Lâm Nhiễm từ phòng bao ra ngoài, bên ngoài vẫn là trời trong nắng ấm, cô đừng trước cửa quán trà hít sâu hai hơi, tự nói với bản thân phải bình tĩnh hòa nhã, không nên tức giận với đồ ngốc.
Đợi sau khi tâm trạng đã bình tĩnh trở lại cô mới cầm kính đen đeo lên, đang định rời đi thì phía sau một đôi tình nhân chạy tới.
Người con gái đi phía trước, người đàn ông đuổi theo phía sau, vừa đuổi vừa kêu to: "Hân Hân, em đừng đi, anh có thể giải thích."
Lâm Nhiễm dừng bước, cô cũng không phải muốn nghe lén mà quan trọng là cô gái này lúc giáo huấn người đàn ông kia ở trong phòng bao cũng không quên giúp đỡ hắn, hơn nữa cô cảm thấy cô gái đó rất quen nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu, có lẽ là một người qua đường Giáp không quan trọng nào đó còn sót lại trong kí ức của Lâm Nhiễm.
Bên đó vẫn tiếp tục tranh luận.
Cô gái hừ lạnh một tiếng: "Giải thích cái gì? Người ta đã gọi điện thoại gọi anh là anh yêu còn giải thích? Anh còn chê đầu tôi còn chưa đủ xanh à? Nhân lúc trước khi bà đây còn chưa động thủ thì cút đi cho bà!"
Nhìn bộ dáng không giống một chút là xong việc này, Lâm Nhiễm tìm một nơi râm mát đứng, lấy điện thoại ra gửi wechat cho Lâm Kiếm Phong: Đang làm gì?
Lâm Kiếm Phong: Họp
Lâm Nhiễm: Vậy mà vẫn trả lời?
Lâm Kiếm Phong: Đây là mẹ con.
Lâm Nhiễm:...
Lâm Kiếm Phong: Có chuyện gì?
Lâm Nhiễm: À~ tự nhiên muốn hỏi chút, mọi người sinh ra con có hối hận không?
Wechat bên kia chần chừ không trả lời, tâm trạng Lâm Nhiễm bỗng nhiên trở nên rất down, dứt khoát tắt điện thoại xem đôi tình nhân bên kia cãi nhau.
Người đàn ông kéo tay người con gái, cau mày nói: "Anh thật sự không có quan hệ gì với cô ấy, cô ấy cũng nói mình gọi nhầm số rồi, sao em vẫn không tin chứ? Cô ấy là gọi điện thoại cho bạn thân không cẩn thận gọi vào số của anh, liền thêm dầu vào lửa, anh cũng đâu có sai."
"Anh không sai?" Người con gái mở lớn mắt: "Hứa Lăng, anh còn dám nói anh không sai?"
Hứa Lăng một mặt vô tối, vô cùng tức giận: "Anh có lỗi gì?!"
"Buộc bà đây liệt kê ra luôn à?" Cô gái vừa nói liền bắt đầu kể lể: "Bà dì của cô ta đến, nói với anh khó chịu, anh con mẹ nó làm gì? Chạy tới nhà cô ta bưng trà rót nước, giống như người hầu mà hầu hạ, sao? Anh là bạn trai cô ta à? Hay là cô ta cho anh tiền?"
"Đó không phải là cô ấy nói đau vô cùng à?" Hứa Lăng phản bác.
Cô gái cười lạnh: "Đau lợi hại thế sao không đi bệnh viện? Tìm anh có tác dụng à? Anh là bác sĩ ư?"
Hứa Lăng nhỏ giọng lẩm bẩm: " Cô ấy ghét mùi thuốc tẩy trong bệnh viện, mỗi khi nghe đến đi bệnh viện liền sắp khóc, anh cũng không còn cách nào."
"Vậy buổi tối cô ta sợ tối gọi điện thoại cho anh, con mẹ nó, anh còn kể chuyển cho cô ta? Bạch Tuyết và bảy chú lùn? Anh con mẹ nó còn có thiên phú này? Sao tôi không biết nhỉ?"
Hứa Lăng: "Đó không phải là cô ấy sợ à, con gái ở một mình, tuổi lại còn nhỏ, cô ấy nói anh làm rồi, anh cũng không ngờ rằng em lại tức giận như vậy."
Cô gái lộ ra nụ cười chết chóc, " Tôi không tức giận, tôi còn phải chúc mừng hai người nữa."
Hứa Lăng: "Em đừng thế, Hân Hân, người mà anh yêu là em, cô ấy chỉ là một người đồng nghiệp bình thường thôi.

Anh chỉ là thấy cô ấy đáng thương, là một cô gái tuổi còn trẻ, ở bên ngoài làm việc thật không dễ dàng, liền chăm sóc thêm một chút, nếu em không vui, anh từ sau sẽ không vậy nữa, em đừng tức giận."
Cô gái không nói gì.
Hứa Lăng: "Anh mua túi cho em.

Mua cái mẫu mới của Chanel lần trước em nhìn trúng nhé?"
Cô gái: "Bà đây thiếu à?"
Hứa Lăng: "...!Vậy chúng ta đi chơi? Disney?"
Cô gái nghĩ cũng không nghĩ liền mắng một câu: " Dis cái con mẹ nhà anh!"

Ngôn từ kịch liệt, hứng thú dâng trào, mắng cho Hứa Lăng sững người, hai giây sau hắn ta sắc mặt cứng đờ nói: " Thang Hân Dịch! Đừng có dựa vào anh yêu em mà sỉ nhục nhân cách của anh! Càng đừng có sỉ nhục mẹ anh!"
"Tôi không sỉ nhục mẹ anh." Cô gái Thang Hân Dịch bị hét lớn cười lạnh nói: "Thứ mà tôi sỉ nhục là thằng khốn nhà anh!"
" Anh thì thế nào?" Hứa Lăng cũng tức giận, bị quở trách từ trong phòng bao cho tới bên ngoài, vẫn luôn cúi đầu làm cháu trai, không ngừng dỗ vị bà cô này, nhưng cô động chút liền mắng người, ngữ khí nói chuyện càng ngày càng không tốt, đặc biệt là sau khi cô gái đồng nghiệp gọi điện đến, cảm xúc nóng này quả thực đã đạt đến đỉnh điểm, anh ta từ nhỏ đến lớn còn chưa bị ai trách mắng qua đâu!
"Anh làm sao lại khốn nạn? Anh mỗi ngày đều mang bữa sáng cho em, sau khi tan làm liền đón em đi chơi, mỗi ngày lúc đi làm đều mệt như chó, gặp em đều phải miễn cưỡng cười, em không phải cũng là gia đình bình dân như anh à? Mỗi lần nhìn trúng gì không phải là túi Chanel bản giới hạn thì cũng là giày cao gót đắt chết đi được, ăn một bữa cơm cũng phải hai nghìn, lương của anh mỗi tháng đều dùng trên người em rồi, còn phải nhịn tính khí của em, đó không phải bởi vì anh yêu em à? Sao em không thể châm chước cho anh chút!"
Thang Hân Dịch một mặt bình tĩnh, mắt không chuyển nhìn hắn ta chằm chằm: "Lên giường rồi à?"
Hứa Lăng ngơ ra: "Em nói cái gì?"
Thang Hân Dịch khóe môi khẽ nhếch lên: "Anh và cô đồng nghiệp kia lên giường rồi chứ gì?"
Đồng tử Hứa Lăng bỗng chốc mở lớn, nói chuyện cũng lắp bắp: "Sao...!Sao em..."
"Sao tôi lại biết?" Thang Hân Dịch hỏi lại, Hứa Lăng gật đầu.
Thang Hân Dịch cười: "Tôi đoán."
Sau đó lấy trong túi ra một tấm thẻ nhét vào tay Hứa Lăng, "Tôi không có nghèo như anh nghĩ.

Tiền trong thẻ này là tiền mà anh đã tiêu trên người tôi, mỗi lần anh mua đồ cho tôi, tôi đều để vào trong này, tiện thể để nhiều hơn một nghìn, cộng hai năm lại đại khái cũng có hơn một trăm vạn đi, đủ rồi."
Tay Hứa Lăng run rẩy, trong mắt chớp có ánh lệ, "Thang Hân Dịch, em có thể trả anh tiền vậy em có thể trả anh hai năm thanh xuân không? Có thể trả hai năm tình yêu của anh không?!"
Thang Hân Dịch nhìn anh, ánh mặt trời chói mắt, nhưng cô chỉ cười: "Hai năm thanh xuân, tiền và tình yêu của anh tôi cũng trả rồi.

Nếu anh tính như thế thì không còn gì thú vị nữa."
"Ví dụ, chiếc áo sơ mi anh mặc trên người ba vạn hai, đôi giày da anh đi trên chân mà anh luôn cảm thấy xấu năm vạn tám, bà đây chưa bao giờ mua đồ rẻ cho anh."
Hứa Lăng một lúc lâu không nói gì.
Thang Hân Dịch lấy đồ trong túi ra, sau đó ném túi cho hắn ta, "Món đồ này, bà đây mỗi ngày mua một chiếc cũng không cảm thấy áp lực.

Chúng ta không phải người đi chung một đường."
"Hứa Lăng chia tay đi."
Thang Hân Dịch nói xong liền đi thẳng về phía trước, chỉ để lại Hứa Lăng vẫn đừng ngơ ngác ở đó.
Hai phút sau, Hứa Lăng hét lớn: "Thang Hân Dịch, nhà em rốt cuộc có bao nhiêu tiền?"
Thang Hân Dịch dừng lại, quay đầu cười với anh ta: "Không nhiều.

Chỉ có tám căn biệt thự ở Ninh Giang."
Ừ, làm bất động sản.
Thang Hân Dịch đi tới bên xe của mình, không lên xe mà đứng ở đó nói một câu: "Ra đây đi."
Lâm Nhiễm lặng lẽ đi ra, không chút ngại ngùng cười với cô ấy, "Thật trùng hợp."
Thang Hân Dịch ôm cánh tay nhìn cô, "Trùng hợp không? Cô đã xem kịch lâu như vậy rồi còn không trả tiền vé à?"
"Cô không phải vừa xong cũng xem kịch của tôi à?" Lâm Nhiễm nói: "Mọi người như nhau cả thôi."
"Vãi." Thang Hân Dịch nhìn về phía Lâm Nhiễm: " Cô là Lâm Nhiễm à?"

"Hàng thật 100%." Lâm Nhiễm hỏi: "Làm sao?"
Thang Hân Dịch: "Tính tình sao lại trở nên tốt thế, có chút ngạc nhiên."
Lâm Nhiễm không nói gì, trong lòng nói: Cô ấy quả nhiên quen Lâm Nhiễm.
"Sao?" Thang Hân Dịch cười nhạo một tiếng, "Không quen tôi rồi?"
"Lâm Nhiễm, con mẹ nhà cô không phải chứ? Vậy mà không nhớ tôi?"
Lâm Nhiễm do dự hỏi: "Tôi nên nhớ cô à?"
Thang Hân Dịch: "..."
"Vãi!" Thang Hân Dịch trợn mắt, "Không nhận ra thì thôi, bà đây lười nói chuyện với cô, đi đây."
Lâm Nhiễm bò ra xe cô ấy, thăm dò hỏi: "Thang Hân Dịch?"
"Ôi." Thang Hân Dịch huýt một tiếng sáo, "Còn nhớ tên tôi à, có tiến bộ."
Lâm Nhiễm chớp chớp mắt: "Nói chuyện thêm chút?"
"Tôi mà chỉ đáng giá một chút thời gian thôi sao?"Thang Hân Dịch sau khi nói xong lại nói: "Thôi, thấy cô bị mẹ chồng cho một cốc trà, tôi liền nói chuyện với cô chút vậy."
"Nói giống như là cô sau khi chia tay không cần một người tâm sự vậy?" Lâm Nhiễm nhỏ giọng oán hận nói lại một câu.
Thang Hân Dịch trợn mắt nửa ngày, "Tôi cần à?"
Lâm Nhiễm chắc chắn gật đầu: "Cần."
Hai người cùng nhau đi đến quán cà phê ngày trước cô từng đến, lúc đang đi trên đường, kí ức của Lâm Nhiễm hồi phục lại một chút, trong đầu xuất hiện nhiều thêm những đoạn hai người ở cùng với nhau, đồng thời cũng có những lời của Thang Hân Dịch.
Hóa ra hai người là bạn cùng phòng đại học, nhưng Lâm Nhiễm ở có mấy lần, lúc đầu quan hệ cũng rất tốt, nhưng bởi vì Triệu Trác Thành, Thang Hân Dịch và Lâm Nhiễm triệt để tan vỡ, ngay cả hôn lễ của cô ấy, Thang Hân Dịch cũng không tham gia.
Hai người trong quán cà phê gọi hai ly đồ uống lạnh, Lâm Nhiễm đánh mày, "Có thể uống không?"
Thang Hân Dịch cạn lời: "Cảm ơn đã quan tâm, tôi có thể."
Ngồi cùng một bàn, Thang Hân Dịch không oán trách người yêu cũ của minh mà lại hỏi Lâm Nhiễm trước, "Có chuyện gì thế? Nghe nói cậu sắp li hôn rồi?"
Lâm Nhiễm nhìn nụ cười đầy hàm ý của cô, cãi một tiếng: "Cậu cũng không thu ý nụ cười trên mặt chút, có chút quá đáng rồi nhé."
"Vừa nãy thấy tôi chia tay, cậu không phải cũng vui vẻ à?"
"Được rồi.

Giống nhau cả thôi." Lâm Nhiễm uống một ngụm đồ uống, " Chia tay vui vẻ, chúc cậu vui vẻ, rời xa tra nam cậu mới có thể tìm được người tốt hơn."
"OK, rời xa tên ngốc cậu cũng có thể tìm được một người tốt hơn." Thang Hân Dịch cạn ly với cô giống như uống rượu.
Đến lúc này, kí ức của Lâm Nhiễm đã hoàn thành.
Lúc đầu, Thang Hân Dịch mắng Triệu Trác Thành là đồ ngốc bởi vì Triệu gia và Thang gia là đối thủ cạnh tranh trên thương trường, dường như luôn trong trạng thái thủy hỏa bất dung, Triệu Trác Thành từng làm việc xấu sau lưng anh trai ruột của Thang Hân Dịch, tức đến nỗi Thang Hân Dịch đánh Triệu Trác Thành một trận, tuy là không đánh lại, nhưng bởi Triệu Trác Thành không đánh con gái cho nên Thang Hân Dịch cũng coi là được lợi, mà Lâm Nhiễm đã không còn cách nào thoát khỏi tình yêu với Triệu Trác Thành.

Không chỉ như vậy, đem của hồi môn của Lâm gia, làm chính mình trở thành dáng vẻ của Khương Tiểu Ngư làm cho Thang Hân Dịch tức đến điên người, hai người vì vậy mà tuyệt giao.
Nhưng sau này, lúc Thang Hân Dịch bị bệnh Lâm Nhiễm cũng có tới thăm, chỉ là nút thắt trong lòng hai người vẫn chưa được tháo dỡ mà thôi.
Hôm nay lại gặp một lần nữa, hai người đều đang chán nản.

Một người bị mẹ chồng hắt trà, một người thì chia tay vì bạn trai ngoại tình.
Thảm giống nhau.
Cách một khoảng, Thang Hân Dịch mới hỏi: "Cậu thật sự quyết tâm li hôn với tên ngốc kia rồi?"
Lâm Nhiễm ngước mắt: "Cậu cũng nói là tên ngốc rồi, không li hôn còn đợi hắn ta nạp thiếp à?"
"Vãi!" Thang Hân Dịch cười mắng một tiếng: "Lâm Nhiễm miệng cậu hiện tại đủ độc đấy."
"Không so được với cậu." Lâm Nhiễm nói: "Khi cậu mắng bạn trai cũ lúc nãy, theo không kịp."
"Tôi đó là mắng hắn à?" Thang Hân Dịch trợn mắt, uống một ngụm đồ uống: "Thôi, không muốn nói tới hắn."
"Hai năm đã qua rồi." Thang Hân Dịch nói: "Tôi phát hiện cậu trưởng thành rồi."
"Cậu cũng trưởng thành rồi." Lâm Nhiễm cười: "Cho nên, lại làm bạn bè đi? Ai phản bội là chó?"
Thang Hân Dịch nâng cốc, chần chừ hai giây mới cười nói: "Được."
Lâm Nhiễm thực sự quá thích giá trị nhan sắc của Thang Hân Dịch rồi.
Khí chất đan xen giữa thanh thuần và yêu diễm, mặc lên bộ váy đỏ thì chính là mĩ nhân quyến rũ, mặc bộ váy trắng thì trở nên thanh thuần với vẻ mặt của tình đầu, quá được luôn.
Tuy Lâm Nhiễm cũng rất xinh đẹp, nhưng thích hợp với làm tra nữ hơn, tóc xoăn sóng kết hợp với son đỏ diễm lệ, phóng túng vô cùng.
Chỉ là bên trong cô rất đơn thuần.
Trừ lúc đối diện với Từ Tư Niên.
Hơn nữa tính cách của Thang Hân Dịch rất thẳng thắn, thích chính là thích, không thích thì có thể mắng chửi cả ngày, cho dù là sau khi mắng xong, cuối cùng nghĩ thông, chúng ta vẫn có thể là bạn bè.
Trong giới thượng lưu có hai người con gái không được yêu thích, một người là Lâm Nhiễm vì yêu mà trở thành đồ ngốc, một người là Thang Hân Dịch xấc láo bừa bãi, nhưng hai người này vẫn rất ăn nhập.
Uống hết một ly đồ uống lạnh, Lâm Nhiễm đột nhiên đặt ly xuống, hỏi Thang Hân Dịch: "Cậu thích tôi của hiện tại hay là tôi của trước kia?"
Thang Hân Dịch ngơ ra, cau mày nói: "Không phải đều là cậu à? Có khác biệt à?"
"Có."
Thang Hân Dịch vẫn không biết có gì khác biệt, nhưng vẫn phối hợp nói: "Cậu của hiện tại ở chung càng thoải mái hơn, nhưng trước đó cũng không tệ, tuy không thích hợp làm bạn, nhưng cũng có sự thú vị riêng, tôi đều được."
"Nhưng, bắt buộc phải chọn, tôi càng thích cậu của hiện tại hơn."
"Thông minh, không yêu đồ ngu, nói chuyện giống người."
Trong lòng Lâm Nhiễm thở ra một hơi, cái loại cảm giác chiếm cơ thể của người khác này rất xoắn xuýt.
Cô không có cách nào lựa chọn, bất lực, cũng sẽ hoài nghi người mà mọi người thích không phải là mình.
Chỉ là một lớp da thôi.
Cô càng sợ hơn là mình cướp mất cuộc sống của người khác.
Đúng lúc cô đang nghĩ linh tinh, điện thoại reo lên, cô mở lên xem, là tin nhắn Lâm Kiếm Phong gửi tới.
Bố: Tuy không biết tại sao con lại nghĩ như vậy, bố mẹ con cái đều là duyên phận, cho dù con có thay đổi là người khác thì chúng ta cũng vui vẻ đón nhận.

Ta và bố con vẫn luôn cho rằng, bất cứ chuyện gì phát sinh thì đều có nguyên do của nó, con nên là con gái của chúng ta, chúng ta sẽ luôn yêu thương con.
Lâm Nhiễm nhìn tin nhắn, bỗng nhiên bật khóc.
Nước mắt lách cách rơi xuống màn hình, lại một tin nhắn nữa gửi tới.
Bố: Dù con là ai, thì cũng là con gái chúng ta.
Bố: Phàm là trời định, việc chúng ta phải làm chính là trân trọng hiện tại, làm tốt việc phải làm.
Thì ra họ đã sớm nhận ra, chỉ là không nói ra mà thôi, lặng lẽ chấp nhận.
Lâm Nhiễm trả lời: Vâng, yêu mọi người [jpg]
Lúc cô ngẩng đầu, đôi mắt đỏ lên, Thang Hân Dịch cau mày nhìn cô: "Cậu không phải chứ? Vẫn còn khóc vì tên ngốc đó à?"
Lâm Nhiễm: "Mới không phải đâu!"

"Tôi đây là vui mừng!" Lâm Nhiễm nhìn cô ấy, sau đó giơ tay về phía cô ấy, nghiêm túc đến gần như thành kính tự giới thiệu, "Xin chào, tôi là Lâm Nhiễm, Lâm hai bộ mộc, Nhiễm trong nhiễm nhiễm thăng khởi."
Cô là Lâm Nhiễm, là Lâm Nhiễm hoàn toàn mới.
Lâm Nhiễm thật đã chết rồi, cô không có giành cuộc sống của người khác, cho nên cô chính là cô.
Thang Hân Dịch một mặt mơ hồ, nhưng cũng thuận theo ý cô hoàn thành nghi thức thần bí này, "Tôi tên Thang Hân Dịch, chính là Thang Hân Dịch mà cậu biết."
Lâm Nhiễm cười.
Ánh sáng làm người vô cùng yêu thích.
Buổi chiều hai người đều không có việc gì, dứt khoát đi làm tóc, Lâm Nhiễm như ý nguyện thử uốn tóc thành sóng lớn, Thang Hân Dịch lại nhuộm tóc màu xanh nước biển, trông giống tiểu ma tiên Balala, cô cảm thấy có chút ngốc nghếch, thế là cũng đổi luôn tóc mái của mình, uốn một chút, cũng rất giống phong cách phục cổ.
Làm xong, hai tra nữ phóng khoáng.
Không hổ là bạn bè.
Sau khi làm tóc xong, bên ngoài cũng tối rồi, Lâm Nhiễm định về nhà, Thang Hân Dịch khoác cánh tay cô, "Cuộc sống về đêm mới bắt đầu, cậu định dừng lại?"
Lâm Nhiễm: "???"
Thang Hân Dịch nhếch khóe môi: "Đi! Đưa cậu đi xem cuộc sống của một tra nữ."
Lâm Nhiễm: "...Được"
Thang Hân Dịch đưa Lâm Nhiễm đến quán bar, Ninh Giang có một con đường quán bar, đêm đêm sênh ca, đèn đuốc đến sáng, loại nào cũng có, đương nhiên, càng đi vào phía trong thì các giao dịch đề cập tới càng không thuần khiết.
Hai người các cô lần này đến cũng mới là lần đầu, đơn thuần.
Lâm Nhiễm sau khi tiến vào liền dựng ngón cái với Thang Hân Dịch, "Đỉnh đấy! Nơi này cũng được gọi là cuộc sống về đêm?"
Ca sĩ trên sân khấu đang hát một bài dân ca, các đôi tình nhân bên dưới thì ôm ôm ấp ấp, đến nhảy mà cũng không có.
Thang Hân Dịch: "...Miễn cưỡng coi là vậy."
"Mục tiêu tiếp theo của tôi chính là mỗi ngày một quán bar, nội trong ba tháng đi hết quán bar trong ngõ này."
Lâm Nhiễm bất lực đỡ trán, "Tứ chi của t không cân đối, tửu lượng lại không cao, mời ngài tự nhiên."
Thang Hân Dịch tìm thấy được một góc không người, phong cảnh cũng rất tốt, ngồi bên đó vẫy tay, "Tùy ý gọi, tớ mời." Nói rồi cô gọi trước một đống rượu lớn, bên Lâm Nhiễm trên cơ bản gọi thêm một chút.
Rượu vừa lên, Thang Hân Dịch liền bắt đầu uống, độ rượu mà cô gọi thì đều không thấp, Lâm Nhiễm cũng đã nhìn ra, trận thất tình hôm này đối với Thang Hân Dịch mà nói không phải là không quan trọng.
Cô ấy vẫn luôn kìm nén.
Sự kiêu ngạo của đại tiểu thư hào môn không cho phép cô ấy ăn nói khép nép.
Càng huống hồ gì, vì loại đàn ông như vật thật không đáng.
Uống xong mấy ly, Thang Hân Dịch liền say rồi, cô ấy đỏ mặt đỏ mắt, hít hít mũi, ủy khuất nói: "Đồ đàn ông chó! Chỉ biết lừa bà đây lên giường!"
"Không đạt được người như bà đây liền ra ngoài ngủ với cô gái khác, còn dám luôn miệng nói yêu bà, mẹ nó! Tiện nhân!"
"Con mẹ nó bà biết bà đây trông xinh đẹp, dáng người tốt, gia thế tốt, nhưng cũng không phải là người tùy tùy tiện tiện là có thể đạt được! Đồ đàn ông chó! Bố là người phụ nữ mà mày không bao giờ đạt được!"
Lâm Nhiễm ở bên cạnh nghe vô cùng ngại ngùng, bản lĩnh nói tục của Thang Hân Dịch cũng không biết học được từ đâu, một câu lại một câu, quan trọng là từ miệng cô ấy mắng ra thì còn cảm thấy nhịp nhàng.
Từng ly từng ly rượu rót vào trong bụng, Lâm Nhiễm cũng không ngăn cô, những người đàn ông muốn đến bắt chuyện thì đều bị ánh mắt của Lâm Nhiễm và trạng thái phát điên của Thang Hân Dịch dọa chạy mất, còn lại vậy mà cảm thấy các cô là đang làm đ*.
Từ trong ánh mắt đáng tiếc của bọn họ, Lâm Nhiễm liền có thể cảm nhận được động tác treo trên người cô hiện tại của Thang Hân Dịch rất ái muội.
Ngực đều dán trên ngực cô, Lâm Nhiễm quả thực không chịu được tên quỷ say này, một tay đấy cô ấy ra, sau đó không quá hai giây sau, Thang Hân Dịch bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào quầy bar bên đó nói: "Lâm Nhiễm! Con mẹ nó tớ nhìn thấy cậu rồi!"
Lâm Nhiễm không ngẩng đầu: "Tớ ở đây này, cậu cúi đầu xuống liền có thể nhìn thấy."
Thang Hân Dịch kéo tay Lâm Nhiễm: "Không phải! Chính là ở kia! Nhìn thấy không? Váy trắng, tóc đen thẳng, đó không phải cậu à?"
Lâm Nhiễm nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, bỗng chốc cạn lời.
Đó là Khương Tiểu Ngư.
Đứng cách đó không xa là Từ Tư Niên, anh đang cầm bình rượu trong tay Khương Tiểu Ngư.
Lâm Nhiễm bỗng vén tay áo lên..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương