Dung Thành
-
Chương 86: Một thế giới bị hủy diệt, trở thành hi vọng của một thế giới khác
Những cái ống trên người Liên Xuyên như thể bị ai đó dùng dao chặt đứt, lập tức văng ra bốn phía.Sương đen phun ra không ngừng vốn nối với thân thể Liên Xuyên đang điên cuồng vặn xoắn giữa không trung, giống như một loài sinh vật quái dị nào đó, không ngừng va vào ánh sáng vàng xung quanh, muốn đột phá lớp chắn.
“Liên Xuyên?” Ninh Cốc cảm nhận được cả người Liên Xuyên đều đang tựa vào người cậu, không còn bất cứ sức mạnh nào chống đỡ cho người hắn nữa.
Cậu cẩn thận, chậm rãi đặt Liên Xuyên xuống mặt đất.
“Betelgeuse?” Ninh Cốc vỗ lên mặt Liên Xuyên.
Liên Xuyên nhắm mắt, không có phản ứng gì.
“Anh đừng làm tôi sợ chứ,” Ninh Cốc nghe thấy giọng mình đang run lên, “Liên Xuyên!”
Cậu duỗi tay ra nắm lấy vai Liên Xuyên lay lay nhè nhẹ, Liên Xuyên vẫn không có động tĩnh gì như cũ.
Liên Xuyên chưa chết, cậu có thể cảm nhận được nhịp thở của Liên Xuyên, nhưng những vết thương trên người Liên Xuyên, cậu cũng có thể trông thấy rõ ràng.
Ngón tay Ninh Cốc lướt chầm chậm qua từng miệng vết thương một, chốc lát không đếm ra được đến cùng có bao nhiêu vết thương, cậu cũng hoàn toàn không biết trước đó khi mình bùng phát năng lực, lực sát thương đã mạnh tới nhường nào.
Cậu chỉ biết, nếu như không kích phát, dưới trạng thái Liên Xuyên được tiếp thêm năng lực từ phu dọn đường, cậu căn bản không thể nào đánh thắng được Liên Xuyên.
Nhưng bây giờ…
Cậu không rõ lắm, mình rốt cuộc đã giết chết thủ lĩnh của phu dọn đường, hay là giết chết vật chủ của phu dọn đường, rồi cuối cùng cậu có gọi được Liên Xuyên thân thuộc với mình trở về hay không, có đánh thức được Betelgeuse mạnh mẽ đó không.
“Liên Xuyên?” Ninh Cốc chậm rãi quỳ xuống, bò tới bên cạnh Liên Xuyên, nắm lấy tay Liên Xuyên, “Anh nghe thấy tôi nói không?”
Điều duy nhất còn có thể khiến cậu được an ủi đôi chút là tay Liên Xuyên vẫn còn ấm nóng.
E là chỉ ngất đi, Liên Xuyên tràn đầy hận thù đã biến mất, mà Liên Xuyên muốn cùng cậu đi tới tận cùng thế giới vẫn còn chưa tỉnh lại.
Ninh Cốc cảm thấy mặt mình hơi ngưa ngứa, cậu duỗi tay lên sờ, lại phát hiện đầu ngón tay mình ướt.
Chẳng có tiền đồ gì hết.
Ác bá quỷ thành hoảng khóc luôn rồi.
Nếu còn có thể đi ra ngoài, nhất định phải tóm lấy Cửu Dực, đánh cho một trận.
Giết hắn.
Câu nói chắc như đinh đóng cột của Cửu Dực hãy còn đang quanh quẩn trong đầu cậu.
Không hổ là BUG mạnh như Liên Xuyên, câu nói này chưa biết chừng còn được tiếp thêm cả tinh thần lực của Cửu Dực, bằng không sao cậu có thể nhớ rõ được như vậy.
Rõ ràng đến nỗi cậu đã không suy nghĩ kỹ, Liên Xuyên khác với Cửu Dực, Cửu Dực đã vứt bỏ một nửa của mình, dù có chém nát thi nhân, nghiền xương thành tro, Cửu Dực cũng vẫn còn tồn tại.
Liên Xuyên không giống vậy, Liên Xuyên không phân liệt ra một bản thân khác, tinh thần lực mạnh mẽ của hắn làm cho hắn cho dù có phải hứng chịu bao nhiêu đau đớn, cũng vẫn luôn là chính Liên Xuyên.
Liên Xuyên lạnh lùng tàn nhẫn này cùng với Liên Xuyên không quá muốn người khác nhìn thấy mình đang cười, vẫn luôn là cùng một người.
Cậu đã đâm mấy chục lỗ thủng lên người Liên Xuyên.
Ra được ngoài là phải giết Cửu Dực.
Ninh Cốc dùng sức nắm lấy tay Liên Xuyên, chuỗi sáng nho nhỏ trên mu bàn tay hai người họ hiện lên.
Ninh Cốc nhìn chằm chằm vào chuỗi sáng này.
Giết Cửu Dực cũng không có nghĩa lý gì.
Thực ra cậu hiểu rất rõ, sở dĩ câu nói đó của Cửu Dực có thể làm cậu nhớ rành mạch như vậy, đã vậy còn chung quy vẫn làm theo… là bởi vì ngoài cách này thì cậu cũng chẳng thể nghĩ ra cách nào khác nữa.
Đừng nghĩ tới những điều đó nữa.
Ninh Cốc từ từ ngồi dậy.
Ánh sáng vàng xung quanh đã tan đi, những cái ống vặn vẹo bị chắn lại bên ngoài không ngừng duỗi vào trong, trông có vẻ rất nỗ lực, muốn tìm về… động lực? Căn nguyên sự sống của chúng nó?
Tóm lại là chúng nó muốn trở về bên cạnh Liên Xuyên.
Chỉ dựa vào điều này, quyết định của Ninh Cốc đã không sai.
Vả lại.
Chọn nhầm không chết, do dự mới chết.
Cậu đứng lên, giơ cao tay, tóm lấy một cái ống đã mon men tới bên người mình, hung hăng túm lại.
Cái ống bị lôi lọt vào trong vầng sáng vàng, như thể xuyên qua tia lửa điện, nổ thành những tiếng vang đùng đoàng.
“Đến đây đi,” Ninh Cốc giơ tay, “Mặc xác bọn mày là gì, mặc xác đầu kia là gì, mặc kệ Liên Xuyên sống hay chết, kể từ bây giờ, chúng mày sẽ không bao giờ được chạm vào Liên Xuyên nữa.”
Vô số những tia sáng bạc nổ lên, một luồng bắn ra từ chân Ninh Cốc.
“Bọn mày đã lấy đi từ người anh ấy những gì,” Ninh Cốc vung mạnh tay lên, tia sáng bạc xông vào giữa những cái ống chung quanh, tựa như một thanh kiếm được vung lên, “Trả hết về cho tao.”
Từ nơi xa của bóng đêm, không phân rõ được phương hướng, vọng đến vô số những âm thanh như tiếng gió bị xé rách.
Từ xa lại gần, lơ lửng không ngừng quay xung quanh Ninh Cốc.
Làn sóng tia sáng bạc thứ hai nổ tung ra, tựa như một đóa hoa.
Ninh Cốc đã nhìn thấy hoa.
Rất đẹp, đóa đẹp nhất cậu từng nhìn thấy nằm bên bờ Sa Hồ, những cánh hoa dài mảnh trùng trùng điệp điệp, cuối cánh hoa cuốn lên, tao nhã mà lộng lẫy.
Đó là thứ cậu vĩnh viễn chẳng thể nào được trông thấy, càng không thể nào có được.
Nhưng cậu cũng không lưu luyến, thứ cậu muốn không phải hư vô, thứ cậu muốn là chân thực.
Gió ở quỷ thành, ánh sáng từ chủ thành, náo nhiệt trong thung lũng lạc lối, và cả sắt đen cứng rắn, không mọc ra được thứ gì, chỉ thuộc về thế giới này của bọn họ.
Luồng sáng bạc xẻ từng cái ống màu đen thành mảnh vụn.
Những cái ống bị chém đứt không ngừng tan ra, như mực màu đen nhỏ xuống nước.
Khi khuôn mặt to tướng của No. N xuất hiện giữa màn đêm trên không trung, Ninh Cốc không hề kinh ngạc một chút nào.
Cậu tin rằng No. N còn ngỡ ngàng hơn cả mình.
Tôi đỉnh hơn anh.
Đây là cảm giác hơn người.
“Tới đây.” Ánh sáng vàng quanh người Ninh Cốc nhanh chóng co lại, bao lấy Liên Xuyên.
Cậu ngẩng đầu, nhìn lên khuôn mặt kia.
Khuôn mặt kia nở nụ cười, bắt đầu thu nhỏ lại.
Ninh Cốc bỗng bật dậy đạp một chân lên ghế, nhảy lên giữa không trung.
Ánh sáng thăng lên cùng cậu bắn về phía khuôn mặt kia.
Tức khắc đã xé gương mặt kia thành vô số những mảnh nhỏ.
Lúc Ninh Cốc hạ xuống đất, khuôn mặt biến mất, bên cạnh xuất hiện một người
Gần như không cần suy nghĩ, cậu đã biết đó là No. N.
Bọn họ sắp tiêu diệt được phu dọn đường, cho nên No. N mới xuất hiện để cướp đoạt thế giới này.
“Chào buổi trưa.” Ninh Cốc xoay người, đồng thời giơ tay bổ về phía No. N.
Khoảnh khắc tia sáng bạc chạm vào No. N, No. N biến mất, xuất hiện ngay sau đó là bốn Ninh Cốc.
Ninh Cốc thoáng ngừng lại, bốn Ninh Cốc này rõ ràng đã được No. N sao chép ra ngay trong nháy mắt này, giống y như đúc cậu hiện giờ, ngay cả dấu chân Liên Xuyên đá ra để lại trên áo cũng vẫn còn.
“Chỉ có bản lĩnh như vậy thôi sao?” Ninh Cốc cười nhạt, quyết đoán phóng tia sáng về phía bốn Ninh Cốc.
Chỉ cần tôi biết tôi là tôi, xuất hiện thêm bao nhiêu tôi đi nữa thì cũng có sao?
Nhưng Ninh Cốc còn chưa kịp rút tay về, một luồng ánh sáng đỏ đã bắn trúng vào chân cậu từ phía sau.
Cơn đau xuyên tim làm cậu lảo đảo mất vài bước.
Lúc trở tay lại xuất kích, lại không nhìn thấy bất cứ kẻ nào sau lưng.
Tiếp đó, lại là một tia sáng cam bắn trúng vai cậu từ phía sau.
Vũ khí của chủ thành.
Chiến lực của chủ thành mà trước đó giọt sương sao chép ra không có quá nhiều ưu thế trong trận chiến với Lưu Đống và Tiêu Lâm, mặt khác, có thể là vì lượng sao chép quá lớn, kỹ thuật đều bình thường, cho nên giết chết không có gì khó khăn.
Nhưng hiện tại, những kẻ sao chép mà No. N đang tự mình điều khiển đã được tiêu giảm đi những bộ phận không cần thiết, chẳng hạn như bản thể của thành vệ và đội tuần tra, chẳng hạn như hình dạng của vũ khí.
Chỉ giữ lại mình công kích.
Mọi công kích mà chủ thành nghiên cứu phát minh ra nhằm vào kẻ lữ hành đều đã được phóng đại nhờ sự tinh luyện của No. N.
Năng lực của Ninh Cốc, bất kể là loại nào đi nữa, cũng đều là tấn công và khống chế, còn phòng ngự lại không hề mạnh.
Vòng sáng vàng quấn quanh cũng chỉ có thể làm dày công kích, lấy tấn công để phòng ngự tấn công, có thể phòng được năng lực và tinh thần lực, song đứng trước cách thức phòng ngự của vũ khí chủ thành, sẽ là tấn công nhằm vào kẻ đang cầm vũ khí.
Giết chết được kẻ đang cầm vũ khí, cậu có thể phá hủy bất cứ thứ gì phóng ra công kích.
Nhưng một khi món vũ khí đó không có người thao tác, Ninh Cốc sẽ rơi xuống thế yếu.
Đối mặt với đường bắn từ vũ khí không thể nào nhìn thấy điểm phóng ra trong bóng đêm, cậu đã không né tránh được bốn lần liên tiếp.
“Cậu cũng đâu phải không gì không làm được,” Giọng No. N vang đến, “Không một cậu nào là hoàn hảo cả, chỉ cần chịu tìm, sẽ luôn có sơ hở.”
Ninh Cốc không nói gì.
Thú thật thì, cậu không nói gì là vì thấy hơi mất mặt.
Cậu trúng bốn phát súng gần như đồng thời với lúc cậu nói ra câu khiêu khích “chỉ có chút bản lĩnh như vậy” đó.
“Có điều, cậu là người đặc biệt nhất,” No. N nói, “Nếu như cậu có thể bất tử thì tốt rồi, tôi không muốn giết cậu.”
Ninh Cốc vẫn không nói gì, cậu đang thử tìm kiếm hướng giọng No. N phát ra, No. N nhất định đang ở đây, giọng nói tuy không đổi, nhưng có thay đổi về vị trí.
“Tôi muốn biến thành cậu,” No. N nói, “Kẻ lữ hành có thể chính là giống loài sống sót được ở thế giới của Diệp Hi.”
“Vậy thì anh nằm mơ rồi,” Ninh Cốc nói, “Thứ của tôi chính là của tôi, không ai lấy đi được hết.”
“Sao có thể gọi là lấy đi được?” Giọng No. N bất chợt xuất hiện ngay sau tai cậu, “Tôi biến thành cậu, thì sẽ là cậu.”
Gã còn chưa kịp nói xong, đằng sau Ninh Cốc đã bắn toé ra một mảng ánh bạc, giữa ánh đao bóng kiếm, cậu nghe thấy một tiếng thở dài của No. N.
“Lợi hại.” Giọng nói No. N đã có thay đổi.
Cậu đã bắn trúng No. N.
“Chúng ta không phải kẻ thù, Ninh Cốc…” Giọng No. N khôi phục trở về bình thường.
Ninh Cốc nghe ra được giọng nói chạy từ trái sang phải, mấy chùm sáng bạc bổ về phía nơi giọng nói sắp chạy qua.
Giọng No. N đột nhiên im bặt.
Qua một lúc lâu, giọng No. N mới vang lên một lần nữa: “Chúng ta là sự tồn tại giống nhau.”
Lần này giọng nói di chuyển rất nhanh, Ninh Cốc không tìm được thời cơ để ra tay.
“Tôi chỉ là tôi,” Ninh Cốc nói, “Không ai giống tôi hết.”
“Cậu vừa có ý nghĩ,” No. N nói, “là vô số cậu sẽ bắt đầu muốn giữ lại thế giới của mình, thế giới của tôi rất tốt… tôi có bạn bè, có người nhà, có chuyện tôi thích làm, có chuyện muốn làm mà vẫn chưa làm, có người tôi ghét, mỗi lần tôi nhìn thấy kẻ đó, đều sẽ muốn đánh nhau với…”
“Tôi không muốn nghe.” Ninh Cốc nói.
“Tôi cũng không phải người khiến các cậu bị hủy diệt,” No. N nói, “Tôi chẳng qua chỉ là một người muốn lưu lại tất cả những người tôi yêu tôi ghét, tôi cũng giống như cậu.”
Giọng nói của No. N di chuyển tới thật nhanh, hai luồng sáng màu cam từ phía sau bắn trúng vào đầu gối Ninh Cốc.
Cậu quỳ một chân xuống mặt đất.
Nháy mắt chạm đất, ánh sáng vàng bắt đầu kéo dài ra theo mặt đất, tựa như một tấm bản đồ màu ánh kim, chậm rãi trải rộng ra bóng đêm bốn phía.
“Sau lưng tôi là vô số hi vọng,” No. N nói, “Cậu chắc chắn có thể cảm nhận được, bọn họ lựa chọn tin tưởng tôi, bọn họ sẵn sàng hóa thân thành hư ảo, đắm mình vào giọt sương, trao hết thảy lòng tin cho tôi…”
Ninh Cốc chống tay xuống đất, ánh bạc bắt đầu tràn ra từ ngón tay, theo ánh sáng vàng cuốn tới đêm tối.
“Chờ đợi tôi tìm ra lối thoát, trả lại một thế giới cho bọn họ,” No. N nói, “Bởi vì bọn họ gọi tôi là, chúa cứu thế.”
“Tôi không muốn làm chúa cứu thế gì cả.” Ninh Cốc gằn thấp giọng.
“Tôi cũng không muốn,” No. N nói, “Nhưng tôi là người duy nhất có thể làm được, tôi nhất định phải làm được.”
“Cho nên,” Ninh Cốc nói, “Sao anh lại có một ảo giác như vậy, ảo giác rằng tôi sẽ để anh thành công?”
“Tôi cần phải thành công.” No. N nói.
Vài luồng ánh sáng màu cam và đỏ đồng thời bắn trúng vào lưng Ninh Cốc
Khi Ninh Cốc chúi người ngã gục về phía trước, ánh sáng vàng tràn vào trong bóng tối bỗng nhiên cuốn trở về, kéo theo những lưỡi dao bàng bạc, tựa như một bức họa khổng lồ bị gió dữ nhấc bổng lên, qua chớp mắt đã bao trùm lên bốn phía.
Hai loại năng lực bùng nổ cùng lúc, phảng phất như một đường ống thông gió thật lớn, những lưỡi dao quay cuồng xoay tròn dệt thành một tấm lưới.
Vô số những bóng đen bị cắt nát phát ra tiếng kêu gào thảm thiết làm người ta thấy hoảng hốt trong lòng.
No. N cuối cùng cũng xuất hiện một lần nữa, những vết thương mới mẻ màu đen trên mặt hiện rõ rành rành.
Ánh sáng cam và vàng bắn ra bốn phía cũng dày đặc như vậy.
Cho dù đã nhìn thấy đi nữa, Ninh Cốc cũng không còn đường để lui.
Cậu tinh tường trông thấy, trong ánh mắt No. N dấy lên tia sáng hi vọng.
“Cậu không giết được,” No. N nói, “Cậu cũng không hoàn hảo đâu, chúa cứu thế.”
Một thế giới bị hủy diệt, trở thành hi vọng của một thế giới khác.
Ai đúng ai sai?
Ninh Cốc gần như đã có thể ngửi thấy mùi cháy khét mà ánh sáng từ luồng bắn dày đặc mang đến, mọi sắc sáng đều dừng lại, như thể bị đọng lại xung quanh cậu.
Cậu nhìn thấy khuôn mặt khiếp sợ của No. N hiện lên vẻ tuyệt vọng vô biên vô tận.
Và cả một gai xương màu đen đâm thủng ngực, xuyên thấu qua thân thể No. N từ phía sau.
Chếch phía sau No. N, là khuôn mặt bị chắn mất một nửa của Liên Xuyên.
Giống với dáng vẻ phía sau kính ngắm chuẩn vào lần đầu tiên cậu trông thấy Liên Xuyên.
“Cho nên,” Liên Xuyên nói, “Cậu ấy mới cần tới một BUG.”
“Đúng vậy,” No. N nhẹ giọng nói, “Betelgeuse.”
“Không,” Liên Xuyên nói, “Từ giờ trở đi đã không còn Betelgeuse nữa, chỉ có Liên Xuyên.”
Cùng với gai xương bị rút ra khỏi lồng ngực No. N, gã chậm rãi ngã xuống mặt đất, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía bóng đêm.
“Liên Xuyên?” Ninh Cốc nhìn thoáng qua mặt đất, nơi Liên Xuyên nằm trước đó đã trống không, vẫn còn có vài sợi sáng vàng đang chầm chậm trôi lơ lửng.
“Cậu suýt nữa thì giết tôi.” Liên Xuyên nói.
“Liên Xuyên? Là anh đúng không!” Ninh Cốc hét toáng lên, giọng nói cũng lạc cả đi, “Là anh đúng không Liên Cẩu!”
“Đúng.” Liên Xuyên nói.
Ninh Cốc không rảnh lo tới người đầy vết thương, cậu bất chợt lao thẳng tới, ôm chầm lấy Liên Xuyên.
“Anh quay về rồi đúng không!” Ninh Cốc lấy sức hít một hơi trên cổ Liên Xuyên, “Là mùi của anh!”
“Người tôi chỉ có đúng một mùi này,” Liên Xuyên nói, “Lúc nào cũng là mùi này.”
“Anh như này thơm hơn anh vừa nãy.” Ninh Cốc nói.
Liên Xuyên không nói gì, cũng ôm lại cậu.
Ninh Cốc mở choàng mắt, cậu nghe thấy giọng Xuân Tam: “Ninh Cốc! Trả lời!”
“Có mặt.” Ninh Cốc liếc mắt nhìn hòm chuyên chở trước đó.
“Phu dọn đường bị năng lực của cậu phá hủy,” Xuân Tam nói, “phu dọn đường bên ngoài đã bùng nổ rồi, tình hình như thế nào?”
“Mở cửa cho tôi đi ra ngoài,” Ninh Cốc liếc mắt nhìn ra bên ngoài khoang thí nghiệm, “Đội trưởng Lôi dẫn tôi đến giọt sương đi.”
“Giọt sương có thứ gì?” Lôi Dự hỏi.
Xuân Tam ấn núi, cửa khoang thí nghiệm mở ra.
“Liên Xuyên.” Ninh Cốc lao ra ngoài, chạy chưa được hai bước đã ngã trong lối đi.
“Sao lại thế này?” Lôi Dự lập tức chạy vào lối đi, đỡ cậu dậy, “Sao lại bị thương?”
“Không nghiêm trọng,” Ninh Cốc cắn răng, “Là Liên Xuyên đánh.”
“Chuẩn bị khoang ngủ!” Xuân Tam phản ứng ngay lập tức, “Ninh Cốc tiến vào khoang chữa trị ngay!”
“Không!” Ninh Cốc kéo Lôi Dự ra ngoài, “Không còn thời gian nữa, giọt sương sẽ bị phá hủy ngay lập tức, mọi thành phẩm sao chép sẽ đồng loạt ra ngoài giống như phu dọn đường, chúng tôi sẽ có một trận chiến ác liệt, giờ không còn thời gian chữa trị nữa.”
Hướng giọt sương bỗng nhiên lóe lên.
Cửu Dực nhanh chóng đổi hướng trên không trung, bay thẳng về phía chủ thành.
Lúc lướt qua ngọn lửa, gã nhìn thấy vị trí trung tâm giọt sương lại lóe lên.
Bất kể là gì đi nữa, cũng đều phải qua.
“Giọt sương có thay đổi.” Cửu Dực nhấn bộ đàm, “Kẻ lữ hành, di chuyển một bộ phận qua đó đi.”
“Rõ.” Lý Hướng trả lời.
Cửu Dực đập mạnh cánh, lao thẳng về phía giọt sương.
Ngay sau đó, vị trí trung tâm giọt sương tuôn ra cường quang, ánh sáng trắng loá mắt.
Cửu Dực búng gai trên ngón tay, kim loại mảnh mà sắc nhọn bay về hướng giọt sương.
“Là Liên Xuyên.” Cửu Dực nói xong thì bắt đầu lao nhanh.
“Cái gì?” Lý Lương lập tức hét lên.
“Là Liên Xuyên đi ra ngoài.” Cửu Dực cũng hét lại một câu.
Giữa cường quang, một bóng đen bắn ra, tốc độ nhanh một cách đáng sợ.
Cửu Dực bỗng nhiên hạ xuống thấp, vươn tay tới.
Một bàn tay nắm lấy gã.
“Không ngờ anh lại thật sự có cánh.” Liên Xuyên nói.
“Nói bằng thừa,” Cửu Dực giơ cao tay, ném hắn xuống một khu vực an toàn, “Tôi là con dơi mà.”
“Đi tập hợp với Ninh Cốc đi.” Liên Xuyên nhảy dậy khỏi bãi đổ nát, lao về phía khu A.
“Được.” Cửu Dực búng gai trên ngón tay, cùng hắn vọt tới khu A.
“Liên Xuyên?” Ninh Cốc cảm nhận được cả người Liên Xuyên đều đang tựa vào người cậu, không còn bất cứ sức mạnh nào chống đỡ cho người hắn nữa.
Cậu cẩn thận, chậm rãi đặt Liên Xuyên xuống mặt đất.
“Betelgeuse?” Ninh Cốc vỗ lên mặt Liên Xuyên.
Liên Xuyên nhắm mắt, không có phản ứng gì.
“Anh đừng làm tôi sợ chứ,” Ninh Cốc nghe thấy giọng mình đang run lên, “Liên Xuyên!”
Cậu duỗi tay ra nắm lấy vai Liên Xuyên lay lay nhè nhẹ, Liên Xuyên vẫn không có động tĩnh gì như cũ.
Liên Xuyên chưa chết, cậu có thể cảm nhận được nhịp thở của Liên Xuyên, nhưng những vết thương trên người Liên Xuyên, cậu cũng có thể trông thấy rõ ràng.
Ngón tay Ninh Cốc lướt chầm chậm qua từng miệng vết thương một, chốc lát không đếm ra được đến cùng có bao nhiêu vết thương, cậu cũng hoàn toàn không biết trước đó khi mình bùng phát năng lực, lực sát thương đã mạnh tới nhường nào.
Cậu chỉ biết, nếu như không kích phát, dưới trạng thái Liên Xuyên được tiếp thêm năng lực từ phu dọn đường, cậu căn bản không thể nào đánh thắng được Liên Xuyên.
Nhưng bây giờ…
Cậu không rõ lắm, mình rốt cuộc đã giết chết thủ lĩnh của phu dọn đường, hay là giết chết vật chủ của phu dọn đường, rồi cuối cùng cậu có gọi được Liên Xuyên thân thuộc với mình trở về hay không, có đánh thức được Betelgeuse mạnh mẽ đó không.
“Liên Xuyên?” Ninh Cốc chậm rãi quỳ xuống, bò tới bên cạnh Liên Xuyên, nắm lấy tay Liên Xuyên, “Anh nghe thấy tôi nói không?”
Điều duy nhất còn có thể khiến cậu được an ủi đôi chút là tay Liên Xuyên vẫn còn ấm nóng.
E là chỉ ngất đi, Liên Xuyên tràn đầy hận thù đã biến mất, mà Liên Xuyên muốn cùng cậu đi tới tận cùng thế giới vẫn còn chưa tỉnh lại.
Ninh Cốc cảm thấy mặt mình hơi ngưa ngứa, cậu duỗi tay lên sờ, lại phát hiện đầu ngón tay mình ướt.
Chẳng có tiền đồ gì hết.
Ác bá quỷ thành hoảng khóc luôn rồi.
Nếu còn có thể đi ra ngoài, nhất định phải tóm lấy Cửu Dực, đánh cho một trận.
Giết hắn.
Câu nói chắc như đinh đóng cột của Cửu Dực hãy còn đang quanh quẩn trong đầu cậu.
Không hổ là BUG mạnh như Liên Xuyên, câu nói này chưa biết chừng còn được tiếp thêm cả tinh thần lực của Cửu Dực, bằng không sao cậu có thể nhớ rõ được như vậy.
Rõ ràng đến nỗi cậu đã không suy nghĩ kỹ, Liên Xuyên khác với Cửu Dực, Cửu Dực đã vứt bỏ một nửa của mình, dù có chém nát thi nhân, nghiền xương thành tro, Cửu Dực cũng vẫn còn tồn tại.
Liên Xuyên không giống vậy, Liên Xuyên không phân liệt ra một bản thân khác, tinh thần lực mạnh mẽ của hắn làm cho hắn cho dù có phải hứng chịu bao nhiêu đau đớn, cũng vẫn luôn là chính Liên Xuyên.
Liên Xuyên lạnh lùng tàn nhẫn này cùng với Liên Xuyên không quá muốn người khác nhìn thấy mình đang cười, vẫn luôn là cùng một người.
Cậu đã đâm mấy chục lỗ thủng lên người Liên Xuyên.
Ra được ngoài là phải giết Cửu Dực.
Ninh Cốc dùng sức nắm lấy tay Liên Xuyên, chuỗi sáng nho nhỏ trên mu bàn tay hai người họ hiện lên.
Ninh Cốc nhìn chằm chằm vào chuỗi sáng này.
Giết Cửu Dực cũng không có nghĩa lý gì.
Thực ra cậu hiểu rất rõ, sở dĩ câu nói đó của Cửu Dực có thể làm cậu nhớ rành mạch như vậy, đã vậy còn chung quy vẫn làm theo… là bởi vì ngoài cách này thì cậu cũng chẳng thể nghĩ ra cách nào khác nữa.
Đừng nghĩ tới những điều đó nữa.
Ninh Cốc từ từ ngồi dậy.
Ánh sáng vàng xung quanh đã tan đi, những cái ống vặn vẹo bị chắn lại bên ngoài không ngừng duỗi vào trong, trông có vẻ rất nỗ lực, muốn tìm về… động lực? Căn nguyên sự sống của chúng nó?
Tóm lại là chúng nó muốn trở về bên cạnh Liên Xuyên.
Chỉ dựa vào điều này, quyết định của Ninh Cốc đã không sai.
Vả lại.
Chọn nhầm không chết, do dự mới chết.
Cậu đứng lên, giơ cao tay, tóm lấy một cái ống đã mon men tới bên người mình, hung hăng túm lại.
Cái ống bị lôi lọt vào trong vầng sáng vàng, như thể xuyên qua tia lửa điện, nổ thành những tiếng vang đùng đoàng.
“Đến đây đi,” Ninh Cốc giơ tay, “Mặc xác bọn mày là gì, mặc xác đầu kia là gì, mặc kệ Liên Xuyên sống hay chết, kể từ bây giờ, chúng mày sẽ không bao giờ được chạm vào Liên Xuyên nữa.”
Vô số những tia sáng bạc nổ lên, một luồng bắn ra từ chân Ninh Cốc.
“Bọn mày đã lấy đi từ người anh ấy những gì,” Ninh Cốc vung mạnh tay lên, tia sáng bạc xông vào giữa những cái ống chung quanh, tựa như một thanh kiếm được vung lên, “Trả hết về cho tao.”
Từ nơi xa của bóng đêm, không phân rõ được phương hướng, vọng đến vô số những âm thanh như tiếng gió bị xé rách.
Từ xa lại gần, lơ lửng không ngừng quay xung quanh Ninh Cốc.
Làn sóng tia sáng bạc thứ hai nổ tung ra, tựa như một đóa hoa.
Ninh Cốc đã nhìn thấy hoa.
Rất đẹp, đóa đẹp nhất cậu từng nhìn thấy nằm bên bờ Sa Hồ, những cánh hoa dài mảnh trùng trùng điệp điệp, cuối cánh hoa cuốn lên, tao nhã mà lộng lẫy.
Đó là thứ cậu vĩnh viễn chẳng thể nào được trông thấy, càng không thể nào có được.
Nhưng cậu cũng không lưu luyến, thứ cậu muốn không phải hư vô, thứ cậu muốn là chân thực.
Gió ở quỷ thành, ánh sáng từ chủ thành, náo nhiệt trong thung lũng lạc lối, và cả sắt đen cứng rắn, không mọc ra được thứ gì, chỉ thuộc về thế giới này của bọn họ.
Luồng sáng bạc xẻ từng cái ống màu đen thành mảnh vụn.
Những cái ống bị chém đứt không ngừng tan ra, như mực màu đen nhỏ xuống nước.
Khi khuôn mặt to tướng của No. N xuất hiện giữa màn đêm trên không trung, Ninh Cốc không hề kinh ngạc một chút nào.
Cậu tin rằng No. N còn ngỡ ngàng hơn cả mình.
Tôi đỉnh hơn anh.
Đây là cảm giác hơn người.
“Tới đây.” Ánh sáng vàng quanh người Ninh Cốc nhanh chóng co lại, bao lấy Liên Xuyên.
Cậu ngẩng đầu, nhìn lên khuôn mặt kia.
Khuôn mặt kia nở nụ cười, bắt đầu thu nhỏ lại.
Ninh Cốc bỗng bật dậy đạp một chân lên ghế, nhảy lên giữa không trung.
Ánh sáng thăng lên cùng cậu bắn về phía khuôn mặt kia.
Tức khắc đã xé gương mặt kia thành vô số những mảnh nhỏ.
Lúc Ninh Cốc hạ xuống đất, khuôn mặt biến mất, bên cạnh xuất hiện một người
Gần như không cần suy nghĩ, cậu đã biết đó là No. N.
Bọn họ sắp tiêu diệt được phu dọn đường, cho nên No. N mới xuất hiện để cướp đoạt thế giới này.
“Chào buổi trưa.” Ninh Cốc xoay người, đồng thời giơ tay bổ về phía No. N.
Khoảnh khắc tia sáng bạc chạm vào No. N, No. N biến mất, xuất hiện ngay sau đó là bốn Ninh Cốc.
Ninh Cốc thoáng ngừng lại, bốn Ninh Cốc này rõ ràng đã được No. N sao chép ra ngay trong nháy mắt này, giống y như đúc cậu hiện giờ, ngay cả dấu chân Liên Xuyên đá ra để lại trên áo cũng vẫn còn.
“Chỉ có bản lĩnh như vậy thôi sao?” Ninh Cốc cười nhạt, quyết đoán phóng tia sáng về phía bốn Ninh Cốc.
Chỉ cần tôi biết tôi là tôi, xuất hiện thêm bao nhiêu tôi đi nữa thì cũng có sao?
Nhưng Ninh Cốc còn chưa kịp rút tay về, một luồng ánh sáng đỏ đã bắn trúng vào chân cậu từ phía sau.
Cơn đau xuyên tim làm cậu lảo đảo mất vài bước.
Lúc trở tay lại xuất kích, lại không nhìn thấy bất cứ kẻ nào sau lưng.
Tiếp đó, lại là một tia sáng cam bắn trúng vai cậu từ phía sau.
Vũ khí của chủ thành.
Chiến lực của chủ thành mà trước đó giọt sương sao chép ra không có quá nhiều ưu thế trong trận chiến với Lưu Đống và Tiêu Lâm, mặt khác, có thể là vì lượng sao chép quá lớn, kỹ thuật đều bình thường, cho nên giết chết không có gì khó khăn.
Nhưng hiện tại, những kẻ sao chép mà No. N đang tự mình điều khiển đã được tiêu giảm đi những bộ phận không cần thiết, chẳng hạn như bản thể của thành vệ và đội tuần tra, chẳng hạn như hình dạng của vũ khí.
Chỉ giữ lại mình công kích.
Mọi công kích mà chủ thành nghiên cứu phát minh ra nhằm vào kẻ lữ hành đều đã được phóng đại nhờ sự tinh luyện của No. N.
Năng lực của Ninh Cốc, bất kể là loại nào đi nữa, cũng đều là tấn công và khống chế, còn phòng ngự lại không hề mạnh.
Vòng sáng vàng quấn quanh cũng chỉ có thể làm dày công kích, lấy tấn công để phòng ngự tấn công, có thể phòng được năng lực và tinh thần lực, song đứng trước cách thức phòng ngự của vũ khí chủ thành, sẽ là tấn công nhằm vào kẻ đang cầm vũ khí.
Giết chết được kẻ đang cầm vũ khí, cậu có thể phá hủy bất cứ thứ gì phóng ra công kích.
Nhưng một khi món vũ khí đó không có người thao tác, Ninh Cốc sẽ rơi xuống thế yếu.
Đối mặt với đường bắn từ vũ khí không thể nào nhìn thấy điểm phóng ra trong bóng đêm, cậu đã không né tránh được bốn lần liên tiếp.
“Cậu cũng đâu phải không gì không làm được,” Giọng No. N vang đến, “Không một cậu nào là hoàn hảo cả, chỉ cần chịu tìm, sẽ luôn có sơ hở.”
Ninh Cốc không nói gì.
Thú thật thì, cậu không nói gì là vì thấy hơi mất mặt.
Cậu trúng bốn phát súng gần như đồng thời với lúc cậu nói ra câu khiêu khích “chỉ có chút bản lĩnh như vậy” đó.
“Có điều, cậu là người đặc biệt nhất,” No. N nói, “Nếu như cậu có thể bất tử thì tốt rồi, tôi không muốn giết cậu.”
Ninh Cốc vẫn không nói gì, cậu đang thử tìm kiếm hướng giọng No. N phát ra, No. N nhất định đang ở đây, giọng nói tuy không đổi, nhưng có thay đổi về vị trí.
“Tôi muốn biến thành cậu,” No. N nói, “Kẻ lữ hành có thể chính là giống loài sống sót được ở thế giới của Diệp Hi.”
“Vậy thì anh nằm mơ rồi,” Ninh Cốc nói, “Thứ của tôi chính là của tôi, không ai lấy đi được hết.”
“Sao có thể gọi là lấy đi được?” Giọng No. N bất chợt xuất hiện ngay sau tai cậu, “Tôi biến thành cậu, thì sẽ là cậu.”
Gã còn chưa kịp nói xong, đằng sau Ninh Cốc đã bắn toé ra một mảng ánh bạc, giữa ánh đao bóng kiếm, cậu nghe thấy một tiếng thở dài của No. N.
“Lợi hại.” Giọng nói No. N đã có thay đổi.
Cậu đã bắn trúng No. N.
“Chúng ta không phải kẻ thù, Ninh Cốc…” Giọng No. N khôi phục trở về bình thường.
Ninh Cốc nghe ra được giọng nói chạy từ trái sang phải, mấy chùm sáng bạc bổ về phía nơi giọng nói sắp chạy qua.
Giọng No. N đột nhiên im bặt.
Qua một lúc lâu, giọng No. N mới vang lên một lần nữa: “Chúng ta là sự tồn tại giống nhau.”
Lần này giọng nói di chuyển rất nhanh, Ninh Cốc không tìm được thời cơ để ra tay.
“Tôi chỉ là tôi,” Ninh Cốc nói, “Không ai giống tôi hết.”
“Cậu vừa có ý nghĩ,” No. N nói, “là vô số cậu sẽ bắt đầu muốn giữ lại thế giới của mình, thế giới của tôi rất tốt… tôi có bạn bè, có người nhà, có chuyện tôi thích làm, có chuyện muốn làm mà vẫn chưa làm, có người tôi ghét, mỗi lần tôi nhìn thấy kẻ đó, đều sẽ muốn đánh nhau với…”
“Tôi không muốn nghe.” Ninh Cốc nói.
“Tôi cũng không phải người khiến các cậu bị hủy diệt,” No. N nói, “Tôi chẳng qua chỉ là một người muốn lưu lại tất cả những người tôi yêu tôi ghét, tôi cũng giống như cậu.”
Giọng nói của No. N di chuyển tới thật nhanh, hai luồng sáng màu cam từ phía sau bắn trúng vào đầu gối Ninh Cốc.
Cậu quỳ một chân xuống mặt đất.
Nháy mắt chạm đất, ánh sáng vàng bắt đầu kéo dài ra theo mặt đất, tựa như một tấm bản đồ màu ánh kim, chậm rãi trải rộng ra bóng đêm bốn phía.
“Sau lưng tôi là vô số hi vọng,” No. N nói, “Cậu chắc chắn có thể cảm nhận được, bọn họ lựa chọn tin tưởng tôi, bọn họ sẵn sàng hóa thân thành hư ảo, đắm mình vào giọt sương, trao hết thảy lòng tin cho tôi…”
Ninh Cốc chống tay xuống đất, ánh bạc bắt đầu tràn ra từ ngón tay, theo ánh sáng vàng cuốn tới đêm tối.
“Chờ đợi tôi tìm ra lối thoát, trả lại một thế giới cho bọn họ,” No. N nói, “Bởi vì bọn họ gọi tôi là, chúa cứu thế.”
“Tôi không muốn làm chúa cứu thế gì cả.” Ninh Cốc gằn thấp giọng.
“Tôi cũng không muốn,” No. N nói, “Nhưng tôi là người duy nhất có thể làm được, tôi nhất định phải làm được.”
“Cho nên,” Ninh Cốc nói, “Sao anh lại có một ảo giác như vậy, ảo giác rằng tôi sẽ để anh thành công?”
“Tôi cần phải thành công.” No. N nói.
Vài luồng ánh sáng màu cam và đỏ đồng thời bắn trúng vào lưng Ninh Cốc
Khi Ninh Cốc chúi người ngã gục về phía trước, ánh sáng vàng tràn vào trong bóng tối bỗng nhiên cuốn trở về, kéo theo những lưỡi dao bàng bạc, tựa như một bức họa khổng lồ bị gió dữ nhấc bổng lên, qua chớp mắt đã bao trùm lên bốn phía.
Hai loại năng lực bùng nổ cùng lúc, phảng phất như một đường ống thông gió thật lớn, những lưỡi dao quay cuồng xoay tròn dệt thành một tấm lưới.
Vô số những bóng đen bị cắt nát phát ra tiếng kêu gào thảm thiết làm người ta thấy hoảng hốt trong lòng.
No. N cuối cùng cũng xuất hiện một lần nữa, những vết thương mới mẻ màu đen trên mặt hiện rõ rành rành.
Ánh sáng cam và vàng bắn ra bốn phía cũng dày đặc như vậy.
Cho dù đã nhìn thấy đi nữa, Ninh Cốc cũng không còn đường để lui.
Cậu tinh tường trông thấy, trong ánh mắt No. N dấy lên tia sáng hi vọng.
“Cậu không giết được,” No. N nói, “Cậu cũng không hoàn hảo đâu, chúa cứu thế.”
Một thế giới bị hủy diệt, trở thành hi vọng của một thế giới khác.
Ai đúng ai sai?
Ninh Cốc gần như đã có thể ngửi thấy mùi cháy khét mà ánh sáng từ luồng bắn dày đặc mang đến, mọi sắc sáng đều dừng lại, như thể bị đọng lại xung quanh cậu.
Cậu nhìn thấy khuôn mặt khiếp sợ của No. N hiện lên vẻ tuyệt vọng vô biên vô tận.
Và cả một gai xương màu đen đâm thủng ngực, xuyên thấu qua thân thể No. N từ phía sau.
Chếch phía sau No. N, là khuôn mặt bị chắn mất một nửa của Liên Xuyên.
Giống với dáng vẻ phía sau kính ngắm chuẩn vào lần đầu tiên cậu trông thấy Liên Xuyên.
“Cho nên,” Liên Xuyên nói, “Cậu ấy mới cần tới một BUG.”
“Đúng vậy,” No. N nhẹ giọng nói, “Betelgeuse.”
“Không,” Liên Xuyên nói, “Từ giờ trở đi đã không còn Betelgeuse nữa, chỉ có Liên Xuyên.”
Cùng với gai xương bị rút ra khỏi lồng ngực No. N, gã chậm rãi ngã xuống mặt đất, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía bóng đêm.
“Liên Xuyên?” Ninh Cốc nhìn thoáng qua mặt đất, nơi Liên Xuyên nằm trước đó đã trống không, vẫn còn có vài sợi sáng vàng đang chầm chậm trôi lơ lửng.
“Cậu suýt nữa thì giết tôi.” Liên Xuyên nói.
“Liên Xuyên? Là anh đúng không!” Ninh Cốc hét toáng lên, giọng nói cũng lạc cả đi, “Là anh đúng không Liên Cẩu!”
“Đúng.” Liên Xuyên nói.
Ninh Cốc không rảnh lo tới người đầy vết thương, cậu bất chợt lao thẳng tới, ôm chầm lấy Liên Xuyên.
“Anh quay về rồi đúng không!” Ninh Cốc lấy sức hít một hơi trên cổ Liên Xuyên, “Là mùi của anh!”
“Người tôi chỉ có đúng một mùi này,” Liên Xuyên nói, “Lúc nào cũng là mùi này.”
“Anh như này thơm hơn anh vừa nãy.” Ninh Cốc nói.
Liên Xuyên không nói gì, cũng ôm lại cậu.
Ninh Cốc mở choàng mắt, cậu nghe thấy giọng Xuân Tam: “Ninh Cốc! Trả lời!”
“Có mặt.” Ninh Cốc liếc mắt nhìn hòm chuyên chở trước đó.
“Phu dọn đường bị năng lực của cậu phá hủy,” Xuân Tam nói, “phu dọn đường bên ngoài đã bùng nổ rồi, tình hình như thế nào?”
“Mở cửa cho tôi đi ra ngoài,” Ninh Cốc liếc mắt nhìn ra bên ngoài khoang thí nghiệm, “Đội trưởng Lôi dẫn tôi đến giọt sương đi.”
“Giọt sương có thứ gì?” Lôi Dự hỏi.
Xuân Tam ấn núi, cửa khoang thí nghiệm mở ra.
“Liên Xuyên.” Ninh Cốc lao ra ngoài, chạy chưa được hai bước đã ngã trong lối đi.
“Sao lại thế này?” Lôi Dự lập tức chạy vào lối đi, đỡ cậu dậy, “Sao lại bị thương?”
“Không nghiêm trọng,” Ninh Cốc cắn răng, “Là Liên Xuyên đánh.”
“Chuẩn bị khoang ngủ!” Xuân Tam phản ứng ngay lập tức, “Ninh Cốc tiến vào khoang chữa trị ngay!”
“Không!” Ninh Cốc kéo Lôi Dự ra ngoài, “Không còn thời gian nữa, giọt sương sẽ bị phá hủy ngay lập tức, mọi thành phẩm sao chép sẽ đồng loạt ra ngoài giống như phu dọn đường, chúng tôi sẽ có một trận chiến ác liệt, giờ không còn thời gian chữa trị nữa.”
Hướng giọt sương bỗng nhiên lóe lên.
Cửu Dực nhanh chóng đổi hướng trên không trung, bay thẳng về phía chủ thành.
Lúc lướt qua ngọn lửa, gã nhìn thấy vị trí trung tâm giọt sương lại lóe lên.
Bất kể là gì đi nữa, cũng đều phải qua.
“Giọt sương có thay đổi.” Cửu Dực nhấn bộ đàm, “Kẻ lữ hành, di chuyển một bộ phận qua đó đi.”
“Rõ.” Lý Hướng trả lời.
Cửu Dực đập mạnh cánh, lao thẳng về phía giọt sương.
Ngay sau đó, vị trí trung tâm giọt sương tuôn ra cường quang, ánh sáng trắng loá mắt.
Cửu Dực búng gai trên ngón tay, kim loại mảnh mà sắc nhọn bay về hướng giọt sương.
“Là Liên Xuyên.” Cửu Dực nói xong thì bắt đầu lao nhanh.
“Cái gì?” Lý Lương lập tức hét lên.
“Là Liên Xuyên đi ra ngoài.” Cửu Dực cũng hét lại một câu.
Giữa cường quang, một bóng đen bắn ra, tốc độ nhanh một cách đáng sợ.
Cửu Dực bỗng nhiên hạ xuống thấp, vươn tay tới.
Một bàn tay nắm lấy gã.
“Không ngờ anh lại thật sự có cánh.” Liên Xuyên nói.
“Nói bằng thừa,” Cửu Dực giơ cao tay, ném hắn xuống một khu vực an toàn, “Tôi là con dơi mà.”
“Đi tập hợp với Ninh Cốc đi.” Liên Xuyên nhảy dậy khỏi bãi đổ nát, lao về phía khu A.
“Được.” Cửu Dực búng gai trên ngón tay, cùng hắn vọt tới khu A.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook