Dùng Tình Yêu Cảm Hóa Nhân Vật Phản Diện
-
Chương 1: Biên tập viên không dễ làm
“Đại thần, cậu đùa tôi á?”
“Chúng ta đang viết nhiệt huyết nam tần, nam tần!! Nam chính và nam phụ cả ngày JQ tung bay, song song làm lơ nữ chính như vậy mà coi được hả?”
“…… Là chính mắt hủ của cậu thấy người gay.”
Một đầu WeChat biên tập viên Đường Thâm khổ bức đập đầu xuống đất, đầu kia WeChat, tác giả Kim Bảng “Đại Mẫu Thần” lại bình tĩnh từ đầu đến cuối.
Không không! Đường Thâm tâm nói mắt hủ của tôi đã mù, còn là do bị cốt truyện của cậu sáng đến mù! “Khác không nói cái khác, chỉ riêng chuyện nam chính cậu kêu ‘Cung Độ’, nam phụ kêu ‘Lương Tiêu’, ở diễn đàn đã sôi nổi phun tào được không!”
“‘Lương Tiêu chân nhân’ chỉ là đạo hiệu, người ta tên thật là Lục Dư Sinh.”
“Cho nên Cung Độ × Lương Tiêu còn chưa đủ, phải là Cung Độ × Lục Dư Sinh?”
“……”
Đường Thâm thiện ý nhắc nhở, chỉ là muốn hủ “Đại Mẫu Thần” ra tay nhớ thu liễm chút. Nhưng khi nhìn thấy đổi mới, một mồm nước ga mặn trực tiếp phun lên màn hình, ngay cả giọng nói trầm thấp cũng bị dọa thành tiếng sắc nhọn của ngụy nương.
“Đại thần cậu, cậu viết Lương Tiêu chân nhân chết hả? Σ ( っ°Д °; ) っ”
“Ừ a. Sao vậy?”
“……” Là quá trời sao luôn ấy chứ, còn biến chuyển như thần mà không hề báo trước nữa! Hơn nữa đây không phải BE sao? HE đã nói đâu?
“Kết cục nam chính mang đoàn hậu cung phi thăng, HE tiêu chuẩn.”
“Loạn ngôn! Chân ái cũng chết quách rồi, thêm mấy cái hậu cung có ích lợi gì?!”
Đại Mẫu Thần: “…… Đường Biên, cậu rốt cuộc ở team nữ chính hay team nam phụ vậy?”
Tôi không ở team ai cả! Làm một biên tập viên có tu dưỡng —— tôi chỉ quan tâm cốt truyện không băng!
Nhưng mà, thời vận không tốt, vận mệnh nhiều chông gai, sợ cái gì tới cái đó.
Một lời không hợp nam phụ chết? Đây chưa tính là gì! Một văn khác mở cùng lúc của “Đại Mẫu Thần”, kia mới thật là hoa rơi nước chảy mà sụp thành “Nước tiểu băng tính văn sụp đổ” trong truyền thuyết.
Đó là một tinh tế văn, nhân vật chính một đường thăng cấp vả mặt chinh phục vũ trụ mở rộng ranh giới + thu em gái, cốt truyện vô cùng thoải mái, 50 vạn chữ đứng đầu Kim Bảng.
Cốt truyện đang tốt, nhưng không biết Đại Mẫu Thần bị cái gì kích thích, không hề báo trước đầu bút lông vừa chuyển —— lần nọ nhiệm vụ trang X của nam chính thất bại, bị địch nhân bắt, đi!
Được rồi, ngẫu nhiên cho chút khó khăn không tính hành hạ chủ. Nhưng, phát triển kế tiếp lại là thế nào? Bị cầm tù bị tra tấn? Ha hả, too young too simple!
Nam chính hắn! Bị địch nhân tiêm vào thuốc kiểu mới! Tác dụng của thuốc chính là Đổi! Giới tính!
Cứ như vậy, thẳng nam nam chính thành một em gái ngực lớn manh manh, bị thứ ngoài hành tinh cầm tù phòng tối mỗi ngày không ngừng hhh, nhiệt huyết vả mặt văn cứ như vậy đột biến gien, trở thành một truyện người lớn thuần thịt vô hạn cuối.
Đường Thâm dựa bàn mãnh liệt rót cáp bia, cảm thấy công việc của mình quả thực khó như lên trời.
……
“Đại Mẫu Thần” xác thật có không ít cha phấn ý chí kiên cường, cả loại lái lụa như thần này cũng có thể mạnh mẽ nuốt trôi, nhưng đại bộ phận đọc giả vẫn đứng hình. Fan lão làng của cốt truyện càng khóc ngất ở WC vì xoay chuyển Armstrong này.
Khi gọi điện thoại qua, Đại Mẫu Thần hữu khí vô lực: “…… Tôi thất tình.”
“Ừ, biểu thị đồng tình, đau đớn ai thấu.”
“……”
“Nhưng thất tình thì thất tình! Cũng mời tiếp tục yêu thương nam chính, không cần tùy tiện chuyển giới tính nam chính để hả giận được không?!”
Đảo mắt liền cho hơn 10 xúc tua ngoài hành tinh tra tiểu baby mấy ngày, trình độ bệnh xà tinh quả thực hận không thể hù chết người a!
…
…
Dưới sự theo dõi kèm an ủi bám riết không tha cả ngày lẫn đêm của Đường Thâm, “Đại Mẫu Thần” thề thay đổi triệt để, trở về thần đàn.
Tuy nguyên lời là “Tôi viết! Tôi thành thật về viết văn còn không được sao? Đường Biên! Đường Tăng! Đường trưởng lão! Cầu không niệm! Cầu buông tha! Niệm nữa là tôi thắt cổ cho cậu coi!”
Lương tâm đã trở lại, Đại Mẫu Thần viết một quyển tu tiên cổ điển, cốt truyện một đường đánh quái thăng cấp thu thú, rất nhanh lại lên Kim Bảng.
Nhưng mà, dựa theo danh ngôn của Hegel “Lịch sử luôn không ngừng tái diễn” —— nam chính cơ duyên xảo hợp có được một quyển bí tịch 《 cúc hoa bảo điển 》, sau đó vì, luyện, thần, công, giơ, đao, tự, thiến!
Cho nên, mười mấy em gái mới vừa thông đồng tới tay làm sao bây giờ? Tâm linh Đường Thâm vỡ vụn, càng không nói đến một đám người đọc khóc ngất.
Nhưng đây vẫn chưa xong đâu! JJ bị nam chính vứt bỏ tràn ngập oán niệm, tập hợp tinh hoa nhật nguyệt trở thành một con jj quái! Cũng tu thành hình người……
Trở thành Boss tà mị cuồng quyến của văn kia!
Boss jj đánh bại nam chính, bắt nam chính về cung jj của mình, từ đây mở ra mỗi ngày điên cuồng jj nam chính thái giám, thành truyện người lớn vô hạn tự công tự thụ lại đau thận!
“…… Lại thất tình?”
“Ừ.”
“Thất tình cmn thất tình! Cũng thỉnh không cần lấy jj nam chính ra trút giận được không!”
……
Đàn độc giả của “Đại Mẫu Thần” lấy thẳng nam là chủ, rốt cuộc không thể tiếp thu truyện nam nam này. Vì thế văn thần kỳ này đương nhiên bị kéo đi dạo phố trên các đại diễn đàn lưu động, thu cải trắng cà chua khắp nơi ném tới của quân đội bạn.
Nhưng mà, thế giới chính là kỳ diệu như vậy ——
Việc lên án đầy máu ngược lại đưa những đọc giả ngoài team nữ cường thế vây xem, yên lặng nổi lên từng đợt đồng nhân văn yoyoyoyo~, làm văn càng đen càng hot.
Vì thế truyện thứ ba cũng dựa thế tiếp tục lên bảng.
Không có gì bất ngờ xảy ra, khi tình tiết tiến triển đến xuôi gió xuôi nước, nữ chính thanh mai trúc mã nhuyễn manh…… Bị nữ ma đầu lãnh diễm cũng ái muội với nam chính bắt đi. Đương nhiên hai người trước ngược sau ngọt, ngược ngược ngọt ngào sinh tình.
Nữ ba nữ bốn một đường ve vãn đánh yêu tình chàng ý thiếp. Nữ năm bị nữ sáu bắt đi làm áp trại phu nhân. Đao trên tay nam chính lấp lánh, trên đầu xanh mương mướt, cuối cùng văn này biến thành H văn bách hợp hơn một trăm vạn chữ.
“Tôi nói đại thần, bình quân hai tháng thất tình một lần, cậu có thể tìm một người yêu đáng tin cậy hay không?”
“Là cùng một người.”
“A?”
“Từ rất lâu trước kia vẫn luôn…… Thất tình cùng một người.”
Không ngờ nha. Đại Mẫu Thần viết nhiều ngực đực văn như vậy, cư nhiên là kẻ si tình treo cổ trên một thân cây?
……
H văn bách hợp cuối cùng kết thúc vào đêm đó, Đường Thâm ở hậu đài nhìn thấy một ID gọi là "Sinh Khương Trà" hoa lệ lệ cho "Đại Mẫu Thần" một đống Bá Vương phiếu "Chia tay" thật lớn.
Bình luận nói đến xúc động, nói hết chua xót trong lòng phấn chân ái--
【 Không yêu! Chúc Đại Mẫu Thần xuyên vào truyện tam quan không bình thường này, thể nghiệm tâm tình của đọc giả! 】 ai, gần đây lão phấn xói mòn nghiêm trọng a ~
Đường Thâm mày kiếm rối rắm, xem ra không thể tiếp tục mặc kệ cái văn cốt truyện sụp đổ kia tự hủy tương lai.
Con chuột chuyển xuống, cư nhiên còn tặng kèm một câu --【 Cái đồ biên tập viên vô năng này, tốt nhất cũng xuyên cùng đi! 】
"......"
Soái ca biên tập viên hoàn toàn ngồi không yên. Lập tức quyết định phản công lấy lại mặt mũi, từ đây mở ra hình thức mỗi ngày theo dõi sau lưng oanh tạc Đại Mẫu Thần.
"Đại thần ngày mai cậu định viết gì thế? Nếu đã có đại cương thì gửi tôi một bản để tôi xem!"
"Đại thần hướng đi cho chương ngày mai không thông qua! Cậu phải sửa hết những chỗ tôi đã đánh dấu, nhanh lên!"
"Đại thần giao bản thảo! Đại thần chú ý logic!"
Vô luận thế nào -- quyết không cho cốt truyện văn mới sụp tiếp!
Truyện mới 《 Thiên Diễn Kỷ 》 dưới sự gấp gáp nhìn chằm chằm của Đường Thâm may mắn không băng, nhưng mà......
"...... Đại thần, cậu không ngược Độc Cô thiếu hiệp được không?"
Đường Thâm mấy ngày nay thật thích nam phụ Độc Cô Tịch trong quyển sách kia.
Thiên chi kiêu tử Đại sư huynh, vốn phải kế thừa chức vị chưởng môn tiền đồ vô lượng, lại vì cứu nam chính mà hai chân tàn tật. Ngay sau đó thanh danh, địa vị, tiểu sư muội âu yếm cũng bị nam chính cướp đi ( tuy rằng nam chính chưa từng muốn "Đoạt" ), bị hãm hại trục xuất sư môn, bị nhiều phía đuổi giết bất đắc dĩ vào Ma giáo, vì Ma Kiếm bám vào người nên thể xác và tinh thần bị thiêu cháy, ở Đường Thâm xem ra quả thực mệnh khổ đến không có thiên lý.
Ngay cả như vậy, Đại Mẫu Thần cũng không hề có dấu hiệu phóng hắn một con ngựa, ngược lại tiếp tục hạ độc thủ càng ác.
"...... Thiết lập của hắn là BOSS, tôi phải cho hắn đủ lý do hắc hóa a."
"Vâng vâng! Cậu đã cho đủ lý do! Hắn nhập ma, thọc dao nhỏ sau lưng nam chính các loại cũng siêu dễ lý giải! Đại thần ~ chuyển biến tốt rồi cầu buông tha!"
"Xin lỗi, một đống người cả ngày hỏi tôi sao còn không nhanh viết Độc Cô chết, tôi phải thuận theo dân ý."
"Σ ( っ°Д °; ) っ không cần viết chết! Độc Cô thiếu hiệp là sinh mạng của tôi a!"
Làm một biên tập, Đường Thâm khó được biểu hiện "Vô cùng không chuyên nghiệp".
Không còn cách nào, một bạch y đại băng sơn cao lãnh vừa thảm vừa manh, ngoài lạnh trong nóng tuấn tú lịch sự, nhất cử nhất động khiến Đường Thâm thích chết, lại chỉ vì xúi quẩy sinh ra là nam phụ, nên mệnh mới khổ như vậy, cuối cùng còn bị ngược chết.
Tác giả quân thuần cha kế còn cười hì hì, y làm một biên tập kiên người đọc kiên fan não tàn, thực sự đau lòng tiếc hận muốn chết!
"Đại thần ~ tôi không yêu cầu cao với kết cục của Độc Cô thiếu hiệp đâu, ách...... Như Mộ Dung Phục là được! Tóm lại mệnh cũng thảm vậy rồi đừng viết chết nữa, sống cũng không đụng chạm đến người khác a?! Ừ! Tốt nhất cho một em gái chiếu cố hắn, cũng đừng để hắn lẻ loi không nơi nương tựa!"
"......"
"Tôi ngẫm lại a, em gái kia nhất định phải ôn nhu thiện lương hoạt bát đáng yêu, khụ, nếu xinh đẹp thông minh có bối cảnh hơn tiểu sư muội (nữ chính) thì càng tốt. Đúng rồi! Còn phải biết y thuật, toàn tâm toàn ý với Độc Cô thiếu hiệp, còn phải......"
Đại Mẫu Thần vô tình đánh gãy: "Em gái tốt hơn nữ chính, dựa vào gì mà coi trọng một nhân vật phản diện phế vật?"
"Phế vật?! Độc Cô thiếu hiệp nhà tôi mạnh nhất truyện, toàn bộ giang hồ chính đạo dắt tay nhau cũng không đánh lại một mình hắn -- đây không phải do cậu viết sao?"
"...... Kết cục võ công bị phế, còn là người tàn phế, tính cách lại vặn vẹo, không phải phế vật là cái gì?"
"Ngọa tào, què cái chân thì thế nào? Võ công bị phế thì thế nào? Mẫu Thần cậu không hiểu hắn! Cậu nếu hiểu Độc Cô thiếu hiệp cậu sẽ biết -- bản tính hắn kỳ thật đặc biệt tốt, chẳng qua vận khí kém chút thôi, nếu thật gặp những chuyện hắn đã trải qua ai không vặn vẹo a? Tóm lại chỉ cần có em gái tốt thật tinh mắt gả cho hắn, hắn tuyệt đối sẽ quý trọng, em gái nhất định sẽ không hối hận! Cậu viết nha ~"
Hừ...... Cậu nói ai sẽ không có hại, cậu nói tôi không hiểu ai?
Tác giả quân đầu bên kia điện thoại trợn trắng mắt: "Một khi đã như vậy, tôi nhìn Đường Thâm cậu lớn lên cũng coi như không tồi, người có ý đồ xấu cũng rất nhiều, tính cách cũng ôn nhu......"
"......"
"Ách, kỳ thật không quá ôn nhu, nhưng sau này có thể bồi dưỡng."
"......"
"Vậy đi ~ tôi viết thêm một quyển đồng nhân, 'gả' cậu cho Độc Cô làm thụ nhà hắn, chiếu cố hắn cả đời? Bảo đảm viết cậu bối cảnh thâm hậu, võ công cao cường, điều kiện trên các mặt hơn hẵn tiểu sư muội."
Ách, thụ?
Đường Thâm chần chờ: "Nhưng tôi nhớ rõ Độc Cô thiếu hiệp không phải......"
"Hai chân hắn không đứng được, chứ không phải bộ vị kia không thẳng nổi. Tóm lại hắn công cậu thụ không được nghịch, tự nhìn mà làm."
"Không không, ý của tôi là, Độc Cô thiếu hiệp không phải vẫn luôn đối tiểu sư muội......"
"Tôi nói có thể cong là có thể cong."
Vâng vâng, cậu là tác giả cậu định đoạt!
"Bất quá Đường Thân ~ tính cách tên kia quái dị, cậu không sợ hắn khó hầu hạ sao?"
Đường Thâm lắc đầu như trống bỏi, nghiêm trang phản bác tác giả quân: "Đó là bởi vì không ai đối tốt với hắn! Nếu như trong quyển sách có một người thiệt tình đối tốt với hắn, hắn tuyệt đối sẽ không thành thế này!"
Ai da, cái này...... Cũng coi như chân ái ha, Đại Mẫu Thần đầu bên kia rất xấu hổ.
"Tôi viết thật đó nha? Nhưng mà Đường Thân cậu không phải tự xưng là thẳng nam sao? Dễ dàng cong như vậy...... Coi được hả?"
"Chỉ cần sinh mạng của tôi có thể hạnh phúc, xu hướng giới tính và trinh tiết cũng không tính là gì."
"......" Phấn đấu quên mình vì chân ái a.
Tác giả quân nhàn nhàn nằm trên sô pha lo cười -- có ý tứ. Độc giả khác thì ngóng trông đại ma đầu Độc Cô Tịch
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook