Gần đến ngày sinh, Trần Ương đang trải qua thời gian áo đến thì đưa tay cơm đến thì há miệng.

Thậm chí cậu còn quen được bạn trai bồng lên núi, ân ái từ khi trăng treo đầu cành đến khi bình minh ló dạng, chất lỏng hai người để lại trên tảng đá sau cơn hoang đường sáng lấp lánh dưới ánh trăng.

Bị thiếu niên xoa nắn không ngừng, thân thể cậu càng lúc càng dẻo dai hơn. Khi cậu tưởng vật khổng lồ kia đã tới cực hạn, Nhai Thạch lại gác chân cậu lên vai mình rồi giữ nguyên tư thế này ưỡn lưng đâm vào sâu hơn, chạm đến chỗ thịt mềm bao bọc em bé.

Đôi mắt đờ đẫn của Trần Ương phủ một lớp sương mỏng, thân thể không kìm được run rẩy, ngửa cằm rên rỉ, nước mắt và nước bọt không kịp nuốt thi nhau trào ra.

Thời gian này dục vọng mãnh liệt đã hoàn toàn phá hủy lý trí khiến cậu không thể nghĩ đến chuyện gì khác, chỉ biết để mặc thể xác và tâm hồn chìm sâu trong dục vọng bất tận này.

Thật, thật sướng...... cứ tiếp tục vậy đi......

Khi Nhai Thạch ôm Trần Ương, hai chân bủn rủn của cậu thuận thế quặp chặt tấm lưng rắn chắc kia.

Khi bị thao sắp lên đỉnh, một tay cậu bám vào lưng thiếu niên còn tay kia nắm chặt tóc ngắn lởm chởm của hắn, há miệng liều mạng hút không khí để mình không bị chết chìm trong biển sâu tình dục.

Đôi môi hơi lạnh của Nhai Thạch áp vào gò má đỏ bừng của cậu, đầu lưỡi liếm sạch nước mắt đọng trên mi.

Họ hôn nhau dịu dàng như những đôi tình nhân bình thường, đầu óc Trần Ương đã mơ hồ nhưng vẫn chủ động luồn lưỡi vào miệng đối phương như chim ruồi hút chất lỏng có vị cỏ xanh.

Hôn xong thiếu niên lại bế cậu lên rồi cúi đầu ngậm bầu ngực nở nang của cậu, cẩn thận dùng răng giữ lấy núm vú hơi cương, đầu lưỡi nóng ướt đảo quanh quầng vú hồng hào liếm mấy lần làm lỗ nhỏ thít chặt, sau đó ngậm núm vú mút mạnh như em bé bú sữa.

Cậu rên rỉ đẩy đầu Nhai Thạch ra, vừa nũng nịu vừa giãy dụa làm hắn càng mút hăng say hơn. Núm vú lõm vào vừa ngứa vừa nóng, khi bị gai lưỡi Nhai Thạch liếm láp thì cậu đột nhiên mở to mắt, tấm lưng trơn bóng kéo căng thành một đường cong, cảm thấy có chất lỏng gì đó bị thiếu niên hút ra.

"Sữa A Ương ngon ngọt lắm." Khi Nhai Thạch há miệng, trên môi còn dính vệt sữa trắng đục.

Trần Ương thoáng lấy lại tinh thần, ngẩn người một lát rồi nói: "Tôi, tôi còn có sữa thật sao......"

Nhai Thạch lại hôn cậu rồi giải thích thể chất bán yêu đặc biệt nên giới tính nào cũng có thể mang thai, sinh sữa cũng là bình thường.

"Nhưng em bé chưa có linh trí nên chưa thể uống," Nhai Thạch nói thêm, "Phải đợi nó hóa thành người mới bú sữa được."

Vì em bé chưa uống được nên cha nó đành phải giúp mẹ nó giải quyết vấn đề căng tức sữa thôi.

-

Tuy đầu óc yêu quái đá bị thiếu gân nhưng lúc làm việc đàng hoàng vẫn hết sức chu đáo.

Để đảm bảo em bé sinh ra bình thường, hắn còn đi hỏi các yêu quái khác và chuẩn bị rất nhiều thứ.

Trần Ương nhóp nhép nhai trái cây Nhai Thạch hái cho mình, vừa phồng má nhai nuốt vừa ngẩng đầu nhìn ánh nắng ló dạng sau đám mây.

Thiếu niên đang gối lên đùi cậu ngủ ngon lành, hơi thở đều đều phả vào bụng bầu.

Gió nhẹ thổi cánh hoa trên cây lả tả rơi xuống, có mấy mảnh bám vào tóc Nhai Thạch.

Trần Ương cúi đầu thổi phù một hơi, cánh hoa trên tóc thiếu niên lại bay lên không trung lượn một vòng rồi bay đến giữa thung lũng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương