Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

...

Buổi tối hôm đó, Nguyên Dịch mơ một giấc mộng, mặt trời trên bầu trời đột nhiên rơi xuống, biến thành quả trứng luộc siêu khổng lồ đập vào đầu hắn.

"Em trai" bên bàn ăn, Nguyên Bác buông dao nĩa xuống, "Tối hôm qua không ngủ ngon sao?" Sắc mặt thối như vậy, giống như là người khác nợ hắn 800 vạn.

"Không có gì" Nguyên Dịch bưng ly sữa, cúi đầu nhìn trứng luộc trên đĩa, nhớ tới giấc mơ buổi tối, cả khuôn mặt đều suy sụp, hắn đột nhiên có bóng ma tâm lý đối với loại thức ăn như trứng luộc này.

Người phụ nữ tên Nhan Khê kia có độc.

Nguyên Bác lau miệng nói: "Nghe nói con trai Tống gia từ nước ngoài trở về, gần đây hình như muốn một lần nữa tiến vào trong giới?"

"Em không quen với hắn, anh hỏi em cũng vô dụng." Nguyên Dịch buông đũa xuống, mặt không chút thay đổi nói, "Khi nào anh quan tâm đến loại chuyện nhàn rỗi như nhà người khác?"


"Hắn học chung lớp với em khi còn học cao trung, anh không hỏi em thì hỏi ai?" Nguyên Bác thấy hắn vẫn là bộ dáng có sấm sét cũng bất động không muốn nói nhiều, từ trên ghế ăn đứng lên, "Cái tính tình em như vậy, xem nữ nhân nào dám nguyện ý gả cho em."

"Không hiếm lạ," Nguyên Dịch uống một hơi cạn sạch sữa, "Ai thích thì chịu."

"Được rồi, anh không nói chuyện này với em." Ngữ khí Nguyên Bác trở nên nghiêm túc, "Tiểu tử Tống gia từ nước ngoài học tập trở về, Tống gia cố ý bồi dưỡng hắn, người này làm việc có vài phần thủ đoạn, em phải chú ý nhiều hơn."

Nguyên Dịch nhướng mày, cười đến có vài phần thờ ơ: "Hắn đi nước ngoài ở nhiều năm như vậy, chơi đến mức muốn chuyển sang trong nước sao?"

Đây cũng không phải như mấy chục năm trước, từ nước ngoài về xem như dát vàng, bây giờ làm gì xem nặng nhẹ khả năng của mình, dù ở nước ngoài bao lâu, không hiểu thị trường trong nước cũng xem như chả được gì.


Thấy trong lòng hắn hiểu rõ, Nguyên Bác cầm lấy áo khoác, "Em chậm rãi ăn, anh đi trước."

Trong phòng ăn an tĩnh lại, Nguyên Dịch nhìn trứng luộc trên đĩa, thấp giọng mắng một câu. Ăn sáng xong đi ra khỏi nhà, hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời phía chân trời, cái này đâu giống trứng luộc, rõ ràng là một quả trứng bằng đường.

"Mình thật sự là đầu óc có bệnh!"

----

"Tiểu Nhan, chân em bị sao vậy?" Trần Bội thấy Nhan Khê đi đường có chút quái dị, ngay cả giày cao gót bình thường cũng đổi thành đáy phẳng, "Bị trẹo chân sao?"

Chẳng lẽ là hôm qua giúp cảnh sát truy đuổi người giám hộ bị thương?

"Bị thương nhẹ." Nhan Khê đi tới phòng thu ngồi xuống, bàn che nửa người dưới của cô, cho dù cô không mang giày, khán giả cũng không nhìn thấy, "Chị Trần, bắt đầu ghi hình đi."

Trần Bội gật đầu.


Ngày hôm qua sau khi xem xong cảnh Triệu Bằng quay được, Trần Bội lập tức quay phim trước tập này, chương trình đã chuẩn bị sẵn trước tập sau. Tuy rằng hiện tại bắt đầu ghi hình thời gian có chút gấp gáp, nhưng đêm nay thêm một ca, còn có thể bắt kịp phát sóng tối mai.

Cuối cùng tổ tiết mục vì tiết mục này, tăng ca đến hơn mười một giờ đêm, Nhan Khê cầm cà phê đá, cố gắng chống đỡ tinh thần xem xong đoạn clip, vốn những chuyện này không cần người dẫn chương trình như cô làm, nhưng trong tổ chỉ có một số người như vậy, cô lại lo lắng hiệu quả của đoạn clip hậu kỳ không hoàn mỹ, cho nên khi thành phim ra cô đều sẽ xem trước một lần.

"Hiệu quả rất tốt" Cô nhìn bộ dáng sợ hãi của cậu bé trong ống kính, trong lòng có chút khó chịu, miễn cưỡng cầm tinh thần nói đùa: "Anh Triệu chụp rất tốt."
Khả năng chụp ảnh của Triệu Bằng rất mạnh, kỹ thuật cao siêu không giống như là nhiếp ảnh gia của đài truyền hình nhỏ.

"Mọi người đêm nay vất vả rồi."

Trần Bội thấy trên mặt mọi người đều có vẻ mệt mỏi, "Lần sau mời mọi người ăn cơm."

"Chị Trần khách khí rồi." Hậu kỳ Tiểu Dương mới tới là một thực tập sinh, trong lòng cô còn mang theo nhiệt huyết đối với xã hội, "Chương trình này phát sóng, nếu có thể cải thiện hoàn cảnh sống của đứa nhỏ này, em lại thức thêm hai ba đêm cũng được."

Trần Bội cười khổ, được đài truyền hình phơi bày ra, chỉ có thể cải thiện cuộc sống nhất thời của đứa nhỏ này, sau này sẽ như thế nào, bọn họ ai cũng không dám cam đoan.

"Thời gian không sớm, tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi." Cô khoát tay áo, "Trên đường chú ý an toàn."
Nhan Khê phát hiện đáy mắt Trần Bội có vài phần mệt mỏi, không phải bởi vì thức đêm quá lâu mệt mỏi, mà là đối với một số hiện thực không thể thay đổi mà cảm thấy mệt mỏi. Cô tiến lên vỗ vỗ bả vai Trần Bội, "Chị Trần, chúng ta có thể giúp nhất thời liền giúp nhất thời."

Có đôi khi cho dù không thể giúp cậu bé cả đời, có thể giúp nhất thời cũng là rất tốt.

Hôm nay Nhan Khê không lái xe ra ngoài, ba Tống sắp xếp tài xế đến đón cô, lúc ra khỏi cổng đài truyền hình, tài xế đã đợi gần nửa tiếng đồng hồ.

"Xin lỗi, tăng ca quá muộn." Nhan Khê cười áy náy với tài xế, "Trì hoãn anh nghỉ ngơi."

"Ngài quá khách khí." Tài xế không nghĩ tới thiên kim được ông chủ nâng niu trong lòng bàn tay lịch sự như vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng.

Xe dừng lại ở một ngã tư, Nhan Khê thấy đèn đỏ còn hơn một trăm giây, liền mở cửa sổ xe hít thở không khí. Bất quá chất lượng không khí Đế Đô này, bên ngoài xe cũng sẽ không tươi mát hơn trong xe bao nhiêu, cô chỉ muốn dựa vào gió đêm tỉnh táo.
Dừng ở làn đường bên cạnh là một chiếc Bentley màu đen, Nhan Khê ngáp một cái, đế đô người có tiền thật nhiều, xe sang giống như không cần tiền, tùy ý có thể thấy được.

Nhìn bên ngoài xám xịt, Nhan Khê đóng cửa sổ xe lại, cúi đầu chơi điện thoại di động.

Bên phải cửa sổ ghế sau xe Bentley chậm rãi mở ra, một nam nhân tuấn mỹ mặc áo sơ mi trắng, đeo ánh mắt viền vàng tùy ý nhìn thoáng qua bên ngoài "Tống tiên sinh, ngài thật sự không cần mua thuốc giải rượu sao?" Người lái xe hơi lo lắng về người đàn ông ngồi ghế sau.

"Không cần" Tống triều kéo cà vạt, rượu trên mặt còn chưa tan hết, "Trực tiếp trở về."

Cái bánh lớn ở thị trường trong nước so với tưởng tượng của hắn còn khó gặm hơn, lão hồ ly mỗi một người đều tinh ranh, hắn mới về nước chưa tới nửa tháng, cũng đã nhận thức được không ít.
Bảy năm trước, khi hắn ra nước ngoài, thị trường trong nước đã không được thinh vượng như vậy, ngay cả internet cũng không phát triển như vậy. Mới mấy năm nay, kinh tế trong nước giống như là lửa với nước sôi, thiếu chút nữa náo loạn.

Hắn từ nhỏ đến lớn đều là nhân vật ưu tú, không có đạo lý hiện tại chơi không lại thị trường trong nước. Sống hai mươi bảy năm, chuyện hắn muốn làm được, chưa bao giờ thất bại.

Nghĩ đến lần này sau khi về nước, lại có người so sánh hắn với Nguyên nhị gia, trong lòng hắn liền thẳng thừng ghê tởm, Nguyên Dịch ngoại trừ gia thế so với hắn hiển hách hơn ra, những thứ khác lấy cái gì so với hắn?

Đèn giao thông xen kẽ, xe khởi hành, Tống Triều nhìn đèn đường hai bên đường không hề thay đổi, chậm rãi nhắm mắt lại.

Sau khi chương trình Kênh 8 Đế Đô phát sóng liên quan đến việc trẻ em bị cha mẹ ngược đãi, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của một bộ phận khán giả, không ít khán giả nhiệt tình gọi điện thoại lên đài hỏi tình hình gần đây của đứa nhỏ.
Vốn chuyện này chỉ có thể ném ra một chút hoa nước nhỏ trong khán giả địa phương, nhưng video của chương trình của kênh 8 đế đô này không biết bị ai đưa lên mạng, nhất thời khiến không ít cư dân mạng chú ý.

Nữ MC nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, gõ cửa nhiều lần không ai trả lời, cuối cùng bị cảnh sát bạo lực phá cửa.

Đứa trẻ đầy vết thương, uống nước vội vàng, và khuôn mặt bẩn thỉu, báo cáo kiểm tra y tế của bệnh viện, tất cả mọi thứ đang chứng minh môi trường sống của đứa trẻ xấu như thế nào. Người cha nghiện cờ bạc, ba ngày không thể nhìn thấy mẹ của đứa trẻ, đứa trẻ đối với họ, chỉ là một công cụ phát tiết không hơn không kém đối với bọn họ.

Trong mắt cư dân mạng thần thông quảng đại, không có bất kỳ bí mật nào.

Thì ra cha cậu không chỉ nghiện rượu đánh bạc, còn là một tên trộm trộm cắp, hiện tại đã bị cảnh sát giam giữ, mẹ cậu đã sớm chạy trốn không thấy bóng người, nghe nói làm việc không đứng đắn.
Cư dân mạng A: Đứa trẻ quá đáng thương, may mắn là nữ MC kiên trì báo cảnh sát, nếu không đứa trẻ này nói không chừng sẽ bị chết đói ở nhà. Chương trình này là từ đài nào? Người dẫn chương trình lớn lên trông không tồi, có chút giống nữ chính trong 《Cao Sơn Hoa Bách Hợp Nở》

Cư dân mạng B: Trên lầu nói về bộ phim tình cảm cay đắng của nữ chính từ tập đầu tiên đến tập cuối cùng? Nữ MC này đâu giống, nữ chính biết khóc kia, có thể cởi giày giúp cảnh sát bắt kẻ xấu? Đừng đùa nữa! Nữ MC này có trái tim nhân hậu, gương mặt cũng đẹp.

Một số cư dân mạng đã chú ý đến nữ MC thông qua video, nhưng sự chú ý chính của mọi người vẫn là ở những đứa trẻ bị tổn thương.

Do dư luận trên mạng quá lớn, địa phương cũng cẩn thận hơn trong việc xử lý các vấn đề trẻ em. Cuối cùng, cha của đứa trẻ bị kết án ba năm tù vì ăn cắp, đánh bạc bất hợp pháp và lạm dụng trẻ em, và mẹ của đứa trẻ đã bị kết án một năm tù vì lạm dụng trẻ em và tham gia vào các giao dịch bất hợp pháp.
Đứa trẻ được gửi đến một viện phúc lợi có điều kiện rất tốt, rất nhiều cư dân mạng nhiệt tình quyên góp tiền và quần áo và đồ chơi cho viện phúc lợi, mang lại lợi ích cho nhiều trẻ mồ côi trong các viện phúc lợi.

Kênh 8 Đế Đô bởi vì chuyện này, lại được cấp trên khen ngợi. Khi Nhan Khê đến viện phúc lợi làm báo cáo phỏng vấn tiếp theo, thấy đứa nhỏ thêm không ít thịt, vết thương trên người cũng tốt hơn bảy tám phần, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Chị ơi." Lúc sắp kết thúc buổi chụp hình, đứa nhỏ chạy tới ôm đùi Nhan Khê, trên mặt mang theo vài phần gần gũi.

Nhan Khê ngồi xổm xuống nhìn đứa bé, cười cười với cậu.

Đứa trẻ nói chuyện không quá lưu loát, lắp bắp nói trưa cậu ăn một chén cơm, là tự mình ăn, còn tự mình rửa tay.

"Thật ngoan." Nhan Khê làm ra vẻ mặt thán phục tán thưởng, "Tùng Tùng thế nhưng có thể một mình làm nhiều việc như vậy."
Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo vui vẻ của cậu bé, đáy lòng Nhan Khê mềm nhũn, đưa tay ôm lấy cậu bé.

Hy vọng đứa nhỏ này sau này có thể sống thuận lợi, có người quan tâm, có người yêu thương, sẽ không bao giờ nhịn đói nữa, bị người khác ngược đãi đánh đập.

Chờ sau khi giáo viên đưa Tùng Tùng về phòng ngủ trưa, Nhan Khê mới tạm biệt viện trưởng, viện trưởng đưa Nhan Khê một đường đến cửa viện phúc lợi: "Cô Nhan, cô yên tâm, viện phúc lợi của chúng tôi sẽ đối xử tử tế với từng đứa nhỏ, coi bọn họ như con mình để yêu thương."

"Làm cho viện trưởng phí tâm." Nhan Khê trịnh trọng hướng viện trưởng cảm ơn.

"Đây là những gì chúng tôi nên làm" Viện trưởng tóc đã hoa râm, cười giống như người bà hiền lành tốt bụng "Toàn viện chào đón nhân viên truyền thông của cô bất cứ lúc nào đến thăm mỗi đứa trẻ ở đây."
Nhan Khê nở nụ cười, quay đầu chuẩn bị rời đi. Lúc này một hàng đoàn xe tải đi về phía cổng viện phúc lợi, cô thấy thế nhường sang bên cạnh.

"Đây là vật tư mà một vị mạnh thường quân tên Là Nguyên Dịch đưa tới, tất cả đều là đồ dùng và thức ăn, còn có một chi phiếu 100 vạn." Trong thanh âm viện trưởng tràn đầy cảm kích, "Phóng viên Nhan, nếu cô quen vị tiên sinh tên Nguyên Dịch này, mong cô nhất định phải giúp chúng tôi nói với anh ấy một tiếng cảm ơn."

Nguyên Dịch...

Nhan Khê bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề, Nguyên nhị thiếu tên là gì ấy nhỉ?

....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương