Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
....
Chương trình của Tiểu Tùng Tùng được đưa đến viện phúc lợi sau khi được phát sóng, Kênh 8 đài truyền hình Đế Đô đã nhận được không ít cuộc gọi khen ngợi từ khán giả, có một số người lớn tuổi đã viết thư khen ngợi gửi đến.

Trong lúc đã sớm quen với điện thoại, những lá thư khen ngợi này giống như là phượng hoàng rơi vào bầy gà, động tác xé thư của tổ tiết mục cực kỳ cẩn thận, giống như cầm một viên trân châu quý đến cực điểm.
"Mười năm trước, đài thường xuyên nhận được thư của khán giả", Kim đài trưởng có chút hoài niệm nhìn những lá thư này, "Mấy năm nay người viết thư đã không còn nhiều."
Nhan Khê mở ra một phong thư, giấy viết thư là bản in ngang truyền thống nhất, không có mực in càng không có mùi thơm, nhưng người viết thư lại rất nghiêm túc, phía trên không có nửa vết bẩn, càng không có sai chữ.

Chữ viết bút mạnh mẽ, văn bút lão luyện lại nghiêm túc, từ trong từng dòng chữ có thể thấy được, vị khán giả này đã xem vài tập tiết mục của bọn họ.
Cuối bức thư, khán giả đã hơn 70 tuổi này viết cho họ những lời chúc phúc, Nhan Khê mặc dù không biết tướng mạo của ông lão này, nhưng lại có thể cảm nhận được kỳ vọng rất lớn của ông lão đối với chương trình.
Đọc xong thư cẩn thận gấp giấy thư vào phong bì, lấy điện thoại di động chụp một bức ảnh về phía phong bì, ông lão chúc phúc tốt đẹp này, cô nhận lấy, nhớ kỹ.
Thừa dịp buổi trưa nghỉ ngơi, Nhan Khê lấy giấy bút ra đáp lại một phong thư cho ông lão, có đồng nghiệp tới, cười nói: "Viết tay tốn nhiều công sức, không bằng dùng máy tính đánh ra."
"Không sao, dù sao em cũng nhàn rỗi nhàm chán." Nhan khê cười cười với đồng nghiệp, tiếp tục vùi đầu viết.
Mặc dù chữ của cô không đẹp như ông lão, cô cảm thấy rằng có lẽ ông lão thích thư viết tay hơn.
"Ngày mai em nghỉ phép, có kế hoạch gì không?" lúc Trần Bội đi tới, Nhan Khê vừa vặn viết xong thư, cô ngẩng đầu nói, "Ngày mai em có hẹn một người dùng cơm."
"Vậy thì không còn cách nào khác." Trần Bội khom lưng nhỏ giọng bên tai cô nói, "Có một nhà tài trợ tổ chức hoạt động ở trung tâm thương mại, mời chúng ta đi góp vui, tất cả những thứ tốt đều được bán với giá gốc.

Nếu em không đi, chị đưa hạn ngạch cho người khác vậy."

"Thật là không khéo." Nhan Khê lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, "Mấy ngày trước Tiểu Dương không phải nói muốn mua chút đồ gia dụng sao, không bằng chị dẫn em ấy đi theo đi."
"Được." Trần Bội cười cười, không hỏi Nhan Khê nghỉ phép hẹn ai ăn cơm, quay đầu tìm Tiểu Dương nói chuyện này, còn đặc biệt điểm danh là Nhan Khê nhường danh ngạch cho cô, khiến Tiểu Dương liên tục cảm ơn cô.
Nhan Khê biết Trần Bội cố ý mượn sức cô, cười ngẩng đầu nói: "Tất cả đều dựa vào chị Trần có mặt mũi, người ta mới tới mời chúng ta, bằng không ông chủ trung tâm thương mại làm sao biết chúng ta là ai."
Mọi người tâng bốc nhau một phen, chuyện này coi như xong, Nhan Khê mở WeChat ra, mở khung trò chuyện, gửi tin nhắn cho đối phương.
Trong phòng họp, Nguyên Dịch mặt không chút thay đổi nghe hai quản lý bộ phận tranh cãi, làm bộ như không nhìn ra bộ dáng hai người này có mâu thuẫn, "Chuyện này hai người thương lượng làm, tôi hy vọng một tuần sau có thể thấy kết quả."
Mọi người đều biết tính cách của Nguyên Dịch, thấy hắn đã mở miệng, đem những lời vốn dĩ muốn nói đều nuốt xuống.
Nguyên Dịch nhướng mày nhìn mọi người: "Còn có việc gì không, không có việc gì tan họp."
Mọi người ngươi xem ta, ta xem ngươi, người cuối cùng mở miệng nói: "Ông chủ, về hạng mục tân thành..."
"Hạng mục này tôi không coi trọng." Nguyên Dịch ngón trỏ chỉ điểm điểm mặt bàn, thái độ có vẻ có chút kiệt ngạo bất tuân, nhưng ở đây ai cũng không dám nói nhiều, chỉ yên lặng lắng nghe.

Ông chủ nhà họ trông không giống như một doanh nhân đứng đắn, nhưng tầm nhìn đầu tư vẫn rất chính xác, những nhân viên như bọn họ đã quen việc này.
Sau khi tan họp, Nguyên Dịch không từ ghê đứng dậy, mà mở điện thoại di động ra.

Trong cuộc họp, hắn không được sử dụng điện thoại di động, vì vậy mặc dù nửa giờ trước đã nghe thấy âm thanh WeChat, hắn nhẫn nại đến hiện tại.
Người phụ nữ này rốt cục cũng quyết định thời gian và địa điểm ăn cơm, hắn còn tưởng rằng đối phương lại quên.
Đã sớm đáp ứng chuyện của đối phương, Nguyên Dịch sẽ không cự tuyệt, nhưng lại không muốn để cho mình có vẻ quá nhiệt tình, hắn trả lời vài chữ lại toàn bộ xóa bỏ, đánh một chữ "Ừ" gửi qua.
Lời này hẳn là có thể phản ánh được thái độ bất đắc dĩ của hắn, mới lịch sự đồng ý, đúng không?
Nhưng mà tâm nhãn Nhan Khê từ trước đến nay tương đối lớn, thấy đối phương đồng ý với sự sắp xếp của cô, liền ném điện thoại sang một bên, làm sao có thể suy nghĩ đằng sau một chữ có ý nghĩa gì, cảm xúc gì, cũng không phải làm đề đọc hiểu môn ngữ văn.

Thật vất vả mới được nghỉ phép, Nhan Khê vừa về đến nhà, liền cởi váy tu thân đoan trang trên người mình, thay váy ngủ bằng vải cotton rộng rãi thoải mái, mang dép lê mềm mại tiến vào trò chơi.
Chơi được một nửa, điện thoại di động vang lên, sau khi cô ấn rảnh tay, tiếp tục thao tác nhân vật trong trò chơi gϊếŧ quái trong phó bản.
"Đại Hà" giọng Đào Như từ trong điện thoại truyền ra, "A a a, tớ nhìn thấy cậu trên TV!"
Nhan Khê nhìn thời gian, hiện tại đang là thời gian phát sóng của 《Chuyện quanh ta 》, "Thế nào, tớ có phải lên hình rất đẹp hay không?"
"Nhan Đại Hà, cậu là tên khốn, tới đài truyền hình làm việc, cũng không nói với chúng tớ một tiếng" Đào Như chậc chậc nói, "Bất quá khuôn mặt này của cậu đúng thật rất ăn ảnh, một bộ dáng Tiểu Bạch Liên Hoa, làm cho người ta sinh ra du͙ƈ vọиɠ bảo vệ."
"Tiểu Bạch Liên Hoa bây giờ đều bị hắc thành cái dạng gì, cậu đây là khen tớ hay mắng tớ." Nhan Khê nở nụ cười, "Lần trước không phải tớ nói với các cậu, tớ đi làm ở đài truyền hình sao, trên tv thấy tớ có gì kỳ quái."
Hai người nói chuyện một hồi, Đào Như bỗng nhiên nói: "Nói chuyện với cậu lúc nao cũng thành nói nhảm, tớ đến nói với cậu một chuyện."
"Chuyện gì?" Nhan Khê rời khỏi phó bản, bưng nước trái cây lên bàn uống một ngụm.
"Ngụy Hiểu Mạn và Trần Minh Động chia tay" Đào Như trong giọng nói có chút khinh thường, "Tớ liền biết, hai tiểu tiện nhân này không có kết quả gì tốt."
Năm đó bốn người các cô ở cùng một phòng, tình cảm rất tốt, cho dù là ai cũng không ngờ Ngụy Hiểu Mạn lại tranh thủ thời gian Nhan Khê trở về chăm sóc mẹ đang bệnh, cùng Trần Minh Động có một chân.
"Một cái tát, Trần Minh Đông nếu không có ý, Ngụy Hiểu Mạn cũng không đào được góc tường này." Hai ba năm, Nhan Khê đã sớm đem hai người này quăng ra sau đầu, "Hôm nay cậu gọi điện thoại cho tớ là vì muốn nói chuyện này?"
"Tớ là từ bạn học cũ nghe được, Nguỵ Hiểu Mạn đến Đế Đô." Đào Như ho khan một tiếng, thanh âm nói chuyện dần dần nhỏ đi.
Năm đó mẹ Nhan qua đời, cả người Đại Hà thương tâm đến gầy đi một vòng lớn, lo liệu xong hậu sự của mẹ Nhan, trở lại trường học lại phát sinh loại chuyện này, lúc ấy Đại Hà có bao nhiêu khổ sở?
"Cô ấy đến thì đến, không liên quan đến tớ." Ngữ khí Nhan Khê có chút thản nhiên, "Cậu yên tâm đi, cho dù vận khí của tớ không tốt thật sự gặp được cô ấy, nhiều nhất cũng chỉ trợn trắng mắt với cô ấy, sẽ không đánh nhau."
"Ai muốn cậu đánh nhau với cô ấy?" Đào Như im lặng không nói gì, chuyện này liên quan gì tới đánh nhau?
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Đào Như, Nhan Khê nằm trên giường, mở Weibo lên.
Còn những chuyện vụn vặt trong quá khứ, cô đã không quan tâm đến nó từ rất lâu rồi.


Cuộc sống này, khoảng thời gian xui xẻo, khó tránh khỏi sẽ gặp phải một hoặc hai cặn bã, khi vận rủi đã dùng hết thì may mắn sẽ đến.
Chính là không biết bạn trai tương lai của cô ngồi xổm ở góc nào, lúc này còn chưa tới tìm cô.
Gặp gỡ một cô gái, áo sơ mi trắng với bộ vest đen có quá nghiêm túc không?
Nguyên Dịch đứng trước tủ quần áo, ánh mắt đảo qua từng hàng quần áo chỉnh tề, giống như là quốc vương tuần tra vương quốc của mình.
"Lão nhị" Nguyên Bác gõ cửa đi vào, "Hôm nay đi theo anh một chuyến, một người chú mời chúng ta tới làm khách."
"Không đi" Nguyên Dịch cởϊ áσ sơ mi trắng ra, "Em có hẹn rồi."
Nữ nhân kia cũng không phải là gì của hắn, hắn mặc cái gì chẳng lẽ còn phải lo lắng tâm tình của cô? Áo sơ mi trắng và vest đen rất ổn, rất hoàn hảo.
"Có hẹn với ai?" Nguyên Bác ngồi xuống ghế sofa đơn, "Chú ấy muốn giới thiệu một cô gái cho em, nghe nói cô ấy là cựu học sinh trung học chung với em."
Nguyên Dịch cúi đầu thay quần áo không nói gì.
"Nếu hôm nay cuộc hẹn không quá quan trọng, vậy huỷ đi."
Nguyên Bác giọng điệu bình thản, "Em tuổi cũng không còn nhỏ."
"Nam nhân lập nghiệp trước rồi lập gia đình, em còn không vội" Nguyên Dịch cúi đầu thắt cà vạt, "Hơn nữa anh cũng không vội, em gấp cái gì?"
"Anh có bạn gái, em không có" Nguyên Bác không thèm để ý, "Nếu em không muốn gặp, vậy thì quên đi.

Nhưng chờ ba mẹ trở về, chỉ sợ mẹ lại muốn thúc giục em."
"Vợ chồng bọn họ ân ái, nào có thời gian quản em?" Thắt chặt cà vạt, chỉnh cổ áo, ngữ khí Nguyên Dịch bình thản đến mức có chút rét run, "Em đã qua tuổi khiến bọn họ quan tâm."
Nguyên Bác thấy em mình như vậy, trầm mặc xuống.
11 giờ 40 phút, Nhan Khê đi tới địa điểm đã hẹn, phát hiện Nguyên Dịch đã đến.
"Thật ngại quá, để cho anh chờ lâu." Không nghĩ tới Nguyên Dịch lại đến sớm, Nhan Khê ngồi xuống đối diện anh, đưa thực đơn cho Nguyên Dịch.


Nguyên Dịch nhìn thực đơn không đụng đến, "Ưu tiên phụ nữ."
Nhan Khê lại sửng sốt, cười thu lại thực đơn, sau đó gọi hai món.
Sau khi gọi món, hai người ngồi mặt đối mặt, không ai nói gì.
Nhan Khê thấy Nguyên Dịch không có bộ dáng chủ động nói chuyện, cảm thấy nếu cứ im lặng như vậy, bữa cơm này cô sẽ ăn đến đau dạ dày: "Nguyên tiên sinh, mấy ngày trước viện phúc lợi đã gửi cho tôi một bảng chi tiêu tiền từ thiện, còn muốn tôi thay mặt tất cả trẻ em trong viện phúc lợi cảm ơn anh.

Anh có muốn xem bảng chi tiêu này không?"
"Không cần" Nguyên Dịch lắc đầu, "Hôm nay cô tới chính là nói với tôi những thứ này?"
Hóa ra Nguyên Dịch được mời đến ăn tối vì chuyện viện phúc lợi, có vẻ như người phụ nữ đã quên những gì cô ấy hứa trong hôm trao đổi WeChat.
"Hả?" Nhan Khê không hiểu sao cảm thấy trên mặt Nguyên Dịch viết bốn chữ "Tôi rất mất hứng", rõ ràng khuôn mặt này từ đầu đến cuối cũng không có nhiều biến hóa cảm xúc, loại ảo giác này từ đâu ra?
Con ngươi cô vừa đảo, "Lần trước anh anh đưa tôi về nhà, tôi còn chưa cảm ơn anh cho tốt.

Có lòng muốn mời anh ăn cơm, lại sợ công việc của anh bận rộn, không tiện đến quấy rầy..."
Trên thực tế cô chỉ không muốn để cho đối phương cho rằng, cô mặt dày ôm đùi, dù sao...!cô là một đoá hoa trắng tự lập.
"Ồ" mí mắt của Nguyên Dịch rũ xuống, "Ngày nghỉ tôi cũng không bận."
"Ha ha, phải không, vậy thật không tồi." Nhan Khê lễ phép cười cười.
Nguyên Dịch ngẩng đầu nhìn cô: "Sau này cô mời tôi ăn cơm, ngày lễ đều được."
Nhan Khê cười gật đầu, sau đó mới nhận ra cái gì đó không ổn.
Nói đạo lý đi, sau này vì sao cô còn phải mời anh ăn cơm?
...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương