Đừng Sợ, Bổn Vương Ở Đây
-
Chương 36: Vô Tà cung, từ nay ta với ngươi thề không đội trời chung (1)
Vô Tà cung, một giáo phái đã xuất hiện từ lâu trên giang hồ. Địa bàn của Vô Tà cung là một phủ viện cách Trần gia trang hai canh giờ đi ngựa. Nơi đó, trước là rừng, sau là núi, dễ thủ, khó công. Vì vậy Vô Tà cung cho tới nay vẫn rất hưng thịnh. Ngày trước, Vô Tà cung rất được các vị anh hùng hảo hán trong giang hồ kính nể, thậm chí chỉ cần Vô Tà cung chủ hô một tiếng, không có ai là không nghe theo. Nhưng cách đây hơn chục năm, đột nhiên Vô Tà cung đột nhiên thay đổi. Cung chủ ham mê nữ sắc, dung túng thuộc hạ lạm sát người vô tội. Vì vậy, các anh hùng hảo hán từng tụ họp lại, muốn tẩy trừ Vô Tà cung, trừ hại cho võ lâm. Các vị anh hùng tham gia thì vô kể, vào Vô Tà cung với một tư thái hiên ngang. Nhưng, đến khi ra thì chẳng còn mấy người, đã vậy ai cũng đều rất chật vật. Từ đó, không có người nào đến Vô Tà cung nữa. Và Vô Tà cung cũng được liệt vào danh sách tà môn.
Sở dĩ là do nơi này nơi đâu cũng có thiết kế cơ quan, nơi đâu cũng đặt bẫy. Và cái bẫy lợi hại nhất chính là ở Đại viện cùa Vô Tà cung. Cái bẫy đó, rất quỷ dị. Chỉ cần người chủ ấn vào ô gạch ở dưới chân, cái bẫy này sẽ bắt đầu hoạt động. Sàn gạch tách ra làm hai với một tấc độ chóng mặt, không để cho người ta chuẩn bị. Dưới cái bẫy này là một cái hố vừa sâu vừa tối. Cái hố này dẫn đến Hắc lao. Nhưng, những cung chủ đời sau của Vô Tà cung không có ai biết, Hắc lao kia có cái gì. Bọn họ chỉ biết, Cựu cung chủ đã tạo ta Hắc lao để nhốt một con quái vật. Chỉ cần ai xuống đó thì sẽ không có mạng mà lên.
Hắc lao, một mảng tối đen. Nhưng không lâu sau, nơi đây được ánh sáng yếu ớt của dạ minh châu chiếu sáng. Dù ánh sáng không được mạnh, nhưng như vậy cũng đủ để mọi người nhìn rõ hơn về nơi này. Cả nơi đây đều mang mùi đất rất nồng, nơi bọn họ đứng ba mặt đều là tường đá, chỉ có một lối đi duy nhất. Bức tường đã này không cao, chỉ cần nhóm chân lên là sẽ nhìn được bên kia bức tường.
Băng Băng cầm dạ minh châu, bỏ mũ chùm chạy về phía hai lão gia hoả đang chật vật đứng dạy, đỡ hai lão lên, nàng lo lắng nói “Hai lão già các ông, già rồi thì ở nhà đếm vàng đếm bạc cho ta. Hai lão chê mệnh mình quá dài hay sao mà lại chạy vào đây mà chơi?”. Nhìn trên dưới hai lão gia hoả này không có chỗ nào là lành lặn. Lại thêm ngã từ trên cao kia xuống. Nghĩ đến Băng Băng đã cảm thấy tim thắt lại. Nàng không bị thương, cộng thêm là có Tiểu Bạch bảo hộ nên nàng tiếp đất rất an toàn. Nhưng hai cái lão gia hoả này…thật là…
“Bảo bối, đừng nóng, nóng mất xinh” Lão một chỏm gượng cười trêu.
“Đúng đó, nóng quá nhanh già đó” Lão hai chỏm thêm vào.
“Cười cười, hai lão gia hoả các ông tốt nhất là cười đến chết đi” Nói xong Băng Băng quay người bỏ đi sang chỗ khác. Tiểu Bạch đứng trên vai của nàng cũng cảm nhận được tâm trạng của nàng không vui. Tiểu móng vuốt má Băng Băng an ủi nàng. Thường ngày, khi nó không vui, chủ nhân cũng hay lấy tay nàng vuốt vuốt má nó. Nó chỉ muốn chủ nhân cười thôi. Cảm nhận được tiểu móng vuốt của Tiểu Bạch đang vụng về vuốt má an ủi nàng, Băng Băng nở nụ cười gượng, đưa tay lên vỗ nhẹ hai cái vào đầu nó. Tiểu Bạch được vỗ, vui vẻ nhắn mắt dụi dụi khuôn mặt đầy lông vào má nàng, chọc cho Băng Băng vui vẻ.
Minh Nhật nhìn theo bóng lưng của Băng Băng, nghi hoặc nhìn về phía hai lão nhân đang được Lan Nhi Tình Nhi tháo gông. Nhưng cũng không hỏi gì, hắn đi về phía Băng Băng.
Lan Nhi Tình Nhi khi gỡ xong gông cho hai lão nhân gia thì nhìn hai lão thở dài. Nhìn thấy hai nàng thở dài, lão nhân một chỏm cười “Lan Nhi Tình Nhi của ta sao lại nhìn bọn ta thở dài vậy. Hai đứa là thần y nha, thở dài nhiều nhanh già thì sao. Bảo bối thì có phu quân rùi, hai tiểu nha đầu các ngươi còn hơn tuổi nàng ta, saocòn chưa chịu gả đi thế?”
“Lão Quỷ đáng ghét kia, ông còn cười được. Bản thân ăn no rảnh mỡ sao mà lại đâm đầu vào cái nơi đáng chết này. Vào thì phải có bản lĩnh mà thoát ra. Hai lão già rồi thì ngồi im cho bản cô nương. Đi vào đây để chịu khổ. Đã vậy còn bị hạ cổ vào người. Chẳng phải hai lão là Độc y sao? Ngay cả hai con sâu nhỏ cũng không đối phó được. Hai người khi nào mới làm cho bọn ta hết lo đây hả?” Lan Nhi tức giận mắng, nhưng đôi mắt lại nhoè nước.
Thấy nàng khóc, hai lão gia hoả kia luống cuống. Đôi bàn tay bẩn thỉu, đầy máu muốn đưa lên lau đi những giọt nước mắt như những viên ngọc trên khuôn mặt của Lan Nhi nhưng không dám. Hai lão sợ làm bẩn khuôn mặt xinh đẹp kia.
“Đừng…đừng khóc mà…” lão một chỏm luống cuống nói.
“Không cần hai lão gia hoả các người quan tâm. Bản cô nương không quan tâm hai lão nhân các người” Lan Nhi ngồi xụp xuống, úp mặt vào hai cánh tay khóc. Hai lão gia hoả này, bản thân đã không còn sống được bao lâu. Nay còn bị hạ Song cổ…hai lão làm sao để sống tiếp đây…
Hoả Phi Ưng nhìn thấy Lan Nhi khóc, lòng đau như cắt. Hắn bỏ qua sự nghi ngờ quan hệ của nàng với hai lão nhân kia, đến bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng. Lan Nhi đang khóc rất thương tâm, cảm thấy có một vòng tay ôm lấy nàng. Thuận theo, nàng dựa vào vòng tay đó khóc thật to.
Tình Nhi đứng một bên suy nghĩ. Nàng quen hai cái lão gia hoả này cũng đã được ba năm. Hai lão nhân này, dù đầu óc không bình thường. Nhưng hành xử luôn cẩn trọng. Nếu đã muốn làm chuyện gì nguy hiểm thì hai lão phải chắc chắn có một con đường an toàn để thoát thân. Nàng chưa thấy hai lão nhân này hành động thiếu suy nghĩ bao giờ. Nhìn hai lão nhân đang luống cuống tay chân, Tình Nhi nghi ngờ hỏi “Hai lão đến Vô Tà cung làm gì?”
“À..ờ..ờm…” hai lão nhân đồng nhất cúi đầu xuống, chọc chọc hai ngón tay với nhau, cùng duy trì im lặng không nói. Chuyện này có liên quan đến hai nha đầu kia, hai lão thật sự không muốn hai nha đầu này giống bảo bối của lão. Thù hận, một khi đã dấn thân vào để trả thù thì thật sự không còn con đường nào để thoát ra.
Nhưng, sự trầm mặc của hai lão làm cho Tình Nhi nổi giận. Nàng gằn từng tiếng lên “Q…U…Ỷ…S…A…I…hai lão gia hoả các ngươi không nói…đừng trách Tình Nhi này vô tình”. Lời nàng vừa dứt, không khí xung quanh trầm xuống. Ai cũng đều nhìn về phía hai cái lão gia hoả kia. Hai lão già đó…là…Quỷ Sai? Thật không thể tin được…
Trừ Trần Tiên Sinh và Trần phu nhân, thật ra tất cả những người ở đây đều đã gặp hai lão nhân này rồi. Đó là ngày đầu tiên Băng Băng đến Trần gia trang. Nhưng bọn họ không ai nhận ra hai lão nhân này là do…lần trước hai lão dịch dung và ăn dược thay đổi giọng nói. Vì vậy, không ai có thể ngờ rằng, Quỷ Sai đang đứng trước mặt mình.
Lan Nhi đang khóc, nghe thấy tỷ tỷ của mình nói vậy, đình chỉ khóc, nhìn lên hai lão nhân gia kia.
“Tình Nhi nha đầu, ta nói, ngươi phải thật là bình tĩnh nha” Im lặng một lúc, lão Sai ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói.
“Được, lão nói đi” Tình Nhi nói.
“Ba năm trước, ta bị thương và được các ngươi cứu. Về sau các ngươi có hỏi bọn ta, kẻ đã tấn công bọn ta là ai? Nhưng lúc đó ta nói gì, ngươi có nhớ không?” lão Quỷ nói.
“Hai lão nói, hai lão bị đánh lén. Vì vậy không thể nào nhìn thấy mặt hắn” Tình Nhi nói.
“Lúc đó là bọn ta nói dối. Thật ra, bọn ta nhìn thấy mặt của hắn ta. Nha đầu ngươi có biết vì sao hai lão nhân ta khi thương thế khỏi, bọn ta lại chọn ngôi miếu hoang trong Trần gia trang làm nơi trú ẩn không?” Lão Sai nói.
“Vì sao?” Lan Nhi nhìn hai lão, nghi hoặc hỏi. Lúc thương thế của hai lão nhân này khỏi, tiểu thư muốn hai lão nhân gia này đi về núi Tuyết Liên cùng nàng. Tiểu thư của bọn họ muốn đưa hai lão nhân này lên để sư phụ cứu hai lão. Nhưng lúc đó, hai lão nhất quyết cự tuyệt. Nói cái gì mà tuổi gần đất xa trời, sống chết có số, rồi cái gì mà chút độc cỏn con, hai lão không sợ. Rồi hai lão nhân gia này đóng cọc tại Trần gia trang. Mới đầu hai nàng nghĩ, hai lão nhân này có quá khứ không tốt đẹp gì. Nếu chọn Trần gia trang làm nơi trú ẩn. Như vậy an toàn hơn rất là nhiều. Nhưng hình như các nàng nghĩ sai rồi.
“Hắn ở đây?” Băng Băng quay người lại lạnh lùng nói. Dù nàng quay lưng với hai lão nhân. Nhưng chuyện hai lão nhân nói, nàng vẫn lắng nghe hết, không bỏ xót một từ nào.
“Đúng, hắn ở đây” lão Sai nhìn Băng Băng.
“Hắn là người Vô Tà cung?” Băng Băng vẫn duy trì thái độ đó nói.
“Hắn không chỉ là người của Vô Tà cung, đã vậy còn là lão cung chủ nữa” Lão Sai căm hận nói. Ngày trước hai lão mặc dù làm mấy chuyện trời đất không thể dung, đắc tội với không ít người. Nhưng hai lão bọn họ chắc chắn rằng, Vô Tà cung, bọn họ chưa hề động đến, dù chỉ là một cọng tóc. Nhưng thật không hiểu, vì sao lão cung chủ Vô Tà cung lại vô cớ hạ độc hai lão. Trong hai năm gần đây, hai lão suy nghĩ rất nhiều. Xâu chuỗi tất cả sự việc xảy ra trên giang hồ. Lúc này, hai lão chợt ngộ ra, hai lão là kẻ chết thay cho hung thủ giết phụ mẫu hai nha đầu kia. Và hung thủ không ai khác là lão cung chủ Vô Tà cung.
“Lý do?” Băng Băng nói.
“Bọn ta là kẻ chết thay. Bốn năm trước, Tử gia bị huyết tẩy. Trên giang hồ lúc đó đột nhiên lùng xục bọn ta, nói cái gì mà hai lão nhân bọn ta là hung thủ. Rồi một năm sau, lão cung chủ Vô Tà cung xuất hiện ở nơi trú ẩn của bọn ta, muốn giết hai lão nhân bọn ta. Hắn ta nói, hắn cần một kẻ chết thay. Nhưng bọn ta là ai chứ, muốn giết là có thể giết sao? Nhưng, tên này là một tên nguỵ quân tử, hắn dám sử dụng ám khí với bọn ta. Vì bị thương nên cả hai bọn ta đã ném cho lão già đó một bột dược độc. Chỉ cần hắn ta vận công, lập tức trở thành phế vật. Chuyện sau này bảo bối biết rồi đó.” Lão Quỷ kể.
“Kẻ giết phụ mẫu của ta là lão cung chủ Vô Tà cung sao?” Tử Mặc gằn từng tiếng nói.
“Phụ mẫu? Ngươi là ai?” Lão Sai nói.
“Lão gia hoả, y là ca ca thất lạc của tỷ muội bọn ta” Tình Nhi nói.
“V…Ô…T…À…C…U…N…G” Lan Nhi rít qua kẽ răng. Thù của phụ mẫu, nàng không thể không báo.
“Lan Nhi nha đầu, ta nói này, bỏ hết hận thù đi, sống vui vẻ. Oan oan tương báo, bao giờ mới dứt nha” Lão Quỷ nói.
“Không phải, phải là ông trời có mắt. Bọn họ làm điều ác, chắc chắn sẽ bị báo ứng” Lão Sai nói.
“Báo ứng? Hai lão ngày trước làm bao chuyện không thể dung. Vậy báo ứng của hai lão đâu?” Lan Nhi tức giận nói. Nói nàng quên đi thù hận. Vậy phải để cho phụ mẫu của nàng phải chịu cảnh chết oan sao?
“Chẳng phải ba năm trước là báo ứng của bọn ta sao?” Hai lão nhân như nàng dâu nhỏ, cúi đầu nói.
“Hừ” Lan Nhi tức giận hừ một cái.
“Mà, Lan Nhi nha đầu, thù hận có vui vẻ gì đâu? Thù hận chỉ làm cho con người đau khổ. Vậy hà tất gì phải sống trong thù hận. Ngươi nhìn tiểu thư của các ngươi đi, từ khi bước vào con đường đó, con bé có ngày nào là vui vẻ.”
“Thù này, ta không thể không báo.” Băng Băng lạnh lùng nói. Di nương của nàng, chẳng lẽ phải để người chết oan.
“Aizzz…bảo bối, ta nói rồi. Oan oan tương báo, bao giờ mới dứt. Vứt hết đi, ngươi sống một cuộc sống vui vui vẻ vẻ. Như vậy có tốt không?” lão Quỷ thở dài.
“Hai lão đã giờ trải qua cảm giác, nhìn người quan trọng nhất chết trước mặt của ngươi, mà chính bản ngươi bất lực, không thể nào làm gì. Ngươi có biết cảm giác đó đau như thế nào không?” Băng Băng lạnh lùng nói. Nhưng trong mắt nàng hiện lên nhàn nhạt vẻ bi thương cùng thù hận. “Ngươi có biết lúc đó, cả thế giới của ta như xụp đổ. Ý nghĩ duy nhất để ta tiếp tục sống, ngươi biết là gì không? Đó là tìm ra kẻ đã giết di nương của ta, cho hắn sống không được mà chết cũng không xong” Câu cuối, nàng gằn từng chữ như thể hiện sự hận thù cùng đau khổ trong lòng.
Tất cả mọi người theo dõi câu chuyện của năm nhân vật chính này đều ngạc nhiên. Đầu tiên, bọn họ được nhìn thấy dung nhan của Quỷ Sai. Tiếp theo, bọn họ còn biết được kẻ đã huyết tẩy Tử gia. Cuối cùng, điều làm bọn họ ngạc nhiên nhất chính là biểu hiện của Băng Băng. Mọi hôm, nàng xuất hiện trước mặt mọi người với hình tượng một mĩ nhân cao ngạo, lạnh nhạt, đôi mắt kia luôn lạnh nhạt với mọi thứ. Nhưng hôm nay, đôi mắt kia không còn vẻ lạnh nhạt nữa. Thay vào đó, bọn họ thấy được sự bất lực, tự trách, bi thương cùng…thù hận nồng đậm. Bọn họ thật không hiểu, điều gì đã khiến nàng như vậy?
Minh Nhật nhìn thấy nàng như vậy, trái tim đau như hàng ngàn hàng vạn mũi tên đâm vào. Hắn thật sự chỉ muốn nàng luôn cười. Nụ cười của nàng là thứ đẹp nhất, là thứ quý nhất trong tâm trí hắn. Hắn không muốn nàng mất đi nụ cười đó. Minh Nhật tiến lên, ôm lấy Băng Băng, cho mặt của nàng úp vào ngực của mình. Băng Băng đang chìm trong nỗi bi thương, đột nhiên mũi nàng ngửi thấy mùi hương nam tính đặc trưng quen thuộc. Và sau đó, nàng được một vòng tay ấm áp ôm lấy. Một giọng nói từ tính vang lên, dù vẫn lạnh lùng nhưng trong đó, nàng cảm nhận được nồng đậm dịu dàng cùng đau lòng mà hắn dành cho nàng. Hắn nói “Băng Nhi, đừng như vậy, ta sẽ rất đau lòng”
Băng Băng nghe vậy, ôm chặt thắt lưng của Minh Nhật, đầu chôn xâu vào trong ngực hắn mà lặng lẽ khóc. Một lần thôi, cho nàng yếu đuối nốt lần này thôi. Rồi qua lần này, nàng sẽ không rơi một giọt nước mắt nào khi nhắc đến chuyện của di nương. Nàng phải cười. Nếu nàng mà khóc, di nương sẽ đau lòng.
Minh Nhật cảm thấy ngực áo ẩm ướt. Bàn tay to lớn nhè nhẹ vỗ lên tấm lưng mảnh khảnh của Băng Băng. Nhìn nữ nhân của hắn bình thường rất là mạnh mẽ. Nhưng không có ai ngờ, đó chỉ là lớp nguỵ trang của nàng. Thật ra, nàng rất là yếu đuối, nàng rất cần có người bên cạnh nàng, an ủi và cho nàng dựa vào. Và hắn sẽ là nơi để nàng dựa vào. Hắn muốn nàng luôn nở nụ cười vui vẻ.
“Hai lão gia hoả đáng ghét, hai lão làm cho tiểu thư buồn rồi.” Lan Nhi mắng.
“Grừ…grừ…” Tiểu Bạch đứng trên đầu Băng Băng gầm gừ chỉ trích hành vi của hai lão nhân. Hoang Mãnh thú nhìn Tiểu Bạch như vậy thì trực tiếp hừ mũi khinh thường. Ngu ngốc.
“Bảo bối, bọn ta không cố ý, đừng như vậy nữa, được không?” Lão Quỷ luống cuống nói.
“Đúng đó bảo bối, là bọn ta không tốt, bọn ta là người xấu” Lão Sai thêm vào.
Qua một lúc lâu, lâu đếm mức hai lão nhân Quỷ Sai nghĩ rằng Băng Băng sẽ giận bọn họ thì nàng lên tiếng, giọng nói hơi khàn khàn “Hai lão đừng tự trách nữa, ta không sao đâu.”
“Linh Nhi biết lúc này mà xen thì rất mất lịch sự. Nhưng…mọi người có thể nghĩ cách ra khỏi nơi này không? ở đây có người chết a” Trần Linh Linh run sợ nói. Nghe nàng nói, mọi người mới chú ý đến xung quanh. Từ ánh sáng mờ ảo của dạ minh châu, bọn họ nhìn được nơi đây la liệt đều là xương người. Nơi này thật đáng sợ…
“Đúng rồi, chúng ta phải nghĩ cách ra khỏi đây thôi” Trúc Chi nói.
“Chi Nhi, nơi này xung quanh là tường, có mỗi một lối đi duy nhất. Chắc chúng ta phải đi dọc theo lối đi này rồi” Hạo Nhiên xoa cằm nói.
“Nhưng nhỡ đâu nó lại là một cái bẫy thì sao?” Trúc Chi nói
“Bẫy thì chúng ta cũng phải đi. Nơi này ngoài lối đó cũng không còn lối nào. Nếu chúng ta không muốn trở thành một trong số họ thì nên đi thôi” Hoả Phi Ưng chỉ chỉ vào đám đầu lâu nói. Xong hắn nắm tay Lan Nhi kéo đi về con đường duy nhất.
Lan Nhi đang chăm chú đánh giá xung quanh, đột nhiên bàn tay bị người nào đó nắm. Đã vậy còn không báo trước kéo nàng đi. Lan Nhi đó mặt rút tay ra. Nhưng người nào đó không hề phối hợp, nắm chặt bàn tay của nàng. Lan Nhi thẹn quá hoá giận, mắng “Nè, tên họ Hoả kia, buông tay ta ra. Ngươi đừng có chiếm tiện nghi của ta”
“Tiện nghi của nương tử tất nhiên là do phu quân ta chiếm rồi” Hoả Phi Ưng nở nụ cười nói.
“Nươ…nương tử…ngươi…ngươi đừng có nói bừa” Khuôn mặt Lan Nhi lúc này đỏ ửng. Nhìn mà chỉ muốn cắn cho cái.
“Nàng nói câu nữa là ta hôn nàng ngay trước mặt mọi người đó” Hoả Phi Ưng đe doạ.
“…” Lan Nhi lần này yên lặng triệt để. Đùa, nàng chưa muốn trở thành đề tài cho tiểu thư và Tình Nhi chọc đâu.
Băng Băng nhìn cảnh đó, nở nụ cười. Nàng sắp phải rời xa Lan Nhi rồi. Thật không nỡ mà.
Minh Nhật không nói câu gì, ôm lấy eo của Băng Băng, đi sau Hoả Phi Ưng. Mấy người sau cũng nối đuôi theo sau.
Sở dĩ là do nơi này nơi đâu cũng có thiết kế cơ quan, nơi đâu cũng đặt bẫy. Và cái bẫy lợi hại nhất chính là ở Đại viện cùa Vô Tà cung. Cái bẫy đó, rất quỷ dị. Chỉ cần người chủ ấn vào ô gạch ở dưới chân, cái bẫy này sẽ bắt đầu hoạt động. Sàn gạch tách ra làm hai với một tấc độ chóng mặt, không để cho người ta chuẩn bị. Dưới cái bẫy này là một cái hố vừa sâu vừa tối. Cái hố này dẫn đến Hắc lao. Nhưng, những cung chủ đời sau của Vô Tà cung không có ai biết, Hắc lao kia có cái gì. Bọn họ chỉ biết, Cựu cung chủ đã tạo ta Hắc lao để nhốt một con quái vật. Chỉ cần ai xuống đó thì sẽ không có mạng mà lên.
Hắc lao, một mảng tối đen. Nhưng không lâu sau, nơi đây được ánh sáng yếu ớt của dạ minh châu chiếu sáng. Dù ánh sáng không được mạnh, nhưng như vậy cũng đủ để mọi người nhìn rõ hơn về nơi này. Cả nơi đây đều mang mùi đất rất nồng, nơi bọn họ đứng ba mặt đều là tường đá, chỉ có một lối đi duy nhất. Bức tường đã này không cao, chỉ cần nhóm chân lên là sẽ nhìn được bên kia bức tường.
Băng Băng cầm dạ minh châu, bỏ mũ chùm chạy về phía hai lão gia hoả đang chật vật đứng dạy, đỡ hai lão lên, nàng lo lắng nói “Hai lão già các ông, già rồi thì ở nhà đếm vàng đếm bạc cho ta. Hai lão chê mệnh mình quá dài hay sao mà lại chạy vào đây mà chơi?”. Nhìn trên dưới hai lão gia hoả này không có chỗ nào là lành lặn. Lại thêm ngã từ trên cao kia xuống. Nghĩ đến Băng Băng đã cảm thấy tim thắt lại. Nàng không bị thương, cộng thêm là có Tiểu Bạch bảo hộ nên nàng tiếp đất rất an toàn. Nhưng hai cái lão gia hoả này…thật là…
“Bảo bối, đừng nóng, nóng mất xinh” Lão một chỏm gượng cười trêu.
“Đúng đó, nóng quá nhanh già đó” Lão hai chỏm thêm vào.
“Cười cười, hai lão gia hoả các ông tốt nhất là cười đến chết đi” Nói xong Băng Băng quay người bỏ đi sang chỗ khác. Tiểu Bạch đứng trên vai của nàng cũng cảm nhận được tâm trạng của nàng không vui. Tiểu móng vuốt má Băng Băng an ủi nàng. Thường ngày, khi nó không vui, chủ nhân cũng hay lấy tay nàng vuốt vuốt má nó. Nó chỉ muốn chủ nhân cười thôi. Cảm nhận được tiểu móng vuốt của Tiểu Bạch đang vụng về vuốt má an ủi nàng, Băng Băng nở nụ cười gượng, đưa tay lên vỗ nhẹ hai cái vào đầu nó. Tiểu Bạch được vỗ, vui vẻ nhắn mắt dụi dụi khuôn mặt đầy lông vào má nàng, chọc cho Băng Băng vui vẻ.
Minh Nhật nhìn theo bóng lưng của Băng Băng, nghi hoặc nhìn về phía hai lão nhân đang được Lan Nhi Tình Nhi tháo gông. Nhưng cũng không hỏi gì, hắn đi về phía Băng Băng.
Lan Nhi Tình Nhi khi gỡ xong gông cho hai lão nhân gia thì nhìn hai lão thở dài. Nhìn thấy hai nàng thở dài, lão nhân một chỏm cười “Lan Nhi Tình Nhi của ta sao lại nhìn bọn ta thở dài vậy. Hai đứa là thần y nha, thở dài nhiều nhanh già thì sao. Bảo bối thì có phu quân rùi, hai tiểu nha đầu các ngươi còn hơn tuổi nàng ta, saocòn chưa chịu gả đi thế?”
“Lão Quỷ đáng ghét kia, ông còn cười được. Bản thân ăn no rảnh mỡ sao mà lại đâm đầu vào cái nơi đáng chết này. Vào thì phải có bản lĩnh mà thoát ra. Hai lão già rồi thì ngồi im cho bản cô nương. Đi vào đây để chịu khổ. Đã vậy còn bị hạ cổ vào người. Chẳng phải hai lão là Độc y sao? Ngay cả hai con sâu nhỏ cũng không đối phó được. Hai người khi nào mới làm cho bọn ta hết lo đây hả?” Lan Nhi tức giận mắng, nhưng đôi mắt lại nhoè nước.
Thấy nàng khóc, hai lão gia hoả kia luống cuống. Đôi bàn tay bẩn thỉu, đầy máu muốn đưa lên lau đi những giọt nước mắt như những viên ngọc trên khuôn mặt của Lan Nhi nhưng không dám. Hai lão sợ làm bẩn khuôn mặt xinh đẹp kia.
“Đừng…đừng khóc mà…” lão một chỏm luống cuống nói.
“Không cần hai lão gia hoả các người quan tâm. Bản cô nương không quan tâm hai lão nhân các người” Lan Nhi ngồi xụp xuống, úp mặt vào hai cánh tay khóc. Hai lão gia hoả này, bản thân đã không còn sống được bao lâu. Nay còn bị hạ Song cổ…hai lão làm sao để sống tiếp đây…
Hoả Phi Ưng nhìn thấy Lan Nhi khóc, lòng đau như cắt. Hắn bỏ qua sự nghi ngờ quan hệ của nàng với hai lão nhân kia, đến bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng. Lan Nhi đang khóc rất thương tâm, cảm thấy có một vòng tay ôm lấy nàng. Thuận theo, nàng dựa vào vòng tay đó khóc thật to.
Tình Nhi đứng một bên suy nghĩ. Nàng quen hai cái lão gia hoả này cũng đã được ba năm. Hai lão nhân này, dù đầu óc không bình thường. Nhưng hành xử luôn cẩn trọng. Nếu đã muốn làm chuyện gì nguy hiểm thì hai lão phải chắc chắn có một con đường an toàn để thoát thân. Nàng chưa thấy hai lão nhân này hành động thiếu suy nghĩ bao giờ. Nhìn hai lão nhân đang luống cuống tay chân, Tình Nhi nghi ngờ hỏi “Hai lão đến Vô Tà cung làm gì?”
“À..ờ..ờm…” hai lão nhân đồng nhất cúi đầu xuống, chọc chọc hai ngón tay với nhau, cùng duy trì im lặng không nói. Chuyện này có liên quan đến hai nha đầu kia, hai lão thật sự không muốn hai nha đầu này giống bảo bối của lão. Thù hận, một khi đã dấn thân vào để trả thù thì thật sự không còn con đường nào để thoát ra.
Nhưng, sự trầm mặc của hai lão làm cho Tình Nhi nổi giận. Nàng gằn từng tiếng lên “Q…U…Ỷ…S…A…I…hai lão gia hoả các ngươi không nói…đừng trách Tình Nhi này vô tình”. Lời nàng vừa dứt, không khí xung quanh trầm xuống. Ai cũng đều nhìn về phía hai cái lão gia hoả kia. Hai lão già đó…là…Quỷ Sai? Thật không thể tin được…
Trừ Trần Tiên Sinh và Trần phu nhân, thật ra tất cả những người ở đây đều đã gặp hai lão nhân này rồi. Đó là ngày đầu tiên Băng Băng đến Trần gia trang. Nhưng bọn họ không ai nhận ra hai lão nhân này là do…lần trước hai lão dịch dung và ăn dược thay đổi giọng nói. Vì vậy, không ai có thể ngờ rằng, Quỷ Sai đang đứng trước mặt mình.
Lan Nhi đang khóc, nghe thấy tỷ tỷ của mình nói vậy, đình chỉ khóc, nhìn lên hai lão nhân gia kia.
“Tình Nhi nha đầu, ta nói, ngươi phải thật là bình tĩnh nha” Im lặng một lúc, lão Sai ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói.
“Được, lão nói đi” Tình Nhi nói.
“Ba năm trước, ta bị thương và được các ngươi cứu. Về sau các ngươi có hỏi bọn ta, kẻ đã tấn công bọn ta là ai? Nhưng lúc đó ta nói gì, ngươi có nhớ không?” lão Quỷ nói.
“Hai lão nói, hai lão bị đánh lén. Vì vậy không thể nào nhìn thấy mặt hắn” Tình Nhi nói.
“Lúc đó là bọn ta nói dối. Thật ra, bọn ta nhìn thấy mặt của hắn ta. Nha đầu ngươi có biết vì sao hai lão nhân ta khi thương thế khỏi, bọn ta lại chọn ngôi miếu hoang trong Trần gia trang làm nơi trú ẩn không?” Lão Sai nói.
“Vì sao?” Lan Nhi nhìn hai lão, nghi hoặc hỏi. Lúc thương thế của hai lão nhân này khỏi, tiểu thư muốn hai lão nhân gia này đi về núi Tuyết Liên cùng nàng. Tiểu thư của bọn họ muốn đưa hai lão nhân này lên để sư phụ cứu hai lão. Nhưng lúc đó, hai lão nhất quyết cự tuyệt. Nói cái gì mà tuổi gần đất xa trời, sống chết có số, rồi cái gì mà chút độc cỏn con, hai lão không sợ. Rồi hai lão nhân gia này đóng cọc tại Trần gia trang. Mới đầu hai nàng nghĩ, hai lão nhân này có quá khứ không tốt đẹp gì. Nếu chọn Trần gia trang làm nơi trú ẩn. Như vậy an toàn hơn rất là nhiều. Nhưng hình như các nàng nghĩ sai rồi.
“Hắn ở đây?” Băng Băng quay người lại lạnh lùng nói. Dù nàng quay lưng với hai lão nhân. Nhưng chuyện hai lão nhân nói, nàng vẫn lắng nghe hết, không bỏ xót một từ nào.
“Đúng, hắn ở đây” lão Sai nhìn Băng Băng.
“Hắn là người Vô Tà cung?” Băng Băng vẫn duy trì thái độ đó nói.
“Hắn không chỉ là người của Vô Tà cung, đã vậy còn là lão cung chủ nữa” Lão Sai căm hận nói. Ngày trước hai lão mặc dù làm mấy chuyện trời đất không thể dung, đắc tội với không ít người. Nhưng hai lão bọn họ chắc chắn rằng, Vô Tà cung, bọn họ chưa hề động đến, dù chỉ là một cọng tóc. Nhưng thật không hiểu, vì sao lão cung chủ Vô Tà cung lại vô cớ hạ độc hai lão. Trong hai năm gần đây, hai lão suy nghĩ rất nhiều. Xâu chuỗi tất cả sự việc xảy ra trên giang hồ. Lúc này, hai lão chợt ngộ ra, hai lão là kẻ chết thay cho hung thủ giết phụ mẫu hai nha đầu kia. Và hung thủ không ai khác là lão cung chủ Vô Tà cung.
“Lý do?” Băng Băng nói.
“Bọn ta là kẻ chết thay. Bốn năm trước, Tử gia bị huyết tẩy. Trên giang hồ lúc đó đột nhiên lùng xục bọn ta, nói cái gì mà hai lão nhân bọn ta là hung thủ. Rồi một năm sau, lão cung chủ Vô Tà cung xuất hiện ở nơi trú ẩn của bọn ta, muốn giết hai lão nhân bọn ta. Hắn ta nói, hắn cần một kẻ chết thay. Nhưng bọn ta là ai chứ, muốn giết là có thể giết sao? Nhưng, tên này là một tên nguỵ quân tử, hắn dám sử dụng ám khí với bọn ta. Vì bị thương nên cả hai bọn ta đã ném cho lão già đó một bột dược độc. Chỉ cần hắn ta vận công, lập tức trở thành phế vật. Chuyện sau này bảo bối biết rồi đó.” Lão Quỷ kể.
“Kẻ giết phụ mẫu của ta là lão cung chủ Vô Tà cung sao?” Tử Mặc gằn từng tiếng nói.
“Phụ mẫu? Ngươi là ai?” Lão Sai nói.
“Lão gia hoả, y là ca ca thất lạc của tỷ muội bọn ta” Tình Nhi nói.
“V…Ô…T…À…C…U…N…G” Lan Nhi rít qua kẽ răng. Thù của phụ mẫu, nàng không thể không báo.
“Lan Nhi nha đầu, ta nói này, bỏ hết hận thù đi, sống vui vẻ. Oan oan tương báo, bao giờ mới dứt nha” Lão Quỷ nói.
“Không phải, phải là ông trời có mắt. Bọn họ làm điều ác, chắc chắn sẽ bị báo ứng” Lão Sai nói.
“Báo ứng? Hai lão ngày trước làm bao chuyện không thể dung. Vậy báo ứng của hai lão đâu?” Lan Nhi tức giận nói. Nói nàng quên đi thù hận. Vậy phải để cho phụ mẫu của nàng phải chịu cảnh chết oan sao?
“Chẳng phải ba năm trước là báo ứng của bọn ta sao?” Hai lão nhân như nàng dâu nhỏ, cúi đầu nói.
“Hừ” Lan Nhi tức giận hừ một cái.
“Mà, Lan Nhi nha đầu, thù hận có vui vẻ gì đâu? Thù hận chỉ làm cho con người đau khổ. Vậy hà tất gì phải sống trong thù hận. Ngươi nhìn tiểu thư của các ngươi đi, từ khi bước vào con đường đó, con bé có ngày nào là vui vẻ.”
“Thù này, ta không thể không báo.” Băng Băng lạnh lùng nói. Di nương của nàng, chẳng lẽ phải để người chết oan.
“Aizzz…bảo bối, ta nói rồi. Oan oan tương báo, bao giờ mới dứt. Vứt hết đi, ngươi sống một cuộc sống vui vui vẻ vẻ. Như vậy có tốt không?” lão Quỷ thở dài.
“Hai lão đã giờ trải qua cảm giác, nhìn người quan trọng nhất chết trước mặt của ngươi, mà chính bản ngươi bất lực, không thể nào làm gì. Ngươi có biết cảm giác đó đau như thế nào không?” Băng Băng lạnh lùng nói. Nhưng trong mắt nàng hiện lên nhàn nhạt vẻ bi thương cùng thù hận. “Ngươi có biết lúc đó, cả thế giới của ta như xụp đổ. Ý nghĩ duy nhất để ta tiếp tục sống, ngươi biết là gì không? Đó là tìm ra kẻ đã giết di nương của ta, cho hắn sống không được mà chết cũng không xong” Câu cuối, nàng gằn từng chữ như thể hiện sự hận thù cùng đau khổ trong lòng.
Tất cả mọi người theo dõi câu chuyện của năm nhân vật chính này đều ngạc nhiên. Đầu tiên, bọn họ được nhìn thấy dung nhan của Quỷ Sai. Tiếp theo, bọn họ còn biết được kẻ đã huyết tẩy Tử gia. Cuối cùng, điều làm bọn họ ngạc nhiên nhất chính là biểu hiện của Băng Băng. Mọi hôm, nàng xuất hiện trước mặt mọi người với hình tượng một mĩ nhân cao ngạo, lạnh nhạt, đôi mắt kia luôn lạnh nhạt với mọi thứ. Nhưng hôm nay, đôi mắt kia không còn vẻ lạnh nhạt nữa. Thay vào đó, bọn họ thấy được sự bất lực, tự trách, bi thương cùng…thù hận nồng đậm. Bọn họ thật không hiểu, điều gì đã khiến nàng như vậy?
Minh Nhật nhìn thấy nàng như vậy, trái tim đau như hàng ngàn hàng vạn mũi tên đâm vào. Hắn thật sự chỉ muốn nàng luôn cười. Nụ cười của nàng là thứ đẹp nhất, là thứ quý nhất trong tâm trí hắn. Hắn không muốn nàng mất đi nụ cười đó. Minh Nhật tiến lên, ôm lấy Băng Băng, cho mặt của nàng úp vào ngực của mình. Băng Băng đang chìm trong nỗi bi thương, đột nhiên mũi nàng ngửi thấy mùi hương nam tính đặc trưng quen thuộc. Và sau đó, nàng được một vòng tay ấm áp ôm lấy. Một giọng nói từ tính vang lên, dù vẫn lạnh lùng nhưng trong đó, nàng cảm nhận được nồng đậm dịu dàng cùng đau lòng mà hắn dành cho nàng. Hắn nói “Băng Nhi, đừng như vậy, ta sẽ rất đau lòng”
Băng Băng nghe vậy, ôm chặt thắt lưng của Minh Nhật, đầu chôn xâu vào trong ngực hắn mà lặng lẽ khóc. Một lần thôi, cho nàng yếu đuối nốt lần này thôi. Rồi qua lần này, nàng sẽ không rơi một giọt nước mắt nào khi nhắc đến chuyện của di nương. Nàng phải cười. Nếu nàng mà khóc, di nương sẽ đau lòng.
Minh Nhật cảm thấy ngực áo ẩm ướt. Bàn tay to lớn nhè nhẹ vỗ lên tấm lưng mảnh khảnh của Băng Băng. Nhìn nữ nhân của hắn bình thường rất là mạnh mẽ. Nhưng không có ai ngờ, đó chỉ là lớp nguỵ trang của nàng. Thật ra, nàng rất là yếu đuối, nàng rất cần có người bên cạnh nàng, an ủi và cho nàng dựa vào. Và hắn sẽ là nơi để nàng dựa vào. Hắn muốn nàng luôn nở nụ cười vui vẻ.
“Hai lão gia hoả đáng ghét, hai lão làm cho tiểu thư buồn rồi.” Lan Nhi mắng.
“Grừ…grừ…” Tiểu Bạch đứng trên đầu Băng Băng gầm gừ chỉ trích hành vi của hai lão nhân. Hoang Mãnh thú nhìn Tiểu Bạch như vậy thì trực tiếp hừ mũi khinh thường. Ngu ngốc.
“Bảo bối, bọn ta không cố ý, đừng như vậy nữa, được không?” Lão Quỷ luống cuống nói.
“Đúng đó bảo bối, là bọn ta không tốt, bọn ta là người xấu” Lão Sai thêm vào.
Qua một lúc lâu, lâu đếm mức hai lão nhân Quỷ Sai nghĩ rằng Băng Băng sẽ giận bọn họ thì nàng lên tiếng, giọng nói hơi khàn khàn “Hai lão đừng tự trách nữa, ta không sao đâu.”
“Linh Nhi biết lúc này mà xen thì rất mất lịch sự. Nhưng…mọi người có thể nghĩ cách ra khỏi nơi này không? ở đây có người chết a” Trần Linh Linh run sợ nói. Nghe nàng nói, mọi người mới chú ý đến xung quanh. Từ ánh sáng mờ ảo của dạ minh châu, bọn họ nhìn được nơi đây la liệt đều là xương người. Nơi này thật đáng sợ…
“Đúng rồi, chúng ta phải nghĩ cách ra khỏi đây thôi” Trúc Chi nói.
“Chi Nhi, nơi này xung quanh là tường, có mỗi một lối đi duy nhất. Chắc chúng ta phải đi dọc theo lối đi này rồi” Hạo Nhiên xoa cằm nói.
“Nhưng nhỡ đâu nó lại là một cái bẫy thì sao?” Trúc Chi nói
“Bẫy thì chúng ta cũng phải đi. Nơi này ngoài lối đó cũng không còn lối nào. Nếu chúng ta không muốn trở thành một trong số họ thì nên đi thôi” Hoả Phi Ưng chỉ chỉ vào đám đầu lâu nói. Xong hắn nắm tay Lan Nhi kéo đi về con đường duy nhất.
Lan Nhi đang chăm chú đánh giá xung quanh, đột nhiên bàn tay bị người nào đó nắm. Đã vậy còn không báo trước kéo nàng đi. Lan Nhi đó mặt rút tay ra. Nhưng người nào đó không hề phối hợp, nắm chặt bàn tay của nàng. Lan Nhi thẹn quá hoá giận, mắng “Nè, tên họ Hoả kia, buông tay ta ra. Ngươi đừng có chiếm tiện nghi của ta”
“Tiện nghi của nương tử tất nhiên là do phu quân ta chiếm rồi” Hoả Phi Ưng nở nụ cười nói.
“Nươ…nương tử…ngươi…ngươi đừng có nói bừa” Khuôn mặt Lan Nhi lúc này đỏ ửng. Nhìn mà chỉ muốn cắn cho cái.
“Nàng nói câu nữa là ta hôn nàng ngay trước mặt mọi người đó” Hoả Phi Ưng đe doạ.
“…” Lan Nhi lần này yên lặng triệt để. Đùa, nàng chưa muốn trở thành đề tài cho tiểu thư và Tình Nhi chọc đâu.
Băng Băng nhìn cảnh đó, nở nụ cười. Nàng sắp phải rời xa Lan Nhi rồi. Thật không nỡ mà.
Minh Nhật không nói câu gì, ôm lấy eo của Băng Băng, đi sau Hoả Phi Ưng. Mấy người sau cũng nối đuôi theo sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook