Lâm Nhiễm và Từ Tư Niên đứng ở cửa ngơ ngác nhìn nhau, sau đó Từ Tư Niên ngồi xổm xuống nhìn A Lễ nói: "Nhưng cô ấy còn có nhà riêng, vì vậy cô ấy muốn trở về nhà của mình."
A Lễ cau mày, một ngón tay chọc chọc vào đầu, vẻ mặt như không thể hiểu nổi, "Nhưng mà...!chẳng phải anh với chị là người một nhà sao?"
"Vậy thì anh nên qua đó ở, đúng không?" Từ Tư Niên thuận theo mạch suy nghĩ của cậu mà nói.
A Lễ lắc đầu, " Không phải."
Từ Tư Niên nhẹ giọng, định "rèn sắt khi còn nóng" trêu chọc cậu, nhưng A Lễ lại rất nghiêm túc, nói: "Chị dâu có thể sang đây mà."
Từ Tư Niên và Lâm Nhiễm: "..."
A Lễ cũng nhìn hai người họ, ánh mắt không ngừng liếc nhìn qua lại.
"Trước đây em cũng đã thấy rồi đấy, cô ấy có một căn nhà lớn như vậy, nếu như không quay về thì nhà của cô ấy sẽ bị quái vật chiếm đóng, vậy thì rất đáng tiếc." Từ Tư Niên nói: "Cho nên cô ấy phải trở về nhà của mình, chúng ta cũng nên sớm trở vào thôi, nếu không rất dễ gặp phải quái vật."
A Lễ suy nghĩ một lúc, chậm rãi nói: "Chị dâu khi gặp những con quái vật nhỏ cũng sẽ sợ giống em chứ?"
Lâm Nhiễm liếc nhìn Từ Tư Niên, gật đầu lia lịa.
A Lễ thở dài, nắm lấy tay của Lâm Nhiễm, "Chị dâu đừng sợ."
Lâm Nhiễm: "???"
"Chị đến nhà của em đi." A Lễ nói một cách rất nghiêm túc: "Cứ để những con quái vật ở nhà chị, như thế chị sẽ không bị thương.
Hơn nữa anh của em rất lợi hại đó, anh ấy có thể đánh bại quái vật."
"Trong phòng của em có Ultraman nè, nếu chị dâu vẫn còn sợ thì có thể cầm lấy."
*Ultraman Việt Nam mình gọi là siêu nhân điện quang*
Lâm Nhiễm: "..."
Cô thực sự không biết phải giải thích với A Lễ như thế nào, nhưng tùy tiện cùng anh ta về nhà thì không tốt lắm.
Không gian nơi cầu thang đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, đôi mắt A Lễ chớp chớp liên tục, cậu cũng chẳng nói gì chỉ ngẩng đầu nhìn Lâm Nhiễm.
Từ Tư Niên đang ngồi xổm, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Kể từ lúc xảy ra sự cố ở nhà, A Lễ hiếm khi gần gũi với mọi người, kể cả chị Tiểu Ngư.
Mỗi khi chị Tiểu Ngư rời đi, A Lễ cũng chỉ nói một câu "tạm biệt chị" sau đó quay lại phòng hoặc ban công mà không thèm nhìn lại.
Từ Tư Niên cứ nghĩ rằng A Lễ không thích giao tiếp với người lạ, nhưng không ngờ cậu lại muốn nói chuyện với Lâm Nhiễm nhiều đến vậy.
Thế là Lâm Nhiễm liền bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào.
Cái nhìn trong sáng, chân thành và không hề mang mục đích xấu.
Lâm Nhiễm định nói thì Từ Tư Niên bỗng vỗ vào mu bàn tay A Lễ, "Cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên vào nhà nghỉ ngơi thôi."
A Lễ chần chừ một giây rồi buông tay Lâm Nhiễm, sau đó thở dài một hơi "Hừ."
Từ Tư Niên kéo cậu vào nhà, xoay người nói với Lâm Nhiễm: "Nghỉ ngơi sớm đi."
Ngay lúc Từ Tư Niên đang nhập mật khẩu, A Lễ đột nhiên quay lại nhìn cô, ấm ức nói: "Anh và chị dâu, hai người đã ly hôn rồi đúng không?"
Giọng nói có chút nghẹn ngào như sắp khóc.
Lâm Nhiễm và Từ Tư Niên ngẩn người, A Lễ nói tiếp: "Hai người vẫn ở cùng nhau là để lừa em sao?"
Từ Tư Niên bất lực đỡ trán, "Là ai nói với em vậy?"
"Trên phim truyền hình đều giống như vậy." A Lễ nói: "Sau khi ly hôn, vợ chồng sẽ không ngủ cùng nhau nữa, hơn nữa còn vì để lừa gạt đứa con mà nói vẫn còn ở bên nhau, nhưng bọn họ không còn hạnh phúc nữa."
Lâm Nhiễm thật sự không muốn nhìn cậu khóc, ngay lập tức ngồi trước mặt cậu rồi dùng tay lau đi dòng nước mắt, "Bé ngoan, không khóc nữa, bọn chị rất hạnh phúc."
"Có em càng hạnh phúc hơn" Lâm Nhiễm nói: "Chị và anh của em tình cảm rất tốt, lúc trước nhà chị không phải ở đây nên phải luôn quay về nhà nhìn sơ qua, nhưng mà giờ đã có anh và em rồi, chị sẽ không về nữa, chị ở cùng em có được không?"
A Lễ gật đầu, tiến đến ôm cổ cô, " Chị dâu tốt với em nhất."
Lâm Nhiễm vò vò đầu cậu, "Vậy thì A Lễ không khóc nữa có được không."
A Lễ liền sụt sịt mũi, nói: "A Lễ không khóc, A Lễ không phải là đứa trẻ mít ướt, tối nay em muốn nghe chị dâu kể chuyện, được không ạ?"
Lâm Nhiễm gật đầu.
Sau đó đứng dậy nhìn Từ Tư Niên cùng bọn họ vào nhà.
Sau khi đi vào nhà, Lâm Nhiễm ngồi trên ghế sô pha cố gắng tự nhiên nhất có thể, mặc dù cô đã đến đây vài lần nhưng vẫn còn hơi lúng túng.
Từ Tư Niên có lẽ cũng không được tự nhiên, liền tự mình dẫn A Lễ đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Nhưng bình thường A Lễ đều một mình làm những việc này, hôm nay bỗng có Từ Tư Niên đứng bên cạnh, cậu suýt chút nữa bóp kem đánh răng vào bồn rửa mặt.
Sau khi trải qua sự ngượng ngùng này, A Lễ lập tức ngẩng đầu nhìn Từ Tư Niên, "Anh đi ra ngoài đi!"
Từ Tư Niên: "Hở?"
"Ở cùng với chị dâu." A Lễ nói: "Nếu không, một mình chị ấy sẽ thật nhàm chán đó,"
"Anh là người ít nói " Từ Tư Niên vừa nói vừa mở vòi nước rửa mặt, bắn nước lên mặt A Lễ để trừng phạt cậu vì tội nói năng lung tung.
A Lễ thấy Từ Tư Niên lấy bàn chải đánh răng ra và bắt đầu bóp kem thì liền tránh ra sau một bước, miệng đầy bọt lẩm bẩm: "Anh à, anh thật không có tiền đồ mà!"
Từ Tư Niên nhìn cậu một cách sâu xa, A Lễ bất lực nói: "Còn kiệm lời với vợ, ngay cả vợ mình cũng không thương, một người đàn ông như vậy là không có tiền đồ nhất."
Từ Tư Niên: "..."
Anh lợi dụng ưu thế chiều cao của mình, thuận tay véo tai A Lễ một cái, nhưng có hơi quá tay, khiến cho A Lễ nghiến răng chịu đau, nhón gót đến bồn rửa mặt nhổ ra một ngụm bọt trắng, rồi liền hướng ra bên ngoài hét to "Chị dâu!"
Lâm Nhiễm vội vàng chạy tới, đứng ở cửa nhìn hai người trong phòng tắm, một lớn một nhỏ vô tội chớp mắt, "Có chuyện...gì vậy?"
A Lễ khịt mũi, than phiền một cách đáng thương: "Anh véo tai em."
Cậu chỉ vào tai mình, "Chị xem đi, đỏ hết cả rồi!"
Lâm Nhiễm bước vào, duỗi tay xoa xoa tai cậu.
A Lễ súc miệng một cách nhanh chóng, sau đó nắm lấy tay Lâm Nhiễm nghiêng người về phía cô, nũng nịu nói: "Chị phải trút giận giúp em."
Lâm Nhiễm: "..."
Cô nhìn sang Từ Tư Niên, không nghĩ ngợi liền đánh nhẹ vào cánh tay anh.
Từ Tư Niên đóng băng tại chỗ.
Lâm Nhiễm lại không dám nhìn anh, cúi đầu hỏi A Lễ, "Như vậy được chưa?"
A Lễ vừa lắc đầu vừa trốn ra phía sau cô.
Lâm Nhiễm: "..."
Cái người vừa thận trọng vừa cương quyết này là A Lễ sao?
Nhưng cô vẫn nhìn không nổi dáng vẻ ấm ức của A Lễ, vì thế cô quay lại đánh Từ Tư Niên một cái nữa, trong miệng còn nói: "Anh dám giở trò xấu này."
Lúc này A Lễ mới hài lòng, liền kéo Lâm Nhiễm chạy ra bên ngoài.
Vừa chạy vừa nói: "Chạy đi! Đại Ma Vương sắp phát điên rồi!"
Từ Tư Niên đứng đó nhìn theo bóng lưng của họ, trong tay cầm bàn chải đánh răng, miệng vẫn còn bọt trắng, rất lâu sau đột nhiên nở nụ cười.
"Hừm, cũng tốt."
Lâm Nhiễm và A Lễ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách một lúc thì A Lễ bắt đầu ngáp dài, đôi mắt ngấn nước mơ màng, nhưng lại có chút bướng bỉnh không chịu ngủ.
Bộ dáng cực kỳ giống cô lúc thức khuya để lập nghiệp khi trước.
Đôi khi không phải là vì mệt, mà là vì cảm thấy mông lung, mờ mịt, mặt dù đã có công việc trong tay nhưng áp lực quá lớn, khiến cho cô khi nằm yên thì đủ thứ suy nghĩ cứ thế mà hiện lên trong đầu, sau đó bắt đầu tìm kiếm một mẩu chuyện cảm động để nước mắt điên cuồng rơi, rồi có thể mặt đối mặt nhìn trần nhà đến khi trời sáng.
Tóm gọn trong một câu chính là: Buồn ngủ nhưng không muốn ngủ.
Khi A Lễ ngáp đến lần thứ bảy, Lâm Nhiễm mới vươn tay lau đi nước mắt cho cậu rồi ôn hòa nói: "Ngủ đi thôi."
"Vậy chị dâu thì sao?" A Lễ tựa lên vai cô, một bàn tay bám lấy tay cô.
"Chị ở đây đợi anh của em." Lâm Nhiễm nghĩ ra câu trả lời ổn thỏa.
A Lễ lại ngáp một cái rồi nói: "Nhưng em muốn nghe chị dâu kể chuyện."
Lâm Nhiễm nghĩ ngợi một hồi, thấy cũng không phải là không được, chờ khi A Lễ ngủ say, thì cô có thể tự nhiên rời đi.
Thế là cô liền dẫn A Lễ trở về phòng, A Lễ nhanh nhẹn lên giường đắp chăn, Lâm Nhiễm nằm nghiêng mặt về phía cậu, tay không cầm quyển truyện mà trực tiếp kể: "Ngày xưa, có một chú mèo máy màu xanh tên là Doraemon, cậu ấy có một cái túi thần kỳ, bên trong có rất rất nhiều bảo bối.
Doraemon gặp một cậu bé tên là Nobita, bọn họ là những người bạn tốt..."
Lâm Nhiễm kể được một đoạn thì Từ Tư Niên nhẹ nhàng đẩy cửa vào, thấy đôi mắt của A Lễ sáng trưng, một chút dáng vẻ buồn ngủ cũng không thấy, thế là anh ta đi đến bên giường, hỏi: "Đang làm gì vậy?"
A Lễ vui vẻ trả lời: "Chị dâu đang kể chuyện Nobita và chú mèo máy cho em nghe! Anh có biết không? Chú mèo máy có một chiếc túi vạn năng, còn có cánh cửa thần kỳ nữa đó!"
Từ Tư Niên liếc nhìn Lâm Nhiễm.
Chà, tuổi thơ giống nhau đấy.
Anh hỏi: "Sau đó thì sao?"
A Lễ ngây người một lát, cậu chớp chớp mắt, "Chị dâu còn đang kể, anh có muốn nghe cùng không ạ?"
Dưới ánh mắt háo hức mong chờ của A Lễ, Từ Tư Niên bèn nằm xuống bên cạnh cậu.
A Lễ một tay nắm Từ Tư Niên, một tay nắm Lâm nhiễm, ánh mắt nhìn cô, "Chị dâu, tiếp tục kể đi."
Lâm Nhiễm: "..."
Vì sao đã ở thời hiện đại rồi mà cô còn phải làm một công việc cổ đại chứ?
Bình thường không phải những người kể chuyện kiếm tiền đều nói về ngày xưa sau đó mới dẫn đến câu chuyện sao?
Lâm Nhiễm suy nghĩ lung tung trong đầu nhưng miệng vẫn kể cho A Lễ nghe cậu chuyện về chú mèo máy và Nobita, đây là bộ anime duy nhất ghi sâu trong trí nhớ của cô, bởi vì khi đó cô luôn muốn có túi thần kỳ và cánh cửa thần kỳ của Doraemon.
Chiếc tivi đã tạo nên một giấc mơ đẹp cho cô.
A Lễ nghe vậy liền bị mê hoặc, một chút buồn ngủ cũng không còn nữa, nhưng Lâm Nhiễm kể chuyện đến buồn ngủ rồi.
Cô ấy đã chạy lòng vòng cả ngày, hiện giờ đang nằm trên giường, đủ loại mệt mỏi cứ thế mà ập đến, giọng nói ngày càng nhỏ và ánh mắt cũng dần khép lại, nhưng A Lễ vẫn nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt ngây thơ vô tội, hỏi: "Rồi sao nữa?"
Từ Tư Niên liếc nhìn đồng hồ, thấy đã hơn 11 giờ rồi, anh thấp giọng ho khan một tiếng hỏi A Lễ, "Anh cũng có một câu chuyện, em có muốn nghe không?"
Đang trong cơn mơ màng sắp ngủ, Lâm Nhiễm nghe thấy câu nói đó liền mở to mắt nhìn Từ Tư Niên, cô có chút xúc động.
A Lễ miễn cưỡng gật đầu, chỉ đơn giản hỏi "Là câu chuyện gì thế?"
Giọng Từ Tư Niên trở lên lạnh, mang vài phần đe dọa.
"Ngày xưa có một đứa trẻ, rất khuya rồi còn chưa chịu ngủ, làm cho người khác cũng không có cách nào đi ngủ, người lớn thường gọi là con nít quỷ.
Vì vậy, đêm đó cậu bé bị đánh đến mặt mũi bầm dập..."
A Lễ sợ hãi, nằm co ro nên cạnh Lâm Nhiễm, vẻ mặt đáng thương nói: "Anh à, em không phải là con nít quỷ, em đi ngủ."
Từ Tư Niên vươn tay vỗ vỗ cậu, "Như vậy với ngoan chứ, ngủ đi."
Không hiểu vì sao A Lễ luôn cảm thấy tê dại ở sống lưng.
Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt.
Cậu vừa nắm tay Từ Tư Niên, vừa nắm tay Lâm Nhiễm, qua được một lúc thì cậu đem tay của hai người đặt lên nhau, Lâm Nhiễm có thể cảm nhận được độ ấm cơ thể của Từ Tư Niên.
Từ Tư Niên thấp giọng khiển trách, "Đã không ngủ mà còn làm loạn, em hãy đứng dậy phạt đi."
A Lễ vội vàng tách hai người ra, nhưng họ vẫn ôm chặt nhau, lần này thay vì làm nũng nữa, cậu lại nở một nụ cười ngọt ngào.
"Cười gì thế?" Lâm Nhiễm nhẹ giọng hỏi.
A Lễ nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ giương lên "Em có anh trai, có chị dâu, hai người còn đang ở bên cạnh kể chuyện cho em nữa, em cảm thấy rất hạnh phúc đó."
Lâm Nhiễm nhẹ nhàng siết lấy tay cậu, A Lễ cũng siết lại tay cô.
Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh hít thở của bọn họ.
Trong màn đêm, Lâm Nhiễm ngẩng đầu nhìn trần nhà, thật ra cái gì cũng không thấy chỉ thấy một mảnh tối đen nhưng cô lại cảm thấy rất ấm áp.
Sau một lúc.
A Lễ đột nhiên bật cười thành tiếng, trầm giọng nói: "Hì hì, em có nhà rồi." Giọng cậu không lớn, như thể đang nói mơ vậy.
Hai mắt Lâm Nhiễm chợt rưng rưng, cô xoay người muốn ôm lấy A Lễ, nhưng lại thấy tay của Từ Tư Niên đang chậm rãi vỗ lên người A Lễ, hiện ra vẻ dịu dàng.
Đợi sau khi A Lễ ngủ say, cả hai mới rón rén ra khỏi phòng.
Đứng ở cửa, Lâm Nhiễm chợt thở phào nhẹ nhõm, Từ Tư Niên lập tức nói: "Thực xin lỗi, đứa nhỏ không hiểu chuyện, đã làm phiền cô rồi."
Lâm Nhiễm hít sâu một hơi, nói: "Hiện giờ anh rảnh không? Tôi có một số việc muốn thảo luận với anh một lát."
Từ Tư Niên gật đầu về hướng sân thượng, Lâm Nhiễm liền đi trước, lên sân thượng.
Bờ biển Ninh Giang, gió tháng 9 vẫn còn khá lớn, đặc biệt là vào thời điểm này, chính là lúc gió lớn làm loạn.
Mái tóc dài xõa tung theo gió, cô đứng trên lầu cao nhìn xuống những ánh đèn, thành phố tấp nập, nhưng có một vài người lại vẫn luôn cô độc.
Chẳng hạn như A Lễ, bình thường trông khép kín nhất, cậu đã chôn rất nhiều lời vào nơi sâu nhất của trái tim mình.
Từ Tư Niên đóng của phòng A Lễ, sau đó mới bước ra, khi đi ngang phòng khách, thuận đường trở về phòng lấy một chiếc áo khoác dài hơn.
Lâm Nhiễm đang mặc quần đùi, trên người tùy tiện mặc một chiếc áo phông, nhoài người trên lan can ở sân thượng, tấm lưng gầy guộc.
Từ Tư Niên lên đến sân thượng, anh trước tiên đưa áo khoác cho Lâm Nhiễm, "Cẩn thận cảm lạnh."
Lâm Nhiễm thực sự mặc vào, hai vạt áo dài tới bắp chân, tay áo hơi dài, cô xắn lên rồi tiếp tục nhoài người trên lan can.
Cô hỏi Từ Tư Niên, "Anh có thấy ngôi sao đằng kia không?"
Từ Tư Niên nhìn theo hướng ánh mắt của cô, "Ừ."
"Ánh sáng nó tỏa ra rất nhỏ, nhưng tôi có thể nhìn thấy, chỉ cần nó xuất hiện." Lâm Nhiễm nói: "Đôi khi có quá nhiều ngôi sao, tôi biết nó chuyển động mỗi ngày, nhưng tôi sẽ luôn hướng về phía đó."
"Chỉ cần nơi đó được thắp sáng, tôi cảm thấy mình không cô đơn, tôi không thể chết, bởi vì còn có những người tôi muốn gặp và những việc tôi muốn hoàn thành."
Cũng như vô số ngày đêm sau đó, cô rất muốn chết đi.
Nhưng cô lại lựa chọn nằm mơ giữa ban ngày, bởi vì trong giấc mơ sẽ gặp được Từ Tư Niên.
Đó là hy vọng duy nhất trong cuộc đời khốn khổ của cô, một người không phù hợp với cuộc sống cằn cỗi của cô, nhưng chỉ khi ở bên cạnh anh, cô mới có thể tiếp tục sống.
Từ Tư Niên đối với cô mà nói thì chính là ngôi sao ở nơi đó.
Mặc dù là một chút ánh sáng không đáng kể, nhưng chỉ cần xuất hiện nơi phương xa đó thì cô đã thấy hài lòng.
Một chút ánh sáng đó đủ để ngăn chặn mọi khó chịu trên đời.
Từ Tư Niên không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
Lâm Nhiễm quay lại nhìn anh, "Còn anh? Có muốn gặp lại ai không?"
Từ Tư Niên ngước nhìn bầu trời, rất lâu sau mới chậm rãi nói: "Tất cả những người tôi muốn gặp đều đã biến thành những vì sao trên trời, bọn họ luôn dõi theo tôi, vì vậy tôi cũng không thể chết."
Lâm Nhiễm hỏi: "Là bố, mẹ anh phải không?"
Vẻ mặt Từ Tư Niên hơi thay đổi, nhưng anh vẫn gật đầu.
Những tin tức xã hội và tin tức tài chính gây ồn ào năm đó, chắc không ai không biết nhỉ.
Chỉ là mọi người không ai biết đứa con của nhân vật chính câu chuyện đã đi đâu.
Quần chúng chỉ muốn xem náo nhiệt để biến những điều này thành cuộc trò chuyện sau bữa tối, đợi đến một đoạn thời gian có đề tài nói chuyện mới thì bọn họ tự khắc quên đi mà thôi.
Từ Tư Niên quay đầu nhìn ánh đèn ấm áp trong phòng, gương mặt lạnh lùng như hòa vào màn đêm lạnh lẽo.
Anh lấy trong túi ra một điếu thuốc, nhưng trước khi châm lửa, anh đã nhìn Lâm nhiễm và ấm áp hỏi: "Có phiền khi tôi hút thuốc không?"
Lâm Nhiễm lắc đầu, "Tùy anh."
Từ Tư Niên châm thuốc nhưng lại chủ động tránh xa Lâm nhiễm.
Làn khói xanh cùng gió trôi dạt về hướng thành phố, Lâm Nhiễm cách một lớp khói mờ nhìn Từ Tư Niên.
Từ Tư Niên nhẹ giọng nói: "A Lễ rất thích cô."
Lâm Nhiễm gật đầu, "Ừm." lại do dự hỏi: "Em ấy bị bệnh gì vậy?"
"Bệnh bạch cầu và chứng tự kỷ nhẹ." Từ Tư Niên nói: "Tự kỷ là một triệu chứng tâm lý, hiện giờ đã đỡ hơn nhiều, em ấy có thể nói chuyện với giáo viên và chơi với bạn bè, nhưng bệnh bạch cầu...cho đến nay tôi vẫn chưa tìm thấy tủy ghép thích hợp."
*Bệnh bạch cầu là một bệnh ung thư máu (bao gồm cả tủy xương và hệ bạch huyết.
Mặc dù Lâm Nhiễm đã sớm biết kết quả như vậy nhưng tim cô vẫn đau.
Trong cuốn tiểu thuyết gốc, A Lễ đã chết.
Cậu mất vào một đêm mùa đông, đêm đó tuyết rơi rất nhiều, Ninh Giang phủ đầy tuyết trắng, cậu bị căn bệnh bạch cầu lấy đi tính mạng.
Vào thời điểm đó, Từ Tư Niên bị cuốn vào vòng xoáy của một số lượng lớn các vụ chấm dứt hợp đồng và gây rối, tấn công trên mạng, anh không thể tự giải vây cho bản thân, thậm chí còn chưa gặp mặt A Lễ lần cuối.
Đó cũng chính là ngày anh làm rơi máy của phóng viên và đánh một phóng viên đang cản đường mình, cuộc sống sau này của anh trở nên ảm đạm vô cùng.
Cuối cùng anh chọn cách kết liễu sinh mệnh của mình trong phòng tập.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh Từ tư Niên tự sát, cô đã cảm thấy sợ hãi và sau hôm đó cô ở trong trạng thái ngẩn ngơ cả ngày.
"Rất khó để tìm được tủy thích hợp sao?" Lâm Nhiễm hỏi.
Từ Tư Niên gật đầu, "Phải xem duyên phận, Tôi cho rằng mô của tôi sẽ thành công, nhưng không ngờ không phù hợp."
Vì vậy, số phận trêu ngươi.
"Vậy còn anh?" Lâm Nhiễm lại hỏi.
"Anh vẫn định ở lại Thần Đông à?"
Từ Tư Niên không nói.
"Tôi đang bắt đầu xây dựng mái ấm..." Lâm Nhiễm chưa nói xong, Từ tư Niên đã ngắt lời cô, "Không còn sớm nữa, trở về nghỉ ngơi đi."
Anh dập tắt điếu thuốc, vứt tàn thuốc vào thùng rác, giọng nói lạnh lùng không một chút ấm áp.
"Từ Tư Niên." Lâm Nhiễm lớn tiếng gọi, " Anh không nghĩ đến việc hủy bỏ hợp đồng sao?"
Từ Tư Niên mở cửa ra, không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ nói: "Nghỉ ngơi sớm đi."
"Tôi đang hỏi anh đấy." Lâm nhiễm đi đến trước mặt, nhìn thẳng vào mắt anh ta, "Anh thật sự không nghĩ đến việc hủy hợp đồng với Thần Đông sao?"
Từ Tư Niên cau mày, tiếp tục đáp "Nghỉ ngơi sớm đi."
Lâm Nhiễm lo lắng, nắm lấy cánh tay anh ta, "Anh có thể trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi được không! Xin anh."
Từ Tư Niên đứng yên nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, anh hỏi ngược lại: "Hủy bỏ hợp đồng sau này thì sao?"
"Ký hợp đồng với công ty giải trí tốt hơn, sau đó giúp anh trở lại hoạt động, để anh quay phim, để anh đứng trên sân khấu lớn hơn." Lâm Nhiễm nói chắc nịch,
"Tìm một công ty như thế ở đâu?" Từ Tư Niên hỏi lại.
Lâm Nhiễm buột miệng nói ra: "Tôi đang làm bên mảng đấy, nếu anh muốn thì có thể gia nhập công ty của tôi."
"Vậy thì sao? Từ làm việc cho Thần Đông sang làm việc cho cô à? Ở Thần Đông, bao gồm toàn bộ giới giải trí, từ trước đến giờ không phải cô có bao nhiêu nỗ lực, có bao nhiêu tài năng, mà là những mối quan hệ sau lưng cô, xuất thân, nếu như cái gì cô cũng không có thì chính là đi cùng kim chủ*, sau đó nhờ người khác cho cô một bát cơm để ăn.
Trong đó ẩn giấu biết bao quy tắc ngầm, tôi nghĩ rằng cô biết không ít hơn tôi, vì vậy chấm dứt hợp đồng rồi thì sao? Tôi đã sớm không muốn gặp Bá Lạc rồi, vì tôi biết rằng dù là Bá Lạc* nào đi chăng nữa cũng sẽ không tốt như trong truyện."
*Kim chủ thường chỉ những người đứng sau chi tiền (cho các minh tinh, ngôi sao).
*Bá Lạc là Người quân tử tiến cử nhân tài, không nề thù riêng, không lòng đố kỵ.
Cảm xúc của anh rất bình tĩnh, ngay cả giọng nói cung không dao động quá nhiều, anh chỉ là nói ra hiện thực tàn khốc nhất bằng những từ ngữ bình tĩnh nhất.
"Tôi sẽ không để anh đi tiếp đãi kim chủ." Lâm Nhiễm nói: "Vả lại, anh có thực lực, chúng ta không đi cửa sau, miễn là anh sẵn sàng chấm dứt hợp đồng, tôi có thể giúp anh trả phí vi phạm hợp đồng.
"Trở về nghỉ ngơi đi." Từ Tư Niên vẫn chỉ nói vậy,
Lâm Nhiễm vừa lo vừa tức giận, "Anh cần gì ở lại đó mặc cho người ta chà đạp chứ?"
Từ Tư Niên im lặng, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, "Vậy ra ký kết hợp đồng với cô thì sẽ không bị chà đạp à? Phí chấm dứt hợp đồng là vài trăm triệu, cô giúp tôi miễn phí như thế là muốn gì ở tôi?"
"Hợp tác cùng có lợi." Lâm Nhiễm cố gắng giữ bình tĩnh.
Từ Tư Niên thở dài, lại câu nói đó, "Trở về nghỉ ngơi thôi, sau này đừng nói tới việc này nữa."
"Tôi không muốn hủy bỏ hợp đồng." Từ Tư Niên nói: "Cô cũng không cần lo lắng về việc đó."
Lâm nhiễm tức giận trừng mắt nhìn anh.
Từ Tư Niên đưa cô đến cửa, trong lúc đóng cửa, anh nói: "Tôi không trở thành công cụ tranh đấu của ai cả."
"A Lễ thích cô, tôi không muốn thấy em ấy thất vọng.
Tôi hy vọng mối quan hệ của chúng ta có thể trong sạch một chút."
Lâm Nhiễm đứng ở cửa, sắp tức giận chết rồi.
Tôi thật tâm muốn giúp anh, vậy mà anh hiểu lầm tôi?
Trần Đông như một cái hố lửa, to như vậy anh còn nhảy xuống, tôi vớt anh lên bờ, anh thế mà nghĩ tôi lừa anh?
Thật quá đáng!
Cô nhìn chằm chằm Từ Tư Niên mà không nói lời nào.
Sau đó Từ Tư Niên nói: "Ngủ ngon, ngủ sớm đi."
Lâm Nhiễm: "...!!!"
Aaaaa! Tức chết đi được! Tại sao anh ta có thể hời hợt như thế!
Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa, đến mức muốn đem cánh cửa chọc thủng, tức giận giẫm đến đau cả chân.
Hu hu! Càng tức rồi.
Sau một vài giây, cánh cửa mở ra, Từ tư Niên chồm nửa người ra, đưa điện thoại cho cô.
Lâm Nhiễm thầm nghĩ: Tôi sẽ không nói chuyện với anh trước!"
Từ Tư Niên nhìn xuống nghỉ ngợi một lát, vẫn là ngẩng đầu lên hỏi: "Sáng chủ nhật tuần này, A Lễ muốn ăn sườn xào chua ngọt, cô thì sao?"
Chuyện này hôm nay A Lễ đã nói với cô, muốn mời cô đến nhà làm khách, để Từ Tư Niên nấu.
Lâm Nhiễm phồng má nói: "Không ăn!"
Rồi liền đóng cửa lại.
Từ Tư Niên va vào cửa, nên về nhà thôi.
Anh biết rằng gia đình Lâm Nhiễm có tiền, cũng biết rằng nếu cô ấy muốn tiêu xài thì có thể tùy ý mà vung tiền, nhưng anh lại không muốn nhận sự giúp đỡ này.
Một khi bị lợi ích chi phối, nhiều mối quan hệ không thể trở nên trong sạch.
Anh không nghĩ nhiều.
Sau khi Lâm Nhiễm về nhà, cởi giày và ngồi lên ghế sô pha, đang ủ rũ thì chuông điện thoại reo.
Là Chu Nghiệp.
Sau khi bắt máy, anh ta đi thẳng vào vấn đề, "Anh muốn nói chuyện với em, mười hai giờ trưa mai tại nhà hàng Từ Ký."
Lâm Nhiễm: "Được."
Sau đó Chu Diệp nhanh chóng cúp điện thoại.
Tâm trạng phút chốc trở nên vui vẻ, Lâm Nhiễm nhắn rất nhiều món ăn vào tin nhắn với Từ Tư Niên như đang gọi món.
Ở đầu dây bên kia, Từ Tư Niên nhìn thấy thông tin trên điện thoại liền thấy "hoài nghi nhân sinh".
Bởi vì trên đó viết: Vịt quay, ngỗng nướng, lợn kho tộ, sườn heo hầm, tôm hùm chua cay,...
Gần 20 món.
Từ Tư Niên:??? Cô ăn hết à?
Lâm Nhiễm: Mỗi món đều muốn nếm thử, không được sao?
Từ Tư Niên:...Được.
Dù sao việc gọi món phụ thuộc khách hàng còn việc nấu nướng thì phải xem đầu bếp.
Cũng không phải là cô gọi thì tôi phải làm.
Lâm Nhiễm đặt điện thoại xuống và đứng dậy đi tắm, khi quay lại thì thấy Từ Tư Niên đã gửi cho 3 tin nhắn wechat.
- Giữ gìn sự đơn thuần của hàng xóm.
- Cảm ơn lòng tốt của cô nhưng tôi không thể nhận nó.
- Cảm ơn cô đã quan tâm và yêu mến A Lễ.
___________________________
Tác giả có điều muốn nói: Khi tôi viết về bé A Lễ dễ thương, tôi không thể dừng lại hahahaha~
Lâm Nhiễm: Tôi không hề nghĩ xem thường anh!
Từ Tư Niên: Nhưng tôi không muốn nợ cô.
Đơn thuần một chút không tốt sao? Hàng xóm của tôi!
Lâm Nhiễm:...Không ổn rồi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook