Đứng Trong Bóng Tối
-
Chương 21
Erin hất tung cách cửa ở sảnh của Kinsdale và lao thẳng lên cầu thang. Ngay khi lột bỏ chiếc váy gớm ghiếc này ra, tắm rửa sạch sẽ cảm giác dơ bẩn do Mueller chạm vào người, cô sẽ gọi cho Connor và xin lỗi vì đã bỏ chạy. Cô sẽ nghe theo trái tim mình. Nó sẽ nguyên vẹn hoặc cô sẽ phải chứng kiến nó tan vỡ thành hàng triệu mảnh.
Connor đang ngồi ở đoạn nghỉ giữa hai dãy cầu thang, chờ cô.
Cô lùi xuống các bậc thang. Ví, giày, quần áo của cô rơi thẳng xuống sàn. Cô lảo đảo trên đôi giày cao gót và chuẩn bị tinh thần đập mạnh vào tường, nhận thức tồi tệ là ngực cô đã thực sự trượt ra khỏi cái váy, đôi mắt cô nhòe đi vì nước mắt dù cô đã lau trên xe. “Connor?”, cô thì thầm.
Ánh mắt dữ dội của anh nhìn cô từ đầu tới chân. “Chà, chà”, anh nói khe khẽ. “Nhìn... em... rất... đặc biệt.”
“Connor, em..”
“Nhìn lại mình đi cưng.” Anh đứng lên, cái bóng to lớn bao trùm cô. “Không áo lót. Anh chưa bao giờ thấy em trang điểm trước đây, ít nhất cũng không giống thế này. Thay đổi toàn bộ ngoại hình của em. Chà. Một phụ nữ hoang dã.”
Cô lùi lại, dựa sát vào tường bởi giọng nói mềm mại, chết người của anh.
Cô đã từng thấy anh giận dữ, nhưng chưa bao giờ như thế này. “Connor, em đang định...”
“Nó cho tôi thấy điều gì, phong cách mới này?”, giọng anh đầy châm biếm, cợt nhả. “Nó nói, bữa tiệc đã qua và tôi đang uống quá nhiều sâm banh, hãy đưa tôi về và làm tình cuồng dại với tôi.”
Cơn giận dữ trào lên trong cô. “Sao anh dám nói với em như thế?”
Anh tiến thẳng về phía cô. Cô lảo đảo lùi lại đến khi phần lưng trần áp sát vào những viên gạch ốp tường. “Hôm nay em có vui vẻ không, Erin?”, anh hỏi.
Cô hất cằm lên. “Không đâu”, cô nói. “Connor, đừng làm thế.”
“Erin? Là cháu phải không?”
Cả hai ngẩng đầu lên, kẻ ngó trước, người quay sau. Bà Hathaway, người hàng xóm tọc mạch ở tầng trệt, đang gập người trên chiếc gậy ở đầu cầu thang. Từng lọn tóc của bà ta tỏa sáng trong ánh đèn màu tím như một vầng hào quang, còn khuôn mặt là một tiếng gầm gừ dữ dội của các nếp nhăn. “Anh chàng đồng nghiệp này đang gây rắc rối cho cháu à? Nếu đúng thế ta sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức! Đe dọa một phụ nữ trẻ ở ngay cầu thang nhà cô ấy. Thật khí phách!”
Đôi mắt Connor lóe lên sự thách thức khốc liệt. “Thật sao, Erin? Tôi quá đáng sợ với em hả? Em có muốn gọi những kẻ khoác áo choàng trắng tới lôi tôi đi không?”
“Thôi đi”, cô rít lên.
“Tốt hơn hết, hãy làm thế.” Anh lôi điện thoại ra hùng hổ bấm số. Rồi dúi vào bàn tay run rẩy của cô. “Gọi Nick đi. Sẽ nhanh hơn 9-1-1 đấy, anh ta đang lồng lộn tìm cách tóm tôi bằng mọi giá. Nào, gọi đi. Chấm dứt tình trạng chết tiệt này một lần và mãi mãi.”
Miệng cô há to, kinh hãi. Anh hất cằm vào chiếc điện thoại và lùi lại một bước, yết hầu nhấp nhô. “Làm đi”, anh hung dữ. “Chỉ cần bấm vào phím màu xanh và kết thúc nó.”
Bộ mặt tổn thương lạnh lẽo, thắt chặt của anh làm trái tim cô vặn xoắn, bốc cháy. Cô gập mạnh điện thoại. “Không bao giờ.”
“Bảo cậu ta, cô gái”, bà Hathaway lên tiếng. “Là ta sẽ gọi cảnh sát.”
Erin cố mỉm cười. “Đừng lo lắng, bà Hathaway. Bọn cháu chỉ đang bất đồng và cảm thấy rất xấu hổ vì đã làm thế ở nơi công cộng, thay vì trong phòng riêng.”
“Cậu ta đang quấy rầy cháu”, bà Hathaway đáp. “Ta có thể thấy vậy.”
“Cháu có thể kiểm soát được tình hình”, Erin dỗ dành. “Nhưng cháu thực sự cảm kích sự quan tâm của bà. Bà là một người hàng xóm tốt bụng.”
Bà Hathaway tỏ ra thất vọng. Bà ta đi vòng quanh Connor. “Ta không thích kiểu của cậu.” Bà ta nhấn mạnh từng từ bằng cách chĩa cái gậy vào thẳng người Connor. “Mái tóc dài, đôi mắt nguy hiểm và cái miệng bẩn thỉu của cậu. Chửi thề bậy bạ như bọn bốc xếp trước mặt một cô gái trẻ đáng yêu. Đàn ông như cậu cực kỳ phiền hà và vô giá trị.”
“Phải, thưa bà”, Connor kiên nhẫn đáp. “Họ cũng nói với tôi như thế.”
“Nghĩ mình thông minh lắm hả?”
Connor trợn mắt lên, lẩm bẩm. “Hầu như không.”
Bà ta chỉ đầu gậy về phía Erin. “Cẩn thận, cô gái. Cậu ta thô bạo với cháu lần nữa, hãy cho ta biết. Sao cháu lại để một gã đàn ông chửi rủa mình chứ? Bọn họ cho rằng mình có giấy phép để tự do làm thế. Lần nào cũng vậy.”
“Đừng lo lắng”, Erin nhắc lại. “Thật đấy. Chúc bà buổi tối vui vẻ.”
Bà Hathaway loạng choạng lùi về phía cửa căn hộ đang mở của bà ta, vẫn đang lẩm bẩm. Họ chờ đến khi cái cửa đóng hẳn lại và kìm nén tiếng cười trước khi họ dám nhìn vào nhau. Cô đưa điện thoại cho anh. Anh lắc đầu.
“Giữ lấy nó”, anh nói. “Anh chẳng muốn nói chuyện với bất kỳ ai.”
Cô ném nó vào ví vì chẳng biết làm sao. Họ thận trọng nhìn nhau, sợ cả thở.
“Có muốn tiếp tục cuộc tranh luận trên gác, trong phòng riêng của em không?” Giọng anh vẫn khắc nghiệt nhưng sắc thái giận dữ đáng sợ đã nhạt đi.
Cô gật đầu, quỳ xuống nhặt đồ đạc của mình, ôm trước ngực. Ngón tay vụng về giữ chặt những thứ bị rơi. Sáu tầng cầu thang là một hành trình dài với Connor sôi sục phía sau. Cô cảm thấy ánh mắt anh nóng rực trên lưng. Chằm chằm vào cơ thể cô trong bộ váy mỏng manh này.
Cô tìm chìa khóa trong ví. Như mọi khi, anh giật lấy chúng từ tay cô, rút súng ra. Cô kiên nhẫn chờ đợi các nghi thức quen thuộc trôi qua đến khi anh vẫy cô vào, khóa và cài chốt cửa.
Cô bật đèn cây trong lúc anh cởi áo khoác, ném nó lên thành ghế. Anh đứng thẳng lưng, dang rộng hai chân và khoanh tay trước ngực. “Sao?”, giọng anh dứt khoát. “Mọi chuyện xảy ra thế nào, Erin?”
“Khi em tới chỗ Mueller. Tamara đợi em ở cửa”, cô bắt đầu. “Cô ấy cho em xem một chiếc vòng vàng Celtic, với thiết kế hai con rồng đang đánh nhau. Một thành quả mới. Vô cùng đẹp đẽ.”
Anh gật đầu ra hiệu cho cô tiếp tục. “Được. Rồi sao?”
“Mueller đã yêu cầu em đeo làm mẫu. Em cố gắng từ chối, lấy lý do là mình mặc không phù hợp. Cô ấy nói họ đã mang đến sẵn vài bộ váy phù hợp với cái vòng cho em chọn. Cô ấy gây áp lực cho em và... và em...”
“Và em nghe theo. Em cởi quần áo trong nhà gã đàn ông đó, khoác bộ váy mà hắn mua cho em.” Cơn giận dữ bị kìm nén dữ dội rung lên trong từng lời anh nói. “Chúa ơi, Erin, em đã nghĩ gì thế?”
Cô nhắm nghiền mắt, lảng tránh ánh nhìn của anh. “Em không nghĩ gì cả”, cô thừa nhận. “Em ước mình đã không làm thế. Lúc đó em rất rối và khủng hoảng, em sẽ không bao giờ làm bất cứ chuyện gì ngu ngốc lần nữa, em hứa. Xin anh, đừng biến nó thành nghiêm trọng như vậy, Connor. Đó chỉ là... một bộ váy.”
Anh túm chặt bắp tay cô, đột nhiên cô hoảng hốt thở dốc, rồi kéo cô ra trước tấm gương đứng, thứ đồ cổ duy nhất cô cho phép mình được sở hữu trong căn hộ nhỏ hẹp này. Ánh sáng màu đỏ phát ra từ cái chao đèn làm bằng giỏ đồ chiếu lên cơ thể cô những vệt màu hung hung sặc sỡ của ánh sáng và bóng tối. Những ngón tay thành thạo của anh vuốt ve ngực cô và sự dịu dàng bất ngờ của anh làm cô rùng mình với niềm khóa cảm đột ngột. Cô hất đầu ra sau, run rẩy. Anh hoàn toàn không định trước sẽ nắm lấy cổ chiếc váy, xé thẳng xuống dưới bằng một cú giật thô bạo.
Cô kêu lên. Anh nhanh chóng giữ chặt cơ thể đang vật lộn của cô, xé tiếp, làm lộ trọn vẹn bộ ngực. Một cú giật nữa, bụng cô lộ ra. Cô vặn vẹo điên cuồng chống lại anh. “Lạy Chúa, Connor! Anh định làm gì?”
Anh kéo, giật đến khi chiếc váy xuống đến ngang hông cô. “Cái này gọi là giao tiếp phi ngôn ngữ. Anh muốn em hiểu rõ anh cảm thấy thế nào về chuyện này...”
“Em đã hiểu thông điệp của anh, vì Chúa! Không cần phải...”
Anh giật cô sát lại, trượt tay bên dưới đường cong ở mông cô tìm kiếm. “Anh sẽ không ép buộc nếu em không muốn”, anh nói. “Nhưng anh không cần lo lắng chuyện đó phải không, Erin? Em đã ướt đẫm. Em có muốn anh không?”
Cô không thốt lên lời, không đủ sức mạnh để chống lại cơn thủy triều đen tối của ham muốn. Đùi cô siết chặt quanh tay anh, cầu khẩn nhiều hơn nữa trong lặng câm.
Đó là tất cả câu trả lời anh cần.
Anh đẩy cô nằm sấp xuống, thô bạo đè mặt cô xuống bàn. Ấm trà, lọ hoa khô lăn lóc và vỡ tan trên sàn nhà. Lọ đường đổ nghiêng, vương vãi khắp mặt bàn. Hạt đường rải rác, lấp lánh trong ánh sáng màu đỏ như tuyết dưới hoàng hôn. Connor gạt tóc khỏi mặt cô. Qua khóe mắt cô thấy áo phông của anh bay vèo ra sau. Anh đặt chân giữa hai đùi cô, đẩy chúng mở rộng.
Cô liều lĩnh tìm kiếm sự quen thuộc từ anh, nhưng thứ cô đang cảm nhận chia cách họ cũng nhiều như nó kích thích họ. Căn phòng im ắng, ngoại trừ hơi thở gấp gáp của hai người. Cô bật tiếng kêu thất thanh khi cơn đau nhói lên từ sâu bên trong.
Anh lập tức dừng lại ngay. Anh cong người phủ lên trên cô trong lời xin lỗi run rẩy, câm lặng và âu yếm, dỗ dành cô bằng đôi tay anh. Chúng dụ dỗ và đòi hỏi niềm khoái cảm của cô với sự kiên trì bền bỉ, không mệt mỏi. Đến khi cô buông lỏng và chuyển động cùng anh, anh mới bắt đầu lúc lắc, trượt nhẹ nhàng, cẩn thận trong cô.
Anh áp mặt vào cổ cô, giống một con thú đang sục mũi vào bạn tình. “Chết tiệt, em quá xinh đẹp, Erin”, giọng anh thô ráp.
Cổ họng cô bắt đầu run rẩy. Những cú thúc của anh sâu hơn. Nước mắt lăn dài trên má cô đang áp sát xuống đống đường trên bàn. Vị mặn của muối, ngọt của đường hòa tan trong miệng cô đang há ra, thở hổn hển. Cho dù giận dữ thế nào, anh cũng không nỡ làm đau cô.
Chết tiệt, cô là của anh.
Chiếc bàn rung chuyển dữ dội trên những cái chân lung lay mỗi khi xác thịt đập vào xác thịt, với từng hơi thở hổn hển. Anh kéo cô lên, ngã nhào xuống giường, ấn mặt cô vào chăn khi chiếc bàn chuẩn bị sập.
Cô đặt tay lên ngực anh, cảm nhận các cơ bắp chuyển động bên dưới làn da nóng rực, mềm mại của anh mỗi khi hông anh nặng nề thúc vào cô. “Em không muốn chúng ta như thế này”, cô nói.
Anh đè cô xuống dưới sức nặng củ mình, ghìm chặt cô vào giường. “Đây là cách nó diễn ra”, anh nói. “Anh không thể giả vờ cảm thấy bất cứ điều gì khác đêm nay, cho dù anh muốn thế. Nhưng anh không muốn. Nên làm thế nào đây?”
“Em không yêu cầu anh phải giả vờ”, cô nói. “Em yêu cầu anh tin em. Em muốn anh nhớ. Đêm qua anh đã nói chúng ta...”
“Đêm qua em không nói dối anh và làm anh giận dữ. Đêm qua em không biến anh thành kẻ ghen tuông mất trí. Đêm qua là một thế giới khác, em yêu. Và em là người đã thay đổi tất cả. Không phải anh. Nên hãy chịu trách nhiệm đi.”
Lời nói của anh nhen nhóm lên một tia giận dữ mà mỗi giây trôi qua nó càng bừng sáng và bùng lên mạnh mẽ hơn. “Em luôn luôn phải chịu trách nhiệm”, cô hét lên. “Luôn luôn. Suốt đời. Cho từng thứ chết tiệt. Nhưng lần này thì không.” Cô đập vào ngực anh và vùng vẫy bên dưới. “Lần này không phải là lỗi của em, Connor! Chuyện này không... phải... lỗi... của... em!”
Anh nắm lấy cổ tay cô, nheo mắt nhìn chằm chằm xuống. “Em đang nói đó là lỗi của anh hả?”
“Em không biết! Em không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho chúng ta. Giống như chúng ta đang bị ám bởi một lời nguyền ác quỷ. Nhưng em biết rõ em yêu anh, Connor. Em yêu anh.” Cô nắm chặt vai, kéo anh sát vào cô.
“Chết tiệt. Không. Anh không muốn... chết tiệt, Erin.” Anh hằn học chửi thề và chống lại cô, nhưng cô vẫn ôm chặt anh với tất cả sức mạnh của mình. Anh sẽ phải đánh cô nếu muốn cô buông tay và cô biết rõ anh không thể làm thế.
Cô kiên nhẫn kéo anh lại gần đến khi anh đổ sụp xuống người cô với tiếng nấc nghẹn ngào. Anh giấu mặt vào gối, di chuyển trong cô, khó nhọc, đau đớn. Anh bật ra tiếng kêu bị bóp nghẹt. Cơn cực khoái bùng nổ xuyên qua người anh dường như đau đớn hơn là thích thú.
Tim anh đập thình thịch trên ngực cô. Cô âu yếm cơ thể đẫm mồ hôi, run rẩy của anh và cố kéo mặt anh vào sát mặt cô để có thể hôn anh.
Anh cự tuyệt dữ dội. Chỉ lắc đầu và ương ngạnh dúi mặt vào gối. Cô vuốt ve mái tóc ẩm ướt của anh, tìm kiếm chuyện gì để nói, nhưng chẳng lời nào có thể phá hủy bức tường ngăn cách giữa bọn họ. Dày, lạnh lẽo và cứng như đá.
Cuối cùng Connor nhỏm người dậy, rời khỏi cô, tóc xõa kín mặt mình. Cô biết mánh khóe này. Cô luôn dùng nó.
Cô với tới, vuốt tóc anh ngược ra sau. Tay anh vung lên, tóm cổ tay cô, giữ chặt. Anh lắc đầu, rồi rời khỏi giường.
Anh quay lưng về phía cô, bắt đầu mặc quần.
Cô đứng dậy trên đôi chân lảo đảo và nhận ra họ không dùng biện pháp bảo vệ. Dòng chất lỏng nóng bỏng chảy xuống đùi cô.
Cô cởi đôi giày nhọt hoắt, tức cười đó ra rồi lột đôi tất rách nát. Suy nghĩ của cô không thể dung nạp hết thảy. Mà chỉ có thể nghĩ gián đoạn ở từng thời điểm. Connor quay lưng với cô, cứng rắn với nỗi đau và cơn giận dữ không lời. Nỗ lực băng giá của Mueller để quyến rũ cô. Tiết lộ của Nick. Cái chết cháy của Novak. Cái váy màu vàng bị xé làm đôi. Những hàn gắn cuộc đời cô đều đã bốc cháy.
Cô lảo đảo đi vào nhà tắm, khóa chặt cửa.
Connor đã mặc xong quần áo, chờ đợi cô đi ra, hai tay ôm đầu. Đó là một khoảng thời gian dài vô tận. Khoảnh khắc nào đó, con mèo của Erin thận trọng thò đầu ra từ dưới một cái ghế. Nó trang nhã bước ra giữa căn phòng bị tàn phá, ngồi bệt mông quan sát anh. Có một tia phê phán, lãnh đạm trong đôi mắt màu vàng của nó.
“Mày nghĩ mày đang nhìn thằng chết tiệt nào chứ?”, anh yếu ớt hỏi.
Cuối cùng cửa phòng tắm cũng mở. Erin bước ra, vẫn trần trụi, nhưng ẩm ướt và thơm mùi sữa tắm. Khuôn mặt cô hết sức ngây thơ, mộc mạc, tóc cô được chải gọn ra sau, buộc thành một bím tóc ướt lấp lánh.
Cô hướng về tủ ngăn kéo cạnh giường, làm như anh không có ở đó, dù chỉ cách một sải tay, đang chằm chằm nhìn cô. Cô lôi ra một cặp đồ lót cotton trắng trông như bán hàng loạt trong siêu thị. Rồi một cặp quần thể thao rộng thùng thình. Một áo phông quá khổ. Một áo len chui đầu bằng lông cừu. Cô kéo mạnh đôi tất trắng dày cộp vào chân.
Cô đang cố làm mình trông ít gợi cảm nhất. Thật hài hước. Anh muốn bật cười, nhưng nếu cười anh có thể sẽ bắt đầu lại khóc và anh không dám mạo hiểm làm thế. Anh chờ đợi đến khi tin rằng giọng nói của mình đã trở lại bình thường.
“Nick đã gọi cho em sáng nay. Đó là lý do em thất hứa.” Anh cố nói sao cho thật khách quan, nhưng dù gì nó vẫn giống một lời trách móc.
Cô gật đầu, bước ngang căn phòng về phía nhà bếp. Cô tìm kiếm trong ngăn tủ đến khi thấy một túi đựng rác.
“Cậu ta đã nói gì với em? Rằng anh bị điên? Ảo tường à?”
Cô vật lộn để mở miệng túi, đi tới cạnh bàn, vẫn phớt lờ anh. Cô gạt đám đường bị đổ trên bàn vào túi, nhặt đám hoa khô lên.
Căng thẳng bắt đầu trào lên trong anh. “Trả lời anh, Erin. Cậu ta đã nói gì với em?”
Cô bật ra tiếng thở dài, run rẩy, quỳ xuống nhặt nhạnh đám mảnh vỡ của ấm trà và lọ hoa. “Anh ấy bảo Novak đã chết. Rằng anh đã biết hắn ta bị phát hiện ở Pháp. Rằng cảnh sát đã theo dõi hắn nhiều ngày nay.”
“Chắc chắn, cậu ta đã nói, nhưng anh không tin. Novak là...”
“Đã. Novak đã từng. Hắn chết rồi, Connor. Cháy xém. Họ chắc chắn đó chính là hắn, dựa trên xét nghiệm về răng, về những ngón tay bị cụt. Xét nghiệm ADN đang được tiến hành, nhưng họ đã xác nhận. Hắn đã chết. Mọi chuyện qua rồi.”
Anh lắc đầu. “Không thể nào. Quá nhiều thứ không hợp lý.”
“Nick cũng bảo em là anh sẽ nói thế”, Erin nói.
Anh buộc mình phải nói, từng từ được tuôn ra thô lỗ và ngắc ngứ. “Cậu ta có nói với em anh là kẻ giết người nữa không?”
“Anh ấy nói là nghi phạm”, cô sửa lại. “Không phải kẻ giết người.”
“Và em nghĩ đó là do anh.”
Cô lắc đầu, không do dự. “Không trong hàng triệu năm nữa.”
Cô ném tất cả mảnh vỡ vào túi, bước tới chậu rửa lấy chổi và hót rác. Từng cử chỉ đều rất nhanh gọn, hiệu quả. Cố gắng như mọi khi để dọn dẹp đống hỗn loạn.
Nhưng lần nay, anh là sự hỗn loạn.
“Cậu ta còn nói gì nữa, Erin?”, anh gặng hỏi.
Erin kéo cái túi rác đến cạnh cái váy rách nát, nhét nó vào trong. “Anh ấy bảo em nên giữ khoảng cách với anh. Như thế em sẽ không bị tổn thương. Nhưng thật ngạc nhiên. Em không thể làm được.”
“Anh không bao giờ làm tổn thương em”, anh nói.
“Lúc nãy thì có.” Cô kéo túi rác loẹt xoẹt sau lưng, quỳ trước mặt anh, cuộn đôi tất lại, ném vào đó, rồi đến đôi giày, kéo chặt miệng túi, thắt nút. “Dù sao cũng qua rồi. Ý em là nhiệm vụ vệ sĩ của anh. Cố gắng nhìn nhận từ quan điểm của em, Connor. Em thực sự tin tưởng ý định của anh là tốt đẹp, nhưng...”
“Đừng... có... thương... hại... anh.” Anh gằn từng từ.
Cô ngửa đầu ra sau, dùng mu bàn tay gạt đi những giọt nước mắt giận dữ. “Được thôi. Không thương hại, không khoan dung, không giấu diếm. Em sẽ quay lại chỗ Mueller vào ngày mai để đánh giá vài món cổ vật mới. Vì chúng ta sẽ không giấu giếm mọi thứ, em nghĩ anh nên biết.”
Anh đứng phắt dậy, trong nháy mắt tóm chặt lấy vai cô. “Không, Erin. Em không thể. Em không thể quay lại đó.”
“Tại sao không?”, cô hét lên. “Ông ta chỉ là một người yêu thích cổ vật Celtic. Ông ta có quyến rũ em. Một đề nghị lớn, Connor. Nó có thể là cú sốc với anh, nhưng ông ấy không phải người đầu tiên thể hiện sự quan tâm đến em. Em đã nói ‘không’ với vài người trong suốt cuộc đời mình. Ai quan tâm chứ? Chấp nhận đi!” Cô giật mạnh người ra khỏi tay anh.
Nỗi hoảng loạn nghẹt thở đang cào xé này chẳng có nghĩa lý gì cả. Đó chỉ là sự ghen tuông. Sự mê đắm quá mức. “Nhưng anh đã nhìn thấy những thứ không thể lý giải được”, anh biện hộ. “Có người đang săn đuổi gia đình em, Erin. Anh biết chắc chắn, và nếu em chỉ...”
“Không! Em đã chịu đựng đủ rồi!”, cô lùi lại, giơ tay lên. “Em không thể chịu đựng hơn được nữa. Em không cần sự che chở của anh. Em yêu anh và rất cảm kích điều anh đã làm cho Cindy, nhưng em không cần anh bảo vệ! Nếu cứ khăng khăng làm thế, anh sẽ làm em cũng phát điên lên mất.”
Lời nói của cô rơi vào sự im lặng đột ngột. Anh nhận ra cô đã cảm thấy hối tiếc ngay khi từ đó thoát ra khỏi miệng. “Ôi Chúa ơi, Connor. Em xin lỗi. Em không có ý nói anh... Em không nghĩ anh...”
“Điên”, anh nặng nề nói tiếp. “Quá muộn. Em nói rồi. Anh cũng đã nghe thấy. Em không thể quay lại được. Nếu đó thực sự là điều em nghĩ về anh, vậy thì... vậy thì chẳng còn gì để nói nữa.”
Nước mắt giàn giụa trên mặt cô. Cô bịt chặt miệng, hai vai run rẩy. “Ôi Chúa ơi. Thật tồi tệ.”
“Phải”, anh đồng tình. Anh túm lấy áo khoác, cố lê bước ra cửa. Hai chân anh nặng như chì. “Ừm, Erin.”
“Sao?”, giọng cô có vẻ cảnh giác.
“Nếu em từng quan tâm đến anh, xin em hãy cho anh một ân huệ.”
Cô gật đầu.
“Hãy đi cùng ai mà em tin tưởng khi tới nhà Mueller. Đừng đến đó một mình. Nhé.”
“Connor, làm ơn. Em...”
“Anh biết em sẽ không để anh đi cùng, nhưng hãy rủ ai đó. Hãy làm chuyện đó vì anh, và chỉ thế thôi. Đó là tất cả những gì anh yêu cầu em.”
Cô mở miệng định tranh cãi, rồi ngậm lại. Gật đầu.
“Thề đi”, anh nói. “Với thứ gì quan trọng với em.”
“Em thề với danh dự của mình”, cô lặng lẽ nói.
Anh biết có thể tin tưởng, nhưng vẫn đứng như mọc rễ trên sàn.
Cô nhấc điện thoại, bấm số. “Chào, Tonia à? Erin đây... Ừ, mình khỏe. Đây là một khoảng thời gian kỳ lạ... không thể nói ngay được... Không, chỉ mệt mỏi thôi. Này, mình có chuyện này muốn nhờ cậu. Ngày mai cậu được nghỉ phải không? Mình băn khoăn không biết chiều mai cậu đi cùng mình được không. Tới chỗ Mueller... Chuyện dài lắm. Mình đã hứa với Connor sẽ không tới đó một mình... Ừ, mình biết nhưng mình đã hứa... Thật hả? Ồ tuyệt. Sẽ không lâu đâu. Mình sẽ mời cậu bữa tối, nếu cậu rảnh... Hẹn gặp cậu chiều mai. Cậu là một thiên thần, Ton. Cảm ơn. Tạm biệt.”
Cô gác điện thoại. “Xong”, cô nói. “Như đã hứa.”
Sự im lặng sau lời nói của cô có tính dứt khoát khủng khiếp.
Nó chặn đường lui của anh. Chẳng còn gì để nói, chẳng còn gì anh có thể làm nữa. Có lẽ cô nói đúng, anh thực sự đã bị điên.
Anh hầu như không quan tâm. Ma quỷ, quái vật, đến hết đây. Anh sẽ chào đón chúng chỉ cần chúng xóa bỏ nỗi đau đớn của anh. Trong bất cứ trường hợp nào, tốt nhất anh nên biến khỏi nơi quỷ quái này, tới chỗ nào đó không ai thấy mặt anh, bởi sự tàn phá chỉ xuất hiện trong vài giây nữa.
“Tốt”, anh nói. “Anh sẽ, ừm, biến khỏi con đường em đi.”
Connor đang ngồi ở đoạn nghỉ giữa hai dãy cầu thang, chờ cô.
Cô lùi xuống các bậc thang. Ví, giày, quần áo của cô rơi thẳng xuống sàn. Cô lảo đảo trên đôi giày cao gót và chuẩn bị tinh thần đập mạnh vào tường, nhận thức tồi tệ là ngực cô đã thực sự trượt ra khỏi cái váy, đôi mắt cô nhòe đi vì nước mắt dù cô đã lau trên xe. “Connor?”, cô thì thầm.
Ánh mắt dữ dội của anh nhìn cô từ đầu tới chân. “Chà, chà”, anh nói khe khẽ. “Nhìn... em... rất... đặc biệt.”
“Connor, em..”
“Nhìn lại mình đi cưng.” Anh đứng lên, cái bóng to lớn bao trùm cô. “Không áo lót. Anh chưa bao giờ thấy em trang điểm trước đây, ít nhất cũng không giống thế này. Thay đổi toàn bộ ngoại hình của em. Chà. Một phụ nữ hoang dã.”
Cô lùi lại, dựa sát vào tường bởi giọng nói mềm mại, chết người của anh.
Cô đã từng thấy anh giận dữ, nhưng chưa bao giờ như thế này. “Connor, em đang định...”
“Nó cho tôi thấy điều gì, phong cách mới này?”, giọng anh đầy châm biếm, cợt nhả. “Nó nói, bữa tiệc đã qua và tôi đang uống quá nhiều sâm banh, hãy đưa tôi về và làm tình cuồng dại với tôi.”
Cơn giận dữ trào lên trong cô. “Sao anh dám nói với em như thế?”
Anh tiến thẳng về phía cô. Cô lảo đảo lùi lại đến khi phần lưng trần áp sát vào những viên gạch ốp tường. “Hôm nay em có vui vẻ không, Erin?”, anh hỏi.
Cô hất cằm lên. “Không đâu”, cô nói. “Connor, đừng làm thế.”
“Erin? Là cháu phải không?”
Cả hai ngẩng đầu lên, kẻ ngó trước, người quay sau. Bà Hathaway, người hàng xóm tọc mạch ở tầng trệt, đang gập người trên chiếc gậy ở đầu cầu thang. Từng lọn tóc của bà ta tỏa sáng trong ánh đèn màu tím như một vầng hào quang, còn khuôn mặt là một tiếng gầm gừ dữ dội của các nếp nhăn. “Anh chàng đồng nghiệp này đang gây rắc rối cho cháu à? Nếu đúng thế ta sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức! Đe dọa một phụ nữ trẻ ở ngay cầu thang nhà cô ấy. Thật khí phách!”
Đôi mắt Connor lóe lên sự thách thức khốc liệt. “Thật sao, Erin? Tôi quá đáng sợ với em hả? Em có muốn gọi những kẻ khoác áo choàng trắng tới lôi tôi đi không?”
“Thôi đi”, cô rít lên.
“Tốt hơn hết, hãy làm thế.” Anh lôi điện thoại ra hùng hổ bấm số. Rồi dúi vào bàn tay run rẩy của cô. “Gọi Nick đi. Sẽ nhanh hơn 9-1-1 đấy, anh ta đang lồng lộn tìm cách tóm tôi bằng mọi giá. Nào, gọi đi. Chấm dứt tình trạng chết tiệt này một lần và mãi mãi.”
Miệng cô há to, kinh hãi. Anh hất cằm vào chiếc điện thoại và lùi lại một bước, yết hầu nhấp nhô. “Làm đi”, anh hung dữ. “Chỉ cần bấm vào phím màu xanh và kết thúc nó.”
Bộ mặt tổn thương lạnh lẽo, thắt chặt của anh làm trái tim cô vặn xoắn, bốc cháy. Cô gập mạnh điện thoại. “Không bao giờ.”
“Bảo cậu ta, cô gái”, bà Hathaway lên tiếng. “Là ta sẽ gọi cảnh sát.”
Erin cố mỉm cười. “Đừng lo lắng, bà Hathaway. Bọn cháu chỉ đang bất đồng và cảm thấy rất xấu hổ vì đã làm thế ở nơi công cộng, thay vì trong phòng riêng.”
“Cậu ta đang quấy rầy cháu”, bà Hathaway đáp. “Ta có thể thấy vậy.”
“Cháu có thể kiểm soát được tình hình”, Erin dỗ dành. “Nhưng cháu thực sự cảm kích sự quan tâm của bà. Bà là một người hàng xóm tốt bụng.”
Bà Hathaway tỏ ra thất vọng. Bà ta đi vòng quanh Connor. “Ta không thích kiểu của cậu.” Bà ta nhấn mạnh từng từ bằng cách chĩa cái gậy vào thẳng người Connor. “Mái tóc dài, đôi mắt nguy hiểm và cái miệng bẩn thỉu của cậu. Chửi thề bậy bạ như bọn bốc xếp trước mặt một cô gái trẻ đáng yêu. Đàn ông như cậu cực kỳ phiền hà và vô giá trị.”
“Phải, thưa bà”, Connor kiên nhẫn đáp. “Họ cũng nói với tôi như thế.”
“Nghĩ mình thông minh lắm hả?”
Connor trợn mắt lên, lẩm bẩm. “Hầu như không.”
Bà ta chỉ đầu gậy về phía Erin. “Cẩn thận, cô gái. Cậu ta thô bạo với cháu lần nữa, hãy cho ta biết. Sao cháu lại để một gã đàn ông chửi rủa mình chứ? Bọn họ cho rằng mình có giấy phép để tự do làm thế. Lần nào cũng vậy.”
“Đừng lo lắng”, Erin nhắc lại. “Thật đấy. Chúc bà buổi tối vui vẻ.”
Bà Hathaway loạng choạng lùi về phía cửa căn hộ đang mở của bà ta, vẫn đang lẩm bẩm. Họ chờ đến khi cái cửa đóng hẳn lại và kìm nén tiếng cười trước khi họ dám nhìn vào nhau. Cô đưa điện thoại cho anh. Anh lắc đầu.
“Giữ lấy nó”, anh nói. “Anh chẳng muốn nói chuyện với bất kỳ ai.”
Cô ném nó vào ví vì chẳng biết làm sao. Họ thận trọng nhìn nhau, sợ cả thở.
“Có muốn tiếp tục cuộc tranh luận trên gác, trong phòng riêng của em không?” Giọng anh vẫn khắc nghiệt nhưng sắc thái giận dữ đáng sợ đã nhạt đi.
Cô gật đầu, quỳ xuống nhặt đồ đạc của mình, ôm trước ngực. Ngón tay vụng về giữ chặt những thứ bị rơi. Sáu tầng cầu thang là một hành trình dài với Connor sôi sục phía sau. Cô cảm thấy ánh mắt anh nóng rực trên lưng. Chằm chằm vào cơ thể cô trong bộ váy mỏng manh này.
Cô tìm chìa khóa trong ví. Như mọi khi, anh giật lấy chúng từ tay cô, rút súng ra. Cô kiên nhẫn chờ đợi các nghi thức quen thuộc trôi qua đến khi anh vẫy cô vào, khóa và cài chốt cửa.
Cô bật đèn cây trong lúc anh cởi áo khoác, ném nó lên thành ghế. Anh đứng thẳng lưng, dang rộng hai chân và khoanh tay trước ngực. “Sao?”, giọng anh dứt khoát. “Mọi chuyện xảy ra thế nào, Erin?”
“Khi em tới chỗ Mueller. Tamara đợi em ở cửa”, cô bắt đầu. “Cô ấy cho em xem một chiếc vòng vàng Celtic, với thiết kế hai con rồng đang đánh nhau. Một thành quả mới. Vô cùng đẹp đẽ.”
Anh gật đầu ra hiệu cho cô tiếp tục. “Được. Rồi sao?”
“Mueller đã yêu cầu em đeo làm mẫu. Em cố gắng từ chối, lấy lý do là mình mặc không phù hợp. Cô ấy nói họ đã mang đến sẵn vài bộ váy phù hợp với cái vòng cho em chọn. Cô ấy gây áp lực cho em và... và em...”
“Và em nghe theo. Em cởi quần áo trong nhà gã đàn ông đó, khoác bộ váy mà hắn mua cho em.” Cơn giận dữ bị kìm nén dữ dội rung lên trong từng lời anh nói. “Chúa ơi, Erin, em đã nghĩ gì thế?”
Cô nhắm nghiền mắt, lảng tránh ánh nhìn của anh. “Em không nghĩ gì cả”, cô thừa nhận. “Em ước mình đã không làm thế. Lúc đó em rất rối và khủng hoảng, em sẽ không bao giờ làm bất cứ chuyện gì ngu ngốc lần nữa, em hứa. Xin anh, đừng biến nó thành nghiêm trọng như vậy, Connor. Đó chỉ là... một bộ váy.”
Anh túm chặt bắp tay cô, đột nhiên cô hoảng hốt thở dốc, rồi kéo cô ra trước tấm gương đứng, thứ đồ cổ duy nhất cô cho phép mình được sở hữu trong căn hộ nhỏ hẹp này. Ánh sáng màu đỏ phát ra từ cái chao đèn làm bằng giỏ đồ chiếu lên cơ thể cô những vệt màu hung hung sặc sỡ của ánh sáng và bóng tối. Những ngón tay thành thạo của anh vuốt ve ngực cô và sự dịu dàng bất ngờ của anh làm cô rùng mình với niềm khóa cảm đột ngột. Cô hất đầu ra sau, run rẩy. Anh hoàn toàn không định trước sẽ nắm lấy cổ chiếc váy, xé thẳng xuống dưới bằng một cú giật thô bạo.
Cô kêu lên. Anh nhanh chóng giữ chặt cơ thể đang vật lộn của cô, xé tiếp, làm lộ trọn vẹn bộ ngực. Một cú giật nữa, bụng cô lộ ra. Cô vặn vẹo điên cuồng chống lại anh. “Lạy Chúa, Connor! Anh định làm gì?”
Anh kéo, giật đến khi chiếc váy xuống đến ngang hông cô. “Cái này gọi là giao tiếp phi ngôn ngữ. Anh muốn em hiểu rõ anh cảm thấy thế nào về chuyện này...”
“Em đã hiểu thông điệp của anh, vì Chúa! Không cần phải...”
Anh giật cô sát lại, trượt tay bên dưới đường cong ở mông cô tìm kiếm. “Anh sẽ không ép buộc nếu em không muốn”, anh nói. “Nhưng anh không cần lo lắng chuyện đó phải không, Erin? Em đã ướt đẫm. Em có muốn anh không?”
Cô không thốt lên lời, không đủ sức mạnh để chống lại cơn thủy triều đen tối của ham muốn. Đùi cô siết chặt quanh tay anh, cầu khẩn nhiều hơn nữa trong lặng câm.
Đó là tất cả câu trả lời anh cần.
Anh đẩy cô nằm sấp xuống, thô bạo đè mặt cô xuống bàn. Ấm trà, lọ hoa khô lăn lóc và vỡ tan trên sàn nhà. Lọ đường đổ nghiêng, vương vãi khắp mặt bàn. Hạt đường rải rác, lấp lánh trong ánh sáng màu đỏ như tuyết dưới hoàng hôn. Connor gạt tóc khỏi mặt cô. Qua khóe mắt cô thấy áo phông của anh bay vèo ra sau. Anh đặt chân giữa hai đùi cô, đẩy chúng mở rộng.
Cô liều lĩnh tìm kiếm sự quen thuộc từ anh, nhưng thứ cô đang cảm nhận chia cách họ cũng nhiều như nó kích thích họ. Căn phòng im ắng, ngoại trừ hơi thở gấp gáp của hai người. Cô bật tiếng kêu thất thanh khi cơn đau nhói lên từ sâu bên trong.
Anh lập tức dừng lại ngay. Anh cong người phủ lên trên cô trong lời xin lỗi run rẩy, câm lặng và âu yếm, dỗ dành cô bằng đôi tay anh. Chúng dụ dỗ và đòi hỏi niềm khoái cảm của cô với sự kiên trì bền bỉ, không mệt mỏi. Đến khi cô buông lỏng và chuyển động cùng anh, anh mới bắt đầu lúc lắc, trượt nhẹ nhàng, cẩn thận trong cô.
Anh áp mặt vào cổ cô, giống một con thú đang sục mũi vào bạn tình. “Chết tiệt, em quá xinh đẹp, Erin”, giọng anh thô ráp.
Cổ họng cô bắt đầu run rẩy. Những cú thúc của anh sâu hơn. Nước mắt lăn dài trên má cô đang áp sát xuống đống đường trên bàn. Vị mặn của muối, ngọt của đường hòa tan trong miệng cô đang há ra, thở hổn hển. Cho dù giận dữ thế nào, anh cũng không nỡ làm đau cô.
Chết tiệt, cô là của anh.
Chiếc bàn rung chuyển dữ dội trên những cái chân lung lay mỗi khi xác thịt đập vào xác thịt, với từng hơi thở hổn hển. Anh kéo cô lên, ngã nhào xuống giường, ấn mặt cô vào chăn khi chiếc bàn chuẩn bị sập.
Cô đặt tay lên ngực anh, cảm nhận các cơ bắp chuyển động bên dưới làn da nóng rực, mềm mại của anh mỗi khi hông anh nặng nề thúc vào cô. “Em không muốn chúng ta như thế này”, cô nói.
Anh đè cô xuống dưới sức nặng củ mình, ghìm chặt cô vào giường. “Đây là cách nó diễn ra”, anh nói. “Anh không thể giả vờ cảm thấy bất cứ điều gì khác đêm nay, cho dù anh muốn thế. Nhưng anh không muốn. Nên làm thế nào đây?”
“Em không yêu cầu anh phải giả vờ”, cô nói. “Em yêu cầu anh tin em. Em muốn anh nhớ. Đêm qua anh đã nói chúng ta...”
“Đêm qua em không nói dối anh và làm anh giận dữ. Đêm qua em không biến anh thành kẻ ghen tuông mất trí. Đêm qua là một thế giới khác, em yêu. Và em là người đã thay đổi tất cả. Không phải anh. Nên hãy chịu trách nhiệm đi.”
Lời nói của anh nhen nhóm lên một tia giận dữ mà mỗi giây trôi qua nó càng bừng sáng và bùng lên mạnh mẽ hơn. “Em luôn luôn phải chịu trách nhiệm”, cô hét lên. “Luôn luôn. Suốt đời. Cho từng thứ chết tiệt. Nhưng lần này thì không.” Cô đập vào ngực anh và vùng vẫy bên dưới. “Lần này không phải là lỗi của em, Connor! Chuyện này không... phải... lỗi... của... em!”
Anh nắm lấy cổ tay cô, nheo mắt nhìn chằm chằm xuống. “Em đang nói đó là lỗi của anh hả?”
“Em không biết! Em không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho chúng ta. Giống như chúng ta đang bị ám bởi một lời nguyền ác quỷ. Nhưng em biết rõ em yêu anh, Connor. Em yêu anh.” Cô nắm chặt vai, kéo anh sát vào cô.
“Chết tiệt. Không. Anh không muốn... chết tiệt, Erin.” Anh hằn học chửi thề và chống lại cô, nhưng cô vẫn ôm chặt anh với tất cả sức mạnh của mình. Anh sẽ phải đánh cô nếu muốn cô buông tay và cô biết rõ anh không thể làm thế.
Cô kiên nhẫn kéo anh lại gần đến khi anh đổ sụp xuống người cô với tiếng nấc nghẹn ngào. Anh giấu mặt vào gối, di chuyển trong cô, khó nhọc, đau đớn. Anh bật ra tiếng kêu bị bóp nghẹt. Cơn cực khoái bùng nổ xuyên qua người anh dường như đau đớn hơn là thích thú.
Tim anh đập thình thịch trên ngực cô. Cô âu yếm cơ thể đẫm mồ hôi, run rẩy của anh và cố kéo mặt anh vào sát mặt cô để có thể hôn anh.
Anh cự tuyệt dữ dội. Chỉ lắc đầu và ương ngạnh dúi mặt vào gối. Cô vuốt ve mái tóc ẩm ướt của anh, tìm kiếm chuyện gì để nói, nhưng chẳng lời nào có thể phá hủy bức tường ngăn cách giữa bọn họ. Dày, lạnh lẽo và cứng như đá.
Cuối cùng Connor nhỏm người dậy, rời khỏi cô, tóc xõa kín mặt mình. Cô biết mánh khóe này. Cô luôn dùng nó.
Cô với tới, vuốt tóc anh ngược ra sau. Tay anh vung lên, tóm cổ tay cô, giữ chặt. Anh lắc đầu, rồi rời khỏi giường.
Anh quay lưng về phía cô, bắt đầu mặc quần.
Cô đứng dậy trên đôi chân lảo đảo và nhận ra họ không dùng biện pháp bảo vệ. Dòng chất lỏng nóng bỏng chảy xuống đùi cô.
Cô cởi đôi giày nhọt hoắt, tức cười đó ra rồi lột đôi tất rách nát. Suy nghĩ của cô không thể dung nạp hết thảy. Mà chỉ có thể nghĩ gián đoạn ở từng thời điểm. Connor quay lưng với cô, cứng rắn với nỗi đau và cơn giận dữ không lời. Nỗ lực băng giá của Mueller để quyến rũ cô. Tiết lộ của Nick. Cái chết cháy của Novak. Cái váy màu vàng bị xé làm đôi. Những hàn gắn cuộc đời cô đều đã bốc cháy.
Cô lảo đảo đi vào nhà tắm, khóa chặt cửa.
Connor đã mặc xong quần áo, chờ đợi cô đi ra, hai tay ôm đầu. Đó là một khoảng thời gian dài vô tận. Khoảnh khắc nào đó, con mèo của Erin thận trọng thò đầu ra từ dưới một cái ghế. Nó trang nhã bước ra giữa căn phòng bị tàn phá, ngồi bệt mông quan sát anh. Có một tia phê phán, lãnh đạm trong đôi mắt màu vàng của nó.
“Mày nghĩ mày đang nhìn thằng chết tiệt nào chứ?”, anh yếu ớt hỏi.
Cuối cùng cửa phòng tắm cũng mở. Erin bước ra, vẫn trần trụi, nhưng ẩm ướt và thơm mùi sữa tắm. Khuôn mặt cô hết sức ngây thơ, mộc mạc, tóc cô được chải gọn ra sau, buộc thành một bím tóc ướt lấp lánh.
Cô hướng về tủ ngăn kéo cạnh giường, làm như anh không có ở đó, dù chỉ cách một sải tay, đang chằm chằm nhìn cô. Cô lôi ra một cặp đồ lót cotton trắng trông như bán hàng loạt trong siêu thị. Rồi một cặp quần thể thao rộng thùng thình. Một áo phông quá khổ. Một áo len chui đầu bằng lông cừu. Cô kéo mạnh đôi tất trắng dày cộp vào chân.
Cô đang cố làm mình trông ít gợi cảm nhất. Thật hài hước. Anh muốn bật cười, nhưng nếu cười anh có thể sẽ bắt đầu lại khóc và anh không dám mạo hiểm làm thế. Anh chờ đợi đến khi tin rằng giọng nói của mình đã trở lại bình thường.
“Nick đã gọi cho em sáng nay. Đó là lý do em thất hứa.” Anh cố nói sao cho thật khách quan, nhưng dù gì nó vẫn giống một lời trách móc.
Cô gật đầu, bước ngang căn phòng về phía nhà bếp. Cô tìm kiếm trong ngăn tủ đến khi thấy một túi đựng rác.
“Cậu ta đã nói gì với em? Rằng anh bị điên? Ảo tường à?”
Cô vật lộn để mở miệng túi, đi tới cạnh bàn, vẫn phớt lờ anh. Cô gạt đám đường bị đổ trên bàn vào túi, nhặt đám hoa khô lên.
Căng thẳng bắt đầu trào lên trong anh. “Trả lời anh, Erin. Cậu ta đã nói gì với em?”
Cô bật ra tiếng thở dài, run rẩy, quỳ xuống nhặt nhạnh đám mảnh vỡ của ấm trà và lọ hoa. “Anh ấy bảo Novak đã chết. Rằng anh đã biết hắn ta bị phát hiện ở Pháp. Rằng cảnh sát đã theo dõi hắn nhiều ngày nay.”
“Chắc chắn, cậu ta đã nói, nhưng anh không tin. Novak là...”
“Đã. Novak đã từng. Hắn chết rồi, Connor. Cháy xém. Họ chắc chắn đó chính là hắn, dựa trên xét nghiệm về răng, về những ngón tay bị cụt. Xét nghiệm ADN đang được tiến hành, nhưng họ đã xác nhận. Hắn đã chết. Mọi chuyện qua rồi.”
Anh lắc đầu. “Không thể nào. Quá nhiều thứ không hợp lý.”
“Nick cũng bảo em là anh sẽ nói thế”, Erin nói.
Anh buộc mình phải nói, từng từ được tuôn ra thô lỗ và ngắc ngứ. “Cậu ta có nói với em anh là kẻ giết người nữa không?”
“Anh ấy nói là nghi phạm”, cô sửa lại. “Không phải kẻ giết người.”
“Và em nghĩ đó là do anh.”
Cô lắc đầu, không do dự. “Không trong hàng triệu năm nữa.”
Cô ném tất cả mảnh vỡ vào túi, bước tới chậu rửa lấy chổi và hót rác. Từng cử chỉ đều rất nhanh gọn, hiệu quả. Cố gắng như mọi khi để dọn dẹp đống hỗn loạn.
Nhưng lần nay, anh là sự hỗn loạn.
“Cậu ta còn nói gì nữa, Erin?”, anh gặng hỏi.
Erin kéo cái túi rác đến cạnh cái váy rách nát, nhét nó vào trong. “Anh ấy bảo em nên giữ khoảng cách với anh. Như thế em sẽ không bị tổn thương. Nhưng thật ngạc nhiên. Em không thể làm được.”
“Anh không bao giờ làm tổn thương em”, anh nói.
“Lúc nãy thì có.” Cô kéo túi rác loẹt xoẹt sau lưng, quỳ trước mặt anh, cuộn đôi tất lại, ném vào đó, rồi đến đôi giày, kéo chặt miệng túi, thắt nút. “Dù sao cũng qua rồi. Ý em là nhiệm vụ vệ sĩ của anh. Cố gắng nhìn nhận từ quan điểm của em, Connor. Em thực sự tin tưởng ý định của anh là tốt đẹp, nhưng...”
“Đừng... có... thương... hại... anh.” Anh gằn từng từ.
Cô ngửa đầu ra sau, dùng mu bàn tay gạt đi những giọt nước mắt giận dữ. “Được thôi. Không thương hại, không khoan dung, không giấu diếm. Em sẽ quay lại chỗ Mueller vào ngày mai để đánh giá vài món cổ vật mới. Vì chúng ta sẽ không giấu giếm mọi thứ, em nghĩ anh nên biết.”
Anh đứng phắt dậy, trong nháy mắt tóm chặt lấy vai cô. “Không, Erin. Em không thể. Em không thể quay lại đó.”
“Tại sao không?”, cô hét lên. “Ông ta chỉ là một người yêu thích cổ vật Celtic. Ông ta có quyến rũ em. Một đề nghị lớn, Connor. Nó có thể là cú sốc với anh, nhưng ông ấy không phải người đầu tiên thể hiện sự quan tâm đến em. Em đã nói ‘không’ với vài người trong suốt cuộc đời mình. Ai quan tâm chứ? Chấp nhận đi!” Cô giật mạnh người ra khỏi tay anh.
Nỗi hoảng loạn nghẹt thở đang cào xé này chẳng có nghĩa lý gì cả. Đó chỉ là sự ghen tuông. Sự mê đắm quá mức. “Nhưng anh đã nhìn thấy những thứ không thể lý giải được”, anh biện hộ. “Có người đang săn đuổi gia đình em, Erin. Anh biết chắc chắn, và nếu em chỉ...”
“Không! Em đã chịu đựng đủ rồi!”, cô lùi lại, giơ tay lên. “Em không thể chịu đựng hơn được nữa. Em không cần sự che chở của anh. Em yêu anh và rất cảm kích điều anh đã làm cho Cindy, nhưng em không cần anh bảo vệ! Nếu cứ khăng khăng làm thế, anh sẽ làm em cũng phát điên lên mất.”
Lời nói của cô rơi vào sự im lặng đột ngột. Anh nhận ra cô đã cảm thấy hối tiếc ngay khi từ đó thoát ra khỏi miệng. “Ôi Chúa ơi, Connor. Em xin lỗi. Em không có ý nói anh... Em không nghĩ anh...”
“Điên”, anh nặng nề nói tiếp. “Quá muộn. Em nói rồi. Anh cũng đã nghe thấy. Em không thể quay lại được. Nếu đó thực sự là điều em nghĩ về anh, vậy thì... vậy thì chẳng còn gì để nói nữa.”
Nước mắt giàn giụa trên mặt cô. Cô bịt chặt miệng, hai vai run rẩy. “Ôi Chúa ơi. Thật tồi tệ.”
“Phải”, anh đồng tình. Anh túm lấy áo khoác, cố lê bước ra cửa. Hai chân anh nặng như chì. “Ừm, Erin.”
“Sao?”, giọng cô có vẻ cảnh giác.
“Nếu em từng quan tâm đến anh, xin em hãy cho anh một ân huệ.”
Cô gật đầu.
“Hãy đi cùng ai mà em tin tưởng khi tới nhà Mueller. Đừng đến đó một mình. Nhé.”
“Connor, làm ơn. Em...”
“Anh biết em sẽ không để anh đi cùng, nhưng hãy rủ ai đó. Hãy làm chuyện đó vì anh, và chỉ thế thôi. Đó là tất cả những gì anh yêu cầu em.”
Cô mở miệng định tranh cãi, rồi ngậm lại. Gật đầu.
“Thề đi”, anh nói. “Với thứ gì quan trọng với em.”
“Em thề với danh dự của mình”, cô lặng lẽ nói.
Anh biết có thể tin tưởng, nhưng vẫn đứng như mọc rễ trên sàn.
Cô nhấc điện thoại, bấm số. “Chào, Tonia à? Erin đây... Ừ, mình khỏe. Đây là một khoảng thời gian kỳ lạ... không thể nói ngay được... Không, chỉ mệt mỏi thôi. Này, mình có chuyện này muốn nhờ cậu. Ngày mai cậu được nghỉ phải không? Mình băn khoăn không biết chiều mai cậu đi cùng mình được không. Tới chỗ Mueller... Chuyện dài lắm. Mình đã hứa với Connor sẽ không tới đó một mình... Ừ, mình biết nhưng mình đã hứa... Thật hả? Ồ tuyệt. Sẽ không lâu đâu. Mình sẽ mời cậu bữa tối, nếu cậu rảnh... Hẹn gặp cậu chiều mai. Cậu là một thiên thần, Ton. Cảm ơn. Tạm biệt.”
Cô gác điện thoại. “Xong”, cô nói. “Như đã hứa.”
Sự im lặng sau lời nói của cô có tính dứt khoát khủng khiếp.
Nó chặn đường lui của anh. Chẳng còn gì để nói, chẳng còn gì anh có thể làm nữa. Có lẽ cô nói đúng, anh thực sự đã bị điên.
Anh hầu như không quan tâm. Ma quỷ, quái vật, đến hết đây. Anh sẽ chào đón chúng chỉ cần chúng xóa bỏ nỗi đau đớn của anh. Trong bất cứ trường hợp nào, tốt nhất anh nên biến khỏi nơi quỷ quái này, tới chỗ nào đó không ai thấy mặt anh, bởi sự tàn phá chỉ xuất hiện trong vài giây nữa.
“Tốt”, anh nói. “Anh sẽ, ừm, biến khỏi con đường em đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook