyện, nhìn cậu lớn lên văn nhã hiền lành. Cư nhiên còn muốn động thủ với lão nhân, cậu có biết cái gì gọi là kính già nhường trẻ hay không?"
Tống Triều sửng sốt, ở trong mắt mọi người, hắn biến thành nam tiểu tam tỏ tình thất bại, được lão nhân khuyên hai câu, liền biến thành hỗn đản muốn động thủ với người già.
Tống Triều: ...
Tống Triều ở nước ngoài quá lâu, không biết những lão nhân Đế Đô này không chỉ thích khiêu vũ ở quảng trường, xem náo nhiệt, mà còn có mắt tinh rất tường phát hiện chân tướng, kỹ năng ma thuật mà nếu ai xúc phạm họ, họ sẽ lột lớp mặt nạ đó.
Xã hội chính là người thầy tốt nhất, Tống Triều hôm nay sẽ được xã hội dạy cho một bài học ý nghĩa.
Trước mặt một lão gia tử nhiệt tình chính trực, thân phận, địa vị, tiền tài đều là mây khói.
Tướng mạo nhã nhặn tuấn tú của Tống Triều vốn tương đối được lão nhân yêu thích, đáng tiếc đối thủ của hắn là Nhan Khê, là một nữ nhân thoạt nhìn đáng thương hơn nữa còn được các lão nhân thích, các lão nhân nhìn thấy bộ dáng nhỏ nhắn đáng thương của Nhan Khê, giống như là nhìn thấy cháu gái nhỏ nhà mình, tâm tự nhiên sẽ mềm.
Tống Triều lớn như vậy, chưa từng bị nhiều người vây quanh nói ba nói bốn, nụ cười nhã nhặn trên mặt hắn thiếu chút nữa không nhịn được, xoay người chen chúc trong đám người đi ra ngoài.
"Nè, tiểu tử, đem hoa của cậu đi đi."
"Ai bày ra thì người đó xử lý."
"Ngày nay, một số người trẻ tuổi thực sự không có tinh thần cộng đồng."
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)
Mọi người một bên ngoài miệng lẩm bẩm, một bên khom lưng nhặt mấy đóa hoa hồng. Thật ra mà nói, hoa cũng rất đẹp, mang về nhà cắm trong bình hoa cũng không tệ.
Nguyên Dịch trợn mắt há mồm nhìn sự tình đi qua, quay đầu lại vẻ mặt có chút vi diệu nhìn Nhan Khê, có phải cô trời sinh được người qua đường thích hay không, cho nên lúc nào cũng được người qua đường giúp cô chủ trì công đạo? Nhớ tới lần trước hắn bị người qua đường giáo huấn, hắn cảm thấy cánh tay mình đặt trên vai Nhan Khê, tựa hồ nặng hơn nặng.
"Tiểu tử, phải đối xử tốt với bạn gái của cậu, cô gái này không tệ."
"Cô gái nhỏ thật lòng đối với cậu, đừng làm cô ấy thất vọng."
"Cám ơn bác gái nhắc nhở, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy, không để cho cô ấy chịu nửa điểm ủy khuất."
"Đúng vậy, cô ấy là người tốt và xinh đẹp nhất trong lòng cháu."
"Được ạ, các bác đi chậm."
Nhìn Nguyên Dịch nói các loại hứa hẹn với một đám bác trai bác gái không quen biết, còn không ngừng cúi đầu đáp ứng, cô nhịn không được nở nụ cười, bộ dáng này Nguyên Dịch, có loại đáng yêu làm cho người ta động tâm.
Nhịn không được sờ ót anh một cái, tóc không cứng như cô tưởng tượng, nhưng chất tóc rất tốt, rất mượt.
Thấy đám người xem náo nhiệt còn chưa tan, cô giữ chặt tay Nguyên Dịch, dẫn người vào trong đài truyền hình.
Đại sảnh tòa nhà cũng có không ít người xem náo nhiệt, thấy Nhan Khê kéo người vào, mọi người xem náo nhiệt nhao nhao tránh ra một con đường, nhìn theo hai người đi vào thang máy.
Chờ cửa thang máy đóng lại, mọi người mới bắt đầu bát quái.
"Buổi chiều vẫn còn làm sao?" Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, không gian yên tĩnh làm cho Nguyên Dịch có chút không được tự nhiên, nhìn bàn tay hai người nắm cùng một chỗ, vành tai anh đỏ lên, "Nếu không xin nghỉ, tôi dẫn cô đi ăn tối."
"Tôi lên lấy túi xách." Nhan Khê cười nhìn Nguyên Dịch, "Vừa rồi anh xuất hiện thật đẹp trai, giống như là kỵ sĩ cưỡi ngựa đến cứu nữ vương."
"Ý tưởng lộn xộn, nên xem ít truyện cổ tích lại" Nguyên Dịch xuy một tiếng, "Hơn nữa, cũng phải là hoàng tử cưỡi ngựa đến cứu công chúa."
Nhan Khê cười khúc khích, không phản bác lời của Nguyên Dịch.
Thang máy đến, Nhan Khê và Nguyên Dịch vừa đi ra ngoài, liền vang lên một trận vỗ tay.
"Nhan lão sư vừa rồi từ chối quá đẹp."
"Nhan lão sư mau mời khách, giấu bạn trai lâu như vậy, chuyện này cũng quá không hay nha."
Đám người Trần Bội nhận ra Nguyên Dịch chính là người đàn ông lúc trước đến tìm Nhan Khê khi cô ấy bị đèn đập trúng, an bài phòng bệnh cao cấp và chăm sóc cô ấy, lúc ấy Nhan Khê còn nói hai người làbạn bè. Trên thế giới làm gì có loại bạn bè quan tâm đối phương đến như vậy, điều này hoàn toàn không phù hợp với quan hệ bạn bè nam nữ bình thường mà.
"Tiểu Nhan, giới thiệu cho chúng tôi một chút về vị soái ca này đi." Trần Bội nghe Nhan Khê muốn xin nghỉ phép, nói đùa, "Không giới thiệu rõ ràng, chúng tôi sẽ không cho phép hai người đi."
Chuyện hôm nay náo loạn lớn như vậy, sau khi Nhan Khê giới thiệu rõ thân phận bạn trai của mình, cũng có thể làm cho lời đồn dễ nghe một chút. Trong đài truyền hình có người nhiều, một người truyền tai một người sẽ rất khó nghe, còn không bằng ngay từ đầu nói rõ, có thể tránh không ít phiền toái.
Nhan Khê thiếu chút muốn ôm Trần Bội một cái, đúng là một vị trợ công tốt.
"Đây là bạn trai của em, Nguyên Dịch." Nhan Khê không nói rõ thân phận của Nguyên Dịch, cô chỉ muốn ăn Nguyên Dịch vào miệng, không muốn lấy thân phận của anh ra nói chuyện.
"Xin chào mọi người." Nguyên Dịch lấy ra kẹp danh thiếp, rút ra mấy tấm gửi cho Trần Bội và những người đứng gần anh, "Tiểu Khê thường nhắc tới các vị với tôi, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ cô ấy trong công việc."
"Nguyên tổng ngài khách khí rồi, Tiểu Nhan chủ trì chương trình vô cùng được khán giả yêu thích, chúng tôi nhờ phúc của cô ấy, được không ít lãnh đạo cấp trên khen ngợi." Trần Bội sau khi nhìn rõ nội dung danh thiếp, thiếu chút nữa cho rằng mình nhìn hoa mắt, chủ tịch tập đoàn Ân Thái, giám đốc tập đoàn Trường Phong, hắn còn họ Nguyên, đây không phải là vị nhị thiếu gia nhà Nguyên kia sao?
Khó trách 《Chuyện quanh ta》 lên vệ tinh mới được hai ngày, liền lên đề tài nóng, có bạn trai lợi hại như vậy, mỗi ngày lên hot search cũng không còn là mơ.
Nhan Khê lấy túi xách ra, rời đi cùng Nguyên Dịch, lưu lại một đám đồng nghiệp sợ ngây người.
"Trần đạo, vừa rồi người tỏ tình với Nhan lão sư chính là Tống Triều người xuất chúng nhất của Tống gia đúng không? Bạn trai của Nhan lão sư, là nhị thiếu gia Nguyên gia đúng không?"
"Mẹ của con, hiện tại phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy, cư nhiên hiện thực lại có."
"Khó trách Nhan lão sư vẫn không nói về bạn trai, nếu là tôi, cũng không dám tùy tiện nói ra."
"Tay đưa cho tôi." Nguyên Dịch đi vào thang máy, len lén nhìn Nhan Khê vài lần, thấy cô không để ý tới mình, đưa tay tới trước mặt cô, "Quan hệ hiện tại của chúng ta là đang yêu nhau, bên ngoài còn có người nhìn, người yêu nhau luôn muốn nắm tay nhau đi, nếu không sẽ bị nghi ngờ."
"Ồ."
Nhan Khê mở to hai mắt vô tội lại thuần khiết, đặt tay lên lòng bàn tay Nguyên Dịch.
Nguyên Dịch ôm chặt tay cô vào lòng bàn tay.
Lúc này trên mạng, có người đăng một bài viết, tiêu đề: 【 MC tuyến 18, cuộc đời cũng không phải là một bộ phim thần tượng não tàn, vất vả tự lăng xê chính mình là vì điều gì? 】
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook